Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 1: Tim lạnh trong nháy mắt




-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

-Beta: Yue Yue-

Vừa xuống máy bay Diệp Gia Hành đã cảm thấy choáng váng. Hắn vừa tham gia một hội nghị thương mại quốc tế, vì không hợp khí hậu mà lại phải hoạt động trí não với cường độ cao trong mấy ngày liền nên vừa “xong việc lớn” thì cơ thể hắn đã không thể tránh khỏi việc thay đổi thời tiết mà……. Bị cảm.

Cổ họng nóng và đau rát, huyệt Thái Dương cũng đau âm ỉ, có lẽ hắn đã sốt nhẹ. Khi tháo cà vạt, Diệp Gia Hành chợt nhớ ra mình vẫn chưa báo cho người ở cùng nhà biết chuyện mình về sớm một ngày…… Bỏ đi, tạo cho anh ấy một bất ngờ cũng tốt.

Trợ lý đi sau bước tới đưa cho hắn chiếc điện thoại màu bạch kim: “Diệp tổng, điện thoại của anh.”

Diệp Gia Hành luôn mang theo hai cái điện thoại bên mình, một cái dùng cho cộng việc, một cái dùng cho việc cá nhân. Vì lần đi Berlin này không cần dùng điện thoại riêng nhiều lắm nên hắn đã nhờ trợ lý giữ giúp.

Diệp Gia Hành hắng giọng nhận điện thoại, thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”

Sắc mặt trợ lý thay đổi, nụ cười trên mặt không thể giữ được nữa: “Là…… Em trai anh.”

Diệp Gia Hành thở dài đè huyệt Thái Dương đau nhức, nhận điện thoại.

“Alo… Anh à, là em!” Đầu bên kia là tiếng nhạc ồn ào, để giọng mình có thể truyền đến tai anh trai thân yêu một cách chính xác, Diệp Gia Lâm là dùng giọng nói có thể sánh ngang với vũ khí âm thanh để rống vào điện thoại: “Tháng tám này em sẽ đến thành phố Z! Mẹ nói anh phải chăm sóc em!!!”

Vì đứng gần nên trợ lý có thể nghe rõ mồn một âm thanh ồn ào trong điện thoại, sắc mặt cậu ta trở nên u ám. Nhưng Diệp Gia Hành vẫn cư xử bình thường, giọng hắn vẫn liền mạch rõ ràng không chút gợn sóng: “Ừ, trước khi đến nhớ báo ngày và chuyến bay cho anh, anh cho người đi đón em.”

“Được~~~” Diệp Gia Lâm đồng ý rất sảng khoái, sảng khoái xong lại bắt đầu hắng giọng, đổi sang giọng nũng nịu nói: “Anh à! Anh ơi! Anh trai tốt! Anh trai thân yêu của em……”

“Lại muốn cái gì nữa?” Diệp Gia Hành cắt ngang màn nịnh nọt của Diệp Gia Lâm, chờ trợ lý mở chiếc Lotus cho hắn ngồi vào.

Diệp Gia Lâm vẫn làm bộ làm tịch thở dài, cố gắng giả vờ đáng thương: “Nhóm trưởng ban nhạc nói Gia Lâm cần một cây ghi ta mới……”

Diệp Gia Lâm là người hát chính có chút tiếng tăm trong một ban nhạc…… Kiêm đội trưởng của nhóm, vậy nên những lời này của cậu đúng là quá…… Vô sỉ.

“Cần bao nhiêu tiền?” Diệp Gia Hành nhẩm lại số tiền mình gửi trong ngân hàng… Đừng thấy bên cạnh hắn có trợ lý, sau lưng có thêm thư ký, đi ra đi vào đi đâu cũng có siêu xe đưa đón mà lầm…… Thật ra hắn chỉ là một nhân viên cao cấp: Trợ lý là do công ty mời về, xe là do công ty bỏ tiền mua, mục đích chính là muốn hắn bán mạng kiếm tiền cho họ. Vậy nên, tuy hắn mang tiếng là phó tổng giám đốc đứng tít trên cao nhưng có trời mới biết thật ra hắn chỉ là một con cu li bán mạng làm việc.

Dù sao cũng đang cần tiền, Diệp Gia Lâm khẽ hét lên, cuối cùng tiếng nhạc chói tai trong điện thoại cũng dừng lại. Tên nhóc vô lại không hề biết kiếm tiền khó khăn đến mức nào mà chỉ biết bóc lột anh trai ruột cười tủm tỉm báo ra một dãy số dài hết hồn. Nghĩ lại thì thấy mình hơi quá đáng nên nhỏ giọng cẩn thận giải thích: “Tháng chín này có một buổi diễn lớn, để phát hành đĩa nhạc……. Cây đàn em muốn mua là cây đàn thủ công của Ý nên giá tiền có hơi cao chút…… A ha ha, ha ha ha……”

Nhóm nhạc muốn phát hành đĩa, không phải bọn họ không chi tiền ra nhưng số tiền đó đã bị một tay Diệp Gia Lâm chia ra dùng cho sinh hoạt của các thành viên, cuối cùng người phải bỏ tiền ra vẫn là anh cậu.

Tháng này đi đi lại lại bên ngoài nhiều, Diệp Gia Hành vội tính thử số tiền thưởng dày cộm mình sẽ nhận được từ chỗ boss, cộng thêm số tiền hắn gửi ngân hàng nữa là vừa đủ con số kia. Vì thế, suy nghĩ xong hắn lập tức đồng ý yêu cầu của em trai.

Tắt điện thoại đưa lại cho trợ lý, Diệp Gia Hành lấy PAD ra định đọc lịch trình được sắp xếp cho hai ngày tới nhưng trợ lý còn chưa kịp bỏ điện thoại vào túi thì nó lại reo lên “reng reng reng”.

“Diệp tổng, điện thoại của anh……” Trợ lý lại tốt bụng đưa điện thoại tới.

Lời người ta nói không sai, đi theo một người như Diệp Gia Hành đúng là không tệ. Trừ gương mặt và dáng người hạng nhất ra thì hắn là một người rất tao nhã và điềm tĩnh…… Không cần biết là chuyện gì, lúc nào hắn cũng giữ được phong độ đối nhân xử thế của một quân tử, chưa từng trông thấy vẻ mặt khác của hắn…… Xét về tính cách, người này chắc chắn là người sống tình cảm và hiểu lý lẽ.

Diệp Gia Hành khẽ “cảm ơn” rồi nhận lấy điện thoại, lần này là điện thoại từ nhà.

“Gia Hành.” Phần lớn phong độ của Diệp Gia Hành được di truyền từ mẹ mình, dù cách một chiếc điện thoại nhưng vẫn có thể nhận ra phong độ tuyệt vời của nữ chủ nhân nhà họ Diệp: “Nửa năm tới Gia Lâm định đến thành phố Z, con làm anh trai phải nhớ chăm sóc cho nó nha.”

“Dạ được, mẹ.” Diệp Gia Hành nhíu mày, dường như nhiệt độ cơ thể hắn đang cao lên chỉ trong mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng và lễ phép không chịu chút ảnh hưởng nào: “Con sẽ cố gắng hết sức làm tròn trách nhiệm của một người anh với Gia Lâm, gần đây cơ thể mẹ thế nào? Nếu nhân sâm uống tốt mẹ cứ nói với con, con sẽ nhờ người ở Đông Bắc mua gửi về đây cho mẹ.”

“Cơ thể mẹ gần đây không tệ, chỉ là cái đứa nhỏ Gia Lâm này……” Mẹ Diệp khẽ thở dài: “Luôn làm cho người ta không thể nào yên tâm nổi. Gia Hành, nếu tiện con có thể cho Gia Lâm ở trong nhà con không? Tuy là……”

Mẹ Diệp dừng lại, một lát sau lại nhẹ nhàng đổi lời: “Nếu con không tiện thì thôi vậy.”

Một năm trước, Diệp Gia Hành đã thẳng thắng nói với nhà chuyện mình là gay, qua bao nhiêu thử thách về tâm lý rồi đến mối mai ngăn cách, cuối cùng……. Ba tháng sau hắn đã come out thành công. Nhưng cũng từ đó quan hệ mẹ con thân thiết xuất hiện một khe hở nên mẹ Diệp mới chuyển từ thành phố Z về thành phố C. Còn người yêu Đường Kỉ Trạch của hắn lại vớ được cái cớ an ủi để lấy được tư cách bước vào nhà họ Diệp.

Bây giờ mẹ Diệp hỏi như vậy tức là bà đã chủ động tỏ ra yếu thế và nhượng bộ.

Vì vậy, dù biết chuyện mình sống chung với Đường Kỉ Trạch chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn nhưng Diệp Gia Hành vẫn khăng khăng đồng ý: “Không sao đâu mẹ, cứ để nó đến nhà con ở là được. Đợi tới tháng chín con sẽ xin nghỉ phép về nhà để đón mẹ lên đây…… Kỉ Trạch cũng nhắc con về thăm mẹ rất nhiều lần, con sợ anh ấy làm mẹ phiền lòng nên không để ý tới lời anh ấy nói.”

“Vậy…… Được.” Mẹ Diệp cứ muốn nói lại thôi mãi nhưng cuối cùng bà chỉ nói một lời tạm biệt với con trai.

Xe chạy nhanh vào một khu chung cư cao cấp, trợ lý vội vàng lật lại lịch trình để báo cáo với Diệp Gia Hành: “Diệp tổng, xế chiều hôm nay và ngày mai anh không có lịch hẹn. Tổng giám đốc Đoạn nói ngày kia sau khi anh giao bản tổng kết quý này lên thì có thể nghỉ một tuần…… Mấy tháng nay anh bận quá rồi.”

Diệp Gia Hành cười cười nhưng vẫn không thể che đi vẻ mệt mỏi: “Cậu cũng vậy, một tuần này cậu phải nghỉ ngơi thật nhiều đấy.”

Trợ lý mở cửa xe cho hắn rồi đứng bên cạnh hỏi: “Anh còn dùng xe nữa không?”

“Không.” Diệp Gia Hanh vịn lấy cửa xe thuận tay đóng lại: “Có chuyện gì thì tôi lái xe riêng của mình đi là được.”

“Dạ được.” Lúc gần đi trợ lý lại kéo cửa xe xuống: “Thuốc để trong ngăn ngoài của va li. Nếu cần dùng xe anh cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được.”

“Được rồi.” Diệp Gia Hành cười gật đầu, khóe môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt nhưng không quá thân thiết: “Làm phiền cậu.”

Hành lý chỉ có mấy bộ đồ để thay nhưng vì tình trạng cơ thể không mấy tốt nên Diệp Gia Hành hơi khó khăn để xách chúng lên. Mãi đến khi ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa ra mở cửa hắn mới thầm cười nhạo mình thiếu não…… Không ngờ hắn lại quên gọi để Đường Kỉ Trạch xuống đón.

Nghĩ lại, có lẽ anh cũng không có nhà nên lắc đầu đẩy cửa ra.

Khoảnh khắc mở cánh cửa đó ra, Diệp Gia Hành đã tưởng rằng mình đi nhầm nhà hoặc là sốt cao đến mức xuất hiện ảo giác.

Nhìn lướt qua chiếc chìa khóa trong tay mình rồi lại đưa tay lên sờ trán…… Diệp Gia Hành phủ định cả hai suy nghĩ, ngược lại hắn đặt sự chú ý xuống chân.

Quần áo… Quần áo vứt lung tung. Bắt đầu từ cửa trải dài chằng chịt đến phòng ngủ, sau đó biến mất trước cửa phòng.

À, phải rồi…… Dưới tình trạng cửa phòng vẫn chưa được khép kín, âm thanh quen thuộc và giọng nói không quen thuộc theo gió bay ra khỏi phòng, tốc độ và khoảng cách âm thanh không nhanh không chậm truyền vào trong tai rất rõ ràng.

Diệp Gia Hành cảm thấy mình đúng là tấm gương giữ bình tĩnh sáng chói nhất: Rõ ràng đang bị người yêu phản bội vậy mà hắn còn có thể nghĩ không biết lúc làm tình với Đường Kỉ Trạch mình có thể tạo ra loại âm thanh tương tự không.

Chỉ là, nghĩ xong thì lòng hắn nghẹn ứ, rối thành một cục làm người ta không thể nào thở nổi.

Không có gì đâu, Diệp Gia Hành nói với mình như thế, đây chỉ là triệu chứng của cảm thôi…… Không có liên quan gì đến tình huống chết tiệt này!

……Mặc dù chỉ là lừa mình dối người, nhưng hắn cũng không thể đánh mất lý trí vào lúc này, phong độ lại càng không thể mất.

Hắn để vali của mình ở cửa, vì đây là chuyện xấu trong nhà nên hắn vẫn nhớ phải đóng cửa rồi mới chậm rãi đi vòng qua đống quần áo đi tới quầy bar trong phòng khách, quỳ một chân xuống mở cửa tủ lấy ly rượu và một chai Whisky ra, đem chúng ta sô pha ngồi xuống thong thả nhưng lặng im không một tiếng động rót rượu ra ly.

Tiếng rên rỉ trong phòng ngủ lớn hơn một chút, cao trào……

Diệp Gia Hành buồn bực cầm ly rượu, rượu mạnh trôi xuống cổ họng đốt nóng dạ dày rồi lại từ dạ dày đốt cháy cổ họng hắn.

Men rượu kích thích tim hắn đập nhanh hơn….. Diệp Gia Hành liếc nhìn chiếc áo sơ mi bị đá ngoài cửa: Rất tốt, không hổ là món quà kỉ niệm ba năm mà hắn tặng cho người yêu, dù bị quăng bừa dưới đất, nói không chừng còn bị giẫm lên nhưng vẫn đẹp chán.

Hắn lắc lắc chiếc ly trống trơn trong tay, sau khi để rượu và ly về chỗ cũ, Diệp Gia Hành cảm thấy hắn có thể bình tĩnh ngồi nghe những âm thanh trong phòng……. Đúng rồi! Chính là những âm thanh đó. Hắn đứng dậy bước ra cửa xách hành lý mở cửa ra ngoài.

Đương nhiên hắn còn rất tốt bụng đóng cửa giùm hai người đang chìm trong thế giới mộng ảo.

Thang máy từ lầu ba dừng lại ở tầng một, Diệp Gia Hành hít một hơi thật sâu, vừa bước nửa bước ra khỏi thang máy đã bấm điện thoại gọi cho Đường Kỉ Trạch: “……Kỉ Trạch, em là Gia Hành…. Ừm, em về sớm một ngày…… Giọng em? Không có gì, chỉ hơi cảm một chút thôi…… Khoảng nửa tiếng nữa…… Được, lát nữa gặp.”

Cúp điện thoại, lòng Diệp Gia Hành dâng lên từng đợt đắng chát. Nên nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói anh ta không hổ là người đàn ông tự mình lựa chọn, đang vội mà thái độ khi nghe điện thoại vẫn vững vàng và bình tĩnh đến vậy sao……..? Nếu hắn không về sớm và bắt gặp cảnh tượng đó thì chắc đã nghe giọng anh ta và đoán anh ta đang ở nhà xem TV hay đang nghỉ ngơi gì đó rồi.

Đáng tiếc là, âm cuối run run như đang cố nén hô hấp vẫn làm lộ ra dấu vết kích tình.

……Nửa tiếng, Đường Kỉ Trạch tôi cho anh nửa tiếng đồng hồ để dọn dẹp nhà tôi.

“Anh Diệp, sao anh lại quay trở ra vậy?” Bảo vệ chung cư quan tâm hỏi: “Ôi này này…… Trông sắc mặt của anh không được tốt lắm, vừa đi công tác về thì nên vào nhà nghỉ ngơi đi chứ…….”

“Không sao đâu.” Diệp Gia Hành hít sâu, không ngờ sau khi hít thở xong thì đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn, đánh chết hắn cũng không muốn đánh mất mặt mũi quý giá của mình: “Tôi quên mang theo chìa khóa nhà, vừa nãy đã gọi người đến đưa rồi.”

“Anh đừng có tập thói quen ngủ ở khách sạn nha, cầm thẻ tín dụng rất dễ đánh mất nhà cửa đó.” Nói được một lát lại thấy mình nói chuyện rất buồn cười nên khẽ cứu vớt tình hình: “Hay để tôi gọi điện hỏi quản lý bên kia giúp anh nhé?”

“Không cần đâu, tôi đến quán cà phê đằng trước ngồi một lát là được rồi.” Diệp Gia Hành đáp lại bằng một nụ cười mặc dù hơi yếu ớt nhưng đủ 100% lễ độ rồi thẳng lưng xoay người ra ngoài.

Nửa tiếng sau, Diệp Gia Hành lại đứng trước cửa nhà mình một lần nữa…… Không chờ hắn mở cửa đã tự động mở ra.

Đường Kỉ Trạch mang vẻ mặt vui vẻ bước tới ôm hắn một cái: “Gia Hành, cuối cùng em cũng trở về, tháng này em có cần phải ra nước ngoài nữa không?”

Diệp Gia Hành nghiêng người lùi về sau từng bước, thuận tay kéo cả hành lý, mượn động tác này để tránh đi cái ôm của anh ta: “Chắc là không rồi.”

Đường Kỉ Trạch ân cần nhận lấy chiếc vali da không lớn lắm, anh ta vẫn mang vẻ mặt lộ rõ sự vui mừng: “Em cảm có nặng không? Có uống thuốc đúng giờ không đấy?…… Em đi nghỉ ngơi một lát đi, sau đó chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm. Nói không chừng cảm sẽ khỏi luôn đó.”

Diệp Gia Hành theo anh ta vào nhà……

Hắn nghĩ nếu nửa tiếng trước mình không về nhà thì cảnh tượng chào đón này sẽ cảm động đến mức nào chứ……. Người đàn ông này, chắc là lúc vừa nhận được điện thoại đã bắt tay vào thu xếp nhỉ? Còn vẻ mặt vui mừng xuất phát từ nội tâm kia nữa…… Không phải anh ta nên chột dạ sao? Hay vì anh ta đã tập mãi nên tập thành thói quen che dấu…….

Đường Kỉ Trạch mang vali của Diệp Gia Hành về phòng ngủ hai người rồi quay ra săn sóc nói: “Em có muốn đi tắm trước không? Em thích nhất là sạch sẽ mà.”

Hắn đứng thẳng dậy, xoay người trông thấy trên gương mặt anh tuấn kia là vầng sáng chiếu vào từ cửa sổ…… Cả những khi không nhìn rõ mắt, mũi của anh ta nhưng hắn vẫn phải thừa nhận rằng còn người này có một gương mặt rất ưa nhìn.

Lúc này, người đàn ông đẹp trai đó đang nhếch môi nở nụ cười khiêu khích: “Hay là em và anh tắm chung?…… Hơn nửa tháng không gặp, rất muốn em…… Muốn toàn bộ……”

Diệp Gia Hành nhìn anh ta, nụ cười to mà hắn nghĩ đột nhiên biến thành cảm giác mờ mịt và khó chịu. Hắn nhắm mắt thật chặt, ho nhẹ một tiếng, bên môi là nụ cười lạnh nhạt: “Kỉ Trạch……”

Giọng nói của hắn nghe thế nào cũng mang theo ý chí kiên quyết không muốn quay đầu: “……Các người dùng phòng tắm của tôi xong, đã dọn sạch cho tôi chưa?”

Nụ cười trên mặt Đường Kỉ Trạch lập tức cứng đờ, gió thổi qua ngoài cửa sổ phảng phất như có thể “ào” vào thổi tan tất cả thành tro bụi.

Tim lạnh trong nháy mắt.

~Hết chương 1~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.