Chinh Phục Giang Sơn Tặng Muội Muội

Chương 7




Cố Tuyết: "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tỷ tỷ, ta biết tỷ không muốn phản, ta cũng không muốn tỷ vất vả như vậy. Ta và hắn thành thân, trước tiên sẽ hạ độc ch/3t tên hoàng đế k.h.ố.n nạn đó, nếu hắn khiến ta không hài lòng, ta sẽ gi/3t luôn hắn, rồi ủng hộ con ta lên ngôi, quan trọng nhất là báo thù cho ngoại tổ phụ và cữu cữu, đúng không?"

"Mộ Dung Hoài tốt hơn An Vương nhiều, hơn nữa, hắn còn đẹp trai và có thân hình đẹp..."

"Được rồi, ta hiểu rồi, đừng nói nữa."

"Khi hôn sự được ban xuống, ta sẽ tiễn muội về kinh. Nhân tiện, có vài món nợ cũng nên thanh toán."

Ta và Cố Tuyết khởi hành sau Mộ Dung Hoài năm ngày, khi đến kinh thành thì chuyện Cố Tuyết gả cho Thái tử đã lan truyền khắp nơi.

Phụ mẫu đứng ở cửa Cố phủ đón tiếp chúng ta, Cố Thi Vũ đôi mắt đỏ hoe, bày ra vẻ mặt oan uổng nhìn chúng ta. Khi thấy Cố Tuyết khoác tay ta, ánh mắt ác độc lóe lên trong mắt nàng, bị ta bắt gặp.

Hôn sự định vào một tháng sau, có một tháng để chuẩn bị hôn lễ.

Phụ thân ta dự định tổ chức một bữa tiệc tại Cố phủ, chính thức công bố thân phận của Cố Tuyết. Từ khi chiếu chỉ ban hôn từ trong cung xuống, thái độ của phụ mẫu đối với Cố Tuyết thay đổi hoàn toàn.

Cố Thi Vũ cười lớn nói, chi bằng tổ chức một buổi thi thơ, để mọi người thấy tài năng của vị Thái tử phi tương lai.

Mẫu thân ta có chút do dự. Dù sao Cố Tuyết cũng chưa từng học qua sách vở, tổ chức thi thơ chẳng phải để nàng bẽ mặt sao?

Ta mỉm cười: "Cứ theo ý muội muội Thi Vũ, tổ chức thi thơ, mời tài tử giai nhân, tiểu thư công tử của các gia đình quyền quý tham gia, cũng là dịp để Thi Vũ muội muội và Vi Trạch bàn chuyện hôn nhân, biết đâu lại tìm được người tâm đầu ý hợp."

Phụ thân ta lập tức nở nụ cười mãn nguyện, mẫu thân ta kéo tay ta nói: "Vẫn là Sương Giáng suy nghĩ chu đáo, thật lòng lo lắng cho đệ đệ muội muội. Con cũng đã lớn rồi, lần này về, giải quyết luôn chuyện chung thân đại sự nhé!"

Ta rút tay lại, nhạt nhẽo nói: "Để sau hẵng nói."

Ta trở về phòng, Cố Thi Vũ lập tức theo sau.

"Tỷ tỷ, chẳng phải tỷ nói, muội mới là muội muội mà tỷ thương yêu nhất sao? Thấy tỷ và Cố Tuyết khoác tay nhau, lòng muội đau ch/3t đi được!"

Ta liếc nàng một cái: "Muội lại suy nghĩ lung tung rồi? Nàng ta sắp trở thành Thái tử phi, ta sao có thể đẩy nàng ta ra? Muội muốn tổ chức thi thơ, ta chẳng phải đã thuận theo ý muội sao? Muội có tài, chắc chắn sẽ nổi bật trong thi thơ."

Cố Thi Vũ lập tức tươi cười: "Muội biết mà, tỷ tỷ vẫn yêu thương muội. Tỷ tỷ, từ khi Cố Tuyết rời đi, kinh thành toàn đồn đại xấu về muội, muội nghĩ, chắc Cố Tuyết cũng hiểu lầm muội. Tỷ có thể giúp muội đưa cái này tặng cho Cố Tuyết không? Thứ này uống vào sẽ giúp duy trì nhan sắc, tốt nhất là uống trước khi bắt đầu buổi thi thơ ngày mai, làn da sẽ trở nên trắng hồng mịn màng. Cố Tuyết ra biên cương bị đen đi, muội nhìn mà thương."

Ta nhận lấy lọ thuốc trong suốt, cười: "Muội thật tốt bụng, Thi Vũ, ta nhất định sẽ giao cho Cố Tuyết."

Ta chỉ ít nói, hiếm khi ở nhà, nên nhiều chuyện không muốn tính toán, kết quả là nàng thật sự xem ta là kẻ ngốc.

Ta đưa thuốc cho Cố Tuyết và dặn nàng rằng buổi thi thơ có thể sẽ có bẫy. Cố Tuyết bĩu môi không hài lòng: "Phải tổ chức thi thơ làm gì chứ, rõ ràng là muốn làm ta bẽ mặt thôi."

Ta: "Ai bẽ mặt thì còn chưa chắc đâu, đợi xem kịch hay đi."

Ngày diễn ra thi thơ, Cố Thi Vũ ăn mặc rất xinh đẹp nổi bật. Ta biết, nàng muốn nhân dịp này để gây chú ý, cũng là để trút giận vì những ngày qua bị đè nén.

Có lẽ, nàng còn muốn phá hoại hôn sự của Cố Tuyết. Cố Tuyết sắp trở thành Thái tử phi, Cố Thi Vũ ghen tị không chịu nổi, nên mới bảo ta đưa thuốc cho Cố Tuyết.

Ngày diễn ra thi thơ, mọi người đều đến vì danh tiếng của Cố Tuyết, muốn xem nàng có dung mạo thế nào mà được Thái tử để mắt đến.

Cố Tuyết mặc một bộ y phục trắng tinh khiết, nhưng lại có đôi lông mày đen đậm, mắt sáng, môi đỏ răng trắng, linh động vô cùng, chẳng thua kém gì Cố Thi Vũ.

Khi Mộ Dung Hoài đến, Cố Tuyết đang bị mọi người xúi giục biểu diễn tài nghệ, nàng không chút lúng túng, lên sân khấu trình diễn một bộ kiếm pháp uyển chuyển, lưu loát mà nàng tự học trong dân gian.

Mộ Dung Hoài mỉm cười, dẫn đầu vỗ tay, ta theo ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang dội. Ta liếc nhìn Cố Thi Vũ, thấy nét mặt nàng ta cứng đờ.

Trong lúc nghỉ giữa buổi thi thơ, mọi người ngồi xuống uống trà đàm đạo, ta ngồi ngay ngắn một bên, Cố Vi Trạch đến mời trà, ta nhân lúc hắn không chú ý, đổi trà của hắn.

Mọi người trò chuyện vui vẻ, ta cũng đã đổ thuốc mà Cố Thi Vũ đưa cho ta vào trà của nàng ta và Cố Vi Trạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.