Chinh Phục "Anh Chú" Mặt Lạnh!

Chương 8




Vân Thường Hi thấy hơi chói mắt, nhíu mắt tỉnh dậy. Cô định kêu anh nhưng lại thấy Lập Khang Dụ đang nghe điện thoại lại thôi, tự ngồi dậy chỉnh lại đầu tóc, quần áo. Lúc nãy anh định lay cô dậy nhưng chưa kịp làm, điện thoại bỏ trong túi đã rung lên. Nhìn thấy cô đang chớp mắt, anh mới hỏi nhỏ:

- Dậy rồi à? Về thôi.

- Ừm.

Cô đáp lại, giọng hơi ngái ngủ, nghe giống như giọng trẻ con lúc sáng sớm. Vân Thường Hi đứng dậy, tay ôm áo khoác của anh, nói:

- Em sẽ về giặt rồi trả lại cho chú.

- Không cần. Cháu không bẩn.

Vốn dĩ cô định về ôm chiếc áo này ngủ thêm một tối nữa rồi mới trả lại nhưng giờ lại bị anh chặn ngang, có chút thất vọng. Nhưng vừa rồi anh nói cô không bẩn, ý là sao vậy? Là không bài xích cô phải không? Nếu vậy không phải trên áo anh sẽ lưu lại mùi hương của cô sao? Vân Thường Hi tự trách mình sao lúc nãy không xịt thêm vài lần nữa, không thì dấu ấn của cô lại càng rõ ràng hơn nữa.

- Khi nãy ai gọi cho chú vậy? Là ba em hả? Em đã xin phép ba cho chú nghỉ tối nay rồi mà? Chú Tống đâu, sao lại phải gọi cho chú?

- Không phải. Người nhà gọi.

Vân Thường Hi đuổi theo anh. Cô không thấp, đã cao một mét bảy, chân rất dài nhưng vẫn không đuổi kịp anh. Phải rồi, Lập Khang Dụ cao một mét chín, dù anh đi bình thường cũng khó đuổi kịp chứ chưa nói gì đến chạy. Cô chưa từng nghe ai nói nhiều về gia cảnh nhà Lập Khang Dụ, chỉ biết mẹ anh năm nay tầm năm mươi lăm tuổi, bằng tuổi mẹ cô. Còn ba anh đã mất trong một lần thực hiện nhiệm vụ. Vân Thường Hi chưa gặp mẹ anh bao giờ, chỉ tự mình tìm hiểu. Lập Khang Dụ là người kín tiếng, không tiết lộ gì cả.

- Vậy chú về trước đi, em gọi chú Lưu lên đón cũng được.

Vân Thường Hi tuy bướng bỉnh nhưng cũng rất hiểu chuyện, nếu như nhà anh có việc cô cũng không giữ anh lại làm gì. Nói rồi cô ngay lập tức mở điện thoại, định gọi lái xe đến thật.

- Không cần, không phải chuyện gấp. Tôi đưa cháu về.

Cô nhìn anh, gật gật đầu. Không phải chuyện quan trọng là tốt rồi. Nhưng nếu không phải vì cuộc điện thoại ấy làm gián đoạn thì cô còn định rủ anh đi dạo chợ đêm một vòng, ăn no nê mới quay về.

Vân Thường Hi đứng đợi anh đánh xe từ dưới hầm lên, mặt hơi rầu rĩ mà ngồi vào. Cả đoạn đường anh không hề nói gì, chỉ thuận tay mở một kênh tin tức lên nghe. Cô từ trước đến nay rất ít khi xem thời sự, mặc dù có ba làm chính trị nhưng cô hầu như không để tâm mấy. Thế mà người cô thích lại đang ngồi nghe phát thanh viên phân tích về nguyên nhân lạm phát mấy năm gần đây.

Hai người im lặng chẳng nói gì, bên tai cô chỉ có mấy thuật ngữ chuyên ngành nghe không hiểu hết. Buồn chán, Vân Thường Hi hạ cửa kính xe xuống để hít thở một chút, tiện thể để âm thanh náo nhiệt bên ngoài lọt vào trong xe, phá tan bầu không khí ngột ngạt này. Nhưng chưa kịp để cô làm gì, Lập Khang Dụ đã kéo cửa xe lên, cùng lúc nói:

- Mặc áo len quần dài thì hãy mở.

Vân Thường Hi quay lại nhìn anh, nhíu mày biểu thị mình đang tức giận nhưng cũng không nói lời nào, chỉ điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi thầm trách anh khó tính như một ông già vậy.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe đã về tới biệt thự. Vân Thường Hi biết cuộc hẹn hò lần này chỉ có thể kéo dài tới đây, không cam lòng mà dặn dò anh một vài câu:

Em vào nhà đây. Chú lái xe cẩn thận, đi chậm thôi nhé!

- Ừ.

Anh chỉ trả lời ngắn gọn, sau đó chạy thẳng xe vào gara. Chốc sau lại ngồi trên chiếc moto đen phóng ra ngoài. Vân Thường Hi ở trên tầng nhìn xuống, cứ ngóng mãi theo bóng dáng nam tính của anh cho đến khi nó khuất sau mấy rặng cây. Cô ngã xuống giường, loay hoay tìm điện thoại trong túi xách định gọi cho Hạ Phi Phi. Tâm linh tương thông, cô còn chưa kịp ấn vào kí hiệu gọi điện đã thấy cô bạn thân gọi tới.

- Thế nào rồi? Ôm có đã không? Ông chú của cậu chắc chắn là rung động chết luôn, cậu trang điểm đẹp thế cơ mà.

Hạ Phi Phi còn nôn nóng muốn biết kết quả cuộc hẹn tối nay hơn cả cô nữa. Nhưng Vân Thường Hi chỉ thở dài ngao ngán, giọng điệu chán nản muốn khóc.

- Đã ôm rồi. Cái ôm rất dài. Chưa được nửa phút.

Nói rồi cô chỉ nở một nụ cười gượng gạo, coi như cảm ơn bộ phim kinh dị được chọn tối nay. Hạ Phi Phi cũng bớt nhiệt tình hơn hẳn, cười cười an ủi cô.

- Không sao, thua keo này ta bày keo khác.

Hạ Phi Phi im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó lên tiếng:

- Hay là cậu tìm cách hẹn chú ấy đi cắm trại ở chỗ nào xa xôi hiểm trở ấy, không có sóng điện thoại càng tốt, không còn ai cản trở hai người nữa.

Vân Thường Hi như ngộ ra được chân lí, ồ lên một tiếng thật dài.

- Ai da, yêu cậu nhất trên đời, Tiểu Phi Phi của tớ!

- Được rồi, chạy đi mà yêu ông chú của cậu.

Tâm trạng của người lúc đang yêu quả thật giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, hết vui lại buồn. Vân Thường Hi lúc này đã yêu đời trở lại, vui vẻ chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của mình.

Lập Khang Dụ rất nhanh đã về tới nhà. Từ xa, anh đã nhìn thấy bóng dáng Hoàng Thanh đứng đợi trước cửa. Gia thế nhà họ Lập cũng không phải thấp kém gì, người nhà chủ yếu đều tham gia quân đội, chức vụ lớn hay nhỏ đều có, sức ảnh hưởng không hề tầm thường. Năm mười tuổi anh đã được gửi vào đội huấn luyện thiếu niên tinh nhuệ, sau này đều có thể linh hoạt đảm nhiệm được nhiều vị trí nhưng chủ yếu vẫn là đặc công. Nhưng Lập Khang Dụ đặc biệt hơn một chút, thể lực lẫn kinh nghiệm thực chiến rất tốt, được ba của Vân Thường Hi coi trọng, mời về làm vệ sĩ riêng cho mình. Lúc đó anh cũng cân nhắc khá lâu mới đồng ý, vì Vân Chính Toàn còn cho anh một điều kiện, nếu như tổ chức có việc cần giúp đỡ sẽ để Lập Khang Dụ về lại vị trí, cùng đồng đội tác chiến.

Hoàng Thanh thấy anh về thì cười rạng rỡ vẫy tay chào. Lập Khang Dụ cởi mũ bước xuống, hỏi người đàn bà hơn năm mươi tuổi trước mặt:

- Mẹ, có chuyện gì mà lại gọi con về nhà thế?

- Không có gì, vào nhà trước rồi nói.

Ngoại trừ lúc được nghỉ phép, anh đều sẽ ở căn nhà phía sau biệt thự lớn. Hôm nay Hoàng Thanh gọi anh về nhà gấp như vậy, chắc chắn không phải chỉ để ăn một bữa cơm đơn giản. Hơn nữa bây giờ đã quá giờ ăn rồi.

Lúc anh vừa vào nhà đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn của một cô gái ngồi trên sofa. Cô mặc quần tây sơ mi chỉn chu, nhìn đã biết là con nhà học thức.

- Anh Khang Dụ!

Lập Khang Dụ nhìn Mai Tiểu Phương một cái, gật đầu lịch sự đáp lại. Hoàng Thanh ngược lại rất hồ hởi, liên tục kéo tay anh lại ngồi gần cô gái kia.

- Nào, nào, lại đây. Em Tiểu Phương vừa mới chuyển công tác từ thành phố khác về, hai anh em lâu lắm mới gặp. Lúc nhỏ cứ quấn lấy nhau mãi thôi, bây giờ lớn đã biết ngại rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.