Chinh Phục "Anh Chú" Mặt Lạnh!

Chương 22




Lúc anh về đến biệt thự của Vân gia đã là hai giờ chiều. Vân Thường Hi có tiết tự học, đến giờ vẫn chưa biết anh về. Sáng nay cô có gọi thêm mấy cuộc nữa nhưng không có hồi âm. Lập Khang Dụ mở cửa vào phòng, tranh thủ đi tắm rửa rồi gọi điện về cho mẹ.

- Alo? Mẹ vẫn khỏe chứ?

- Mẹ vẫn ổn. Con xong việc rồi à?

Dạ.

Lập Khang Dụ biết bà muốn nói gì, nhanh chóng đón đầu:

- Ngày mai con hẹn cô ấy đi ăn cơm.

Mẹ anh rất vui, thấy con trai có thiện chí như vậy thì cực kì tán thưởng, giọng nói phấn khích:

- Được, được, tốt lắm. Đừng làm con gái người ta sợ nhé!

Anh chỉ ậm ừ mấy tiếng rồi cúp máy. Thực ra trong lúc ngồi trên xe, Lập Khang Dụ đã nghĩ tới lời mẹ nói. Quả thực ở nhà chỉ còn mình bà, đi ra đi vào không có ai chăm sóc. Anh muốn thuê người giúp việc thì bà lại nói không thích ở với người lạ, chỉ cần con dâu. Anh đã ba mươi tuổi rồi, không thể để mẹ ngày nào cũng lo lắng.

Lập Khang Dụ lại nghĩ tới lúc Vân Thường Hi được cậu trai trẻ kia ôm trong lòng, mặt vùi vào vai người ta trông như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn. Hai người thực sự rất xứng đôi, cậu trai kia cao ráo lại đẹp trai, ánh mắt nhìn Vân Thường Hi cũng dịu dàng. Cho nên trong lòng Lập Khang Dụ có chút khó chịu không diễn tả được. Tốt thôi, nên tách nhau ra vậy.

Anh tìm số của Mai Tiểu Phương trong danh bạ rồi nhấn gọi. Lúc cô nhìn thấy tên anh hiển thị trên màn hình, vội vàng hắng giọng mấy cái rồi nghe máy, giọng ngọt như kẹo:

- Alo, em đây ạ.

Lập Khang Dụ nhướng mày, trong mắt không hiện lên cảm xúc gì đặc biệt.

- Là tôi, Lập Khang Dụ.

- Em có lưu số anh mà.

Đầu dây bên kia cười hiền. Anh lại nói tiếp:

- Ngày mai em có thời gian không? Tôi muốn mời em đi chơi.

Mai Tiểu Phương đã được mẹ anh đánh tiếng trước cho nên mấy ngày nay đều cố gắng sắp xếp thời gian dạy học giãn nhau một chút, không ngờ anh lại hẹn sớm như vậy. Cô gật gật đầu, giọng nói bình ổn:

- Tối mai tám giờ được không ạ? Em nghe nói gần đây có một bộ phim trinh thám rất hay, đang định đi xem. May mà có anh đi cùng em.

Lập Khang Dụ nghe thấy chợt trầm ngâm. Anh tự hỏi có phải người con gái nào lúc nói đi chơi cũng đều muốn đi xem phim không?

- Anh Khang Dụ?

Nghe cô gọi, anh mới đáp:

- Ừ. Mai tôi sang đón em.

Sau khi cúp máy, Lập Khang Dụ mới phát hiện ra mười mấy cuộc gọi nhỡ của Vân Thường Hi. Đôi mắt anh tối sầm lại. Không phải cô gặp chuyện gì mới gọi nhiều vậy chứ? Lập Khang Dụ nhíu chặt mày, vội vàng gọi lại.

“Tút...”

Lập Khang Dụ căng thẳng nghe tiếng tút kéo dài, ngón trỏ gõ gõ vào điện thoại. Anh bất giác đứng dậy, đi qua đi lại, lòng nóng như lửa đốt.

- Chú!

Bên kia vừa kết nối đã như hét lên. Lập Khang Dụ nghe giọng cô gấp gáp như vậy càng lo lắng hơn, trầm giọng hỏi:

- Cháu ở đâu? Có chuyện gì rồi? Tôi làm nhiệm vụ, không tiện nghe máy. Sao cháu không gọi cho vệ sĩ khác?

Vân Thường Hi vừa tan học, bây giờ đang chạy nhanh về phía cổng. Cô vừa thở vừa nói:

- Em đang ở trường, sắp về rồi. Em gọi cho chú tại em thấy hơi lo. Chú không bị thương gì chứ?

Lập Khang Dụ nghe cô nói không sao nên thở hắt ra một hơi, giọng nói bình tĩnh hơn hẳn. Anh liếc nhìn xuống cánh tay mình, nhàn nhạt đáp:

- Không có chuyện gì. Về cẩn thận.

Nói rồi anh cúp máy, quăng điện thoại xuống sofa rồi đi tắm. Vân Thường Hi hối thúc tài xế Lưu chạy nhanh một chút, còn mình thì cứ ngồi thấp thỏm, mắt hướng về phía ngoài cửa sổ. Hình như lúc này bao nhiêu giận dỗi, tủi hờn đều bay biến hết, cô chỉ muốn mau chóng gặp “ông chú” của cô mà thôi.

Tài xế Lưu vừa cho xe dừng lại đã thấy cô chủ vội vàng phóng xuống nhanh như cắt. Vân Thường Hi lao về phía phòng của anh. Lập Khang Dụ đang ngồi trên sofa xem thời sự, tranh thủ tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi.

Thấy cửa phòng bị mở toang ra, Lập Khang Dụ nhìn sang. Vân Thường Hi vẫn còn đang nắm tay nắm cửa, thở hồng hộc. Cô ngước mắt nhìn anh, gương mặt rạng rỡ.

- Chú!

Anh vẫn ngồi im lìm, nhìn cô không chớp mắt. Lập Khang Dụ rõ ràng không biểu hiện cảm xúc gì đặc biệt nhưng ánh mắt lại hơi nóng lên. Vân Thường Hi rất nhanh đã để ý đến vết thương trên tay anh, nhíu mày ngồi xuống bên cạnh.

- Chú sao thế này? Sao chú bảo em là chú không bị thương? Chú lừa em...

Mũi cô cay xè, đau lòng định đưa tay lên sờ thử. Lập Khang Dụ mấy hôm rồi chưa cạo râu, dưới cằm lún phún mấy cọng đen nhỏ, cánh môi hơi nhạt màu, bộ dạng càng thêm lạnh lùng. Anh nghiêng người tránh đi, giọng lạnh nhạt:

- Không chết được. Đi về đi.

Vân Thường Hi có chút bất ngờ với thái độ quyết luyệt này của anh. Cô sững sờ nhìn anh. Bình thường Lập Khang Dụ cực kì hạn chế tiếp xúc thân mật với cô nhưng không đến mức này. Cô nghe ra được sự chống cự trong lời nói của anh.

- Em chỉ muốn xem vết thương của chú một chút...

Cô nhỏ giọng, từ cuối còn không nghe rõ như thể đã bị nuốt ngược lại vào trong. Lập Khang Dụ không nói thêm gì nữa, quay mặt xem tivi. Vân Thường Hi thoáng hụt hẫng.

- Thấy chú thế này là được rồi. Em... về đây. Chú nhớ ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ.

Nói rồi, cô hít một hơi thật sâu, cầm balo đi ra ngoài. Thực sự là bị ghét rồi. Vân Thường Hi buồn rầu ngồi ở xích đu, đầu óc trống rỗng. Cô ngồi đó một lúc lâu, cho đến tận khi Mỹ Tuyết Lệ đi tìm mới chịu vào nhà.

Vân Thường Hi không có tâm trạng ăn uống gì, chui về phòng ngủ. Mỹ Tuyết Lệ gõ cửa mấy lần không thấy cô đáp bèn mở cửa vào hẳn. Bà thấy cô đang cuộn tròn trong chăn, nằm im không động đậy.

- Sao thế con gái? Hôm nay làm bài không tốt à?

Vân Thường Hi không đáp. Mỹ Tuyết Lệ lo lắng kéo chăn, để lộ ra đầu tóc rối bù phía dưới.

- Thường Hi, kể cho mẹ nghe xem nào.

Lúc này cô mới ngồi dậy, nước mắt đã thấm đẫm gương mặt, từ cổ đến mang tai đều đỏ ửng hết cả.

- Mẹ, con phải làm sao đây? Con bị người ta ghét bỏ rồi.

Linh tính của người mẹ mách cho bà biết, người ta mà Vân Thường Hi nói đến ở đây chính là Lập Khang Dụ. Tính cô ngang bướng từ bé, người làm cô chật vật như vậy còn có thể là ai khác. Mỹ Tuyết Lệ thở dài, đau lòng lau nước mắt cho cô.

- Con không thể ép người khác thích mình được. Cậu ấy lớn rồi, có suy nghĩ riêng, sở thích riêng. Tình cảm con dành cho cậu ấy là thật nhưng con không thể bắt buộc cậu ấy đón nhận nó. Đời người là vậy, có những thứ không thể cưỡng cầu.

Bà ôm lấy đứa con gái nhỏ mà mình hết mực cưng chiều, dịu giọng nói tiếp:

- Thực ra con cũng giống cậu ấy, không muốn chấp nhận tình cảm của người khác. Mẹ biết Quang Châu Tự rất thích con, nhưng con đâu muốn thích thằng bé, phải không?

Phải. Cô là người theo đuổi Lập Khang Dụ nhưng đồng thời là người được Quang Châu Tự theo đuổi. Nếu cô cảm thấy không muốn quá gần gũi với cậu ta thì có phải Lập Khang Dụ cũng cảm thấy như vậy không? Tình yêu thực sự là thứ không thể cưỡng cầu. Nhưng cô vẫn không nhịn được khao khát trong lòng. Cô ích kỉ muốn có được tình yêu của anh, muốn được anh quan tâm, muốn được anh dỗ dành. Cô gục trên vai mẹ, khóc rấm rứt rồi thiếp đi lúc nào không hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.