Chính Là Nó

Chương 28: Chương 29




Nguyên đang say giấc thì chuông điện thoại reo.Vẫn cái giọng ngái ngủ nó bắt máy.

-Alooo.

-Nguyên hả, My đây, giờ này vẫn còn ngủ sao?-bên kia đầu máy.

-Híc. Mới 7h thôi mà, hôm nay chủ nhật được nghỉ lo gì.Thế nhá, tớ ngủ tiếp đây.

Rụp.

7h00 thêm mấy tích tắc.

Chuông lại reo lần nữa.Là số của My.

-Cậu không cho tớ ngủ hả?-Nguyên cằn nhằn.

-Dậy mau nguội định nướng đến bao giờ hả?-Là ông Nam.

-Hai người sáng sớm không ngủ bày chuyện gọi điện giày tôi là sao-Mắt nó vẫn nhắm tịt.

-15 phút nữa ka sang, không dậy mau thì đừng trách.

Rụp. ( L2)

Nguyên buông thõng tay đang cầm điện thoại ngủ tiếp.

Bính….boongggggg…..

Rầm….. rầm…..

Nguyên giật mình tỉnh dậy không biết cái sự việc gì đang diễn ra mà ồn ào thế.

-Tiểu muội, không ra thì cái cửa này cho vô đống sắt vụn lun nhá-Tiếng Nam hét ngoài cửa.

-Sao số mình khổ thế, suốt ngày bị dày xéo là sao-Nguyên lẩm bẩm rồi lật đật ra mở cửa.Nhíu mắt nhìn hai con người đang toe toét cười trước mặt.

-Hai người đúng là hết đường nói, ngày chủ nhật cũng không tha tôi thế?-Nguyên

-Cậu ngủ nhiều vậy không sợ thành heo luôn hả?-My với Nam vào trong.

-Heo càng tốt, chúng ta sẽ có món sườn xào chua ngọt-Nam nhe răng cười.

-Hãy đợi đấy-Nguyên dằn mặt xong thì đi vào vệ sinh cá nhân mặc cho hai người kia muốn làm gì thì làm.

-Lần đầu tiên tớ đến nhà cậu đó, đẹp ghê, mà tiện nghi vậy?-My xem xét

-Chắc nó mới đi cướp ở đâu về đó-Nam ngồi trên ghế mắt dán vào tivi

-Hai người dấu em chuyện gì ư?-My tinh ý.

Nguyên vẫn mặc bộ quần áo ngủ, từ trong nhà tắm bước ra

-Hỳ làm gì có gì, thế hai anh chị tới phiền em chi vậy-Nó dằn từng từ một.

-Đi chơi đi-My hứng khởi.

-Ở đâu?

-Cậu cứ thay đồ đi rồi tính tiếp-My kéo nó vào phòng.

-Woa phòng cậu tuyệt thật đấy-My ngỡ ngàng

-Sao bằng phòng của tiểu thư được ạ-Nguyên lục đục trong tủ.

-Cậu mặc váy đi đẹp mà-My ngồi trên giường với lấy cái laptop

-Thôi xin mặc đồng phục váy làm tớ ngán lắm rồi,có lẽ xin hiệu trưởng ặc quần vậy

-Đẹp vậy còn từ, chịu cậu luôn.

Chọn lấy bộ ưng ý Nguyên chạy vào thay luôn.

Quần jean ngố màu xanh, áo dài tay màu hồng khoác thêm áo mũ mỏng( đồ nó ưa nhất).

Xong.

Nguyên cùng hai người kia quyết định tới khu vui chơi.

Nhớ lại cảm xúc năm nào từng bị bắt cóc tại cái nơi như thế này, nó mỉm cười liệu chuyện đó có diễn ra lần hai không nhỉ?.

Chợt không khí tại đây náo nhiệt hẳn lên, bộ có minh tinh chuồn tới đây chơi chắc-nghĩ rồi nó quay đầu lại thì

-Chào.-ba tên kia xuất hiện làm nó giật mình

-Sao mấy tên này lại ở đây?

-Nơi công cộng cô cấm được sao-Khánh hếch mũi cãi lại.

Lúc trên xe My hí hoáy nhắn tin cho ai đó thì ra là mấy tên này nè, nếu nói là có chúng đi cùng thể nào Nguyên cũng từ chối nên ầm thầm thì hơn.

-Cậu được lắm-Nguyên liếc mắt My, cô nàng đang khúc khích cười.

-Xin lỗi nhà tôi có chuyện, đi trước nhá-Duy vừa cúp máy.

-Tớ ra chỗ này một lát sẽ quay lại-Luân chuồn thẳng.

-Sao 2 người này kì vậy.

-My à mình tới khu kia đi -Nam dẫn My biến mất tiêu.Còn nó với Khánh đứng ngơ ngác, lũ quái này hôm nay bị chạm mạch hả?

-Mất cả hứng, vậy mà còn rủ tôi đi-Khánh than thở

-Không đâu-Nói rồi nó chỉ tay lên tàu lượn siêu tốc.

-Anh dám đọ với tôi không?-Nguyên thách thức hắn.

-Thích thì chiều.

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….đã quá

-Tôi chịu cô đó vẫn còn hét được.-Khánh thở dài mệt mỏi.

-Ông cụ non hết chịu nổi rồi à-Nguyên nghiêng đầu cười

Khánh thoáng bối rối lảng ra chỗ khác thì bị nó kéo theo tới quán kem bông.

-Tặng anh que nè.

-Cô không bị phá sản đó chứ?-

-Một que kem bông mà tôi không lo được sao?-Nguyên xì hơi mũi.

-Giảm hết stress chưa?-Đột nhiên nó hỏi

-Gì?-Khánh ngơ ngác.

-Không phải anh thức trắng đêm qua hả?Có chuyện không vui?

-Sao cô hay vậy?

-Tôi mà.

Nói rồi Nguyên cầm kẹo bông dúi thẳng vào mặt Khánh nhe răng cười.

-Cô..cô được lắm.-Khánh đuổi nó chạy vòng quanh khu vui chơi.

Stop.Nó dừng lại trước cửa nhà ma suýt thì Khánh tông vào nó.

Mặc cho Khánh ngăn không vào nó cứ làm ngơ đẩy hắn vô trong.

Toàn hình người quái dị thể loại nó ưa nhất, máu kìa,tiếng rùng rợn phát ra, ánh sáng mập mờ.Nó cảm giác có bàn tay ai níu lại run run.Quay đầu lại nó cứ ngỡ mình nhìn nhầm rồi bò lăn ra cười.

-Tới nhà hàng phía trước đi bọn kia đang ở đó-Khánh mặt vẫn còn trắng bệch ra còn nó đi theo mà cứ luôn ôm bụng cười.

-Đây là đâu vậy , sang trọng ghê ta-Nguyên thấy choáng váng bởi cái mĩ lệ này.

-Nhà hàng của nhà tôi, mới mở đấy, tự nhiên đi nhá-Duy

-Chơi vui chứ-Nam tia thẳng nó.

Nguyên bụp miệng cười như con ngố làm ai cũng dấu hỏi chấm trên đầu.

-Cô có thôi đi không hả?-Khánh bực rồi đó.

-Lần đầu tiên tôi thấy có người sợ ma như anh ta-Nguyên chỉ tay vào Khánh , vẫn chưa chịu thôi.

Cả bọn bò lăn bò lóc nhìn Khánh.

-Thôi thôi, đi ăn đi, tớ đói lắm rồi-My

-Hý hai anh chị tình tứ với nhau làm gì mà đói hả?Nguyên nháy măt với ka Nam.

-Đâu có gì đâu-Hai tên kia đỏ mặt.

-haizzz trời nóng nên đỏ mặt là phải-Nó kích đểu làm My ngượng chín mặt.

Tên Duy gọi đồ ăn ra toàn đồ Ý.Nó chẳng để ý cứ chúi mũi vào ăn làm bọn kia ngạc nhiên ( trừ Nam).

-Tớ tưởng cậu ăn không quen mấy món này?-My nhìn nó

Nguyên giật mình, nháy ông Nam.

-À ha, có vài lần trước đây anh mời cô ý đi ăn-Nam

-Trước đây anh giấu cô ấy mà-Luân

-Là tôi thấy nó hay hay nên cứ nuốt thôi-Nguyên rối cả lên.

-Đồ ăn thôi mà làm gì quan trọng thế-Khánh

Ai cũng chẳng nói thêm về vấn đề này còn nó phải cẩn trọng hơn mới được.

Đến chiều trời mưa phùn,My đưa nó về.

-Cậu với anh Nam giấu tớ gì đó-My phụng phịu

-Đâu có gì-Nguyên mỉm cười

-Thật hả?

-Ừm-Nguyên hơi lúng túng

Nó thở dài về chuyện hôm nay, chút nữa là nó bị lộ òy

-” Tại sao mình phải giấu nhỉ”-tự hỏi mình nó lại bò lăn ra ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.