Chính Là Không Ly Hôn

Chương 53-1: Phần 1




Lời này khiến Yến Thù Thanh nhất thời sững sờ tại chỗ, nửa ngày không nói ra được một câu, trái tim giống như bị xuyên thủng một lỗ, đột nhiên đau nhói.

Anh đã sớm ngờ tới lúc trước "Không chào mà đi" nhất định sẽ thương tổn đến Cận Hằng, tuy rằng tất cả những thứ này không phải ước nguyện của anh, anh cũng chỉ là "người bị hại" dưới tay Hoàng đế, nhưng chuyện này cũng không thể xoá bỏ người chân chính thương tổn Cận Hằng chính là anh.

Anh cho là bằng tính tình cao ngạo quật cường của Cận Hằng, nhất định sẽ hận thấu xương hành động của anh, có lẽ cả đời cũng không nguyện gặp anh một lần, thế nhưng trên thực tế mặc dù hắn rất phẫn nộ, vẫn cứ vì anh vạn dặm xa xôi tới tinh cầu hoang vắng xa lạ này, thậm chí vứt bỏ thân phận thượng tá, mai danh ẩn tích vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Nghĩ tới đây, đôi môi Yến Thù Thanh giật giật, không nói ra được dù chỉ một câu, trong cổ họng giống như bị rót vào vô số hạt cát, trong lúc nhất thời giọng nói trở nên khàn khàn không ra hình thù gì.

"Cận Hằng, em..."

Anh muốn đem tất cả hổ thẹn đè nén ở trong lòng nói ra khỏi miệng, ai biết Cận Hằng khoát tay ngắt lời anh, tự giễu cười một tiếng nói, "Em không cần nói, nghe anh nói đã, dù sao nên nói không nên nói, đều đã nói, anh cũng không muốn giấu giếm cái gì nữa."

Nói xong hắn ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu xanh lam sâu xa như biển khoá lại trên người Yến Thù Thanh, "Em có biết lúc trước sau khi phát hiện em biến mất, anh có cảm giác gì không? Anh thật sự có ý định muốn bóp chết trái tim em, Yến Thù Thanh, có lúc anh thật sự hận em, tại sao em có thể độc ác như vậy, nói đi liền đi, hoàn toàn không hề có một chút do dự hay sao?"

"Anh hiện tại không dám tưởng tượng lúc đó về nhà, phát hiện em không có ở đó, trong lòng là tư vị gì, rõ ràng một giây trước em còn nằm ở trong lồng ngực anh, nói lời ngon tiếng ngọt cho anh nghe, một giây sau anh liền biến mất không thấy bóng dáng đâu...Anh cảm giác mình lại như một kẻ ngu si bị đùa giỡn, hoàn toàn bị em đùa giỡn, thậm chí trước khi ra khỏi nhà anh còn nói em ở nhà chờ anh, mà cuối cùng kết quả lại như thế."

Nghe hắn nói như thế, trái tim Yến Thù Thanh càng thêm đau nhói, đôi môi trắng bệch chặt chẽ siết lấy cổ áo Cận Hằng, "Không phải, anh hãy nghe em nói, ban đầu không phải em muốn bỏ mặc anh, Cận Hằng em không có..."

Anh phát hiện chỉ cần nhắc tới buổi tối vạn bất đắc dĩ ngày hôm đó, anh không có cách nào bình thường suy nghĩ vấn đề, trong lúc nhất thời anh thậm chí đều không nhận rõ rốt cuộc là lúc rời đi trong lòng rất đau, hay là hiện tại chính tai nghe đến Cận Hằng dùng từ "hận" để hình dung quan hệ của bọn họ, càng làm cho tim anh như bị đao cắt.

Anh rõ ràng có vô số lời muốn giải thích, thậm chí trước khi phát hiện Đoan Trạch chính là hắn, anh không biết đã ở trong lòng tập bao nhiêu lần, thế nhưng thật sự đối mặt, anh lại phát hiện mình không có cách nào mở miệng.

Bởi vì anh không thể đem trách nhiệm đều đổ lên trên người Hoàng đế, càng không thể tuỳ ý công kích người thân của Cận Hằng, cho nên anh chỉ có thể lặp đi lặp lại "Em không có", nhưng không cách nào nói thêm gì nữa.

Khủng hoảng cực lớn khiến khớp xương trên ngón tay của Yến Thù Thanh cũng trở nên trắng bệch, lúc này Cận Hằng lại đè lại đầu ngón tay lạnh như băng của anh, nắm lấy tay anh, cùng mười ngón tay của hắn quấn lấy nhau, như là không tiếng động an ủi anh.

"Thù Thanh, để anh nói xong."

"Anh lúc đó thật sự giận điên lên, ý nghĩ điên cuồng đều xuất hiện trong đầu, lúc đó anh cũng tự nói với mình, không quản em trốn tới chỗ nào, anh nhất định phải tìm được em, sau đó đánh gãy chân của em, nhốt em lại giam cầm ở nhà, dùng dây đem em khóa lại, khiến cho em không bao giờ có ý định rời bỏ anh dù chỉ một lần, thậm chí anh còn muốn trói em ở trên giường, không ngừng mà làm em, mãi đến tận khi em mang thai mới thôi, như vậy em cũng sẽ không bao giờ chạy nữa."

Hắn vừa nói như vậy, vừa nháy mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt Yến Thù Thanh, âm thanh trầm thấp khàn khàn, tựa hồ đang nói một chuyện hết sức bình thường, thế nhưng nơi sâu xa nhất trong đồng tử lại bốc lên ánh lửa điên cuồng, rất hiển nhiên hắn cũng không phải đùa giỡn, mà là thật sự từng có loại ý nghĩ này.

Thân thể Thù Thanh cứng đờ, sắc mặt lập tức thay đổi, lúc này Cận Hằng trầm thấp nở nụ cười, giống như tự giễu lắc lắc đầu, "Nhưng anh lại nghĩ, nếu như anh thật sự làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến em trốn anh càng xa hơn."

Huống hồ... Nếu như anh thật sự có dũng khí này, năm đó ở trường quân đội cũng đã làm như vậy, như thế nào lại để cho em đi thích Lý Khác Nhiên.

Câu nói kế tiếp hắn không có nói ra, dừng lại chốc lát mới tiếp tục nói, "Buổi tối ngày hôm ấy anh tự tay đập đi cái giường nhỏ tự tay anh làm, ngồi ở trong phòng một đêm không ngủ, nhưng là chờ triệt để tỉnh lại anh mới ý thức được anh có bao nhiêu ngu xuẩn, dĩ nhiên chỉ lo giận em, quên một chuyện vô cùng trọng yếu."

Nói xong hắn xoay đầu lại, nhìn Yến Thù Thanh nói, "Lúc trước kỳ thực là Hoàng đế ép buộc em rời đi đúng không?"

Hắn không có xưng hô cữu cữu, càng không có bất khẩu khí thân mật, mà là gọi thẳng Hoàng đế, điều này làm cho Yến Thù Thanh trong lòng không khỏi giật mình, Cận Hằng làm sao lại biết đến...

Nhìn thấy biểu tình của Yến Thù Thanh, Cận Hằng trong lòng hiểu rõ, "Quả nhiên là ông ấy."

"Cận Hằng chuyện này rất phức tạp, không quản bệ hạ làm gì, lúc trước người đưa ra chủ ý muốn rời đi là em."

"Bao quát cả việc cố ý lừa anh, sau đó nhân cơ hội rời đi sao?"

Một câu nói khiến Yến Thù Thanh á khẩu không trả lời được, Cận Hằng nhắm mắt lại kéo kéo khóe miệng, "Em không cần giấu giếm, anh đã đều đoán được, trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy, chân trước anh vừa mới tiến cung, chân sau em lại đột nhiên biến mất, lúc trước truyền thông toàn quốc đều chĩa mũi rìu vào em, cho dù là quân địch cũng không dám tùy tiện xuống tay với em, nếu như không phải có người nhúng tay, em làm sao có khả năng giấu diếm được tất cả mọi người, trong một đêm biến mất triệt để như thế."

"Tại đế quốc, trừ phi là quyền hạn hoàng gia ngăn cản, bằng không không có người Cận gia không tìm được, cho nên ngày thứ hai trời vừa sáng, anh liền trực tiếp tiến vào cung."

Vừa nghe lời này, trong phút chốc Yến Thù Thanh mở to hai mắt, "... Bệ hạ nói cho anh biết?"

"Em cảm thấy có thể không?"

Cận Hằng xì cười một tiếng, "Cậu ruột của anh, nếu như đã sử dụng loại thủ đoạn này, chính là quyết định chủ ý muốn giấu anh, làm gì có chuyện sẽ dễ dàng nói thật với anh, ông ấy làm việc từ trước đến giờ kín kẽ không một lỗ hổng, một bên ở trước mặt anh giả bộ hồ đồ, một bên phái người đi quân bộ xin phép cho em nghỉ dài hạn, còn không quên tạo áp lực cho truyền thông."

"Không qua thời gian mấy ngày, tất cả tin tức liên quan đến em và quân bộ toàn bộ đều biến mất, thật giống như lúc trước sóng lớn mênh mông xưa nay chưa từng xảy ra, truyền thông cũng ngừng đưa tin chuyện của hai chúng ta, bao gồm cả chuyện lúc trước em làm thịt Liệt Long, cứ như vậy sống chết mặc bay, vừa bắt đầu còn có người bàn tán sôi nổi một phen, chờ sau đó náo nhiệt đi qua, đã không còn ai nhớ đến tên của em, cứ như vậy em trực tiếp "Biến mất khỏi thế gian"."

Nghe đến đó, đôi mắt Yến Thù Thanh trầm xuống.

Lúc trước hoàng đế ép anh suốt đêm rời đi mẫu tinh, anh liền ngờ tới ngài ấy nhất định còn có hậu chiêu, chỉ là không nghĩ tới ngài ấy dĩ nhiên làm sạch sẽ gọn gàng như vậy.

Chỉ cần làm cho anh "Biến mất" ở Thương Kiếm, triệt để xoá bỏ sự tồn tại của anh, quân địch sẽ rất khó ra tay, mấy năm sau, thậm chí sẽ không có người nhớ tới quân bộ đã từng có một vị thiếu tá tên là Yến Thù Thanh, mà quân bộ cùng hoàng thất cũng sẽ không bị người ngoài lên án.

Một mũi tên trúng ba con chim, quả nhiên là "Tác phẩm Hoàng gia".

Yến Thù Thanh âm thầm mím môi, trong lòng không thể nói được là tư vị gì, tuy rằng cách làm đó của Hoàng đế ở một mức độ nào đó chính là bảo vệ anh, để cho anh không còn bị quân địch xem như là "Con mồi", nhưng dù sao anh đã từng sống sờ sờ, đã từng tồn tại, thế nhưng lại bị quên đi dễ dàng như vậy, dù là ai cũng không thể dễ dàng tiếp thu.

Trong lúc nhất thời anh không biết có cần phải cảm ơn Hoàng đế để cho anh cầu được ước thấy hay không, hay là nên hận ngài ấy ra tay quá vô tình.

"Sau đó thì sao, làm sao anh tìm được nơi này?" Khẩu khí Yến Thù Thanh trầm xuống, không muốn tiếp tục đàm luận vấn đề này nữa, kéo khóe miệng muốn đổi sang đề tài khác.

Nhắc tới cái này, trên mặt Cận Hằng chợt lóe một vệt thần sắc không tự nhiên, hàm hồ qua loa nói, "Thì anh cứ như vậy tìm thôi."

Lời này khiến Yến Thù Thanh đầu tiên là sững sờ, sau đó cười một tiếng, "Anh cho em là đứa nhỏ ba tuổi bị lừa gạt dễ dàng như vậy a, nếu như anh dễ dàng tìm em, vừa nãy sẽ không nói với em những câu kia, đừng tránh nặng tìm nhẹ, em muốn nghe trọng điểm."

Nói xong anh nằm úp sấp về phía trước, nằm ở trên lồng ngực Cận Hằng, đầu ngón tay điểm mũi của hắn, cong cong khóe miệng nói, "Nhanh lên một chút nói cho em, kỳ thực em đã sớm hiếu kỳ, cái tên nhà anh thực sự là thần, dưới tình huống này anh cũng có thể tìm được em, thành thật khai báo, trước kia anh có phải cài thiết bị theo dõi trên người em hay không?"

Ngón tay Yến Thù Thanh không thành thật, chạm vào chóp mũi cùng đôi môi Cận Hằng, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ ấm áp thấm vào trong da, khiến mặt Cận Hằng càng thêm đỏ ửng mất tự nhiên.

Hắn nghiêng đầu đi, đè lại ngón tay làm lọan của Yến Thù Thanh, "Hồ đồ cái gì, đừng ngắt lời, nghe anh nói hết."

"Em không ngắt lời a, rõ ràng anh chưa nói chuyện quan trọng nhất, nói nhanh một chút, đừng thẹn thùng."

"Ai thẹn thùng! Em quả thực... Không hiểu ra sao!"

Cận Hằng đột nhiên cất cao âm thanh, đối diện ánh mắt ý vị thâm trường của Yến Thù Thanh, nhiệt độ trên mặt lại tăng lên mấy phần.

Tại sao vợ hắn lại yêu thích ăn nói linh tinh như thế, làm chồng như hắn làm sao có khả năng thẹn thùng, thực sự là quá buồn cười!

"Ồ —— xem ra người nào đó thật sự cài máy theo dõi lên người em, bằng không giấu đầu hở đuôi cái gì? Thực sự là mưu mô."

Yến Thù Thanh bĩu môi, lộ ra gương mặt ghét bỏ, chống đỡ chăn đứng dậy muốn xuống giường, kết quả bị Cận Hằng giơ tay ôm chặt eo.

"Buông tay buông tay, anh cài máy theo dõi rồi còn sợ em chạy?!"

Yến Thù Thanh giơ tay vỗ hắn hai cái, lông mày không vui nhíu lại, kết quả Cận Hằng dùng một chân giữ chặt thân thể anh, hai cánh tay càng siết chặt càng chặt, chính là không thả anh đi.

"Cái tên nhà anh đừng chơi xấu a, không muốn nói thật, lại không muốn thả em đi, đến cùng anh muốn làm gì?"

Cận Hằng như động vật loại khuyển cỡ lớn, áp ở trên người Yến Thù Thanh, qua nửa ngày mới trầm thấp mở miệng, "...Anh không làm chuyện xấu hổ như thế, chỉ là vừa vặn nghe được ghi âm của người máy..."

Nói xong lời này hắn cảm thấy ngày hôm nay mặt mũi đều bị vứt sạch rồi, đầu chôn ở trong cổ Yến Thù Thanh, một đầu mái tóc màu đỏ lung ta lung tung lộ ở bên ngoài, một bộ dạng xấu hổ không thôi.

Rõ ràng bình thường là người đàn ông kiện cường lôi lệ phong hành, vào lúc này lại dính vào trên người Yến Thù Thanh, thấy thế nào cũng giống như là đang làm nũng, Yến Thù Thanh giả bộ không thích muốn đẩy hắn ra, thiếu một chút liền muốn bật cười.

Cái tên này làm sao có thể... Đáng yêu như thế a!

Cưỡng chế kích động muốn giơ tay xoa đầu hắn, anh nhớ tới còn có chuyện mình chưa hỏi, nháy mắt nói, "Người máy ghi âm gì?"

"... Chính là mấy cái ngu ngốc trong nhà, để chúng nó làm vật trang trí cũng làm không tốt, vẽ mặt tường lung tung lung tung, thế nhưng bản lĩnh nghe bát quái cũng không nhỏ."

Cận Hằng không khỏi lầu bầu một câu, khiến Yến Thù Thanh nghe được đầu óc mơ hồ, suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được hắn nói "Ngu ngốc" có thể là người máy quản lý gia đình trong nhà bọn họ, cho nên hắn nói ghi âm đến cùng liên quan gì đến chuyện nghe bát quái?

Trong lúc nhất thời Yến Thù Thanh dở khóc dở cười, mới vừa muốn mở miệng hỏi như vậy, kết quả trong đầu đột nhiên có cái gì chợt lóe lên.

Vân vân...

Anh nhớ tới buổi tối hôm đó, sau khi Cận Hằng rời đi, anh bởi vì không biết nên làm sao nói cho hắn nghe chuyện anh tham gia sát hạch của chiến đội Liệp Ưng, trong lòng buồn bực lợi hại, liền đi đến căn phòng bên cạnh dạo một vòng, lúc đó thật sự có vài người máy đang trát phấn mặt tường, cho nên... Lúc đó anh nói những lời đó, lẽ nào tất cả đều bị người máy ghi âm lại?

Nghĩ đến đây, Yến Thù Thanh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, "... Anh sẽ không phải nói cho em biết, trong nhà vài người máy có công năng tự động ghi âm đi?"

Cận Hằng không có nhìn anh, thấp giọng một tiếng, nửa ngày mới nghẹn ra một câu nói, "Chúng nó chỉ là tự động phân biệt âm thanh chủ nhân, thuận tiện lưu lại mà thôi."

Lời này vừa nói, tương đương với việc khẳng định suy đoán của anh, nghĩ đến lúc trước anh nói chuyện với mấy người máy kia, dĩ nhiên lại thành manh mối duy nhất để Cận Hằng tìm được anh, Yến Thù Thanh lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, "... Vậy làm sao anh biết trên người bọn nó có manh mối của em?"

Nhắc tới chuyện này, thân thể Cận Hằng căng thẳng, hai cái lỗ tai đỏ chót giống như là muốn thiêu cháy, táo bạo nói, "Trong lúc vô tình phát hiện được! Sao em hỏi nhiều như vậy!"

Hắn sẽ không thừa nhận lúc trước thực sự không biết nên đi nơi nào tìm người, bởi vì trong lòng quá mức tưởng niệm, cho nên giống như kẻ ngốc, lấy ra toàn bộ người máy trong nhà có ghi âm lại hình ảnh của Yến Thù Thanh, chính là muốn nhìn một chút đối phương có thật sự vô tình như vậy không, ngay cả đôi câu vài lời cũng không để lại cho hắn.

Kết quả chính là phần chấp niệm này, làm cho hắn rốt cục có một tia hi vọng.

Đương nhiên chuyện mất mặt này đời này hắn cũng sẽ không nói ra, cho nên sau khi nói hết lời trong lòng cho Yến Thù Thanh nghe, hắn liền mím chặt môi quay đầu qua một bên.

Nhìn bóng lưng cứng ngắc của hắn, hô hấp của Yến Thù Thanh rối loạn, nghĩ tới tên này đem toàn bộ hi vọng đều đặt vào người máy, chỉ là muốn tìm manh mối anh để lại, trái tim của anh giống như bị nóng chảy, hoàn toàn hòa tan.

Anh đến cùng có tài cán gì, khiến cho cái tên này vì anh trả giá nhiều như vậy.

Đè xuống cảm xúc chua xót trong lòng, anh giả bộ bình tĩnh cong cong khóe miệng, "... Được được được, anh nói cái gì cũng tốt, thế nhưng sau này đừng tiếp tục làm loại chuyện ngu xuẩn này, nếu như lần sau em làm cho anh thương tâm, anh cũng đừng nhớ đến em, trực tiếp quên em đi là được rồi.

"Em còn muốn có lần sau?"

Cận Hằng lập tức nhíu lông mày, đối diện đôi mắt mang theo ý cười của Yến Thù Thanh, khẩu khí táo bạo nói, "Em cho rằng anh nguyện ý quản em? Nếu như anh có biện pháp, đã sớm không quản em chết sống rồi!"

Nói xong lời này, ngực hắn kịch liệt chập trùng, trầm mặc chốc lát mới khàn tiếng mở miệng, "Thế nhưng anh chính là loại người hèn nhát như vậy, em không cần anh nữa, anh vẫn sẽ đến bên em, biết rõ em tình nguyện đánh bạc tính mạng tham gia sát hạch của chiến đội Liệp Ưng, cũng không muốn đi cùng với anh, anh vẫn là không nhịn được tới tìm em."

"Mặc dù anh biết em là bị ép rời đi, thế nhưng vừa nghĩ tới cuối cùng em lại chọn chiến đội Liệp Ưng, không chọn anh, anh liền hận không thể bóp chết em, nhưng anh không quản được chân của mình, trong lòng rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng vẫn là muốn ở bên cạnh em, cho nên anh mới tới đây, còn cố ý nguỵ trang thành bộ dạng buồn cười như vậy, chỉ vì muốn tìm đến em, nhìn xem em có thật sự vô tình hay không!"

"Em ngụy trang bản thân rất tốt, thế nhưng em có hoá thành tro anh cũng nhận ra, cho nên anh cố ý tiếp cận em, muốn tìm một cơ hội cẩn thận mà giáo huấn em một trận, để em ở nơi này ăn vị đắng chán rồi, sẽ nhớ đến chỉ có anh tốt với em, thế nhưng nhìn em bị thương anh rất khó chịu, chỉ có thể mỗi ngày bực bội tức giận giấu ở trong lòng, đoạn thời gian đó anh thực sự muốn trực tiếp bóp chết em."

Nói tới chỗ này, Cận Hằng dừng một chút, khóe miệng lộ ra một vệt cười khổ, "Thế nhưng mãi đến tận ngày đó ở bên trong hang núi nghe được em nói những câu kia, anh mới biết mình thực sự buồn cười, anh chỉ lo giận em, cảm thấy em muốn từ bỏ anh, nhưng xưa nay không nghĩ tới em lựa chọn tới nơi này dĩ nhiên là... Vì anh."

"Lúc đó nghe em nói xong những câu kia, anh thật sự bối rối, thế nhưng lúc trước vì che giấu thân phận, anh nói nói dối nhiều như vậy, thậm chí nhận ra được em phát hiện nốt ruồi đen phía sau tai còn cố ý che lại, đã là cưỡi hổ khó xuống, không thể không tiếp tục ngụy trang, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là dã tràng xe cát..."

Nói xong lời cuối cùng, Cận Hằng buông xuống tầm mắt, lông mi màu đen chỉnh tề ở dưới mí mắt lưu lại một vệt bóng đen, trầm mặc chốc lát mới nhẹ giọng nói, "Thù Thanh, xin lỗi, là anh lừa em."

Hắn luôn luôn kiêu ngạo tự tin, chưa bao giờ chủ động cúi người, càng chưa từng nói ra ba chữ này, mà giờ khắc này ở trong màn đêm tối tăm như vậy, hắn lại dùng phương thức như thế nói ra.

Hắn nhìn chằm chằm tay Yến Thù Thanh, tựa hồ muốn nắm lấy, thế nhưng cuối cùng vẫn là không có.

Yến Thù Thanh ngồi ở một bên, hô hấp nhẹ nhàng run rẩy, một câu cũng không nói được.

Vào giờ phút này, anh thậm chí không hiểu, tại sao nói xong lời cuối cùng dĩ nhiên là Cận Hằng trước tiên xin lỗi anh, người đàn ông trầm mặc ít nói, biệt nữu, lần thứ nhất ở trước mặt anh nói nhiều lời như vậy, hắn không am hiểu biểu đạt, rất nhiều lúc cường thế lại bá đạo làm cho người ta khó có thể chịu đựng, nhưng dưới vỏ ngoài cứng rắn lạnh như băng của hắn, lại mềm mại vượt quá sức tưởng tượng.

Hắn lại như một gốc cây cao to kiên cường, sẽ không nói chuyện, không hiểu ôn nhu, nếu như nhìn không thấu trái tim hắn, khả năng cả đời cũng không hiểu hắn đứng ở đó trầm mặc chờ đợi một người.

Yến Thù Thanh cắn môi, xoang mũi chua xót lợi hại, vai không khống chế được phát run, vô số tâm tình ở trong lồng ngực lăn lộn, điều này làm cho anh căn bản không có cách nào ngẩng đầu nhìn thẳng Cận Hằng, anh sợ bản thân quá mất mặt, trực tiếp rơi nước mắt.

Nhìn anh cúi đầu trầm mặc không nói, Cận Hằng đoán không được tâm tư của anh, theo bản năng nắm chặt tay anh.

Lúc này một cái tay chặn lại con mắt của hắn, Cận Hằng nghi ngờ nhíu lên lông mày.

"Nếu biết lừa em, có phải là nên chịu chút trừng phạt hay không?"

Hết chương 53-phần 1.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.