Chính Là Không Ly Hôn

Chương 51-2: Phần 2




"Anh nói chúng ta có thể thật sự xui xẻo, gặp gỡ dị thú cấp A trở lên, hay không?"

"Làm sao, cậu sợ?"

Lời này của Đoan Trạch khiến Yến Thù Thanh bật cười, "Tôi là nói gặp gỡ dị thú cấp A, làm thịt cũng chỉ có thể tính một con mồi, như vậy không có lời, thế nhưng chúng ta vẫn theo quy củ cũ, người nào giết người đó tính."

Vừa dứt lời, trong sương mù dày đặc truyền đến tiếng gầm nhẹ ồ ồ, hai người liếc mắt nhìn nhau, "Đến!".

Một giây sau, một quái vật khổng lồ liếc về tia sáng yếu ớt trên máy truyền tin của hai người bọn họ, gào thét nhào tới, hai người đồng thời xông lên trên, trong nháy mắt một luồng tanh tưởi phả vào mặt.

"Đây là cóc ghẻ cấp S! Mẹ nó... Sao cái con này lại lớn như vậy! Thật là ác tâm!"

Yến Thù Thanh không nhịn được mắng to một tiếng, da đầu trong nháy mắt nổ tung, Đoan Trạch bên cạnh nhếch lên khóe miệng, không tiếng động mà nở nụ cười, bởi vì hắn biết Yến Thù Thanh không sợ trời không sợ đất, chỉ có sợ cóc ghẻ.

"Sợ sệt thì đi sang một bên dưỡng thương đi, nhớ tới cam kết của cậu, sau này tôi muốn làm gì cậu đều phải đáp ứng."

Nói xong lời này, Đoan Trạch cầm dao găm mạnh mẽ đâm xuyên qua lớp vỏ ngoài cứng rắn của con cóc to lớn, một người một thú trong nháy mắt lao vào đánh vào nhau.

"Ai... Ai nói tôi sợ! Lời này anh vẫn là giữ cho mình đi!"

Nói xong lời này, Yến Thù Thanh kiên trì vọt lên, toàn thân không khống chế được nổi da gà, thế nhưng vừa nghĩ tới sau này phải làm trâu làm ngựa cho Đoan Trạch, anh càng là khó giải thích được rùng mình, luôn cảm thấy cái tên này không có ý tốt.

Dị thú cấp S, cũng không phải dễ như ăn cháo có thể đối phó, trong miệng cóc ghẻ không ngừng mà phun nọc độc ra bên ngoài, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị nó bắn trúng, độc dính vào thân thể lập tức mất mạng.

Đối mặt với sự công kích của dị thú này, hai người ai cũng không lùi bước, Yến Thù Thanh vươn mình nhảy đến trên người nó, cầm dao đâm mạnh vào mụn nhọt trên người nó, cóc ghẻ bị đau nhảy tại chỗ mấy lần, dư quang thoáng nhìn, nhìn thấy nguồn sáng trên người Đoan Trạch, trừng một đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên nhào tới.

Đoan Trạch lắc người một cái tránh né một đòn, cóc ghẻ theo sát không nghỉ, trong miệng tựa như điên cuồng phun nọc độc ra ngoài, khiến mặt đất dính đầy chất lỏng nhơm nớp, Đoan Trạch linh cơ hơi động, linh hoạt nhảy đến phía trên mặt của nó, nọc độc theo sát mà tới, trực tiếp văng vào da thịt của nó.

Cóc ghẻ trong nháy mắt đau đớn gào thét, móng vuốt không ngừng mà quào loạn trên không trung, thế nhưng Đoan Trạch linh hoạt giống như mọc ra cánh, nhảy lên trên đầu của nó, nọc độc của cóc ghẻ phun ra cứ như vậy phun vào mặt của nó.

Nọc độc trong nháy mắt ngấm vào vỏ ngoài, cóc ghẻ thống khổ co quắp, Yến Thù Thanh lấy ra dao găm chuẩn bị cho nó một đòn trí mệnh cuối cùng, ai nghĩ đến Đoan Trạch lại nói "Nó là của tôi rồi", dao găm đã đâm vào yết hầu cóc ghẻ.

"Rõ ràng là tôi hạ thủ trước!"

"Đâm chết nó là dao của tôi."

Đoan Trạch sung sướng nhìn Yến Thù Thanh hơi nhíu mày, một bộ dạng muốn ăn đòn, Yến Thù Thanh tức giận đến ngứa răng, dư quang thoáng nhìn, bên trong vách đá vừa mới bị cóc ghẻ chấn động phá nát, truyền đến tiếng thở dốc hồng hộc của cự thú.

Yến Thù Thanh nhếch miệng lên, "Vậy anh cùng nó chơi đi, còn dư lại đều là của tôi!"

Nói xong lời này, anh quay người muốn nhảy vào vách đá, nhưng trong lúc này trên đỉnh đầu đá vụn rơi xuống liên tiếp, xa xa lại giống như động đất, đột nhiên rơi xuống một khối đất đá, trong hỗn loạn, một đoàn bóng đen đột nhiên từ nơi không xa xông ra.

Hai người đồng thời nhìn sang, Yến Thù Thanh dừng lại bước chân, mượn tia sáng nhỏ yếu trên cổ tay, thấy rõ hình dáng của bọn nó, trong nháy mắt lỗ chân lông toàn thân đều nổ tung."

"Chúng ta... Là xông vào hang ổ cóc ghẻ..."

Không thể đếm hết được bao nhiêu con cóc ghẻ to lớn rậm rạp chằng chịt phân tán ở xung quanh, từng luồng mùi tanh hôi bay tới.

Có lẽ là bị "vị khách" ngoại lai quấy rầy giấc ngủ, đồng tử vẩn đục của bọn nó dựng lên, trong cổ họng phát ra tiếng vang vù vù, đây là âm thanh trước khi bọn nó phát động công kích.

Một con cóc ghẻ cấp S to lớn đã rất khó đối phó, bây giờ đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy...

"Bị miệng xui xẻo của cậu nói trúng rồi, chúng ta trúng giải nhất."

Âm thanh Đoan Trạch từ phía sau vang lên, Yến Thù Thanh cười khổ một tiếng, "Còn là giải thưởng một triệu."

Nói xong lời này, hai người lưng tựa lưng đồng thời siết chặt dao găm, đều biết chờ

đợi bọn họ chỉ sợ là một hồi ác chiến.

Ai nghĩ đến, trong lúc hai người chuẩn bị chinh chiến, mặt đất bắt đầu đung đưa kịch liệt, vô số đá vụn từ đỉnh đầu rơi xuống, trước mắt cóc ghẻ rậm rạp chằng chịt trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc càng thêm nặng nở, thân thể to lớn bất an bắt đầu run rẩy, sau đó càng giống như thuỷ triều chạy về cửa động

Yến Thù Thanh cùng Đoan Trạch bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc, nhất thời sững sờ tại chỗ, "Xảy ra chuyện gì vậy, làm sao toàn bộ chúng nó đột nhiên chạy đi?"

Vừa dứt lời, sơn động lay động càng thêm mãnh liệt, cục đá to to nhỏ nhỏ hình dáng bất đồng giống như trời mưa rơi xuống, sâu trong bóng tối như là có thứ gì kinh khủng đang chuẩn bị bò ra."

"Không đúng, bọn nó đang khẩn trương!"

Đoan Trạch gầm nhẹ một tiếng, hai người quay người chạy về cửa động, vừa vặn vừa mới hơi nhúc nhích, một luồng sức mạnh khổng lồ giống như bão gió, đột nhiên đem hai người vung ra không trung, nặng nề đập vào phía trên đá vụn.

Va chạm mãnh liệt khiến ngũ tạng lục phủ của Yến Thù Thanh đều dời vị trí, vốn là đầu gối đã có dấu hiệu trở lại bình thường, lần thứ hai bị xé rách, máu tươi tích tích chảy xuống, anh nằm trên đất, nỗ lực muốn ngồi thẳng lên, thế nhưng xương cốt toàn thân lại giống như tách ra, hơi hơi nhúc nhích một chút liền đau đến xót ruột.

Vô số cát bay đá chạy phiêu trên không trung, trong bóng tối căn bản không thấy rõ trước mắt đến cùng xảy ra chuyện gì, đây là lần đầu tiên hai người đã từng ở trên chiến trường trải qua vô số mưa bom bão đạn gặp phải tình huống này, thậm chí bọn họ không thấy rõ kia là vật gì, suýt chút nữa bị đánh đi nửa cái mạng!

Đoan Trạch lảo đảo đứng lên, vừa muốn đi dìu bên cạnh Yến Thù Thanh, lại bị một quái vật khổng lồ cách đó không xa làm cho biến sắc.

Nếu như vừa nãy bọn họ gặp phải dị thú to lớn, thế nhưng so với quái vật trước mặt bọn nó chẳng là cái quái gì cả, thân thể cao lớn của nó hơn một nửa chôn trong lòng đất, đã sắp phá nát toàn bộ sơn động.

Vật này có một cái đuôi tráng kiện dài mấy chục mét, giống như mãnh thú móng vuốt đạp lên mặt đất, toàn bộ thân thể như một con mãnh hổ cường hãn, ngũ quan của nó tương tự mặt con người cùng hai cái răng nanh thật dài, cái lưỡi dài mười mấy mét giống như sừng vắt lên trên đỉnh đầu, đôi mắt màu xanh lục hiện ra khí thế hung ác doạ người, khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn không rét mà run.

"Chuyện này... Đây là... Ác thú!?"

Yến Thù Thanh thấy rõ cự thú phía xa, vừa mở miệng âm thanh đều có chút lơ mơ, căn bản cũng không dám tin tưởng con mắt của mình.

Vật này anh chỉ nhìn qua trong sách lịch sử về địa cầu cổ đại, nghe nói là hàng vạn năm trước, cổ đại Trung Quốc xuất hiện hung thú viễn cổ, dị thú này ngay cả nhà sinh vật học đều không cách nào xếp hạng đẳng cấp của nó, vì căn bản không có người dám xác định bản thân gặp được vật này, càng không rõ ràng thực lực của nó, thế nhưng chỉ bằng nó có thể tồn tại thời gian vạn năm không có diệt vong, là có thể suy đoán ra nó đến tột cùng có sức tấn công khủng bố cỡ nào.

Cho nên món đồ này đến tột cùng là làm sao xuất hiện ở nơi này!?

Sợ hãi! sợ hãi trước đó chưa từng có phả vào mặt, hai người mặc dù đã trải qua số lần tử vong, giờ khắc này cũng cảm thấy một luồng hàn ý lạnh thấu xương thấm vào thân thể.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, một giây sau thân hình lùi về sau một chút, lúc này ác thú còn bị kẹt ở trong khe không thể động đậy, trong miệng phát ra tiếng kêu gào rung trời, thừa dịp nó phân tâm, hai người đồng thời quay người, điên cuồng chạy ra bên ngoài.

Yến Thù Thanh đau đến xé rách tim gan, vết thương từ đầu gối liên tục toát ra mùi máu tanh lập tức quấy nhiễu đến ác thú cách đó không xa, nó gào thét một tiếng, đột nhiên giãy giụa, dường như muốn từ bên trong khe nứt bò ra ngoài, điên cuồng đánh về phía Yến Thù Thanh.

Đoan Trạch đột nhiên nắm lấy tay Yến Thù Thanh, đem đối phương vác ở trên lưng, đột nhiên nhảy một cái, nhảy đến tảng đá bên cạnh, tránh thoát một đòn của ác thú, thế nhưng trọng lượng hai người ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ của hắn, sau một khắc, ác thú trực tiếp đâm tới, Đoan Trạch miễn cưỡng tránh thoát, thiếu một chút nữa bị nó đập đến vỡ toang đầu óc

"Anh chạy mau! Mặc kệ tôi! Như vậy ai cũng không trốn được, anh đừng chọc giận nó phát điên!"

Yến Thù Thanh hướng hắn rống to, Đoan Trạch vẫn cứ cố chấp cõng lấy anh, hoàn toàn không có ý buông tay, trong lúc này ác thú lần thứ hai đập tới, Yến Thù Thanh dụng hết toàn lực đá văng Đoan Trạch, chính mình lại chưa kịp né tránh, bị thân thể to lớn của ác thú chặn ở giữa vách đá.

Con mắt màu xanh lục của ác thú gần trong gang tấc, nồng đậm mùi hôi thối phả vào mặt, một gương mặt khủng bố dường như là nhìn Yến Thù Thanh cười cười, đầu lưỡi to lớn chảy nước bọt liên tục, thật giống như đang chuẩn bị ăn bữa trưa.

Đoan Trạch muốn rách cả mí mắt, siết dao găm trực tiếp nhào lên, ác thú vung lên cái sừng rắn chắc, đem hắn trực tiếp vứt qua một bên, một giây sau cái miệng lớn như chậu máu mọc đầy răng nanh muốn cắn vào cổ Yến Thù Thanh. ——

Yến Thù Thanh không nghĩ tới chính mình dĩ nhiên sẽ dùng phương thức này kết thúc sinh mệnh, trong nháy mắt nhắm mắt lại, anh không còn cảm thấy sợ sệt, mà là tiếc nuối bản thân đi đến kết cục như ngày hôm nay lại không thể nhìn Cận Hằng lần cuối.

Theo dự đoán đau đớn chưa từng xuất hiện, anh gian nan mở mắt ra, gương mặt to lớn của ác thú vẫn cứ gần trong gang tấc, mùi hôi thối càng ngày càng gần, cái mũi giống như ngọn núi đột nhiên tới trên người anh cẩn thận ngửi một cái, giống như là đột nhiên phát hiện cái gì, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét không cam lòng, cuối cùng không có ra tay, mà là lui về phía sau vài bước, dời đầu của mình đi.

Khủng bố sắc bén còn chưa kịp thối lui, Yến Thù Thanh căn bản không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, còn không đợi thở ra một hơi con mắt màu xanh lục của ác thú đột nhiên xoay một cái, chặt chẽ theo dõi Đoan Trạch bên cạnh.

Một giây sau cái miệng lớn như chậu máu hướng về phía hắn nhào tới, móng vuốt cực lớn đập mạnh một cái, toàn bộ sơn động trong nháy mắt cát bay đá chạy, Đoan Trạch chật vật lăn khỏi chỗ, miễn cưỡng tránh thoát một đòn, tiếp theo một cái chớp mắt công kích của ác thú lại một lần kéo tới.

Từ trước tới giờ chưa từng có kẻ địch có thể làm cho hắn bị động như thế, Đoan Trạch thậm chí căn bản không có cơ hội hạ thủ, chỉ có thể bị động tránh né khắp nơi, tốc độ ác thú so với vừa nãy càng nhanh, càng điên cuồng hơn, một đôi mắt màu xanh lục bởi vì đói bụng càng là toát ra huyết sắc kinh khủng, đồng tử chặt chẽ xác định ở trên người Đoan Trạch, một bộ dạng ngày hôm nay không ăn được hắn vào trong bụng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.

Mà Yến Thù Thanh lúc này lại hoàn toàn bị nó lạnh nhạt ở một bên, rõ ràng vừa nãy nó trực tiếp có thể đem anh nuốt vào trong bụng, một hồi này lại triệt để coi anh là không khí.

Mãnh thú hung tàn giống như điên rồi vốn là không thể nói lý với nó, lại càng không hi vọng trong lúc nó đói bụng còn có thể diệt trừ được nó, cho nên vừa nãy vì sao nó lại thả anh?

Nghi hoặc cực lớn tràn ngập đầu óc Yến Thù Thanh, đầu anh điên cuồng vận chuyển, có thứ gì đột nhiên từ trong đầu chợt lóe lên...

Nếu như ác thú từ bỏ anh ngược lại công kích Đoan Trạch, là vì anh so với Đoan Trạch có chỗ đặc thù, như vậy có phải hay không là bởi vì... Anh là một phục tùng giả?

Hết lần này tới lần khác không hề đánh trúng Đoan Trạch, ác thú triệt để lâm vào điên cuồng, bắt đầu càng công kích hung ác, dưới sự tấn công dày đặc của nó, Đoan Trạch bị thương đã mệt bở hơi tai, hắn không kịp quay đầu lại, hướng về phía Yến Thù Thanh hô to, "Thừa dịp này hiện tại chạy nhanh!"

Vừa dứt lời, ác thú mạnh mẽ vung sừng một cái, Đoan Trạch không thể may mắn né tránh, một ngụm máu trực tiếp phun ra.

Nhưng hắn biết mình vẫn không thể ngã xuống, hắn nhất định phải vì Yến Thù Thanh tranh thủ nhiều thời gian hơn, khó khăn ngồi dậy, hắn nắm chặt chủy thủ trong tay, một đôi mắt không có vẻ lùi bước hay sợ hãi, ngày hôm nay mặc dù là chết, hắn cũng phải lôi kéo con ác thú này đồng thời xuống địa ngục.

Trong lúc này, một vệt bóng đen đột nhiên từ phía sau xông tới, trong lúc ác thú đem hết thảy lực chú ý đều đặt ở trên người Đoan Trạch, lập tức nhảy đến bả vai của hắn, một đao đâm vào cái cổ ác thú.

Một đao kia không biết dùng sức khỏe lớn đến đâu, dĩ nhiên phá tan vỏ ngoài cứng rắn của ác thú, máu tươi phun ra ngoài, ác thú đau đớn gào thét một tiếng, đột nhiên quay đầu sang, Đoan Trạch lập tức thấy rõ mặt Yến Thù Thanh.

"Đoan Trạch! Anh cố gắng chạy hết sức, chạy được xa đến đâu thì cố mà chạy, tuyệt đối đừng quay đầu lại!"

"Cậu muốn làm gì!?"

Đoan Trạch hét lớn một tiếng, thế nhưng Yến Thù Thanh lại không nói nữa, trong nháy mắt móng vuốt của ác thú hạ xuống, anh vươn mình một cái tứ chi chặt chẽ ghìm lại yết hầu ác thú, trong tay xuất hiện một đồ vật loé lên ánh sáng đỏ.

Sau khi thấy rõ vật này, Đoan Trạch hoảng sợ trợn to hai mắt, "Cậu đừng làm bừa! Nghe lời của tôi, nhanh lên một chút chạy đi!"

Thế nhưng một giây sau, Yến Thù Thanh nhìn hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, trực tiếp đem đạn tụ năng ném vào trong miệng ác thú.

Vật này lực sát thương không lớn, phạm vi công kích cũng rất nhỏ, cho nên vẫn luôn đặt ở bên trong trang bị, trước sau không có đất dụng võ, mà nếu như sát gần mục tiêu, nổ ở khoảng cách gần, lại chẳng khác nào đồng quy vu tận!

"Không... Không được!" Đoan Trạch tựa như điên vậy xông lên, nhưng lúc này bụng ác thú đã biến thành một đám lửa đỏ, một giây sau sẽ lập tức nổ tung——

Bên trong đất rung núi chuyển cát bay đá chạy, Đoan Trạch không thấy rõ mặt Yến Thù Thanh, sự sợ hãi to lớn bao trùm lấy hắn.

"Thù Thanh!"

Tê tâm liệt phế hô lên một tiếng, một giây sau bị nhấn chìm bên trong tiếng nổ ầm ầm...

***

"Tích... Tích... Tích..."

Tiếng của máy điện tâm đồ vang lên bên tai, giống như là từ bên trong một cơn ác mộng đột nhiên tỉnh lại, Yến Thù Thanh gian nan mở mắt.

Trước mắt một mảnh tối tăm, xung quanh có âm thanh bác sĩ đi tới đi lui, trong tầm mắt xuất hiện huy hiệu Liệp Ưng, Yến Thù Thanh suy nghĩ một hồi lâu mới ý thức được chính mình ở nơi nào, một giây sau lại nặng nề khép lại con ngươi.

Anh cũng không biết mình đến tột cùng hôn mê bao lâu, làm thế nào về tới căn cứ Liệp Ưng, thế nhưng rất xác định anh vẫn còn sống.

Nói đến chính anh cũng rất kinh ngạc, rõ ràng mới vừa vặn thức tỉnh, đầu lại dị thường tỉnh táo, anh chỉ là hoảng hốt chốc lát, lại lập tức nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước, bao gồm lần sát hạch thứ ba chạy gấp rút 100km trong vòng 72 giờ, bao gồm cả chuyện xảy ra trong hang núi, đương nhiên cũng bao gồm gương mặt sẹo của Đoan Trạch.

Hoặc có lẽ bây giờ không nên gọi hắn là Đoan Trạch, phải gọi là Cận Hằng, cái tên Cận Hằng đáng ghét kia...!

Nghĩ đến hai chữ này, Yến Thù Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, khắp toàn thân từ trên xuống dưới, đặc biệt là trong lòng phát sợ hoảng loạn, làm cho hô hấp của anh mất đi nhịp điệu.

Gương mặt mang theo vết sẹo của Đoan Trạch không ngừng mà hiện lên trong đầu anh, anh rất xác định trí nhớ của chính mình vô cùng hoàn chỉnh, cho nên anh biết rõ được bản thân trước khi hôn mê, chính xác nghe được người này gọi tên anh, không phải Thư Yến mà là Thù Thanh.

Cái tên này toàn bộ căn cứ không có một người biết đến.

Hết chương 51-phần 2.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.