Chính Là Không Ly Hôn

Chương 50-2: Phần 2




Bên tai truyền đến âm thanh chim hót líu ra líu rít, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào trên mặt, khiến Yến Thù Thanh khó khăn mở mắt ra.

Ánh mặt trời sáng rực chiếu sáng toàn bộ sơn động, bên ngoài sơn động trong rừng rậm xanh mướt một mảnh hoa thơm chim hót, một giọt nước từ trên tảng đá rơi xuống, vừa vặn rơi vào mũi của anh, anh giơ tay lau một cái, theo bản năng muốn ngồi dậy.

Giấc mơ lúc trước toàn bộ đều biến mất, rốt cuộc không còn cái bóng Cận Hằng, anh theo bản năng cúi đầu vừa nhìn, trên người mình quân trang bẩn thỉu đã triệt để khô ráo, khắp toàn thân không có nửa điểm vết tích mập mờ.

"Tỉnh rồi?"

Âm thanh lười biếng khàn khàn từ phía sau lưng vang lên, anh xoay người lại vừa nhìn, thấy được Đoan Trạch một thân chỉnh tề, đang cúi đầu gỡ thiết bị truyền tin.

Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, trong phút chốc mở mắt ra, "Anh... Không phải anh đã đi sao?"

Đoan Trạch không giải thích được liếc anh một cái, "Đi đâu? Một đêm này tôi đều ở chỗ này, còn có thể đi chỗ nào?"

"Một đêm đều ở nơi này? Không phải... Không phải anh muốn bỏ về sao?" Yến Thù Thanh lấy làm kinh hãi, nghĩ đến giấc mộng kiều diễm, trên mặt không khỏi đỏ ửng, quả nhiên anh bị bệnh hồ đồ rồi mới có thể mơ tới Cận Hằng.

"Nếu tôi muốn bỏ cuộc, tối hôm qua là ai liên tục giúp cậu dùng nước lạnh hạ nhiệt độ, bưng trà đưa nước cho cậu? Không có tôi cậu đã sớm bị nóng chết."

Lời này vừa nói, Yến Thù Thanh mới ý thức được bản thân dĩ nhiên hạ sốt, tay sờ vào trán cảm giác mát mẻ, nghĩ đến ở dưới mí mắt của người này anh còn nằm mơ mộng xuân, nhất thời trên mặt đỏ mấy phần.

"... Tối hôm qua phát sốt, tôi mê sảng nói rất nhiều, anh đừng coi là thật, tôi biết là vì anh muốn tốt cho tôi, cám ơn anh chăm sóc tôi, nếu không phải bởi vì tôi, hiện tại khả năng anh đã rời đi rồi."

Đoan Trạch cười như không cười liếc Yến Thù Thanh một cái, trực tiếp đứng lên, "Tôi không dự định đi, ngày hôm qua tôi tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nghe cậu nói rất có đạo lý, nếu như bây giờ rời đi, lúc trước tôi trả giá nhiều như vậy quá thiệt thòi, chân của cậu sao rồi, còn có thể đi không, 72 giờ không còn nhiều, chúng ta phải tranh thủ thời gian."

Một câu nói khiến Yến Thù Thanh vốn là đã làm tốt chuẩn bị một mình phấn khởi chiến đấu, đôi mắt lập tức sáng lên.

Anh lảo đảo chống đỡ tường, nhẫn nhịn đau đớn đứng lên, "Có lời này của anh, coi như là què, tôi cũng có thể đi tới điểm kết thúc."

Đoan Trạch nhìn Yến Thù Thanh tinh thần phấn chấn, ánh mắt dừng lại ở dấu hôn phía sau tai của đối phương, nhếch miệng lên, đeo lấy trang bị của hai người bước ra sơn động.

Sau khi mưa rào sương mù dày đặc tiêu tan, trong rừng rậm tầm mắt rõ ràng hơn rất nhiều, tuy rằng mặc dù đầu gối Yến Thù Thanh vẫn là đau dữ dội, thế nhưng tốc độ của hai người không có giảm bớt, mặc dù dọc theo đường đi gặp rất nhiều lần phục kích, hai người vẫn là hữu kinh vô hiểm* còn sống.

(Hữu kinh vô hiểm: bị kinh ngạc sợ hãi nhưng không nguy hiểm.)

Tiến lên một kilomet cuối cùng, thể lực đã hoàn toàn bị ép khô, không có đồ ăn no bụng, mặc dù nghỉ ngơi một đêm, vẫn làm cho người ta mệt mỏi đầu váng mắt hoa, đặc biệt là Yến Thù Thanh, đầu gối đã triệt để sưng thành cái bánh bao, mỗi một bước đi cũng giống như đạp ở trên mũi đao, nhưng anh căn bản không dám dừng lại.

Bởi vì cũng không ai biết tay đánh lén có thể lần thứ hai đột nhiên xuất hiện hay không, cũng không biết chờ ở phía trước có gì nguy hiểm hay không, nếu như bọn họ thuận lợi đi tới mục đích, lại phát hiện không phải trong số ba mươi người, tất cả nỗ lực bây giờ đều sẽ tan thành mây khói, có thể cũng không ai dám suy nghĩ như thế, chỉ có thể cúi đầu đi về phía trước.

Vượt qua một ngọn núi nhỏ, phía trước đột nhiên xuất hiện một con hang núi hẹp dài chỉ cho phép một người thông qua, Yến Thù Thanh nhíu lông mày, "Nơi này dễ thủ khó công, rất dễ dàng gặp mai phục, có còn đường khác có thể đi hay không?"

Đoan Trạch mở ra bản đồ, hình chiếu ba chiều xuất hiện ở trước mắt, toạ độ đích đến tản ra màu đỏ chói mắt, mà giờ khắc này vị trí của hai người đã cách nó gần trong gang tấc.

Vừa nhìn thấy tình cảnh này, Đoan Trạch cũng nhíu lông mày, "Nơi này ba mặt núi vây quanh, đây là con đường duy nhất đi đến đích, nếu như chúng ta đi đường khác, chẳng khác nào sẽ phải trèo núi."

Đầu ngón tay đặt ở trên bản đồ, hình ảnh ngọn núi lập tức khuếch đại, bên cạnh hiện ra một số dữ liệu, "Ngọn núi này hơn mặt biển năm ngàn mét, độ dốc 40m, nếu quả thật phải trèo, độ cao như vậy, dù cho có sẵn đường có thể đi, chúng ta cũng phải tiếp tục tiêu hao một ngày."

"Bây giờ còn có bốn tiếng nữa thì trời đã tối, chúng ta nếu như trong vòng bốn tiếng không thể xuống núi, chẳng khác nào phải ở trên núi qua đêm, phía trên dưỡng khí có đủ dùng hay không, cũng rất khó nói."

Yến Thù Thanh nói khiến Đoan Trạch ngẩng đầu lên, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được nghiêm nghị trong mắt đối phương.

Nếu như muốn trèo núi tuy rằng có thể tránh được phục kích, thế nhưng phải tiêu hao thời gian dài, nhưng trong lần sát hạch này, bọn họ thiếu nhất chính là thời gian.

"Như thế nào, có muốn đánh cược một lần hay không." Yến Thù Thanh nhếch lên khoé miệng, hướng về hang núi cách đó không xa giơ cằm lên."

Đoan Trạch nhíu mày, "Đối với tôi mà nói, con đường này tôi tự mình đi, hoặc là tôi cõng cậu cũng giống nhau, cậu cảm thấy thế nào?"

Nói xong hắn liền cúi người tỏ ý muốn cõng Yến Thù Thanh, Yến Thù Thanh nhanh chóng tránh như rắn rết khoát tay một cái, "Anh cũng đã biết tôi bởi vì người kia cho nên mới tới nơi này, hai ta nên giữ khoảng cách một chút, tên kia nhà tôi chính là một bình dấm chua cỡ lớn."

Nói xong lời này, anh khập khễnh trực tiếp đi vào đường núi nhỏ hẹp, lưu lại Đoan Trạch sắc mặt bất thiện đứng ở nơi đó, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nhất thời có loại cảm giác nâng lên cục đá đập vào chân mình.

Vừa đi vào đường núi, một trận sương mù bao phủ hai người, trong nháy mắt xung quanh hoàn toàn trắng xoá, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Hai người trong nháy mắt căng thẳng thần kinh, móc ra dao găm bên hông, vào lúc này nếu như tùy tiện có một tay đánh lén xuất hiện, đều có thể trực tiếp bắn chết bọn họ..

Thế nhưng đi như vậy ước chừng ít nhất hơn một ngàn mét, hai người bọn họ ngay cả nửa bóng người cũng không nhìn thấy.

"Anh nói xem bọn họ rốt cục đang làm cái gì vậy, có khi nào chúng ta vừa ló mặt ra bọn họ liền coi chúng ta thành con ba ba bắt vào trong rọ hay không?"

Yến Thù Thanh hiếm thấy còn có tâm tình đùa giỡn, kết quả Đoan Trạch trực tiếp không nhẹ không nặng đá mông anh một cước, "Phải làm con ba ba chính cậu đi làm."

"Tôi là hoạn nạn bị thương, anh không nên trả đũa tôi như thế."

Yến Thù Thanh lầu bầu vài tiếng, hướng hắn giơ ngón giữa, kết quả ý thức được hắn không nhìn thấy, vừa muốn nhấc chân đạp hắn một cước, đột nhiên trong sương mù màu trắng tuôn ra từng luồng khí thể màu đen, giống như là rơi vào bên trong nước mực, trong nháy mắt nhiễm đen hoàn cảnh xung quanh.

"Che mũi!"

Đoan Trạch gầm nhẹ một tiếng, hai người đồng thời giơ tay, nhưng làn khói màu đen này tới quá nhanh mùi vị nồng đậm kích thích phả vào mặt, trong nháy mắt khiến da đầu hai người tê dại một hồi, vốn là trong dạ dày đã không có gì lúc này lại muốn buồn nôn.

Là khí đạn độc! Bọn họ dĩ nhiên phóng khí đạn độc!

Loại khí độc này chỉ cần năm phút đồng hồ thì có thể làm cho một người bủn rũn chân tai, rơi vào hôn mê, bây giờ không khí pha loãng khí độc phả vào mặt hai người, bọn họ nhất định phải bảo đảm tại trong vòng năm phút lao ra nơi này, bằng không chỉ có một con đường chết.

Càng ngày mùi vị càng nặng trong nháy mắt bao phủ đường núi chật hẹp, nghẹt thở làm cho hai người gần như muốn hôn mê, cũng không biết là ai trước tiên nắm chặt ai tay, hai người lấy hết khí lực chạy về phía trước, thế nhưng đường phía trước tựa hồ căn bản không có phần cuối, trong lòng đã thầm đến thời gian, thời gian còn lại của bọn họ chỉ còn mười lăm giây.

Lúc này Yến Thù Thanh dùng khí lực cuối cùng mạnh mẽ đẩy Đoan Trạch một cái, chính mình nặng nề ngã xuống đất: Chạy mau! Không có thời gian!

Anh ở trong lòng không tiếng động hô to, ngay cả chính anh cũng không biết tại sao anh lại làm như thế, rõ ràng anh mới là người cực kỳ khát vọng lưu lại chiến đội Liệp Ưng, nhưng anh không thể chịu đựng một người tương tự Cận Hằng lại là người phải ra đi trước

Đoan Trạch đã không có khí lực, nếu như còn có một khẩu khí hắn hận không thể mắng Yến Thù Thanh một câu "Ngu ngốc", chính hắn cũng không nhớ rõ là thế nào đem Yến Thù Thanh ôm chặt vào trong ngực, lảo đảo vài bước đi về phía trước, cũng không khống chế được ngã nhào trên đất.

Hai người mê muội đến mức rốt cuộc không mở mắt ra được, trong lúc nghĩ rằng bản thân sắp nghẹt thở đến chết, mây mù trước mắt đột nhiên tiêu tan, gương mặt quen thuộc của huấn luyện viên xuất hiện ở trước mắt.

"Chịu đựng năm phút lẻ bảy giây không tắt thở, tốt lắm."

Khép lại đồng hồ báo giây, một thùng nước dội vào hai người, hai người nằm trên mặt đất co quắp mấy lần, đột nhiên ho khan, gian nan mở mắt ra lúc này mới phát hiện bọn họ dĩ nhiên đã sớm rời đi sườn núi, lúc này đã đến mục đích cuối cùng, mà làn khói đen vừa nãy chỉ là vì nhiễu loạn tầm mắt của bọn họ, làm cho bọn họ sản sinh ảo giác vẫn ở bên trong hang núi chật hẹp, nếu như bọn họ vừa nãy ở bên trong làn khí độc lựa chọn lùi về sau, hiện tại đã bị đào thải.

Phía sau thành viên khác cũng lục tục đến, tất cả mọi người đều giống như đám bùn nhão co quắp nằm trên mặt đất, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Lúc này huấn luyện viên ấn xuống thiết bị truyền tin, "Chúc mừng các cậu thông qua lần sát hạch thứ ba, chỉ còn lại mười người, còn lại tất cả đều bị đào thải."

Nghe nói như thế, Yến Thù Thanh như rơi vào trong mộng, giơ tay xoa cái trán một chút, căn bản không thể tin vào tai của mình, trải qua bao nhiêu nguy hiểm cuối cùng đã vượt qua lần sát hạch này, thế nhưng chờ bọn họ không phải là chăn ấm nệm êm đồ ăn ngon, mà rất có thể là lần sát hạch kế tiếp...

Còn lại mấy người tất cả đều biến sắc, hữu khí vô lực nói, "Không phải nói tiêu chuẩn là ba mươi người? Tại sao cuối cùng lại biến thành mười người?"

"Tôi nói ba mươi các cậu cũng tin, vậy các cậu đoán xem lần tiếp theo tôi sẽ đào thải bao nhiêu người?"

"Không phải đã thông qua lần khảo hạch thứ ba sao, tại sao còn muốn đào thải!?"

Người bên cạnh đột nhiên không khống chế được tâm tình, hỏng mất rống to, một người ngồi bên cạnh phụ họa, huấn luyện viên ác liệt vung lên khóe miệng, "Bởi vì hiện tại chúng ta phải bắt đầu lần sát hạch thứ tư."

"Chúng tôi liên tục ba ngày không ăn không uống chạy một trăm km, nhiều lần suýt chút nữa bị tay đánh lén bắn chết, vừa nãy lại ở bên trong khí đạn độc trở về từ cõi chết, bây giờ ông lại nói với tôi lập tức bắt đầu lần thứ sát hạch thứ tư!?"

Chế độ thi sát hạch điên cuồng cuối cùng cũng bức người ta điên rồi, một người trực tiếp ném súng trên người xuống đất, cuồng loạn nói, "Mẹ nó chiến đội Liệp Ưng các người! Vốn là lấy tính mạng người ta ra đùa giỡn! Người nào thích tham gia liền tham gia, lão tử không tham gia nữa!"

Huấn luyện viên lãnh khốc nở nụ cười, "Rất tốt, còn lại chín người."

"Lão tử không chơi nữa! Làm sĩ quan không làm chạy đến nơi quỷ quái này chịu tội!"

"Tám người."

Sau khi hai người kia ném súng, huấn luyện viên mỉm cười nhìn khắp bốn phía, "Có ai còn muốn đi không, phải đi kịp lúc, sát hạch của chiến đội Liệp Ưng cũng không phải du hí, đi bây giờ có thể còn có thể lưu lại một cái mạng nhỏ."

Ở đây tám người trầm mặc, mặc dù đã mệt đến mệt bở hơi tai, nhưng là ai cũng không có lại lùi bước.

Huấn luyện viên lúc này mới hài lòng nhếch miệng, ngón tay ấn xuống thiết bị truyền tin, một tấm bản đồ lập tức xuất hiện, "Lần thứ tư, cũng là lần sát hạch cuối cùng vô cùng đơn giản, chỉ muốn các cậu có thể từ trong cái sơn động này bình yên vô sự đi ra, chỉ đến thế mà thôi, không còn yêu cầu."

Đầu ngón tay điểm một cái, hình ảnh khuếch đại, một cửa động đen như mực xuất hiện ở trước mắt.

"Hang núi này... không khác gì hang núi bình thường... Quy tắc thật sự chỉ đơn giản như vậy?"

Huấn luyện viên gật gật đầu, khóe miệng lại một lần ngẩng đầu lên, "Quy tắc xác thực chỉ đơn giản như vậy, thế nhưng hang núi này so với hang núi bình thường có một điểm thú vị, đây là một cái động vạn thú, bên trong phân tán sinh tồn các loại sinh vật, từ cấp bậc thấp nhất [... cấp F, đến cấp A cấp cùng cấp S cực kì khó đối phó, tất cả đều có, cho nên các cậu phải thả lỏng, không cần sốt sắng như vậy, hãy coi đây là một trò chơi thử vận may đơn giản."]

Lời này vừa nói tất cả mọi người đổi sắc mặt, Yến Thù Thanh mím môi, trầm giọng nói, "Cho nên nếu như vận khí tốt, gặp gỡ mấy sinh vật cấp F, thoải mái có thể thông qua sát hạch, nếu như vận may không tốt, gặp được thú hoang khó đối phó, chính là quá xui xẻo?"

"Có thể nói như vậy."

"Rốt cục việc này có ý nghĩa gì!?"

Người bên cạnh lộ ra biểu tình hoang đường, "Đây rốt cuộc là thi năng lực hay là thi vận may? Tự nhiên mọi người cùng nhau tham gia sát hạch, tối thiểu phải bảo đảm công bằng chứ, dựa vào cái gì còn phải dựa vào vận may để chiến thắng.."

Nghe xong lời này, huấn luyện viên đi tới bên cạnh người kia, cúi đầu từng chữ từng câu nói, "Anh bạn, vận may cũng là một loại thực lực, trên chiến trường thay đổi bất ngờ, tất cả bất ngờ cũng có thể xảy ra, nếu như thế lực của chúng ta cũng bằng quân địch, lúc đó không còn là so năng lực, mà là thần may mắn đến tột cùng có thể đứng ở bên cạnh cậu hay không."

Nói xong lời này, huấn luyện viên đứng thẳng lên, nhìn bốn phía, "Tôi đếm đến ba, không ủng hộ quy tắc lập tức có thể lui ra, một, hai..."

Ở đây mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai đưa ra dị nghị, sau khi con số ba đọc ra, huấn luyện viên khóe miệng nở nụ cười ác ý, "Rất tốt, như vậy lần sát hạch thứ tư hiện tại có thể bắt đầu được rồi."

Hết chương 50-phần 2.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.