Chính Là Không Ly Hôn

Chương 45-2: Phần 2




Yến Thù Thanh nhìn Đoan Trạch ngồi ở bên cạnh đeo bao cát lên đùi, tâm lý chập trùng lên xuống, bộ dạng hắn khom lưng, thật sự quá giống Cận Hằng, nếu như không phải mái tóc màu đỏ xốc xếch kia, từ phía sau lưng tưởng chừng là một người.

Yến Thù Thanh theo bản năng tránh đi ánh mắt, hít sâu một hơi mới đi tới, vừa định nói với hắn cái gì, Đoan Trạch liền lập tức đứng lên.

Hai người đột nhiên mặt đối mặt, Yến Thù Thanh suýt chút nữa trượt chân ngã ở trên người hắn, lúc này mới phát hiện cái tên này cao hơn anh gần nửa cái đầu, thân thể cường tráng cao ngất như một ngọn núi nhỏ đứng sừng sững ở trước mặt anh, khiến cho người ta cảm giác ngột ngạt trước nay chưa từng có.

Anh theo bản năng lui về sau một bước, mở ra khoảng cách giữa hai người, nỗ lực để cho mình quên đi bóng lưng của hắn, đưa tay ra cười nói, "Xin chào, tôi gọi Thư Yến, có thể quen biết một chút không? Dù sao vừa nãy chúng ta cũng cùng đánh nhau mà."

Đoan Trạch liếc anh một cái, nhìn chằm chằm bàn tay duỗi tới, đôi mắt hẹp dài híp lại, hai tay ở trong túi quần hoàn toàn không có ý tứ tiếp tục trò chuyện, "Tôi phải đi chạy bộ, phiền cậu nhường đường một chút."

Phút chốc hết thảy lời nói đều kẹt ở trong cổ họng, tay của Yến Thù Thanh dừng ở giữa không trung, duỗi cũng không được thu cũng không được, trên mặt dâng lên một trận đỏ ửng lúng túng xấu hổ, chậm rãi lui về sau hai bước, "Xin lỗi..."

Đoạn Trạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh của Yến Thù Thanh, sau đó rốt cuộc không còn cho anh thêm một cái ánh mắt, trực tiếp đi qua anh, đi ra sân huấn luyện.

Khí trời tháng chín, vẫn cứ nắng gắt như lửa, mặt trời cực nóng treo móc ở trên trời, mặc dù chỉ là ở bên ngoài đi một vòng người cũng đã chảy mồ hôi đầm đìa, càng không cần phải nói bây giờ thân đang ở bên trong sa mạc, bốn phía không có bất kỳ nguồn nước cùng vật che đậy nào, toàn bộ thế giới phảng phất biến thành một cái lò lửa thiêu đốt.

Hạt cát nóng bỏng không ngừng hấp thu nhiệt độ mặt trời, trong nháy mắt hút khô tất cả mọi vật, dưới ánh mặt trời nóng rực, ở trong sa mạc này chỉ có hai người, trên đùi cột bao cát, song song chạy về phía trước.

Mồ hôi thuận theo cái trán không ngừng mà chảy xuống, da dẻ toàn thân như giống như bị đốt cháy, da tróc thịt bong tróc đau đớn không thôi, mồ hôi lướt qua da dẻ khô nứt càng thêm xót ruột đau đớn, nhưng còn không chờ mồ hôi bốc hơi lên, trực tiếp bị mặt trời nóng rực hong khô.

Yến Thù Thanh cả người mệt đã không có cách nào suy nghĩ, trên đùi trói bao cát nặng mười lăm kg, mặc dù là đang chạy trên đường bằng, thế nhưng mang theo trọng lượng lớn như vậy cũng khiến cho anh mệt bở hơi tai, càng không cần phải nói bây giờ bọn họ chạy trong sa mạc. Đường dưới chân căn bản không có chỗ có thể mượn lực, cát vàng mềm nhũn, muốn nhấc chân không thể không dùng tới khí lực toàn thân, anh cũng không biết mình đến tột cùng chạy bao lâu, càng không biết một giây sau có thể trực tiếp một đầu ngã xuống đất hay không, chỉ là máy móc cất bước về phía trước.

Đoan Trạch bên cạnh thoạt nhìn cũng không tốt hơn anh chỗ nào, vào lúc này đôi môi cũng bị ánh nắng chiếu vào mà nứt nẻ, nhưng thủy chung không nói một lời.

Hai người từ sau khi rời đi sân huấn luyện rốt cuộc không còn nói bất kỳ lời nào, mà ở trong hoàn cảnh như vậy, rõ ràng có đồng bọn có thể giúp đỡ lẫn nhau, lại muốn làm bộ coi đối phương là không khí, không khỏi khiến lần chạy trên sa mạc càng thêm cực khổ, vì vậy Yến Thù Thanh liếm đôi môi khô khốc, không nhịn được mở miệng trước, "... Tuy rằng anh không muốn nói chuyện với tôi, thế nhưng tôi vẫn phải là nói chuyện, chuyện vừa rồi cảm ơn anh, anh giúp tôi, kết quả còn hại anh cùng tôi đồng thời chạy bộ, thật không tiện."

Đoan Trạch liếc anh một cái, hiếm thấy lộ ra một chút biểu tình, cười nhạo nói, "Cậu cũng biết điều thật, mệt thành như vậy, còn vẫn luôn nói liên tục, cậu giữ một chút thể lực đi được không, đừng để không chạy được, còn phải để tôi kéo cậu trở về."

Tổ tông này nói khó nghe, tuy rằng vẫn không hữu hảo như trước, thế nhưng ngược lại khiến khiến Yến Thù Thanh khó giải thích được thở phào nhẹ nhõm, cười nhíu mày, "Bởi vì tôi nhìn thấy anh không muốn nói chuyện với tôi, cho nên sau này phỏng chừng ngoại trừ huấn luyện hai chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt, hiện tại nếu như không nói cám ơn, chẳng phải là tôi không có thành ý."

Đoan Trạch hé mắt, "Làm sao cậu biết chúng ta sẽ không gặp lại?"

"Cái gì?" Bão cát quá lớn, Yến Thù Thanh híp đôi mắt không có nghe rõ hắn nói cái gì.

Lúc ngẩng đầu lên lại, Đoan Trạch lạnh lùng nhìn anh nói một câu, "Tôi nói với cậu không cần tưởng bở, ngày hôm nay tôi ra tay hoàn toàn là không ưa bọn họ ba đánh một còn chơi trò đánh lén, căn bản không liên quan tới việc cứu cậu, huống hồ sau đó cậu cũng giúp tôi cản mấy dao, hai chúng ta không thiếu nợ nhau, thu hồi thành ý của cậu đi, tôi không thích mấy trò giả tạo đó đâu."

Yến Thù Thanh bĩu môi, "Há, tôi cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, cũng không phải thành tâm."

Đoan Trạch vừa nghe lời này phút chốc ngẩng đầu lên, trên mặt biểu tình có chút khó coi, Yến Thù Thanh thổi phù một tiếng nở nụ cười, "Anh thật sự giống..."

Anh theo bản năng muốn nói "anh thật sự giống bạn trai tôi", mà một khi nghĩ đến người này đối với anh chỉ là người xa lạ, anh liền đem lời nói nuốt vào trong bụng, "Tính tình của anh thật sự rất giống một người bạn của tôi, nếu không phải nhìn thấy mặt anh, tôi thật sự nghĩ đến hai người là thân thích."

Đoan Trạch lười nói chuyện với anh, tiếp tục chạy về phía trước, Yến Thù Thanh liếc nhìn hắn một cái, nói tiếp, "Nói đến trước kia anh ở đâu, nghe giọng nói như là đế đô, ở đế đô làm lính không phải tốt vô cùng, dù sao cũng tốt hơn đến đây chịu khổ!"

Đoan Trạch đột nhiên dừng bước chân, con ngươi màu xanh lam kia híp lại, vết sẹo thật dài nhìn qua có chút chói mặt, "Vậy tại sao cậu lại đến, nghe giọng nói cậu cũng là người đế đô."

Yến Thù Thanh đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết chuyện thân thể của anh biến dị đã không có cách nào trở về mẫu tinh, cho nên không thể không rời đi, cười cười, nhìn trái nhìn phải mà nói, "Anh nếu như muốn lưu lại ở chiến đội Liệp Ưng, không nên giống như tôi tới trễ như thế, bọn họ đã thông qua hai lần sát hạch, sau này ngày tháng ở đây của chúng ta nhất định trôi qua không dễ chịu."

Đoan Trạch tựa hồ không nghe ra anh đang trốn tránh vấn đề, đột nhiên câu môi nở nụ cười, "Tôi tự nhiên đến chính là vì có mục đích, cho nên trễ nữa cũng không đáng kể, chỉ muốn chiếm được mong muốn cũng không uổng chuyến này."

Nói xong lời này, hắn nghiêng đầu đi nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, con mắt màu xanh lam dưới ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống sáng quắc bức người, nhất thời dĩ nhiên làm cho anh có chút thất thần.

"Nhá anh em, nghe anh nói như vậy chí hướng của anh rất rộng lớn a, anh muốn làm đội trưởng Liệp Ưng, hay đang chuẩn bị cưới vợ đẹp đi lên đỉnh cao nhân sinh a?"

Đoan Trạch xì cười một tiếng, đột nhiên tiến đến trước mặt Yến Thù Thanh, khoảng cách quá gần khiến Yến Thù Thanh theo bản năng lui một bước, kết quả suýt chút nữa bị bao cát dưới chân vấp ngã.

"Thư Yến đúng không?"

Hắn dùng tay cầm lấy thẻ chứng nhận của Yến Thù Thanh nhìn lướt qua trầm giọng nói, "Có người từng nói với cậu, cứ cố gắng đến gần muốn thân thiết với người khác, sẽ làm cho người ta cực kỳ chán ghét hay chưa?" Lần sau đừng lung tung nói chuyện với tôi, hai chúng ta rất quen sao?"

Nói xong hắn lộ ra một vệt biểu tình cực kỳ không vui, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Đợi đến khi Yến Thù Thanh phục hồi tinh thần lại, hắn đã chạy ra ngoài rất xa, nhìn bóng lưng càng đi càng xa của Đoan Trạch, Yến Thù Thanh không nhịn được: Chán ghét tôi không muốn phản ứng tôi, có bản lĩnh anh làm người câm a! Bô bô nói một đống cuối cùng lại nói một câu như vậy... là loại người gì không biết!

Hết chương 45-phần 2.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.