Chính Là Em Chỉ Thích Anh

Chương 13




Edit: Xiao Mei

Trần Phái Nhĩ cảm thấy cạn lời với Tô Tinh Thần, tốt xấu gì cũng rụt rè một chút đi chứ, vì sao vừa nghe thấy tên Lục Hành Chỉ liền tập tức thanh tỉnh???

Tô Tinh Thần vừa nhấc đầu, đôi mắt trừng lớn nhìn người đối diện.

Trong mắt Lục Hành Chỉ hiện lên ý cười, chỉ một chớp mắt liền không thấy, rồi sau đó mặt không đổi sắc nhìn người trước mắt.

Hai người nhìn nhau, Tô Tinh Thần khụ tiếng, lập tức tỉnh táo tinh thần, cười tủm tỉm hướng hai người giới thiệu: "Chào hai người, tôi là Tô Tinh Thần."

Lục Hành Chỉ khụ tiếng, nhàn nhạt đáp lời: "Xin chào."

Trần Lâm mỉm cười nắm tay Tô Tinh Thần nói: "Xin chào, tôi là Trần Lâm."

Xong nhìn về phía Trần Phái Nhĩ nói: "Chào Trần tiểu thư."

Trần Phái Nhĩ đối với phản ứng của Tô Tinh Thần có chút hận sắt không thành thép, bất đắc dĩ lắc đầu. Nhìn về phía hai người đối diện, đánh tiếng chào hỏi.

Đến nỗi Thư Dao vẫn không hiểu ra sao, nhìn người vừa mới còn sống chết buồn ngủ bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.

Đến nỗi Kỷ Đình che miệng ho nhẹ: "Đi thôi, lên núi trước."

Sáu người đi, cũng không biết là cố ý hay vô ý, Tô Tinh Thần cùng Trần Phái Nhĩ đi trước bọn Lục Hành Chỉ, phía trước nữa là vợ chồng Thư Dao cùng Kỷ Đình.

Trần Phái Nhĩ lôi kéo cánh tay Tô Tinh Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có thể rụt rè một chút được không?"

"Mình rất rụt rè mà."

Trần Phái Nhĩ chậc tiếng: "Cậu rụt rè nơi nào?"

Nghĩ nghĩ, Tô Tinh Thần nói: "Mình không đi nhào lên đã rất rụt rè rồi."

"Cậu....." Trần Phái Nhĩ dương cao thanh âm, sau lại đè nặng nói: "Cậu còn muốn nhào lên?"

Tô Tinh Thần chớp đôi mắt: "Có ý tưởng này nhưng mà không có can đảm này."

Lục Hành Chỉ quá lãnh đạm, cô lo lắng nếu mình nhào đến, Lục Hành Chỉ sẽ trực tiếp đem cô hất ra. Nghĩ đến khả năng này, Tô Tinh Thần run người, nguy hiểm quá lớn, không thích hợp làm.

Trần Phái Nhĩ trầm mặc, vì chế tạo cơ hội cho cô, suy nghĩ giây lát, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa mình sẽ chủ động nói chuyện cùng Trần Lâm, sau đó bọn mình đi trước, cậu cùng bác sĩ Lục đi ở đằng sau, thế nào?"

Cô cọ cọ cánh tay Tô Tinh Thần nói: "Thế nào mình rất biết tạo cơ hội cho cậu a."

Đôi mắt Tô Tinh Thần hơi cong, gật gật đầu: "Được, cảm tạ quân sư của mình."

Trần Phái Nhĩ cười nhạo: "Hy vọng cậu có thể không mất mặt như vậy."

Tô Tinh Thần cho cô một cái nhìn xem thường, đẩy đẩy người cô nói: "Sẽ không."

Không bao lâu, đi cuối cùng quả nhiên chỉ còn lại có Tô Tinh Thần cùng Lục Hành Chỉ.

Lục Hành Chỉ ngước mắt, nhìn người phía trước cách đó không xa đang bước từng bước nhỏ, cười khẽ.

Tô Tinh Thần đang chậm rãi dừng lại bước chân, thẳng đến khi Lục Hành Chỉ đi lên, hai người song song đi tới. Cô muốn nói chuyện cùng Lục Hành Chỉ, nhưng nghĩ trái nghĩ phải nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.

"Anh như thế nào cùng Kỷ Đình quen biết?" Nghĩ nghĩ vẫn là vấn đề này an toàn nhất.

Lục Hành Chỉ ừ một tiếng: "Trước kia quen biết."

Tô Tinh Thần: "..... Liền không có?"

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ nhìn cô: "Còn muốn biết cái gì?"

Tô Tinh Thần có chút mất tự nhiên gãi đầu, cười hai tiếng: "Bác sĩ Lục."

"Ừm?"

Tô Tinh Thần trầm mặc tiến lên hỏi: "Leo núi mệt không?"

"Không mệt."

Tô Tinh Thần nga tiếng: "Nhưng tôi mệt, tối qua hai giờ tôi mới ngủ, sáng nay tám giờ đã dậy, mệt muốn chết."

Lục Hành Chỉ tiếp tục duy trì an tĩnh trầm mặc.

Có chút không chịu nổi không khí như vậy, Tô Tinh Thần trầm mặc đi về phía bên kia: "Tôi đi mua chai nước, bác sĩ Lục anh muốn không?"

Lục Hành Chỉ theo tầm mắt cô nhìn qua, nơi cách đó không xa có một quầy bán quà vặt, thu tầm mắt Lục Hành Chỉ ừ một tiếng, cùng cô đi đến hướng đó.

Sau khi Tô Tinh Thần hỏi qua ý kiến của Lục Hành Chỉ, cầm hai chai nước vừa mới chuẩn bị lấy tiền ra tính tiền, Lục Hành Chỉ liền đem tiền đưa ra trước, thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai: "Hai chai nước."

Chủ hàng nhìn, cúi đầu trả tiền thừa cho anh.

Tô Tinh Thần cầm hai chai nước vui vẻ cong cong môi.

Sau khi mua nước hai người tiếp tục đi lên đỉnh núi. Tô Tinh Thần đem một chai nước đưa cho Lục Hành Chỉ, chính mình cầm một chai khác duỗi tay chuẩn bị vặn ra. Trước mặt liền đưa đến một chai đã vặn ra, mà cái chai cô cầm bị Lục Hành Chỉ rút đi.

Tô Tinh Thần hơi giật mình, nhanh chóng đem chai kia nhận lấy, "Cảm ơn."

"Không có gì."

Lục Hành Chỉ rũ mắt, cầm tay tiếp tục đi phía trước.

Đến nỗi Tô Tinh Thần, vẫn đang vui vẻ tung ta tung tăng đi phía sau anh lải nhải: "Lục Hành Chỉ."

"Ừm."

"Anh có yêu cầu gì đối với bạn gái?"

Mặt Lục Hành Chỉ khẽ nhúc nhích, nhướng mày: "Không có yêu cầu gì."

"Thế vì sao anh không chấp nhận tôi." Nói đến cái này Tô Tinh Thần lại cảm thấy giận, không có yêu cầu gì vì sao không thể chấp nhận cô??? Tốt xấu gì cô còn có ưu điểm không phải sao, lớn lên đẹp hay không không nói, Tô Tinh Thần cảm thấy chính mình cũng khá xinh đẹp, trọng điểm là cô biết nấu cơm đó!!! Điều này rất quan trọng.

Lục Hành Chỉ khụ tiếng, nhìn cô: "Ba cô biết cô chủ động như vậy không?"

"A?" Nhất thời Tô Tinh Thần không phản ứng lại được, chờ khi cô hỏi lại, Lục Hành Chỉ đã không tiếp tục nói đề tài này nữa.

Chậc tiếng, Tô Tinh Thần cảm thấy có chút vô lực.

"Tạm thời tôi không tính toán tìm bạn gái." Lục Hành Chỉ dùng lời cự tuyệt như trước trả lời cô.

Tô Tinh Thần: "....." Ai oán nhìn Lục Hành Chỉ, cô ủy khuất nói: "Liền... không thể cho tôi xếp hàng trước sao, chờ khi nào anh muốn tìm thì tìm tôi nhé."

Lục Hành Chỉ nghẹn nghẹn, ngược lại nhìn cô ý vị thâm trường.

"Được không?"

Lục Hành Chỉ hơi dừng, không nói chuyện.

Tô Tinh Thần nhìn bộ dạng này của anh cũng cảm thấy anh không hiểu được diễn là gì, thở dài. Vừa lúc bên cạnh có cái đình, cô chuẩn bị đi qua nghỉ ngơi, vẫy vẫy tay với Lục Hành Chỉ nói: "Anh đi lên trước đi, tôi đi nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp."

"Ừm."

Tô Tinh Thần: "???" Ngước mắt nhìn bóng dáng Lục Hành Chỉ, Tô Tinh Thần bất đắc dĩ thở dài, anh ấy đi thật hả??!!

*

Sau khi ngồi tại chỗ thật lâu, Tô Tinh Thần trầm mặc, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Phái Nhĩ, sau đó liền một người cúi đầu chơi điện thoại.

Thẳng đến khi trước mặt rơi xuống một bóng đen.

Tô Tinh Thần rũ mắt nhìn đôi giày quen mắt, nhíu nhíu mày, mới nâng đầu lên nhìn về phía người tới.

"Nghỉ ngơi đủ rồi sao?" Ngữ khí Lục Hành Chỉ lạnh lùng, làm người nghe không ra bất luận cảm xúc gì.

Tô Tinh Thần mắt sáng ngời kinh ngạc nói: "Anh không đi à."

Cô còn nghĩ rằng Lục Hành Chỉ đã sớm chạy chứ.

Lục Hành Chỉ ừ một tiếng, không được tự nhiên trả lời: "Cô là bạn của vợ Kỷ Đình, cũng không thể bỏ cô một người ở chỗ này."

Nghe vậy, Tô Tinh Thần cong cong môi, nét mặt hiện rõ sự vui mừng cũng không thèm để ý lý do này của anh.

Trực tiếp duỗi tay hướng Lục Hành Chỉ mở ra nói: "Bác sĩ Lục, thật ra tôi cũng không nghỉ ngơi tốt, đi không được, anh có thể dắt tôi đi lên không?"

Lục Hành Chỉ rũ mắt nhìn bàn tay kia, ngón tay thon dài, thật sự rất đẹp.

Trầm mặc hồi lâu, đến khi Tô Tinh Thần cảm thấy khẳng định anh sẽ cự tuyệt, đột nhiên Lục Hành Chỉ lại đem tay mình đưa ra, thấp giọng nói: "Nắm đi."

Tô Tinh Thần: "!!! Được!"

Cô hưng phấn đứng lên, lôi kéo tay áo Lục Hành Chỉ, đến nỗi ngón tay.... nói thật, cô còn không có can đảm để chạm vào.

Lôi kéo ống tay áo Lục Hành Chỉ, hai người không được tự nhiên cuối cùng lên đến đỉnh núi.

Khi hai người lên đến đỉnh núi, bọn Trần Phái Nhĩ đã đi dạo một vòng, còn thuận tiện ở bên kia ăn cái gì.

"Tinh Thần lại đây đi."

Tinh Thần nga tiếng, buông ra tay áo Lục Hành Chỉ đi qua.

Lục Hành Chỉ rũ mắt, nhìn chằm chằm nút tay áo bị nắm có chút nếp nhăn thật lâu, sau mới thu hồi tầm mắt, đi đến hướng bên kia.

"Hai người cậu như thế nào lại chậm thế?"

Tô Tinh Thần khụ tiếng: "Mình đi không được, bác sĩ Lục ở đấy đợi mình một chút."

Thư Dao nga tiếng, cười cười nói: "Kia Tinh Thần cậu đến cảm ơn bác sĩ Lục cho tốt nhé." Vừa nói, Thư Dao vừa hướng cô chớp mắt.

Lúc nãy vừa mới lên đến nơi, Trần Phái Nhĩ liền đem chuyện của Tô Tinh Thần nói cho cô. Thế nên Thư Dao mới biết, thì ra người mà Tô Tinh Thần tốn hết sức lực để theo đuổi là Lục Hành Chỉ.

Sau khi hỏi qua tình huống về Lục Hành Chỉ với chồng mình, Thư Dao cực kỳ tán đồng Tô Tinh Thần đem người bắt lấy.

Rốt cuộc diện mạo này đó quả thật phù hợp Tô Tinh Thần yêu thích, trọng điểm là người rất giữ mình trong sạch, điểm này cực kỳ quan trọng.

Tô Tinh Thần nhoẻn miệng cười, tiến đến bên cạnh Lục Hành Chỉ ngồi xuống: "Anh muốn ăn gì tôi mời khách."

Lục Hành Chỉ dừng một chút, cúi đầu nhìn: "Tùy ý đi."

Nói thật anh không đói bụng.

Tô Tinh Thần: "....." Có chút thất vọng nga tiếng, cô thu mắt, bĩu môi nhìn thực đơn chọn lựa.

Một lát sau, bên cạnh truyền đến một đạo âm thanh: "Cho một bát tào phớ nóng đi."

"Được a." Tô Tinh Thần mẳt sáng ngời, nói với chủ tiệm đang đợi một bên: "Cho hai bát tào phớ nóng nguyên vị."

"Được, ngài chờ một lát."

Không lâu sau tào phớ được bưng lên, Tô Tinh Thần đối với thứ này còn xem như yêu thích, thổi hai cái liền lo chính mình ăn.

Lục Hành Chỉ đối với đồ ngọt ngấy ngấy nói thật cũng không thích lắm. Nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh hưởng thụ, ma xui quỷ khiến ăn hai miếng, thế nhưng cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.

"Đúng rồi, Tinh Thần qua mấy ngày nữa cậu phải đi công tác đúng không?"

"Ừm, đi làm một cái hiện trường trực tiếp."

"Nơi nào vậy?"

"Thành phố B."

Thư Dao nga tiếng: "Một người đi sao?"

"Đúng vậy, có người bên kia sẽ đi đón. Là một hoạt động của phát sóng trực tiếp Bình Đài."

Trần Phái Nhĩ cười: "Cậu ấy đều quen rồi, thật hâm mộ những người lúc ấy có thể ăn đồ cậu làm."

Tô Tinh Thần bật cười: "Thôi đi, mỗi ngày cậu đều ở nhà mình cọ cơm đấy."

Ba cô gái cười nói vui vẻ, mặt khác ba người đàn ông thành thật làm vật bài trí.

Một lát sau, Trần Lâm đột nhiên nhớ đến một chuyện: "A, cuối tuần này hình như tôi cũng phải đến thành phố B công tác, Tô tiểu thư cô là khi nào?"

"Sau Nguyên Đán."

Trần Lâm cười: "Trùng hợp như vậy, hội nghiên cứu y học chúng tôi cũng tổ chức lúc ấy, đến lúc đó có thể cùng nhau đi qua a."

Tô Tinh Thần dừng một chút, không làm mất mặt anh ta, đáp ứng: "Có thể."

Hai người nói chuyện, không chú ý biểu tình Lục Hành Chỉ một bên.

"Đúng rồi, Hành Chỉ hình như cậu cũng phải tham gia hả?"

Lục Hành Chỉ cầm bình nước, lạnh nhạt đáp.

"Phải đi."

"Kia vừa lúc, cùng nhau có bạn, mua vé chưa?"

Tô Tinh Thần chờ đợi nhìn Lục Hành Chỉ, Lục Hành Chỉ tránh đi tầm mắt cô, trầm ngâm một lát mới nói: "Còn không có."

"Vậy cùng nhau mua cùng một chuyến bay đi, thế nào Tô tiểu thư."

Nếu lần này mà cự tuyệt, Tô Tinh Thần thực sự ngu ngốc.

Cô hoàn toàn không có bất luận suy nghĩ nào đáp ứng: "Được được."

Trần Lâm thuộc về phái hành động, nói cùng nhau mua liền cùng nhau mua. Vừa nói vừa đem điện thoại lấy ra: "Chúng ta thêm phương thức liên hệ đi, đến lúc đó thuận tiện hơn."

"Được."

Cứ như vậy, Tô Tinh Thần không chỉ có số điện thoại của Lục Hành Chỉ mà còn có số WeChat của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.