Chín Tháng Mười Ngày Được Soái Tỷ Bao Nuôi

Chương 67: Em...sợ




" Sao nào cục cưng! Có kén ăn không đấy "

Em lấy tay che miệng rồi nói nhỏ

" Tỷ tỷ..!! "

Cô dùng giọng nói vô cùng dịu dàng để đáp lại em

" Hữa??? "

" Đồ ăn ở đây rất tệ! Không ăn được "

" Thế à! Vậy bảo họ mua đồ ăn ngon ngon cho em đi! Tôi sẽ đưa cho họ thêm vài triệu "

Em nhìn đám người kia rồi chề mội

" Con ch...!! "

Một tên định mắng em nhưng liền bị một tên khác bịt miệng lại

" Tỷ tỷ!! "

" Sao thế?? "

" Bảo bảo muốn ăn đào "

Cô bật cười

" Là bảo bảo hay là em muốn đây!! "

.

" Là bảo bảo thật mà! "

" Được được! Mua cho em cả thùng "

Hân Nghiên bên này vẫy vẫy tay với quãn gia. Trong nhà cô bây chỉ có quãn gia, vệ sĩ mà còn có cả cảnh sát

" Tỷ tỷ ơi! "

Giọng nói của em lần này khác hẳng, nhỏ nhẹ nhàng vừa có chút yếu ớt

" Ơi! Tôi nghe đây làm sao thế bảo bối!!! "

Điều này khiến cô không còn an tâm nữa

" Em..sợ rồi! Tỷ..tỷ mau đến đón em đi "

Giọng nói vui vẻ lúc nảy của em hoàng toàn biến mất

" Tỷ..tỷ em muốn..tỷ tỷ! "

" Cục cưng em đừng sợ! Bình tĩnh một chút, nhất định tôi sẽ đến đón em mà! Ngoan!! "

Hiểu Tinh rưng rưng nói một câu khiến tâm cô vô cùng bất an

" Em..sợ..hức...sợ không được gặp...Tỷ tỷ!!! "

Tút tút tút

Điện thoại ở đầu dây bên kia đã tắt

" Con ch.ó này! Nói cái đ* gì mà lắm thế? "

Em yên lặng chịu đựng những cái tát mà những người đó đánh em. Nơi này, cảnh tượng này khiến em nhớ lại người đàn ông đó. Người cha thân yêu của em, người đã từng đánh đập em một cách dã mang khiến vết thương này chồng lên vết thương kia. Nhưng có lẻ gia đình chu toàn kia vì em mà tán vì sự suất hiện của em mà tiêu tan

Nhưng điều em sợ nhất bây giờ không hẳng là chuyện đó

Ngay từ khi máy em bị ngắt, cô như phát điên lên, làm cả căn nhà náo loạn một phen

" Bây giờ tôi không muốn đợi nữa! Các người mau tìm ra em ấy cho tôi "

Hân Nghiên nắm lấy cổ áo của một viên cảnh sát mà ghì mạnh, người quản gia thấy cô chủ của mình đang bất bình tĩnh liền chạy ra nguyên ngăn

" Cô chủ! Người đừng mất bình tĩnh, phu nhân đang đợi ngài đến đón cô ấy "

" Hàm tổng xin ngài hãy bình tĩnh! Ngài như thế là đang cản trở chúng tôi đấy ạ "

Cô hất mạnh người đó xuống đất

" Vô dụng! Các người đúng là thứ vô dụng! Nắm đó cũng thế và bây giờ cũng thế "

" Cô chủ! Xin ngài hãy bình tĩnh! Bình tĩnh "

Người quản gia chỉ là đang nói lời vô ích, giống như việc bảo một khẻ ngu hãy cố gắng thông minh lên vậy

Hân Nghiên đột nhiên kéo người quãn gia lại nói nhỏ

" Tập hợp một đội bắn tỉa chuyên nghiệp cho tôi! Lặp tức khởi hành, bao vây núi Ngọc Mêu! Trong cậy vào đám cảnh sát vô dụng ấy thì còn hơn tin vào chính mình "

Người quản gia khẻ gật đầu rồi nhanh chống đi ra ngoài

( Ngay từ đầu đã biết đám cảnh sát này chỉ là một đám vô dụng! Quy tắc, luật lệ cái m.ẹ gì chứ! Cuc cưng của tôi quan trọng hơn gấp trăm lần )

Cô mặc kệ đám cảnh sát ấy điều tra cái gì, thăm dò cái gì. Tự mình cô sẽ giải quyết. Đám cảnh sát ấy chỉ là một đám bù nhìn

Ngày trước cũng vì luật lệ, cũng vì quy tắc mà gia đình cô chẳng còn một ai

Cả một đêm cô chẳng thể nào chợp mắt, lại thêm câu nói đó của em khiến cô càng bất an hơn

( Em ấy nói những lời đó là có ý gì chứ? Cục cưng à đợi tôi một chút, tôi sẽ đến đón em ngay )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.