Mặt trời quá trưa.
Trịnh Kỳ như thực mà như mơ.
Thứ bao nhiêu người đến chết cũng chưa trải qua được, vậy mà anh lại đang ôm trọn trong lòng.
Chân tình.
Thứ tình cảm thuần khiết đơn sơ mộc mạc không hề vương chút tính toán của lòng người nham hiểm.
Nó, vốn dĩ là một thứ xa vời quá. Đến mức mà anh không bao giờ nghĩ được nó lại thực sự có tồn tại.
Hôn nhẹ lên trán người, vuốt ve mái tóc mềm của nó, thương yêu mà chạm lên cái đuôi nhỏ đang lặng ngủ.
Lục Xám,
Em ngốc nghếch bao nhiêu, thì, ta lại càng thích em bấy nhiêu.
Không cần biết em là yêu, là linh vật, hay là một hình người không trọn vẹn. Ta, đều định sẵn muốn có em.
- ---------
Làm tình đương nhiên cũng là một loại hoạt động tốn khá sức, lại còn là lần đầu của nó. Thế nên Trịnh Kỳ không nỡ để gương mặt đang say ngủ kia tỉnh dậy, chính mình nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Người hầu chờ sẵn ở cửa phòng, vừa thấy Trịnh Kỳ bước ra đã cúi đầu khom người chờ sai bảo:
- Trịnh Tổng!
Trịnh Kỳ quần áo rõ ràng không được chỉnh tề thẳng nếp, thế nhưng trên khuôn mặt sự tươi tỉnh thỏa mãn cũng đủ dọa cho kẻ người làm không dám cả ngẩng lên.
- Dặn nhà bếp, làm nhiều món một chút. Cà rốt phải là loại tươi và ngọt nhất.
- Khi nào " em ấy" tỉnh, lập tức báo cho ta biết.
Người làm " Vâng " nhỏ một tiếng, lại muốn thêm công:
- Vâng, tôi sẽ " hầu hạ" cậu ấy thay rửa thật tốt.
Trịnh Kỳ mặt lập tức biến sắc:
- Ai cho ngươi động vào em ấy?!
- Còn dám nghĩ đến việc thay rửa?!
- Ta cảnh cáo ngươi: Đứng cách xa em ấy ba mét ra cho ta!
- Đừng có vọng tưởng!
- ??!!!!!!
Vị người hầu mặt tái mét, nuốt bốn ngụm nước bọt.
Trịnh Kỳ đi được ba bước lại dừng lại:
- Còn nữa, thức ăn của em ấy từ nay do ta bồi.
- Các ngươi cấm bén mảng!
- ???!!!
Người hầu thiếu chút đái cả ra quần, vâng dạ liên tục.
Tính cách của Trịnh Kỳ cực kỳ ác lạnh, cũng chưa bao giờ nương tay.
Tên tài xế bị mua chuộc bán đứng người trong vụ của Khâm Gia đã chết cực kỳ thê thảm, người nhà cũng toàn bộ " mất tích" không rõ lý do, nghe nói con gái hắn bị vứt vào nhà chứa, con trai cũng vùi xác trên biển.
Ngay đâu xa, Khâm Thuần bây giờ nhốt dưới gian hầm, sống quả thực không bằng chết!
- ---------
Có ai muốn sống ác như vậy?!
Nhưng, bản thân nếu không giết gà dọa khỉ, sẽ còn bao nhiêu kẻ có tư tưởng làm phản nữa đây?!
Sóng ngầm cuộn dữ, nếu bản thân không đủ mạnh, ắt sẽ bị kẻ mạnh hơn diệt trừ.
Và càng bởi vì thế, Trịnh Kỳ đối với sự ngây ngô trong sáng kia, mới lại càng bị thu hút không cách nào kiềm chế.
Ung dung sải từng bước đến phòng Nhất Dương.
Trịnh Kỳ còn muốn hỏi tên Hắc Miêu đó cho rõ ràng, những việc mà Lục Xám luôn miệng nói rằng cái gì đó mang thai, sinh trứng. Anh vẫn chưa một lúc nào hiểu cho được.
- ------
Trước cửa phòng Nhất Dương,
Nhưng tiếng rên rỉ nhỏ vụn vương đầy khe cửa, khiến cho đám người hầu từ xa cũng đỏ mặt cúi đầu.
Trịnh Kỳ khóe miệng giật giật.
Không phải chứ?!
Tính thời gian đã là suốt bảy tiếng đồng hồ, hai kẻ đó... vẫn còn làm chưa xong?
Linh vật hóa ra đối với chuyện này lại dai sức như vậy?!
Trịnh Kỳ mặt vô cùng kém sắc, xem ra chính mình đối với Lục Xám có phần e dè sai chỗ. Đáng lý phải làm thêm vài hiệp nữa mới bõ!
- --------
Trong phòng, tình thế xấu hổ.
Ngay giữa phòng, Nhất Dương hai tay bị một sợi dây đỏ buộc tràn kéo lên trên cao lơ lửng, đùi non banh rộng, một chân bị bàn tay mạnh mẽ tách ngang, chỉ có thể run rẩy đứng bằng một chân tạm bợ,
Hắc Miêu một tay đợ eo người, nơi hậu huyệt côn th*t không ngừng ra vào, theo mỗi cú thúc, người Nhất Dương lại bị đẩy lên một chút, bàn chân chạm đất đu lên không vững, hậu huyệt nhỏ nước tí tách đầy một dải trượt xuống đất.
Nhất Dương gần như nấc lên khổ sở:
Hắc...
- Hắc Miêu... xin ngươi...
- Tha cho ta!
- Cho ta... hự...
- Bắn...
- Cầu xin... ngươi...
Trước mặt, dương v*t nhỏ bị chiếc đuôi mèo mềm mượt đen như nhung quấn chặt, đỉnh nấm cũng đã cọ tới sưng thẫm, vậy nhưng gốc lại bị thít đến tấy đỏ không thể xuất.
Hắc Miêu cười lạnh, cắn nham nhở lên vai người đã đầy vết răng mờ, đem bàn tay mình nơi đầu v* kia nhéo thật mạnh.
Nhất Dương vì đau mà co rút hậu huyệt, đã vậy lại nhận thêm được chục cú thúc điên đảo, không rên cho nổi, chỉ có thể gừ ra trong cổ họng.
Hắc Miêu côn th*t thô lớn kinh người, đem chính đường bụng eo nhỏ bé kia đều muốn thúc hỏng:
- Nhớ cho kỹ!
- Sau này còn dám nữa không?!
Nhất Dương gương mặt đều là nước mắt, cậu em nhỏ đáng thương sưng tím tái, lắc mạnh đầu:
- Không dám!
- Tuyệt đối không dám!
Hắc Miêu thả nhẹ đuôi, côn th*t găm giữ suốt mấy tiếng đồng hồ điên cuồng phóng thích, tinh dịnh trộn lẫn nước tiểu đều đồng loạt bắn thẳng ra xa.
Nhất Dương thở hổn hển, nước bọt và nước mắt đều tràn hết xuống cằm,
Làn khói xanh vừa tỏa, dải lụa đỏ trên cổ tay Nhất Dương cũng lập tức biến mất. cẳng chân chống trụ dưới đất run rẩy mềm nhuyễn thiếu điều muốn ngã, Hắc Miêu đỡ người vào lòng, bế đến giường.
Kéo gương mặt Nhất Dương ép nhìn dương v*t vẫn còn đang sưng thẳng kia của mình mà cười mị:
- Nhất Dương. Ngươi giúp ta chứ?!
Nhất Dương tức đến suýt nổ phổi.
Thế nhưng nghĩ tới cái cảnh cậu nhỏ chính mình suýt thì " hỏng" luôn kia, cắn răng men lên, ngón tay tách mở hậu huyệt,cố gắng dời mắt đi chỗ khác, vì khẳng định nếu tận mắt nhìn thêm, chắc chắn sẽ bị " cái chày" khổng lồ kia dọa cho ngất xỉu.
Phốc...
côn th*t trượt sâu trong hậu huyệt ấm nóng, đôi mắt xanh thẳm sung sướng nheo lại, chiếc đuôi vờn ra trước đầu v* nhỏ đã sưng đẫy kia mài tới mài lui, thưởng thức một bộ dạng vừa nín nhịn vừa sung sướng của người trước mắt.
Trong lòng âm thầm tính toán xem làm thế nào để xin Trưởng Lão một viên nữ đan dược, khiến Nhất Dương sinh cho mình một ổ trứng!
Nhất Dương lên lên xuống xuống, lòng ai oán, côn th*t của tên mèo đen này to thì quá to, trướng thì quá trướng, thế nhưng cũng bởi vậy mà cọ qua điểm đê mê kia, khiến cậu em nhỏ vừa bắn đến điên cuồng lại run rẩy từng hồi đứng dậy.
Không phải!
Nhất định sướng thế này, thích thế này, chỉ là do cái đan tình chết tiệt kia đốt nóng người mà thôi!. Không thể nào... không thể nào... anh lại thích bị đâm!
- ----------
Nó vừa tỉnh dậy, Trịnh Kỳ đã ngồi ngay bên nó.
Việc đầu tiên ư?!
Đương nhiên không phải là ăn cà rốt!
Nó giật dậy!
Á!!!
Cái mông nứt đôi của nó đau quá!
Nhưng mặc kệ, nó lập tức vén chăn, vén bụng, kiểm tra đi kiểm tra lại!
Trịnh Kỳ khó hiểu:
- Lục Xám, em... tìm gì sao?!
Nó hốt hoảng:
- Trịnh Tổng!
- Anh mau xem xem em có thai chưa?!
- Có thai chưa!!!
Trịnh Kỳ đã hơi quen với mấy cái phản ứng ngờ nghệch này của nó, đưa tay lên xoa xoa đầu nó:
- Em muốn uống cà...
- Không! Mau! Tìm cho em, tìm cho em cái bông hoa đào!
- ??!!!
Trịnh Kỳ theo hướng tay nó chỉ, nó vạch hết bên trái rồi bên phải, vạch cả bụi lông mềm kia ra,
Thất vọng gào lớn!
- Trời ơi trời!
- Cứng cũng cứng rồi, đâm cũng đâm rồi!
- Giật cũng giật rồi, bắn cũng bắn rồi!
- Thế tại sao còn không có thai!!!!!!!!!!
Thế là nó ngồi khóc hu hu.
Trịnh Kỳ cũng chỉ đành bế nó vào trong lòng, đặt nó lên đùi, lau nước mắt cho nó.
- Từ từ rồi nói,
Nó mãi mới sụt sịt, vẻ mặt cực kỳ đau khổ:
- Tám cách đều đã dùng hết rồi!
- Bây... bây giờ.. giờ em phải làm sao?
- Làm sao để sau này anh giao phối với em nữa?!!!
Trịnh Kỳ mỉm cười, đưa tay lên bắt lấy cằm nó:
- Cho tôi " chân tình " của em.
- Như thế, mỗi một ngày tôi đều sẽ cùng em, thế nào?!
Nó ngơ ngác:
- Nhưng mà chân tình là cái gì?!
- Ở đâu tìm mới ra?!