Màn đêm yên tĩnh, ngàn vạn ngôi sao sáng ngoài cửa sổ điểm tô, và thêm vào đó còn có một ngọn đèn sau cửa sổ nơi Lục Úc và Bùi Hướng Tước.
Điều này khiến người ta không khỏi cảm thấy ấm áp.
Lục Úc chưa từng kể cho ai nghe chuyện hồi nhỏ, cho dù là Hạ Nguyên hay bác sĩ tâm lý, thậm chí anh cũng chưa từng kể cho Bùi Hướng Tước kiếp trước nghe. Khi đó họ dù thân cận, vành tai chạm tóc mai, nhưng họ lại không thấu hiểu đối phương, cho nên mới có kết cục như kiếp trước cũng không phải điều khó hiểu.
Anh phát bệnh vào khoảng năm mười tuổi, khi đó anh đang ở nước ngoài, không ai hiểu cũng không ai để tâm. Đợi đến khi bệnh của Lục Úc trở nên nghiêm trọng đến mức Hạ Nguyên cũng cảm nhận được, anh đã mười sáu mười bảy tuổi, bị ép đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng anh không chịu tâm sự với bất cứ ai, không ai biết được nguyên nhân phát bệnh là do đâu.
Còn về chuyện lúc nhỏ ở cùng với người mẹ Thu Tử Hoằng, cũng đã là chuyện từ rất lâu về trước.
Nhưng trí nhớ của Lục Úc rất tốt, trưởng thàng sớm hơn những đứa bé cùng tuổi, chuyện trước kia vẫn luôn nhớ rõ, lúc này đối diện với ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ của Bùi Hướng Tước, anh thong thả nhớ lại chuyện cũ: "Mẹ tôi, bà mất từ rất sớm."
Không biết vì sao, mỗi lần nhớ đến Thu Tử Hoằng, Lục Úc đều vô thức muốn hút thuốc.
Bùi Hướng Tước chớp mắt, cậu có tình cảm rất sâu sắc với mẹ của mình, cho nên khi biết mẹ của Lục Úc cũng mất sớm, trong lòng không khỏi buồn rầu.
Lục Úc giống như đang cười, thờ ơ nói: "Đừng như vậy, A Bùi. Tôi và em không giống nhau. Mẹ tôi mất lúc tôi chín tuổi, muộn hơn so với mẹ em. Hơn nữa, tôi cũng không có nhiều tình cảm với bà, nên cũng không đau buồn."
Anh chỉ định coi chuyện này như chuyện kể trước khi đi ngủ kể cho Bùi Hướng Tước nghe mà thôi.
"Bọn họ kết hôn nhờ vào một cuộc tình chóng vánh." "Bọn họ" trong lời nói của Lục Úc là chỉ Lục Thành Quốc và Thu Tử Hoằng, Lục Úc còn chẳng buồn nói tên của hai người họ: "Rất chóng vánh, đột nhiên yêu nhau."
Bùi Hướng Tước chăm chú lắng nghe, nhưng chỉ im lặng, một câu cũng không nói.
Lục Thành Quốc và Thu Tử Hoằng gặp nhau lúc học đại học. Lúc đó, Lục Thành Quốc là một công tử đào hoa trêu ghẹo khắp trốn, đột nhiên phải lòng Thu Tử Hoằng diện mạo xinh xắn, thành tích xuất sắc. Ông theo đuổi Thu Tử Hoằng hai năm, bà mới đồng ý hẹn hò với ông. Cảm giác hưng và dục vọng chinh phục choán đầy tâm trí Lục Thành Quốc, đến mức vừa mới ra trường ông đã ngỏ ý muốn kết hôn với Thu Tử Hoằng, nhưng cuộc sống sau hôn nhân lại không như mơ.
Thu Tử Hoằng sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ là giáo viên, bà không hiểu rõ sinh hoạt của giới thượng lưu, không có bạn bè, cũng không muốn kết bạn với những người cười nhạo sau lưng mình, Thu Tử Hoằng chẳng có công ăn việc làm ổn định đành dồn hết tâm trí lên Lục Thành Quốc.
Bỏ ra càng nhiều, yêu càng sâu, Thu Tử Hoằng càng lúc càng không khống chế được tình yêu của mình dành cho Lục Thành Quốc.
Mà Lục Thành Quốc đã không giống như thời sinh viên, ông ta trưởng thành, gánh vác gia nghiệp, Thu Tử Hoằng không cùng ông san sẻ gánh nặng, lại còn gọi điện không ngừng, khiến ông cảm thấy phiền phức.
Ông bắt đầu hối hận, hối hận lúc trẻ lông bông, bất chấp lời phản đối của bố mẹ.
Tình yêu chính là như vậy, gặp sai người, thì càng lúc càng phai nhạt, đến cuối cùng, cả hai cùng bị giày vò.
Lục Thành Quốc chán ghét Thu Tử Hoằng, chán ghét cuộc sống như thế, cho nên lại bắt đầu ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Tình yêu của Thu Tử Hoằng không được thỏa mãn, bà cũng không thỏa mãn được dục vọng của chính mình.
Bà không thể chấp nhận việc bản thân đã sau, lại không tìm được lý do, đúng lúc Lục Thành Quốc cho bà một lý do, bởi vì bà không sinh được con, cho nên ông mới ra ngoài tìm tình nhân, mới có con riêng. Thế là Thu Tử Hoằng cố gắng có một đứa con, khó khăn lắm mới sinh ra Lục Úc.
Nhưng sau khi Lục Úc sinh ra, Lục Thành Quốc vẫn không mảy may thay đổi, ông thậm chí còn không thích Lục Úc, bởi vì ông cho rằng đây là đứa con do người phụ nữ điên kia sinh ra.
Lục Úc thờ ơ nói tiếp: "Cho nên bà bắt đầu thật sự phát điên."
Trong một khoảng thời gian dài tâm lý chịu áp lực cực lớn, người chỉ có chút vấn đề về tâm lý như Thu Tử Hoằng cũng dần dần phát điên, bà ngang bướng cố chấp, cảm thấy mình không sai, lại không nỡ trách mắng Lục Thành Quốc, cho nên dồn hết lên Lục Úc.
Ai bảo anh sinh ra muộn như vậy? Vì anh mà bà mới mất đi tình yêu của Lục Thành Quốc.
Bùi Hướng Tước thoáng run lên, nhích lại gần Lục Úc, ấp úng hỏi: "Vậy về sau bà có đỡ hơn không?"
"Không khá hơn, đến chết cũng không khá hơn chút nào." Lục Úc nhẹ giọng trả lời.
Có lẽ bệnh của Thu Tử Hoằng có thể chữa trị, nhưng không ai sẵn lòng đưa bà đến bác sĩ khám. Lục Thành Quốc sợ mất mặt, sợ người ngoài biết mình có một bà vợ điên, chỉ biết vui vẻ với tình nhân và con riêng ở bên ngoài, mà chính Thu Tử Hoằng cũng không thừa nhận mình bị điên.
Lục Úc hồi tưởng lại một chốc: "Bà luôn luôn cáu giận, không ngủ được, thích cãi nhau với mọi người, đặc biệt thích mắng tôi, bởi vì bà hi vọng tôi có thể xuất sắc hơn những đứa trẻ khác. Lúc bà phát bệnh còn muốn giết tôi. Hồi còn nhỏ tôi từng học vẽ, học thư pháp, học rất nhiều môn." Lục Úc dừng lại một chút, cố gắng liệt kê ra nhưng không nhớ nổi: "Chẳng qua là không học môn nào liên quan đến âm nhạc, nếu lúc đó học đàn, thì tôi đã có thể đàn cho em nghe."
Bùi Hướng Tước lắc đầu, cậu không thể nắm bắt được cảm xúc trong lời nói của người khác, nhưng lại đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Lục Úc ngẩn người, càng dịch gần về phía Bùi Hướng Tước hơn: "Thỉnh thoảng bà đỡ hơn một chút, tỉnh táo hơn, sẽ bắt tôi không được đến gần, không được kề cận bà."
Chỉ có những lúc như vậy, Lục Úc mới cảm nhận được, bà là mẹ mình, là người đưa mình đến thế giới này.
Nhưng thời gian Thu Tử Hoằng tỉnh táo minh mẫn quá ít, giống như sương mờ ban mai, bị gió thổi qua, mặt trời chiếu rọi là lập tức tan biến không một tiếng động.
Bùi Hướng Tước nắm chặt đệm ghế mềm mại, bờ môi khẽ mở, suy nghĩ thật lâu, vẫn không nói nên lời.
Đoạn chuyện đã qua này, Lục Úc cố gắng kể lại cho cậu nghe, không nói dối một câu nào, chỉ là cố ý không nói rõ rất nhiều chuyện Thu Tử Hoằng đã làm khi xưa.
Anh muốn chim sẻ nhỏ vì anh mà cười, vì anh mà khóc, vì anh mà thương tâm.
Có lẽ đây là hồi ức người ngoài vốn nên cảm thấy đau đớn, nhưng Lục Úc từ bé đến lớn đã khác biệt, không hề cảm thấy buồn thương.
"Cuối cùng bệnh tình của bà trở nên quá nghiêm trọng, chỉ có thể tự sát. Bà ra đi, lúc tôi chính tuổi."
Thu Tử Hoằng thật sự tự dát, nhưng lại chọn một nơi không giống người bình thường, tối đó, bà bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của mọi người, sau đó thắt cổ cạnh đầu giường Lục Úc. Lục Úc ngủ rất ngon, sáng sớm tỉnh dậy, mùa đông bên ngoài cửa sổ khiến tuyết rơi đầy, tạo thành một lớp tuyết trên khung cửa, anh vừa xuống giường, đã nhìn thấy một đôi chân lơ lửng giữa không trung. Lục Úc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, anh không la hét, chỉ len qua xác Thu Tử Hoằng, chay đến gõ của phòng Lục Thành Quốc, nói Thu Tử Hoằng đã chết, thi thể treo gần đầu giường mình. Lục Thành Quốc không tin, còn tưởng Lục Úc đang nói đùa, tiếp tục nói chuyện với Lục Huy. Lục Úc bất đắc dĩ liền đi tìm quản gia, quản gia nhìn thấy thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Trong tang lễ của Thu Tử Hoằng, Lục Úc không khóc, anh tỏ ra như không có chuyện gì, Lục Thành Quốc kinh hãi phát hiện ra, Lục Úc rất giống mẹ mình, đầu óc cũng có bệnh. Cho nên sau khi tang lễ kết thúc, liền nhanh chóng tống Lục Úc ra nước ngoài, tốt nhất là cả đời không gặp lại.
Trong tang lễ Lục Úc nghĩ, lúc Thu Tử Hoằng chết là lúc bà tỉnh táo nhất, hoặc cũng có thể là điên nhất. Nhưng anh không nghĩ ra đáp án, cho dù là tỉnh táo hay bị điên, bà cũng đã treo cổ trước đầu giường mình.
Kết quả đều giống nhau. Lục Úc bắt đầu không ngủ được, lúc đầu là ngủ rất nông, một chút tiếng động cũng sẽ tỉnh, sau đó càng lúc càng nghiêm trọng, gần như không thể ngủ được.
Nhưng chuyện này không thể nói cho Bùi Hướng Tước biết, nếu không truyện kể trước khi đi ngủ sẽ thành truyện kinh dị.
Lục Úc day day thái dương, cảm thấy hơi đau nhức: "Sau đó ra nước ngoài, tôi phát hiện ra có lẽ mình được di truyền từ bà, gặp chướng ngại về giấc ngủ. Khám rất nhiều bác sĩ vẫn không có hiệu quả, nhưng may là tôi gặp được A Bùi."
Anh phải kiềm chế dục vọng của mình, nhẹ nhàng nắm lấy tay Bùi Hướng Tước, mười ngón đan vào nhau, nghiêm túc tỏ bày: "Lúc đó tôi còn lo lắng, sẽ giống như bà, bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng, rồi cũng sẽ vì phát bệnh mà chết đi. Nhưng tôi may mắn, gặp được em."
Đáng tiếc Bùi Hướng Tước chỉ chú ý đến phần trước không còn tâm tình nghe câu sau, nắm chặt lấy tay Lục Úc, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, thở gấp, vội vàng lắp bắp hỏi: "Sẽ, sẽ chết sao? Bác sĩ, khám, nói sao?"
Ngữ khí của Bùi Hướng Tước rất bất thường, Lục Úc mãi mới phản ứng lại, có lẽ mình đã đùa hơi quá: "Không đâu, hiện tại đã không sao rồi. Em nghĩ mà xem, mẹ tôi ban đầu là khó ngủ sau này mới thành trọng bệnh. Nhưng hiện tại chim sẻ nhỏ của tôi hát cho tôi nghe, tôi không còn mất ngủ nữa."
Lúc Bùi Hướng Tước xúc động thì càng khó để nghe được người khác nói gì, Lục Úc lặp lại mấy lần, Bùi Hướng Tước mới chớp mắt, cẩn thận hỏi: "Tôi, cứ hát, bệnh của Lục thúc thúc, sẽ không nặng thêm nữa sao?"
Lục Úc trịnh trọng hứa hẹn: "Không, vĩnh viễn sẽ không. Chỉ cần em ở bên cạnh tôi là được."
Từ một góc độ nào đó, Lục Úc rất giống Thu Tử Hoằng, Lục Thành Quốc chẳng nói gì sai. Anh được di truyền cái bản tính cố chấp của bà, dục vọng chiếm giữ gần như điên cuồng của bà.
Bùi Hướng Tước, chim hoàng yên của Lục Úc, cá chậu chim lồng, là người Lục Úc yêu thích nhất, muốn độc chiếm nhất.
Lục Úc đã từng dùng phương thức cực đoan nhất để thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của mình, nhưng bây giờ đã khác. Bùi Hướng Tước đã từng chết một lần, Lục Úc cũng từng chết một lần, sống lại một kiếp, anh đã học cách khống chế, ít nhất thì hiện tại anh còn có thể kiềm chế mình.
Mặc dù Lục Úc đã trấn an rất lâu, nhưng Bùi Hướng Tước vẫn sợ hãi, vội vàng giục anh đi ngủ. Còn không muốn phí thời gian sang nhà bên, để Lục Úc nằm trên giường mình, hơn nữa trước khi ngủ còn hát rất lâu.
Lục Úc vốn muốn chờ Bùi Hướng Tước ngủ mới đi ngủ, nhưng giọng hát của cậu quá mềm mại trong trẻo, anh không ngăn được cơn buồn ngủ ầm ầm ập tới, mơ màng thiếp đi.
Bùi Hướng Tước thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường nhìn từng đường nét trên khuôn mặt Lục Úc, trong lòng yên bình. Cậu nghĩ, sau này sẽ không để Lục Úc tùy tiện để mình ốm như thế nữa, không để anh thường xuyên thức đêm làm việc nữa.
Cậu hi vọng Lục thúc thúc của cậu có thể sống đến trăm tuổi, thuận lợi bình an.
Extra:
Tiểu Tước: Muốn được Lục thúc thúc hôn, ôm, nâng cao cao! Chiếp chiếp!
Đại Bùi:...Mặt mũi cậu vứt đâu hết rồi!!!
Tiểu Tước: Chẳng nhẽ cậu không muốn?"
Đại Bùi: Đương nhiên...muốn.
Một thế lực nào đó đã không cho tôi comment:)