Chiều Tà Rơi Rụng

Chương 1: Lộ Hiểu Nguyệt




Trời chiều rọi qua cửa sổ cabin đập thẳng vào mắt, tôi mới nhận ra đã chạng vạng tối. Nhìn ra ngoài lần nữa, thấy mặt sông đã bị sắc đỏ của mặt trời bao trùm, trời và nước cùng một màu, đỏ rực như máu.

“Hiểu Nguyệt, đến đảo Nhật Canh rồi.” Phương Toàn đứng ở cửa sổ bên kia, quay đầu sang nói với tôi. Tôi nhìn sang hướng Đông Bắc, bờ nam sông Lạc Quỳ mới lờ mờ đó mà giờ đã hiện rõ, một mảng màu xanh lá xen ánh vàng, nhìn kỹ một chút sẽ thấy hoa hướng dương lộng lẫy với những cánh hoa màu vàng vươn cao giữa không trung. Giờ trời đã ngả về Tây, từng đoá hoa hướng về phía có ánh sáng, khảm ra viền hoa màu vàng kim.Tôi chợt nhớ ra Lê Nhật Huân bảo có thể tuỳ ý sử dụng điện thoại, tôi bèn cầm máy bàn nội bộ lên. Mẹ đang ở nhà, tôi vội nói vài câu, dù sao dùng điện thoại người khác để gọi đường dài cũng không tốt lắm, sau đó bèn cúp máy.“À, Hiểu Nguyệt, Vạn Nam Phong cũng học trường chúng ta đấy, em cũng phải gọi là đàn anh mới đúng.” Phương Toàn nhận ra tôi không vui nên vội giải hoà, “Đàn anh Vạn cũng làm việc ở Cảnh Nặc, chức vị cao hơn anh…”

Khởi hành từ sáng sớm tới chạng vạng tối cuối cùng cũng đã cập bến. Tôi cười với Phương Toàn, thần kinh mệt mỏi nhưng có phần phấn khích vì đã đến được nơi cần đến. Cảnh quan thiên nhiên và kiến trúc hiện rõ mồn một trước mắt làm dấy lên sự kỳ vọng trong tôi, có vẻ như nghe lời đàn anh tới đây là một quyết định đúng đắn. Sống 1 tuần ở đây hẳn sẽ không uổng phí, tôi nghĩ thầm.“Gọi tôi Hiểu Nguyệt là được rồi” Để ý nhầm người rồi, bẽ mặt quá. Nhưng dù sao anh ta cũng xứng với Hà U Đàm.

“Sao vậy, mệt rồi à?” Cuối cùng Phương Toàn cũng ra dáng đàn anh của đoàn, tỏ ra quan tâm, “Xin lỗi nhé, anh sơ ý quá, không nghĩ tới Hiểu Nguyệt là nữ sinh nên thể chất không thể so được với nam sinh…”Vạn Nam Phong lập tức không dám nói gì nữa, tôi nhìn thấy người trên bàn đa phần đều có chút hả hê.Tôi bật cười, “Đàn anh, mục tiêu của anh là bảo vệ những cô gái yếu đuối trong thiên hạ mà, nhưng em rõ ràng còn cách chữ yếu đuối xa lắm, anh không cần phải thận trọng thế đâu.”Phương Toàn nói mẹ Hà U Đàm là quản gia trên đảo này, bình thường trên đảo Nhật Canh chỉ có mẹ cô ấy ở lại, Hà U Đàm thi thoảng sẽ đến thăm. Nhà họ Cảnh chỉ đến đây nghỉ phép khi vào hè, Hà U Đàm vẫn còn đi học thì tự xưng là người giúp việc thời vụ rồi đến giúp mẹ ít việc vặt vãnh. Thực ra Hà U Đàm đã nhiều lần khuyên mẹ rời khỏi đảo, nhưng mẹ Hà kiên quyết không chịu.

Tôi bật cười, “Đàn anh, mục tiêu của anh là bảo vệ những cô gái yếu đuối trong thiên hạ mà, nhưng em rõ ràng còn cách chữ yếu đuối xa lắm, anh không cần phải thận trọng thế đâu.”Hả? Giống ai cơ?“Sao lại không lên mạng được? Có khi nào anh chưa cắm dây không?” Lê Nhật Huân không thèm để ý tới việc anh ta đang thở hồng hộc mà chỉ chậm rãi hỏi.

“Anh đang quan tâm đến em đấy! Đúng là…” Phương Toàn bắt đầu lải nhải, tôi chỉ cảm thấy chân mình lắc lư rồi thuyền bỗng dừng lại, cắt ngang tiếng phàn nàn của Phương Toàn.“Điện thoại cũng không có tín hiệu, chỗ quái gì thế này!” Vạn Nam Phong vẫn còn phàn nàn.“Phương Toàn, sao muộn thế này mới đến? Ai cha, lần này còn dẫn theo người đẹp đến à? Bạn gái hả?” Một cô gái rất xinh đẹp chừng 24, 25 tuổi đứng lên, ánh mắt khiến người ta không thể không chìm vào trong đó. Cô ấy chào Phương Toàn, Phương Toàn cũng cười đáp lại cô ấy, xem ra cả hai rất thân thiết với nhau. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy là một trong hai chủ nhân hiện tại của tập đoàn Cảnh Nặc, Lê Nhật Huân. Bình thường nghe Phương Toàn nhắc tới cô ấy cũng hơi mơ hồ, giờ đã thấy được người thật mới hiểu tại sao anh không nói gì nhiều — Cô ấy đẹp thì đẹp thật, nhưng lại mang theo một chút phù phiếm, nói mới vài câu mà đã nháy mắt 4 5 lần với Phương Toàn. Bình thường Phương Toàn cũng hay đùa, nhưng từ trước tới nay vẫn luôn lịch sự và tốt bụng. Tuy anh ấy vẫn treo nụ cười trên môi, nhưng dường như đã có phần mất tự nhiên.

Đến rồi, đảo Nhật Canh mà đàn anh đã nói, một mảnh đất thiên nhiên vẫn chưa bị phá huỷ hoàn toàn.Tôi lắc đầu, quăng suy nghĩ này ra khỏi đầu mình. Cha thường nói với tôi rằng “Ba cái vui thì trẻ, ba cái bẽ thì già”, vẫn nên cố gắng đừng nghĩ gì nhiều nữa thì hơn.

Chúng tôi đi theo Hà U Đàm lên bờ, cô ấy bước không nhanh, nhưng không hiểu sao lên bờ hơi khó, có lẽ là do bước chân của cô ấy. Nói thật thì lúc đầu trông thấy có người đứng ở bờ Nam đón mình và đàn anh, tôi có hơi ngạc nhiên. Vóc người cô ấy khá cao, nhưng dáng người thì gầy đến mức yếu đuối. Cộng thêm bộ váy trắng càng đem lại cảm giác nhỏ bé, và cả mái tóc đen chạm vai mang theo phong cách cổ điển nữa. Tôi thực sự không thể tưởng tượng được chủ nhân đảo Nhật Canh đang nghĩ gì mà lại để một cô gái như thế ra đón khách, lại còn bắt cô ấy lái thuyền tới nữa! Lẽ nào đàn ông trên đảo này chết hết rồi à? Nếu là tôi, chắc chắn tôi không thể tàn nhẫn như vậy được.Cứ như thế, nói chung cơm tối cũng ăn vui vẻ. Mẹ Hà U Đàm không lên dùng bữa chung, 9 người chúng tôi, 3 cặp đôi cộng thêm tôi, Phương Toàn và Cảnh Thịnh. Trừ tôi ra, mọi người đều đã có công ăn việc làm, hơn nữa đa phần đều làm ở Cảnh Nặc nên khá thân thiết nhau, nói tới nói lui cũng khiến bầu không khí trở nên thân thiện hơn. Có lẽ vì có tôi ở đây nên họ đều tránh bàn luận tới chuyện kinh tế và những trò đùa bẩn thỉu, Vạn Nam Phong thậm chí còn tìm một số chủ đề về nhà trường, giáo sư các thứ để nói chuyện với tôi. Anh ta lớn hơn Phương Toàn 2 khóa, biết chuyện cũ của Hoa Đại hơn chúng tôi nhiều. Tôi không thể nào bắt được trọng tâm câu chuyện của anh ta, lại còn phải nhận lấy ánh mắt thù địch của Lương Địch.(*) Thiết bị để truy nhập Internet tốc độ cao và sử dụng các dịch vụ trên Internet một cách nhanh hơn.

Phương Toàn nói mẹ Hà U Đàm là quản gia trên đảo này, bình thường trên đảo Nhật Canh chỉ có mẹ cô ấy ở lại, Hà U Đàm thi thoảng sẽ đến thăm. Nhà họ Cảnh chỉ đến đây nghỉ phép khi vào hè, Hà U Đàm vẫn còn đi học thì tự xưng là người giúp việc thời vụ rồi đến giúp mẹ ít việc vặt vãnh. Thực ra Hà U Đàm đã nhiều lần khuyên mẹ rời khỏi đảo, nhưng mẹ Hà kiên quyết không chịu.“Hả? Thương hương tiếc ngọc à?” Lê Nhật Huân ghé sát Phương Toàn, móng tay lướt trên bả vai anh ấy, “Chỉ là vài ba câu đùa mở chuyện thôi mà anh đã đau lòng rồi. Đâu cần phải trọng sắc khinh bạn thế —”“Anh Lạc, có nghe U Đàm nhắc tới anh, nhưng đây lại là lần đầu gặp mặt.” Phương Toàn vươn tay ra, “Quả nhiên là vẻ ngoài phi phàm, U Đàm cũng biết chọn người.”

Đảo hoang, phụ nữ lớn tuổi. Đầu óc tư duy của tôi bắt đầu vận động, tưởng tượng ra cuộc sống hằng ngày của mẹ Hà trên đảo này. Khu hoa hướng dương rộng lớn thế này, có phải là do bà ấy gieo xuống trong cô đơn không? Hoa hướng dương thì hướng về phía mặt trời, còn mẹ Hà thì hướng đến nơi nào?Mặt tôi hơi ửng đỏ lên, tôi thấy như có lửa nóng hơ qua má mình, cực kỳ xấu hổ. Tôi vội lắc đầu xua tay: “Không không không! Tôi với đàn anh không phải quan hệ như thế đâu! Mọi người hiểu lầm rồi!”Đảo hoang, phụ nữ lớn tuổi. Đầu óc tư duy của tôi bắt đầu vận động, tưởng tượng ra cuộc sống hằng ngày của mẹ Hà trên đảo này. Khu hoa hướng dương rộng lớn thế này, có phải là do bà ấy gieo xuống trong cô đơn không? Hoa hướng dương thì hướng về phía mặt trời, còn mẹ Hà thì hướng đến nơi nào?

Dưới sự dẫn đường của Hà U Đàm, chúng tôi rất nhanh đã đến gần kiến trúc duy nhất trên đảo — Biệt thự Lạc Quỳ. Đàn anh đã từng nhắc tới toà nhà có kiến trúc nổi danh trong giới này nhiều lần: Tạo hình như hoa hướng dương, sảnh lớn hình tròn, cạnh ngoài là một vòng căn phòng hình cánh hoa. Màu sắc tươi sáng mà đậm, bố cục kỳ lạ, thực sự là một kiệt tác hiếm thấy.Dưới sự dẫn đường của Hà U Đàm, chúng tôi rất nhanh đã đến gần kiến trúc duy nhất trên đảo — Biệt thự Lạc Quỳ. Đàn anh đã từng nhắc tới toà nhà có kiến trúc nổi danh trong giới này nhiều lần: Tạo hình như hoa hướng dương, sảnh lớn hình tròn, cạnh ngoài là một vòng căn phòng hình cánh hoa. Màu sắc tươi sáng mà đậm, bố cục kỳ lạ, thực sự là một kiệt tác hiếm thấy.Phương Toàn cười khổ: “Chị Lê ơi, Hiểu Nguyệt là đàn em của tôi mà. Em ấy còn nhỏ tuổi lại chưa trải đời, cô đừng có lôi em ấy ra đùa nữa.”

Kiến trúc xuất sắc chưa chắc là nơi dễ ở, đây là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi bước vào sảnh lớn. Sảnh lớn hình tròn, xung quanh đều là cửa phòng, thực sự không phải kiểu bố cục khiến người ta thoải mái. Sự tương phản giữa sảnh lớn màu đen và những căn phòng màu vàng bên ngoài cũng khiến một kẻ không phải “nghệ sĩ” như tôi cảm thấy khó hiểu. Trong sảnh được trang trí cực kỳ hoa lệ, dưới đèn chùm thuỷ tinh có vài người đang ngồi trên bộ ghế sô pha cao cấp trò chuyện, thấy chúng tôi bước vào, có 3 người đứng dậy, còn lại vẫn ngồi.“Anh đang quan tâm đến em đấy! Đúng là…” Phương Toàn bắt đầu lải nhải, tôi chỉ cảm thấy chân mình lắc lư rồi thuyền bỗng dừng lại, cắt ngang tiếng phàn nàn của Phương Toàn.

“Phương Toàn, sao muộn thế này mới đến? Ai cha, lần này còn dẫn theo người đẹp đến à? Bạn gái hả?” Một cô gái rất xinh đẹp chừng 24, 25 tuổi đứng lên, ánh mắt khiến người ta không thể không chìm vào trong đó. Cô ấy chào Phương Toàn, Phương Toàn cũng cười đáp lại cô ấy, xem ra cả hai rất thân thiết với nhau. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy là một trong hai chủ nhân hiện tại của tập đoàn Cảnh Nặc, Lê Nhật Huân. Bình thường nghe Phương Toàn nhắc tới cô ấy cũng hơi mơ hồ, giờ đã thấy được người thật mới hiểu tại sao anh không nói gì nhiều — Cô ấy đẹp thì đẹp thật, nhưng lại mang theo một chút phù phiếm, nói mới vài câu mà đã nháy mắt 4 5 lần với Phương Toàn. Bình thường Phương Toàn cũng hay đùa, nhưng từ trước tới nay vẫn luôn lịch sự và tốt bụng. Tuy anh ấy vẫn treo nụ cười trên môi, nhưng dường như đã có phần mất tự nhiên.Cảnh Thịnh biến sắc, tôi nhìn thấy thế thì sự nghi ngờ lại càng tăng thêm. Vạn Nam Phong bị Cảnh Thịnh và Lê Nhật Huân cướp lời nên sắc mặt hết sức khó coi. Chúng tôi nói chuyện được một lát, anh ta đã buông bát: “Tôi ăn no rồi, về phòng đây.”

“Hiểu Nguyệt, đây là Lê Nhật Huân, lãnh đạo trực tiếp của anh, một trong hai người phụ trách tập đoàn Cảnh Nặc. Còn một vị nữa là Cảnh Thịnh…” Anh giới thiệu người đàn ông khác đang đứng lên với tôi, sau đó thì giới thiệu tôi với họ, “Đây là đàn em của tôi, Lộ Hiểu Nguyệt.”(*) Thiết bị để truy nhập Internet tốc độ cao và sử dụng các dịch vụ trên Internet một cách nhanh hơn.

“Cô học Đại học Hoa Hối ư? Khoa nào vậy?” Lúc ánh mắt tôi đang dừng trên người tên Cảnh Thịnh, một người đàn ông đang ngồi đột nhiên hỏi.

“Khoa Kỹ thuật môi trường, là đàn em trực tiếp của đàn anh Phương Toàn.” Tôi đáp, trong lòng hơi khó chịu. Người đàn ông đó diện mạo cũng được xem là đẹp trai nhưng thái độ lại cực kỳ thô lỗ, nói chuyện như thể ra lệnh vậy, mang theo chút cảm giác trịch thượng.Ăn cơm, ăn cơm thôi.Kiến trúc xuất sắc chưa chắc là nơi dễ ở, đây là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi bước vào sảnh lớn. Sảnh lớn hình tròn, xung quanh đều là cửa phòng, thực sự không phải kiểu bố cục khiến người ta thoải mái. Sự tương phản giữa sảnh lớn màu đen và những căn phòng màu vàng bên ngoài cũng khiến một kẻ không phải “nghệ sĩ” như tôi cảm thấy khó hiểu. Trong sảnh được trang trí cực kỳ hoa lệ, dưới đèn chùm thuỷ tinh có vài người đang ngồi trên bộ ghế sô pha cao cấp trò chuyện, thấy chúng tôi bước vào, có 3 người đứng dậy, còn lại vẫn ngồi.

Anh ta hơi biến sắc, khẽ lẩm bẩm gì đó nhưng tôi vẫn có thể nghe được: “Cũng là Kỹ thuật môi trường của Hoa Hối, cũng hơi… Giông giống…”“Hiểu Nguyệt, đến đảo Nhật Canh rồi.” Phương Toàn đứng ở cửa sổ bên kia, quay đầu sang nói với tôi. Tôi nhìn sang hướng Đông Bắc, bờ nam sông Lạc Quỳ mới lờ mờ đó mà giờ đã hiện rõ, một mảng màu xanh lá xen ánh vàng, nhìn kỹ một chút sẽ thấy hoa hướng dương lộng lẫy với những cánh hoa màu vàng vươn cao giữa không trung. Giờ trời đã ngả về Tây, từng đoá hoa hướng về phía có ánh sáng, khảm ra viền hoa màu vàng kim.

Hả? Giống ai cơ?“Hiểu Nguyệt lần đầu tới ở trên đảo, Cảnh Thịnh, anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy đấy nhé.” Lê Nhật Huân nói với Cảnh Thịnh nhưng ánh mắt lại nhìn về phía tôi, mang theo chút ý vị sâu xa, “Hiểu Nguyệt, trên đảo này em muốn đi đâu cũng được. Chẳng phải em muốn khảo sát sao? Cứ nghiêm túc nghiên cứu mấy thứ “đặc biệt” đó đi!”

“À, Hiểu Nguyệt, Vạn Nam Phong cũng học trường chúng ta đấy, em cũng phải gọi là đàn anh mới đúng.” Phương Toàn nhận ra tôi không vui nên vội giải hoà, “Đàn anh Vạn cũng làm việc ở Cảnh Nặc, chức vị cao hơn anh…”Chúng tôi tiếp tục ăn cơm, dù hơi mất hứng nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái náo nhiệt. Lúc mọi người đang vui vẻ, tôi nghe thấy một tiếng “Ầm” vang lên từ cửa phòng Vạn Nam Phong, Vạn Nam Phong lập tức vọt ra ngoài.

Anh ấy lại giới thiệu tiếp, một cô gái đang ngồi khác là bạn gái của Vạn Nam Phong, Lương Địch. Cô ta trang điểm không tệ, nhìn qua cũng có vài phần nhan sắc. Bạn trai của Lê Nhật Huân tên là Hứa Nãi Phu, một cái tên hơi lạ tai. Tôi không thể không thừa nhận, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết họ là một cặp rồi, một cô gái ngả ngớn và một chàng trai tuỳ tiện ranh mãnh, ánh mắt hắn ta nhìn tôi như chó săn nhìn thấy con mồi vậy, không khỏi khiến tôi cảm thấy ghét bỏ.

Trong số 5 người đã có 2 cặp tình nhân, chỉ có Cảnh Thịnh là độc thân. Tôi nhìn sang Hà U Đàm đang đứng một bên, cảm thấy cô ấy lại khá xứng đôi với người tên Cảnh Thịnh lịch sự này, không biết họ có quan hệ mập mờ gì không.“Cô học Đại học Hoa Hối ư? Khoa nào vậy?” Lúc ánh mắt tôi đang dừng trên người tên Cảnh Thịnh, một người đàn ông đang ngồi đột nhiên hỏi.

“U Đàm, bác gái gọi em đến phòng bếp giúp kìa.” Một cánh cửa trong vòng tròn mở ra, một người đàn ông đi tới bên cạnh Hà U Đàm rồi hạ giọng nói. Hà U Đàm cười với anh ta: “Được rồi, em đi ngay đây.”Tôi bước tới cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Không biết lựa chọn này là đúng hay sai nữa.

Hai mắt tôi sáng lên, 4 người đàn ông trong phòng khách này, Phương Toàn, Cảnh Thịnh, Vạn Nam Phong, Hứa Nãi Phu, dù khí chất hay diện mạo đều cực kỳ xuất chúng. Nhưng người đàn ông này vừa bước ra đã ngay lập tức làm lu mờ những người còn lại. Chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần bò ôm lấy dáng người tiêu chuẩn của anh ta, dưới mái tóc đen hơi dài là một đôi mắt sáng đến kinh người. Anh ta để ý tới ánh mắt tôi nên nở nụ cười với tôi, trong tích tắc không gian đều tối sầm lại, chỉ còn ánh sáng từ anh ta.Lúc tôi thả ống nghe xuống, đèn đỏ “Đang dùng” vẫn đang loé sáng, lập tức sôi máu, một lúc lâu sau mới kìm lại được — Dù sao tôi cũng chỉ là một “khách trọ” nho nhỏ, làm gì có quyền giận chứ.

Tôi không kìm được mà cười đáp lại anh ta, anh ta hơi giật mình, nét mặt bỗng thay đổi, mắt nhìn nhìn tôi cũng hơi trầm xuống. Tôi nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng hơi bất an. Không phải là ánh mắt dơ bẩn như của Vạn Nam Phong và Hứa Nãi Phu, nhưng…“À! Quên gọi điện về nhà rồi!” Quên gọi báo bình an, dù cha mẹ luôn rất yên tâm về tôi, nhưng vẫn nên gọi điện để trấn an họ. Tôi cầm điện thoại lên, màn hình điện thoại hiển thị đang tìm kiếm tín hiệu. Tôi nhíu mày lại, sao đến cả Thần Châu Hành* cũng kém thế này chứ? Đến cả tín hiệu còn không có, thế mà tự xưng là Internet mạnh nhất.

“Cô là cô Đường đúng không? Tôi là Lạc Phàm, bạn trai của U Đàm.” Anh ta lập tức rời mắt đi, gật đầu với tôi chào hỏi.

“Gọi tôi Hiểu Nguyệt là được rồi” Để ý nhầm người rồi, bẽ mặt quá. Nhưng dù sao anh ta cũng xứng với Hà U Đàm.

“Anh Lạc, có nghe U Đàm nhắc tới anh, nhưng đây lại là lần đầu gặp mặt.” Phương Toàn vươn tay ra, “Quả nhiên là vẻ ngoài phi phàm, U Đàm cũng biết chọn người.”(*)Thẻ/sim điện thoại.

Phương Toàn và Lạc Phàm trò chuyện vài câu, tôi lại cảm nhận được rõ ràng có một ánh mắt không thiện cảm gì, không phải nhìn tôi mà là nhìn bọn họ — Hoặc có thể không chỉ vỏn vẹn một ánh mắt. Tôi nhìn theo hướng ánh mắt đó, đối phương lập tức rời mắt đi, không nhìn ra được là ai hết.“Nam Phong, chẳng ai ép anh tới chỗ quái quỷ này hết.” Lê Nhật Huân giận tái mặt, “Anh muốn đi cứ đi, lúc nào cũng được.”

Tôi có được đàn anh kể vài câu, chỉ biết hòn đảo này được tập đoàn Cảnh Nặc phụ trách khai phá — Đây là lời giải thích công khai, nói cách khác thì đây là hòn đảo riêng của Giám đốc tập đoàn Cảnh Nặc — Mà đàn anh đang đảm nhiệm một chức vụ quan trong trong tập đoàn Cảnh Nặc, tất nhiên sẽ có quan hệ tốt với hai người đang phụ trách Cảnh Nặc là Lê Nhật Huân và Cảnh Thịnh, vì thế cũng được mời đến nghỉ phép trên đảo. Thường ngày đàn anh hay kể cho tôi nghe về phong cảnh thiên nhiên và dân phong trên đảo Nhật Canh, trước đây tôi nghĩ chỉ cần nghỉ trong nhà nhỏ là được, không cần phiền tới chủ nhân nên cũng đi theo tới. Nhưng giờ nhìn lại dường như mọi thứ không hề đơn giản như trong tưởng tượng của tôi chút nào, trên đảo chỉ có một biệt thự hình hoa hướng dương này là có thể ở, mà người trong này… Hình như cũng khá phức tạp.Nếu…

Tôi vẫn luôn kén chọn những người mình tiếp xúc, nếu có ý đồ xấu với tôi thì tôi lại càng bài xích. Vỗ nhẹ trán, lại bắt đầu thấy đau đầu rồi đây.Tôi nằm trên giường, nhìn bầu trời gần sụp tối — Phòng này có một cái cửa sổ sát đất hình bầu dục hơi đáng sợ, đem lại cho người ta cảm giác không có lấy chút riêng tư nào hết. Phương Toàn nói với tôi rằng từ phòng có thể nhìn ra được thế giới bao la bên ngoài, đúng là không ngoa chút nào. Nhưng lúc này ngoài cửa sổ chỉ có bóng cây ảm đạm và một mảng hoa hướng dương quá mức rực rỡ khiến lòng tôi cảm thấy hơi ngột ngạt. Cảm thấy rất buồn bực, nhưng không hiểu là do đâu. Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn, dường như tôi đã bỏ sót chuyện gì đó.“Sao vậy, mệt rồi à?” Cuối cùng Phương Toàn cũng ra dáng đàn anh của đoàn, tỏ ra quan tâm, “Xin lỗi nhé, anh sơ ý quá, không nghĩ tới Hiểu Nguyệt là nữ sinh nên thể chất không thể so được với nam sinh…”

“Đúng là, Phương Toàn, anh làm bảo vệ cho người đẹp kiểu gì thế hả, cô Đường đi đường xóc nảy cả ngày, đồ ngốc như anh thì chịu nổi chứ sao cô ấy chịu được, còn không mau dẫn người ta đi nghỉ đi kìa?” Lê Nhật Huân để ý tới động tác của tôi, đến nắm lấy tôi, “Cô Đường… Tôi gọi cô là Hiểu Nguyệt có được không?”

Tôi khẽ gật đầu: “Đừng gọi là cô Đường nữa, tôi không nhận ra đâu.”

“Hiểu Nguyệt, cô với Phương Toàn ở chung hay là ở 2 phòng?” Cô ta rất thoải mái hỏi tôi.Anh ấy lại giới thiệu tiếp, một cô gái đang ngồi khác là bạn gái của Vạn Nam Phong, Lương Địch. Cô ta trang điểm không tệ, nhìn qua cũng có vài phần nhan sắc. Bạn trai của Lê Nhật Huân tên là Hứa Nãi Phu, một cái tên hơi lạ tai. Tôi không thể không thừa nhận, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết họ là một cặp rồi, một cô gái ngả ngớn và một chàng trai tuỳ tiện ranh mãnh, ánh mắt hắn ta nhìn tôi như chó săn nhìn thấy con mồi vậy, không khỏi khiến tôi cảm thấy ghét bỏ.

Mặt tôi hơi ửng đỏ lên, tôi thấy như có lửa nóng hơ qua má mình, cực kỳ xấu hổ. Tôi vội lắc đầu xua tay: “Không không không! Tôi với đàn anh không phải quan hệ như thế đâu! Mọi người hiểu lầm rồi!”“Nam Phong, anh vẫn nên chăm sóc Lương Địch cho tốt đi!” Cảnh Thịnh ra mặt hoà giải, rồi lại quay sang nói với Phương Toàn, “Phương Toàn, mai tôi cũng muốn đưa đàn em của anh đi dạo trên đảo một chút, tận tình thể hiện là một người chủ thân thiện, được không?”

“Không phải quan hệ “đó”, đó là quan hệ “nào” vậy?” Lê Nhật Huân nói xong xoáy mắt vào tôi, “Toàn có người bạn gái xinh đẹp thế này mà chúng tôi cũng không biết, có phải hơi quá đáng rồi không? Anh nói xem nên phạt thế nào đây?”

Phương Toàn cười khổ: “Chị Lê ơi, Hiểu Nguyệt là đàn em của tôi mà. Em ấy còn nhỏ tuổi lại chưa trải đời, cô đừng có lôi em ấy ra đùa nữa.”Trong đầu tôi bỗng dấy lên suy nghĩ này, hòn đảo này thực sự quá giống với hòn đảo hoang. Giờ điện thoại lại xảy ra vấn đề, phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài chỉ có một chiếc cano mà thôi đúng không?“Đường dây bị hư rồi sao?” Hà U Đàm xen vào, “Chuyện bình thường mà, trên đảo này ít người ở, Cục viễn thông cũng hay vô cớ ngắt đường dây điện thoại lắm.”

“Hả? Thương hương tiếc ngọc à?” Lê Nhật Huân ghé sát Phương Toàn, móng tay lướt trên bả vai anh ấy, “Chỉ là vài ba câu đùa mở chuyện thôi mà anh đã đau lòng rồi. Đâu cần phải trọng sắc khinh bạn thế —”“Được chứ được chứ, vậy phiền anh chăm sóc cho con nhóc này nhé.” Phương Toàn vội nói, sau đó liếc nhìn tôi một cái.

Tay cô ta vừa bóp Phương Toàn thì bên cạnh đã truyền tới tiếng hừ lạnh. Lần này tôi phản ứng cực nhanh, nhìn sang ngay, là Hứa Nãi Phu. Cũng đúng, bạn gái của mình đang liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác, thực sự hơi khó chịu mà.“Hiểu Nguyệt, cô với Phương Toàn ở chung hay là ở 2 phòng?” Cô ta rất thoải mái hỏi tôi.Trong số 5 người đã có 2 cặp tình nhân, chỉ có Cảnh Thịnh là độc thân. Tôi nhìn sang Hà U Đàm đang đứng một bên, cảm thấy cô ấy lại khá xứng đôi với người tên Cảnh Thịnh lịch sự này, không biết họ có quan hệ mập mờ gì không.

“Chị hai ơi, giờ cô đang lãng phí thời gian của mọi người đấy. Hiểu Nguyệt ở phòng nào thế? Tôi ở phòng cạnh em ấy là được rồi.” Phương Toàn trở lại trọng tâm câu chuyện.Anh ta hơi biến sắc, khẽ lẩm bẩm gì đó nhưng tôi vẫn có thể nghe được: “Cũng là Kỹ thuật môi trường của Hoa Hối, cũng hơi… Giông giống…”

“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, anh lo cái gì hả!” Lê Nhật Huân kéo tôi lại đi tới một trong những căn phòng xung quanh.“Hiểu Nguyệt, đây là Lê Nhật Huân, lãnh đạo trực tiếp của anh, một trong hai người phụ trách tập đoàn Cảnh Nặc. Còn một vị nữa là Cảnh Thịnh…” Anh giới thiệu người đàn ông khác đang đứng lên với tôi, sau đó thì giới thiệu tôi với họ, “Đây là đàn em của tôi, Lộ Hiểu Nguyệt.”

“Cô nghỉ chút đi, một lát thì ra ăn cơm tối. Nhớ lấy chìa khoá khoá phòng lại.” Lê Nhật Huân đặt chìa khoá xuống rồi lùi ra khỏi phòng.Vạn Nam Phong nghe tôi nói mục đích lần này đến chủ yếu là để “khảo sát môi trường trên đảo” thì lại ân cần muốn dẫn tôi đi. Lương Địch nghe anh ta nói vậy, đôi mắt hung hăng nhìn tôi chằm chặp, dường như hận không thể dùng ánh mắt để chặt người tôi ra vậy.

Tôi nằm trên giường, nhìn bầu trời gần sụp tối — Phòng này có một cái cửa sổ sát đất hình bầu dục hơi đáng sợ, đem lại cho người ta cảm giác không có lấy chút riêng tư nào hết. Phương Toàn nói với tôi rằng từ phòng có thể nhìn ra được thế giới bao la bên ngoài, đúng là không ngoa chút nào. Nhưng lúc này ngoài cửa sổ chỉ có bóng cây ảm đạm và một mảng hoa hướng dương quá mức rực rỡ khiến lòng tôi cảm thấy hơi ngột ngạt. Cảm thấy rất buồn bực, nhưng không hiểu là do đâu. Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn, dường như tôi đã bỏ sót chuyện gì đó.

“À! Quên gọi điện về nhà rồi!” Quên gọi báo bình an, dù cha mẹ luôn rất yên tâm về tôi, nhưng vẫn nên gọi điện để trấn an họ. Tôi cầm điện thoại lên, màn hình điện thoại hiển thị đang tìm kiếm tín hiệu. Tôi nhíu mày lại, sao đến cả Thần Châu Hành* cũng kém thế này chứ? Đến cả tín hiệu còn không có, thế mà tự xưng là Internet mạnh nhất.Đến rồi, đảo Nhật Canh mà đàn anh đã nói, một mảnh đất thiên nhiên vẫn chưa bị phá huỷ hoàn toàn.

“Không phải quan hệ “đó”, đó là quan hệ “nào” vậy?” Lê Nhật Huân nói xong xoáy mắt vào tôi, “Toàn có người bạn gái xinh đẹp thế này mà chúng tôi cũng không biết, có phải hơi quá đáng rồi không? Anh nói xem nên phạt thế nào đây?”(*)Thẻ/sim điện thoại.“Đúng là, Phương Toàn, anh làm bảo vệ cho người đẹp kiểu gì thế hả, cô Đường đi đường xóc nảy cả ngày, đồ ngốc như anh thì chịu nổi chứ sao cô ấy chịu được, còn không mau dẫn người ta đi nghỉ đi kìa?” Lê Nhật Huân để ý tới động tác của tôi, đến nắm lấy tôi, “Cô Đường… Tôi gọi cô là Hiểu Nguyệt có được không?”(*)Thẻ/sim điện thoại.

Tôi chợt nhớ ra Lê Nhật Huân bảo có thể tuỳ ý sử dụng điện thoại, tôi bèn cầm máy bàn nội bộ lên. Mẹ đang ở nhà, tôi vội nói vài câu, dù sao dùng điện thoại người khác để gọi đường dài cũng không tốt lắm, sau đó bèn cúp máy.Với lại giờ muốn ra kiểm tra chiếc thuyền kia thì cũng đã trễ rồi, không thích hợp lắm… Huống hồ gì tôi chỉ là một người ngoài.

Lúc tôi thả ống nghe xuống, đèn đỏ “Đang dùng” vẫn đang loé sáng, lập tức sôi máu, một lúc lâu sau mới kìm lại được — Dù sao tôi cũng chỉ là một “khách trọ” nho nhỏ, làm gì có quyền giận chứ.

Tôi bước tới cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Không biết lựa chọn này là đúng hay sai nữa.“Chị hai ơi, giờ cô đang lãng phí thời gian của mọi người đấy. Hiểu Nguyệt ở phòng nào thế? Tôi ở phòng cạnh em ấy là được rồi.” Phương Toàn trở lại trọng tâm câu chuyện.

Cứ như thế, nói chung cơm tối cũng ăn vui vẻ. Mẹ Hà U Đàm không lên dùng bữa chung, 9 người chúng tôi, 3 cặp đôi cộng thêm tôi, Phương Toàn và Cảnh Thịnh. Trừ tôi ra, mọi người đều đã có công ăn việc làm, hơn nữa đa phần đều làm ở Cảnh Nặc nên khá thân thiết nhau, nói tới nói lui cũng khiến bầu không khí trở nên thân thiện hơn. Có lẽ vì có tôi ở đây nên họ đều tránh bàn luận tới chuyện kinh tế và những trò đùa bẩn thỉu, Vạn Nam Phong thậm chí còn tìm một số chủ đề về nhà trường, giáo sư các thứ để nói chuyện với tôi. Anh ta lớn hơn Phương Toàn 2 khóa, biết chuyện cũ của Hoa Đại hơn chúng tôi nhiều. Tôi không thể nào bắt được trọng tâm câu chuyện của anh ta, lại còn phải nhận lấy ánh mắt thù địch của Lương Địch.

Tôi chỉ có thể khẽ cười khổ, dù cô có xem Vạn Nam Phong như bảo vật thì cũng không có nghĩa cả thế giới này đều muốn cướp bảo vật của cô mà? Tôi vẫn chưa mất mặt tới mức đó đâu!

Cô gái à, chẳng lẽ vì một chữ tình mà cô có thể mù quáng như thế sao?Chúng tôi đi theo Hà U Đàm lên bờ, cô ấy bước không nhanh, nhưng không hiểu sao lên bờ hơi khó, có lẽ là do bước chân của cô ấy. Nói thật thì lúc đầu trông thấy có người đứng ở bờ Nam đón mình và đàn anh, tôi có hơi ngạc nhiên. Vóc người cô ấy khá cao, nhưng dáng người thì gầy đến mức yếu đuối. Cộng thêm bộ váy trắng càng đem lại cảm giác nhỏ bé, và cả mái tóc đen chạm vai mang theo phong cách cổ điển nữa. Tôi thực sự không thể tưởng tượng được chủ nhân đảo Nhật Canh đang nghĩ gì mà lại để một cô gái như thế ra đón khách, lại còn bắt cô ấy lái thuyền tới nữa! Lẽ nào đàn ông trên đảo này chết hết rồi à? Nếu là tôi, chắc chắn tôi không thể tàn nhẫn như vậy được.

Vạn Nam Phong nghe tôi nói mục đích lần này đến chủ yếu là để “khảo sát môi trường trên đảo” thì lại ân cần muốn dẫn tôi đi. Lương Địch nghe anh ta nói vậy, đôi mắt hung hăng nhìn tôi chằm chặp, dường như hận không thể dùng ánh mắt để chặt người tôi ra vậy.

“Nam Phong, anh vẫn nên chăm sóc Lương Địch cho tốt đi!” Cảnh Thịnh ra mặt hoà giải, rồi lại quay sang nói với Phương Toàn, “Phương Toàn, mai tôi cũng muốn đưa đàn em của anh đi dạo trên đảo một chút, tận tình thể hiện là một người chủ thân thiện, được không?”“Khoa Kỹ thuật môi trường, là đàn em trực tiếp của đàn anh Phương Toàn.” Tôi đáp, trong lòng hơi khó chịu. Người đàn ông đó diện mạo cũng được xem là đẹp trai nhưng thái độ lại cực kỳ thô lỗ, nói chuyện như thể ra lệnh vậy, mang theo chút cảm giác trịch thượng.

“Được chứ được chứ, vậy phiền anh chăm sóc cho con nhóc này nhé.” Phương Toàn vội nói, sau đó liếc nhìn tôi một cái.

“Hiểu Nguyệt lần đầu tới ở trên đảo, Cảnh Thịnh, anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy đấy nhé.” Lê Nhật Huân nói với Cảnh Thịnh nhưng ánh mắt lại nhìn về phía tôi, mang theo chút ý vị sâu xa, “Hiểu Nguyệt, trên đảo này em muốn đi đâu cũng được. Chẳng phải em muốn khảo sát sao? Cứ nghiêm túc nghiên cứu mấy thứ “đặc biệt” đó đi!”“Cô nghỉ chút đi, một lát thì ra ăn cơm tối. Nhớ lấy chìa khoá khoá phòng lại.” Lê Nhật Huân đặt chìa khoá xuống rồi lùi ra khỏi phòng.

Cảnh Thịnh biến sắc, tôi nhìn thấy thế thì sự nghi ngờ lại càng tăng thêm. Vạn Nam Phong bị Cảnh Thịnh và Lê Nhật Huân cướp lời nên sắc mặt hết sức khó coi. Chúng tôi nói chuyện được một lát, anh ta đã buông bát: “Tôi ăn no rồi, về phòng đây.”

Tôi nhìn về phía Lương Địch, cô ta hơi nhúc nhích, dường như cũng muốn đi, lập tức bĩu môi một cái rồi quay đầu đi không thèm để ý tới anh ta nữa. Vạn Nam Phong rời khỏi bữa tiệc, lấy chìa khoá mở cửa phòng mình ra rồi vào trong.

Chúng tôi tiếp tục ăn cơm, dù hơi mất hứng nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái náo nhiệt. Lúc mọi người đang vui vẻ, tôi nghe thấy một tiếng “Ầm” vang lên từ cửa phòng Vạn Nam Phong, Vạn Nam Phong lập tức vọt ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại không lên mạng được rồi? Lê Nhật Huân, cô làm cái quái gì vậy hả?” Anh ta tức giận hét to.

“Sao lại không lên mạng được? Có khi nào anh chưa cắm dây không?” Lê Nhật Huân không thèm để ý tới việc anh ta đang thở hồng hộc mà chỉ chậm rãi hỏi.

“Đây có phải là lần đầu tiên tôi dùng cái ADSL* rẻ rách trên đảo này đâu, sao có thể chưa cắm được? Có phải là đám quỷ này lại có vấn đề rồi không?” Vạn Nam Phong nói với cô ta.

(*) Thiết bị để truy nhập Internet tốc độ cao và sử dụng các dịch vụ trên Internet một cách nhanh hơn.

“Anh hỏi tôi cũng vô ích, tôi có phải là Cục viễn thông đâu.” Lê Nhật Huân đứng dậy, nhấc ống nghe điện thoại trong sảnh lớn lên, “Chỉ cần gọi một cú điện thoại thôi mà, làm gì mà kích động vậy hả?”

“Hả?” Bàn tay đang quay số điện thoại của Lê Nhật Huân dùng lại, “Không có tín hiệu ư?”

“Đường dây bị hư rồi sao?” Hà U Đàm xen vào, “Chuyện bình thường mà, trên đảo này ít người ở, Cục viễn thông cũng hay vô cớ ngắt đường dây điện thoại lắm.”

“Đệch! Không phải đã trả tiền cho họ rồi sao? Đúng là chó má thật!” Vạn Nam Phong chửi, “Hậu quả lũng đoạn này, China Mobile, hừ!”Tôi không kìm được mà cười đáp lại anh ta, anh ta hơi giật mình, nét mặt bỗng thay đổi, mắt nhìn nhìn tôi cũng hơi trầm xuống. Tôi nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng hơi bất an. Không phải là ánh mắt dơ bẩn như của Vạn Nam Phong và Hứa Nãi Phu, nhưng…

“Được rồi được rồi, mai tôi với U Đàm sang bên đó nói chuyện một chút là được mà.” Lạc Phàm khẽ cười, “Ráng chịu 1 ngày đi.”

“Điện thoại cũng không có tín hiệu, chỗ quái gì thế này!” Vạn Nam Phong vẫn còn phàn nàn.

“Nam Phong, chẳng ai ép anh tới chỗ quái quỷ này hết.” Lê Nhật Huân giận tái mặt, “Anh muốn đi cứ đi, lúc nào cũng được.”

Vạn Nam Phong lập tức không dám nói gì nữa, tôi nhìn thấy người trên bàn đa phần đều có chút hả hê.

— Có thật là muốn đi lúc nào cũng được không?“Hả?” Bàn tay đang quay số điện thoại của Lê Nhật Huân dùng lại, “Không có tín hiệu ư?”

Trong đầu tôi bỗng dấy lên suy nghĩ này, hòn đảo này thực sự quá giống với hòn đảo hoang. Giờ điện thoại lại xảy ra vấn đề, phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài chỉ có một chiếc cano mà thôi đúng không?

Nếu…

Tôi lắc đầu, quăng suy nghĩ này ra khỏi đầu mình. Cha thường nói với tôi rằng “Ba cái vui thì trẻ, ba cái bẽ thì già”, vẫn nên cố gắng đừng nghĩ gì nhiều nữa thì hơn.

Với lại giờ muốn ra kiểm tra chiếc thuyền kia thì cũng đã trễ rồi, không thích hợp lắm… Huống hồ gì tôi chỉ là một người ngoài.Cô gái à, chẳng lẽ vì một chữ tình mà cô có thể mù quáng như thế sao?

Ăn cơm, ăn cơm thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.