Chiếu Sáng, Sưởi Ấm

Chương 5: Đánh nhau




Đầu tuần hôm đó, anh đi học trở lại. Trong suốt 1 tuần anh nghỉ, Lan vẫn luôn mò lên lớp anh. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

"Long kìa, có ai tìm mày kìa."

Từ ngoài hành lang, có thể thấy anh đang gục đầu xuống bàn, đầu tóc rối bù, giống như việc vừa trải qua giấc ngủ ngon lành trên lớp vậy. Nhìn thấy cô, hai mắt anh sáng bừng lên, vội đi ra cửa lớp.

"Có mỏi chân lắm không?"

"Sao cả tuần nay anh không đi học vậy?" Cô chẳng buồn trả lời mà vào thẳng vấn đề.

"Nhà anh có việc thôi."

"Vậy cái hôm anh ôm em là sao, còn khóc nữa."

"Nhớ em thôi..."

Cô đang mấp máy môi định nói chuyện thì đột nhiên Long bảo cô về lớp. Giọng nói có chút gì đó gấp gáp lắm nên cô chỉ đành đi về. Tới gần cửa lớp, mọi người ngoài hành lang nhốn nháo chạy về phía tòa đối diện. Tầng Long học đông nghịt người, giống như có vụ gì đó.

Giây sau, đã có tiếng loa ở khu hiệu bộ giải tán học sinh về lớp. Sau ngày hôm ấy, cô biết Long đã đánh nhau. Cô không biết anh đang giấu gì mình nữa. Càng lướt những bình luận trong nhóm trường, cô càng cảm thấy hoang mang.

Cuối cùng cũng có lí do. Để mà nói, trường cô năm nào cũng sẽ tổ chức một chuyến đi trại hè bên nước ngoài. Tất cả chi phí đều được nhà trường tài trợ. Mỗi tuần họ sẽ được học một khóa học nói với người nước ngoài. Điểm sẽ tính trên chuyên cần và một bài thuyết trình.

Vậy mà trong nhóm anh, có một người âm thầm xin sang nhóm khác. Nhưng mà vẫn ở cùng nhóm với anh làm bài thuyết trình. Tới hạn nộp, người đó đã nhanh trước một bước nộp với tư cách là đại diện bên nhóm kia.

Cứ như vậy vì không có bài nên anh đã mất tư cách tham gia tiếp. Sau chuyện đó, anh khá tức vì thế hôm đó đã ôm chầm lấy cô. Hàng ngày đều nhận được lời chỉ trích, mỉa mai của người đó nên anh đã phải nghỉ học. Cái ngày anh đánh nhau là do bị khiêu khích trước. Vì gần cuối năm, hiệu trưởng không muốn làm ầm lên nên đành giải quyết một cách qua loa.

"Anh xin lỗi..."

"Anh có làm gì đâu mà phải xin lỗi?"

Cô chẳng biết vì sao anh lại xin lỗi mình nữa. Vì anh đánh nhau? Hay vì để cô lo lắng? Vì sợ anh buồn và tâm lí bị ảnh hưởng, cô bên anh chẳng dám ho he một lời, chỉ có cùng nhau bước đi. Dạo gần đây Long chủ động hơn nhiều. Cô cũng cảm thấy bản thân đã thích anh từ lâu rồi.

Nhiều lần bắt gặp Long đang cố nắm tay mình, cô cũng phớt lờ cho qua. Cảm xúc của anh cũng đã ổn định hơn, mặc dù trên mặt vẫn thoáng nét buồn nhưng đã đỡ hơn so với vài tuần trước.

"Tháng 6 anh thi tốt nghiệp đúng không?"

"Ừ, vậy là còn 2 tháng nữa chúng ta gặp nhau."

"Nhanh nhỉ?" Giọng của cô thoáng vẻ đượm buồn.

Cô không nghĩ những giây phút căng thẳng ấy sẽ kết thúc nhanh như vậy, nó lướt qua như một cơn gió. Trên một cành cây có những chiếc lá, những chiếc lá ấy cũng giống học sinh vậy. Chiếc lá của anh và cô đang ở cạnh nhau. Chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua thì chiếc lá của anh sẽ rơi. Điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ rời khỏi cành cây cũng tức là rời khỏi ngôi trường.

Trời chuyển nắng đột ngột, mang theo cảm giác oi bức khó tả. Như thường lệ, họ sẽ đứng ở sân trường chào cờ. Chỗ cô ngồi bị chiếu nắng hẳn trực tiếp vào mặt. Khi đang ngồi trên ghế và đột ngột đứng dậy, cộng thêm với việc ăn không đủ chất nên chẳng mấy chốc, chân cô bắt đầu không vững. Tiếng ghế nhựa bị xô đẩy tạo ra tiếng động nhỏ cô cứ theo tự nhiên mà ngã xuống.

Khi xếp hàng, may mắn là lớp cô ngay hàng bên cạnh lớp anh nên anh đã nhanh chóng phát giác ra sự việc. Mọi người nhốn nháo hết cả lên. Cô được bế vào phòng y tế, chỉ còn cô chủ nhiệm ở đó đang gọi điện cho người thân.

"Em vẫn còn đứng ngoài này à?"

"Em là anh trai của Lan."

Cô giáo cũng hơi nghi ngờ nhưng do gọi phụ huynh mãi không được nên chỉ đành cho anh vào trong. Mãi một lúc sau, khi trống vang lên cô cũng đã tỉnh, thấy Long đang ngồi ở trên ghế gần giường, cô mới giật mình hoảng hốt.

"Sao anh không về lớp chào cờ vậy?"

"Lâu lâu trốn tiết xíu."

...

Cô vì sức khỏe không tốt nên đã thu dọn sách vở về nhà. Về tới nhà thì bị chính người mẹ ruột mắng mỏ. Cô đã quá quen với cảnh tượng này. Nhưng lần này cô bị đối xử nhẫn tâm hơn... Cô bị mẹ tát, do móng tay của bà dài nên đã xoẹt qua trên mặt cô một đường khá dài. Máu chảy trên má cô rồi xuống cổ và thấm vào áo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.