Chiêu Nghi

Chương 4: Hoàn




15.

Ta kinh hô một tiếng, lập tức nói:

“Từ thái y, chớ có nói bậy, bụng của Mục phu nhân lớn như vậy không thể nào không có thai được.”

Từ thái y thở dài, nghiêm túc nói:

“Mục phu nhân đích thật không có thai, hơn nữa còn có dấu hiệu sảy thai không lâu.”

Nói thế, Từ thái y lại cho Lâm Ngữ Hi một đòn thật mạnh:

“Phu nhân sức khỏe yếu ớt, không dễ mang thai, dù cho là mang thai, cũng không thể giữ được cái thai.”

Ông ấy lắc đầu, mặt đầy nuối tiếc nói:

“Thứ lỗi lão thần nói thẳng, phu nhân sau này e rằng sẽ khó mang thai, xin hầu gia hãy mời cao nhân khác.”

Sắc mặt hầu gia thay đổi, ánh mắt càng trở nên âm u.

Tất cả mọi người đều xem trò cười của hắn, không ít đại thần còn không nhịn được mà cười.

Sắc mặt Lâm Ngữ Hi trắng bệch, sợ đến toàn thân run rẩy, trực tiếp ngất đi mất.

Ma ma đến đỡ nàng ta dậy, đưa tay liền sờ được cái bụng giả của nàng ta.

Lần yến tiệc này, Võ An hầu đã bị mất hết mặt mũi, quay về liền bỏ Lâm Ngữ Hi.

Một bức hưu thư đưa ra, nhất phẩm quý phụ mà người người ngưỡng mộ trong một đêm trở thành trò cười.

Lâm Ngữ Hi bây giờ chỉ có thể quay về phủ tướng quân, trốn trong lòng Đại phu nhân mà lén lút khóc.

Có điều, nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân nhậm chức ở triều đường.

Lần này, lại nghe Thẩm Đình Chi nhắc đến, phải nghiêm tra tình trạng thu thuế của các đại thần.

Ta từ nhỏ ở phủ tướng quân, nhìn Đại phu nhân ăn sung mặc sướng, vô cùng phung phí.

Số tiền này nào phải là tiền hàng tháng của phủ tướng quân, cũng không phải là của hồi môn của bà ta.

Chỉ có thể nói rõ số tiền của bà ta lai lịch không sạch sẽ.

Ta đứng dậy, sai người chuẩn bị ít điểm tâm.

Ta đem bánh phù dung đến Dưỡng Tâm điện, cho Thẩm Đình Chi thử xem

Thấy ta bước đến, Thẩm Đình Chi buông tấu sớ xuống, dang tay đỡ lấy ta.

“Trẫm đã xem không ít sách y học, nữ tử mang thai là khó khăn nhất, nàng nên ở Chiêu Hoa điện nghỉ ngơi.”

Nói thế, ngón tay của Thẩm Đình Chi phủ lên cái bụng nhỏ nhô lên, mắt đầy ôn nhu.

“Thần thiếp muốn đến thăm người.”

Ta nhẹ nhàng cười, dựa vào lòng hắn:

“Bệ hạ đã xem sách y học, lẽ nào không biết lúc mang thai nên đi lại nhiều hơn, có ích cho sinh nở sao?”

Hắn nhướng mày:

“Xem ra, kiến thức chuyên môn của trẫm bổ sung không đủ rồi.”

Mắt ta sáng lên, chủ động nắm tay hắn:

“Bệ hạ, thiếp từ nhỏ ở trong phủ twonngs quân cẩn thận đủ điều, không dám khinh suất.”

“Nương của thiếp bảo phải nhường nhịn đủ điều, không được động đến phu nhân, nhưng thiếp thấy phu nhân cầm dạ minh châu tặng cho trưởng tỷ, vô cùng ngưỡng mộ.”

Khóe miệng Thẩm Đình Chi cong lên nở nụ cười khiến người khác phải suy đoán, bình tĩnh nói:

“Nhớ nhà rồi?”

Ta kinh ngạc mở to mắt, hắn lẽ nào nghe không hiểu sao?

Dạ minh châu giá trị liên thành, người bình thường sẽ không có thứ quý giá như vậy.

Cha ta bình thường thích nhất là tập võ luyện kiếm, khích thích tài vật.

Phủ tướng quân càng không thể có được vật quý giá như dạ minh châu này.

Mà nhà mẹ của Đại phu nhân là quan viên chính tam phẩm, trong nhà chưa không ít vàng bạc châu báu, có thể lấy dạ minh châu tặng người khác.

Ta dựa vào lòng hắn, thấp giọng nói:

“Nhớ nương của thiếp rồi.”

16.

Vốn cho rằng Thẩm Đình Chi không để lời ta nói ở trong lòng.

Nhưng hắn lại sai người tặng đến mười viên dạ minh châu, ba rương châu báu trang sức.

Không qua bao lâu, nương ta cũng được đón vào cung gặp ta.

“Thần phụ tham kiến chiêu nghi nương nương.”

Ta lập tức bước đến trước mặt bà ấy, vươn tay đỡ lấy bà.

“Nương, người làm gì thế này?”

Nương ta mặt mày tươi cười, nắm chặt lấy tay ta:

“Con hiện tại đã là chiêu nghi nương nương rồi, lại mang long thai, theo lẽ nên hành lễ, chớ có phá hoại quy tắc.”

“Nhờ có con, khiến cữu cữu con có được chỗ đứng trong quân doanh, khiến ta ở trong phủ tướng quân có tiếng nói.”

Ta ôm lấy bà ấy, giống như lúc nhỏ mà gối lên vai bà, nước mắt cứ thầm lặng mà rơi xuống.

Hiện tại, ta có thể làm chỉ có những việc như vậy thôi.

Nương ta thở dài, giọng điệu không thể giấu được sự vui mừng:

“Khoảng thời gian trước, nhà mẹ của Đại phu nhân bị tịch thu rồi, nghe nói là tham ô hối lộ, đến Đại phu nhân cũng phải chịu phạt cùng, bị nhốt vào trong đại lao.”

Nghe xong, ta kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn bà ấy.

Thì ra, lời mà ta nói với Thẩm Đình Chi hắn đều biết hết.

Hắn cố ý điều tra nguồn kinh tế của Đại phu nhân, và sổ sách của phủ tướng quân.

Nương ta giơ tay sờ vào bụng ta, mặt đầy ôn nhu:

“Bây giờ đã là tháng chín rồi, sắp đủ tháng rồi.”

“Ừm, Từ thái y nói thể chất con không tốt, đứa bé có thể sẽ sinh sớm.”

Nương ta nhìn ta một cái, nhẹ giọng nói:

“Ta đưa nàng ta đến rồi.”

Sau đó, bà ấy thì thầm bên tai ta mấy câu.

Nghe xong lời của nương ta, trái tim ta đập điên cuồng, không hổ là người từng đấu với Đại phu nhân trong phủ tướng quân.

Đợi Lâm Ngữ Hi tiến vào, ta ngước mắt nhìn cô ta một cái:

“Mục phu nhân, tại sao lại muốn đến gặp bổn cung?”

Lâm Ngữ Hi quỳ xuống một cái bịch.

Nàng ta cúi đầu, dập đầu hai cái thật mạnh.

“Khẩn xin chiêu nghi nương nương cứu lấy nương của ta, niệm tình chúng ta là tỷ muội, cứu lấy nương của ta.”

Ta đi đến trước mặt nàng ta, cúi mắt nhìn chằm nàng ta, không nhịn được mà cười.

“Ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy bổn cung sẽ cứu? Là ngươi hết người để cầu xin rồi, cho nên mới đến tìm bổn cung.”

“Lúc mà ngươi cho bổn cung uống tức cơ hoàn, có từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa? Lúc ngươi muốn đánh gãy chân của bổn cung, có từng nghĩ đến có ngày hôm nay!”

Lâm Ngữ Hi toàn thân run rẩy, sắc mặt ngày càng khó coi.

Nàng ta thê thảm mà ngã dưới đất, không có sức lực giải thích:

“Đó đều là năm đó ta không hiểu chuyện, mới đụng đến nương nương.”

Ta lập tức cười, dang tay muốn đỡ nàng ta dậy:

“Bổn cung chẳng qua chỉ là nói đùa mà thôi, bà ấy là người của phủ tướng quân, bổn cung có lý do gì mà không cứu?”

Nghe xong, Lâm Ngữ Hi nhất thời thở phào một hơi.

Nàng ta dưới sự đỡ lấy của ta, lúc định đứng dậy.

Ta đột nhiên té ngã dưới đất, nhẹ nhàng ngã xuống, run rẩy lấy hai tay đỡ lấy bụng.

Ta đau khổ mà ngã dưới đất, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Bụng của bổn cung đau quá.”

Lâm Ngữ Hi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hoảng loạng không biết làm sao mà đứng sang một bên.

Cung nữ đứng bên ngoài Chiêu Hoa điện lập tức xông vào, lấy tay đỡ ta dậy.

“Nương nương, mau truyền thái y!”

Ngón tay ta run rẩy, ánh mắt tràn đầy hận ý mà nhìn vào Lâm Ngữ Hi:

“Đều là do ngươi đẩy ta!”

“Đứa bé của bổn cung nếu như có mệnh hệ gì, bổn cung nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!”

Lời này nói ra, công công ngoài cửa lập tức xông vào, bắt lấy Lâm Ngữ Hi.

17.

Ta cố ý bày kế cho Lâm Ngữ Hi đẩy ta, dẫn đến sinh non.

Cứ như thế, Thẩm Đình Chi sẽ không biết được đứa bé được sinh thiếu tháng.

Đứa bé của hoàng thất không thể có bất kì sai sót gì, dù cho là sinh sớm cũng sẽ để lại lời bàn tán.

Cú ngã này, ta đã khống chế sức lực rồi, nhất định không ngã đến đứa bé.

Trong quãng thời gian mà Từ thái y đã tính toán sẵn, thuận lợi sinh ra hoàng tử.

Còn Lâm Ngữ Hi cũng bị đưa đến, sắc mặt nàng ta trắng bệch, toàn thân đều đang run rẩy, hai mắt đỏ ngầu.

“Bệ hạ, dân phụ chưa từng hại chiêu nghi nương nương, khẩn xin bệ hạ minh xét.”

Không đợi Thẩm Đình Chi nói chuyện, nương ta lập tức quỳ xuống.

Trong mắt bà ngấn lệ, giọng run rẩy nói:

“Uổng cho ta thật lòng đối đãi ngươi, để ngươi vào cung gặp mặt nương nương, nhưng không ngờ rằng ngươi lại có loại ý định này với người!”

“Người của cả Chiêu Hoa điện này đều nhìn thấy là ngươi xô ngã nương nương, ngươi còn dám giảo biện!”

Ta dựa vào lòng của Thẩm Đình Chi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống:

“Ta đã đồng ý với ngươi sẽ cứu Đại phu nhân, sao ngươi lại còn đối với ta như vậy?”

Tất cả mọi người đều nhận định là Lâm Ngữ Hi đẩy ngã ta, dẫn đến đứa bé sinh non.

Lâm Ngữ Hi khó lòng chối cãi, căn bản không thể giải thích được.

Ánh mắt của Thẩm Đình Chi lạnh lẽo, trong mắt hiện lên hàn ý lạnh lẽo:

“Đem tội phụ mưu hại hoàng tử giam vào đại lao, đợi ngày xử trảm.!”

Lâm Ngữ Hi sợ đến toàn thân run rẩy, trức tiếp nôn ra máu tươi.

Lúc nàng ta bị người lôi xuống, vẫn không ngừng hét:

“Đều là Lâm Thanh Thù hại ta, ta là vô tội mà.”

Chỉ có người ch mới biết im miệng.

Còn Lâm Ngữ Hi rất nhanh sẽ biến thành người chết, học cách im miệng.

18.

Thẩm Đình Chi đích thân đặt tên cho đứa bé, Thẩm Mộ Niên.

Sau khi Thẩm Mộ Niên được phong làm thái tử, ta cũng được sắc phong làm hoàng hậu.

Đêm mà trở thành hoàng hậu của Thẩm Đình Chi, hắn nằm bên cạnh ta, thấp giọng mà cười:

“Nàng xem trẫm là con cờ, trẫm lại xem nàng là thê tử duy nhất.”

Ta cúi người xuống, hôn lên đôi mắt hắn, chậm rãi di chuyển xuống, hôn lên múi hắn, rơi xuống môi hắn.

Ta chặn đứng lời của hắn, khàn giọng nói:

“Phu quân.”

Vào năm mà Thẩm Mộ Niên ba tuổi, phụ thân giao ra binh quyền, cữu cữu kế nhiệm chức Đại tướng quân.

Thẩm Mộ Niên ngã vào lòng ta, dùng giọng non nớt nói:

“Nương, sau này con cũng muốn giống cữu cữu vậy, trở thành một Đại tướng quân.”

“Trở thành quân vương yêu nước yêu dân giống như phụ hoàng vậy.”

Ta cúi đầu xuống, hôn lên trán nó.

“Nhớ kĩ lời mà hôm nay nói, cả đời này cũng không được quên.”

- Hết- 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.