Một buổi tối, khi tôi đang chuẩn bị nấu ăn thì Tiểu Hồ qua gõ cửa. Có vẻ như Tiểu Hồ vừa mới tan làm. Trên người Tiểu Hồ vẫn đang là bộ đồ công sở. Tiểu Hồ khóc lớn ôm chầm lấy tôi nức nở. Tôi hoảng sợ vội vã trấn an. Mất một lúc lâu, Tiểu Hồ mới bình tĩnh ngồi xuống kể cho tôi nghe câu chuyện.
Tiểu Hồ là nhân viên Marketting của một công ti lớn. Phòng ban của Tiểu Hồ đang tổ chức một cuộc thi để bầu ra một tổ trưởng mới. Vì vấn đề này mà thời gian qua Tiểu Hồ và tôi ít được gặp nhau hơn. Tiểu Hồ muốn dành thời gian để chuẩn bị cho ý tưởng. Sáng ngày hôm nay, cuộc họp bắt đầu. Ngoài Tiểu Hồ còn có bốn nhân viên khác cùng tham gia. Tiểu Hồ là người thứ ba trình bày, có điều, ý tưởng của Tiểu Hồ lại trùng khớp với ý tưởng của cô gái nhân viên trình bày trước đó. Tiểu Hồ chỉ có thể nghĩ nhanh một phương án khác, nhưng không đủ sức thuyết phục. Tiểu Hồ thua cuộc, còn cô gái kia chính thức được thông qua, bước chân lên nhận thưởng thăng chức.
"Tại sao lại giống nhau như vậy được chứ? Tại sao không phải là em thuyết trình đầu tiên chứ?"
Tiểu Hồ nhắc đi nhắc lại câu nói đó với tôi và lấy chai rượu vang của tôi ra uống mặc tôi ra sức khuyên can. Uống được gần nửa chai thì Tiểu Hồ gục đầu xuống ngủ. Tôi phải bế Tiểu Hồ vào trong, cẩn thận đặt Tiểu Hồ lên chiếc nệm.
Khi tôi thu dọn lại đồ đạc thì thấy chiếc túi của Tiểu Hồ đang nằm dưới sàn. Ở bên trong là một tập bản thảo đánh máy dày gần mười trang. Tôi ngồi xuống và bắt đầu mở ra đọc.
Tôi đọc hết một lượt rồi tỉ mỉ đọc thêm một lượt nữa.
Tiểu Hồ ngốc nghếch.
Tiểu Hồ không tin vào việc ý tưởng của mình bị đánh cắp. Tiểu Hồ nói bản thảo luôn ở trong túi, để sát bên mình. Một thời gian ngắn thì người khác không thể kịp để đọc hết được.
Tôi thì khá chắc chắn cô gái kia đã làm điều đó.
Trong mỗi ngành nghề, thường sẽ có những từ ngữ tiếng Anh chuyên dụng. Tiểu Hồ trước giờ vẫn có thói quen khó bỏ rất dễ nhận biết. Trong số hàng ngàn chữ được viết này, Tiểu Hồ không hề sử dụng một từ tiếng Anh nào cả.
Nếu thật sự cô gái kia đã xem trộm bản thảo, vậy thì rất có thể sẽ bị rơi vào thói quen của Tiểu Hồ. Điều tôi cần làm bây giờ đó là có được bản thảo của cô ta. Mọi thứ sẽ được làm sáng tỏ.
Nghĩ đến đây, tôi liền lấy điện thoại gọi cho Thất Thất. Tôi không thể hoàn thành phi vụ này nếu không có sự trợ giúp của cậu ta.
Sau khi nghe tôi nói qua tình hình, Thất Thất tỏ ra rất hào hứng. Cậu ta vỗ ngực mạnh mẽ khẳng định:
"Hãy tin tớ, ngày mai kẻ xấu này sẽ phải sa lưới."
Tôi lái xe đưa Thất Thất qua công ti Tiểu Hồ theo sự chỉ đạo của cậu ta. Thất Thất đi vào trong đó rồi trở lại sau chỉ vài phút. Tôi không rõ bằng cách nào mà Thất Thất có được thông tin của cô gái kia. Cậu ta chỉ đường cho tôi đến nhà cô gái. Tuy nhiên, khi đến nơi thì Thất Thất lại không biết phải làm gì tiếp theo cả. May mắn thay, khi chúng tôi đang vò đầu suy nghĩ thì cô gái đó xuất hiện.
Cô ta khoác một bộ cánh lộng lẫy bước lên một chiếc taxi. Thất Thất nhăn mặt xuýt xoa:
"Đúng là đàn bà càng đẹp thì càng nham hiểm."
Tôi bám theo ngay sát chiếc taxi đó. Đi được chừng năm kilomet thì chiếc xe dừng lại trước một quán bar sang chảnh. Thất Thất lấy điện thoại gọi cho tôi sau đó bỏ điện thoại của cậu ta vào túi áo ngực.
"Cậu chờ ở đây", Thất Thất nói.
"Cậu đi một mình sao?"
"Nhiều người dễ hỏng việc."
Cậu ta chỉnh sửa lại quần áo rồi lững thững bước tới. Hai vệ sĩ cúi đầu chào mở cửa cho Thất Thất.
Tiếng nhạc DJ đập rộn rã phát qua điện thoại của tôi. Đây là lí do tôi không thích những chỗ như này. Trước giờ tôi vẫn luôn trung thành với những bản nhạc Balad nhẹ nhàng, tình cảm.
"Cám ơn anh vì ly Cocktail Old Fashioned."
Tôi nghe thấy giọng nói của một cô gái. Thất Thất đã bắt đầu tiếp cận mục tiêu bằng cái trò mời nước quen thuộc.
"Một cô gái ngọt ngào luôn xứng đáng với những đồ uống ngọt ngào."
"Miệng lưỡi anh ngọt lắm."
"Có lẽ vẫn chưa bằng sự ngọt ngào trên đôi môi của em."
Tiếng cô gái cười ha hả, giọng Thất Thất tiếp tục vang lên:
"Anh thích bộ cánh của em. Nó khiến anh cảm thấy rạo rực."
"Ồ! Vậy sao?"
"Sẽ còn rạo rực hơn nếu anh được chiêm ngưỡng những thứ tuyệt vời sau lớp vải mỏng ấy."
Tôi giật mình kêu lên khe khẽ. Thằng quỷ này, cậu ta sẽ làm hỏng hết mọi việc mất. Nhưng tiếng cô gái đáp lại:
"Ra là anh có ý đồ xấu."
"Em không chỉ quyến rũ mà lại còn rất thông minh."
"Anh thật là một gã trai hư."
"Một phụ nữ hiện đại sẽ không hứng thú với những chàng trai tốt."
"Vậy anh chàng hư hỏng. Anh đã dùng cách này với bao nhiêu cô gái rồi?"
"Em đoán xem. Đáng tiếc là những lời này anh chỉ dành cho cô gái mà anh thích."
Cậu ta chinh phục một cô gái nhanh đến vậy sao? Tôi nhìn đồng hồ nhẩm tính còn chưa được mười phút. Dù được lắng nghe trực tiếp tôi cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Bất chợt cô gái kêu lớn một tiếng rồi im lặng. Tôi mường tượng được cậu ta mới giở trò gì.
"Anh đã không lầm, anh thích cái vị son môi đấy."
"Thật là đê tiện."
"Để anh cho em một bất ngờ nho nhỏ. Làm phiền cho tôi mượn chiếc kéo được không?"
Tôi không rõ Thất Thất đang nói đến điều gì. Một lát sau, tôi nghe cô gái nói đầy vui vẻ:
"Vậy ra anh là một Designer?"
"Em thấy sao?"
"Không quá hở, nhưng cũng không thiếu sự sexy."
"Em thấy hứng thú chứ? Anh sẽ nói là, không ai phù hợp hơn em để làm một mẫu ảnh."
"Đây là một lời mời gọi sao?"
"Một lời mời gọi sẽ giúp em tỏa sáng."
"Cho nên? Em sẽ được gì?"
"Một khoản tiền, một hợp đồng và hình ảnh của em sẽ xuất hiện trong bộ sưu tập sắp tới của anh."
"Có vẻ là hấp dẫn. Nhưng em không thích sự mạo hiểm, lợi ích anh đưa ra quá nhiều rủi ro cho em. Biết đâu được, một hai ngày anh chán rồi anh sẽ để em đi đâu?"
"Sự an toàn em nói là nhân viên văn phòng?"
"Anh cũng thật tinh mắt."
"Thật là lãng phí sắc đẹp vào một công việc nhàm chán. Cơ thể và những đường cong này cần phải được tôn vinh trong sự khao khát của những đôi mắt thèm thuồng điên dại. Em không cảm thấy vậy sao?"
"Trừ khi anh cho em thấy được nhiều lợi ích hơn từ việc anh nói."
"Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào em. Thế nào? Đưa anh điện thoại. Ồ! Em muốn anh sẽ lưu tên anh là gì đây? Anh sẽ đợi đến lúc em thèm khát và gọi cho anh. Anh luôn sẵn sàng để phục vụ tốt nhất cho một mĩ nhân gợi cảm."
"Biến thái."
"Ở đây ồn ào quá. Chúng ta đi tìm một nơi yên tĩnh để trao đổi thêm về công việc chứ? Anh biết một chỗ rất tuyệt vời đấy."
"Không phải là hôm nay đâu anh chàng đẹp trai ạ."
"Nhớ liên lạc với anh. Anh là người yêu thích sự khám phá."
Thất Thất nói đến đây thì điện thoại của cậu ta cũng ngắt. Tôi đã sai lầm khi không đi cùng cậu ta. Ngoài việc đong đưa chuyện ong bướm ra thì cậu ta không làm được gì nữa cả.
Mấy phút sau, Thất Thất quay trở lại xe, cậu ta uống một hơi hết nửa chai nước rồi nói:
"Tớ sẽ thông báo với cậu ba việc. Thứ nhất, tiền đồ uống hôm nay tớ sẽ tính cho cậu, bao gồm cả ly của cô ta. Thứ hai, sáng mai nhớ đánh thức Tiểu Hồ dậy đi làm đúng giờ, đừng quên nói cô ấy mang theo tập bản thảo. Cuối cùng, đừng hỏi thêm tớ gì nữa. Tiểu Hồ sẽ nói hết cho cậu."
Buổi trưa ngày hôm sau, Tiểu Hồ gọi điện cho tôi cười vui vẻ. Tôi hỏi thì Tiểu Hồ giải thích:
"Sáng nay có người ẩn danh đã gọi đến phòng em nói rằng cô ta là người ăn cắp ý tưởng. Người đó còn nói cô ta đã lén chụp lại tập bản thảo của em, hiện giờ những tấm ảnh vẫn còn lưu trong điện thoại. Chị sếp liền tổ chức một cuộc họp, cô ta bị bắt tại trận, không chối cãi được gì và bị sa thải luôn. Em thì được khen ngợi. Tuy nhiên vì sự chủ quan của mình, nên em cũng không được thay thế vị trí đó. Sẽ có một cuộc thi khác vào lần sau. Nhất định em sẽ cố gắng. Tam Lục à, tan làm về em sẽ thưởng cho anh. Em yêu anh quá mất đi thôi."