Chiều Nay Không Có Mưa Rơi

Chương 5




Tôi đến khách sạn lúc sáng sớm thì Nhật Linh, cô đầu bếp đồng nghiệp thông báo có một hộp quà được gửi đến. Đó là năm quả táo đỏ được đặt ngay ngắn trong một chiếc hộp.

Nhật Linh kể lại người gửi tặng tôi là một cô gái còn khá trẻ, có điều cô ấy đeo khẩu trang và đội mũ nên không nhận ra được khuôn mặt. Tôi hơi ngạc nhiên, là ai mà phải bí mật đến như vậy?

Tôi tặc lưỡi đưa cho Nhật Linh một quả rồi cũng lấy một quả để ăn.

Tôi là một đầu bếp. Từ khi bắt đầu trưởng thành, tôi đã phát hiện ra bản thân có sở thích với những ngọn lửa, với tiếng kêu xèo xèo của những giọt dầu nóng. Mùi vị của những làn khói ám lên quần áo, hòa cùng mồ hôi như có một sức hút mãnh liệt mà tôi không thể kìm chế lại.

Tôi đã đi theo đam mê của mình. Bởi với tôi, làm được những gì mình thích là tự do. Người tự do nhất sẽ là người hạnh phúc nhất.

Và thuyết tương đối về thời gian có lẽ là đúng nhất khi tôi bắt đầu công việc.

Gần trưa, mẹ có gọi điện cho tôi. Câu đầu tiên mẹ nói là trách tôi không biết gọi điện về cho bà. Tuy nhiên, vấn đề đó nhanh chóng được bà cho qua để nói vào mục đích trọng điểm.

Cuối tuần, mẹ tôi làm cơm giỗ ba mẹ Thất Thất.

Giống như Trần Hi, Thất Thất là đứa con thứ hai của bố mẹ tôi.

Bố tôi vốn là tổ trưởng trong một xưởng gỗ gần nhà, còn mẹ tôi là công nhân bên công ti may dệt. Bố mẹ Thất Thất đều là những người tha hương. Bố Thất Thất xin việc làm cùng bố tôi, tương tự mẹ Thất Thất lại làm cùng mẹ tôi.

Bố tôi vẫn kể là bố Thất Thất rất giỏi. Chú ấy trẻ tuổi nhưng mang trong mình nhiệt huyết và một đôi tay khéo léo. Chú ấy cũng rất tốt với mọi người, lúc nào gương mặt cũng rạng ngời dù công việc vất vả. Bố tôi thương lắm. Khi bố mẹ tôi biết bố mẹ Thất Thất lúc đó chưa lập gia đình, cả hai người đã đưa ra một quyết định: Đứng ra làm ông mai bà mối để se nên mối nhân duyên này.

Đó là chuyện xảy ra hai tám năm về trước.

Giờ nghỉ giữa ca, tôi lái xe qua chỗ Trần Hi. Mọi ngày, đây là khoảng thời gian tôi ngồi trong quán coffee với một cốc chanh đá, chơi một vài màn game để thư giãn chân tay, đầu óc.

Trần Hi thuê một căn nhà lọt thỏm trong con hẻm nhỏ. Tôi phải đỗ xe bên ngoài, đi bộ vào khoảng chừng hai trăm mét. Bấm chuông một hồi lâu, Trần Hi mới ra mở cửa. Mái tóc con bé rối xù, nét mặt uể oải của người còn đang ngái ngủ.

"Sao anh lại đến đây thế này?"

Trần Hi lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi trông thấy tôi. Tôi ấn tay vào trán con bé đáp:

"Chứ không phải vì anh gọi điện thoại em không nghe máy à?"

"Tại em chưa quen múi giờ thôi."

Trần Hi đưa ra lời chống chế rồi mời tôi vào trong.

Căn phòng Trần Hi thuê cũng không quá lớn, đồ đạc chủ yếu là mĩ phẩm, quần áo và sách truyện. Tôi thấy một vỏ bánh ngọt còn trên bàn, chắc đêm qua con bé ăn chưa kịp dọn. Tự nhiên tôi thấy thương quá.

"Lần sau muốn ăn gì thì nói với anh được rồi. Đừng ăn mấy thứ này nữa."

"Vẫn là anh tốt nhất", Trần Hi cười đáp, "anh chờ em một chút. Em đi tắm đã."

Tôi rót một ly nước lọc ngồi thả mình trên ghế. Trên chiếc kệ nhỏ là một tấm hình tôi chụp chung với Trần Hi năm năm trước. Ngày đó Trần Hi còn mập, mái tóc để ngắn nhìn như một chiếc bát úp lên đầu. Thời gian, tôi mỉm cười, con người cũng theo đó mà thay đổi đến chẳng thể nhận ra.

Tôi dọn dẹp lại căn phòng giúp cho con bé, laptop cũng không tắt, vẫn còn đang tạm dừng bộ phim chưa xem hết, mấy cuốn sách để la liệt trên ghế. Gom lại thành một chồng lớn, tôi xếp ngay ngắn lên kệ tủ phía sát góc tường.

Trần Hi là một con mọt sách đúng nghĩa, con bé có thể ngồi trong phòng đọc sách cả tuần liền mà không cần đến sự quang hợp của ánh nắng mặt trời. Đa phần ở đây đều là truyện tình cảm, chẳng biết nó có gì hay, tôi lắc lắc đầu nghĩ vậy.

Tôi dừng lại một chút trước một quyển sách nhìn khá lạ. Chính xác hơn thì đó là quyển sổ tay. Tuy đam mê đọc sách đến như vậy, nhưng tôi biết Trần Hi chẳng bao giờ viết nhật kí hay đại loại những cái liên quan cả. Bìa sách khá cũ, có lẽ cũng để được mấy năm rồi. Tò mò, tôi mở ra xem thử.

"Em tắm xong rồi."

Tôi giật mình vì tiếng Trần Hi nói, vội gấp cuốn sách lại. Trần Hi ngồi xuống cạnh tôi, đưa tôi cái máy sấy.

"Anh sấy tóc giúp em."

Tôi loay hoay tìm cái công tắc, chiếc máy sấy của tôi đơn giản chỉ có hai nút, trong khi chiếc máy này tôi đếm qua cũng đến bốn năm nút bấm.

"Anh vừa đọc quyển nhật kí đó à?"

"Anh chưa đọc", tôi nói, "tại anh thấy nó không giống một cuốn sách."

"Em lấy được bên kia đó", Trần Hi nói, "khoảng hơn hai năm trước. Phòng trọ bên cạnh phòng em bị cháy, khi thu dọn thì người ta tìm thấy quyển nhật kí đó. Nó được đặt trong một chiếc hòm sắt nên không bị ảnh hưởng gì. Người ta giao lại cho cô chủ, sau đó em xin lại, em định để trả cho chủ nhân của nó. Có điều chị ấy không quay lại đó nữa. Tính ra thì em cũng chỉ mới gặp qua chị ấy có một hai lần, cũng là học sinh đi du học. Đọc xong mới biết, chị ấy phải chịu đựng nhiều điều thật đau khổ."

"Em nhạy cảm quá rồi."

"Không đâu", Trần Hi quay lại nhìn tôi, "nó khác với những truyện mà em đã đọc. Cuốn nhật kí đó là thật, tất cả nội dung trong đó cũng là thật."

Trần Hi đi về phía giá sách, lấy quyển nhật kí đưa cho tôi.

"Có thời gian anh cứ đọc thử đi."

"Trẻ con", tôi lắc đầu, "anh có bao giờ đọc truyện đâu"

"Thì anh cứ thử đọc một lần có sao."

"Anh lười đọc lắm", tôi nói và đứng dậy, "mấy cái tình cảm sướt mướt như này anh lại càng không có hứng thú."

Trần Hi ủ rũ nét mặt, tôi biết vì con bé không dụ dỗ được tôi.

Tôi truyền đạt lại lời của mẹ cho Trần Hi. Trần Hi nói cuối tuần chúng tôi sẽ cùng nhau về nhà. Nhưng đó là chuyện của mấy ngày sau, chuyện bây giờ là tôi phải đưa con bé qua khách sạn, làm một vài món ăn ngon để Trần Hi mang về ăn tối.

Tất nhiên là tôi không thể từ chối yêu cầu của đứa em gái này rồi. Ở trên xe, Trần Hi nhìn thấy hộp quà nên tò mò hỏi tôi. Khi tôi thuật lại thì Trần Hi phá lên cười ha hả:

"Anh nghĩ kĩ lại xem có cô gái nào yêu thầm anh không? Vì quả táo vốn là biểu tượng cho một tình yêu vĩnh hằng mà."

Tôi khẽ chau mày hỏi lại:

"Quả táo chẳng phải trái cấm mà Eva đã ngắt đi sao? Lâu nay anh cứ nghĩ nó tượng trưng cho một sự phán xét."

"Theo truyền thuyết thì đúng là vậy, tuy nhiên người ta vẫn cho rằng táo là loài cây của Thiên đường. Cặp tình nhân đầu tiên được Chúa tạo ra là Adam và Eva cũng gắn liền với sự tích về quả táo. Theo như thần thoại Hy Lạp, khi nữ thần Hera lấy thần Jesus, thần Gaia đã tặng cho Hera một quả táo để chúc phúc cho tình yêu của họ được bền vững mãi mãi. Ngoài ra thần rượu vang Dionysus cũng dùng quả táo để chinh phục thành công trái tim của nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite. Còn rất nhiều những điển tích về quả táo, nhưng suy cho cùng thì nó vẫn là đại diện, là loại quả tượng trưng cho một tình yêu hạnh phúc."

"Em bắt đầu nghiên cứu về thần thoại từ lúc nào vậy?"

"Em là phụ nữ hiện đại, cái gì cũng phải biết chút chút."

Tôi đưa hai túi đồ ăn cho Trần Hi. Một túi tôi nhờ Trần Hi mang qua cho Tiểu Hồ. Con bé háo hức cầm mỗi tay mỗi túi, ước lượng xem bên nào nặng hơn.

"Giống nhau cả mà", tôi nói.

"Ai biết được anh thiên vị chứ?"

"Đi nhanh đi", tôi cười, "Tiểu Hồ sắp tan làm rồi đấy."

Trần Hi lấy túi đựng hộp táo đưa cho tôi. Trước khi lái xe đi, Trần Hi còn thì thầm:

"Không biết chị Tiểu Hồ làm thế nào mà anh thay đổi 180 độ."

Chờ khi Trần Hi lái xe đi khuất, tôi mới trở vào trong khách sạn. Chiếc túi bên tay tôi cảm thấy như nặng hơn. Ba quả táo vẫn còn nằm trong hộp. Cạnh bên là cuốn nhật kí kia. Cuốn nhật kí bí ẩn mà Trần Hi đã bỏ vào lúc tôi không để ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.