Chiều Nay Không Có Mưa Rơi

Chương 14




Tôi là một cô gái may mắn. Ngay từ lúc còn là một đứa trẻ tôi đã nhận thức được điều đó. Tôi có một gia đình hạnh phúc. Tôi có một người ba yêu thương, nâng niu tôi hết mực. Tôi có một người mẹ xinh đẹp, luôn vui vẻ đáp ứng tất cả những mong muốn của mình.

Tôi khá là nhút nhát. Tính cách của tôi là vậy. Tôi thích ngồi trong phòng chơi với những cô nàng búp bê mà ba mua tặng cho tôi. Tôi chăm sóc cho các bạn ấy, giúp các bạn ấy mặc những bộ đồ đẹp nhất, lộng lẫy nhất. Mẹ tôi nói rằng, tôi cũng giống như họ, tôi cũng là một nàng công chúa. Khi lớn lên, sẽ có một chàng hoàng tử xuất hiện và cưới tôi làm vợ.

Tôi tên Trần Ngọc Vy. Đây là cái tên ba đặt cho tôi. Ngọc trong ngọc quý, Vy trong ý nghĩa nhỏ nhắn. Cũng chính là, trong cái tên của mình, tôi là một viên ngọc vô giá, là một cô gái bé nhỏ mà ông Trời ban tặng cho ba mẹ tôi.

Ba là một người anh hùng trong mắt tôi. Ông ấy là nhân viên của một tập đoàn bất động sản. Chính nhờ công việc đó mà gia đình tôi khá giả hơn một số người. Tôi sống trong căn nhà lớn, có phòng ngủ riêng ngập tràn sắc màu. Mỗi sáng, ba tôi lại khoác lên mình bộ đồ vest sang trọng, tay xách chiếc cặp da lái xe đến cơ quan. Tuy công việc bận rộn nhưng ông vẫn sắp xếp thời gian để dành cho tôi, đưa tôi đi chơi, kể những câu chuyện cổ tích đưa tôi vào giấc ngủ.

Tôi lớn lên từng ngày dưới vòm trời ấm áp. Tôi có thêm những người bạn thân thiết. Cuộc sống của tôi theo đó mà đầy ắp niềm vui, đầy ắp tiếng cười vui vẻ.

Mười ba tuổi, tôi bắt đầu ra dáng một thiếu nữ. Tôi nhìn thấy được nét đẹp trong sáng trong con người mình. Tôi nhìn ra được Thế giới với thật nhiều cảm xúc riêng biệt. Tôi nhìn ra được cảm giác ngại ngùng, rung động từ trái tim mới nở mà tôi chưa bao giờ từng thấy.

Mười ba tuổi cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến ba mẹ tôi cãi nhau. Những lời qua tiếng lại của hai người họ thỉnh thoảng vẫn diễn ra trong đêm muộn. Sau mỗi lần như vậy, tôi lại nghe thấy tiếng mẹ tôi khóc một cách rất lặng lẽ. Mẹ tôi mắc bệnh, một căn bệnh quái ác về buồng trứng. Cơ thể của mẹ tôi cũng từ chối tiếp nhận những loại thuốc, những phương pháp khắc phục trong công cuộc níu giữ lại một chút hi vọng mong manh. Mẹ tôi không thể mang thai được nữa, không thể dành tặng cho ba tôi một đứa con trai giống như ước nguyện của ông ấy.

Đó là lí do gây nên sự sứt mẻ tình cảm của ba mẹ tôi. Đó cũng là lí do để ba tôi dựa vào, để ông ấy đi tìm kiếm một người phụ nữ bên ngoài khác. Đó cũng là nguyên nhân, tôi không còn coi ba tôi là người đàn ông tuyệt vời nhất nữa.

Năm tôi mười bốn tuổi, sự nghiệp của ba tôi có bước đột phá. Ông được thăng chức, song song với đó, ba tôi được điều vào Thành phố Hồ Chí Minh để làm việc. Chúng tôi vì vậy mà chuyển nhà. Tôi cũng phải tạm dừng việc học ở ngôi trường tôi gắn bó suốt chín năm thơ ấu. Gia đình tôi Nam tiến một cách đầy bất ngờ với tôi.

Chức vụ cao hơn làm ba tôi bận rộn hơn. Ông ấy thường về khi màn đêm đã xuống. Có những hôm ông ấy còn ngủ ở lại cơ quan, hay có những khi ông ấy đi công tác đến cả tuần dài rồi mới trở về nhà. Tôi biết ông đang lừa dối mẹ tôi. Tôi biết là mẹ tôi cũng biết điều đó. Mẹ tôi không nói gì, bà cố gắng chịu đựng cũng chỉ vì một điều duy nhất. Đó là tôi.

Mười tám tuổi, tôi tốt nghiệp thành công bậc Trung học phổ thông và chuẩn bị sẵn sàng cho kì thi Đại học sắp tới. Tôi vẫn thức khuya để ôn bài. Những lúc như vậy, chỉ có mẹ ở bên tôi. Ba tôi đã không còn coi tôi giống như là bảo bối của ông nữa.

Tôi thi đậu Đại học với số điểm khá cao. Mẹ tôi mừng lắm. Bà khóc trong niềm vui vẻ và hạnh phúc. Cuộc đời tôi từ đây cũng là bước sang một trang mới. Tôi đã trưởng thành, tôi đã chính thức trở thành một sinh viên Đại học.

Mười chín tuổi. Gia đình tôi gặp biến cố. Ba tôi kiếm được tiền, ông ấy cũng biết cách sài tiền. Trong gần hai năm, ba tôi nâng niu trên tay một bảo bối khác, một người phụ nữ trẻ đẹp điều khiển hoàn toàn được ba tôi. Ông ấy vung tiền cho cô ta rất nhiều, mua sắm, du lịch, thậm chí còn mua cả cho cô ta một căn phòng bên trong chung cư rộng lớn. Căn phòng đó là nơi ba tôi đến với cô ta bất cứ khi nào có thể. Sự xuất hiện của người phụ nữ đó mẹ tôi không hề muốn để tâm. Bà thật sự đã quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân này. Tình cảm của mẹ tôi với ba cũng không còn nữa. Chỉ vì tôi là đứa con ở giữa khiến bà không đủ can đảm để nói ra hai từ ly hôn.

Nhưng với ba tôi thì khác. Cả tâm trí ông ấy không còn ở lại bên cạnh tôi và mẹ. Một đêm ngày hè, ông ấy trở về nhà và đề nghị mẹ tôi kết thúc chuyện vợ chồng. Tôi căm ghét ông ấy đến tận xương tuỷ. Chính tôi đã động viên mẹ tôi hạ bút, để giải thoát cho người mẹ đáng thương của mình.

Tôi ở cùng với mẹ. Hai mẹ con tôi nương tựa vào nhau để sống. Ba tôi vẫn trợ cấp tiền mỗi tháng cho tôi nhưng tôi không nhận. Tôi đã mắng ông ấy, đã ném thẳng số tiền vào ông ấy, tôi đã nói ông ấy cầm tiền về mà chăm sóc cục vàng của ông ấy. Sau lần đó, ba tôi không còn xuất hiện trước mẹ con tôi nữa.

Hai mươi tuổi, mẹ tôi đi bước nữa. Tôi rất mừng cho bà. Tôi thật lòng mong ước mẹ tôi sẽ được hạnh phúc. Bà muốn trở về quê để làm ăn cùng dượng tôi. Tôi không có ý sẽ theo bà trở về. Tôi muốn ở lại thành phố ồn ào và náo nhiệt này tự mình phấn đấu.

Hai mốt tuổi, công ti ba tôi phá sản. Ông ấy cũng gánh món nợ khổng lồ vì đầu tư vào cổ phiếu và cờ bạc. Bán nhà, rồi bán xe. Người phụ nữ tình nhân cũng rời bỏ ông ấy không chút nghĩ ngợi. Trắng tay, ông ấy không còn tiền để mua một ổ bánh mì. Ông ấy tìm đến tôi. Sau quãng thời gian sống trong sự thác loạn, đến khi ngã xuống, ông ấy mới nhớ là mình còn có một đứa con gái. Tôi giấu mẹ chuyện này. Tôi biết nói ra sẽ làm mẹ tôi lo lắng. Ba tôi làm khổ mẹ quá nhiều rồi, tôi sẽ không cho phép ông ấy bước chân vào cuộc sống của mẹ tôi thêm nữa.

Ba tôi sống cùng tôi trong căn phòng trọ chật hẹp. Sáng tôi đi học, chiều tôi đi làm thêm với công việc thực tập. Ở đây, tôi có một anh trưởng phòng quan tâm và giúp đỡ tôi rất nhiều. Anh ấy tên La Phong, là người gốc Sài Gòn. Anh hơn tôi chín tuổi, nhưng khuôn mặt và con người anh vẫn trẻ trung giống như cùng trang lứa với tôi vậy.

Ba tôi vẫn đều đặn đi đến đêm mới trở về nhà. Tôi chẳng còn muốn hỏi ông ấy đi đâu, làm gì nữa. Tôi có thể vì nghĩa vụ mà chăm lo cho ông ấy, có điều, tôi tuyệt nhiên không còn tình cảm cha con gì với ông cả.

Có một đêm tôi trở về nhà trễ hơn mọi ngày vì đi ăn tiệc sinh nhật của La Phong. Ba tôi vẫn chưa về. Tôi gọi điện cho ông thì báo thuê bao. Dường như có một linh cảm, tôi liền mở chiếc hộp cất sâu dưới gầm giường. Toàn bộ tài sản ít ỏi tôi tích góp được trong mấy năm đã bị ông ấy lấy đi hết. Ông ấy dùng tiền của tôi đặt cược vào trò chơi đỏ đen rồi thua hết sạch. Tôi không còn tiền đóng tiền học, tôi không còn tiền trả tiền nhà, tôi không còn tiền để mua đồ ăn nữa.

Tôi rơi vào tuyệt vọng. Tôi đau khổ mà không thể làm được gì. Trách tôi có một người cha như vậy. Tôi ôm mặt mà khóc cả đêm. Ông ấy đâu còn là ba của tôi nữa.

Tôi gọi về cho mẹ mục đích tìm kiếm một sự trợ giúp. Từ ngày mẹ tôi theo dượng, tôi cũng từ chối không nhận tiền bà đưa. Mẹ tôi kể thời gian này buôn bán ế ẩm, cộng thêm dượng tôi ốm đau nằm viện, tôi nào có thể mở lời được chứ. La Phong biết chuyện, anh biết vì thấy tôi ngủ lại ở công ti. Anh giúp đỡ tôi, anh giúp đỡ tôi mà không mảy may nghĩ ngợi. Có nhiều lần anh ngỏ lời tỏ tình, tôi đều từ chối. Sự kiên trì của anh đến cuối cùng cũng làm tôi cảm động.

Năm hai bốn tuổi, tôi và anh tổ chức đám cưới.

Vì sự kiện này nên cả mẹ, dượng và ba tôi đều tụ họp. Sau ngày đó, La Phong đã giới thiệu cho ba tôi vào làm trong công ti. Về chuyên môn, ông ấy thật sự là người có tài. Tuy nhiên về đạo đức, với ba tôi đã không còn tồn tại cái khái niệm đó.

Ba tôi đã làm một việc mà bản thân tôi không bao giờ tưởng tượng được ra khi mà tôi đang nghĩ rằng ba tôi của ngày xưa đã quay trở lại. Vì một khoản tiền, ông ấy đã ngấm ngầm liên kết với một công ti đối địch, bày mưu để khiến La Phong thân bại danh liệt. La Phong thật sự đã muốn giết chết ba tôi. Tôi không thể làm khác được, tôi không thể để anh ấy dính vào tù tội. Tôi khóc lóc cầu xin anh ấy rất nhiều. Những áp lực từ gia đình và cả cú sốc do ba tôi tạo ra dường như đã hình thành nên vết nứt trong tình cảm của chúng tôi. Có thể vì tôi nhạy cảm, tôi chỉ cảm thấy rằng, La Phong đã không còn dành trọn tình yêu cho tôi nữa.

Hai vợ chồng tôi cùng nhau gánh vác một khoản nợ vì ba tôi. Ông ấy đã bỏ trốn đi biệt tích. Thời gian vất vả và khổ cực dần dần thay đổi tính cách của một con người. Chúng tôi thường xuyên xảy ra cãi vã chỉ vì những nguyên nhân rất nhỏ. Một đồng nghiệp nam đưa tôi về nhà cũng làm La Phong nổi cáu. Dần dần La Phong uống rượu nhiều hơn, có những khi anh ấy mất kiểm soát về hành vi và tâm lí của mình. Lần đầu tiên La Phong đánh tôi là vì anh đang say xỉn. Khi tỉnh dậy, La Phong lại vội vã xin lỗi và chăm sóc vết thương cho tôi. Tôi lại âm thầm mà không nhắc đến nữa.

Tôi mang thai, đứa con gái đầu lòng đã được ba tháng tuổi. La Phong đặt tên đứa trẻ là La Ngọc Nhi. Anh nói giống như tôi, đứa bé sẽ là viên ngọc quý giá của anh ấy. Tôi rất thích cái tên này. Có đứa bé, La Phong càng quan tâm và chiều chuộng tôi nhiều hơn. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc cho đến một ngày..

La Phong dọn lại căn phòng và tìm thấy bức ảnh tôi chụp cùng Thất Thất ngày tôi còn đi học. Ở phía sau bức ảnh có ghi dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật Thất Thất và Vy Vy. Chúng tôi cãi nhau, La Phong nói rằng đã có lần ngủ mơ tôi gọi tên Thất Thất. Và giờ thì La Phong mới biết Thất Thất là ai. La Phong mắng chửi tôi thậm tệ rồi bỏ ra ngoài. Đến gần sáng, La Phong mới trở về với bộ dạng say lướt khướt. Chúng tôi lại cãi nhau. Một giây phút xảy ra, tôi bị La Phong đẩy ngã lăn xuống mấy bậc cầu thang. Đứa bé trong bụng tôi không thể cứu được nữa.

Hai lăm tuổi, tôi và La Phong quyết định ra Hà Nội để lập nghiệp. Từ sau khi để mất đứa bé, La Phong và tôi đã không còn ngủ chung giường với nhau. Công việc buôn bán bắt đầu cũng khá tốt, cuộc sống của chúng tôi cũng dần được cải thiện. Bác sĩ nói với tôi La Phong bị mắc bệnh. Những khủng hoảng liên tiếp xảy ra tác động đến não bộ hình thành hội chứng mất kiểm soát bản thân. Bởi vì lẽ đó mà mỗi khi cảm xúc thay đổi, La Phong sẽ chửi tôi không thương tiếc, những lần nặng hơn thì La Phong luôn tìm đến tôi với những trận đòn làm da thịt tôi bầm tím.

Tôi biết anh bệnh nên tôi cố gắng tha thứ cho anh. Suy cho cùng, anh bị như vậy cũng là bởi vì tôi.

Hai bảy tuổi, chúng tôi mua được một căn nhà không lớn nhưng cũng đủ rộng rãi để hai vợ chồng sinh hoạt. Ngày hôm ấy, tôi và La Phong đi ăn tối ở bên ngoài. La Phong có uống một chút rượu nên tôi là người lái xe. Trên đường đi, vì không cẩn thận nên tôi làm chiếc xe bị đổ, La Phong cũng vì thế mà ngã xuống đường. Anh ấy chửi tôi ở giữa phố. Anh ấy lại không kiểm soát được nữa rồi. La Phong đánh tôi. Tôi chỉ biết ôm mặt chịu đựng. Sau đó, anh ấy lấy xe bỏ đi còn tôi được một vài người đưa vào bệnh viện gần đó.

Tại đây, tôi gặp lại Thất Thất.

Tôi hận cậu ta. Tôi hận cậu ta vì tất cả. Cậu ta chính là một phần nguyên nhân khiến hạnh phúc của tôi đổ vỡ như bây giờ. Nhìn thấy bộ dạng của tôi chắc cậu ta vui lắm. Vậy mà cậu ta còn giả vờ quan tâm tôi. Cậu ta nói là sẽ giết chết chồng tôi vì đã dám đánh tôi nữa.

Tôi biết cậu ta bám theo tôi về nhà. Qua khe cửa nhỏ, tôi thấy cậu ta đứng ở dưới rất lâu. Suốt những năm qua, tôi đã phải chịu biết bao sự tra tấn của La Phong mỗi khi anh ấy phát bệnh. Tôi hận anh ấy, nhưng tôi không thể rời bỏ anh ấy. Anh ấy đáng thương hơn đáng trách. Tội lỗi của ba tôi, tôi cần phải là người gánh trả. Nhưng thật sự tôi rất mệt mỏi với cuộc sống như này. Tôi đã loé lên một ý nghĩ. Tôi sợ. Tôi thấy tim mình đập gấp gáp. Đúng rồi. Còn cả Ngọc Nhi của tôi, Ngọc Nhi đáng thương của tôi đã chết dưới bàn tay của anh ta nữa. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải giải thoát. Đúng là vậy rồi. Ở dưới kia còn có cả Thất Thất. Cậu ta cũng không phải loại tốt đẹp gì. Còn cả La Phong, anh ta cũng chỉ là một tên khốn nạn. Cả hai người. Cả hai người đều gây ra đau khổ cho tôi. Chuyện gì đây? Sao người tôi như đang có một cái gì đó khác lạ? Nó thôi thúc tôi. Nó chỉ đường cho tôi. Nó nói với tôi, làm theo nó sẽ không còn đau khổ nữa.

Hai ba giờ đêm. Tôi lặng lẽ nấp kín một góc quan sát Thất Thất và La Phong đánh lộn. Thất Thất bị đánh gục rồi. La Phong cũng lảo đảo cầm thanh gỗ bước đi. Anh ta đang đi thẳng đến chỗ tôi. Tôi sợ quá. Tôi sợ anh ta sẽ lại đánh tôi như mọi lần. Không được. Tôi không muốn để anh đánh đập nữa. Vừa nhìn thấy tôi, La Phong đã trợn tròn hai mắt. Tôi giật được thanh gỗ trong tay anh ta rồi. Tôi đập vào đầu anh ta. Anh ta ngã xuống mà vẫn chăm chăm nhìn tôi. Tôi nhắm đầu anh ta mà đánh. Anh ta không phản ứng gì cả. La Phong chết rồi.. Tôi kinh hãi ném thanh gỗ xuống bỏ chạy. Tôi về đến nhà mà cơ thể tôi run bần bật. Tôi khóc. Tôi cắn chặt tay để khóc. Chính tay tôi vừa mới giết chết người chồng của tôi.

Ngay sau đó, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát và bệnh viện. Hung thủ là Thất Thất đã bị bắt. La Phong đang nằm trong phòng cấp cứu. Tôi phải làm gì bây giờ? Nếu anh ấy còn sống thì tôi sẽ phải vào tù. Tôi không muốn đi tù. Tôi phải làm sao đây?

Phép màu đã xảy ra. Đúng là La Phong còn sống. Cảnh sát đã đến thẩm vấn. La Phong không khai tôi. La Phong nói Thất Thất là hung thủ. Tôi bước vào nhìn La Phong đang nằm trên giường với băng quấn khắp mặt. Tôi chưa biết phải nói gì với anh ấy. La Phong vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt như khi tôi còn là một cô bé thực tập. Anh ấy không trách tôi. Anh ấy nói lỗi là của anh ấy. Tim tôi như vỡ tan thành trăm ngàn mảnh. Vì sao anh ấy lại đối xử với kẻ muốn giết chết anh ấy như vậy? Tôi trách bản thân mình. Tôi hối hận rồi. La Phong chưa từng hết yêu tôi. Anh ấy vẫn luôn coi tôi là điều quan trọng nhất. Vậy mà tôi.. vậy mà tôi lại làm ra chuyện này.. Ôi! La Phong đáng thương. La Phong ngu ngốc..

Buổi sáng hôm nay, khi tôi quay lại bệnh viện thì nghe có tiếng nói chuyện trong phòng. Tôi nhận ra cậu ta. Cậu ta là Tam Lục, một người bạn của Thất Thất. Tam Lục kể lại diễn biến của vụ án cho La Phong. Cậu ta đã biết được chân tướng. Không chỉ Tam Lục, chính Thất Thất cũng biết được tôi mới là người ra tay thật sự. Thất Thất biết vì chiếc bông tai tôi đeo đã bị rơi ra khi tôi cố gắng để giết La Phong. Người mà tôi luôn căm hận, chính Thất Thất lại là người nguỵ tạo hiện trường, xóa những dấu vết mà tôi để lại rồi chấp nhận chịu án oan để tôi không phải ngồi tù. Thật trớ trêu. Ông trời cũng thật biết cách đùa giỡn với con người. Không phải La Phong. Không phải Thất Thất. Chính tôi mới là kẻ đáng chết. Chính tôi mới là một con quỷ đội lốt người..

Hai người họ không căm giận tôi. Hai người họ đều đang bảo vệ tôi, che chở và tha thứ cho tôi.

Tôi có quá nhiều đặc ân trong cuộc đời. Tôi có được quá nhiều những sự ưu ái.

Tôi biết rồi. Tôi biết vì sao tôi nhận được những điều đó rồi.

Bởi vì.

Bởi vì tôi là một cô gái may mắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.