(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba giây sau, Kiều Lộc không bỏ cuộc hỏi lần nữa: "Thật sự rất tệ sao?"
Giang Kỳ nhìn cô không nói gì.
Kiều Lộc: "... Ồ."
Được thôi, vậy sau này cô sẽ bớt xấu hổ lại.
Cô đang suy nghĩ, người ngồi ghế phó lái lại lặp lại lần nữa, "Tay."
Kiều Lộc cảm thấy rằng, có lẽ Giang Kỳ vì để tránh cô chơi xấu, nên anh mới chỉ nói một chữ, cô chậc chậc trong lòng, đang phàn nàn rằng anh càng ngày càng không thú vị, nhưng vẫn thành thật đưa tay qua, đôi mắt hạnh híp lại, "Làm gì vậy?"
Câu này có chút tức giận, nhưng không nhiều, chỉ có một chút, chỉ là tức giận Giang Kỳ nhàm chán không chịu trả lời mà thôi.
Kết quả là ngay sau đó, chút tức giận này của Kiều Lộc cũng tan thành mây khói.
Giang Kỳ nắm lấy cổ tay phải của cô, lấy một chiếc hộp từ trong túi áo khoác, mở nó bằng một tay, lấy đồ vật bên trong đặt lên cổ tay cô.
Là chiếc vòng ngọc bích hai năm trước, tối hôm qua nó còn bị 'chia năm xẻ bảy' trong giấc mơ của cô.
Kiều Lộc ngơ ngác nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình.
Có những bông hoa màu lam bằng ngón tay cái của cô, có những giọt màu xanh lơ lửng trên chiếc vòng ngọc trắng, như thể đã nhỏ mực vào làn nước trong vắt, trôi nổi mà bay bổng, xinh đẹp đến nỗi khiến người khác si mê.
Giá của loại hạt kia được coi là trung bình trong số các loại ngọc bích, Kiều Lộc nhớ là chiếc vòng này đã được Giang Kỳ đem đi bảo dưỡng trước khi anh lấy nó ra tặng cô hai năm trước, lúc đó cô nhìn thấy được, còn cảm thấy chiếc vòng này xinh quá, chỉ là cô cũng không để trong lòng, dù sao thì cô cũng là đại tiểu thư nhà họ Kiều, từ nhỏ đến lớn đều sống trong thế giới của trang sức sáng bóng, có thứ gì tốt mà cô chưa từng thấy qua chứ, chỉ là lúc đó cô cũng không hỏi gì, còn Giang Kỳ thì chủ động nói cho cô biết về lai lịch của chiếc vòng tay kia, đó cũng là lần đầu tiên Giang Kỳ chủ động nhắc đến ba mẹ nuôi của mình...
Giang Kỳ rất ít khi nhắc đến ba mẹ nuôi của mình, người ngoài nhìn vào, xem cuộc sống trước năm mười bảy tuổi của Giang Kỳ là một điều đáng xấu hổ, cho nên họ mới không muốn nhắc đến chuyện trước khi nhà họ Giang đón anh về, vì vậy, những chuyện không hề tồn tại kia do những người buồn chán rảnh rỗi bịa ra.
Ví dụ như bọn họ nhất trí cho rằng, đôi vợ chồng kia đối xử rất hà khắc với Giang Kỳ, nói không chừng sơ hở một chút bọn họ sẽ đánh mắng Giang Kỳ, Giang Kỳ thật sự quá đáng thương.
Lại ví dụ như, bọn họ cảm thấy rằng Giang Kỳ là một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, cho dù nhà họ Giang đón anh về, khẳng định cũng sẽ không thân thiết ngay ngược, dù sao thì bức tường giữa người giàu có và người nhà quê cũng rất dày, Giang Kỳ là một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, chắc chắn là ánh mắt kém, kiến thức nông cạn, kém hơn hẳn con trai cả nhà họ Giang.
Lại ví dụ như, bọn họ cho rằng ba mẹ nuôi của Giang Kỳ bị lợi ích làm cho mờ mắt, sau khi đưa Giang Kỳ về thì đã biết thân thế của Giang Kỳ, muốn đòi nhà họ Giang một khoản thù lao kếch xù, nghe nói nhà họ Giang vẫn luôn hỗ trợ cho đôi vợi chồng này.
Bọn họ đồng cảm với Giang Kỳ, đồng cảm với ba mẹ nhà họ Giang, mắng ba mẹ nuôi của Giang Kỳ không biết xấu hổ, bọn họ đương nhiên cho rằng mình đang đứng về phe chính nghĩa, như vậy dễ dàng đứng về phía góc độ của Giang Kỳ, thay Giang Kỳ lên tiếng, cũng không hỏi Giang Kỳ có đồng ý hay không, cũng không biết chân tướng rốt cuộc là như thế nào, cũng chưa bao giờ quan tâm đến, đôi vợ chồng kia trong miệng bọn họ, thật ra chỉ còn lại một người chồng.
Giang Kỳ nói với Kiều Lộc, năm anh bảy tuổi, lúc mẹ nuôi đi ra ngoài làm việc, trên cao sập xuống, mẹ anh bị đè phía dưới, bà mất trên đường đến bệnh viện, khi anh và người ba nuôi tàn tật chạy đến bệnh viện trong huyện, thứ mà bọn họ nhìn thấy là một thi thể lạnh như băng, đẫm máu.
Chuyện này Giang Kỳ cũng không kể rõ ràng tỉ mỉ, anh chỉ kể cho Kiều Lộc, mẹ nuôi mất lúc anh bảy tuổi, sau đám tang, anh và ba nuôi yêu cầu công ty kia bồi thường, sau đó dùng số tiền bồi thường kia cùng ba nuôi sống qua ngày.
Giang Kỳ cũng không có nhắc đến, lão tổng giám đốc của công ty kia vô cùng xem thường những người nghèo kiết xác như bọn họ, thậm chí còn chán ghét chuyện mẹ nuôi của anh đã làm ô nhiễm mảnh đất mới mua của ông ta, đòi được khoản bồi thường kia cũng không dễ dàng.
Ba nuôi của anh ngày xưa bị thương ở chân, khi đó ý tế ở khu vực nông thôn vẫn chưa phát triển dẫn đến việc ba nuôi của anh bị tật, những người thuê lao động ở bên ngoài chê ông đi đứng không nhanh nhẹn, mười lần thì có đến chín lần bị cho nghỉ việc, cuối cùng ba nuôi của anh ở nhà làm thợ mộc kiếm sống còn mẹ nuôi của anh ra ngoài đi làm, một nhà ba người sống cũng rất tốt, ít nhất là không những người ở sau lưng bàn tán Giang Kỳ ở nông thôn chắc chắn sẽ phải ăn rau nuốt cám cực khổ như vậy. Cho đến khi mẹ nuôi qua đời, ba nuôi bị đả kích, qua một đêm mà tóc bạc đi nhiều, khi đó, Giang Kỳ gần bảy tuổi, anh bỗng nhiên cảm thấy, anh hẳn phải trở nên mạnh mẽ hơn, anh nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Vì thế, vào độ tuổi mà những đứa trẻ khác còn đang nô đùa, anh đã cố gắng chăm chỉ học, cố gắng gấp trăm lần người khác, luc rảnh rỗi sẽ giúp các bạn trong lớp làm bài để kiếm vài đồng, số tiền kiếm được anh để dành, gom ít thành nhiều, từ lúc còn nhỏ Giang Kỳ cũng đã biết tiền quan trọng như thế nào, cho dù là vài đồng tiền, anh cũng để hết toàn bộ vào trong heo, anh nghĩ, sau này chắc chắn sẽ có chỗ cần dùng. Chỉ là anh không ngờ rằng, con heo nhỏ màu hồng kia không đợi đến lúc anh trưởng thành đã bị đập ra.
Năm Giang Kỳ mười sáu tuổi, ba nuôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi, đã đến giai đoạn cuối, chi phí hóa trị rất tốn kém, Giang Kỳ từ năm bảy tuổi đến năm mười sáu tuổi, anh giúp người khác làm bài tập, cuối tuần lại đến quán net trong thị trấn nhỏ, sau đó sẽ chơi game cho người khác, tỷ lệ cược cộng lại lên tới gần mười nghìn nhân dân tệ, nhưng số tiền đó chỉ đủ cho hai lần hóa trị, số tiền mà ban đầu công ty kia đền cho, cũng dùng vào trong quá trình hóa trị của ba nuôi, Giang Kỳ nảy ra ý định nghỉ học đi làm, chỉ là ý nghĩ này vừa mới thực hành được một này, anh đã bị ba nuôi xách từ bên ngoài về đánh một trận, đây có lẽ là lần đầu tiên Giang Kỳ bị đánh, kể từ khi ba tuổi thoát khỏi tay bọn buôn người và được đôi vợ chồng già này nhặt được, Giang Kỳ vẫn luôn rất hiểu chuyện, chưa bao giờ để cho bọn họ bận tâm, ai mà ngờ rằng, một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cũng sẽ có lúc bốc đồng mà nói ra những lời như nghỉ học kiếm tiền như vậy.
Ba nuôi suýt chút nữa ngất đi vì tức, ông đánh thằng nhóc thối này thêm một trận nữa, đánh xong thì ngày hôm sau đưa anh đến trường học, còn đe dọa nếu như anh dám trốn học nữa, ông sẽ đánh gãy chân anh.
Khi đó Giang Kỳ vừa mới lên lớp mười, anh thi vào trường tốt nhất trong thành phố, ngày hôm đó đưa Giang Kỳ đến trường học, nhìn thằng nhóc thối mình nuôi hơn mười năm trời mặc đồng phục trắng xanh còn đẹp hơn những đứa trẻ khác, học hành cũng tốt hơn những đứa trẻ khác, ba nuôi không khỏi tự hào, chỉ là ông chỉ tự hào mà thôi, người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bỗng nhiên rơi nước mặt, nó không nên bị mắc kẹt trong thế giới nhỏ bé này, nó nên có một tương lai tốt hơn, nhưng mà ông nghèo, không thể cho nó cái gì cả.
Mà lúc này, Giang Kỳ vốn dĩ bị đẩy vào cổng trường đột nhiên quay người chạy đến trước mặt ông, cậu nhóc bình thường vẫn làm ra vẻ như người lớn, bây giờ khóc dữ dội, anh hét lên: "Nhưng mà ba phải làm sao đây?" Cậu nhóc nghẹn ngào, "Ba còn phải xem con thi vào được trường đại học tốt nhất, ba nói ba sẽ nhìn con lấy vợ, chẳng lẽ ba nuốt lời sao?!"
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhất thời bị làm cho á khẩu, nhưng ông chỉ có thể nói dối, nói rằng mình không sao, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, nhưng Giang Kỳ rất thông minh, chuyện gì cũng không gạt được anh.
Ngày hôm đó, ba nuôi cũng không nói gì, chỉ đá Giang Kỳ một cái, đuổi cậu về trường, khập khiễng ngồi trên chiếc xe điện ba bánh trở về nhà,ông muốn sống thêm mấy năm nữa, muốn thay người vợ đã mất của mình ngắm nhìn non xanh nước biếc, muốn thay vợ mình nhìn thấy Giang Kỳ có tương lai, muốn nhìn Giang Kỳ trưởng thành, muốn nhìn Giang Kỳ một ngày nào đó có thể đoàn tụ với ba mẹ ruột...
Ông cũng đã từng nghĩ đến điều đó, nhưng đáng tiếc là số phận luôn thích trêu ngươi.
Cũng may, trong số những nguyện vọng kia của ông, cuối cùng cũng có một cái thành hiện thực.
Năm Giang Kỳ mười bảy tuổi, cuối cùng cảnh sát cũng đưa ba mẹ Giang Kỳ đến tận cửa, sợ Giang Kỳ bị uất ức, ba nuôi từ bệnh viện về nhà, ông gặp đôi vợ chồng này trước, sống hơn nửa đời người, mặc dù ông vẫn luôn sống ở nông thôn, kiến thức không có bao nhiêu, nhưng ánh mắt nhìn người của ba nuôi vẫn rất sắc bén, ông thấy đôi vợ chồng trẻ này có chút quen mặt, trong lúc trò chuyện cùng bọn họ, ông nghe ra được nhiều năm nay bọn họ vẫn luôn tìm kiếm đứa trẻ, lời nói rất chân thành, ba nuôi có thể cảm nhận được.
Nhìn đôi vợ chồng này, ba nuôi mỉm cười, cuối cùng cũng có một chuyện khiến ông yên tâm rồi.
Chẳng qua là, ông có thể yên tâm, nhưng thằng nhóc thối Giang Kỳ lại không để cho người khác yên tâm, nhìn thấy ba mẹ ruột cũng không chào hỏi, hoàn toàn xem người ta là người xa lạ.
Thật ra thì cũng có thể hiểu được, Giang Kỳ bị bắt cóc lúc mới ba tuổi, ngoại trừ nhớ tên của mình ra, còn có thể nhớ được bao nhiêu chứ?
Cũng may đôi vợ chồng nhà họ Giang không cưỡng ép chuyện Giang Kỳ không gọi bọn họ, sau khi nhìn thấy đứa trẻ hai người đã bật khóc, cũng không vội để khiến cho đứa trẻ này gọi bọn họ, càng không vội để khiến cho đứa trẻ này đi cùng bọn họ, bọn họ cũng nhìn ra được hoàn cảnh khó khăn của ba nuôi, âm thầm đưa ra một khoản tiền để đưa ông đến bệnh viện tốt nhất trong nước, ba nuôi vốn dĩ không muốn nhận những thứ này, nhưng mà Giang Kỳ lại lên tiếng.
Đứa trẻ từ ngày gặp được ba mẹ ruột thì không nói tiếng nào, bỗng nhiên lên tiếng nói: "Lúc nào thì đi? Thật sự là bệnh viện tốt nhất sao?"
Đôi vợ chồng nhà họ Giang thật sự muốn khóc, gật đầu đảm bảo.
Ba nuôi ở phía sau kéo kéo Giang Kỳ, nhưng Giang Kỳ kiên quyết nói: "Đây là việc họ nên làm, ba cứ nhận là được."
Ba nuôi rất vui.
Chẳng qua là, sức khỏe của ba nuôi không được tốt cho lắm, cả năm ngoái hóa trị liên miên, thời gian trì hoãn lại kéo dài, thân thể suy kiệt, được chuyển đến bệnh viện lớn không bao lâu thì qua đời.
Ngày ông nhắm mắt xuôi tay, ông đã nói với Giang Kỳ rất nhiều chuyện.
Anh nói: "Con nói con ấy, ba mẹ ruột đã ở đây rồi, sao lại cứng đầu thế, về sống cùng người nhà không phải tốt hơn sao, ở đây với một người sắp chết như ba thì có ích gì?"
Giang Kỳ phản bác, "Con chỉ có hai người, hai người mới là ba mẹ con! Còn nữa, ba đừng nói chữ kia!"
Ba nuôi mỉm cười, "Ba là ba, mẹ là mẹ, sao có thể so sánh với máu mủ ruột thịt được chứ? Con có biết tại sao ban đầu ba không để con mang họ Vương không?"
Lúc hai người nhặt được Giang Kỳ, Giang Kỳ mắc bệnh nặng, đợi đến khi hết bệnh, mà đứa trẻ này cũng chỉ nhớ được tên mình, lúc đưa đồn cảnh sát thị trấn để lập biên bản, hỏi cái gì cũng không nhớ.
Sau khi về nhà, hai người bàn bạc với nhau, quyết định không đổi tên của đứa trẻ.
Ông nói: "Không để con mang họ của ba, chính là nghĩ rằng có một ngày con sẽ đoàn tụ với ba mẹ ruột, là muốn để cho con nhớ, người sinh con ra nuôi dưỡng con mang họ Giang không phải họ Vương."
Giang Kỳ rất giận, anh vô cùng oán niệm, "Ba thích nuôi con của người khác như vậy sao? Bọn họ luôn nói ba là một kẻ ngốc. Con thấy bọn họ nói cũng không sai!"
Ba nuôi vỗ đầu anh một cái, xong ông nghĩ lại không nên đánh ngốc đứa trẻ, đầu óc thông minh như vậy, đánh ngốc cũng không tốt, ông cười khổ, "Sao lại là kẻ ngốc? Bọn họ nhất định đang ngưỡng mộ ba, ngưỡng mộ ba có một đứa con nuôi giỏi như vậy, con xem con đi, thành tích tốt, ngoại hình cũng đẹp trai, bọn họ không phải đang ghen tị với ba à? Nuôi con, ba rất tự hào."
"Tiểu Kỳ này, ba rất vui, vui vì con có thể trưởng thành thật tốt, vui vì con có thể hiểu chuyện như vậy, vui vì con có thể đoàn tụ với ba mẹ ruột của mình."
"Tiểu Kỳ này, đừng để ba mẹ con khó xử, bọn họ cũng rất vất vả, con có thể trách bọn họ, nhưng cũng không nên trách bọn họ cả đời, người khó chịu vẫn là con thôi."
"Tiểu Kỳ này, ba không thể nhìn thấy dáng vẻ lúc con vào đại học, cũng không nhìn thấy được dáng vẻ lúc con lập gia đình, nhưng ba tin rằng, Tiểu Kỳ nhà chúng ta sẽ sống tốt hơn bất kỳ ai, đúng không?"
"Đúng rồi, trong phòng ba mẹ ở nhà chúng ta, có một cái hộp nhỏ bị khóa, đồ vật bên trong là của hồi môn của mẹ con lúc ba và mẹ con lấy nhau, vốn dĩ mẹ con định để lại cho con dâu tương lai, nhưng mà mẹ con mất sớm, ba nghĩ rằng, đồ vật này ba tặng thì cũng vậy, không ngờ rằng ba cũng phải đi rồi. Đồ vật kia con cứ cầm lấy đi, tặng cho người con thích."
"Mỗi năm nhớ mang cho ba một bình rượu..."
"Sống thật tốt nhé Tiểu Kỳ, tương lai còn rất dài, đừng thu mình lại, nghe lời."
Lúc ba nuôi đi, lời cuối cùng mà ông ấy nói là "Nghe lời"...
Giang Kỳ từ nhỏ đã rất nghe lời, nhưng sau ngày đó, anh lại không nghe lời ba nuôi, anh vẫn là thu mình lại, quay về nhà họ Giang, cũng không quá thân thiết với người nhà họ Giang, cũng chưa bao giờ mở miệng gọi bọn họ là ba mẹ.
Trong lòng Giang Kỳ có giận, có oán.
Sau đó, Giang Kỳ gặp Kiều Lộc, khi đó, Giang Kỳ đã quen với việc những người khác dùng ánh mắt đồng cảm, thương hại hoặc là khinh thường khi biết được thân thế của anh, anh chưa từng nói với Kiều Lộc những chuyện này, là vì anh không muốn nhìn thấy cảm xúc như vậy trong ánh mắt của người mà anh yêu nhất, anh ghét người khác thương hại anh, anh sống rất tốt, ba nuôi mẹ nuôi của anh cũng rất tốt, ba mẹ ruột của anh cũng là người tốt, anh không cần người khác thương hại.
Chẳng qua là, có một số chuyện cuối cùng vẫn phải nói cho Kiều Lộc, so với việc Kiều Lộc nghe được những chuyện giả dối hư ảo từ miệng người khác, Giang Kỳ chọn chính miệng nói cho cô.
Đúng lúc, ngày hôm đó anh lấy chiếc vòng ra đem đi bảo dưỡng định kỳ, bị Kiều Lộc nhìn thấy được, Kiều Lộc có thể đoán được lai lịch của chiếc vòng kia, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Từ rất lâu trước đây, Kiều Lộc và Giang Kỳ có một sự ăn ý vô hình, bọn họ chưa bao giờ hỏi nhau những chuyện mà bọn họ không muốn nói.
Giang Kỳ thấy Kiều Lộc không hỏi, anh nghĩ một chút, bọn họ sau này nhất định sẽ kết hôn, anh cũng không giấu cô nữa.
Vì thế, anh kể câu chuyện này lại cho Kiều Lộc, trong câu chuyện này, anh đã lướt qua rất nhiều nội dung có liên quan đến anh, hầu hết anh đều kể ba mẹ nuôi của anh là người tốt như thế nào.
Kể chuyện được một nửa, Kiều Lộc ôm lấy Giang Kỳ, Giang Kỳ nghe thấy Kiều Lộc đang khóc.
Anh khẽ cười hỏi cô: "Khóc gì chứ?"
Kiều Lộc lau đi nước mắt, cô kiêu ngạo nói: "Em đâu có khóc."
Cô nói: "Em chỉ là muốn ôm lấy Tiểu Giang Kỳ..."
Giang Kỳ không thể hình dung tâm trạng vào giây phút đó của anh là như thế nào, anh nghĩ, nếu như cô nhìn thấy Tiểu Giang Kỳ, khả năng cao là cô sẽ phát cáu với mức độ nổi loạn của Tiểu Giang Kỳ, không thèm để ý đến anh.
Giang Kỳ khá vui, vào năm anh mười chín, anh gặp được Kiều Lộc, mà không phải mà những năm mà anh nổi loạn kia.
Chỉ là anh cũng muốn biết, "Trước đây em cũng từng nghe người khác kể chuyện của anh rồi phải không?"
Kiều Lộc gật đầu, chỉ là cô ngay lập tức giơ bốn ngón tay lên đảm bảo, "Nhưng mà em thề, mấy lời đó em không tin một chữ nào! Em chỉ tin lời anh nói, người khác nói em không tin đâu."
Giang Kỳ hỏi cô: "Vậy em sẽ giống như bọn họ, cảm thấy anh đáng thương, sẽ thương hại anh sao?"
Kiều Lộc lắc đầu, "Bây giờ em đau lòng cho anh. Nếu như là trước khi ở bên anh, vậy —— "
Cô cười giống như một chú cáo, "Vậy em nhất định sẽ cảm thấy mình có cơ hội! Một cơ hội tốt như vậy, em nhất định sẽ tận dụng, giống như những nữ chính trong phim truyền hình, chữa lành cho anh, sưởi ấm cho anh, trở thành liều thuốc của anh, khiến anh không thể rời khỏi em."
Kiều Lộc càng nói càng khoa trương, không hổ là một nhà văn, chuyện gì cũng có thể biến thành một câu chuyện.
Giang Kỳ nói: "Vậy anh chắc chắn sẽ thành công."
Kiều Lộc ngây người một chút, "Hả? Anh đâu có dễ dàng giải quyết như vậy? Câu chuyện tám trăm chữ phía sau em viết không nổi đâu."
Giang Kỳ hôn cô, "Chỉ cần là em."
Chỉ cần là cô, anh sẽ luôn hạnh phúc.
Câu chuyện của Kiều Lộc rất khoa trương, nhưng có những lời cô nói không sai, cô là liều thuốc của anh.
Kiều Lộc bĩu môi, "Có cái rắm ấy, hồi năm nhất em theo đuổi anh lâu như vậy, ngay cả một ánh mắt anh cũng không cho em, anh khó giải quyết lắm đấy?"
Đôi mắt đào hoa của Giang Kỳ cong lên, "Có không?"
Sau đó Kiều Lộc bắt đầu kể chi tiết cho anh nghe về những trải nghiệm khi cô đụng phải anh, Giang Kỳ nghe xong cũng cảm thấy mình khá là rắc rối.
Ngày hôm đó, Giang Kỳ và Kiều Lộc cùng nhau đem chiếc vòng tay kia đi bảo dưỡng, Kiều Lộc ngập ngừng hỏi anh đem chiếc vòng đi bảo dưỡng như vậy, là muốn tặng cho người khác sao?
Giang Kỳ lại gật đầu, Kiều Lộc không tự mình đa tình, nhưng ánh mắt của Giang Kỳ quá rõ ràng, cô bị anh nhìn đến đỏ cả mặt.
Không ngờ rằng, một tháng sau, đợi đến khi Giang Kỳ thật sự tặng chiếc vòng kia cho cô, cô rụt người lại, không dám nhận.
Hôm nay, chiếc vòng tay ấy lại nằm trên cổ tay cô, Kiều Lộc biết chiếc vòng tay này quan trọng với Giang Kỳ như thế nào, đây là di vật duy nhất mà ba mẹ nuôi để lại cho anh.
Anh tặng nó cho cô.
Kiều Lộc hơi kinh ngạc, có chút căng thẳng, càng nhiều hơn là lúng túng.
Cô cho rằng, Giang Kỳ sẽ không đưa nó cho cô nữa.
"Anh có chắc là muốn đưa nó cho em không?" Cô ngập ngừng hỏi.
Giang Kỳ nhìn cô, anh nhướng mày, "Không muốn à?"
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại lộ ra vài phần nguy hiểm, nếu như em thật sự không cần, vậy thì ngay cả anh em cũng đừng hòng.
Kiều Lộc: "..."
Kiều Lộc khụ một tiếng, cô nói: "Vậy, cảm ơn nhé?"
Giang Kỳ quay đầu nhìn về phía trước, khóe miệng hơi cong lên, nhàn nhạt nói: "Muốn cảm ơn thì em cảm ơn ba nuôi mẹ nuôi, đồ là bọn họ tặng cho em."
Kiều Lộc nghe hiểu ý của Giang Kỳ.
Giang Kỳ cũng không vòng vo với cô nữa, anh nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt anh bỗng trở nên ôn hòa, anh nói: "Đi gặp bọn họ một chút đi."
Kiều Lộc hỏi: "Khi nào?"
Giang Kỳ nói: "Bọn họ chắc là không đợi được."
Kiều Lộc: "?"
Giang Kỳ nhìn cô, sau đó nhìn chiếc vòng màu xanh đang nằm trên cổ tay cô, anh nói: "Nóng lòng muốn gặp con dâu của bọn họ."
Kiều Lộc bị hai chữ "con dâu" làm cho hai tai cô nóng lên, cô ngượng ngùng quay mặt đi, cởi dây an toàn: "Vậy hay là anh lái xe đi? Có mang bằng lái xe không?"
Giang Kỳ ừ một tiếng, anh cởi dây an toàn.
Hai người đổi vị trí.
Bây giờ cũng gần mười hai giờ, hoàn toàn kịp giờ đến nghĩa trang.
Giang Kỳ đã nhờ ba Giang và mẹ Giang chôn cất ba mẹ nuôi ở Bắc Thành, nguyện vọng của hai người lúc còn sống là muốn nhìn thấy Giang Kỳ vào một trường đại học tốt, nhìn thấy Giang Kỳ thành gia lập nghiệp, Giang Kỳ nghĩ, để cho bọn ở gần anh một chút, anh cũng có thể thường xuyên đến thăm bọn họ.
Trên đường đi, Kiều Lộc đột nhiên nhớ đến bốn chữ mà Giang Kỳ đã thì thầm bên tai cô lúc chụp ảnh, cô không nhịn được cười, "Không ngờ anh vẫn còn nhớ."
Câu này của cô không đầu không đuôi, nhưng Giang Kỳ lại biết cô đang muốn nói gì.
Anh nhìn cô, "Mùi vị cả đời khó quên, không quên được."
Nghe thì thấy rất lãng mạn, nếu như không có nửa câu sau...
Giang Kỳ: "Dù sao, cũng là lần đầu tiên trong đời ăn thức ăn bị trúng độc như vậy, trải nghiệm ly kỳ thường để lại ấn tượng sâu sắc."
Kiều Lộc: "..."
Bầu không khí im lặng vài giây.
Vài giây sau, Giang Kỳ lên tiếng, "Sau này em đừng vào bếp nữa."
Lại là mở đầu cho một sự lãng mạn khác.
Sau đó ——
Giang Kỳ: "Cá hố sắt thép ăn một lần là đủ rồi."
Kiều Lộc: "......"
Giang Kỳ: "Thêm một lần nữa, anh sợ em thành góa phụ."
Kiều Lộc: "......"
Cô dùng tiếng mẹ đẻ cũng không nói nên lời.
Kiều Lộc: "Im miệng, lái xe, hiểu chưa?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");