Chiếu Áng Mây Trôi

Chương 9




Anh vẫn rất không vui, ngoại trừ anh, Lương Minh Nguyệt còn chịu tiếp xúc gần với người khác? Anh bước tới, cố tình đứng trước mặt hai người họ.

Lương Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi nhìn thoáng qua cậu nhóc, Vương Tùng Tuấn càng cảm thấy tức giận, dang tay ôm Lương Minh Nguyệt vào lòng, thù địch nói: “Ái chà, chị không giới thiệu sao?”

Cậu trai mở to mắt, nhìn chằm chằm bàn tay mà Vương Tùng Tuấn đặt lên vai Lương Minh Nguyệt.

“Không có gì để giới thiệu cả.” Lương Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, cô nói với cậu nhóc: “Thôi, hôm nay cậu về đi. Đi đường nhớ cẩn thận.”

Chàng trai không nói quá nhiều, ánh mắt tò mò đảo giữa hai người rồi sải bước đi.

Vương Tùng Tuấn nhìn Lương Minh Nguyệt đầy nghi ngờ, giọng điệu không tốt, “Không có gì để giới thiệu là có ý gì? Tôi không thể làm quen?”

“Không tính kết bạn thì quen làm gì.” Lương Minh Nguyệt kéo tay anh, “Đi, đi lên xe.”

Hai người lên xe, Vương Tùng Tuấn lại hỏi: “Cậu ta là ai?”

“Học sinh của tôi. Năm nay vừa vào năm nhất.”

“Học sinh kiểu nào?”

“Tôi là giáo viên cấp 3 của cậu ấy, dạy thêm vật lý.”

Vương Tùng Tuấn không ngờ đến điều này. Anh cứ ngỡ cậu ta cũng là học sinh bán thân như mình. Cuối cùng thì biểu cảm của anh cũng khá lên, nhưng vẫn cứng mồm nói: “Vậy cũng không cần phải đứng gần rồi cười tươi như vậy. Cố ý đến tìm chị, chắc chắn là có ý xấu, tôi cũng là học sinh của chị đấy.”

“Cậu chỉ tính là đàn em của tôi thôi. Người ta gọi tôi là cô giáo hai năm rồi, phải khác chứ.”

Vương Tùng Tuấn hừ lạnh một tiếng, “Khác cái gì mà khác, học sinh cấp ba cũng không còn nhỏ nữa, cái gì cần phát triển cũng phát triển, cái gì nên biết cũng biết, ai biết trong đầu cậu ta có cái gì.”

Lương Minh Nguyệt chọc anh, “Cậu đang nói mình đấy à? Cậu chỉ hơn người ta có một tuổi thôi, đừng cư xử như người hai thế giới.”

Cho nên tôi mới không yên tâm đó. Vương Tùng Tuấn không nói nên lời. Anh nghiêm nghị nói: “Dù sao sau này tôi cũng không cho phép chị gặp con trai một mình. Nhất định phải đưa tôi theo, để cho bọn họ biết thầy trò phải có khoảnh cách.”

“Cậu sợ cái gì?”

“Sợ chị cô đơn, không chịu được.” Vương Tùng Tuấn tức giận, “Lúc chị dụ dỗ tôi, có nương tay giây nào đâu.”

“Cậu nghĩ mọi người đều giống cậu sao?”

Vương Tùng Tuấn giật nảy mình, “Oa, Lương Minh Nguyệt, chị có ý gì? Chị nghĩ tôi dễ dãi lắm à?”

“Ý tôi là – cậu nghĩ tôi quyến rũ tất cả mọi người à.”

Vương Tùng Tuấn bế tắc, hẳn anh nên dùng hết kiêu ngạo đập vào mặt cô, chẳng hạn như “Chị cứ nói thẳng là chị yêu tôi chết đi sống lại đi”, hoặc là “Nếu chị yêu tôi như vậy, tại sao lại vờ vịt không tìm tôi, đến chết vẫn còn già mồm” để hủy diệt uy phong của cô. Nhưng anh lại bối rối nhìn ngó lung tung, vì câu nói đùa này mà luống cuống chân tay.

Lương Minh Nguyệt cười khúc khích, “Cậu quản người khác làm gì? Tôi chỉ thích nhìn cậu thôi. Cậu đói chưa? Về nhà tôi nấu gì cho cậu ăn nhé?”

Hai người đi về, ăn xong lại chiến ở bếp một trận.

Mới đầu Vương Tùng Tuấn chỉ đứng dựa cạnh cửa ngắm cô thu dọn bát đĩa, nhìn thế nào mà ánh mắt lại lạc trôi, anh không đứng vững, dính vào sau cô, tay bóp eo nhỏ, cúi đầu nỉ non bên tai cô: “Minh Nguyệt…”

Người trong ngực dựa vào anh, cả người mềm nhũn trong giây lát, cô nghiêng đầu, để nụ hôn của anh rơi xuống sườn mặt, dừng ở khóe miệng, Vương Tùng Tuấn vừa hôn vừa chậm rãi cởi cúc áo cổ cô, một tay tham lam vuốt ve nơi mềm mại, một tay thò vào vạt áo, trượt trên eo, bụng dưới, luồn vào trong rừng rậm ẩm ướt, bàn tay anh xóa nắn cô, ngón tay cắm sâu vào trong cô, Lương Minh Nguyệt rên rỉ thở gấp. Vương Tùng Tuấn giữ chặt người cô, vật cứng nóng bỏng đè lên xương cụt của cô, dính chặt vào mông, bắt chước động tác giao hợp, đâm cho cô lắc qua lắc lại.

Cuối cùng cũng xong màn dạo đầu, Vương Tùng Tuấn đã lột sạch quần áo cô, cắm vào.

Lương Minh Nguyệt chống tay xuống mặt bàn, nhón chân lên, cô chật vật nuốt hết, bàn tay to lớn của Vương Tùng Tuấn ấn vào chỗ lõm giữa đũng quần của cô, rút ra một chút rồi từ tốn đẩy sâu vào. Lương Minh Nguyệt xoay người, bám lấy cổ hôn anh. Hai người trên dưới mút mát, Vương Tùng Tuấn dần mất khống chế, anh cắn lấy đầu lưỡi cô, tần suất ra vào càng lúc càng nhanh, tiếng bạch bạch xen lẫn tiếng rên rỉ đứt quãng của Lương Minh Nguyệt vang vọng khắp căn bếp.

Lúc gần chạm đỉnh, Vương Tùng Tuấn nhấc bổng hai chân cô lên, ép dang rộng ra, khiến cho Lương Minh Nguyệt rùng mình, móng tay cắm trên người anh suýt nữa ngập vào da thịt.

Vương Tùng Tuấn vừa đi vừa đẩy đưa, tiếng nước nhóp nhép ứa ra dọc đường đi, rồi đến bên giường, mưa gió càng thêm rền dữ, lúc chìm lúc nổi.

Lăn qua lộn lại, Lương Minh Nguyệt mềm nhũn cả xương, không chịu hợp tác nữa, Vương Tùng Tuấn mới bằng lòng bỏ qua, anh nghịch ngón tay cô, tinh thần phấn chấn, nhất định kéo cô dậy nói chuyện.

“Minh Nguyệt, chị dạy học ở đâu? Tôi chưa từng nghe chị cũng đi làm gia sư đó.”

“Thiệu Thành.”

“Chị chỉ dạy vật lý thôi à? Dạy bao lâu rồi?”

“Ba bốn năm.”

“Chị học đại học chính quy ở Nhạn hử?”

“Ừ.”

“Thế sao lại đến Thiệu Thành dạy học? Chị là người Thiệu Thành?”

“Ừ.” Lương Minh Nguyệt thấy hơi phiền, “Cậu có định ngủ không?”

“Tôi ngủ cả ngày rồi,” Vương Tùng Tuấn hôn lên mi mắt cô, “Chị ngủ đi.”

“À khoan, từ từ hẵng ngủ.” Vương Tùng Tuấn đột nhiên ngồi dậy, lật quần áo của mình, “Tôi mang cho chị một thứ.”

Lương Minh Nguyệt lại phải mở mắt ra, một tay ôm đầu nhìn anh bật đèn, sờ soạng một hồi, mới lôi ra một vật nhỏ giống như dây chuyền.

“Nhìn này.” Anh thả sợi dây chuyền bạc mảnh mai và lắc lư xuống. Mặt dây chuyền lủng lẳng rơi xuống lòng bàn tay cô, xúc cảm lạnh lẽo. Đó là một viên đá hình sao kỳ dị, to bằng đầu ngón tay cái, có màu ấm, dưới ánh đèn mờ lại tỏa ra ánh sáng xanh sẫm.

“Hôm đó chúng tôi phải trèo đèo lội suối, đến tận nửa đêm mới leo được đến đỉnh núi, mọi người đều nói có thể cầm đồ kỷ niệm về. Tôi tìm thấy nó ở một chỗ lõm trong góc nhọn của một tảng đá lớn. Lưng dựa thông reo, màn trời chiếu đất, gần ánh mặt trăng, nên tôi nhặt nó về. Tôi nhớ chị có nhiều váy màu xanh sẫm lắm mà. Minh Nguyệt, chị đeo cái này cùng váy sẽ đẹp lắm.”

Lương Minh Nguyệt nhìn viên đá nhỏ trong lòng bàn tay, thật lâu không nói gì, cô cúi đầu xuống, đột nhiên hôn lên viên đá rồi in lên môi anh.

“Ngủ đi,” Cô nói.

Khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, người bên gối đã say giấc, Lương Minh Nguyệt lại mở mắt ra. Lương tâm đã lâu không hoạt động của cô mơ hồ bị xáo trộn, kích động đến gần như mất ngủ.

Cô nhớ lại những tháng ngày vừa qua, tự hỏi liệu mình có hiểu lầm Vương Tùng Tuấn hay không, và liệu điều này có bất công với anh hay không. Tại sao chuyện lại đi đến bước này, tại sao lại đi ngược ý định ban đầu của cô? Hơn nữa, Vương Tùng Tuấn hỏi chuyện quá khứ khiến cô cảm thấy khủng hoảng.

Lần nào cũng vậy, mỗi lần Vương Tùng Tuấn vứt cô sang một bên, cô nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi. Nhưng qua một thời gian, anh lại dùng tư thái trương dương xuất hiện trong cuộc đời cô, lần sau ồ ạt hơn lần trước. Nhưng sự tự chủ yếu ớt của cô đang tiến gần đến con số 0, cô chỉ biết nhắm mắt lại, mặc kệ bản thân chìm đắm.

Nếu tiếp tục dây dưa, nếu Vương Tùng Tuấn không chịu buông tha, cô sẽ kết thúc thế nào đây?

Tối hôm sau Vương Tùng Tuấn kéo cô đi chơi, cô vừa muốn từ chối vừa muốn dứt khoát ngả bài tối nay nên đành đồng ý.

Ở chỗ tụ tập của bọn họ, cô luôn rất ích kỷ, không nhìn mặt ai, muốn làm gì thì làm. Mọi người thấy cô được chiều hư thì mắt nhắm mắt mở, cũng không đến bắt bẻ cô cái gì.

Hôm nay họ đến biệt thự nhỏ trên núi của nhà Bạch Hoành, không có mấy người, nhưng Bạch Hoành là một thằng điên chính hiệu, anh ta nhốt tất cả mọi người vào chung một phòng.

Ngay khi ánh đèn vụt tắt, Lương Minh Nguyệt từ cửa hông đi ra ngoài, tùy ý vào một căn phòng rồi khóa trái lại.

Cô nằm trên băng ghế ngoài ban công, nhìn ánh trăng trên bầu trời đầy sao, nghĩ cách làm sao để ‘dao sắc chặt đay rối’.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.