Chiếu Áng Mây Trôi

Chương 25




Thật sau sau khi pha quyện với nhau lần nữa, số lần Vương Tùng Tuấn ra ngoài ăn chơi đập phá với đàn bạn đến tận khuya đã ít đi rất nhiều. Có lẽ có liên quan đến chuyện anh không muốn dẫn Lương Minh Nguyệt đến trước mặt bạn bè.

Anh cũng không muốn gạt cô sang một bên, mấy ngày nghỉ hai người đều ở trong nhà, ai bận việc nấy, sớm chiều bên nhau còn nhiều hơn mấy tháng mới quen.

Sau đó Vương Tùng Tuấn từ từ phát hiện, khi bí mật bị phá vỡ, tất cả đều lộ ra ngoài ánh sáng, Lương Minh Nguyệt giống như không kiêng nể gì, những câu nệ, cẩn thận, lời ít ý nhiều giờ đã hoàn toàn biến mất.

Anh cũng đánh giá thấp sự suy đồi đạo đức vô liêm sỉ của Lương Minh Nguyệt.

Thế mà cô dám gọi điện cho người nhà trước mặt anh! Không, là video call!

Vương Tùng Tuấn vừa chơi xong ván game, tháo tai nghe xuống, bỗng nghe thấy tiếng Lương Minh Nguyệt đang nói: “Tiêu Tiêu vẽ giỏi quá, cho mẹ xem mấy bức khác nào.”

Anh sững người tại chỗ, lại nghe thấy một giọng bé trai nhẹ nhàng: “Mẹ ơi, cái này còn chưa tô màu xong.”

Lương Minh Nguyệt: “Cứ vẽ từ từ thôi.”

“Bức tranh này con vẽ bố đó.”

“Giống ghê ta.”

Tâm trạng Vương Tùng Tuấn vô cùng phức tạp, anh nhìn chằm chằm Lương Minh Nguyệt, cảm giác như tức giận, phẫn nộ linh tinh đã sớm chai sạn, anh càng không thể tin được, anh hoàn toàn bội phục Lương Minh Nguyệt. Cũng cảm thấy mình ngớ ngẩn khôn kể khi rơi vào mối quan hệ dị dạng như này.

Cậu nhóc đang hỏi: “Mẹ, mẹ đang ở đâu thế?”

“Mẹ đang chơi ở ngoài, bố vẫn chưa nấu cơm xong à?”

“Chưa ạ.” Cậu nhóc lạch bạch chạy đi rồi lại chạy về, “Bố đang nhặt đậu que.”

Hai người nói thêm mấy câu nữa rồi cúp máy.

Lương Minh Nguyệt chẳng thèm né tránh ánh mắt anh, cô hỏi anh bằng giọng điệu thản nhiên, “Nhìn tôi làm gì?”

Vương Tùng Tuấn: “Lương Minh Nguyệt, chị không sợ tôi đi ra sau lưng chị à?”

“Không.”

“Lần sau chị còn dám làm vậy, tôi sẽ bảo con trai chị gọi tôi bằng chú cho chị xem.”

“Gọi chú là đúng rồi.”

“Chị thách tôi đấy à, lúc ấy con trai chị hỏi ‘chú này là ai?’ Tôi đố chị mạnh miệng đấy.”

Lương Minh Nguyệt không hề mạnh miệng, cô thực sự sẽ dám.

Chẳng sợ giây trước cô còn nằm trong vòng tay anh, giây sau đã ngồi dậy, nhận video call, giọng nói non nớt của cậu bé truyền đến: “Mẹ.”

Lương Minh Nguyệt rất bình tĩnh, nói chuyện trời biển với Ngô Tiêu Dư, còn Vương Tùng Tuấn lại không thể nói được làm được____ Anh thực sự không làm được.

Đối với Vương Tùng Tuấn, chứng kiến sự tương tác giữa mẹ con họ không khác gì một sự rèn luyện khắc nghiệt về thể xác lẫn tinh thần anh. Sau vài lần, anh gần như chết lặng.

Điều an ủi duy nhất là cảm giác tồn tại của Ngô Tĩnh Văn rất mong manh, không biết là vì diễn kịch trước mặt con trẻ, hay do sự ăn ý đã quá quen thuộc.

Anh hỏi Lương Minh Nguyệt: “Này, sao chị có thể để chồng một mình nuôi con, rồi chạy đến đấy bồ bịch không chút xấu hổ thế? Tố chất tâm lý của chị tốt đến đáng kinh ngạc đấy.”

Lương Minh Nguyệt mặt không đổi sắc: “Quá khen.”

Vương Tùng Tuấn: “Chị có biết chữ ‘vô liêm sỉ’ viết thế nào không?”

“Không biết.” Lương Minh Nguyệt có qua có lại, khen anh: “Cậu cũng rất tuyệt, biết rõ thân phận của mình.” Cô bổ nhào lên người anh, “A Tuấn, Tiểu Tuấn, cậu là một thanh niên tốt, sao lại dại dột che chân vào gia đình người khác thế?”

“Vì tôi đã lún quá sâu vào vũng bùn, không thể thoát ra được.”

“Vì mối quan hệ bí mật này ư?”

“Vì chị.”

Lương Minh Nguyệt cười to, vuốt ve mặt cậu, “Trả lời hay lắm, suýt nữa là tôi tin rồi.”

Cô đứng dậy rời đi, Vương Tùng Tuấn nhắm mắt lại, đè nén gợn sóng trong lòng.

Lâu lắm rồi Trình Văn Khải không gặp được Vương Tùng Tuấn, không biết anh đang làm trò gì, anh ấy đang suy nghĩ xem có nên đến cửa bắt người không, thì đột nhiên thấy xe của anh ở Giai Thiện.

Anh ta thầm nghĩ, quái lạ, Giai Thiện là thiên đường ẩm thực Đường thành, là nơi anh ta thích đến nhất. Nếu không phải anh ta lôi kéo, Vương Tùng Tuấn tuyệt đối sẽ không chủ động đến đây.

Ảnh đế Trình Văn Khải ngửi được mùi drama, lại ỷ mình là khách quen, hai ba câu đã hỏi được số phòng của Vương Tùng Tuấn.

Các phòng của Giai Thiện được cố tình sắp xếp quanh co, khách lạ mới vào, nếu không có ai dẫn đường thì chẳng khác nào đi nhầm vào mê cung.

Nhưng Trình Văn Khải là ai cơ chứ, anh ta quen cửa quen nẻo, vòng vòng mấy lượt đã gặp được Vương Tùng Tuấn ở hành lang.

“Tuấn!”

Vương Tùng Tuấn đứng giữa hai vách ngăn, một trước một sau, thấy anh ta đi tới, liền tiến lên phía trước vài bước, “Sao mày lại tới đây?”

“Tới tìm mày đó.” Trình Văn Khải đẩy anh, “Đi nào, tao sắp chết đói rồi, mày thuê phòng nào?”

Vương Tùng Tuấn không chịu nhúc nhích, “Ai muốn ăn cơm với mày?”

Trình Văn Khải dùng tốc độ sét đánh lao vọt vào vách ngăn bên trái, Vương Tùng Tuấn đã sớm có phòng bị, ‘bụp’ một tiếng chặn anh ta ở cửa, hai bàn tay giằng co trên tay nắm cửa. Vương Tùng Tuấn chống chân vào khung cửa, “Mày lên cơn à?”

Trình Văn Khải cười xấu xa, “Mày đến cùng ai?”

“Liên quan chó gì đến mày.”

Trình Văn Khải dùng hết sức, “Tao rất tò mò, đi với ai mà phải lén lút vậy, Tuấn, mày đang giấu bí mật gì không thể nói cho anh biết đúng không?”

Vương Tùng Tuấn cũng tăng sức, “Mày rảnh vừa thôi.”

“Hôm nay tao nhất định phải xem, mày không cho tao vào là tao ăn vạ ở đây đấy.”

“Ai đấy?” Giọng Lương Minh Nguyệt từ phía trong truyền ra.

Trình Văn Khải cười, vẻ mặt không mấy bất ngờ, anh ta nói, “Tao biết ngay mà, Tuấn, sợ là mày không bò ra nổi cái hố này rồi.”

Anh ta thả tay, nói lớn, “Đàn chị Minh Nguyệt, là em Trình Văn Khải đấy, Tuấn nó kẹt sỉ quá, không cho em vào.”

Sau khi hứng một cú đấm hều của Vương Tùng Tuấn, Trình Văn Khải cuối cùng cũng được ngồi xuống đối diện với hai người như ý nguyện.

“Đã lâu không gặp.” Anh ta cười tươi chào hỏi.

“Ừ, đã lâu không gặp.”

Lương Minh Nguyệt ăn gần xong rồi, cô hỏi: “Hai cậu đánh nhau bên ngoài à?”

“Đâu có. Em nhất thời kích động, không khống chế được sức lực.” Trình Văn Khải than thở: “Đàn chị, chị không biết bây giờ muốn gặp cậu ta khó như nào đâu.”

Lương Minh Nguyệt còn chưa lên tiếng, Trình Văn Khải đã tiếp luôn: “Ý lộn, người khác không biết, chứ chị thì rõ rành, đàn chị Minh Nguyệt nhỉ?”

Lương Minh Nguyệt lười biếng dựa vào ghế, “Sao, cậu ghen à?”

Trình Văn Khải hơi sửng sốt, anh ta lại liếc nhìn cô, đúng là Lương Minh Nguyệt mà, nhưng trạng thái đã thoải mái hơn nhiều, còn nói đùa với mình nữa. Anh ta hào phóng thừa nhận: “Vầng, Tuấn của em hồi trước không bạc tình thế đâu.”

Vương Tùng Tuấn: “Mày lắm mồm thế? Xem cũng xem rồi, ngồi cũng ngồi rồi, mày cứ ngồi đây ăn đi, bọn tao đi trước.”

“Ơ ơ, để tao ăn cơm thừa canh cặn vậy ư?”

Vương Tùng Tuấn ném iPad cho anh ta, “Mày không biết tự gọi món à?”

Trình Văn Khải vừa lướt iPad vừa kì kèo: “Đừng đi mà. Hồi trước động đất cũng chẳng thấy hai người ngoi lên, giờ lại muốn đi đâu?”

“Về nhà.”

“Về nhà nào?”

Vương Tùng Tuấn đạp vào đùi anh ta, Trình Văn Khải kịp thời ổn định, nói: “Tuấn, dù sao tao cũng biết rồi, mày đừng hòng chơi trò thế giới hai người nữa.” Anh ta chuyển hướng sang Lương Minh Nguyệt, “Đàn chị, sắp nghỉ hè rồi, chị có muốn ra biển chơi với bọn em không?”

Lương Minh Nguyệt: “Sao phải đi cùng cậu?” Cô nắm tay Vương Tùng Tuấn, “Chúng tôi tự đi.”

Trình Văn Khải nghẹn họng, lại thấy Vương Tùng Tuấn quay đầu đi, trên mặt là nụ cười không che giấu nổi, trong lòng anh ta cảm thấy rất đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.