Lương Minh Nguyệt và Vương Tùng Tuấn gặp lại nhau vào đầu tháng Tư. Trường đã sắp xếp một nơi tham quan, thực tập cho tất cả các sinh viên năm hai chuyên ngành tự động hóa.
8:30 tập trung, Vương Tùng Tuấn mới phát hiện thầy giáo còn dẫn theo mấy đàn chị, Lương Minh Nguyệt và Hạ Tư Doanh cũng trong số đó, mỗi người phụ trách một tổ.
Lương Minh Nguyệt đứng bên chiếc xe buýt mà trường thuê, cầm danh sách điểm danh.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo gió màu kaki, trưng khuôn mặt vô cảm như bài poker ra, gật đầu để từng người một lên xe.
Cô đã đứng trên bục giảng mấy năm rồi, còn có ưu điểm mặt lạnh bẩm sinh, mỗi lần lên giọng là ai cũng ngoan ngoãn lên xe rồi ngồi xuống.
Mấy cậu trai gan to không hề sợ hãi, lên xe rồi vẫn ngoái lại nhìn cô, hoặc là chạy hẳn ra cửa sổ nhìn.
Cũng có người quay sang xem Vương Tùng Tuấn. Vương Tùng Tuấn nhanh chóng lên một chuyến xe buýt khác, từ đầu đến cuối không hề nhìn sang đây.
Mọi người đều biết hai người này từng quen nhau, sau thì chia tay trong không vui. Cũng không cần phải hỏi lý do, cuộc chia tay nào mà chẳng kết thúc trong không vui.
Điều này đã khơi dậy tâm trí rối bời của đám con trai. Đã có người khơi dòng, chứng tỏ mọi người đều có hy vọng.
Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người đều nhận ra đây chỉ là ảo giác. Lương Minh Nguyệt vẫn là Lương Minh Nguyệt ngày xưa, lạnh lùng không cảm xúc, chặt đứt mọi tưởng bở của họ. Chiến đấu rồi thất bại, một vòng luẩn quẩn, nhóm tráng sĩ dần mất đi dũng khí khiêu chiến, nhưng ngắm một tí thì vẫn có thể chứ.
Xe đi gần một tiếng đồng hồ, rồi dừng ở cổng Công viên Khoa học và Công nghệ Nhạn Thành.
Hơn một chục tổ nhỏ đi vào các nhà xưởng khác nhau.
Mỗi phân xưởng đều có một người phụ trách, dẫn mọi người tham quan chuyên môn cùng với giáo viên.
Người phụ trách đều là những người làm việc lâu năm trong công ty, rất hiểu sinh viên, cũng biết bọn họ sẽ tò mò, nghi vấn chỗ nào. Một mặt người phụ trách giới thiệu chi tiết về các thiết bị, công nghệ sử dụng trong xưởng, mặt khác sẽ chủ động giải đáp các nghi vấn và liệt kê một số kỹ năng cần đặc biệt lưu ý.
Giáo viên nhắc nhở sinh viên cần sử dụng kiến thức lý thuyết đã học để phân tích và so sánh các hoạt động kỹ thuật khác nhau của đơn vị thực tập, đồng thời tìm ra tính hợp lý và thiếu sót của nó.
Hơn một giờ trôi qua, họ đã xem gần hết thứ cần xem, giáo viên cho thêm 10 phút giải lao, để sinh viên tự tham quan hai ba vòng.
Lương Minh Nguyệt bị mấy cậu con trai vây quanh hỏi đáp, Vũ Hùng Kiệt vừa hỏi vừa viết, còn vẽ phác thảo một vài thiết bị. Lương Minh Nguyệt xem qua, sau đó giúp cậu ta chỉnh sửa vài nét bút.
“Hai đường kính này khác nhau. Nếu khó nhìn quá thì cậu có thể đánh dấu nó sang một bên.”
Vũ Hùng Kiệt làm theo, Lương Minh Nguyệt lại kiểm tra bài viết của hai bạn học khác, rồi quay người rời đi. Vũ Hùng Kiệt vội vàng giữ tay áo cô.
Ánh mắt Lương Minh Nguyệt quét qua, Vũ Hùng Kiệt liền buông ra, can đảm hỏi: “Đàn chị, chị đi xa với chúng em như vậy có thấy mệt không, hay lát nữa đi về bọn em mời chị ăn trưa nhé?”
“Không cần.”
“Chỉ là một bữa ăn thôi mà.”
“Tôi không về cùng các cậu.” Lương Minh Nguyệt nói: “Điểm danh xong, tôi sẽ không lên xe. Mọi người về trường tự giải tán đi.”
“Đàn chị đi đâu vậy?”
Lương Minh Nguyệt: “Tôi phải báo cáo với cậu à?”
Vũ Hùng Kiệt ngậm miệng lại.
Lương Minh Nguyệt không tìm thấy giáo sư La, chỉ thấy Hạ Tư Doanh ở cửa liền bước tới.
Hạ Tư Doanh nghe cô nói xong thì không hỏi nhiều, gật đầu ra hiệu OK.
Chờ Lương Minh Nguyệt quay đi, Hạ Tư Doanh liếc nhìn bóng lưng cô, sau đó nhìn sang Vương Tùng Tuấn vừa tiến vào, đứng bên cạnh chồng thành phẩm, nhẹ hít một hơi. Có trời mới biết ánh mắt cô ấy đã lặng lẽ đảo giữa hai người này bao lần.
Hai người thản nhiên coi nhau như không khí, giống như mọi chuyện đã qua.
Nhưng Hạ Tư Doanh vẫn không thể nhịn được nhìn qua nhìn lại, ai bảo đêm đó đã để lại ấn tượng quá sâu đậm với cô.
Rõ ràng qua bốn tháng rồi, nhưng khi nghĩ lại cô vẫn nhớ như in.
Đêm đó, cô đang gõ laptop thì nghe thấy động tĩnh bên vách, lúc to lúc nhỏ, suy nghĩ của cô cứ thế vỡ òa, không thể tập trung nổi nữa, sau một hồi đấu tranh, cô áp tai vào cửa phòng.
Cách một phòng khách nhỏ và hai cánh cửa, cô thực sự không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng cô biết họ đang cãi nhau, Vương Tùng Tuấn dường như rất tức giận, tiếng la hét như đi đánh trận. Cô nín thở, tim đập rất nhanh, lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau đó, Vương Tùng Tuấn giận dữ bỏ đi, tiếng đập cửa rung như sấm rền.
Tiếng ồn ào dịu xuống, căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Hạ Tử Doanh đứng bên cửa cảm thấy có chút bồn chồn, cô tự hỏi có phải mình đã làm gì sai không, có phải không nên mở cửa cho Vương Tùng Tuấn không, sao lại mơ màng cho Vương Tùng Tuấn vào thế? Cô vô cùng bức xúc, càng nghĩ lại càng thấy mình sai, còn chờ Lương Minh Nguyệt đến hỏi tội.
Nhưng Lương Minh Nguyệt không đến. Đêm ấy bình yên trôi qua, bình minh lại đến.
Cô mong ngóng bọn họ làm lành, nhưng chưa được mấy ngày hy vọng đã tan biến. Vương Tùng Tuấn đã có người mới, một cô em xinh đẹp, tóc xoăn màu hạt dẻ. Khi cô vô tình đụng phải cô ấy, tim thật sự chịu một kích, bước chân cũng cứng đờ, lại nghe mọi người xung quanh móc mỉa Lương Minh Nguyệt, cô càng thêm hổ thẹn.
Vì vậy, cô mặt xám mày tro đến gặp Lương Minh Nguyệt để xin lỗi, Lương Minh Nguyệt nghe cô nói xong cũng không quan tâm lắm, chỉ đáp: “Ừ.”
Cô thất thểu ra về, trong lòng cũng không lường hết được, sau một hồi cãi vã long trời lở đất lại chẳng có gì tiếp, bỗng nhiên thế gian thái bình yên ấm vậy sao? Trai gái bây giờ tự do cởi mở thế à? Thế tại sao lại cãi nhau? Rốt cuộc là vì cái quái gì?
Đã rất lâu rồi Vương Tùng Tuấn và Lương Minh Nguyệt không ở chung một khung hình, những câu hỏi dồn nén trong lòng Hạ Tử Doanh đã sớm tiêu tan, chỉ là trực giác của cô mách bảo, hai người đó vẫn chưa xong đâu.
Sau đó trực giác của cô ấy đã được xác thực.
Vương Tùng Tuấn cũng không lên xe buýt.
Lương Minh Nguyệt không rời khỏi khu khoa học kỹ thuật, cô men theo dãy nhà cao tầng ồn ào, cúi đầu, chậm rãi đi vào trong.
Vành đai xanh bên hông trồng long não cuống dài, cây không quá cao, cây kim mai được cắt tỉa gọn gàng, lúc này đương độ nở hoa, cánh hoa đỏ tươi, ấm áp, từng chùm từng mảng nở rộ giữa cành lá, như tấm thổ rực rỡ của thiên nhiên.
Đi thêm một đoạn, gấm vóc rẽ cong, hóa ra đã đến điểm cuối.
Lương Minh Nguyệt dừng chân trước cây long não thứ hai tính từ bên phải, ngẩng đầu nhìn một lúc rồi kiễng chân lên, giơ tay với, nhưng dù cô cố gắng thế nào, tay cũng không thể chạm vào cành cây.
Cô lùi lại mấy bước, dùng hết sức bật lên, “xoạt” một tiếng, cành lá nhỏ khẽ rung động.
“Xoạt___”
Phía sau truyền đến tiếng động nhỏ.
Lương Minh Nguyệt quay đầu lại, Vương Tùng Tuấn đứng dưới gốc cây, tay vẫn giơ cao, nhẹ nhàng nhún chân, lại một tiếng “Xoạt——” vang lên.
Anh mặc một chiếc áo khoác ngắn, mái tóc đã cắt ngắn, khi anh nhảy lên, đường cong giữa quai hàm và cằm cực kỳ đẹp.
Lương Minh Nguyệt nhìn anh không chớp mắt, tiến lại gần Vương Tùng Tuấn một bước.
Vương Tùng Tuấn lùi lại.
“Chị lại muốn tới à?” Anh nghiêng đầu, đút hai tay vào túi, khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng, “Chị không có điểm mấu chốt sao?”