Tang kỳ còn có năm ngày nữa là kết thúc, Hoành Khuynh lại xuất hiện. Lần này hắn phụng mệnh hoàng hậu đến đưa Lưu Quang vào cung.
"Hôm đó thấy nàng khiếp đảm trước mặt mẫu hậu như thế, không ngờ bà lại thích nàng, " Hoành Khuynh nói. "Có thể thấy nàng thật sự có năng lực."
Lưu Quang giương mắt nhìn Hoành Khuynh, thấp giọng nói: "Hoàng hậu rất hiền lành, hiển nhiên sẽ không làm khó ta."
"Vậy là tốt rồi." Hoành Khuynh nhìn xung quanh linh đường, hỏi, "Tri Ngọc đại sư đâu? Ngài ấy vẫn thường hay ở cạnh nàng mà, sao hôm nay không thấy?"
Lưu Quang sửng sốt, cảm thấy Hoành Khuynh hôm nay rất lợi hại, vì thế nàng thẳng thắt lưng can, nói: "Đại sư... không khoẻ. Đang nghỉ ngơi."
"Nghe nói ban đêm đại sư cũng thường túc trực bên linh cữu với nàng, thật sự là đáng quý." Hoành Khuynh cười.
Lưu Quang chỉnh lại váy, nói: "Chúng ta không phải vào cung sao?"
"A, phải rồi." Hoành Khuynh vẫy tay, ngoài cửa tiến vào vài thị vệ xách giỏ theo. "Phụ hoàng biết Tri Ngọc đại sư ở đây, sợ tiếp đón không được chu đáo cho nên bảo ta mang chút thức ăn đến."
Lưu Quang gật đầu, rồi cho nha hoàn ở gần đó đem đồ đi.
"Chúng ta đi thôi."
Hoành Khuynh kéo tay Lưu Quang đi ra cửa. Bất quá Lưu Quang lập tức rút tay ra, rồi nhìn lên cao đường dưới ánh nhìn của Hoành Khuynh. Hoành Khuynh thấy thế thì cười, đi ra ngoài trước.
Lần này, Hoành Khuynh không có ngồi cùng kiệu với Lưu Quang mà là cưỡi ngựa đi trước.
Trong kiệu, Lưu Quang thở phào. Cửa sổ kiệu có ba lớp: trong cùng là gấm, giữa là sa mỏng và phía ngoài là rèm châu tinh xảo. Lưu Quang vén lớp gấm, xuyên qua sa mỏng và rèm châu để nhìn ra bên ngoài. Lần đầu tiên, khi nàng đến Tây viện thì không có tinh lực để tò mò. Rồi sau đó, dù là đi theo Hoành Khuynh tiến cung hay quay về chủ viện nàng cũng không có đánh giá bên ngoài. Nàng sinh ra và lớn lên ở Hoành Kinh, nhưng nó như thế nào nàng cũng không biết. Hoành Kinh... có thể nói là nàng có nhiều tình cảm cho nó hoặc, không có bất kì tình cảm nào. Lưu Quang đi theo Hoành Khuynh vào cung, và lần này không có đổi kiệu, nhưng khi kiệu ngừng, Lưu Quang đi ra, mới phát hiện nơi đây không phải là Trạch-Quảng cung của hoàng hậu.
"Đây là..."
"Đây là Đông Cung." Hoành Khuynh đã xuống ngựa, cười nói. "Trước khi đến chỗ mẫu hậu, nàng không muốn nhìn xem nơi sau này sẽ sống hả?"
Lưu Quang cúi mắt: "Ta còn mặc đồ tang mà, có lẽ không tiện đâu."
"Cung nghênh nương nương..."
"Cung nghênh nương nương..."
Trong điện toát ra hai hàng tỳ nữ, đều đều hành lễ và đều nhịn không được nhìn xem nàng. Lưu Quang không có chú ý tới xưng hô. Lúc này, nàng đứng cửa đại điện và nàng cảm thấy rất trống trải - cho dù bên cạnh đều là người nhưng nàng thấy như không có. Nơi mà từng nghĩ sẽ làm chủ lại âm kém dương sai rốt cuộc vô duyên với mình. Giờ này khắc này đứng đây, đúng là ngay cả chân cũng bước nổi - không muốn bước.
"Nàng có lẽ sợ mẫu hậu, nhưng đây là nhà mình mà." Hoành Khuynh thân thiết nói, sau đó kéo Lưu Quang đi vào.
Lần này, Lưu Quang không có linh đường để nàng viện cớ, vì thế nàng chỉ có thể bất an theo sát Hoành Khuynh.
"Đến đến đến, đó là đại hoa viên nhà chúng ta." Hoành Khuynh nhiệt tình giới thiệu. Sau đó dẫn Lưu Quang dạo trong hoa viên một vòng.
Lòng Lưu Quang căn bản không ở đây, dĩ nhiên mắt cũng thế - nàng đi theo Hoành Khuynh đi khắp nơi, không biết đi qua biết bao nhiêu căn phòng, cuối cùng, Hoành Khuynh đưa nàng đến tẩm cung. Tuy Hoành Khuynh bây giờ mới cưới thái tử phi, nhưng thị thiếp đã có vài người. Vài người đó cũng có nghe danh thái tử phi đã lâu nhưng mà chưa từng gặp qua bao giờ - ngay cả khi đã vào Đông Cung rồi mà thái tử phi vẫn thần bí khó lường - hiện tại, nghe Hoành Khuynh dẫn thái tử phi trở lại, và còn thong dong đi dạo ở Đông Cung, vì thế bọn họ đều thay xiêm y màu trắng, cẩn thận chỉn chu xong đều quỳ một hàng trước tẩm cung đã được Hoành Khuynh an bài ở hướng Đông khi đại hôn.
"Sau này bọn họ đều do nàng quản hết." Hoành Khuynh chỉ vào nhóm thiếp và nói với Lưu Quang.
Lưu Quang nhìn nhóm thiếp, nghe còn chưa hiểu; khi bọn họ ngẩng đầu lên, tuy thần tình cung kính nhưng mỗi người đều là thập phần mỹ mạo, nàng mới hiểu được. Và Lưu Quang lại thấy bi ai. Vậy, ngày khác mình cũng có khác gì mẫu thân?
"Các ngươi lui xuống đi. Chờ thái tử phi chính thức hồi cung lại đến thỉnh an." Hoành Khuynh nói.
"Vâng ạ." Nhóm thiếp dịu dàng đáp, rồi chậm rãi lui ra.
Lúc này Lưu Quang mới phát hiện: chỉ còn nàng và Hoành Khuynh ở tẩm cung.
Lưu Quang căng thẳng, hỏi: "Thái tử điện hạ, e là hoàng... mẫu hậu còn đang chờ, chúng ta nên đến Trạch-Quảng cung đi."
Dứt lời, Lưu Quang sẽ xoay người nhưng Hoành Khuynh đã ngăn cản: "Yên tâm, ta đã mượn chút thời gian của mẫu hậu, không trễ đâu! Đến đây nào!"
Lưu Quang trống rỗng trong đầu. Có vài tỳ nữ đến nâng điểm tâm và nước trà đi vào tẩm cung, Lưu Quang thấy thế chỉ có thể khẩn cầu ở trong lòng mong thái tử không có ý gì khác.
Tẩm cung thái tử có một loại hương khí nặng nề.
"Ta hay nóng tính, và loại thơm đa văn này có thể làm dịu tâm tính." Thái tử giải thích, đưa Lưu Quang đến bàn tròn.
Lưu Quang quan sát một chút, không thấy có gì khiến nàng lo lắng thì mới thoáng yên lòng. Nàng ở ngồi xuống, trà đã pha xong, nàng khẽ nhấp một ngụm.
Hoành Khuynh vung tay lên, và tỳ nữ khom lưng lui ra.
Lưu Quang nhìn Hoành Khuynh.
"Việc riêng, không tiện để người khác nghe." Hoành Khuynh nói. Nhưng không có nói tiếp nữa mà tự nhiên cười cười.
Lưu Quang giật mình: "Chuyện gì ạ?"
"Hôm trước ta nhận được một mật thư, nội dung rất kì quái, " Hoành Khuynh nhìn Lưu Quang với ánh mắt cổ quái. "Nàng biết nó viết cái gì không?"
Lưu Quang nín thở.
"Nó viết rằng nàng và Tri Ngọc đại sư có quan hệ mờ ám."
Lưu Quang chợt hoảng - may mà nàng đang cầm trà, trà là nóng và có chút tác dụng tỉnh táo.
Hoành Khuynh không thèm nhắc lại mà là nhìn Lưu Quang, tinh tế nhìn thần sắc của nàng.
"Điện hạ... tin ạ?" Lưu Quang hỏi.
"Mật thư viết rất khó hiểu, " Hoành Khuynh nói. "Còn nói nàng cực kỳ ỷ lại Tri Ngọc đại sư, và còn nói nàng và đại sư tuy hai mà một, cộng tiến cộng lùi."
"Là ai đã bày ra?" Lưu Quang đứng dậy, bặm môi tức giận. "Thái tử điện hạ đã quên sao? Lần trước ngài đến Hoành Quốc đã đả thương Tri Ngọc đại sư. Ta thấy có người không muốn Hoành - Ngạn hai nước bình yên cho nên đến vu cáo đây mà, thật sự là ác độc!"
"Nhưng..." Hoành Khuynh nhấp trà, "đại sư bắt nàng đi là sự thật."
Lưu Quang ngẩn ngơ, nói: "Ta tự nguyện đấy."
Hoành Khuynh khẽ nhíu mày. Thấy Lưu Quang kích động, sắc mặt cũng đỏ bừng liền mềm giọng nói: "Nàng kích động làm gì, ta chỉ là tò mò thôi."
Lưu Quang chỉ phải ngồi xuống, chậm rãi bình tĩnh lại: "Điện hạ tò mò điều gì chứ?"
"Thứ viết trên đó mập mờ, ngay cả chính lá thư cũng là không rõ nguồn gốc... và nói cũng không rõ mấy làm ta đoán mãi, " Hoành Khuynh cười nói. "Ta đoán không ra, nên gọi luôn nàng cùng đoán. Nếu người truyền tin có mục đích của hắn, thì hắn cũng có lý do của hắn. Cho dù tra được người đưa tin muốn làm gì thì ít nhất phải đoán được cái tin này rốt cuộc đang nói cái gì."
Lưu Quang rất hồ nghi lời Hoành Khuynh nói, nhưng nàng không dám tùy tiện mở miệng, nàng chỉ phải thận trọng ngồi đó một lúc.
"Nghe nói..." Hoành Khuynh nói thêm, "Tri Ngọc đại sư là pháp sư, đúng không?"
Lưu Quang không đáp, vì vấn đề này không cần trả lời cũng biết.
"Theo ta thấy, Ngạn Quốc thật sự là kỳ quái. Nếu là người khác, ai dám giữ pháp sư ở trong cung? Pháp sư chính là thầy pháp, đó là mê hoặc lòng người, người ta tránh còn tránh không kịp."
"Nghe nói thái tử điện hạ mời Tri Ngọc đại sư hành pháp cho chúng ta?" Lưu Quang nói.
Hoành Khuynh gật đầu: "Dù sao cũng không phải là pháp sư bình thường, đúng không?" Không đợi Lưu Quang trả lời, Hoành Khuynh nói tiếp, "Mà, suy cho cùng nàng ấy cũng là pháp sư, có vu thuật, nếu gặp tiểu nhân bắt hắn làm con rối hẳn là không khó nhỉ?"
Lưu Quang chần chờ một chút, đần độn hỏi: "Thái tử... con rối mà điện hạ nói... là ta sao?"
"Nếu nàng là con rối..." Hoành Khuynh thấp giọng nói. "Sau nay lại thường xuyên ở cạnh ta..."
Lưu Quang kích động đứng lên. Thơm trong phòng này cái gì mà tĩnh tâm chứ?? Phải là kích hỏa mới đúng!
"Thái tử có thể xem Lưu Quang là con rối, nhưng không phải bởi vì Tri Ngọc đại sư thao túng!" Lưu Quang cố sức nhẫn nhịn phẫn nộ, cật lực nói rõ giọng mình, "Nếu đại sư có thể thao túng ta thì cần gì ngàn dặm xa xôi đưa ta về đây để rước lấy ngờ vực này? Chẳng thà ở Ngạn Quốc ngồi mát ăn bát vàng có phải hơn không?"
"Nàng kích động thật." Hoành Khuynh nhìn Lưu Quang với ánh mắt phức tạp.
Lưu Quang liếc qua một bên, tận lực hờ hững nói: "Không phải ta kích động, mà là điện hạ rất đả thương người."
"Nói trắng ra, ta chỉ đoán dụng tâm người ta cứu nàng mà thôi, " Hoành Khuynh dời người qua, nhẹ nhàng nắm người Lưu Quang, "Nàng là thái tử phi của ta, sao ta có thể hoài nghi nàng."
Lưu Quang tránh người, buồn bã nói: "Nếu không phải đại sư, ta và điện hạ sẽ có ngày tái kiến sao?"
"Ta biết rồi. Những lời này quả thật là đả thương người." Hoành Khuynh lại đến gần, khẽ vỗ về hai tay Lưu Quang. "Nàng buồn thật à? Là ta không đúng, " thanh âm Hoành Khuynh hơi khàn, tay hắn dần dùng sức, "đừng giận, được chứ?"
Lưu Quang rốt cục cảm giác không đúng, cả người cứng ngắc.
"Thái tử, ngài..."
"Lưu Quang, " Hoành Khuynh đứng dậy nắm Lưu Quang, tựa bên tai nàng nói. "Ta chờ nàng đã lâu."
"Không, thái tử điện hạ..." Lưu Quang bối rối giãy dụa, quỳ xuống đất, lựa lời mà nói, "Lưu Quang còn tang kì, không thể..."
"Mẫu thân nàng đã hồi hương đã nhiều ngày rồi, " Hoành Khuynh ngồi xuống nâng cằm Lưu Quang, và khi nhìn thấy nước mắt rơi xuống trên tay, Hoành Khuynh không khỏi giật mình. Sự nóng bỏng vừa rồi bị nước mắt dập tắt, mà giọt lệ trên tay kia lại như làm bỏng hắn.
Hắn hỏi: "Nàng... vì hiếu mà khóc. Hay, không muốn ta chạm vào mà khóc?"
"Thái tử, không thể..." Lưu Quang dập đầu nói. "Cho dù muốn ta chết... cũng không thể..."
Cho dù muốn ta chết cũng không thể... Hoành Khuynh ngơ ngác nghe những lời này, và giọt lệ trên tay hắn rốt cục cũng lạnh đi...