Loáng thoáng có thể nghe được tiếng Đào Khê ở phía sau, Túc Mệnh nhẹ nhàng cười, từ trong lòng ngực rút ra một khăn tay. Khăn tay rất đặc thù, sờ vào phảng phất có hạt mịn mịn. Trước khi tiến cung nàng gặp được một người rất là thú vị. Càng thú vị chính là quan hệ của người này với Thám hoa Tần Hải Lâu, và tân quý phi. Xưa nay nghe nói Thất vương gia đoạn tụ, nào biết trong hoàng cung còn có một tình yêu ly kỳ hơn.
Để khăn tay lại vào ngực, Túc Mệnh quay lại Tế Tự điện. Diễm Trì đang tựa dưới bóng cây trước điện. Túc Mệnh tiến lên, không có đến trước mặt Diễm Trì. Diễm Trì vốn đang nhắm mắt dưỡng đột nhiên mở mắt ra, động thân đứng vững.
"Tiểu thư!"
"Tuy rằng em rất tích cực, nhưng ta sẽ không đi nhanh như vậy nha!" Túc Mệnh nhấc trường bào đi lên cầu thang bạch ngọc, một mặt cười nói.
Diễm Trì nhất thời ai oán nhìn Túc Mệnh: "Em cũng không mong gì nhiều, chỉ cần tiểu thư nhớ rõ lời mình nói thì tốt rồi."
Túc Mệnh kinh ngạc quay đầu lại nhìn: "Ngữ khí tuy dịu dàng, nhưng không đi không thể sao."
"Đương nhiên." Diễm Trì nhướng mày, rút ra một phong thư từ trong lòng, "Bảo Kiều đã đến Hoành Đô, ngay cả tin cũng đến rồi nè."
Túc Mệnh đẩy cửa son điện Tế Tự. Bên trong vô cùng quạnh quẽ nhưng được quét tước sáng bóng như gương, hương khí cũng quanh quẩn như thường. Xem ra tất cả người ở đây đích xác không nhàn hạ.
Diễm Trì thấy Túc Mệnh không quay đầu lại liền ngoan ngoãn thu hồi phong thư, sau đó châm một cây nhang. Diễm Trì vẽ vài đạo phù cho hoàng cung bằng nhang ở trước ba bức tượng Thần, phân biệt dán tại tứ phương cái đỉnh ở điện phía Tây. Bên trong đỉnh có lửa quanh năm, lá bùa dần thấm vào trong, không phải cháy mà là tỏa kim quang rồi ẩn vào.
Chờ hoàn thành, Túc Mệnh ngồi xếp bằng trên điện, nhắm mắt, thủ nhược liên hoa, bình tâm tĩnh khí.
Diễm Trì thấy thế đứng im bên cạnh, chờ nhang tàn mới thôi.
Khói nhang di chuyển, Túc Mệnh chậm rãi thở. Khi mở mắt ra, nàng thấy khói bay không giống bình thưòng hay bay thẳng lên trên, mà là hơi hơi khuynh đãng hướng về phía Đông. Túc Mệnh quay đầu, nhìn hướng Đông của đại điện như có thể nhìn được xuyên tường.
Khói khác thường Diễm Trì đương nhiên cũng nhìn thấy, nàng chỉ khẽ nhúc nhích đã vọt được đến trước đại điện, ngửa đầu nhìn bầu trời phía Đông trong lành, không thấy một áng mây bất thường nào.
"Cũng không có gì khác thường!" Diễm Trì quay đầu lại nói với Túc Mệnh.
"Thật sao." Túc Mệnh đứng dậy, đốt thêm một cây nhang, rung chuông đi xung quanh đại điện một lần, vẩy thêm nước, sau đó mới đi ra đại điện. Không trung đích xác không có khác thường nhưng trong trẻo tới nỗi phát ghét. Túc Mệnh nhíu mày, nội tâm lại nổi lên ác ý.
"Nguyên bản muốn cho Đào Khê đi theo đến Hoành Quốc, xem ra không được."
"Xảy ra chuyện gì sao?" Diễm Trì lo lắng hỏi.
"Hiện tại không biết, bất quá ngày mai phải làm tràng cúng bái trấn một lần." Túc Mệnh nói xong duỗi tay ra, "Đưa đây."
Diễm Trì sửng sốt, mới kịp phản ứng tiểu thư đây là muốn thư của Bảo Kiều, nàng vội vàng lấy ra, tâm tình cũng đã không còn nhẹ nhàng khoan khoái như trước.
Túc Mệnh mở thư, thư chỉ viết bốn chữ to: Kinh vi thiên nhân.
"Xem rồi?" Túc Mệnh hỏi.
"Rồi." Diễm Trì đáp, trộm nhìn sắc mặt Túc Mệnh, thấy cũng không âm trầm như vừa rồi nhìn thấy tà yên - khói tà.
"Xem ra hoàng thượng nói không giả, " Túc Mệnh đưa thư lại cho Diễm Trì, "vừa vặn có hai việc có thể làm chung."
"Hai việc?" Diễm Trì hiếu kỳ hỏi.
"Thái tử Hoành Khuynh sắp cưới Lưu Quang tiểu thư của em, hoàng thượng cử ta thay mặt Ngạn Quốc đi chúc mừng."
"Cái gì Lưu Quang tiểu thư của em?? " Diễm Trì kêu gào, mà thấy một đội thị vệ vừa lúc đi qua ngoài điện liền áp chế thanh âm nhỏ lại, "Em nghe Đào Khê nói, cách Hoành Quốc càng xa càng ly kỳ kinh diễm."
"Còn nói chỗ nào nữa, " Túc Mệnh cười Diễm Trì, bỗng nhiên nghĩ đến chiếc khăn ở trong ngực, "chẳng lẽ em không biết lời đồn vừa đáng sợ vừa buồn cười sao?"
Diễm Trì vẫn muốn cãi cọ, bởi vì nàng đã phác thảo dung mạo Lưu Quang tiểu thư ở trong cảm nhận, nhưng thấy tiểu thư nghe được nhiều ý kiến hơn thì lại không cho là đúng. Mà ngẫm lại cũng kỳ quái thật.
"Dù sao cũng sẽ đi, rốt cuộc thế nào nhìn sẽ biết thôi." Diễm Trì nói.
Hai người vừa nói xong, một thị nữ đứng ở ngoài điện xa xa không biết khi nào đi tới hành lễ, cung kính nói: "Thỉnh Tri Ngọc đại sư dời liên nghỉ tạm."
"Đã biết!" Túc Mệnh lãnh đạm đáp, cùng Diễm Trì đi theo thị nữ ly khai Tế Tự điện.
Ngày hôm sau phải làm lễ cúng bái, khi Túc Mệnh cùng Diễm Trì tiến đến thì đã thấy xa giá. Một võ tướng còn đứng chờ ở bên, khi nhìn đến Túc Mệnh thì lập tức bái sâu rồi lui sang một bên mà đứng.
"Khi nào xuất phát?" Hoàng đế Ngạn Tập hỏi Túc Mệnh.
"Tùy thời cũng có thể." Túc Mệnh hơi hành lễ.
"Trẫm đã chuẩn bị quan viên đi theo, " hoàng đế chỉ võ tướng, "Tiêu Viên."
Túc Mệnh gật đầu thuận theo.
"Còn một quan văn tên Lê Thanh, đã đi lĩnh hạ lễ." Hoàng đế phất tay, Tiêu Viên khom người lui ra, Diễm Trì cũng lui xuống.
Túc Mệnh thấy thế vẫn bất động thanh sắc.
"Lần này đến Hoành Quốc, toàn bộ giao phó cho nàng. Ta không sợ nàng làm hỏng việc mà chỉ sợ nàng vui đùa mà quên trở về." Ngạn Tập thong thả đến bên cạnh Túc Mệnh, thở dài nói.
"Dù là Hoành Quốc hay ở đây đều có tự do riêng, Hoàng thượng đa tâm rồi." Túc Mệnh lại hành lễ, bị Ngạn Tập nâng đỡ.
"Vốn định để nàng ở thêm vài ngày, nhưng sợ không đủ thời gian, " nói đến đây, Ngạn Tập liếc Túc Mệnh, nén giận, "Một đường đi, hẳn là nàng chơi đủ có đúng không?"
Vừa nghe lời này Túc Mệnh cười tươi: "Đúng, chơi hay nhìn, đều đủ."
"Chơi cái gì nhìn cái gì mà có thể làm nàng vui vẻ như vậy?" Ngạn Tập vội hỏi thêm. Hai người đã rất lâu không có tự nhiên nói chuyện như thế này.
"Đều là chút việc nhỏ ở phố phường, nghe có vài phần mới mẻ thôi." Túc Mệnh lui ra phía sau từng bước, "Vậy, Túc Mệnh xin cáo lui, ngày mai sẽ xuất phát."
Ngạn Tập nửa ngày không nói lời nào.
Túc Mệnh cũng không có rời đi.
Thật lâu, Ngạn Tập mới thở dài một hơi.
Túc Mệnh rời khỏi đại điện.
Ngoài điện, Diễm Trì cùng võ tướng Tiêu Viên đang đợi. Thấy Túc Mệnh đi ra, Diễm Trì tiến lên đón: "Khi nào thì đi?"
"Ngày mai. Chuẩn bị hết chưa?"
"Đào Khê ranh ma đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tiểu thư tới."
Túc Mệnh nghe vậy cười khẽ: "Nàng nghĩ chúng ta sẽ mang nàng đi?" tiếp đó nhíu mày, "Gần đây có huyết quang, nàng đi không được rồi."
"Vậy là nàng sẽ phải thất vọng." Diễm Trì muốn cười nhưng vẫn làm như buồn rầu.
"Nếu nàng có thể ứng phó, hội hợp chúng ta cũng không muộn."
"Vậy hôm nay chúng ta rảnh rỗi, đi đâu nhìn một cái nha..."
"Quả nhiên em đến du sơn ngoạn thủy, thật thảnh thơi..."
"Tiểu thư nói gì vậy,..."
"..."
Võ tướng Tiêu Viên đứng ở một bên khẽ nhếch miệng nhìn theo hướng Túc Mệnh cùng Diễm Trì rời đi, trong lòng chỉ có những lời này dần dần phóng đại từ khi hắn nhận được thánh chỉ: Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, có thể đồng hành cùng Tri Ngọc đại sư thần bí khó lường đến Hoành Quốc... Lần này nhất định phải được đại sư tiên chỉ mới có thể làm rạng rỡ tổ tông...