Lưu Quang đi theo quản gia nhận phòng. Nửa đường, quản gia sai nha hoàn Tiểu Cốc mang nàng đi tiếp. Tiểu Cốc dẫn Lưu Quang tới hậu viện. Nơi này có một độc viện là nơi Trương phủ chuyên tiếp đãi khách nhân. Tuy Trương lão lui dưỡng nhiều năm nhưng vẫn có khách hay tới chơi; một vài ở mấy ngày, một vài ở hơn năm rưỡi. Độc viện có hai lầu ba mặt, mỗi phòng đều độc nhất vô nhị. Quản gia ý bảo Tiểu Cốc đem Lưu Quang đến lầu một gian bên phải, Tiểu Cốc mở phòng, giao chìa khóa cho Lưu Quang,
"Cô nương, chính là gian này."
Lưu Quang vào cửa. Trong phòng rất sạch sẽ, như tùy thời sẽ có người vào ở. Mang hành trang đặt ở đầu giường, Lưu Quang buồn bực nghĩ: rõ ràng giới thiệu nàng là phu nhân tân khách, nhưng Tiểu Cốc vẫn gọi cô nương?
Lưu Quang đến trước đài trang điểm, nhìn vào gương đồng, sau đó đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Đã là thê, sao không vấn tóc?
Lưu Quang nhào vào gương nở nụ cười, sau đó rút trâm kéo tóc qua bên hông búi lên. Mặc dù nàng cũng không thường chăm sóc tóc mấy, nhưng xuất phát từ trực giác con gái thì vẫn phải làm thỏa đáng. Lưu Quang nhìn kĩ mình trong gương lại có chút kinh ngạc: đây.. đây là nàng sau khi xuất giá? Mày như vậy, mắt như vậy... Nàng trầm xuống đến hơi hơi ngưng tụ con ngươi. Thế này, thoạt nhìn tựa hồ rất thăng trầm.
Dù là Túc Mệnh không gì không làm được cũng không phát hiện lỗi này, hoặc là nói dù nàng không búi tóc vẫn không có gì khác biệt.
*
Túc Mệnh nói với Trương lão rằng lão đã gặp qua Thái tử phi Lưu Quang.
Trương lão hớp nửa hớp trà, vội nuốt xuống ngạc nhiên hỏi: "Vì đâu mà nói thế?"
Túc Mệnh cười nhưng không nói, chỉ nhè nhẹ dùng bát chà miệng bát khác.
Trương lão bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Hơn nửa ngày, lão vẫn nghĩ không ra mình đã gặp Yến Lưu Quang khuynh quốc khuynh thành hồi nào. Càng không rõ là, ngay cả chính lão cũng không biết thì tại sao Tri Ngọc đại sư biết?
Duyên phận của lão và nàng Tri Ngọc đại sư bắt đầu khi lão còn tại vị Thừa tướng, một lần đi sứ Ngạn Quốc. Tuy rằng hiện tại nhìn không ra niên kỉ Túc Mệnh, nhưng Túc Mệnh khi đó đã rất lão luyện. Vốn lão cũng không ngờ sẽ hội kiến nàng, mà ở đại hội tranh luận do Ngạn Hoàng an bài may mắn giao thủ với sư phụ nàng. Lúc này bất giác thấy luyến tiếc, lão mới lén nhìn hai người thêm. Lúc rời đi Ngạn Quốc, Túc Mệnh còn tặng một ít thư tịch hiếm cho lão.
Nếp nhăn Trương lão ngày càng nhăn thêm, Túc Mệnh mới hỏi: "Trương lão cũng biết chuyện năm đó Thái tử vừa gặp Yến Lưu Quang đã thương?"
"Dĩ nhiên là biết." Trương lão gật đầu, "Khi đó Tử Lương mới làm Thừa tướng không đến một năm, ta còn ở Hoành Kinh chưa đi."
"Không biết lúc ấy tình hình thế nào?" Túc Mệnh chớp mắt.
Trương lão gõ quải trượng xuống đất vài cái, thở dài, nói: "Chuyện này nếu ngài hỏi người ngoài tuyệt đối không ai biết. Xem như ngài hỏi đúng người đi." Tiếp theo lão lại hỏi, "Mà đã là chuyện cũ năm xưa, ngài muốn biết làm gì?"
"'Lưu Quang mâu chuyển, rực rỡ giai nhân ', dù là ai cũng tò mò hết. Hơn nữa, ngài không muốn biết Yến Lưu Quang ngài đã gặp rốt cuộc là ai sao?" Túc Mệnh nói, dụ dỗ không chút nào che dấu.
Trương lão suy nghĩ một chút, nói: "Yến Tử Lương là đệ tử của ta, chuyện nhà nó dĩ nhiên ta biết. Nó chỉ có một đứa con gái tên là Yến Tê Đồng, nó thương nàng như minh châu. Đột nhiên có một ngày ta nghe nói Thái tử vừa nhìn đã nhìn trúng con gái Tử Lương, ta còn tưởng là Yến Tê Đồng, kết quả lại là đứa tên Yến Lưu Quang? Chuyện này làm rất nhiều người khó hiểu, bởi chưa ai nghe qua bao giờ. Sau đó, nghe người trong Yến gia nói, Yến Lưu Quang khi sinh ra thì đã ở riêng trong phòng suốt cho tới năm bảy tuổi bởi thầy bói từng nói tương lai nàng sẽ là mẫu nghi thiên hạ, cho nên Yến Tử Lương cất giấu nàng kỹ trong phòng, không cho ai thấy, chờ nàng đến tuổi ngọc bích sẽ đưa vào cung." Nói đến chỗ này, đột nhiên Trương lão đổi chuyện, "Túc Mệnh, những lời này ngài tin không?"
Túc Mệnh nhẹ giọng cười nói: "Nếu lời này xuất từ Thái tử cùng Lưu Quang trước đó thì có nghe được một phần, sau đó thì..."
Trương lão cũng cười ha ha: "Rất đúng, những lời này chỉ lừa được dân chúng, có thể làm Yến Lưu Quang tăng thêm chút sắc thái thần bí là cùng. Hoặc cũng có thể là do những người đố kị hắn thêm thắt. Nhưng ta là thầy nó, sẽ tin sao? Mà dù nói như thế nào thì cũng là do nó bày mưu đặt kế dưới ngôn luận."
Túc Mệnh hơi nghiêng đầu, hỏi: "Khi đó ngài còn chưa đi, vì sao lại không gặp Yến Lưu Quang?"
Trương lão hừ một tiếng, từ từ nhắm mắt lại nói: "Ngay từ đầu hắn đã không để bất kì ai biết đến đứa con gái này, dù là ta."
Túc Mệnh nín cười, sợ là tôn nghiêm lão nhân gia bị hao tổn đi.
"Một khi đã như vậy, ta sẽ không yêu cầu gặp làm gì. Dù sao tương lai ai là Thái tử phi, ai là Hoàng hậu cũng chẳng quan hệ gì với lão." Trương lão mở mắt, là một mảnh hờ hững, "Nghe nói có rất nhiều người muốn thấy mỹ nhân, đều bị cự tuyệt, kể cả hoàng gia. Đương nhiên, điều này cũng có nguyên do là ta."
"Ủa?" Túc Mệnh lập tức phấn chấn tinh thần.
"Đêm trước khi ta rời đi Hoành Kinh, Yến Tử Lương tới tìm ta, lúc này hắn mới thổ lộ chân tướng. Ngài đoán thế nào?" Trương lão thần bí hỏi.
Túc Mệnh buồn cười, nói: "Yến Lưu Quang không phải chính thất Yến Tử Lương sinh, mà là tiểu thiếp không có danh phận."
Trương lão sửng sốt.
"Yến Tử Lương căn bản không quan tâm đứa con gái này, mặc cho sống chết ở đâu nhiều năm cũng chưa từng gặp."
Trương lão lẩm bẩm nói: "Ngài thật đúng là không gì không biết, " chợt lão bừng tỉnh, "vậy ngài còn hỏi?"
"Ta chỉ muốn chứng thực một việc, ngài tiếp tục nói đi." Túc Mệnh cười nói.
"Ừ, đúng, tựa như ngài nói vậy, cho nên tên Yến Lưu Quang thật ra xem như là Thái tử ban cho. Ngài có thể tưởng tượng được rằng, đột nhiên vô căn cứ xuất hiện thêm một đứa con gái quý giá vậy trong lòng hắn cũng rất loạn. Thứ nhất, hắn có vị chính thê hết sức lợi hại nên đã quên mất tiểu thiếp sinh Lưu Quang cho hắn. Nhưng kể từ đó, tiểu thiếp thì không thể không thu, mà chính thê thì âm thầm vẫn quấy rối. Thứ hai, hắn rất có tài, ta còn phải bảo vệ hắn. Vả lại hắn mới vừa đăng tướng vị không lâu, đột nhiên có thể biến thành phụ bằng nữ quý, trong triều dòm ngó ánh mắt không nói, mỗi ngày có người muốn biết chân tướng cũng làm hắn phiền não không thôi. Cho nên, hắn tới tìm ta xin giúp đỡ."
Túc Mệnh hừ một tiếng khinh thường. Yến Tử Lương nghe Thái tử nói tám chữ xong mới thuận thế làm theo, lại cật lực bưng bít chân tướng, phi quân tử.
Trương lão thở dài: "Mà nếu hắn đã ở tình thế cấp bách, ta bảo hắn tương kế tựu kế, chú đài cao, khóa kim chi, luyện kỳ hình, ma kỳ tính, mục đích chỉ có một. Nếu Thái tử có thể thuận lợi kế vị thì nàng là lá chắn vững chắc cho hắn. Tám năm, có lẽ đủ."
"Tám năm..." Túc Mệnh lặp lại, sau đó thở dài, "Trương lão, ngài đoán không trúng biến hóa sau tám năm nha."
Trương lão sửng sốt: "Xảy ra chuyện gì?"
Túc Mệnh chống má, suy nghĩ xa xôi.
Ấn theo nguyên trạng tám năm trước mà phát triển, ở giữa không xảy ra tình tiết nào thì quốc sắc Lưu Quang cùng Thái tử thật là có thể suy diễn thành chuyện xưa truyền quốc tốt đẹp cỡ nào; nhất kiến chung tình khi còn trẻ, sau khi lớn lên đúng hẹn kết tóc, tương lai sóng vai leo lên đại điện cùng chung vinh hoa phú quý, nắm quyền sinh quyền sát. Đáng tiếc, vận mệnh luôn có thể diệt hết lương duyên.
Đột nhiên, Túc Mệnh nhớ tới lúc nàng ở trên nóc nhà nhìn trộm gương mặt đầy tro bếp... Nàng chợt cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu. Túc Mệnh chấn chỉnh lại tinh thần. Trương lão cũng đang đợi nàng phục hồi tinh thần lại.
"Trương lão, người đi cùng ta, ngài cảm thấy thế nào?" Túc Mệnh hỏi.
Trương lão lại sửng sốt. Nàng kia, lão không có ấn tượng gì. Nhưng mà phải cười nhạo nàng một chút: "Ngài nói nàng là ' nương tử ' ngài, nhưng sao nàng còn thả tóc? Đã là phụ nữ là không nên."
Lúc này đổi lại Túc Mệnh ngây ngẩn cả người. Khó trách suốt đường đi, vừa nói nàng là nương tử mình thì ai cũng nhìn. Mà mình chỉ nghĩ do dung mạo. Thì ra là thế. Nghĩ vậy, Túc Mệnh không biết nên khóc hay cười. Uổng cho Lưu Quang rối rắm suốt, uổng cho mình mọi cách khuyên bảo nàng.
"Ha ha, " Trương lão đắc ý cười nói: "Ngài còn làm ra bộ dạng phong lưu phóng khoáng, nếu bị vạch trần ngay tại chỗ hẳn rất thú vị."
Túc Mệnh cũng cười theo: "Là ta sơ suất."
"Đúng rồi, " Trương lão dần dần dừng cười, "nàng là ai?"
"Nàng?" Túc Mệnh không chớp mắt nói: "Nàng chính là Yến Lưu Quang."
Trương lão phất phất tay phê phán: "Cho dù ta mới vừa cười ngài, ngài cũng không nên nói giỡn với lão nhân ta."
Túc Mệnh ngưng môi, một mặt nhìn Trương lão.
Tay Trương lão nhất thời cứng đờ, cả người dại ra. Hồi lâu, mới nghe được Trương lão nặng nề nói: "Không... Không thể nào..."
"Bằng không ngài nghĩ sao khi ta hỏi ngài gia sự nhà họ Yến?" Túc Mệnh hỏi.
Trương lão nhìn Túc Mệnh, thấy nàng không cười mà bình tĩnh lúc này mới vỗ ngực than: "Điều này sao có thể?"
"Sự thật là như thế, " Túc Mệnh gật đầu, "nàng có viên hổ phách, là tín vật Thái tử đưa cho nàng."
"Hổ phách?" Trương lão thất thanh nói, "Lẽ nào là viên ' ngã minh chi tâm '?"
"Trương lão cũng biết ' ngã minh chi tâm '?" Túc Mệnh thật có hơi kinh ngạc. Mặc dù nó là bảo bối nhưng dù sao cũng chỉ dành cho vu thuật, thường nhân sẽ không nhận ra.
"Ôi, năm đó Thái tử sinh ra, đầy tháng làm lễ chọn vật, hắn cũng chẳng thèm nhìn ở đâu nhiều mà đã cầm giữ ' ngã minh chi tâm '. Ta biết nó hữu dụng đối với ngài, nên khi từ biệt Ngạn Quốc ta còn muốn tìm Thái tử hỏi hắn để tặng cho ngài. Kết quả sau khi trở về bị bệnh nặng, rồi chức trách Thừa tướng làm quên mất."
Túc Mệnh nói: "Viên hổ phách hiện tại trong tay Lưu Quang, ta đã xem qua, cho nên mới nhận định nàng chính là Lưu Quang thật."
"Lưu Quang thật?" Trương lão hiếu kỳ hỏi, "Chẳng lẽ còn Lưu Quang giả?"
"Lấy dung mạo Lưu Quang như vậy là chê cười hoa thơm cỏ lạ sao?" Túc Mệnh hỏi lại.
Trương lão càng cảm thấy cổ quái: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Ta cũng rất muốn biết, " Túc Mệnh duỗi chân đứng dậy, "Năm đó bị Thái tử nhìn trúng Yến Lưu Quang có sắc đẹp như thế nào? Vì sao sau tám năm nàng biến hóa một trời một vực so với lời đồn? Yến Tê Đồng lấy giả thay thật là bất đắc dĩ hay mưu kế? Chỉ bấy nhiêu đó," Túc Mệnh xoay người lại đối mặt Trương lão, "bây giờ chưa biết."
Trương lão đã từ từ phục hồi tinh thần, lại suy nghĩ một lát, nói: "Ngài kể sự việc ở Hoành Kinh mà ngài biết đi."
Vì thế Túc Mệnh kể rõ lại quá trình. Trong lúc đó, Trương lão không nhúc nhích, như lão nhân vừa rồi cả kinh không phải lão.
Sau khi nghe xong, Trương lão hỏi: "Cho nên ngài mang nàng ra, giúp nàng tìm về dung mạo ban đầu?"
"Phải, " Túc Mệnh rũ mắt: "Thái tử phi Hoành Quốc là ai vốn không quan hệ gì với ta. Nhưng ta rất tò mò. Nếu ta có thể cứu nàng, ta sẽ đưa nàng quay về làm Thái tử phi."
"Ngài điên rồi." Trương lão liên tiếp lắc đầu, "Cho dù đúng như ngài đoán, bị Yến thê bức hại thì chắc chắn đã tổn thương đến gân cốt, vô lực xoay chuyển."
"Vậy thì đổi cốt mà chữa thôi." Túc Mệnh lãnh đạm nói, "Nếu nàng muốn báo huyết hận này, nàng sẽ chịu đựng được."
"Túc Mệnh, ta vốn không nên hỏi ngài như thế. Hôm nay chúng ta ngồi đây là cái duyên của lão, không phải vì quyền thế. Ngài đừng quên ngài là người Ngạn Quốc. Nếu ngài chữa khỏi cho nàng, đưa nàng về bên cạnh Thái tử Hoành Khuynh thì khó bảo toàn để người ta không nói nàng là biểu tượng ngài sắp xếp bên cạnh Thái tử. Ngài cho là nàng có thể an tọa vị Thái tử phi?"
Túc Mệnh mỉm cười, hết sức ngạo nghễ: "Nếu ta muốn làm, tất nhiên đã sách lược vẹn toàn."
"Được rồi, " Trương lão nghĩ nghĩ, "nếu nàng tự hủy hoại mình, mà người khác cũng là bất đắc dĩ thì ngài sẽ làm sao?"
Túc Mệnh ngẩng đầu nhìn bức cuồng thảo trên tường một lúc lâu mới nói: "Ta cùng nàng hữu duyên, giữ nàng lại là được thôi."
Trương lão gật đầu: "Được duyên của quân, tam sinh hữu hạnh."
Túc Mệnh ngồi vào bên cạnh Trương lão: "Ta biết Trương lão tuy đã lui khỏi tướng vị nhưng nhân mạch vẫn còn, ta muốn nhờ Trương lão phái người âm thầm điều tra hộ."
"Lão hủ hiểu." Trương lão vuốt râu, "Ngài không nói, ta cũng sẽ tìm người tìm hiểu kỹ, bằng không ta cũng lơ mơ không rõ." Cuối cùng, lão nhìn Túc Mệnh, "Ta xem ngài để bụng như thế, gần đây rất nhàm chán sao?"
"Ha ha, " Túc Mệnh nhướng mày cười khẽ, "Chúng ta là thân thiết với người quen sơ. Ngài như phụ mẫu ta, biết tính nết ta hết."
Trương lão vừa lòng gật đầu, thập phần hưởng thụ lời này: "Ngài chỉ biết chơi, đừng để một ngày nào đó đem mình lâm vào trò chơi đấy."
"Như thế nào?" Túc Mệnh không để ý nói: "Ta là người bị rút hết thất tình lục dục rồi, ngài không biết sao?"
Trương lão vừa nghe liền khẩn trương: "Nghe nói Tri Ngọc đại sư chọn truyền nhân sẽ nguyền rủa truyền nhân, là thật?"
Túc Mệnh cười nói: "Lời đồn đó đừng tin quá. Nếu đúng, thì ta có khác gì người chết đâu?"
"Cũng đúng cũng đúng!" Trương lão vỗ tay nói: "Thật ra người là người biết tình biết nghĩa, làm khó ngài rồi."
"Quốc mệnh không thể trái mà thôi." Túc Mệnh lãnh đạm nói. Nàng hơi khom người, "Như vậy, làm phiền ngài."
"Yên tâm đi." Trương lão thấy lời này dĩ nhiên chấm dứt đề tài, nói, "Nếu ngài đã đến đây thì ở chút thời gian đi, ta sẽ không để ngươi đi nhanh như vậy nữa."
"Ta biết chứ, " Túc Mệnh cười nói, "ta còn chưa thấy chắt trai qua ngài đâu."
"Ha ha, " nhắc tới, vẻ mặt Trương lão vẫn còn sợ nói, "Mẹ cháu nó sinh ra cháu suốt ba ngày, dọa lão hủ ta gần chết."
"Khó sinh?" Trong đầu Túc Mệnh hiện lên tên một người.
"Ừ, bà đỡ thay bốn năm người liên tục, sau đó mới mời được người tên là Âm Cố mới thuận lợi đón cháu sinh ra."
Quả nhiên, Túc Mệnh thầm nghĩ, hỏi: "Âm Cố còn ở trấn không?"
"Đi rồi, " Trương lão cau mày nói, "đó là người rất cổ quái. Tiền không chịu nhận nhiều, rượu cũng không uống, xong việc đã đi mất."
Túc Mệnh thở dài. Hiện tại nàng sống như thế nào? Mà khóa trường mệnh, nàng muốn làm cho hài tử của ai?
"Như thế nào? Chẳng lẽ một bà đỡ mà ngài cũng quen?" Trương lão đứng dậy, ý bảo Túc Mệnh cùng đi ra ngoài.
"Quen ạ." Túc Mệnh gật đầu.
Trương lão trọn tròn mắt, than thở câu: "Chỉ biết lừa gạt lão nhân ta thôi."
Túc Mệnh bật cười, nhưng không nói gì, đi theo Trương lão ra ngoài.
Sau khi rời khỏi sảnh, Trương lão lập tức tìm quản gia, đem Túc Mệnh cùng Lưu Quang vào hậu viện, chọn gian phòng u tĩnh nhất. Dù sao Túc Mệnh ở ngoài vẫn là nam tử, Lưu Quang là nương tử nàng, Trương lão cũng tùy theo nàng thôi.
Rất nhanh, Trương lão lại gặp được Lưu Quang. Lúc này lão không qua loa nhìn nàng như lúc đầu, nhưng cũng không thể nóng lòng ở nhìn thấu chân tướng trên người nàng được.
Mà Túc Mệnh nhìn đến Lưu Quang đầu tiên có chút kinh ngạc. Chỉ thấy Lưu Quang búi tóc lên, lộ ra cái gáy tinh tế. Khi Lưu Quang đi tới nàng, gió thổi y động mà người tĩnh như mây, mâu gian hắc mục như nước sơn, như cười như nhăn mày. Túc Mệnh nghĩ: nàng phải phong hoa tuyệt đại, nàng phải phong hoa tuyệt đại!