Chiến Vương Thương Phi

Chương 98: Hoàng thương




Người trên đường phố rất nhiều, chung quanh vây quanh rất nhiều dân chúng, người bọn hắn tuy không nhận biết nhưng từ trên quần áo xem, khẳng định là người nhà giàu.

Trong nhà giàu loại chuyện này cực kỳ bình thường, xem tiểu nương tử kia nhu nhu nhược nhược, khóc vô cùng thê thảm, nhao nhao đối nam tử kia chỉ trích, nhưng cũng không có một người dám lên tiếng, làm không tốt sẽ rước họa vào thân.

Đúng lúc này, Bất Hối từ trên trời nhảy xuống, đồng loạt bắt được roi của Lôi Tường, trở tay quăng trở về, sau đó nâng Phượng Uyển Nhan dậy.

Phượng Uyển Nhan vẫn quỳ trên mặt đất ôm ống quần Lôi Tường, bị kéo thật lâu, y phục mỏng manh đã bị mài lộ, da thịt non mịn cũng đều chảy ra máu, trên người còn có từng đạo vết roi, mắt khóc đến sưng phồng lên.

Hiện tại nhìn thấy có người xuất thủ, trên mặt treo một bên cảm kích còn có lo lắng: "Vị công tử này, cám ơn hảo ý của ngươi, bất quá đều là ta sai, không trách tướng công, ngươi nhanh rời đi thôi."

Nàng rất hiểu Lôi Tường, sợ bởi vì mình làm cho người hảo tâm chịu liên luỵ, cho nên mới đem Bất Hối đẩy ra ngoài.

Bất Hối hôm nay ra ngoài vẫn là dịch dung thành dáng vẻ nam tử, cho nên Phượng Uyển Nhan không nhận ra nàng nàng cũng không kỳ quái, bất quá nàng thực tò mò, Phượng Uyển Nhan đường đường là công chúa một quốc gia, làm sao có thể bị ức hiếp đến nông nỗi như thế này?

Đối với loại tính cách yếu đuối này nàng không vui, nhưng lại không có biện pháp mặc kệ, lôi nàng đến bên cạnh, nhỏ giọng nói một câu: "Ta là Bất Hối."

Nghe vậy, Phượng Uyển Nhan sửng sốt một phen, bất quá giây lát trong mắt liền tràn ngập kinh hỉ, có lẽ là vì thời điểm trước kia Đức Phi chịu khi dễ chính là Duệ Quý Phi hỗ trợ, cho nên nàng đối Bất Hối cũng tràn ngập tin tưởng. Còn một điểm, thân phận Bất Hối hiện tại là Hộ Quốc Công Chúa, chỉ cần nói rõ thân phận, Lôi Tường khẳng định không dám làm càn.

"Giỏi lắm, tiện nữ nhân, lại đáp thượng một cái, nói, ngươi tới cùng cho ta đội bao nhiêu cái nón xanh?" Lôi Tường cũng không nhận ra Bất Hối, nhìn đến nàng vẻ mặt khinh thường mắng lên, nhưng cũng không tiếp tục động thủ, bởi vì lực độ Bất Hối mới vừa quăng roi trở về làm cho hắn kinh hãi.

"Trói hắn lại."

Bất Hối không để ý đến hắn, mà là để cho Nguyên Bích cùng Phượng Yêu ra tay, hai nha đầu này thời gian trước bị thương, trúng độc, cho nên mấy ngày nay chuyện gì cũng chưa làm cho bọn họ xuất thủ, hiện tại vừa nghe, khẩn trương hưng phấn đi ra, đã lâu không động thủ, tay đều đã ngứa.

Lôi Tường làm tham tướng, hắn tự nhiên có công phu cao thâm, nhưng công phu Nguyên Bích cùng Phượng Yêu cũng là nhất lưu, hơn nữa các nàng là hai người, cho nên đánh không lâu, Lôi Tường đã bị đánh nằm trên đất.

Lúc này, Vô Ảnh đột nhiên xuất hiện, sau đó cầm dây thừng nhanh chóng trói Lôi Tường lại mang đi, kia kêu một cái tốc độ.

Kỳ thật hắn là không dám gặp Bất Hối, vẫn trốn tránh, từ ngày quấy rầy chuyện tốt của Vương gia hắn liền đem chính mình dấu đi, sợ Bất Hối tìm hắn tính sổ, hôm nay xuất hiện cũng là bất đắc dĩ, cho nên mới giải quyết bằng tốc độ nhanh nhất, hi vọng chủ tử có thể thấy mình hữu dụng không so đo.

Đối với phản ứng của hắn, Bất Hối hiểu rõ, nàng hiện tại mới không tìm hắn phiền toái, cùng lắm là chờ lúc hắn thành thân, tìm người mỗi ngày nửa đêm đi gõ cửa phòng hắn.

Phượng Uyển Nhan không nghĩ tới sự tình liền kết thúc như vậy, sững sờ nhìn Bất Hối, không biết nên phản ứng như thế nào.

Nhìn nàng toàn thân vết thương, Bất Hối bất đắc dĩ, lôi kéo ống tay áo của nàng hướng quán lẩu đi đến, vẫn là phải khẩn trương băng bó mới được.

Mà người chung quanh thấy không chuyện gì cũng nhao nhao bỏ đi, bất quá trong miệng vẫn mắng Lôi Tường xứng đáng.

Kỳ thật Bất Hối sở dĩ giải quyết như vậy là không muốn bại lộ thân phận Phượng Uyển Nhan, nếu như bị dân chúng biết, nàng về sau liền không dám gặp người, hoàng thất mất mặt.

Thời điểm bắt đầu, Lôi Tường cũng không nói ra thân phận bọn hắn, cũng là sợ bị dân chúng biết, đến lúc đó khẳng định cũng bị phạt.

Trở lại phòng thuê, Bất Hối sai người đi chuẩn bị đồ băng bó gì đó, lại để tiểu nhị mang tới một chậu nước, Phượng Yêu lại trở về lấy y phục.

Nước vừa mang lên, Nguyên Bích cẩn thận giúp Phượng Uyển Nhan lau miệng vết thương, cho tới giờ khắc này nàng mới biết được, thì ra Nguyên Bích cũng là nữ nhân, lập tức yên tâm, bất quá giây lát lại lo lắng: "Thất hoàng muội, lần này thật sự cám ơn ngươi, bất quá làm như vậy có thể mang đến phiền toái gì cho ngươi hay không?"

Nghe vậy, Bất Hối bất đắc dĩ thở dài: "Sẽ không, trước bôi thuốc đi, nếu không sẽ lưu lại sẹo."

Khi lau sạch sẽ miệng vết thương trên người Phượng Uyển Nhan, Bất Hối cho nàng một chút kim sang dược, dược trên người nàng đều là Hoa Thiên Thần làm ra, ngàn vàng khó cầu, thời điểm thuốc mỡ xoa vào miệng vết thương, từng trận mát rượi truyền đến, làm cho thần sắc trên mặt Phượng Uyển Nhan tốt lên vài phần.

Bất Hối nhất cử nhất động, làm cho nàng không tự chủ được nhớ tới Duệ Quý Phi trước đây, khi đó cũng là giúp mẫu phi như vậy, xem ra nàng cùng mẫu phi nhất định là phải chịu ơn các nàng.

Bất Hối bôi thuốc cho nàng cũng không có chú ý thần sắc của nàng, bởi vì ánh mắt của nàng đều đặt ở trên người Phượng Uyển Nhan, chỉ thấy trên người nàng vô số vết thương lớn nhỏ, vết thương cũ mới đều có, xem ra ngày thường thường xuyên bị đánh.

Thấy vậy, chân mày Bất Hối cau lại, nhìn Phượng Uyển Nhan nói: "Nhị hoàng tỷ đường đường là công chúa, tại sao lại bị ngược đãi như vậy, hơn nữa đều đã như vậy như thế nào lại vẫn cùng hắn cùng một chỗ? Không nghĩ tới nói cho Phụ Hoàng để các ngươi cùng cách sao?"

Ngay lúc Phượng Uyển Nhan muốn nói gì, Phượng Yêu mang y phục về đến đây, dược trên người nàng cũng đều xoa xát quá, sau đó thay đổi toàn thân y phục, nhìn thoáng qua Phượng Yêu cùng Nguyên Bích, sau khi các nàng rời đi, thở dài một hơi.

Sau một lúc lâu, đối với Bất Hối mở miệng nói: "Chuyện này nói thì dài dòng, ta cho tới bây giờ không cùng người nói qua, vẫn kìm nén dưới đáy lòng rất khó chịu, hôm nay liền cùng hoàng muội nói một chút đi."

Nghe vậy, Bất Hối tìm một vị trí ngồi xuống, nàng cũng rất tò mò, tại sao Phượng Uyển Nhan lại trở nên hèn mọn như vậy.

"Khi ta còn đang đọc sách tại thư viện, khi đó ta cũng có sức sống giống Hoàng Muội, mà còn thích bênh vực kẻ yếu, không nhìn được có người khi dễ kẻ yếu, có một lần ta nhìn thấy một bạn học cùng trường bị khi dễ, trong lòng nổi lên nộ khí, không nói hai lời liền ra tay, hung hăng giáo huấn kẻ khi dễ người."

"Khi đó lại vẫn dương dương đắc ý, nhưng sau có người nói cho ta biết, người ta cứu kia là kẻ trộm, bởi vì trộm đồ mới bị đánh. Ta vừa nghe, cảm thấy liền nóng nảy, sau đó lo lắng tìm kiếm người bị ta giáo huấn, muốn giải thích với hắn, chưa từng nghĩ, thật đúng là bị ta tìm được, thì ra hắn cũng là bạn học cùng trường, sau khi ta nói rõ ý đồ muốn đến, chờ tiếp thu trừng phạt."

Nói tới chỗ này, Phượng Uyển Nhan ngừng lại, giống như lâm vào trong hồi ức, mặt đỏ lên, một lát sau mới nói tiếp.

"Người kia nói với ta, hắn không tức giận, hắn thật lâu trước đây đã thích ta, nhưng chưa dám mở miệng, lần này hết sức cảm tạ ta đánh hắn. . . . . . Từ đó về sau, hắn thường xuyên tới tìm ta, đưa cho ta một chút lễ vật, còn có đồ ăn, hơn nữa đồng ý sau khi lớn nhất định sẽ cưới ta. Khi đó rất vui vẻ, mỗi ngày đều ngóng trông sớm ngày trưởng thành, ngày như vậy qua rất nhanh, chớp mắt chúng ta đều đã lớn, đến tuổi đàm hôn luận gả."

Thần sắc trên mặt Phượng Uyển Nhan đột nhiên trở nên thống khổ, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống.

"Ngày đó, hắn hưng phấn chạy tới nói cho ta biết, rốt cục có thể lấy ta làm vợ, ta cũng thật cao hứng, sau khi trở lại cung vẫn đợi tin tức hắn cầu thân, nhưng, một ngày đi qua, nửa tháng đi qua, vẫn không có bất luận tin tức gì. Ngay lúc ta nhịn không được muốn đi tìm hắn lại đột nhiên truyền đến tin tức hắn muốn thành thân."

"Một khắc kia, ta thật sự nghĩ tới đi tìm chết, nhưng ta không cam tâm, hắn đối với ta đều là sự thật, tại sao lại đột nhiên cưới người khác? Cho nên thời điểm buổi tối ta vụng trộm chạy tới nhà bọn họ tìm hắn, khi thấy hắn ta liền không có tâm tư đi trách cứ, bởi vì lúc đó hắn nằm ở trên giường, chỉ còn lại nửa cái mạng."

"Thì ra, người nhà của hắn đã vì hắn an bài một hôn sự khác, hắn không đồng ý liền phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn là vô dụng, kia căn bản là không phải hắn tự nguyện. Hắn nhìn thấy ta đến, ôm ta khóc, hắn nói cho ta biết, trong lòng hắn chỉ có một mình ta, cả đời này cũng chỉ yêu ta một người, cho dù thành thân cũng sẽ không đụng vào nữ nhân đó, sẽ có một ngày, nhất định sẽ đến cưới ta."

"Kỳ thật khi nhìn thấy hắn ta liền minh bạch, cho nên nhanh đáp ứng hắn. Ta nguyện ý chờ hắn, bất luận bao nhiêu năm, cho dù cả đời này ta cũng nguyện ý chờ."

"Nhưng vận mệnh của ta căn bản là không phải ta có thể làm chủ, khi đó đã đến tuổi thành hôn, có rất nhiều người đến cầu thân, ta đều từng cái cự tuyệt, tuổi của ta cũng càng lúc càng lớn, người cầu thân cũng càng ngày càng ít, Phụ Hoàng cùng mẫu phi nhìn đều thực vội, sau cùng Đại hoàng tỷ giật dây, ta gả cho Lôi Tường."

"Ngày thành thân, trong tay của ta chuẩn bị một cây chủy thủ, muốn ngày hôm đó kết thúc sinh mệnh mình, cho dù chết cũng không thể phản bội lời thề chúng ta. Thời điểm chủy thủ sắp cắm vào ngực hắn lại xuất hiện, hắn nói cho ta biết, hắn không ngại ta lập gia đình, cũng sẽ không trách ta phản bội lời thề. Nếu phu quân của ta tốt với ta, hắn hi vọng ta sống tốt, chỉ cần ta hạnh phúc là được, nếu đối ta không tốt, như thế liền chờ hắn, đến lúc đó liền mang ta cao chạy xa bay."

"Tối hôm đó ta rốt cuộc kìm nén không nổi cảm tình của mình, giao mình cho hắn, cũng là muốn chứng minh với hắn tâm của ta đều chỉ thuộc vê một mình hắn. Sau khi hắn rời đi Lôi Tường liền trở lại, ta nói cho hắn, ta không thích hắn, hơn nữa đã là nữ nhân của người khác. Hắn cực kỳ phẫn nộ, muốn giết ta, nhưng hắn không dám, như vậy sẽ hủy đi đường làm quan của hắn, cho nên chỉ có thể nhịn, lập tức liền bỏ đi."

"Sau khi hắn đi, trái tim của ta mới để xuống, nhưng chủy thủ vẫn không rời khỏi người, chỉ cần Lôi Tường dám đụng vào ta, ta liền tự sát. Từ đó về sau, ta mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng không ra, mà Lôi Tường lại nạp thiếp vào phủ, ra ngoài tìm nữ nhân, về sau có mấy lần hắn muốn chạm ta, đều bị ta lấy cái chết uy hiếp, hắn rốt cục đã chết phân tâm kia."

"Bất quá tuy hắn không đụng chạm ta, nhưng không muốn buông tha ta, chỉ cần hắn không cao hứng sẽ tới lấy ta ra trút giật, ta cảm thấy thua thiệt hắn, cũng tùy ý hắn phát tiết, này cũng là nguyên nhân vì sao ta không phản kháng."

Bất Hối một mực nghe nàng nói, không biết có nên tức giận hay không, vì nam nhân kia đáng sao? Nhiều tuổi qua như vậy, có lẽ nam nhân kia đã sớm quên ước định lúc trước.

"Ta biết hắn vẫn chưa quên, cho nên ta sẽ tiếp tục chờ hắn." Nhìn thấy bộ dáng Bất Hối liền biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, cho nên khẩn trương giải thích nói.

Nhìn thấy thần sắc hạnh phúc trên mặt nàng khi nhắc tới nam nhân kia, Bất Hối liền biết, tình yêu các nàng lúc trước nhất định cực kỳ thâm. Nếu nam nhân kia vẫn chưa quên ước định này, vẫn vì phân ước định này cố gắng, nàng nguyện ý hỗ trợ.

"Hắn là ai vậy, có lẽ ta có thể giúp các ngươi."

Thân phận Phượng Uyển Nhan đặc biệt, cho nên chuyện này rất khó, nhưng nàng vẫn nguyện ý hỗ trợ.

Nghe vậy, trong mắt Phượng Uyển Nhan giống như thấy được hi vọng, nhưng suy nghĩ đến thân phận đối phương nàng lại khó xử: "Cám ơn ý tốt hoàng muội, ta còn cho rằng hoàng muội sẽ coi thường ta."

Đối với loại hành vi này, không phải người nào cũng có thể tiếp thu.

"Nếu hắn cố gắng cả đời cũng không có biện pháp thoát khỏi cái nhà kia? Các ngươi liền như vậy cả đời sao?" Bất Hối biết, thân phận đối phương nhất định không thấp, thân phận càng cao chuyện này lại càng khó, nếu không cũng sẽ không nhiều năm như vậy vẫn một điểm tin tức đều không có.

Nghe xong Bất Hối nói, trong mắt Phượng Uyển Nhan có một tia động dung, trong lòng nàng tin tưởng Bất Hối, cũng biết nàng rất có năng lực, suy nghĩ một lát chậm rãi nói: "Hắn là con của rấn Quốc Công, cũng là phò mã Đại hoàng tỷ hiện tại."

Con của Trấn Quốc Công?

Phò mã Phượng Uyển Tình?

Trên mặt Bất Hối lộ ra một tia kinh ngạc, thân phận này thật đúng là đủ lớn!

Đối với người Phượng Uyển Tình gả, Bất Hối là có nghe thấy, đó là một nam nhân không học vấn không nghề nghiệp, cờ bạc thành tánh, ma ốm, cư nhiên là người yêu Phượng Uyển Nhan, xem ra hắn nhất định không đơn giản như bề ngoài.

Cư nhiên có thể giấu diếm được người của Phượng Uyển Tình, xem ra hắn cũng là nhân vật, mà làm như vậy, nhất định là cố gắng vì ước định kia, xem ra Phượng Uyển Nhan là thành công.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Bất Hối, ánh mắt Phượng Uyển Nhan tối sầm xuống, ôn hòa nói với Bất Hối: "Chuyện này ngươi không giúp được cũng không sao, ta tin tưởng hắn nhất định có thể làm được, tối hôm đó hắn tới tìm ta nói, tin tưởng không bao lâu nữa, hắn liền có biện pháp để Đại hoàng tỷ từ hôn, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi Phượng Quốc, tìm một chỗ ẩn cư."

Tối hôm cung yến đó, Lăng Tiêu tìm Phượng Uyển Nhan, nói với nàng, nguyện vọng bọn hắn rất nhanh có thể thực hiện, lúc ấy các nàng cao hứng liền ôm ở một chỗ, vừa lúc bị một đại thần trong triều thấy được, hôm nay lâm triều bởi vì Lôi Tường chọc tới đại thần kia, sẽ đem chuyện kia nói ra.

Lôi Tường lúc ấy phản bác, nhưng về phủ thấy Phượng Uyển Nhan liền biết chuyện kia nhất định là thật, không nghĩ tới gian phu kia cư nhiên là tên ma ốm kia.

Hắn cư nhiên liền một tên ma ốm cũng không bằng? Điều này làm cho hắn thập phần bất bình, lại thêm Phượng Uyển Tình cũng không để ý Lăng Tiêu, ngược lại lại rất muốn giết hắn, cho nên hôm nay hắn mới có thể đi tìm Lăng Tiêu tính sổ.

Phượng Uyển Nhan biết đương nhiên lo lắng, một mực cầu hắn, sau đó liền có một màn trên đường kia.

"Yên tâm, chuyện này ta nhất định giúp ngươi." Bất Hối sau khi sững sờ liền phản ứng kịp, nếu Lăng Tiêu nói như vậy, nhất định chuẩn bị không sai biệt lắm, hơn nữa Phượng Uyển Tình cũng không phải thứ gì tốt, cho nên nàng nhất định giúp.

"Hoàng muội thật sự nguyện ý giúp ta? Ngươi có biện pháp?" Phượng Uyển Nhan lại thấy được hi vọng, kích động bắt lấy tay Bất Hối hỏi.

Bất Hối gật gật đầu, xem ra nàng có thể sai người đi liên hệ Lăng Tiêu một chút.

*

Trong gian phòng đối diện quán lẩu, Lăng Tiêu thống khổ nhìn quán lẩu đối diện.

Mấy ngày nay hắn đều hết sức vui vẻ, bởi vì sự tình rốt cục muốn thành, cho nên hôm nay ra uống trà, không nghĩ tới lại thấy được một màn như thế.

Hắn đã từng đi tìm nàng, mỗi lần nàng đều nói mình sống rất tốt, bảo hắn không cần qua tìm nàng, đợi sự tình hoàn thành lại đi, thì ra là nàng sợ mình thấy thương tâm.

Mình có tài đức gì, có thể cho nàng vì mình trả giá nhiều như vậy, hai tay nắm thật chặt, trong mắt một mảnh ngoan độc, hắn quyết định phải sớm ngày hành động.

Khi nhìn quán lẩu đối diện, không biết nàng được người nào cứu, người kia có mục đích gì hay không? Có thể thương tổn nàng hay không?

Thời điểm hắn vừa nhìn thấy Phượng Uyển Nhan bị đánh, ngay lập tức muốn đi xuống, cho dù là bại lộ cũng không sợ, không nghĩ tới Bất Hối ra tay trước, cho nên liền một mực trong phòng này chờ Phượng Uyển Nhan ra ngoài.

Nhưng thời gian từ từ qua đi, đã nửa canh giờ nàng còn chưa đi ra, trong lòng nhịn không được lo lắng: "Hồng Lăng, ngươi đi điều tra thân phận người hôm nay."

Hồng Lăng là ảnh vệ Lăng Tiêu bên người, vẫn đều đi theo bên cạnh hắn, nghe xong mệnh lệnh lập tức ra ngoài.

Đúng lúc này, hắn rốt cục nhìn thấy Phượng Uyển Nhan xuất hiện, là được nam tử vừa mới cứu nàng đưa ra, sau khi thấy nàng ngồi xe ngựa rời đi, người cũng bay ra ngoài.

*

Sai khi Bất Hối tiễn Phượng Uyển Nhan trở lại phủ công chúa, ở trong nhà xem xét sổ sách mấy cửa hàng, Chiến Cảnh Thiên đã đi ba ngày, một phong thơ cũng không có, xem ra chuyện lần này quả thật rất khó giải quyết, trong đầu đều là bộ dáng của hắn, chuyện gì cũng làm không vào.

"Tiểu thư, nhận được một tin tức, Phượng Quốc sẽ tại ngày mồng năm chiêu mộ hoàng thương." Nguyên bích xử lý xong chuyện Lôi Tường chạy trở về, đồng thời mang về một tin tức.

"Hoàng thương?" Bất Hối cho tới bây giờ chưa từng nghe qua tin tức này.

Hoàng thương là chuyên môn cùng hoàng thất buôn bán, hàng năm trong cung cần gì đó đều rất nhiều, vì đảm bảo số lượng cùng chất lượng, cần phải có người cố định làm.

Mà hiện tại hoàng thương không chỉ có riêng điểm tốt như vậy, trừ lần đó ra, còn có thể tiếp quản sản nghiệp lương thực cùng muối của Phượng Quốc, hai thứ này đều là món lãi kếch sù, không biết vì sao không đem những thứ này khống chế trong tay mình, ngược lại để ra ngoài.

Bất quá nếu nhượng lại, nàng liền nhất định phải nắm chắc cơ hội này, thực lấy đến thân phận hoàng thương, mạch máu kinh tế Phượng Quốc liền nắm giữ ở trong tay mình.

"Nguyên bản hoàng thương lần này còn thời gian ba năm mới tới kỳ, nhưng hắn liên lụy đến chuyện của Liễu Thượng Thư, đã bị chém đầu, cho nên mới lấy ra mục tiêu cạnh tranh, hoàng bảng vừa mới dán ra."

Nguyên Bích nhìn thấy hoàng bảng này, lập tức liền chạy về, nàng cũng biết hoàng thương có ý nghĩa gì.

"Lần này quy tắc là gì?" Cạnh tranh Hoàng thương cũng không phải người nào bạc nhiều là có thể, còn có rất nhiều yêu cầu.

"Người tham gia cần dân chúng đề cử, hơn nữa phải có hai mươi gian cửa hàng trở lên, tại Phượng Thành không có vài người có thể đạt được, cụ thể lựa chọn như thế nào phải đợi đến lức đấy mới tuyên bố." Trên hoàng bảng chỉ viết đơn giản một chút quy tắc, cho nên Nguyên Bích cũng chỉ biết như vậy.

"Hai mươi gian cửa hàng trở lên?" Đối với điểm này, Bất Hối có chút nghi hoặc, nàng ở bên trong Phượng Thành chỉ có mười gian cửa hàng.

Nguyên Bích tự nhiên biết nàng lo lắng cái gì, khẩn trương đáp: "Cửa hàng này không nhất định là phải ở Phượng Thành, trong lục quốc đều có thể, nhưng Phượng Thành nhất định phải có cửa hàng, chỉ có thể là người Phượng Quốc, cho nên hiện tại có thực lực cạnh tranh chỉ có tiểu thư cùng Đại công chúa."

Nghe vậy, khóe môi Bất Hối nhẹ nhàng gợi lên, xem ra năm trước đem quán lẩu chạy đến cả nước vẫn là lựa chọn chính xác, hoàng thương này nhất định là chuẩn bị cho mình.

Có tin tức này, Bất Hối liền chuẩn bị một chút, tính toán tại mùng bốn khai trương thanh lâu, mồng năm đi tranh đoạt hoàng thương, nếu đạt được sẽ khống chế tất cả kinh tế Phượng Quốc, có mỏ vàng làm hậu thuẫn, đem cửa hàng phân bố đến lục quốc liền dễ dàng hơn.

Nghĩ tới đây, nàng vẫn cảm thấy thiếu nhân tài, người có thể tin lại có thể dùng thật sự là quá ít.

*

Khoảng thời gian này, Bất Hối tìm rất nhiều nữ tử số khổ, còn có các trong khách điếm xướng tiểu khúc, những người này vừa nghe Bất Hối đều cực kỳ kinh ngạc, rất nhiều người không nguyện ý đến thanh lâu, mặc kệ nói như thế nào, ở trong mắt các nàng, nữ tử thanh lâu đều không sạch sẽ.

Bất quá có một vài người quả thật quá khổ, vì cuộc sống, cho dù là bán mình đều đồng ý, nếu điều kiện Bất Hối cho nàng là thật, như thế cho dù là khổ tẫn cam lai, nếu là giả cũng không cần lo lắng, vốn các nàng đã tính toán tìm thanh lâu dựa vào.

Những người này cũng không có nhiều, chỉ có hơn mười người, cho dù thanh lâu bình thường đều so với những người này nhiều hơn, nhưng Bất Hối cảm thấy vậy là đủ rồi, nàng muốn chất lượng mà không phải số lượng, tin tưởng chỉ cần tiết mục tốt, nhất định sẽ lập tức nóng lên.

Nàng thiết kế mấy tiết mục, để cho nhóm người này mỗi ngày tập luyện, các nàng cũng đều có căn bản, cho nên tập luyện cũng thập phần dễ dàng.

Chỉ chớp mắt đã qua nửa tháng, hôm nay đã mùng bốn, là lúc kiểm nghiệm thành quả.

Trên đường vẫn phi thường náo nhiệt, người ta tấp nập, bởi vì ở trên con đường này, xưa nay chưa từng mở một thanh lâu —— Phượng Hoàng lâu.

Sở dĩ kêu tên này, là vì Bất Hối cảm thấy, về sau tất cả nữ tử trong lâu đều bay lên ngọn cây thành Phượng Hoàng, cũng không nhất định là phải tiến cung, gả cho những nhà giàu này cũng được, muốn cho cô nương trong lâu trở thành nữ nhân nam tử muốn cưới nhất trong thiên hạ.

Thanh lâu cổ đại cũng có cấm kỵ, tuy rất nhiều quan viên đều thích đi dạo thanh lâu, nhưng vẫn không được phép chạy đến đường phố phồn hoa, từng thành thị đều có khu vực chuyên dùng để mở thanh lâu, cho nên lần này mới có thể oanh động như vậy.

Nhà thanh lâu này của Bất Hối không phải thanh lâu truyền thống, càng như là kết hợp quán bar cùng sàn diễn, cho nên quan phủ không có quyền can thiệp.

Ngày khai trương, mười mấy cô nương trong lâu kia cũng rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên biểu diễn, cũng là thời khắc quyết định vận mệnh sau này.

Bốp bốp bốp. . . . . .

Tiếng pháo nổ bùng, tiếp theo, trước cửa Phượng Hoàng lâu hình thành một đạo sương khói mỏng nhạt, đây là Bất Hối lợi dụng hóa học kiếp trước nghiên cứu chế tạo thành. Này vụ khí vừa xuất hiện, kinh hãi rất nhiều người tản ra phía ngoài, sợ xuất hiện nguy hiểm gì.

Chờ bọn hắn xác định sương khói không có nguy hiểm lại đi lên, sau đó trên đài lại đột nhiên xuất hiện một chút bọt khí, bị ánh mặt trời chiếu lên, chiếu ra các loại sắc thái, như mộng như ảo.

Trong lúc mọi người say mê cảnh sắc thần kỳ đột nhiên từ trên trời giáng xuống một đám cô nương, trên mặt mỗi người mang theo một tầng sa mỏng, thân thể xinh đẹp, mềm mại không xương. Khi những cô nương này vừa xuất hiện, nam tử dưới đài lại phát ra thanh âm hút không khí.

"Đây là tiên nữ trên trời sao?"

"Nhất định là, đằng vân giá vũ tới, không sai được."

"Bản công tử cư nhiên tại có phúc nhìn thấy tiên nữ, thật sự là không sống uổng phí."

"Các nàng đi tới trên đài, sẽ không là cô nương trong Phượng Hoàng lâu đi?"

"Mau nhìn, mau nhìn, các nàng đã bắt đầu biểu diễn, đây là ca khúc gì, ta như thế nào cho tới bây giờ chưa từng nghe qua?"

"Vũ đạo kia cũng thực ôn nhu, thật đẹp, không được, tối hôm nay nhất định phải đến Phượng Hoàng lâu tìm tiên nữ, Lão Tử nếu có thể ngủ với tiên nữ, có chết cũng nguyện ý."

"Phi, mau đóng miệng thúi của ngươi lại, cô nương Phượng Hoàng lâu người ta chỉ bán nghệ không bán thân, Thập Tam gia đã lên tiếng, nếu ai dám bắt buộc cô nương trong lâu, nàng tuyệt không tha thứ."

"Cái gì, ngươi nói Phượng Hoàng lâu này cũng là Thập Tam gia?"

. . . . . .

Mọi người vừa xem biểu diễn, vừa đàm luận về chuyện Phượng Hoàng lâu, nhưng không đến một lát, mỗi người cũng không mở miệng, bởi vì biểu diễn thật sự là quá đặc sắc, toàn bộ đều đã hãm nhập trong biểu diễn.

Nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu, các cô nương này nhảy một đoạn múa, xướng một bài hát liền tiến vào trong Phượng Hoàng lâu, những người đó lại càng muốn theo vào. Bất quá Phượng Hoàng lâu là thu vé vào cửa, mỗi người hai lạng bạc, trở ra có thể cho một ấm trà, rượu đương nhiên là tính khác.

Những người đó sau khi nhìn thấy biểu diễn, đâu còn để ý điểm bạc ấy, khẩn trương mua vé đi vào, đi vào vừa thấy, quả nhiên những cô nương này đã ở trên đài biểu diễn, khẩn trương tìm chỗ ngồi xuống, lúc này sẽ có tiểu nhị đi lên hỏi muốn uống rượu hay không.

Rượu trong Phượng Hoàng lâu cũng bị thay đổi, tìm một người Chiến Cảnh Thiên bên kia, chỉ cho hắn phương pháp ủ rượu, bởi vì Bất Hối chỉ biết mấy khoản rượu cock tai, cho nên hình thức cũng không nhiều, nhưng này cũng đủ dẫn tới oanh động.

Mỗi một khoản rượu đều có tên dễ nghe, câu truyện động lòng người, lại thêm vào màu sắc thập phần xinh đẹp, uống đến trong miệng còn có nhàn nhạt hương vị quả, những khách nhân này đều cực kỳ thích, bất quá loại rượu này có vẻ quý, cũng không phải mỗi người đều có thể uống.

Trong Phượng Hoàng lâu toàn bộ đều là mới mẻ độc đáo, mà những người này phát hiện, mời hảo hữu tới đây ngòi một hồi, xem biểu diễn uống chút rượu, so với đến thanh lâu làm chuyện đó mạnh hơn nhiều, còn có một chút văn nhân mặc khách lại càng thích loại nhạc điệu này.

Còn có một ưu điểm lớn nhất, chính là nữ nhân cũng không lo lắng nam nhân mình đến nơi đây tìm nữ nhân nhiễm bệnh gì, hoặc là đem tiền bạc đều bị hố đi vào.

Huống hồ, Phượng Hoàng lâu cũng cho phép nữ nhân vào.

Thời điểm bắt đầu quả thật không có nữ tử dám vào, bất quá Bất Hối tìm một vài người tới, khi những người này tiến vào, những nhóm người thiên kim này liền dám, sau khi tiến vào phát hiện, nơi này không dung tục lại vẫn rất cao nhã, lập tức thích nơi này.

Phượng Hoàng lâu vừa vặn khai trương ngày đầu tiên liền nhận được hoan nghênh của tất cả dân chúng trong Phượng Thành, đương nhiên, ngoại trừ những đối thủ cạnh tranh.

"Tiểu thư, rượu này uống ngon thật, thật ngọt, so với Điềm Tửu uống ngon hơn." Phượng Yêu cùng Nguyên Bích mỗi người cầm một ly cocktail, vài ngụm liền uống hết một ly, điều này làm cho Bất Hối xem ngầm cứng lưỡi, quả nhiên là nữ trung hào kiệt.

Khoản rượu này là đặc biệt dành cho nữ tử, cồn rất thấp, nhưng uống nhiều cũng sẽ say, nhưng hai người kia uống vào vài chén chuyện gì cũng không có.

Bất Hối cũng cầm lấy một ly nếm một ngụm, hương vị quả thật không tệ, không nghĩ tới người làm rượu kia rất có thiên phú, từ phương pháp của mình lại thêm vào thay đổi một chút, lại nhiều vài khoản rượu, mấy người uống vào một lát lúc này mới cảm thấy có chút choáng váng đầu, cũng may phủ công chúa gần đây, trở về có thể ngủ.

Ngày mai là mồng năm, là ngày tranh đoạt hoàng thương, đồng thời cũng là ngày khai trương cửa hàng cuối cùng của Bất Hối, nàng tính toán tại cửa tiệm kia khai một gian đổ phường, này cũng là bởi vì chuyện thanh lâu nghĩ đến, nếu đem cách chơi hiện đại lấy đến cổ đại, tin tưởng cũng sẽ hấp dẫn rất nhiều người.

Thời gian một ngày qua cực kỳ nhanh, buổi sáng Bất Hối thức dậy vốn là luyện một hồi công phu, sau đó nếm qua điểm tâm một chút rồi ra ngoài.

Thứ sáu là ngày thương gia làm lại khai trương, sớm tinh mơ tiếng pháo nổ không ngừng, những cửa hàng đóng cửa đều bắt đầu buôn bán, rất náo nhiệt.

Địa phương cạnh tranh hoàng thương ngay tại một cái quảng trường trong Phượng Thành, dựng một cái bình đài, bên cạnh bình đài lập một cái cột cao cao, nhìn qua hết sức kỳ lạ. Lần này người chủ trì cư nhiên là Phượng Kình Thiên, xem ra hắn đối với các đại thần trong triều đều cảm thấy thất vọng rồi.

Bởi vì Phượng Kình Thiên xuất hiện, dân chúng đâu nào gặp qua hoàng thượng, cho nên nhao nhao chạy tới triều bái, trong ba tầng ngoài ba tầng, đem một cái quảng trường to như vậy chen lách đến tràn đầy.

Sau khi Bất Hối tới, nhìn thấy Phượng Kình Thiên cũng có chút ngoài ý muốn, xem ra hôm nay nàng không thể tự mình xuất thủ, mặc kệ dịch dung thuật của nàng có cao minh cũng có thể bị phát hiện, loại liên hệ giữa huyết thống thân nhân vô cùng kỳ diệu.

"Nguyên Bích, lát nữa ngươi đại biểu Long Phượng Lâu ra mặt."

"Vâng."

Nguyên Bích tự nhiên biết ý tứ Bất Hối, công phu của nàng so với Phượng Yêu cao hơn một chút, năng lực cũng cần phải mạnh một chút, đệ nhất thích hợp.

Lần này chủ trì trừ Phượng Kình Thiên ra, Lưu đại nhân cũng có mặt, đồng thời còn có rất nhiều đại thần, Phượng Kình Thương cũng ở đây, đủ để chứng minh Phượng Quốc đối với chuyện này rất coi trọng.

Lại quá một phút đồng hồ thời gian, Lưu đại nhân đứng dậy, đi tới trên bàn, vốn là nói một chút quy định, sau đó là một chút báo danh danh sách thương hộ, dân chúng sẽ ở trong đó tiến cử ra vài vị tiến hành chọn lựa.

Thời điểm nói ra Long Phượng Lâu, toàn trường rộ lên.

Long Phượng lẩu quật khởi sớm nhất là ở Chiến quốc, sau đó mới đến Phượng Quốc, tuy Phượng là quốc tính Phượng quốc, nhưng không có nghĩa là quốc gia khác không có dòng họ này, cho nên vẫn cho Phong Thập Tam là nhân tài Chiến quốc.

Nhưng hôm nay lại xuất hiện trong danh sách tranh cử hoàng thương, vậy nhất định là người Phượng Quốc. Lúc trước quan phủ nhận được đơn đăng ký của Long Phượng Lâu cũng hoảng sợ, sau cùng xác định, Phong Thập Tam là người Phượng Quốc.

Kỳ thật thân phận kia là Bất Hối bịa ra, cũng là thật lâu trước liền chuẩn bị tốt, cho nên tra không ra bất luận sơ hở gì.

Có Long Phượng Lâu tham gia, mọi người đương nhiên đều là ủng hộ Long Phượng Lâu, vốn Bất Hối vẫn lo lắng muốn hay không chính mình tìm chút.

Vài người tham dự khác Bất Hối cũng không để ý, chỉ có Phượng Uyển Tình mới có chút tư cách cạnh tranh, nàng không chỉ là người Phượng Quốc mà bên trong Phượng Thành có cửa hàng, Phượng Quốc rất nhiều địa phương đều có, Sở Mạc bởi vì không phải người Phượng Quốc, cho nên cũng không tham gia.

Khi người đề cử được chọn ra, Phượng Kình Thiên đứng dậy, lần này ra đề mục là hắn ra.

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Bình thân!"

Dân chúng vừa thấy Phượng Kình Thiên đứng dậy, lập tức liền quỳ xuống lạy, Phượng Kình Thiên ý bảo đứng lên, hưng phấn nhìn chằm chằm Phượng Kình Thiên, rất muốn biết rốt cuộc là phương thức lựa chọn gì.

Phượng Kình Thiên ho khan một tiếng, khóe môi gợi lên cười nhạt, chỉ chỉ cây gỗ cao cao bên cạnh kia:"Tất cả mọi người nhìn thấy gốc cây này chứ, Trẫm sai người đem tín vật hoàng thương lần này phóng tới phía trên, yêu cầu không thể dùng khinh công, không thể leo lên, không thể lay động cây gỗ, cũng không thể cưa cây gỗ, càng không thể phá hoại tín vật phía trên. Các vị chưởng quầy phía dưới, ai có thể có biện pháp lấy được tín vật, như thế mười năm hoàng thương này sẽ thược về người đó."

Hắn vừa nói xong, trong đầu mọi người đều bắt đầu nghĩ biện pháp, cho dù bọn hắn không tham dự cũng bị mấy vấn đề này hấp dẫn.

Phượng Uyển Tình mang theo cái khăn che mặt giấu ở trong đám người, ác độc nhìn chằm chằm Phượng Kình Thiên, biết rõ thân phận mình, vì sao không trực tiếp đem hoàng thương cho mình? Vẫn còn muốn làm những thứ này?

Kỳ thật Phượng Uyển Tình đã đi tìm Phượng Kình Thiên, nhưng vừa nói được vài câu đã bị Phượng Kình Thiên cự tuyệt, nói với nàng, nếu có bản lĩnh liền chính mình đi tranh đoạt. Nhưng, ngay cả đề khảo cũng không nói cho nàng trước, điều này làm cho nàng càng thêm phẫn hận.

Phượng Kình Thương nhìn Phượng Uyển Tình trong đám người, trong lòng cũng thực vội, lần này hai mươi mấy cửa hàng kia tổn thất quá nghiêm trọng, cho nên hắn nhất định phải giúp Phượng Uyển Tình lấy được hoàng thương này.

Bất Hối cũng cúi đầu suy nghĩ biện pháp, kỳ thật muốn bắt tín vật trên cây gỗ kia hết sức dễ dàng, nhưng bị những cái điều kiện này hạn chế liền không dễ dàng, nhưng nàng tin tưởng nhất định có biện pháp.

Lại quá một nén nhang thời gian, mắt Phượng Kình Thương đột nhiên sáng lên, sau đó phân phó người bên cạnh đi báo tin cho Phượng Uyển Tình, Phượng Uyển Tình vừa nghe, trong mắt cũng xuất hiện một tia vui sướng, sau đó sai người đi chuẩn bị.

Nhìn bộ dáng nàng tràn đầy tự tin, Bất Hối cũng thấy hưng trí, rất muốn nhìn xem nàng dùng biện pháp gì.

Không bao lâu, tại đầu đường khác vừa đi tới vài người, trên chân bọn hắn dẫm lên cà kheo thật dài, đám người nhao nhao kinh ngạc nhìn, sau đó để cho một con đường, rất muốn xem bọn hắn có thể lấy được khỏa tín vật kia hay không.

Nhưng Phượng Kình Thiên sai người chuẩn bị cây gỗ thật sự rất cao, khoảng chừng hơn mười thước, là dùng hai gốc cây tiếp cùng một chỗ, cà kheo này tuy dài nhưng vẫn không cao như vậy.

Đi tới tổng cộng có ba người, bọn hắn tính toán đem ba người hợp lại với nhau, nhưng dưới chân bất ổn, trực tiếp từ trên té xuống.

Bình Bịch!

Người trên cà kheo hung hăng nện trên mặt đất, phương pháp này thất bại, người chung quanh nhao nhao thầm nghĩ đáng tiếc.

Phượng Uyển Tình lại càng tức giận đến dậm chân, thầm mắng biện pháp tốt như vậy cư nhiên bị đoàn heo này làm hư hại.

Sau khi người của Phượng Uyển Tình thất bại, lại có chưởng quầy khác đi lên, giương mắt nhìn cây gỗ hơn mười thước kia hận chính mình vẫn thông minh lanh lợi hôm nay như thế nào hồ đồ, dùng tay bắt lấy cây gỗ nhìn xem mình có thể nghĩ được biện pháp gì hay không.

Nhưng trong đầu vẫn là trống rỗng, phẫn hận rung cây gỗ, muốn đem tín vật phía trên rơi xuống, nhưng lập tức liền có quan sai xuất hiện ngăn lại, là cấm rung cây gỗ.

Tiếp theo, hắn không cam lòng muốn leo lên, nhưng lại bị ngăn lại, là cấm leo lên, bất quá nhìn thể trọng hắn kia, cho dù có thể leo, hắn cũng khong leo lên trên được, ngược lại trêu chọc đám người một trận cười vang.

"Đề này quá khó, căn bản là không thể nghĩ được biện pháp."

"Đúng vậy, này không phải định làm khó người ta sao, ta cũng hiểu không ai có thể làm được."

"Nếu không chúng ta tới đánh cuộc như thế nào, nghe nói hôm nay có một nhà đổ phường khai trương, màn này Hậu chưởng quầy trước tiên dùng cái này mở một ván, rất nhiều người đều đi đặt, chúng ta cũng đi thử xem đi."

"Thật sự? Đổ liền đổ, Lão Tử liền đổ không ai có thể làm được."

"Hô hô, Long Phượng Lâu còn chưa thử, ta cá Long Phượng Lâu có thể làm được, ta tin tưởng Thập Tam gia."

"Đúng vậy, ta cũng tin tưởng Thập Tam gia."

. . . . . .

Đám người đều đang nhao nhao suy đoán kết quả lần này, cho nên Bất Hối nhanh trí để cho người bố trí một ván bài, phải biết rằng, dân chúng bên trong Phượng Thành vừa thấy phong thái Phượng Kình Thiên, tất cả đều xuất động.

Nếu hiện tại mọi người đánh bạc mà nói, kia đã có thể phát tài, cho dù kiếm không ra nhiều bạc như vậy cũng không cần căng thẳng, bởi vì quảng cáo, một truyền mười mười truyền trăm, hiện tại tất cả mọi người biết buổi chiều lại có một nhà đổ phường khai trương, đây mới là thu hoạch lớn nhất.

Nhìn thấy không ai đi thử, Bất Hối tìm Vô Ảnh tới, sau đó ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu.

Vốn tính toán để Nguyên Bích ra mặt, nhưng hiện tại chỉ có Vô Ảnh mới có thể làm được.

Kỳ thật Bất Hối đã sớm nghĩ ra, nhưng vì để tuyên truyền sòng bạc khai trương hiệu quả hơn, vẫn kéo dài tới hiện tại.

Vô Ảnh vẫn đều đi theo Bất Hối, hắn đương nhiên cũng nghe đến quy tắc này, đang trốn ở nóc nhà nghĩ biện pháp, nghe được Bất Hối gọi, lập tức tới ngay, vừa nghe đến chủ ý của nàng, trước mắt sáng lên, hắn như thế nào không nghĩ được chủ ý tốt như vậy.

Lập tức, hưng phấn chạy ra ngoài: "Để Long Phượng Lâu chúng ta tới thử một lần."

Lời này vừa nói ra, đám người vỗ tay như sấm, ở trong mắt bọn hắn, Phong Thập Tam như là thần, lại thêm hiện tại biết nàng là người Phượng Quốc lại càng kiêu ngạo.

Vô Ảnh bị nhiều người chú ý như vậy vẫn là lần đầu tiên, trước đây vẫn đều là từ một nơi bí mật gần đó, cho nên có chút không được tự nhiên, may mà trên mặt hắn cũng dịch dung, không ai nhận ra hắn.

Chỉ thấy hắn đi tới bên cạnh cây gỗ, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, hai tay cầm thật chặt cây gỗ.

Nhìn thấy hắn xuất hiện, người chung quanh tất cả đều mở to hai mắt nhìn chăm chú, nhưng khi nhìn thấy hắn đem hai tay nắm ở cây gỗ đều trợn tròn mắt.

"Này, không thể lay động cây gỗ."

Vô Ảnh buồn cười: "Ta không lay động cây gỗ."

"Cũng không thể leo lên."

Vô Ảnh lại lắc lắc đầu, hắn cũng không phải Hầu Tử, mới không trèo.

Người vây xem đem mấy điều kiện đều nói một lần, Vô Ảnh đều lắc đầu, ngay lúc những người đó muốn nói cái gì, hắn đột nhiên nâng cây gỗ lên, ôm vào trong ngực chạy ra ngoài thành. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.