Chiến Vương Thương Phi

Chương 59




"Tiểu thư, tiểu thư ngươi làm sao vậy." Phượng Yêu vừa thấy Bất Hối té xỉu lo lắng hô lên, nàng lúc đó lập tức kinh tỉnh rất nhiều người.

Tiểu Huệ cũng kích động từ trong nhà chạy ra, cùng Phượng Yêu đem Bất Hối nâng vào, hạ nhân khác cũng vội vàng đi tìm Hoa Thiên Thần cùng Chiến Cảnh Thiên, trong Thính Vũ các lập tức liền trở nên náo nhiệt.

"Bất Hối!" Chiến Cảnh Thiên là người đầu tiên chạy tới, trên người chỉ khoác một kiện áo đơn, đi tới liền đem Bất Hối ôm ở trong lòng, khẩn trương xem xét.

Hoa Thiên Thần cũng theo sát phía sau, cẩn thận kiểm tra cho Bất Hối, sau cùng cho nàng ăn một viên thuốc, ăn viên thuốc không bao lâu, Bất Hối từ từ tỉnh lại.

"Như thế nào, thân thể có chỗ nào không thoải mái, làm sao có thể đột nhiên té xỉu?" Chiến Cảnh Thiên nhìn thấy nàng tỉnh lại trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá vẫn cau mày, nàng đột nhiên té xỉu, có phải thân thể xảy ra chuyện gì hay không?

Bất Hối còn chưa mở miệng, Hoa Thiên Thần đã giành nói trước, hướng về Chiến Cảnh Thiên bảo đảm nói: "Nàng không có việc gì, chẳng qua là bị phong hàn, uống vào là được, hai ngày này hảo hảo tĩnh dưỡng một chút."

"Phong hàn? Làm sao có thể nghiêm trọng đến té xỉu?" Rõ ràng Chiến Cảnh Thiên vẫn cảm thấy có vấn đề, hơn nữa, vừa rồi hắn chú ý tới Hoa Thiên Thần cùng Bất Hối âm thầm trao đổi ánh mắt, các nàng nhất định có chuyện gì gạt hắn. Nghĩ vậy, trong lòng lập tức thấy không thoải mái, hai mắt nguy hiểm nhìn Hoa Thiên Thần.

"Là do thân thể nàng sợ hàn, Chiến Vương gia liền lưu lại cho nàng ấm áp đi, còn mọi người cũng lui ra đi." Không cho Chiến Cảnh Thiên cơ hội hỏi, đem tất cả mọi người dẫn ra ngoài, truyện cười, loại chuyện này vẫn nên để cho nữ nhân kia tự mình giải thích là tốt hơn.

Sau khi mọi người rời đi, Chiến Cảnh Thiên bế Bất Hối tới giường đắp kín mền, sau đó cởi y phục trên người xuống, chỉ lưu lại một tầng áo lót chui vào trong chăn, đem nàng ôm chặt trong ngực.

"Như vậy ấm áp chưa!"

Ngửi hương vị nhàn nhạt trên người nàng, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, khẩn trương trên mặt Chiến Cảnh Thiên lúc này mới lộ ra tươi cười, cảm giác mỹ nhân trong ngực thật tốt. Khi hai người bọn họ ở mật thất đều mỗi ngày ôm nhau ngủ, từ khi thương thế của hắn tốt lên một chút, Bất Hối không đến đây nữa, mỗi buổi tối nằm ở trên giường lãnh lẽo đều trằn trọc ngủ không yên. Hiện giờ cảm giác này thật làm cho người ta hoài niệm!

"Lần này hài lòng chưa?" Bất Hối cũng không đẩy hắn ra, tùy ý để hắn ôm nàng, đối với cái ôm của hắn nàng không hề bài xích, hắn ôm cực kỳ ấm áp, có thể trừ bỏ toàn bộ cái lạnh của nàng, cực kỳ thoải mái, làm cho nàng cũng có chút tham luyến.

Hiển nhiên, Chiến Cảnh Thiên cũng không buông tha nghi hoặc trong lòng, tiếp tục truy vấn: "Nói đi, tới cùng là xảy ra chuyện gì? Cư nhiên lại vẫn gạt ta?" Nghĩ đến nữ nhân của mình có bí mật cùng nam nhân khác hắn liền không cao hứng, cho dù là bằng hữu hắn tín nhiệm nhất cũng không được.

Bất Hối trong lòng khinh thường hắn một phen, thực ngây thơ, bất quá thấy không thể gạt được hắn liền tiến tới bên lỗ tai hắn nói nhỏ một chút.

"Đáng chết!"

Nàng nói vừa xong, Chiến Cảnh Thiên trừng mắt phẫn nộ, trong mắt tràn ngập sát khí, không còn tham luyến hương vị trên người Bất Hối, buông nàng ra muốn đi giết người. Mấy nữ nhân kia muốn chết! Trước kia là không có người trong lòng, cho nên cảm thấy không sao cả, cũng không muốn làm trái ý hoàng tổ mẫu nên để các nàng ở lại Vương Phủ, nhưng hiện tại đã khác, các nàng lại nhiều lần tính kế nữ nhân của mình, hiện tại lại còn làm ra loại chuyện này, không giết các nàng khó tránh khỏi lưu lại mối họa cho Bất Hối.

Bất Hối biết hắn sẽ kích động, cho nên khẩn trương ôm lấy hắn"Quay lại, biết ngươi sẽ như vậy nên mới không nói cho ngươi." Nàng vừa sát lại, thân thể hai người liền hoàn toàn dán lại với nhau.

Thân thể mềm mại linh lung liền dán sát trên thân hắn như vậy, không có một khe hở, thân thể hắn đột nhiên trở nên căng thẳng, sát ý trong mắt lại để lộ ra một loại mãnh liệt.

Trước kia, tuy hai người cũng ôm nhay ngủ, nhưng hắn chỉ ôm tới thắt lưng của nàng mà thôi, chưa từng quá gần như vậy, tâm của hai người cũng vì khoảng cách này mà nhảy lên, nhiệt độ trong phòng đột nhiên lên cao rất nhiều.

Vừa rồi Bất Hối chỉ là sốt ruột, cho nên mới dùng biện pháp này giữ hắn lại, căn bản không ý thức được hậu quả, khi nàng cảm giác được biến hóa của thân thể hắn, mặt đột nhiên đỏ lên, cho dù nàng có trì độn cũng biết thứ chạm vào chân nàng là cái gì . . . . . .

Lúc này, nàng thật sự là không biết nên nói cái gì, hai tay ôm hắn vội vàng buông ra, tìm một đề tài giảm bớt sự xấu hổ: "Chuyện này ta sẽ tự giải quyết, ngươi đừng hỏi nữa."

Nàng này vừa động, khỏa mềm mại phía trước lại vô ý cọ hắn một cái, hắn cảm giác được huyết quản trong cơ thể đã muốn trướng phá, cưỡng chế dục vọng trong thân thể, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai nàng: "Đừng nhúc nhích."

Bất Hối nghe được thanh âm hắn tràn đầy dục vọng, thân thể lại có chút rạo rực, giống như đang chờ mong cái gì, lại có chút sợ hãi, cuối cùng, chỉ có thể không nhúc nhích nằm ở trong lòng hắn. Chiến Cảnh Thiên biết nàng đang lo lắng cái gì, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm cho nữ nhân của mình chịu ủy khuất, cho dù hắn phải buông tha toàn bộ thiên hạ cũng tuyệt đối không buông tay nàng. Huống chi, những người đó hắn còn không để vào mắt, hắn muốn đoạt thiên hạ cũng không cần hy sinh nữ nhân của mình đi đổi lấy ích lợi. Cúi đầu nhìn thoáng qua nữ nhân ở trong lòng, nàng không phải là một nữ nhân trốn ở phía sau nam nhân để tìm kiếm sự bảo hộ, cho nên, hắn tin tưởng nàng!

Minh nguyệt dần dần từ trong mây đen hiện ra, ánh trăng óng ánh chiếu vào hai người ở trong phòng đang gắt gao ôm nhau, khiến cho buổi đêm mê người này càng thêm lãng mạn.

"Ai, thực nhàm chán!"

Ngoài cửa Hoa Thiên Thần cùng Phượng Yêu đang nằm ở trên cửa, nghe động tĩnh phòng trong, đợi đã lâu cũng không thấy thanh âm nóng bỏng mà hắn chờ mong truyền ra, không khỏi thất vọng thở dài.

Đứng dậy xoa xoa chân hơi chút tê mỏi, nhìn thoáng qua Phượng Yêu đang trừng mắt hắn, khóe miệng gợi lên một tia cân nhắc, tiếp theo, ôm nàng vào lòng rời khỏi Thính Vũ các.

Vừa rồi khi hắn mang Phượng Yêu cùng tiểu Huệ rời đi, hắn lại lặng lẽ bò trở về trốn ở ngoài cửa nghe lén, Chiến Cảnh Thiên lúc này thân thể đang bị thương, hơn nữa lại đang ở cùng Bất Hối, cho dù biết hắn nghe lén cũng không rảnh để ý đến hắn.

Ngay lúc trong lòng hắn đang vui vẻ, Phượng Yêu đột nhiên xuất hiện, nhìn hắn vô sỉ ngồi ngoài khuê phòng của tiểu thư nghe lén, đâu thể để hắn đắc ý liền giơ kiếm liền hướng hắn đâm tới, Hoa Thiên Thần bất đắc dĩ chỉ có thể điểm huyệt đạo của nàng, đặt nàng đến cạnh cửa, hai người cùng ngồi nghe.

"Ta giải huyệt cho ngươi, không cho phép động thủ, đồng ý thì nháy mắt một cái." Giờ phút này, hai người đang ở trong phòng hắn, nhìn ánh mắt muốn giết người của Phượng Yêu cười hỏi.

Phượng Yêu hiện tại động cũng không thể động, nói cũng nói không được, trong lòng đều là khí, người này như thế nào có thể vô sỉ như vậy, nàng rất không dễ dàng đối hắn có điểm hảo cảm, lập tức liền đá chìm đáy biển, hung hăng trừng mắt hắn, không thèm nháy mắt.

"Làm sao bây giờ? Ta giải huyệt đạo cho ngươi, ngươi lại đuổi giết ta, không giải, ngày mai Bất Hối muội muội lại trách ta?"

Hoa Thiên Thần làm bộ làm tịch ở trong nhà đi tới đi lui, làm cho Phượng Yêu trong lòng hỏa khí càng đậm.

Hai người cứ giằng co ở trong nhà như vậy, cuối cùng, Phượng Yêu bất đắc dĩ đối với hắn nháy mắt một cái, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

"Ngươi đã đồng ý, ta giải khai huyệt đạo cho ngươi, nhưng ngươi không được đổi ý, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!" Hoa Thiên Thần dứt lời, Phượng Yêu lại nháy mắt bày tỏ nàng đồng ý, Hoa Thiên Thần lúc này mới giải khai huyệt đạo của nàng, nhưng vừa giải Phượng Yêu hai mắt đỏ hồng liền hướng hắn bổ nhào tới, hận không thể chém hắn thành tám khối.

"Ngươi không phải đã đáp ứng không động thủ sao? Như thế nào còn ra tay, thật sự là nữ tử cùng tiểu nhân là khó hiểu nhất!"

Vừa nghe hắn trách, Phượng Yêu nở nụ cười: "Ngươi đã nói ta là nữ tử, tự nhiên là có thể đổi ý." Tuy trong miệng nói chuyện, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng, tiếp tục truy đánh.

Hai người luôn đánh ở trong phòng, sợ ra ngoài làm kinh động đến mọi người, quấy rầy đến Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên, cho nên, Phượng Yêu cũng không dám ra toàn lực, như vậy liền cấp cho Hoa Thiên Thần cơ hội, hắn ỷ vào khinh công của mình, nhàn nhã trốn tránh, giống như là một đôi tiểu tình nhân giận dỗi.

"A!"

Đột nhiên, Phượng Yêu bị vấp vào một cái ghế dựa, bất lực kêu một tiếng.

Hoa Thiên Thần thấy thế, sao nhẫn tâm để cho mỹ nhân ngã sấp xuống, nhanh chạy tới tiếp, tuy là thuận lợi đón được nàng nhưng lại làm hắn cùng ngã xuống trên giường.

"Ha ha. . . . . . Lần này tóm được ngươi rồi." Nhìn thấy tóm được hắn, Phượng Yêu đắc ý cười rộ lên, tiểu thư đã từng nói có đôi khi để đạt được mục đích phải không từ thủ đoạn, gọi là binh bất yếm trá.

Phượng Yêu tư sắc cũng thuộc loại thượng thừa, mặt trái xoan xinh xắn, hai mắt sáng ngời, chiếc mũi kiên định, miệng anh đào nhỏ, bộ dáng ôn nhu lại nhu thuận, hiện tại vì hưng phấn hai gò má hơi hơi đỏ lên, khóe môi treo tươi cười hồn nhiên, làm cho Hoa Thiên Thần nhìn đến ngây ngốc.

Hắn vốn là vì nhàm chán, nhìn nàng thú vị, lại bị Chiến Cảnh Thiên kích thích, cho nên mới thích đùa nàng, nhưng hiện tại nhìn dung nhan nằm ở trong lồng ngực mình cười hồn nhiên như hài tử, trong lòng nổi lên gợn song khác thường.

Nhìn đôi môi mềm mại kia, trong đầu chỉ có một thanh âm ‘cắn lên đi hương vị nhất định rất tốt!’

Nguyên bản Phượng Yêu là cao hứng, cho rằng nàng dùng kế rốt cục cũng tóm được Hoa Thiên Thần, nhưng khi nhìn đến Hoa Thiên Thần đang nhìn nàng, nàng mới phát hiện tư thế hai người hiện tại rất ái muội.

Nàng cả người đều nằm trong lòng hắn, đè hắn ở dưới thân, hai tay ôm eo của hắn. . . . . .

Phút chốc, mặt nàng liền đỏ, nàng chưa từng cùng nam tử thân cận như vậy, huống chi là nam tử đã nhìn thân thể nàng, vùng vẫy muốn đứng lên, tránh khỏi cái ôm của hắn.

Cảm nhận được nàng vùng vẫy, Hoa Thiên Thần hơi nhíu hai hàng lông mày, hắn không muốn để cho nàng đứng lên, cho nên, cánh tay càng thêm dùng lực đem nàng giam cầm trong lòng hắn, hôn lên môi son của nàng.

Bốp!

Phượng Yêu cảm nhận được ý đồ của hắn, theo bản năng giơ tay lên đánh vào mặt hắn.

Thanh âm bất ngờ, phá tan ái muội trong phòng, hai người lập tức sững tại nơi đó.

Nửa ngày sau Hoa Thiên Thần mới phản ứng kịp, trong lòng ngầm mắng chính mình, khi nào thì trở nên cợt nhả như vậy, tuy không muốn vẫn vội vàng buông hai tay ra, đỡ nàng dậy, sắc mặt lại khôi phục biểu tình không để ý, cười nói: "Nhìn ngươi bị dọa, lại thất thần làm gì, chẳng lẽ thật muốn cùng gia ngủ?"

Nghe vậy, Phượng Yêu xì một tiếng khinh miệt, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, nam nhân này thật là xấu xa.

Thấy nàng cũng khôi phục bình thường, Hoa Thiên Thần cười nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi trở về."

"Ai cần ngươi đưa, tự ta đi." Nghe hắn nói xong, Phượng Yêu vội vàng chạy ra ngoài cửa, khi bị gió lạnh bên ngoài thổi vào mới đưa bối rối trong lòng nàng thổi tan, lấy lại bình tĩnh, vươn người nhảy lên, hướng về Thính Vũ các chạy vội trở về.

Tiểu Huệ cũng không phát hiện nàng rời đi, giờ phút này đang ngủ say sưa, cẩn thận bỏ đi y phục, nằm lại trên giường mình, trong đầu đều là tình cảnh vừa rồi, chỉ chốc lát, nam nhân vẫn giấu ở đáy lòng kia cũng xuất hiện, sau cùng, hai gương mặt luân phiên xuất hiện trong đầu nàng, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.

Ngoài cửa, khi nghe thấy bên trong phòng hoàn toàn không có thanh âm, một đạo bóng dáng mới vươn người rời đi đến Đông Uyển nằm xuống, cô đơn nhìn ánh trăng, tự giễu nở nụ cười, hắn còn xứng nhận được tình yêu sao?

Sáng sớm ngày hôm sau, Bất Hối thỏa mãn duỗi thắt lưng, đã lâu không được ngủ thư thái như vậy, nhìn về khoảng không bên cạnh, trong lòng có chút mất mác, lấy tay sờ sờ, vẫn còn hơi ấm kể rõ hắn vừa mới rời đi.

"Thức dậy, nhanh rửa mặt chải đầu ăn điểm tâm đi."

Ngay lúc nàng đang cảm thấy mất mác, Chiến Cảnh Thiên bê bữa sáng còn hơi nóng đi đến.

Đột nhiên nhìn thấy hắn, trên mặt Bất Hối lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhìn hắn chuẩn bị bữa sáng, trong lòng một hồi ấm áp, nhanh chóng đứng dậy thu thập xong ngồi xuống cái bàn trước mặt, ăn cháo trắng hắn tự tay làm cho nàng, lần đầu tiên cảm thấy cháo vô vị cũng trở nên thơm ngon như vậy.

Bất Hối lại ăn vài miếng đồ ăn hắn gắp cho nàng, đối với hắn nói: "Một lát cơm nước xong thì đi về đi, giữa trưa ta qua tìm ngươi."

Thân thể Chiến Cảnh Thiên còn chưa ổn định, tuy không cần lúc nào cũng phải ngâm mình trong dược thùng, nhưng mỗi ngày vẫn cần ngâm bên trong dược tuyền mấy canh giờ.

"Buổi tối chúng ta ăn lẩu đi." Chiến Cảnh Thiên đột nhiên nói.

"Không được, ngươi đang uống thuốc, không được ăn cay, vẫn nên đợi mấy ngày nữa đi."

Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên nhăn lại hai hàng lông mày, hắn chỉ là muốn ăn đồ nàng làm mà thôi: "Thân thể ta đã không ngại."

"Uh`m, gần đây tâm tình không được tốt, chờ ngày nào đó tâm tình ta tốt lên rồi làm đi." Bất Hối buồn cười, nàng biết hắn muốn cái gì, nhưng cố ý không muốn để cho hắn thực hiện được thôi.

Sau cùng, Chiến Cảnh Thiên phải rời đi trong vô hạn oán niệm. . . . . .

Sau khi hắn rời đi, Bất Hối một lần nữa nằm ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, tiểu Huệ bưng tới bát thuốc đen tuyền, đây là Hoa Thiên Thần kê đơn cho nàng, nhìn hai hàng lông mày của Bất Hối đang nhăn lại dỗ dành nói: "Tiểu thư, ngươi uống đi, Vương gia nói, thuốc này ngươi phải uống vào."

Bất Hối nhíu mi, chui đầu vào trong mền: "Hừ, tiểu thư nhà ngươi uống vào mới thật sự là sống không lâu." Hoa Thiên Thần chết tiệt, không phải nói hắn về sau đem thuốc làm thành viên sao? Đêm qua ăn cái kia hoàn toàn không thấy đắng.

"Tiểu thư ——"

"Phượng tỷ tỷ đây là làm sao vậy, nghe nói ngươi hôm qua đột nhiên té xỉu, bọn muội muội cố ý quá đây nhìn xem." Ngay khi tiểu Huệ cùng Bất Hối đang đánh giằng co, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Yến Tâm Nhu.

Đi theo còn có Hạ Lam cùng Lâm Tuyết Nhu, các nàng hiện tại đều mỗi ngày tụ cùng một chỗ dùng trà nói chuyện phiếm, rất tốt.

"Khụ khụ. . . . . . cũng không có gì, Hoa Thiên Thần nói, gần đây trời rất lạnh, ta chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi, khụ khụ. . . . . . mấy ngày nữa sẽ khỏi." Thấy các nàng tới, Bất Hối đem dược trong tay tiểu Huệ đổ sang một bên, vịn giường ngồi dậy.

Thấy nàng muốn dậy, tiểu Huệ khẩn trương cầm một cái đệm dựa đặt sau lưng nàng, hơi có chút trách cứ nói: "Tiểu thư, Hoa thần y dặn người nằm trên giường nghỉ ngơi, người dậy làm gì."

"Ta chỉ là nhiễm phong hàn, khụ khụ. . . . . . Nào có yếu ớt như thế." Bất Hối cố ý trừng mắt nhìn tiểu Huệ liếc mắt một cái, sau đó chuyển hướng tới ba vị trong phòng kia cười nói: "Bất Hối tạ ơn ba vị tiểu thư, thứ ta không thể dậy tiếp đón các ngươi, tiểu Huệ, đi lấy chút điểm tâm lại đây."

Bất Hối trong lòng ngầm khinh bỉ chính mình, lời này nói ra thật sự là làm cho nàng toàn thân đều nổi da gà.

Nàng vừa nói xong, Hạ Lam lập tức nhu hòa nói: "Tỷ tỷ thân thể ốm yếu, không cần khách khí như vậy, chúng ta ngồi một chút liền đi, chỉ cần tỷ tỷ thân thể an khang là tốt rồi."

Chỉ có Lâm Tuyết Nhu vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa ngồi ở chỗ kia, một bộ hận không thể làm nàng chết nhanh một chút.

"Tiểu thư, vẫn nên uống thuốc đi, ta đã cho ngươi chuẩn bị mứt hoa quả." Tiểu Huệ cũng không đi xuống chuẩn bị thức ăn, tiếp tục lưu lại dụ dỗ Bất Hối uống thuốc, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể ngoan ngoãn uống thuốc, bát thuốc vừa đến bên miệng, vị thuốc đông y liền xông vào mũi, cau mày, nín thở một hơi uống vào.

Dược vừa vào miệng, sắc mặt khẽ biến, thuốc này như thế nào uống vào lại thấy ngọt ngọt, còn có hương vị nước đường đỏ?

Bất quá, mặc kệ là cái gì, Hoa Thiên Thần cùng Chiến Cảnh Thiên khẳng định sẽ không hại nàng, nếu đã không đắng cũng không bài xích, ùng ục ùng ục mấy hơi liền uống vào, uống xong tiểu Huệ khẩn trương thả một viên mứt hoa quả vào trong miệng nàng, ngọt càng thêm ngọt.

Hương vị này thật là có vị ngọt nói không nên lời!

"Tỷ tỷ mới vừa uống thuốc, nên hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng, bọn muội muội trước hết cáo từ."

Thấy nàng uống thuốc, Yến Tâm Nhu lập tức đứng dậy cáo từ, từ đầu đến cuối Lâm Tuyết Nhu cũng chưa nói một câu.

"Đợi đã."

Các nàng vừa tới cửa, Bất Hối lại gọi các nàng lại, sau đó nhiệt tình nói: "Mấy ngày trước ta ra phủ một chuyến, mua được thứ rất mởi mẻ, là quốc hoa của Yến quốc, tơ vàng quỳ, vừa lúc sắp sang năm mới, ta liền mua mấy bó, nghĩ đến Tâm Nhu công chúa là từ Yến quốc tới, tặng ngươi một bó để giảm bớt nổi khổ nhớ quê, còn hai bó sẽ cho Lâm tiểu thư cùng Hạ tiểu thư đi."

"Tiểu thư ——" nghe nàng nói xong, tiểu Huệ một bộ không tình nguyện, kia là nàng phí nhiều công sức mới mua được, phòng của nàng cũng chưa có, như thế nào có thể tặng người như vậy.

"Còn không mau lấy ra cho các vị tiểu thư." Bất Hối lườm nàng một cái, sau đó tiểu Huệ vẻ mặt u sầu lui ra.

"Vậy đa tạ Phượng tỷ tỷ, đã sớm nghe nói qua hoa này, chẳng qua hoa này chỉ trong hoàng cung Yến quốc mới có thể có được, không nghĩ nhờ phúc của Phượng tỷ tỷ còn có thể gặp một lần." Nghe Bất Hối nói, Hạ Lam trong mắt hiện lên một tia thương cảm, hoa này nhất định là Chiến Cảnh Thiên đưa, bất quá, cũng có một tia vui sướng, nàng đã đọc được ở trong sách, cũng đã nghe người ta nói đến, vẫn muốn thấy một lần.

"Tâm Nhu đa tạ Phượng tỷ tỷ có tâm, khi ở Yến quốc, Tâm Nhu thích nhất là tơ vàng quỳ, hơn nữa để hoa này ở trong phòng chẳng những có thể thanh lọc không khí, còn có thể tiêu trừ mỏi mệt, mới vừa tiến vào đã ngửi được hương vị quen thuộc, nguyên lai là thật." Yến Tâm Nhu cũng hết sức tự nhiên nói.

"Ta vốn định đặt ở trong phòng, chỉ là sợ được một thời gian sẽ bị héo mất nên bảo tiểu Huệ làm hà bao cho ta đeo ở trên người, Vương gia cũng có. Nếu mấy vị thích, ta cũng có thể nói tiểu Huệ làm thành hà bao tặng cho các ngươi." Bất Hối cố ý lấy một cái hà bao từ bên mình, phía trên thêu tơ vàng quỳ Kim Hoàng Sắc, vừa lấy ra, hương vị tươi mát thanh nhã càng đậm.

Thấy vậy, Lâm Tuyết Nhu từ cạnh cửa nhích lại gần, sắc mặt lập tức tối sầm xuống, trong mắt hàm chứa ý né tránh, không dám nhìn thẳng Bất Hối, từ chối nói: "Ta, ta không phải cực kỳ thích, ta sẽ không cần."

Bất Hối đâu cho phép nàng đổi ý, lập tức nói: "Ta biết Lâm tiểu thư không muốn đoạt đồ của người khác, không sao cả, ta có rất nhiều, cho các ngươi về sau ta vẫn còn mà."

Dứt lời, tiểu Huệ vừa lúc bê ba bó tơ vàng quỳ đi đến, oán giận nói: "Tiểu thư, chúng ta cũng chỉ có từng này, cái này đúng là có thể gặp nhưng không thể cầu."

"Được rồi, không được hẹp hòi, nhanh đưa cho ba vị tiểu thư."

Bất đắc dĩ, tiểu Huệ chỉ có thể vẻ mặt mất hứng đem hoa tặng ra ngoài, Hạ Lam vẻ mặt vui sướng nhận lấy, cầm trong tay ngửi ngửi, quả nhiên giống như thư thượng viết, Yến Tâm Nhu cũng tự nhiên nhận lấy, chỉ là, lập tức đưa cho tiểu nha hoàn bên cạnh, Lâm Tuyết Nhu lại giống như nhìn thấy ôn dịch, né tránh nói: "Bổn tiểu thư không thích hương vị này, ta không cần." Dứt lời, xoay người đi ra ngoài.

Nàng sau khi rời đi, Hạ Lam cùng Yến Tâm Nhu cũng lui xuống, Bất Hối nằm ở trên giường, nhìn ba cái bóng lưng các nàng, trong lòng hừ lạnh, nhanh như vậy đã không giấu được? Nàng còn chưa chơi đã.

"Tiểu thư, ngươi vì sao đem hoa này tặng cho các nàng, tiểu Huệ cũng chưa được dùng." Sau khi các nàng đi, tiểu Huệ cầm trong tay bó hoa của Lâm Tuyết Nhu đặt trên bàn, nếu muốn đưa cho người khác còn không bằng để mình dùng.

Bất Hối ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, vỗ một cái cái trán của nàng, cười nhạt nói: "Khi nào trở nên nhỏ mọn như vậy, đi xuống đi, giúp ta gọi Phượng Yêu tới."

"Phượng Yêu vừa bị Hoa thần y kêu đi, nói là đi đổi dược cho nàng." sắc mặt Tiểu Huệ vẫn xị xuống, tức giận trả lời, nàng cảm thấy sau khi Phượng Yêu tỉnh lại tiểu thư liền không thích nàng.

"Vậy không cần, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, ta ngủ một lát, khi nàng trở lại nói nàng tới tìm ta là được." Bất Hối cũng không phải muốn ngủ, chẳng qua muốn yên lặng một mình mà thôi, kế tiếp còn có rất nhiều chuyện chờ nàng đi làm.

Chờ Bất Hối ngủ một giấc sau khi tỉnh lại, thấy Phượng Yêu sững sờ ngồi bên cạnh, từ sau lưng vỗ nàng một cái: "Nghĩ cái gì chăm chú như vậy."

"A, tiểu thư, ngươi tìm ta?" Phượng Yêu đột nhiên bị giật mình hoảng sợ.

"Ừ, hai ngày này ngươi cùng Nguyên Bích chú ý mấy người kia, có cái gì dị thường đều nhớ kỹ, nhớ lấy, đừng để cho người phát hiện." Bất Hối cũng không tiếp tục trêu ghẹo nàng, nàng suy nghĩ cái gì nàng cũng có thể đoán được, loại chuyện này cưỡng cầu là không được, chỉ có thể dựa vào đương sự chính mình giải quyết

Suy nghĩ một chút tất cả sự tình, Bất Hối cảm thấy chuyện bị trúng độc lần này không đơn giản như vậy, nơi chốn đều lộ ra cổ quái, cho nên, nhất định phải bắt lấy người ở phía sau màn.

Ngày đó tiểu Huệ kêu nàng ra ngoài, rõ ràng hướng về phía tơ vàng quỳ đi, nàng hầu như chưa ra khỏi Vương Phủ, là ở nơi nào nghe nói qua loại hoa này? Hơn nữa, nhìn nàng như là biết rõ ở nơi nào bán.

Tiểu Huệ theo nàng lâu như vậy, là người cực kỳ ngây thơ không chút tâm cơ, đều suy nghĩ cho nàng, cho nên căn bản không có khả năng phản bội nàng, như thế, liền là người dụng tâm lợi dụng nàng, người có thể lợi dụng tiểu Huệ rất nhiều, nhưng muốn hại nàng cũng chỉ có vài vị kia.

Từ phản ứng của ba người hôm nay, tất cả mũi nhọn đều hướng về phía Lâm Tuyết Nhu, nhưng thật là nàng sao? Đầu óc nàng kia có thể nghĩ ra kế hoạch không chút sơ hở như vậy sao?

Thấy nàng trầm tư, Phượng Yêu ở bên nói: "Tiểu thư, tiểu Huệ nhất định sẽ không hãm hại ngươi, hai ngày này ta quan sát, nàng cũng giống như ta, trong lòng chỉ có tiểu thư."

Chuyện này Bất Hối cũng không gạt Phượng Yêu, nhưng cũng không nói cho tiểu Huệ.

"Ừ, ta biết, cho nên, ta mới càng thêm thống hận những kẻ đã lợi dụng nàng." Nói đến đây, trong mắt Bất Hối hiện lên một tia sát khí.

Tiểu Huệ đơn thuần như vậy, nếu nàng biết mình bị người lợi dụng hại mình, tiểu Huệ nhất định sẽ rất thống khổ, nếu mình thật xảy ra chuyện gì, tiểu Huệ nhất định sẽ luẩn quẩn trong lòng.

"Yên tâm đi tiểu thư, ta nhất định sẽ giúp ngươi chú ý những người đó hết sức kỹ càng, tìm ra hung thủ chân chính." Dứt lời, lại nhìn nhìn tơ vàng quỳ ở trên bàn, cau mày nói: "Bất quá, hoa này?"

"Yên tâm đi, Hoa Thiên Thần đã phối giải dược, không có việc gì."

Bất Hối hồi tưởng lại ngày ấy khi cùng tiểu Huệ mua hoa, nàng liền phát hiện vẻ mặt của người bán hoa không đúng, nàng cầm nhiều tơ vàng quỳ xuất hiện tại một vị trí cực kỳ xa xôi như vậy cũng rất kỳ quái, xung quanh cũng không có người quá lại mua hoa, còn có điểm, người bán hoa kia tuy nhìn qua là một bà bà, nhưng tinh quang lóe sáng trong mắt nàng, nếp nhăn trên mặt cũng rất không tự nhiên, mặc đồ tuy cũ nát, nhưng không có một điểm của người nghèo, nhìn thân thủ lưu loát, lại biết võ công.

Cho nên, sau khi nàng mua hoa trở về vụng trộm lấy cho Hoa Thiên Thần nhìn một chút, Hoa Thiên Thần lập tức tra ra trên hoa có độc.

Độc trên hoa là từ Hiên Viên Quốc, lại là hoàng cung.

Hoa Thiên Thần đã từng tới Hiên Viên Quốc, nhìn thấy một loại độc dược, loại độc dược này nếu dùng trực tiếp sẽ bỏ mạng ngay lập tức, nhưng nếu nếu để trong phòng, sau một thời gian người ngửi mùi sẽ từ từ trúng độc mà chết. Lúc trước hắn được mời đến để giải loại độc này, về sau khi sư huynh hắn ra mặt mới giải được, lúc này mới biết được đây là bí truyền trong hoàng cung, chuyên để xử trí kẻ phản bội, hoặc là các phi tử phạm vào cung quy.

Lúc ấy Hoa Thiên Thần nhớ kỹ loại độc dược này, trên người cũng mang theo giải dược, cho nên, khẩn trương cho Bất Hối ăn, lúc này mới không có việc gì, mà nửa đêm hôm Bất Hối qua té xỉu hoàn toàn là giả vờ, chính là vì muốn tra ra người hạ độc phía sau.

Bất Hối giả bệnh một ngày ở lại Vương Phủ, ngày thứ hai thật sự chịu không nổi nữa liền tìm một cơ hội lừa tiểu Huệ, mang theo Phượng Yêu ly khai, Nguyên Bích vẫn tiếp tục ở lại Bắc Uyển giám thị các nàng.

Hô!

Bất Hối thở ra một hơi, vẫn là không khí bên ngoài tươi mới, mỗi ngày đều bị kìm nén ở trong Vương Phủ thật sự quá nhàm chán.

"Đi, hôm nay mang ngươi đi ăn ngon." Bất Hối nghĩ lại, lần trước các nàng ra ngoài tìm mua cái cửa hàng liền trở về, còn chưa mang Phượng Yêu tới quán lẩu.

Hiện giờ quán lẩu đã được Bất Hối sang tân lại, đưa ra một vài vị lẩu mới, lại hấp dẫn một chút khách hàng. Tuy bên đường cũng có quán bán, nhưng vẫn không bằng chính tông, cũng không nhiều loại như này.

Bất Hối nhớ lại có lần đưa Thái Hoàng Thái Hậu đến nơi đây ăn, sau đó được tặng vài chữ, vậy là tốt rồi, cửa tiệm dính tới hoàng gia khẳng định càng thêm sa hoa.

"A, tiểu thư, cái này ăn thật ngon! Chiến quốc quả nhiên rộng lớn, thứ này từ trước đến nay chưa từng thấy qua, không nghĩ tới nhìn rất đơn giản hương vị lại không tệ." Bên trong phòng, Phượng Yêu đang ra sức ăn, vừa ăn vừa tán thưởng.

Thấy nàng ăn cao như vậy, trong lòng cũng vô cùng tự hào, cười nhạt nói: "Chờ chúng ta trở lại Phượng quốc, ở nơi đó cũng mở một cái, không, về sau đi đến đâu liền đem quán lẩu mở đến đấy, như vậy, lúc nào muốn ăn cũng có thể ăn."

"Tiểu thư, người cứ trêu đùa Phượng Yêu, chẳng lẽ chúng ta đến núi Thanh Phong, người ta còn có thể đem tiệm đến núi Thanh Phong sao?" Phượng Yêu nhìn Bất Hối trêu chọc một câu, tiệm của người ta như thế nào có thể nghe lời người?

"Vì sao không thể, lão nhân chính là người đầu tiên tán thành." Bất Hối suy nghĩ đến Thanh Phong đạo trưởng, trong lòng liền cười vui vẻ, vị này ở bên ngoài được mọi người truyền là cao nhân vô cùng thần kì, kỳ thật giống như một Lão Ngoan Đồng, yêu thích lớn nhất chính là ăn, trước kia khi còn ở trên núi thường xuyên bắt nạt Phượng Yêu làm này làm kia.

Ngay khi các nàng đang nói chuyện phiếm, ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc: "Vẫn là sư muội hiểu sư phụ nhất, nếu sư phụ biết đây là sư muội mở, khẳng định sẽ lập tức chạy xuống núi."

"Sư huynh!"

"Bách Lý sư huynh!"

Người từ ngoài cửa đi tới đúng là Bách Lý Hề, vẫn toàn thân cẩm bào trắng tinh không nhiễm bụi trần, trên mặt là tươi cười ấm áp, chỉ là trong mắt hơi có chút mỏi mệt.

"Phượng Yêu đã tỉnh lại, thân thể hiện tại như thế nào?" Bách Lý Hề đã được Bất Hối nói cho biết trước, phòng này là Bất Hối giữ lại cho chính mình cùng bằng hữu, cho nên Bách Lý Hề có thể tùy ý ra vào nơi này.

Vừa thấy Bách Lý Hề đến, hai mắt Phượng Yêu càng thêm sáng ngời, vội vàng lau một chút nước canh chảy ra bên khóe miệng, đem rau xanh trong miệng nuốt xuống, sắc mặt khẽ biến thành đỏ lên, thẹn thùng nói: "Cám ơn Bách Lý sư huynh quan tâm, ta không sao."

" Thân thể bá phụ như thế nào? Ngươi chừng nào thì trở về?" Bất Hối khẩn trương gọi tiểu nhị kê thêm một chiếc ghế để cho hắn ngồi xuống.

Bách Lý Hề đối với Phượng Yêu nở nụ cười, sau đó đem tâm tư đều đặt ở trên người Bất Hối, cười nhạt nói: "Thân thể Phụ hoàng đã hoàn toàn bình phục, lần trước nhận được thư của ngươi, nghĩ là có gì việc gấp, cho nên vội vàng chạy tới, hiện tại không có việc gì chứ?"

Bất Hối trong lòng cảm động, nguyên lai mỏi mệt trong mắt hắn là vì lo lắng cho nàng.

Cảm động nàng sẽ không nói, bất quá, long tốt của hắn nàng sẽ ghi ở trong lòng, tự tay gắp một miếng thịt đưa tới bát của hắn, trêu đùa: "Sự tình đã giải quyết, cám ơn sư huynh, chỉ là, nếu ngươi đã đến đây thì còn có chuyện muốn ngươi hỗ trợ."

Bất Hối nghĩ tới chuyện ma quái bên trong tiệm mới mua, Chiến Cảnh Thiên bị thương sẽ không thể giúp nàng, để Hoa Thiên Thần ra mặt tốt nhất.

"Một miếng thịt đã muốn ta đi làm việc?" Bách Lý Hề tự nhiên đem thịt nuốt vào, trêu ghẹo nói.

"Khi sự tình làm tốt, ta sẽ mời ngươi ăn thịt gấp mười gấp trăm lần." Nàng nghĩ, chờ thêm vài ngày nữa để thân thể Chiến Cảnh Thiên tốt lên chút sẽ làm một bữa tiệc thịt nướng, có thể mời Bách Lý Hề cùng tới.

Nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, thần sắc Phượng Yêu dần tối sầm lại, trong mắt tràn đầy mất mác. Trong lòng cười khổ, trước kia khi ở trên núi cũng là như vậy, trong mắt sư huynh chỉ có tiểu thư, nàng chỉ có thể lặng lẽ nhìn. Hiện tại, vẫn là như vậy, cũng đúng, nàng lấy cái gì so với tiểu thư.

Ngay lúc tinh thần nàng chán nản, Bất Hối lấy một chiếc đũa đánh vào trên tay nàng, cười nói: "Nha đầu kia, nghĩ cái gì, còn không ăn mau đi, sư huynh đến đây ngươi cũng không nhanh gắp đồ ăn cho hắn."

Vừa rồi khi Bách Lý Hề tiến vào, nàng liền nhìn thấy ánh mắt Phượng Yêu đều đặt tại trên người Bách Lý Hề, không nghĩ tới nha đầu kia thích Bách Lý Hề, trước kia mình đều nghĩ đến một nam nhân khác, cũng chưa chú ý tới tâm tư của Phượng Yêu.

Nghe vậy, Phượng Yêu từ trong trầm tư tỉnh lại, trên mặt lại treo lên tươi cười, chần chừ một chút, sau đó gắp một viên thịt cho Bách Lý Hề: "Bách Lý sư huynh, cái viên này ăn rất ngon, ngươi nếm thử." Trong lòng có chút không yên, Bách Lý sư huynh có chút thích sạch sẽ, vừa rồi ăn tiểu thư gắp thịt cũng đã làm cho nàng hết sức ngạc nhiên, viên thuốc này?

"Tốt, lát nữa Phượng Yêu sư muội để ta kiểm tra một chút." Bách Lý Hề tiếp nhận viên thịt Phượng Yêu gắp cho hắn, cũng nuốt vào.

Phượng Yêu sững sờ Bách Lý Hề, không dám tin, hắn thật sự ăn viên thịt nàng gắp cho hắn?

Nén lệ trong mắt, giờ khắc này, nàng thiếu chút nữa khóc lên, tất cả mất mác vừa rồi nháy mắt tan như mây khói.

"Tới, uống chén sữa, nhìn ngươi cay đến chả cả nước mắt rồi, từ nhỏ đã không thể ăn cay, lại vẫn ăn nhiều như vậy." Bách Lý Hề nào biết trong lòng Phượng Yêu nghĩ cái gì, còn tưởng rằng nàng ăn lẩu bị cay, ôn nhu đưa một ly sữa tới, lần trước hắn bị cay Bất Hối cũng cho hắn uống một chén sữa.

Phượng Yêu ngây ngốc tiếp nhận sữa, vài ngụm liền đem một bát sữa lớn uống cạn, hoàn toàn quên chính mình ghét nhất hương vị sữa.

"Được rồi, tiếp tục ăn đi, ăn xong rồi chúng ta đi cửa hàng mới nhìn xem." Bất Hối trong lòng thở dài một hơi, tình yêu, thật sự có thể làm cho người ta trở nên không giống chính mình sao?

Lại ăn một hồi, Phượng Yêu mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, vừa rồi Bách Lý sư huynh cùng tiểu thư nói muốn đem món lẩu đến núi Thanh Phong, đây là có ý gì, lập tức nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, người vừa rồi cùng Bách Lý sư huynh nói cái gì, ta như thế nào nghe không rõ."

Phốc xuy!

Bất Hối vui vẻ, nha đầu kia phản xạ thật đúng là chậm.

"Còn nhớ rõ ta đã nói sẽ cho ngươi kinh hỉ không?"

Nghe vậy, Phượng Yêu nhìn Bất Hối ra sức gật gật đầu, việc này nàng vẫn nhớ kỹ.

Nhìn thấy bộ dáng nàng ngây ngốc, Bất Hối nở nụ cười: "Quán lẩu này là tiểu thư nhà ngươi mở, như thế nào?Đủ kinh hỉ không?"

A!

Bất Hối vừa nói xong, Phượng Yêu liền nhịn không được kêu lên.

Tuy vừa rồi nghe được các nàng nói, trong lòng Phượng Yêu cũng đã có chuẩn bị, nhưng Bất Hối vừa nói ra nàng vẫn bị cả kinh, trừng hai mắt sáng ngời hỏi: "Tiểu thư, đây thật là ngươi nghĩ ra được? Sao trước kia ta chưa bao giờ nghe người nói tới?"

Thời gian Phượng Yêu ở cùng Bất Hối là lâu nhất, nàng rất hiểu Bất Hối, tiểu thư nhà mình ngay cả cơm cũng không biết nấu, làm sao có thể làm cái này?

"Trước kia ngươi cũng không có hỏi, ta đã từng nhìn thấy ở trên một quyển sách, chỉ là lúc đó không thời gian nghiên cứu cái này, lần này sau khi bị thương có rất nhiều thời gian, cho nên, mới mở quán này."

Bất Hối không thể không dùng phương thức này để chiếm được đồng tình của Phượng Yêu cùng Bách Lý Hề, để tránh các nàng tiếp tục hỏi tiếp, nếu không, nàng thật không biết nên trả lời như thế nào.

Quả nhiên, sau khi Phượng Yêu nghe xong, trong mắt lại ngấn nước, cầm lấy tay Bất Hối an ủi: "Tiểu thư, về sau Phượng Yêu nhất định sẽ bảo vệ người thật tốt, sẽ không để cho bất ký kẻ nào thương tổn người."

Bách Lý Hề tuy không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên một tia kiên định, hắn cũng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn nàng!

"Được rồi, ta không sao, mọi chuyện đều đã qua, chúng ta bây giờ còn có rất nhiều chuyện phải làm. Ngươi cũng biết, ta lại mới mở thêm một cửa hàng, về sau không riêng gì quán lẩu, còn có các tiệm khác, ta muốn trong lục quốc đều có cửa hàng của ta, trở thành thương nhân đứng đầu lục quốc."

Đầu tiên là Bất Hối an ủi Phượng Yêu, về sau trong mắt hiện ra một hình ảnh, đó chính là tràng diện nàng nắm mạch kinh tế của lục quốc trong lòng bàn tay, trong mắt lóe ra quang mang chói mắt, quanh thân tự nhiên tản mát ra một loại khí phách vương giả.

Phượng Yêu cùng Bách Lý Hề đều đang đắm chìm trong hào quang của nàng, trong lòng hoàn toàn bị nàng thuyết phục.

"Phượng Yêu tin tưởng tiểu thư nhất định sẽ thành công." Dường như bị Bất Hối cuốn hút, Phượng Yêu cũng kiên định nói.

Ánh mắt Bách Lý Hề thâm sâu tập trung trên thân thể nàng, cũng kiên định nói: "Ta cũng tin tưởng, nếu cần hỗ trợ, nhất định phải nói cho ta biết."

"Tốt!"

Bất Hối không biết nên nói gì mới tốt, có người tin tưởng, có người ủng hộ cảm giác thật tốt.

Bữa cơm này ăn cực kỳ vui vẻ, ba người cùng nhớ lại từng chút từng chút kỷ niệm trên núi Thanh Phong, khi nói đến chuyện xấu của nhau lại cười ha hả.

Sau khi ăn cơm xong, Bất Hối thấy thần sắc mỏi mệt trong mắt Bách Lý Hề, cho nên, đề nghị ngày mai mới đến cửa hàng mới, viết địa chỉ cho hắn xong, nàng liền mang theo Phượng Yêu trở về.

*

Hôm sau trời còn chưa sáng, Bất Hối đã bị Phượng Yêu gọi dậy, vốn là đến viện luyện kiếm, sau đó vội vàng ăn cơm xong liền mang nàng đi ra ngoài.

Bất Hối đoán rằng, nha đầu kia nhất định kích động cả đêm không ngủ, hồi tưởng lại trí nhớ, trong lòng không khỏi thở dài, Bách Lý Hề rõ ràng không có cảm tình đối với Phượng Yêu, đây nhất định là đơn phương, chỉ hy vọng đến một ngày Bách Lý Hề có thể phát hiện Phượng Yêu rất tốt.

Các nàng còn tưởng rằng đã dậy sớm, không nghĩ tới Bách Lý Hề còn sớm hơn, hắn không đến nơi đã ước định mà trực tiếp đến cửa Vương Phủ chờ các nàng, vừa thấy các nàng xuất hiện liền khẩn trương đón chào, cười nói: "Đi thôi, ta đối với nơi này không quen, sợ tìm sai địa chỉ, vẫn nên cùng ngươi đi."

Ba người cùng một chỗ rất vui vẻ, rất nhanh, xe ngựa liền đến cửa hàng cửa kia trong Hoàng thành, nhưng các nàng vừa xuống xe liền phát hiện không thích hợp, ngoài cửa tương đối giống khi nàng lần đầu tiên tới mua, vòng ngừơi càng nhiều thêm, hướng cửa hàng cửa nhao nhao thảo luận.

Bất Hối nhăn lại hai hàng lông mày, khẩn trương đẩy đám người ra chen lấn đi vào, này vừa thấy, trong mắt hiện lên một đạo hàn mang. Xem ra, đối phương đã xuất thủ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.