Chiến Vương Thương Phi

Chương 109: Đế lam tâm




Tộc trưởng phu nhân tương lai?

Bất Hối nội tâm cười nhạo, từ trên giường đi xuống, đối với Đế Không Minh cười nhạo nói: "Chẳng lẽ Thiếu chủ không biết ta đã thành thân sao?"

Nghe vậy, trong mắt Đế Không Minh đen tối, nguyên bản vẫn cho là người trong tộc này mới Thánh nữ, nhưng về sau mới phát hiện, nàng mới là Thánh nữ chân chính, mà thông qua điều tra nàng biết được, nàng càng không phải hàng giả kia có thể so sánh, nếu có thể có được nàng ——

Bất quá không ngờ tới, hơn một tử sĩ cũng không thể cướp nàng từ trong tay Chiến Cảnh Thiên.

"Nhưng nam nhân kia lập tức liền muốn cưới nữ nhân khác, ngươi không phải nói, nam nhân của ngươi chỉ có ngươi một nữ nhân sao? Mà Bản thiểu chủ có thể cho ngươi cái ngươi muốn!" Trong mắt Đế Không Minh ý cười tao nhã, ôn nhu nói.

Nam nhân này bất luận làm cái gì đều tao nhã, nhưng phân tao nhã này làm cho Bất Hối một điểm cũng không có hảo cảm, có lẽ sớm đã thói thành quen mỗ nam mặt đen thôi.

"Đó là thành thân trước, chẳng lẽ Thiếu chủ chưa từng nghe qua những lời lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó sao? Hiện tại ta đã gả cho hắn, bất luận hắn như thế nào, ta đều là Vương Phi của hắn, đây là chuyện không thể thay đổi." Bất Hối xoay người đi đến trước bàn, tự mình rót một ly trà, cười lạnh nhìn Đế Không Minh.

Đế Không Minh không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, nguyên bản hắn cho rằng khi nàng biết Chiến Cảnh Thiên sẽ kết hôn với nữ nhân khác nhất định sẽ có yêu mới có hận, hắn có thể cưỡng ép cưới nàng, nhưng hắn càng nguyện ý đạt được lòng của nàng, đó là một thách thức rất khó không phải sao?

Nhưng hắn thích loại thách thức này!

"Bản thiểu chủ tin tưởng, có một ngày, ngươi nhất định sẽ yêu ta, nguyện ý gả cho ta!" Đế Không Minh ôn nhu cười ngồi vào cạnh nàng, tự nhiên lấy trà trong tay nàng, đột nhiên cảm thấy trà này sau khi qua tay nàng càng thêm tinh khiết và thơm.

Thời gian kế tiếp Đế Không Minh lại nói cho nàng một chút chuyện trong tộc, đồng thời nói cho nàng, mười ngày sau sẽ cử hành nghi thức tiếp nhận Thánh nữ cho nàng.

Đế Không Minh rời đi, Bất Hối lâm vào trầm tư, nàng không biết vì sao Đế Không Minh nhất định phải cưới mình, còn có chuyện Chiến Cảnh Thiên, nhất định là Đế Không Minh thiết kế, không biết hắn có thể có gì nguy hiểm hay không.

Hôm nay tại Ẩn tộc đi một chuyến mới phát hiện, bằng vào hai người nàng cùng Chiến Cảnh Thiên, căn bản là không có biện pháp ra ngoài.

Lại qua ba ngày, trong ba ngày này Bất Hối không đi bất luận địa phương gì, vẫn đều đợi trong phòng, Linh Nhi vẫn nói chuyện Chiến Cảnh Thiên cho nàng, nói hắn đối với Vân Yên có bao nhiêu hảo, có bao nhiêu sủng nịch.

Nghe vậy, Bất Hối mặt ngoài ra vẻ thống khổ, nhưng trong lòng lại cười lạnh, ngày đó Chiến Cảnh Thiên cùng Vân Yên ly khai, tuy là song song đi cùng một chỗ, nhưng giữa hai người vẫn có một khoảng cách.

Tuy nhìn qua thân mật, nhưng nàng biết, hắn nhất định vẫn đều giữ khoảng cách cùng Vân Yên, hơn nữa, nam nhân của nàng, làm sao có thể nhanh như vậy liền yêu nữ nhân khác? Nếu những người này muốn nhìn thấy mình thương tâm, liền thương tâm cho các nàng xem.

"Được rồi Linh Nhi, đừng nói nữa, ngươi không phải nói tìm Thiếu chủ có chuyện gì sao, như thế nào vẫn còn không đi." Nguyệt Nhi rốt cục nhìn không được, cho dù nàng không quen Bất Hối, nhưng mấy ngày nay nàng cũng đã nhìn ra, Thánh nữ đại nhân cùng vị hôn phu của Vân Yên là nhận thức, hơn nữa còn là yêu nhau.

Trước kia Linh Nhi tuy nhiều lời, nhưng không nhiều chuyện như vậy, nhất định là cố ý, nàng không thấy Thánh nữ đã rất thương tâm sao. Trong mắt Linh Nhi hiện lên một tia không vui, nhưng rất nhanh áp xuống, tuy hai người cùng là nha hoàn, nhưng thân phận Nguyệt Nhi vẫn cao hơn nàng, hơn nữa rất nhanh liền gả cho hộ pháp đại nhân.

"Cái này cho ngươi." Sau khi Linh Nhi rời đi, Bất Hối cũng không lập tức đình chỉ khóc, vẫn như cũ nhỏ giọng nức nở, Nguyệt nhi không biết cách an ủi người khác, xấu hổ đứng một hồi, sau đó đưa qua một khối khăn gấm.

Bất Hối tiếp nhận tới lau nước mắt, sau đó xoay người nhìn về phía Nguyệt nhi: "Ngươi có người yêu sao?"

Nguyệt Nhi không biết Bất Hối vì cái gì đột nhiên hỏi nàng cái này, yêu? Nàng không biết, mờ mịt lắc đầu.

"Ta đã lập gia đình, có một tướng công thập phần yêu nhau, nhưng bởi vì ta trúng độc, hắn ra ngoài tìm thuốc giải cho ta, không nghĩ tới đi tới hai tháng cũng không trở về, mà ta cũng bởi vì một chuyện bị bắt đến nơi này, không nghĩ tới lại ở trong này gặp được hắn, còn nghe được hắn muốn kết hôn hôn, ta ——"

Nói tới đây, khóe mắt Bất Hối lại chảy ra vài giọt nước mắt.

"Chính là người Vân Yên tiểu thư muốn gả sao?" Ngày đó nàng đã nhìn ra, Thánh nữ đại nhân khi nhìn đến nam nhân kia, ánh mắt là bất đồng.

Bất Hối gật gật đầu: "Hắn đã từng nói với ta, cả đời này chỉ yêu ta một người, cũng chỉ cưới một mình ta, không biết vì sao lại lấy nữ nhân khác."

"Ngươi, ngươi đừng thương tâm, ta nghe người ta nói, người kia là Vân Yên tiểu thư cứu về tới, thời điểm cứu về tới đã hấp hối, hơn nữa đầu bị thương, tế ti đại nhân dùng rất nhiều phương pháp mới cứu hắn trở về, nhưng hắn cũng không nhớ rõ chuyện trước kia, về sau không biết vì sao liền truyền ra tin tức định thân cùng Vân Yên tiểu thư, ta nghĩ hắn nhất định là vì mất trí nhớ mới quên ước định của các ngươi."

Nguyệt Nhi lần đầu tiên nói nhiều như vậy, nói có phần cấp, nàng kỳ thật thích Bất Hối, nàng cùng Thánh nữ trước kia đều làm cho người ta cảm thấy thập phần thân cận.

Nghe được lời của nàng, Bất Hối nhíu mày, Nguyệt Nhi không giống như Linh Nhi, nói những lời này đều là cố ý, nàng là muốn an ủi mình, chẳng lẽ Chiến Cảnh Thiên thật sự mất trí nhớ?

"Không nói những chuyện không vui này, ngươi rất nhanh liền muốn xuất giá, rất khẩn trương đi, lúc trước ta thành thân khẩn trương vài ngày cũng không ngủ ngon." Bất Hối quay đầu đối nàng cười nói, nàng một người cũng không thể tán gẫu, có thể tìm người nói chuyện phiếm, nhưng nhất định không phải Linh Nhi cùng Đế Không Minh.

Nghe vậy, chân mày Nguyệt Nhi cau lại, đều nói hai người thành thân phải yêu nhau mới được, nhưng nàng không hề yêu Nam Phong, nhiều nhất cũng chỉ là không chán ghét, nhưng suy nghĩ đến những ngày về sau đều phải thân mật cùng một chỗ, nàng liền cảm thấy trong lòng hoảng sợ.

"Ngươi không thích hắn?" Nhìn thấy bộ dáng của nàng, Bất Hối liền biết nàng đối với hộ pháp kia nhất định không có ý tứ gì, mấy ngày này mỗi lần Linh Nhi nhắc tới việc hôn sự của nàng nàng liền không vui.

"Ta cũng không biết, ta không chán ghét hắn, nhưng nghĩ đến gả cho hắn trong lòng ta liền thập phần phiền muộn, giống như đè một tảng đá." Có thể là Bất Hối vừa nói chuyện Chiến Cảnh Thiên cho nàng, cho nên Nguyệt Nhi đem suy nghĩ trong nói ra cùng Bất Hối.

"Vậy ngươi là không yêu hắn, có đôi khi hai người yêu nhau, cũng không phải lúc ban đầu sẽ yêu, nhiều khi là cần tiếp xúc, từ từ mới có thể sản sinh tình cảm, có lẽ sau khi các ngươi thành thân, ngươi sẽ phát hiện chỗ tốt của hắn." Giống như nàng cùng Chiến Cảnh Thiên, tiếp xúc với nhau, bất tri bất giác liền yêu hắn.

Nghe Bất Hối mà nói, Nguyệt Nhi cúi đầu nghĩ nghĩ, là như vậy sao?

Nhưng nàng cùng Nam Phong lúc còn rất nhỏ liền nhận thức, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, Nam Phong từ lúc còn rất nhỏ đã nói muốn thú với mình, đối với mình cũng rất tốt, nhưng vẫn không yêu hắn.

"Thôi, không nói chuyện của ta, ngươi có thể nói cho ta một chút thế giới bên ngoài sao? Ta nghe người ta từ bên ngoài trở về nói, thế giới bên ngoài rất lớn, rất đẹp." Trọng yếu nhất là, cực kỳ tự do.

Kế tiếp Bất Hối nói cho nàng rất nhiều chuyện hay việc lạ trong lục quốc, đương nhiên, cũng có một vài người xấu, thế giới bên ngoài cũng không tốt đẹp như thế.

Kỳ thật khi nàng đến, cuộc sống nơi này cũng rất tốt, bất luận dân phong hay là là hoàn cảnh đều so với bên ngoài tốt hơn nhiều lắm, có thể là người không trải qua đều có lòng hiếu kỳ đi, hoàng hậu trước kia, cùng mẫu phi mình đều là vì đối với ngoại giới tràn ngập tò mò mới có thể ra ngoài.

Linh Nhi vẫn ngồi bên ngoài, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, không nghĩ tới Nguyệt Nhi âm hiểm như thế, để cho mình ly khai để làm thân cùng Thánh nữ đại nhân, bất quá nàng cũng biết một chuyện, đó chính là Nguyệt Nhi cư nhiên không thích Nam Phong hộ pháp.

Nghe đến phía sau không có gì để lợi dụng liền xoay người rời đi, nàng phải đi báo cáo một chút mới được.

Sau khi khí tức yếu ớt bên ngoài kia rời khỏi, khóe miệng Bất Hối gợi lên cười lạnh, Linh Nhi cho rằng nàng ẩn tàng rất kỹ, nhưng Bất Hối vẫn nhận ra, sau khi thấy nàng rời khỏi, Bất Hối đối với Nguyệt Nhi hỏi: "Trước khi ta tới, nơi này vẫn không có Thánh nữ sao?"

Nghe vậy, Nguyệt Nhi sững sờ một phen, vẫn nói cho Bất Hối: "Thánh nữ nơi này vẫn đều là Lam Tâm Thánh nữ, nhưng nàng vi phạm tộc quy, vẫn bị nhốt lại, chỉ có hàng năm Tế Tự hoặc là phát sinh chuyện gì trong tộc nàng mới được ra, nhưng có một Thánh nữ được đề cử, là nữ nhi của Lam Tâm Thánh nữ, nhưng không biết vì sao, thời điểm nàng mười tám tuổi có thể trở thành Thánh nữ lại bị phát hiện nàng là giả, cũng bị nhốt lại."

Chuyện trước kia của Lam Tâm, thế hệ các nàng cũng không biết, mà cũng không dám hỏi nhiều, Bất Hối hỏi, nàng liền đem những chuyện mình biết nói một lần.

. . . . . .

"Nguyệt Nhi, chẳng lẽ ngươi không biết tộc quy sao?" Ngay lúc Nguyệt Nhi nói cho Bất Hối, Linh Nhi đột nhiên đẩy cửa vào, đi cùng nàng tới còn có Nam Phong.

Nghe được Linh Nhi nói, sắc mặt Nguyệt Nhi càng thay đổi, tộc quy quy định không có thể nói chuyện Lam Tâm Thánh nữ, nhất là với ngoại nhân.

"Được rồi, Nguyệt Nhi cũng không nói với ngoại nhân, đây là tân Thánh nữ đại nhân của chúng ta, lại là nữ nhi của Lam Tâm Thánh nữ, đối với chuyện mẫu thân mình tò mò cũng là phải." Nam Phong nhìn thấy Linh Nhi nói Nguyệt Nhi, trong mắt lộ vẻ không vui, ngay cả hắn bình thường đều không nỡ đối Nguyệt Nhi lớn tiếng nói chuyện.

"Là lỗi của Nguyệt Nhi." Nguyệt Nhi cũng không bởi vậy mà cảm tạ Nam Phong, cúi đầu nhỏ giọng nhận sai.

Bất Hối xem phản ứng của nàng ở trong mắt, xem ra đối với Nam Phong là thật không có cảm giác gì.

"Thánh nữ đại nhân, Thiếu chủ để cho ta tới mời ngươi qua dùng cơm." Nam Phong lại nhìn Nguyệt Nhi liếc mắt một cái, sau đó mới xoay đầu lại hướng Bất Hối nói, đó là một cuộc gặp mặt thập phần trọng yếu, tộc trưởng cũng sẽ tham gia, xem ra Thiếu chủ là thật tâm muốn thú nàng.

"Thân thể ta không thoải mái, vẫn nên cho người đem bữa tối đến nơi này đi."

Bất Hối cũng không để ý tới Nam Phong, mà quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, không biết khi nào thì mới có thể rời khỏi nơi này.

Nam Phong không ngờ Bất Hối sẽ cự tuyệt, Thiếu chủ đã rất nể mặt nàng, nữ nhân nào nghe được mà không cao hứng, nữ nhân này thực không biết điều, lập tức sắc mặt cũng lạnh xuống: "Thiếu chủ chúng ta đã mời Tộc trưởng cùng tham gia, chẳng lẽ Thánh nữ đại nhân không biết ý nghĩa này là cái gì sao?"

"Ý nghĩa gì?" Bất Hối thờ ơ liếc mắt nhìn hắn, thần sắc cũng lạnh.

"Thánh nữ đại nhân, Thiếu chủ đây là muốn thú người, đây là chuyện nữ tử trong tộc đều tha thiết mơ ước." Linh Nhi thấy sắc mặt Bất Hối cùng Nam Phong cũng không tốt lắm, lập tức đi đến bên người Bất Hối cười nói.

Nghe vậy, Bất Hối chợt nhíu mày, tha thiết mơ ước?

Phi!

"Chẳng lẽ các ngươi không biết ta đã thành thân sao, phu quân của ta là Chiến quốc Chiến Vương gia, cả đời này đều chỉ có một vị phu quân là hắn!"

"Ngươi ——"

Nam Phong không dự đoán được nữ nhân này thật không biết tốt xấu như vậy, lập tức vung ống tay áo xoay người ra ngoài, nhất định phải nói cho Thiếu chủ, loại nữ nhân này không cần cũng được.

Sau khi hắn rời khỏi, sắc mặt Linh Nhi cũng rất kém, xoay người cùng theo ra ngoài, Nguyệt Nhi có chút lo lắng nhìn Bất Hối: "Thánh nữ đại nhân, trong tộc quy định, Thánh nữ nhất định phải gả cho Tộc trưởng, người như vậy về sau ——"

Tuy Nguyệt Nhi không nói rõ, nhưng Bất Hối biết là có ý tứ gì, nhưng nàng sẽ không gả cho Đế Không Minh, nhất định phải tìm cơ hội gặp mặt Chiến Cảnh Thiên, thương lượng kế sách rời khỏi đây, có lẽ người trước mắt có thể dùng.

"Nguyệt Nhi bái kiến Thiếu chủ."

Ngay lúc Bất Hối đang tính toán, Đế Không Minh từ bên ngoài đi vào, đối với Nguyệt Nhi khoát tay, Nguyệt nhi liền lui ra.

"Vừa rồi Nam Phong chọc ngươi sinh khí, ta thay hắn nhận lỗi với ngươi." Đế Không Minh đi đến ghế tựa trước người Bất Hối ngồi xuống, vẻ mặt ôn hòa nói với Bất Hối.

Nghe vậy, Bất Hối nhíu mày: "Thiếu chủ chỉ là tới nói chuyện này sao?"

"Hôm nay ta muốn giới thiệu ngươi cho phụ chủ, nếu ngươi không muốn, vậy không miễn cưỡng ngươi. Ta biết ngươi cùng Chiến Cảnh Thiên đã từng yêu nhau, ta sẽ cho ngươi thời gian, đợi ngươi yêu ta mới thôi." thái độ Đế Không Minh đối với Bất Hối không chút để ý, giống như không có chuyện gì có thể làm cho hắn tức giận.

Bất Hối nhìn lại hắn một cái, bất luận bề ngoài, thân phận đều là xuất chúng, nhưng nàng chính là vui không nổi, nàng tin tưởng, cho dù không có Chiến Cảnh Thiên cũng sẽ không yêu hắn.

"Bất quá có một việc nhất định phải nhanh chóng, ngày mai ta sẽ an bài ngươi cùng Lam Tâm Thánh nữ gặp mặt, cần cùng nàng học tập vài thứ, sau đó ngươi sẽ từ trong tay nàng tiếp nhận vị trí Thánh nữ." Đế Không Minh thấy Bất Hối không nói gì, tiếp tục nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, trong mắt Bất Hối hiện lên một tia kinh ngạc, Lam Tâm Thánh nữ!

Này không phải là Mẫu phi mình sao?

Đế Không Minh cư nhiên cho nàng gặp mặt Đế Lam Tâm.

"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai ta lại đến xem ngươi." Đế Không Minh cũng không ở lâu, nói một câu liền xoay người ly khai.

Sau khi hắn đi Bất Hối có chút kích động, nhưng lại có chút sợ hãi, nếu Đế Lam Tâm biết mình không phải hài tử của nàng thì làm sao bây giờ?

một đêm này nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên ngủ không hề an ổn, buổi sáng rất sớm liền tỉnh giấc, vận thử nội lực, vẫn lại là trống rỗng, một điểm nội lực đều không có.

"Thánh nữ đại nhân, Nguyệt Nhi mang người qua cùng học tập chúc phúc chi thuật cùng Lam Tâm Thánh nữ."

Thánh nữ ẩn tộc hàng năm đều chúc phúc cho tộc nhân, ngụ ý tộc nhân có thể bình an, khỏe mạnh, cho nên đây là chuyện mỗi thế hệ Thánh nữ nhất định phải biết.

Bất Hối tâm tình đã bình phục lại, đi theo Nguyệt Nhi cùng Linh Nhi ra ngoài, có thể là vì Bất Hối hôm qua nói Linh Nhi, hôm nay nàng nói rất ít, cơ hồ đều không mở miệng.

Đế Lam Tâm cũng không bị nhốt trong đại lao, mà là tại ở địa phương phía bắc cách nơi Bất Hối ở mấy trăm mét, tuy chỗ này không phải đại lao, nhưng cũng tựa như đại lao, Bất Hối dò xét một phen, chung quanh có rất nhiều cao thủ, công phu không thua gì Nam Phong, mặt khác nơi này lại bố trí các loại trận pháp, muốn ra ngoài vô cùng khó khăn.

Nguyệt Nhi cùng Linh Nhi mang Bất Hối đến địa phương, cửa có hai thủ vệ, sau khi dò xét tín vật mới thả mấy người đi vào, đồng thời bịt mắt ba người lại, lúc này mới dẫn bọn hắn đi qua vài trận pháp phức tạp

Bất quá Bất Hối đối với trận pháp thập phần tinh thông, cho nên dù không nhìn thấy, đi một lần cũng biết trận pháp này phá giải như thế nào.

Thông qua trận pháp trong viện, tới một tiểu viện khác, trong sân trồng một chút rau dưa, còn có một chút thảo dược, thu thập rất sạch sẽ, tuy gian phòng này cũng không tốt, nhưng nhìn cực kỳ ấm áp.

"Chúng ta vào đi thôi." Nguyệt Nhi cùng Linh Nhi vẫn theo bên cạnh Bất Hối giám thị, đề phòng Bất Hối cùng Đế Lam Tâm nói bí mật gì.

Cước bộ Bất Hối hơi nặng nề, từng bước một đi vào trong nhà.

"Phượng Nhi!"

không đợi Bất Hối đi vào, phòng trong liền truyền đến thanh âm kinh hỉ lại kích động, tiếp theo một vị nữ tử mặc váy áo bạch sắc chạy ra, nhìn qua chỉ có bộ dáng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt cùng Bất Hối chín phần tương đồng, mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng năm tháng cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt nàng.

Khi Đế Lam Tâm nhìn thấy Bất Hối, hốc mắt đỏ lên, đứng ở cửa nhìn Bất Hối, mà Bất Hối cũng có chút khẩn trương nhìn nàng, có thể là mẹ con liền tâm, nàng cảm thấy nhìn thấy Đế Lam Tâm cảm giác vô cùng thân thiết.

"Mẫu phi."

Sau một lúc lâu, Bất Hối rốt cục đem hai chữ này kêu lên, lo lắng Đế Lam Tâm có thể nhận ra nàng không phải nữ nhi của nàng hay không.

"Phượng Nhi!"

Bất Hối kêu lên một tiếng Mẫu phi, Đế Lam Tâm rốt cuộc đè nén không nổi, lập tức chạy đến ôm Bất Hối trong lòng mình, nước mắt cũng chảy xuống.

Hai người ôm thật lâu mới từ từ tách ra, nhìn kỹ nhau: "Nhanh vào trong phòng đi."

trên mặt Đế Lam Tâm khôi phục bình tĩnh, sau đó mang Bất Hối vào trong phòng.

Phòng cũng không quá lớn, chỉ có một chiếc giường, còn có một bộ ghế dựa, sắp xếp rất đơn giản, nhưng cực kỳ sạch sẽ, có vẻ thập phần ấm áp.

Ở bên giường ngồi xuống, Bất Hối mới cẩn thận đánh giá Đế Lam Tâm, Phượng Kình Thiên đã từng nói qua, nàng cùng Đế Lam Tâm khác nhau lớn nhất là tính cách, Đế Lam Tâm càng thêm hoạt bát nhiệt tình một chút, nhưng hiện tại nhìn đến nàng, có lẽ vì trải qua năm tháng thử thách, thành thục bình tĩnh rất nhiều.

"Phượng Nhi, vi nương mấy năm nay mỗi ngày đều nhớ tới ngươi." Nhìn khuôn mặt này tương đồng với mình, ánh mắt Đế Lam Tâm lại trở nên dịu dàng.

Nghe được nàng nói như vậy, Bất Hối có chút không dám nói rõ chân tướng cho nàng, cảm giác như vậy sẽ rất tàn nhẫn.

Hai người ngồi cùng một chỗ, nói một hồi cũ, điều này làm cho sắc mặt Linh Nhi đi theo tối sầm, không kiên nhẫn thúc giục nói: "Lâm Tâm Thánh nữ, Thiếu chủ là để cho tân Thánh nữ cùng người học tập chúc phúc chi thuật."

Nàng vừa nói xong, ánh mắt Bất Hối sắc bén lập tức nhìn về phía nàng, lập tức làm cho Linh Nhi ngậm miệng.

"Nương đã quên, ngươi chính là tân Thánh nữ, kế tiếp liền chỉ ngươi chúc phúc chi thuật đi." Đế Lam Tâm vẫn không để ý Linh Nhi nói, mà cười đối Bất Hối nói.

"Tới, cùng ta ngồi ở trên giường, sau đó đem hai tay giao cho ta, ta sẽ đem chúc phúc chi thuật truyền cho ngươi."

Nghe vậy, Bất Hối có chút tò mò, cái này giống như truyền công sao?

Nghe được Đế Lam Tâm nói, trong mắt Linh Nhi cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, nguyên bản nàng hôm nay cho rằng có thể học đươc chúc phúc chi thuật của Thánh nữ, không nghĩ tới cư nhiên là dùng phương thức truyền thụ này, trách không được sau khi Thánh nữ trước kia truyền thụ cho tân Thánh nữ chúc phúc chi thuật, chính nàng ta liền không còn.

Khi Bất Hối đem hai tay giao cho Đế Lam Tâm, cảm thấy kỳ lạ, nàng cùng Đế Lam Tâm dường như giống có một chút liên hệ, hết sức kỳ quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.