Chiến Và Hòa

Chương 81: Thứ quý giá nhất




Kỳ học mùa xuân bắt đầu, đám học trò năm dưới lũ lượt trở lại Hogwarts – vì sự kiện vũ hội Giáng Sinh cho nên học sinh từ năm thứ tư trở nên không ai về nhà mà đều ở lại trường tham gia. Bài báo của Rita Skeeter đã nâng ngài Gaunt lên tận trời, điểm này là không thể phủ nhận. Bởi vậy đám học sinh về nhà trong kỳ nghỉ bỏ lỡ mất cơ hội được tận mắt nhìn thấy ngài Gaunt trong truyền thuyết đều tiếc nuối, hận mình không sinh sớm vài năm.

Có lẽ cuối cùng đám nữ sinh đã nhận thức sâu sắc được là Cậu Bé Vàng đã có một người yêu vô cùng xuất chúng cho nên lễ Tình nhân năm nay số thiệp và sô-cô-la Harry được tặng ít đi rất nhiều. Thay vào đó, nó lại phải đối mặt với ánh mắt ai oán của đám nữ sinh. Sau kỳ nghỉ đông nó cao vổng lên, cũng mất dần dáng vẻ non nớt của thiếu niên, gương mặt thon dài, sống mũi cao thẳng, nụ cười xán lạn.

Tom luôn bên cạnh nó như hình với bóng hình như cũng cao thêm mấy tấc Anh. Bình thường cậu không bao giờ cười, nhưng không thể phủ nhận, cậu vẫn vô cùng đẹp trai. Hơn nữa mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến người ta có cảm giác như cậu là người đứng trên người khác, có lẽ đây chính là khí thế vương giả trời sinh mà mọi người vẫn hay nói? Khiến đám nữ sinh phải đau lòng là cậu ta cũng nghiêm túc thông báo rằng mình đã có người trong lòng, từ chối tất cả quà tặng.

Thấy hai cậu bé càng lớn càng anh tuấn, thành tích càng vĩ đại, danh tiếng vang xa, đủ loại nhật báo, tạp chí thay nhau đăng hình, đưa tin. Đám nữ sinh ở Hogwarts đương nhiên bị cho rằng được ở gần thì được lợi, nào ngờ hoàn cảnh của các cô vô cùng bi thảm – tuy rằng học chung với nhau nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể tới gần.

Không khí bi thảm này kéo dài đến cận ngày Bài thi thứ hai diễn ra. “Dù sao thì cũng tốt hơn trước kia.” Harry lạc quan nói, nó đã chịu đủ thư tình như tuyết rơi còn cả núi quà tặng rồi, đấy là còn chưa nói đến chuyện Voldemort ghen đâu đấy – mà chuyện này là chắc chắn xảy ra. “Em có nói ‘Xin lỗi’ cũng chỉ là câu nói suông mà thôi.”

Tom như cười như không nhìn nó. “Lúc trước không biết là ai nói với ta đó là phép cư xử cơ bản?”

Hermione ngồi bên cạnh nhìn cậu bé mắt đen, lại nhìn sang Harry đang lúng túng đảo quanh tròng mắt, không khỏi phát ra tiếng thở dài lần thứ một trăm linh một. “Nghe có vẻ như hai người có rất nhiều bí mật nho nhỏ nhỉ? [Harry đỏ mặt], tôi không định hỏi đến những chuyện này, nhưng mà hai người có thể đừng nói những chuyện này ngay trước mặt tôi được không?” Cô nàng chống hai tay lên bàn, hùng hổ nói.

“Không thành vấn đề.” Tom lơ đãng đồng ý với cô nàng, sau đó tiếp tục nói với Harry: “Không phải chỉ có mỗi năm nay thôi đâu… Ta đã nói rõ ràng rồi, sau này cũng sẽ như thế, còn em đừng có mềm lòng nữa, nhớ kỹ em là của ta.”

Harry lườm hắn, nhưng khuôn mặt lại càng đỏ hơn.

Hermione rên lên một tiếng, nằm bò ra bàn, Voldemort đồng ý với cô chỉ là lấy lệ thôi. “Thật ra thì… Victor đã nghi ngờ quan hệ của hai người từ lâu rồi, trước đó anh ấy còn cho rằng Harry đồng thời thích ba người…”

“Cái gì?” Harry thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nó vội thanh minh: “Mình tuyệt đối không phải loại người như vậy!”

“Ta thì muốn biết tại sao tên nhóc đó lại có suy nghĩ như vậy.” Tom hai tay chống cằm, mắt không chớp.

Hermione vô cùng bất đắc dĩ trả lời: “Sau khi Bài thi thứ nhất kết thúc, anh ấy nhìn thấy Harry hôn ngài.”

Cả hai người chợt hiểu ra. Harry cắn môi, nhìn chằm chằm Tom vài giây, sau đó nói: “Quên đi… Nếu anh ấy đã nghĩ như vậy thì cũng đành chịu.” Nó quay sang nói với Hermione, “Có điều bồ giúp mình giải thích với anh ấy là hai bọn mình không có quan hệ gì cả, chỉ là bạn bè thôi!”

“Đương nhiên là mình đã giải thích.” Hermione mở sách vở ra, nghiêng đầu nhìn Harry, “Thoạt đầu anh ấy không tin… Nhưng từ sau vũ hội Giáng Sinh thì đã tin vài phần rồi.”

“Em không vui sao, Harry?” Tom thấy Harry có chút ủ rũ, không nghiêm túc đề nghị: “Hay là nói cho tên nhóc đó biết? Không thì ếm thần chú Lãng quên? Ta cam đoan đây là sở trường của ta.”

Harry và Hermione trợn mắt nhìn hắn.

“Như vậy sao được? Đâu phải anh không biết Krum căm thù Chúa Tể Hắc Ám đến tận xương tuỷ! Nói cho anh ấy biết chẳng khác nào nói cho toàn bộ kẻ thù của anh trên thế giới này biết! Mặt khác, thần chú Lãng quên sẽ để lại di chứng không tốt, em không muốn Krum bị như vậy!” Harry gào lên.

“Ta biết ngay là em sẽ nói như vậy mà.” Tom hờ hững nói, hắn chỉ muốn rời lực chú ý của cậu bé khỏi Krum thôi.

Hermione há miệng định nói, lại phát hiện ra Harry đã nói ra toàn bộ những lời cô bé định nói, cô bé có chút thắc mắc. “Sao bồ biết Victor không thích Chúa Tể Hắc Ám? Hình như hai người chưa từng nhắc đến chuyện này.”

“Hả?” Harry cũng biết Voldemort không phải nghiêm túc đề nghị. Nó thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc trong đầu Chúa Tể Hắc Ám suy nghĩ những gì, không làm nó tức giận thì hắn không vui sao? Kết quả Hermione vừa hỏi, nó mới nhận ra là mình lỡ lời, vội vàng tìm một lý do lấp liếm: “Những người khác không phải đều căm ghét Chúa Tể Hắc Ám sao?”

Hermione hơi tin, nhưng vẫn hoài nghi nhìn nó.

“Ừm…” Harry đang vắt óc nghĩ cách để cô nàng không để ý đến chuyện này, đột nhiên trong đầu lóe lên: “Mình đã nói cho bồ nghe về Bài thi thứ hai chưa?”

“Chưa.” Quả nhiên lực chú ý của Hermione bị dời đi, cô nàng hào hứng hỏi: “Là bài thi gì vậy?”

Harry liền nói cho cô nàng nghe về tiếng ca của người cá.

“Rất rõ ràng là thứ gì đó của bồ sẽ bị giữ lại trong hồ, mà thời gian để tìm thứ bị lấy mất đó là một giờ. Sinh vật trong hồ Đen có lẽ chỉ có người cá thôi…” Hermione suy đoán, “Có điều… Thứ quý giá nhất ư? Là cái gì?”

Cô nàng đương nhiên sẽ không ngờ được rằng mình sẽ trở thành thứ quý giá nhất của Victor Krum trong Bài thi đấu thứ hai, thậm chí bị người ta còn dùng chuyện này để trêu chọc rất lâu.

Ngày thi đấu, đúng giờ Harry đi đến bờ hồ Đen. Một khán đài được dựng lên chung quanh hồ bằng pháp thuật. Harry đứng trên khán đài đối diện với bàn của trọng tài, nhìn mặt nước tĩnh lặng. Hai Quán quân còn lại cũng đứng bên cạnh nó, mặt mày Fleur Delacour tái nhợt, mà Victor Krum chỉ mặc mỗi cái quần bơi, tay nắm chặt đũa phép. Không một ai trong ba người bọn nó trò chuyện. Ông Ludo Bagman chỉ đũa phép vào cổ họng mình để phóng đại âm lượng, “Ba Quán quân đã tập hợp đông đủ. Một khi tôi hô ‘Bắt đầu’ thì Bài thi thứ hai chính thức diễn ra, các Quán quân phải lặn xuống dưới đáy hồ tìm thứ quý giá nhất đối với họ. Ba, hai, một… Bắt đầu!!!”

Harry không để ý hai Quán quân kia đang làm gì, nó tự niệm chú lên người mình rồi nhảy xuống hồ – người trên khán đài hét lên sợ hãi. Chỉ mấy giây sau đó, một con cá heo xinh đẹp đột nhiên nhảy lên trên mặt hồ, dài ước chừng sáu thước Anh, lưng màu đen tuyền, uốn tròn trên không nửa vòng, chiếc đuôi cong cong hình trăng lưỡi liềm vung cao để lộ phần bụng trắng toát. Con cá chúi thân lao thẳng xuống hồ, để lại trên mặt nước những sóng nước khổng lồ.

“A! Xem ra cậu Potter đã nắm vững được thần chú Biến hình cao cấp!” Ông Bagman kích động hô lớn, “Cậu ấy đã biến thành một con cá heo lưng đen hoàn hảo! Vô cùng xuất sắc!” Trên khán đài lặng ngắt như tờ, dường như tất cả mọi người đều đang chờ đợi con cá heo kia nhảy lên một lần nữa, thế nhưng mặt hồ đang dần lặng lại. Đám học trò ghé tai nhau, bàn luận xem đến năm nào thì mới được học phép Biến hình như thế.

Harry không nghe được những lời này. Nó đã lặn xuống rất sâu, đầu chuyển động lắng nghe tiếng động từ bốn phía truyền về. Cá voi có thể nghe tiếp nhận được sóng siêu âm do chính mình phát ra để xác định phương hướng cũng như vật cản, từ đó tự hình thành một tấm bản đồ trong đầu, cá heo cũng tương tự như thế, nhưng hình thể của cá heo nhỏ hơn cá voi rất nhiều – đây chính là nguyên nhân mà nó lựa chọn biến thành hình cá heo. Dựa vào ưu thế này, nó dễ dàng tìm đến được chỗ Người cá, đồng thời phát hiện Krum đang bơi khá xa chỗ nó, còn Fleur thì đang bị mắc kẹt trong rặng san hô khổng lồ.

Harry đong đưa hai chân – mà bây giờ chúng đã biến thành vây và đuôi rồi, lập tức bơi đi rất nhanh. Nước bao quanh người nó, nhưng nó không hề cảm thấy lạnh một chút nào cả, thậm chí còn cảm thấy rất nhẹ nhàng, khoan khoái. Rất nhanh sau đó nó đã tìm đến nơi – nó dám đảm bảo Voldemort sẽ không chịu đứng yên ở chỗ đó đâu, đám Người cá chắc chắn sẽ không ngốc đến mức đi chọc giận hắn…

“Harry, em nên tin tưởng ta một chút chứ. Ta thật sự đứng yên ở đây đợi em đến giải cứu, nơi này quá bẩn…”

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu nó, Harry dại ra mất nửa giây. “Voldemort? Sao anh vào được ý thức của em?” Harry lấy lại phản ứng, tiếp tục đong đưa thân người bơi tới trước, đồng thời hỏi lại hắn.

“Là ai đòi dung hợp linh hồn nào?” Giọng nói kia có chút bất mãn, “Em có thực sự hiểu rõ hậu quả việc mình làm không đấy?”

Harry cười gượng, sau đó nghĩ đến Voldemort không nhìn thấy nó, mà dù có nhìn thấy được thì cũng không cách nào biết một con cá heo đang cười đi. “Em nghĩ những điểm quan trọng em đều biết cả… Hơn nữa hẳn là Bế Quan Bí Thuật có thể dùng được với trường hợp này!” Nó nghi hoặc.

“Một khi em đã dung hợp linh hồn thì hiệu quả của Bế Quan Bí Thuật sẽ bị giảm xuống mức độ thấp nhất.” Voldemort thản nhiên nói, giống như bây giờ hắn đang không xâm nhập vào đầu óc Harry vậy.

“Vậy sao em không vào được suy nghĩ của anh?” Harry mơ hồ hiểu ra, “Là vì Chiết Tâm Trí Thuật không tốt sao? Hay là Bế Quan Bí Thuật của anh quá tốt?”

“Cả hai. Thật sự là ta không muốn ở dưới này thêm một giây nào nữa, cho nên em mau đến đây đi.” Lát nữa cậu bé của hắn chắc chắn sẽ kháng nghị cho mà xem, Voldemort cười trộm, rời khỏi ý thức của Harry.

Harry tức giận đến trợn mắt. Còn gì là riêng tư của nó nữa! Nó vừa tăng tốc độ, vừa thầm thề: Sau khi lên bờ nó sẽ học Chiết Tâm Trí Thuật! Nhất định!

Khoảng ba phút sau đó, dấu chấm trong trên vây do đồng hồ trên tay Harry biến thành lúc nó biến hình hoàn toàn mất đi, chứng tỏ thời gian biến hình của nó sắp hết, Harry đã bơi qua vô số nhà đá, tới được nơi đám Người cá tập trung.

Tình huống lúc này khác xa với ngày trước: Tuy rằng Hermione và em gái của Fleur, Gabrielle vẫn đang bị trói chặt vào đuôi của bức tượng người cá khổng lồ. Nhưng vị trí cuối cùng lại trống không. Dựa vào thính lực cực mạnh của mình, Harry không cần nhìn cũng biết được Voldemort đang nhàn nhã đi lại trong khoảng sân rộng lớn bên cạnh, có vẻ như đang vô cùng thích thú nhìn những ánh mắt hoảng sợ lộ ra từ trong những căn nhà đá – hắn làm cho đám Người cá sợ hãi trốn hết vào trong nhà, không dám đi ra ngoài.

Harry thở dài. Nó tự giải thần chú trên người mình, sau đó lại tự ếm thêm thần chú Chống nước và thần chú Giữ trọng lực, cơ thể nó chậm rãi rơi xuống, hai bàn chân đặt lên những hòn đá trơn nhẵn. “Không phải anh đang rất sốt ruột sao?”

“Đúng vậy, nhưng ta chợt phát hiện ở dưới này cũng rất thú vị.” Voldemort quay đầu nhìn nó, sau đó nở nụ cười: “Thần chú rất tốt.”

Harry nổi nóng bước tới mấy bước, kéo tay hắn bơi lên trên: “Thú vị cái gì chứ? Em thấy bọn họ sắp bị anh dọa sợ chết rồi…”

“Đi luôn sao?” Voldemort không đáp lời nó, hắn chỉ hai cô gái vẫn đang bị trói, “Em không đợi xem hai cô nàng kia có được cứu lên an toàn hay không à?”

Harry trừng mắt lườm hắn: “Lần trước là em quá ngây thơ… Hơn nữa đừng tưởng rằng em không phát hiện ra, trên người Hermione có thần chú bảo vệ, anh dám chối là không phải anh ếm?” Nó không nén được nở nụ cười, sau đó cũng ếm cho Gabrielle Delacour một thần chú tương tự.

“Được rồi, ta chỉ nghĩ rằng Hermione thông minh như vậy, hoàn toàn không đáng bị mất mạng dưới đáy hồ đen ngòm này. Nói thật, ta không tin lão Dumbledore.” Voldemort nhìn thần chú Harry tạo thành những bóng nước, trên người cô gái tóc bạch kim kia hiện lên một vòng bảo vệ lờ mờ trắng, lóe lên một cái rồi biến mất.

Harry để ý thấy trong căn nhà đá đầu tiên có một Người cá bạo gan thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát động tĩnh của hai người bọn nó bên này, xem ra đó là Thủ lĩnh của đám Người cá. “Em nghĩ thầy Dumbledore hẳn là không đến mức làm gì đó với Hermione đâu, cậu ấy chẳng làm gì cả!” Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Harry cũng không tin tưởng hoàn toàn, thầy ấy là người có thể dùng cả tính mạng của mình để lên kế hoạch đấy! Nếu như thầy ấy vẫn còn muốn giết Voldemort thì chuyện này đúng là rất khó nói.

Voldemort không nói gì. Hắn đã tiếp xúc với Dumbledore trước cả khi vào Hogwarts, đến bây giờ cũng đã hơn nửa thế kỷ rồi, cho nên hắn hiểu thủ đoạn của lão hơn Harry.

Không nhắc đến hiện tại, Gellert Grindelwald có thể coi như là người mà thời thiếu niên Dumbledore có tình cảm, trước kia hai người còn lên kế hoạch cùng nhau chinh phục thế giới; Kết quả, Dumbledore nửa đường đổi ý, Grindelwald thề nhất định phải thực hiện được giấc mộng chung của hai người, cuối cùng lại bị chính Dumbledore bắt giam.

Trước đây không lâu hắn có qua Nurmengard, cậu thiếu niên tóc vàng anh tuấn ngang tàng ngày trước đã không còn nữa, thay vào đó là một lão già tiều tụy, ánh mắt vẫn mang một màu xanh, nhưng bên trong lại đượm buồn. Đã qua nửa thế kỷ, pháp thuật bảo vệ ở Nurmengard đã không còn chặt chẽ như trước nữa [hắn dám khinh bỉ mà nói rằng căn hầm nhà Malfoy còn đáng tin hơn], chỉ là Grindelwald không muốn chạy ra mà thôi. Câu ‘Vì lợi ích lớn lao hơn’ được khắc bằng tiếng Đức loang lổ phía trên cánh cửa đá – nhà giam Nurmengard do chính Grindelwald thiết kế dưới sự phản đối của bao nhiêu Pháp sư, Phù thủy, giờ lại chỉ có mình hắn trong đó. Chuyện này thật mỉa mai biết bao!

Trước kia Voldemort không hề biết chuyện này, hắn vốn tưởng mình đã đủ độc ác, tàn bạo, sau này biết được không khỏi có chút giật mình. Hắn tự nhận là mình không thể khiến một Chúa Tể Hắc Ám có thể ở lỳ trong nhà giam của chính mình không ra ngoài, cho nên ngày trước hắn thua cũng đúng thôi…

Tầm mắt hắn chuyển qua bàn tay đang cầm chặt tay mình kéo đi, hắn tuyệt đối sẽ không để cho mình và cậu bé đi đến một bước như vậy.

Khoảng cách giữa bọn họ và mặt nước càng lúc càng gần, ánh mặt trời khiến hồ nước sáng rực, chói mắt. Cậu bé thận trọng ngửa đầu, đôi mắt xanh ngọc bích nhìn chằm chằm phía trên, ra sức bơi lên…

‘Ùm’ một tiếng, hai cái đầu cùng lúc ngoi lên trên mặt nước. Harry còn chưa kịp cười với đám người trên khán đài đang vỗ tay la ó hoan hô nó, thậm chí còn chưa kịp hít thở không khí mới mẻ phía trên thì đầu của nó đã bị người kéo lại, một nụ hôn nóng bỏng lập tức áp xuống


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.