Chương 96: Mạo nhận
Trần Đỉnh Thiên nghe thấy giọng nói này, lòng như tro tàn.
Mặc dù anh ta biết Lục Khải là Long hồn, nhưng gặp phải tình huống trước mặt, anh ta không nghĩ rằng Lục Khải có thể xử lý được!
Anh ta thừa nhận mình quá nóng lòng, quá muốn báo thù!
Đã đánh giá thấp nghiêm trọng thực lực của nhà họ Khổng.
Nghĩ đến những điều này, anh ta rất áy náy, nghĩ rằng mình đã hại Lục Khải.
Anh ta muốn xin lỗi, muốn được Lục Khải tha thứ.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, tiếng súng đã vang lên!
Vang lên dồn dập liên tiếp, tiếng súng như gợn sóng trong nước, không ngừng khuếch tán.
Từng đợt liên tiếp, đánh vào tâm trạng tự trách của Trần Đỉnh Thiên.
Toàn thân anh ta run lên, ngẩng đầu với vẻ đầy áy náy, nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mắt.
Ngạc nhiên, kinh ngạc, khó mà tin được!
Cũng giống như anh ta, tất cả mọi người nhà họ Khổng cũng trợn mắt há hốc miệng.
Lục Khải, không hề bị tổn hại gì!
Còn hơn bốn mươi tên lực lưỡng lại ngừng thở mất mạng.
Không ai nhìn rõ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Cũng không biết Lục Khải làm được bằng cách nào!
Hoàn toàn khác với vẻ khó tin của mọi người, Lục Khải vẫn ung dung thản nhiên.
Dường như với anh, tất cả đều dễ như trở bàn tay.
“Tất cả đã đến đông đủ chưa?”
Lục Khải lạnh giọng hỏi.
Nhà họ Khổng, không ai trả lời câu hỏi của Lục Khải.
Bọn họ hoàn hồn lại từ trong kinh hoàng, khuôn mặt đầy vẻ tức giận.
Bọn họ là quý tộc cao cao tại thượng ở tỉnh thành, lẽ nào lại sợ một con chó chết chủ của thành phố nhỏ bé?
“Gia chủ, cho hai người đó đến thu xác đi!”
Một người phía sau lên tiếng đề nghị với Khổng Minh.
Khổng Minh đứng phía trước nhất nghe vậy, gật đầu, trong ánh mắt nhìn sang Lục Khải tỏ vẻ vui mừng trên nỗi khổ của người khác!
“Vốn dĩ, tôi muốn cho cậu chết một cách nhẹ nhàng, nhưng cậu đã không biết điều thì đừng trách tôi!”
Khi Khổng Minh nói, đồng tử co lại, vẻ mặt kiêu ngạo: “Hôm nay, tôi cho tên nhà quê nông dân như cậu mở rộng tầm mắt, thấy sức mạnh của nhà họ Khổng!”
“Thần hộ vệ nhà họ Khổng, song đao Long Môn, đến đây!”
Khổng Minh hét lớn một tiếng, hai người đàn ông mặc trang phục huấn luyện của Long Môn tay cầm song đao nghe vậy liền tiến lên.
Hai người này, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, trong ánh mắt nhìn Lục Khải đầy vẻ khinh thường.
“Song đao Long Môn, cho cậu ta sống không bằng chết đi!”
Khổng Minh ra lệnh.
Hai người cười lạnh lùng: “Dễ như trở bàn tay!”
Khổng Minh rất hài lòng với lời đáp của bọn họ, tất cả người nhà họ Khổng đều đầy vẻ đắc ý.
Đây chính là chỗ dựa, cũng là cái ô bảo vệ của bọn họ.
“Long Môn, nghe nói đến rồi chứ!”
Khổng Minh lướt nhìn Lục Khải một cái: “Binh đoàn lính đánh thuê số một thế giới, mỗi một chiến sĩ của Long Môn đều dày dặn kinh nghiệm, không hề sợ điều gì! Còn song đao Long Môn là trụ đá giữa dòng của Long Môn, sau khi rút khỏi Long Môn, thì đến nhà họ Khổng!”
“Cậu có thể chết trong tay bọn họ là vinh dự của cậu!”
Nghe thấy lời giới thiệu đắc ý vênh váo của Khổng Minh, nhìn bộ trang phục huấn luyện của Long Môn trên người hai người, mày kiếm của Lục Khải dựng ngược lên.
Long Môn, từng có loại phế vật như này từ lúc nào?
Căn cơ không vững, khí hư hụt hơi, nói là phế vật cũng là nâng cao bọn họ rồi.
Hai người lắc đầu ưỡn ngực, phô trương thanh thế đến trước mặt Lục Khải.
Thấy Lục Khải không nói một lời, hai người càng ngạo mạn, với bọn họ, Lục Khải đã bị dọa sợ rồi!
“Xin tự giới thiệu, tao, thiên đao trảm của Long Môn!”
“Anh ta, vô ảnh đao của Long Môn”.
Lục Khải nhướn mày: “Long Môn của tao chưa từng thu nhận phế vật!”
Khác với lời tự giới thiệu huênh hoang khoác lác của hai người này, lời của Lục Khải lại thản nhiên nhẹ bẫng.
“Long Môn của mày? Mày cũng là người của Long Môn?”
Hai người rất bất ngờ lên tiếng.
Ngay cả đám người nhà họ Khổng cũng kinh ngạc.
“Song đao, Long Môn có người nào tên Lục Khải không?”
Khổng Minh thấp giọng hỏi.
“Lục Khải? Chưa từng nghe nói!”, hai người đồng thanh nói.
Nghe thấy câu trả lời, người nhà họ Khổng nhìn thẳng Lục Khải, cười lạnh lùng: “Mạo nhận Long Môn? Mày mà cũng xứng chắc?”
Lục Khải không thèm để ý đến người nhà họ Khổng, mà nhìn chằm chằm hai người: “Vậy các người đã nghe nói đến Long hồn chưa?”
“Đương nhiên, lão đại Long môn, Long hồn…”
Hai người còn chưa nói hết, Lục Khải ra tay, cướp lấy đao trong tay của bọn họ dễ như trở bàn tay.
“Tao, chính là Long hồn!”
Vừa dứt lời, Lục Khải ném đao ra.
Hai người không phản kháng, đầu bị trường đao đâm xuyên, trường đao dính đầy máu khảm vào trong tường.
Tuy bọn họ đã chết, nhưng bị đóng lên tường, không thể nhúc nhích.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người nhà họ Khổng đều trố mắt há hốc miệng.
Chỗ dựa của bọn họ đã bị Lục Khải giết chết.
Nhưng vẫn chưa phải là điều tuyệt vọng nhất!
Điều khiến bọn họ cảm thấy suy sụp là Lục Khải chính là Long hồn!
Có ai mà không biết Long hồn giống như một vị thần?
Trước đây bọn họ thường xuyên nói đùa rằng liệu trên đời có ai ngốc đến mức chọc đến Long hồn không?
Bây giờ trong lòng họ đã có câu trả lời.
Bọn họ chính là kẻ ngốc đó!
Lục Khải không hề do dự, đi về phía Khổng Minh.
Khổng Minh trước đó còn rất cuồng ngạo, giờ sắc mặt trầm trọng lùi lại.
Ông ta lùi lại, những người khác nhà họ Khổng cũng lùi lại.
Hơn một trăm người, bị Lục Khải ép không còn đường để lui.
Chương 97: Điều binh khiển tướng
Lúc này, tất cả người nhà họ Khổng đều cảm thấy tuyệt vọng.
Trong lòng bọn họ, đã không còn tự hào vì là người nhà họ Khổng, mà hối hận vì trở thành người nhà họ Khổng!
Không phải người nhà họ Khổng, tuy không được giàu có sung túc, nhưng ít nhất có thể sống!
“Rất xin lỗi, con át chủ bài của nhà các ông là giả!”
“Long Môn không có phế vật!”
Lục Khải nói xong, đưa tay nhấc Khổng Minh lên: “Chọc vào tôi thì phải chết!”
Nói xong, anh liền tung cú đấm!
Lục Khải trực tiếp đấm xuyên lồng ngực của Khổng Minh, ông ta đầy hoảng sợ, không để lại được một chữ đã tuyệt vọng lìa đời.
Nhìn thấy gia chủ chết thảm, những người khác nhà họ Khổng đều quỳ trước mặt Lục Khải, dập đầu cầu xin: “Long hồn, cầu xin anh tha cho chúng tôi, chúng tôi vô tội…”
Người nhà họ Khổng cao cao tại thượng gạt bỏ tôn nghiêm và danh dự, bò trước mặt Lục Khải như con chó, bọn họ chỉ muốn sống sót.
Nhưng Lục Khải không phải nhà từ thiện đặt nhân quyền lên hàng đầu.
Anh chỉ là chiến thần có thù phải báo, nói là làm!
Anh từng hứa với Trần Đỉnh Thiên, phải giết sạch bốn gia tộc, cho nên, bọn họ phải chết!
Lục Khải mặt không cảm xúc diệt sạch những người này.
Máu tươi chảy thành con sông nhỏ.
Phủ Khổng đầy máu tanh và chết chóc.
Đối với Lục Khải, đây không phải là tàn sát, mà là nhân quả báo ứng.
Dưới sự theo dõi của Trần Đỉnh Thiên, Lục Khải dẫm lên máu tươi, đi về phía tảng đá lớn được tạo hình vô cùng đặc biệt viết hai chữ Phủ Khổng phía trước.
Đứng trước tảng đá lớn, Lục Khải vung một quyền, tảng đá nứt ra làm đôi, ầm ầm đổ sập.
Hai chữ Phủ Khổng trên tảng đá vỡ nứt, biến mất!
Lục Khải xoa nắm đấm, quay người nhìn sang Trần Đỉnh Thiên ngây ra như gà mắc thóc, cười nhàn nhạt: “Anh Thiên, đi thôi, chúng ta tiếp tục!”
Trần Đỉnh Thiên vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong chấn hãi.
Ánh mắt của anh ta dừng lại hồi lâu trên tảng đá lớn bị Lục Khải đánh vỡ vụn.
Anh ta thừa nhận mình đã đánh giá thấp thực lực của Lục Khải.
Lục Khải không giống như một con người.
Mà là thiên binh vạn mã!
Anh ta nuốt nước miếng, nhìn sang người nhà họ Khổng chết thảm.
Có lẽ nhà họ Khổng cũng không ngờ bọn họ sẽ lại kết cục như này.
Đã có trải nghiệm lần này, Trần Đỉnh Thiên cũng tràn đầy lòng tin với việc báo thù tiếp theo.
Nhà họ Bạch, nhà họ Tào, nhà họ Chu ở tỉnh thành rất oai phong, có địa vị hiển hách ư?
Thế thì đã làm sao?
Trước mặt Lục Khải, họ cũng chẳng là gì hết!
Trần Đỉnh Thiên hoàn hồn lại, chạy đến phía sau Lục Khải.
Lục Khải đẩy mở cửa, vừa đi được hai bước.
Thì phát hiện đã có người ở bên ngoài.
Sau khi nhìn rõ người này, Lục Khải cau mày, dừng chân.
“Anh đến đây làm gì?”
Trầm mặc mấy giây, Lục Khải lên tiếng.
Người trước mặt chính là Hắc Vũ.
Được hỏi vậy, Hắc Vũ sải bước tiến lên, vẻ mặt áy náy, khom lưng chín mươi độ với Lục Khải: “Long hồn, xin lỗi, chưa được sự cho phép của anh, đã tự đến đây, xin anh xử phạt”.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Khải rất hiểu Hắc Vũ, anh ta không thể nào làm trái mệnh lệnh của mình, trừ khi bất đắc dĩ.
“Long hồn, tôi vừa nhận được tin, ba nhà họ Bạch, Tào, Chu đang điều binh khiển tướng, triệu tập người đến tỉnh thành!”
Hắc Vũ lớn tiếng báo cáo.
Nghe thấy tin này, Lục Khải ít nhiều cũng bất ngờ.
Mình vừa diệt sạch nhà họ Khổng, bọn họ đã hành động, tin tức cũng thật nhanh nhạy.
“Bọn họ có những ai?”
Lục Khải vừa đi về phía trước vừa hỏi.
“Tất cả thành viên của hai binh đoàn lính đánh thuê Cáo Bắc Cực và Báo Nam Cực”.
Lục Khải chưa từng nghe đến tên của hai binh đoàn lính đánh thuê này.
Hắc Vũ sớm đã có chuẩn bị, lập tức giải thích nói: “Hai binh đoàn lính đánh thuê này vừa được thành lập không lâu, không nổi tiếng lắm, nhưng hai tháng gần đây, bọn họ đều chiếm ưu thế hơn Hổ Huyệt, thực lực không thể coi thường”.
Ồ?
Lục Khải rất hiểu thực lực của binh đoàn lính đánh thuê Hổ Huyệt.
Mấy năm nay, vẫn luôn là đối thủ khó đối phó nhất của Long Môn.
Hai binh đoàn lính đánh thuê này có thể chiếm ưu thế hơn Hổ Huyệt, thực sự không đơn giản.
Nhưng thế thì đã làm sao?
Lục Khải vẫn thản nhiên tiếp tục đi về phía trước.
“Tên Đầu Báo của Báo Nam Cực, hiện giờ là kẻ đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ thế giới, hắn cũng đến tỉnh thành”.
Hắc Vũ bổ sung nói.
“Cho nên, anh đến vì lo lắng tôi không xử được bọn chúng phải không?”
Lục Khải nhìn sang Hắc Vũ.
“Không không không…”
Hắc Vũ lắc đầu liên tiếp, không ngừng xua tay: “Long hồn, anh hiểu lầm rồi, tôi sợ đám rác rưởi đó làm bẩn tay của anh!”
“Tôi đến xử lý rác rưởi thay anh”.
Hắc Vũ nóng ruột đến toát mồ hôi, mau chóng giải thích.
“Được rồi, tôi biết anh có ý tốt, đã đến rồi thì đi cùng đi!”
Lục Khải nói xong, ánh mắt nghiêm lại: “Nếu hai binh đoàn lính đánh thuê đó đã đến thì tiêu diệt bọn chúng đi”.
“Đi thôi!”
“Long hồn, bây giờ đi đâu?”
“Về nhà, đợi bọn chúng đến nộp mạng”.
Lục Khải sai bước lớn về phía trước, đến nhà Trần Đỉnh Thiên.
Thực ra Hắc Vũ đến, Lục Khải rất hoan nghênh.
Chương 98: Đầu Báo
Dù sao có người bảo vệ Trần Đỉnh Thiên, anh có thể yên tâm ra tay rồi.
Lúc này, trong hội trường yến tiệc biệt thự nhà họ Bạch đã chật kín người.
Các vị lãnh đạo cấp cao ba nhà Bạch, Tào, Chu đều tập trung ở đây, cùng chiêu đãi thành viên của Cáo Bắc Cực và Báo Nam Cực.
Trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, rượu quý lâu năm, cần thứ gì thì có thứ đó.
Các thành viên của đoàn lính đánh thuê ăn thịt uống rượu no nê, vô cùng sung sướng.
Nhưng sắc mặt của các lãnh đạo cấp cao của ba gia tộc lại rất khó coi.
“Vừa nhận được tin, nhà họ Khổng bị giết hết rồi”.
Bạch Khai Minh, gia chủ nhà họ Bạch trầm giọng lên tiếng.
Tào Thư Quyền, gia chủ nhà họ Tào và Chu Quảng Đạt, gia chủ nhà họ Chu không nhịn được thở dài.
Thực lực của nhà họ Khổng, bọn họ đều biết rõ.
Qua mấy năm phát triển, có thể nói nhà họ Khổng đã vượt xa ba nhà bọn họ.
Ngay cả nhà họ Khổng cũng bị diệt rồi, nghĩ cũng biết, Lục Khải của Lâm Thành không phải dễ chọc vào!
Tào Thư Quyền bất giác nhìn đám thành viên lính đánh thuê phàm ăn tục uống này, trong lòng không yên tâm.
“Chúng ta phải bàn bạc tính toán kỹ càng, nghĩ ra một cách toàn vẹn mới được”.
Choang…
Tào Thư Quyền vừa dứt lời, một ly rượu bị đập mạnh xuống đất, vỡ tan tành.
“Ông có ý gì? Chỉ đối phó với một tên Lục Khải thôi, có cần căng thẳng đến mức đó không?”
Một tên lực lưỡng trọc đầu đập bàn: “Các ông đang coi thường ai đấy hả?”
“Trên đời này, không có ai mà Đầu Báo tôi không giải quyết được!”
“Tên nhóc đó chỉ là người của Long Môn, cũng chẳng phải Long hồn, sợ cái gì!”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Tào Thư Quyền rất phức tạp.
Ông ta đã nghe nói danh tiếng của Đầu Báo, loại người hung dữ này, ông ta không dám đắc tội.
Nhưng vì có thể thuận lợi loại trừ Lục Khải, ông ta buộc phải câu kết với Đầu Báo.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy, mọi việc vẫn nên thận trọng thì hơn, dù sao Lục Khải cũng không dễ đối phó…”
“Ông nghĩ ông là cái gì!”
Đầu Báo không hề nể mặt Tào Thư Quyền, hắn dẫm chân lên ghế ngồi, uy phong lên tiếng: “Nếu không phải nể mặt chị Chu, thì tôi cũng không thèm nhận nhiệm vụ nhỏ nhặt này!”
“Tôi đây đường đường là sát thủ đứng đầu thế giới, đối phó với một tên Lục Khải không danh không tiếng, mà còn phải thận trọng? Ông muốn để toàn thế giới cười vào mặt tôi phải không?”
Đầu Báo nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua hơn một trăm anh em, không nhịn được lắc đầu liên tục.
“Tôi thật không hiểu, giết một tên rác rưởi mà cần gọi nhiều người đến vậy ư?”
Nói xong lời này, Đầu Báo cầm chai rượu lên uống cạn một hơi.
“Đừng làm rắc rối như thế, tôi đi lấy cái mạng nhỏ của Lục Khải đây!”
Đầu Báo nói xong, cầm đao Quan Công của hắn, sải bước lớn đi ra ngoài.
Thấy Đầu Báo kích động, đám người Tào Thư Quyền cau mày.
Ba người quay sang nhìn nhau chạy ra cửa chặn đường Đầu Báo.
Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng khuyên nhủ, đao Quan Công trong tay Đầu Báo đã kề lên cổ Tào Thư Quyền.
Tào Thư Quyền có thể cảm nhận được khí lạnh truyền đến từ lưỡi đao sắc bén.
“Cút, hay là chết?”
Đầu Báo khí thế ép người hỏi.
Khi hắn nói, bất giác áp sát lưỡi đao lên cổ của Tào Thư Quyền, cứa rách da, chảy ra máu tươi.
Tào Thư Quyền giơ hai tay, lắc đầu liên tiếp: “Đừng ra tay, chúng tôi tránh đường”.
Nhìn thấy ba người Tào Thư Quyền sợ hãi lùi sang một bên, Đầu Báo mới thu đao lại.
“Các ông cứ ăn trước, tôi đi lấy đầu của Lục Khải, cho các ông ngâm rượu!”
Nói xong, Đầu Báo huênh hoang đi khỏi.
Biệt thự nhà họ Bạch cách nơi ở của Trần Đỉnh Thiên không xa lắm.
Chưa đến mười phút, Đầu Báo đã đến bên ngoài biệt thự.
Hắn không vội đi vào, mà men theo tường vây biệt thự đi một vòng, quan sát tỉ mỉ.
Tuy hắn ngông cuồng ngạo mạn, không coi ai ra gì, nhưng có thể trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ thế giới, thì vẫn có nguyên nhân của nó.
Sau khi quan sát biệt thự một vòng, Đầu Báo chọn một chỗ, thân thủ nhanh nhẹn nhảy qua tường vây, vào trong biệt thự.
Hắn vừa đi vừa quan sát.
Trong biệt thự tuy có không ít camera, nhưng đều bị hắn né được dễ như trở bàn tay.
Hắn không hề gặp trở ngại, thuận lợi đẩy cửa đi vào nhà.
Trên khuôn mặt hắn hiện lên nụ cười tự tin và đắc ý.
Lục Khải? Cũng chỉ vậy mà thôi!
Mình đã vào đến đây rồi mà tên nhóc đó còn không phát hiện ra!
Chỉ có chút năng lực thôi sao? Thật không biết tại sao đám người Tào Thư Quyền lại sợ đến như vậy!
Đầu Báo nhìn thấy Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên đang ngồi uống rượu trước bàn ăn, cười nói vui vẻ.
Chương 99: Xé xác
Đầu Báo thấy vậy, cười lạnh lùng không thôi.
Trong mắt hắn, Lục Khải vốn không xứng làm đối thủ của hắn.
Cao thủ thực sự, khi kẻ địch đến, thì không thể nào không cảm nhận được.
Đối với hắn, đừng nói kẻ địch gần ngay trong gang tấc, cho dù nguy hiểm cách mấy trăm mét, hắn cũng có thể cảm nhận được.
Chỉ từ điểm này có thể thấy, Lục Khải không phải là cao thủ!
Đúng lúc hắn định tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên hắn cảm thấy có người ở phía sau vỗ vai hắn!
Mày kiếm của hắn dựng ngược lên, cảnh giác quay người lại.
Nhìn thấy Hắc Vũ nở nụ cười tươi, khoanh hai tay trước ngực.
“Chào mừng mày đến đây, vào đi, đợi mày lâu lắm rồi đấy!”
Cái gì?
Nghe thấy lời này, Đầu Báo nhìn thấy Lục Khải nâng ly rượu về phía hắn!
Xem ra, bọn họ đã biết mình sẽ đến từ lâu rồi?
Mình bị chơi xỏ ư?
Nhưng… Hắc Vũ phía sau lại gần, hắn thực sự không cảm nhận được chút nào.
“Mày đi theo sau tao từ lúc nào?”
Đầu Báo tỏ vẻ nghiêm túc hỏi.
“Tao đi theo mày cũng gần mười phút rồi!”
Soạt…
Lời vừa được nói ra, lông tóc của Đầu Báo dựng ngược lên.
Bị theo dõi mười phút, nhưng hắn lại không cảm thấy gì.
Hắn có thể chắc chắn mình tuyệt đối không khinh địch.
Xảy ra tình huống này, chỉ có một khả năng!
Đó chính là thực lực của Hắc Vũ trước mặt vượt trên cả hắn!
Nghĩ đến đây, hắn toát mồ hôi lạnh.
“Lại đây!”
Lục Khải uống hết rượu trong ly rồi nhẹ giọng gọi.
Hai chữ đơn giản, nhưng Đầu Báo lại cảm thấy áp lực nặng nề.
“Long hồn đang nói với mày đấy!”
Hắc Vũ đạp một cú lên người Đầu Báo.
Đầu Báo không tránh được, lảo đảo lao về trước mấy trước, ngã xuống trước mặt Lục Khải như con chó ăn shit.
“Long hồn? Lục Khải là Long hồn?”
Đầu Báo quên luôn đau đớn, lên tiếng với vẻ mặt chấn hãi.
“Cái tên Long hồn là để con kiến như mày gọi thẳng ra hả?”
Hắc Vũ phía sau tức giận tiến lên, tay trái tóm lấy đầu của Đầu Báo, đập mạnh xuống đất.
Thịch!
Một tiếng bức bối vang lên, trán của Đầu Báo đập xuống đất.
Vỡ đầu, chảy máu!
Máu tươi nhuốm đỏ mặt của hắn, trông vừa hung dữ và đáng sợ.
Lục Khải rót một ly rượu rồi đẩy qua.
“Uống rượu đi!”
Nghe thấy mấy chữ này, Đầu Báo máu chảy đầm đìa có chút vừa mừng vừa lo.
Long hồn là chủ của Long môn, truyền kỳ của đoàn lính đánh thuê thế giới!
Anh ta lại chủ động rót rượu cho mình.
Chẳng lẽ… anh ta muốn lấy lòng lôi kéo mình?
Nghĩ cũng đúng, dù sao mình cũng là người đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ thế giới.
Anh hùng quý mến nhau, lấy rượu làm quen!
Đầu Báo cầm ly rượu, nâng lên chạm hờ với Lục Khải, rồi uống cạn một hơi.
“Rượu, tao uống rồi, nhưng cái mạng của mày, tao vẫn phải lấy!”
Đầu Báo sát khí ép người lên tiếng.
Theo hắn thấy, hành động trước đó của Lục Khải là thể hiện sự yếu kém.
Lục Khải đã sợ!
Việc hắn phải làm là thừa thắng xông lên, giết Lục Khải, chứng minh bản thân, thay thế địa vị của anh!
Nghĩ đến những điều này, hắn thầm vui mừng trong lòng!
Lần này, đến đây là đúng!
Hắn không màng đến cơn đau trên trán, đứng lên, chĩa thẳng đao Quan Công vào Lục Khải.
Đối diện với Đầu Báo hống hách ép người, Lục Khải vẫn ngồi vững như thái sơn.
Trong ánh mắt băng lạnh, lóe lên vẻ không vui.
“Ai cho mày uống ly rượu này?”
Hả?
Đối diện với câu hỏi đột ngột, mày kiếm của Đầu Báo dựng ngược lên, lửa giận bừng bừng.
“Mẹ kiếp, mày đãng trí hả? Vừa nãy là mày xin tao uống đó!”
“Xin mày? Mày mà xứng?”
Trong ánh mắt Lục Khải tràn đầy khinh thường.
“Rượu là tao rót cho Hắc Vũ, người anh em của tao”.
Đầu Báo nghe vậy, cơ thịt khóe miệng giật mấy cái.
Hắn có thể cảm nhận được Lục Khải coi thường mình.
Tuy Lục Khải không lớn tiếng chửi mắng, nhưng một lời đơn giản của anh khiến hắn nổi giận.
Đường đường là sát thủ số một thế giới, mà không xứng uống rượu với anh?
Sát thủ số một thế giới còn không bằng anh em của anh?
Đây là sự sỉ nhục!
“Mày, đã uống rồi!”
Lục Khải nhìn thẳng vào Đầu Báo, đưa tay chỉ vào ly rượu mà hắn đã uống.
Đầu Báo đã lúc nào bị khinh thường thế này?
Hắn nổi giận bừng bừng, vẻ mặt đầy sát khí.
Chỉ thấy hắn dưa tay cầm ly rượu, đập mạnh xuống đất.
Ly rượu, vỡ tan.
“Ức hiếp người quá đáng, chết đi!”
Đầu Báo nghiến răng gào thét, vung đao Quan Công, chém lên bàn ăn.
Chiếc bàn gãy làm đôi.
Đồ ăn rượu ngon trên bàn đều rơi xuống đất.
Hắn không cam tâm dừng lại, chém lưỡi dao sắc bén về phía Lục Khải.
Cùng với từng trận tiếng gió vù vù, lưỡi đao càng lúc càng gần Lục Khải.
Lục Khải vẫn sừng sững bất động, thay đổi duy nhất so với trước đó, chính là sự không vui không ánh mắt anh.
“Hắc Vũ!”
“Có thuộc hạ!”
“Xé xác hắn!”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Chương 100: Hống hách
Sau khi Hắc Vũ chắp hai tay, sải bước tiến lên trước, đoạt lấy đao Quan Công từ trong tay Đầu Báo dễ dàng như thò tay vào túi lấy đồ.
Tiện tay ném đao sang một bên.
Vẻ mặt Hắc Vũ đầy ghê tởm.
Đầu Báo trước đó còn vô cùng hống hách liền tỏ vẻ mặt kinh ngạc.
Một kẻ luôn tự xưng thiên hạ đệ nhất đao như hắn không ngờ Hắc Vũ lại thản nhiên cướp đi cây đao trong tay hắn!
Hắc Vũ mạnh vượt qua tưởng tượng của hắn.
“Mày… mày muốn làm gì?”
Hắc Vũ dần lại gần, nỗi sợ trong lòng Đầu Báo cũng tăng dần.
“Xé xác mày!”
Hắc Vũ nói xong, bước lớn đến trước Đầu Báo, đưa tay tóm cánh tay phải của hắn, dồn lực trực tiếp giật vặn cánh tay của hắn.
Máu tươi văng ra!
Tiếng kêu thê thảm!
Sắc mặt Đầu Báo hung dữ, giãy dụa như phát điên, muốn thoát khỏi bàn tay của Hắc Vũ.
Nhưng, bây giờ hắn như con gà đeo xiềng xích, mặc cho người thịt.
Ánh mắt Đầu Báo nhìn sang Hắc Vũ đầy tuyệt vọng.
Từ trước đến nay, hắn đều cho rằng mình rất tàn độc.
Nhưng trước mặt Hắc Vũ, thì khác một trời một vực.
Hắc Vũ không vì lời cầu xin của Đầu Báo mà dừng lại.
Liền sau đó, anh cũng giật vặn cánh tay trái của Đầu Báo xuống.
Đầu Báo mất đi hai cánh tay, toàn thân mềm nhũn, ngã không dậy nổi.
Hắn đã hối hận rồi!
Sớm biết như vậy thì không nên đến!
Nhưng bây giờ tất cả đã muộn.
Hắn cố nhịn cơn đau, quỳ trước mặt Lục Khải, dập đầu cầu xin như phát điên.
Lục Khải nhìn thấy cảnh này rất tức giận.
“Mày có tư cách quỳ trước mặt tao hả?”
Hắc Vũ cúi người cầm đao Quan Công của Đầu Báo lên.
“Mày… mày muốn làm gì?”
“Mượn đao của mày dùng thử, yên tâm đi, mày chưa chết được đâu!”
Hắc Vũ nói xong, dùng đao Quan Công rạch một đường lên lồng ngực của Đầu Báo.
Mũi đao lướt từ cổ cho đến bụng.
Mổ bụng!
Đao pháp của Hắc Vũ vô cùng chuẩn xác, đúng như anh ta nói, Đầu Báo không chết.
Hắn có thể nhìn rõ ràng lục phủ ngũ tạng của mình!
Hắn hoàn toàn suy sụp, cùng với cơ thể nhấp nhô dữ dội, máu tươi cũng không ngừng chảy ra ngoài.
Giết người diệt tâm so với hành động này, đúng là vẫn thua kém hơn nhiều!
Lần đầu tiên Đầu Báo cảm thấy tuyệt vọng, cảm nhận được sự cách biệt!
Ọe…
Trần Đỉnh Thiên nhìn thấy cảnh này, không nhịn được nôn ọe.
Quá tàn nhẫn rồi!
Lục Khải nhìn sang Hắc Vũ: “Lôi ra ngoài”.
“Vâng, thưa Long hồn!”
Hắc Vũ nhận lệnh, cắm một đao xuyên cơ thể Đầu Báo.
Lôi Đầu Báo đi ra ngoài.
Kể cả là nhát đao này, Đầu Báo vẫn chưa chết.
Đôi mắt hắn trừng mở thật to, sắc mặt tái nhợt sợ hãi chịu đựng, chờ đợi cái chết.
Chưa đến mười phút, Hắc Vũ với đôi tay dính đầy máu đi vào.
“Báo cáo Long hồn, hoàn thành nhiệm vụ, tôi đã xé xác hắn rồi!”
Lục Khải gật đầu: “Lấy mấy chai rượu ra đây, sau đó mở cổng bên ngoài ra”.
“Rõ!”
Hắc Vũ mau chóng vào phòng lấy rượu, sau đó chạy ra mở cổng.
Nhìn thấy cảnh cổng được mở ra, Trần Đỉnh Thiên hơi khó hiểu: “Lục Khải, cậu làm gì vậy?”
“Đợi người đến nộp mạng!”
Lục Khải vừa nói, vừa rót hai ly rượu: “Anh Thiên, uống rượu đi!”
Trần Đỉnh Thiên cầm ly rượu, nhìn ra bên ngoài cổng với ánh mắt phức tạp.
Anh ta không lo lắng, mà mặc niệm cho người đến nộp mạng.
Lúc này tại biệt thự nhà họ Bạch.
Ba người Tào Thư Quyền đang đi đi lại lại trong hội trường yến tiệc, nhìn đồng hồ liên tục.
“Lão Chu, ông nói xem Đầu Báo đã đi bao lâu rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì?”
“Chắc không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Tào Thư Quyền vừa dứt lời, toàn bộ thành viên của Báo Nam Cực đều đứng lên, tràn đầy tức giận nhìn ông ta.
“Miệng chó không nhả ra được ngà voi!”
“Lão đại của chúng tôi là sát thủ số một thế giới, xử lý Lục Khải dễ như thò tay vào túi lấy đồ!”
“Đừng nói một Lục Khải, cho dù là một trăm tên, cũng không phải là đối thủ của lão đại chúng tôi!”
“Các anh em, đi thôi, chúng ta đi nghênh đón lão đại chiến thắng trở về!”
Các anh em của Báo Nam Cực cầm vũ khí, sải bước đi ra ngoài.
Các thành viên của Cáo Bắc Cực ăn uống no say cũng không ngồi yên, bọn họ cũng đi theo ra.
Đám người Tào Thư Quyền cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành cố chấp đi theo.
Đám người Tào Thư Quyền nơm nớp lo sợ, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giữa đường, Tào Thư Quyền nhận được một tin nhắn, Đầu Báo đã gặp chuyện!
Ông ta lập tức báo tin này cho các thành viên của Báo Nam Cực và Cáo Bắc Cực.
Những người này không hề sợ, mà đầy tức giận.
“Chắc chắn lão đại bị tính kế hãm hại rồi!”
“Long môn thật bỉ ổi, lại dám giở trò sau lưng!”
“Các anh em, chúng ta đi cứu lão đại, diệt Long Môn!”
Bọn họ hống hách đến mức không coi Long Môn ra gì, hơn một trăm người hùng hùng hổ hổ khí thế hừng hực đi đến biệt thự của Lục Khải!