Chiến Thần Vô Song

Chương 91-95




Chương 91: Khổng Huy đính hôn

Va chạm dữ dội khiến lớp cửa thủy tinh công nghiệp rất dày trực tiếp vỡ nát.

Khổng Huy trước mặt cuộn tròn người, cơ thể run lẩy bẩy, hộc ra từng ngụm máu tươi.

Thấy cảnh tượng đó, mấy vệ sĩ lúc nãy còn xoa tay lập tức sợ hãi đến run rẩy.

Đừng nói là ra tay, mà nhìn cũng không dám nhìn Lục Khải một cái.

Trên tỉnh lị này, kẻ dám ra tay với cậu ấm nhà họ Khổng thì chắc chắn không phải là người thường.

Bọn họ nào dám nhảy xuống vũng nước đục này?

“Cút!”

Ánh mắt Lục Khải như vị thần nhìn xuống, lạnh lẽo phun ra một chữ.

Đám vệ sĩ không hề do dự, nhanh chân bỏ chạy.

Khổng Huy mặt đầy máu tươi thở hổn hển, ánh mắt nhìn Lục Khải cũng chất chứa sự sợ hãi.

Trong mắt hắn ta, Lục Khải đã phát điên rồi!

“Anh Thiên, anh có biết nhà họ Khổng nằm ở đâu không?”

Lục Khải quay sang hỏi.

“Biết”.

“Anh dẫn đường đi!”

Nghe thế, Khổng Huy cười ha hả đầy dữ tợn: “Này thằng quê mùa, mày tưởng nhà họ Khổng mà muốn vào là vào hả?”

“Không có giấy thông hành thì chẳng ai có thể vào được!”

Khổng Huy cố gắng chống hai tay để ngồi dậy: “Đó chính là sự khác biệt giữa một gia tộc lớn và cái nhà ở nơi khỉ ho cò gáy như mày đấy”.

“Bây giờ mày đã biết mình đắc tội với ai chưa?”

“Tôi có cho anh nói chuyện hả?”

Ánh mắt sâu thẳm của Lục Khải khẽ liếc nhìn Khổng Huy.

Dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng sự tự tin của một cậu ấm con nhà giàu như Khổng Huy đã tan thành mây khói!

Dù trong lòng hắn ta khó chịu, nhưng miệng há ra mãi vẫn không dám lắm lời thêm một chữ.

Chỉ là hừ một tiếng cũng chẳng dám.

Trần Đỉnh Thiên đi đến sau lưng Lục Khải, lo lắng mở miệng: “Tên đó nói rất đúng, muốn vào nhà họ Khổng thì phải có giấy thông hành”.

“Giấy thông hành thì chúng ta có!”

Hả?

Nghe Lục Khải nói thế, Trần Đỉnh Thiên lại chẳng hiểu mô tê gì.

Lục Khải đảo mắt sang Khổng Huy.

Cảm nhận được ánh mắt đó, Khổng Huy như nghe thấy tiếng gọi của thần chết.

“Mày… Mày muốn làm gì!”

“Phát huy chút năng lượng còn sót lại của mình đi!”

Nói xong, Lục Khải kéo áo Khổng Huy, lôi hắn ta vào nhà hàng, trực tiếp ra sau bếp.

Trong bếp nhanh chóng vang lên tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng của Khổng Huy.

Nhưng nó nhanh chóng trở về yên tĩnh.

Tất cả, như chưa từng xảy ra.

Vài phút sau, Lục Khải cầm hộp bánh ngọt xinh xắn đi ra ngoài như không có việc gì.

“Đi, đến nhà họ Khổng”.

Lục Khải nhìn Trần Đỉnh Thiên, mỉm cười.

Trần Đỉnh Thiên ngơ ngác gật đầu, ánh mắt bất giác chuyển sang hộp bánh ngọt.

Trông nó rất đẹp, chỉ là, có máu tươi đang chảy ra…

Anh ta đã đoán được kết cục của Khổng Huy, cũng biết giấy thông hành mà Lục Khải nói là gì.

Thủ đoạn có chút tàn nhẫn, nhưng Trần Đỉnh Thiên lại thấy hả giận.

“Đi thôi!”

Trần Đỉnh Thiên nhanh chóng sải bước, dẫn Lục Khải đến nhà họ Khổng.

Tất cả mọi người mang họ Khổng đều đang tập trung ở phủ nhà họ Khổng.

Phủ này không nằm ở nơi phố thị sầm uất của tỉnh lị, trên thực tế nó là một khu riêng dành cho nhà họ Khổng.

Theo từng địa vị và quan hệ của nhà họ Khổng, dòng chính thì ở khu biệt thự, còn nhánh bên thì có những căn nhà lớn trong khuôn viên, dù là bà con xa năm đời cũng có những căn nhà cao tầng để ở.

Phủ họ Khổng chiếm diện tích rất lớn, bên trong đầy đủ tiện nghi, dù là sân vận động hay là lễ đường, thậm chí cả trường học cũng hết sức đầy đủ.

Lúc này, ở bãi đỗ xe của phủ họ Khổng là muôn vàn những chiếc xế hộp đắt đỏ.

Nó được bày đầy trong vườn, khách quý đầy ắp, cực kỳ náo nhiệt.

Gia chủ nhà họ Khổng là Khổng Minh và mọi người đều đang tiếp đón nhà họ Tiết đi đường xa mới tới.

Nhà họ Tiết có danh tiếng lẫy lừng ở khu Đông Nam.

Khổng Minh một lòng muốn đột phá, muốn bay cao nên dốc hết sức để móc nối quan hệ với nhà họ Tiết.

Gia chỉ nhà họ Tiết là Tiết Hạo đã đồng ý gả đứa con gái thứ hai là Tiết Thanh Hàm cho Khổng Huy.

Lần này, họ cố tình đến đây để đính hôn.

Khổng Minh mặt đầy ý cười, vô cùng hài lòng với đứa con dâu này.

Tiết Thanh Hàm chẳng những có gia cảnh giàu có, mà mặt mũi cũng xinh xắn, lại đa tài đa nghệ.

“Này ông anh Khổng, thằng bé nhà anh vẫn chưa tới hả?”

Tiết Hạo giơ tay chỉ vào đồng hồ.

Khổng Minh ngượng ngùng cười cười: “Anh Tiết, ngại với anh quá, thằng con nhà tôi có khuyết điểm lớn nhất là cuồng công việc”.

“Nó mà làm việc thì cái gì cũng quên, lần này tôi sẽ phê bình nó một trận, cái thói hư này phải sửa, sau này có gia đình rồi thì vợ mới là quan trọng nhất”.

Khổng Minh cười hớ hớ nói chuyện, một bên lấy điện thoại ra gọi cho Khổng Huy.

Không có ai nghe máy.

Khổng Minh nhíu mày, trước đó ông ta đã nói với Khổng Huy rất nhiều lần, hôm nay nhất định phải đúng giờ!

“Anh Tiết, anh ngồi thêm một lát, con tôi sẽ về tới ngay”.

Chương 92: Người phụ nữ của Khổng Huy?

Khổng Minh nhìn về phía Tiết Thanh Hàm: “Thanh Hàm, con trai chú đều dùng hết tất cả tinh lực vào công việc, chưa từng yêu đương, đến cả tay phụ nữ cũng chưa chạm qua, chú nôn nóng chết mất thôi!”

“May mà cháu không ghét bỏ nó, con trai chú có phúc quá!”

“Ồ? Chú em Khổng, cháu nó chưa từng yêu đương?”

Tiết Hạo ít nhiều cũng có chút bất ngờ, cậu cả giống như Khổng Huy chưa từng chơi phụ nữ, ông ta thật sự không tin.

“Đương nhiên không rồi, từ bé con trai tôi thấy phụ nữ liền đỏ mặt, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp, nói cũng không rõ ràng, lát nữa hai người gặp nó là biết ngay”.

Ngay lúc Khổng Minh khen ngợi Khổng Huy, Miêu Phương mặt đầy hốt hoảng chạy đến phủ Khổng.

Vừa đến cửa, cô ta liền bị nhân viên ngăn lại, yêu cầu cô ta xuất trình giấy thông hành.

“Cần giấy thông hành gì? Mắt anh mù à? Tôi là người phụ nữ của Khổng Huy! Bây giờ Khổng Huy đang gặp rắc rối, tôi muốn gặp gia chủ, chậm chút nữa thì Khổng Huy sẽ mất mạng!”

Miêu Phương giùng giằng phóng vào trong, vừa xông vào vừa vừa hét lớn: “Gia chủ, tôi là người phụ nữ của cậu cả Khổng Huy, cầu xin ông mau cứu Khổng Huy, anh ta gặp phải phiền phức lớn rồi!”

Người phụ nữ của Khổng Huy?

Lúc này mọi người ở vườn hoa đều nghe thấy rõ ràng.

Tiết Hạo và Tiết Thanh Hàm ánh mắt phức tạp nhìn Khổng Minh.

“Chú em Khổng, không phải chú vừa nói cháu nhà chưa từng yêu đương? Người phụ nữ bên ngoài là thế nào?”

Giọng nói của Tiết Hạo trầm thấp lại kiềm chế, trong lời nói khó nén khỏi tức giận.

Bầu không khí vốn đang vui vẻ, trong nháy mắt rơi xuống hầm băng.

Nụ cười trên mặt Khổng Minh có chút cứng ngắc.

Trong lòng ông ta biết rõ đời sống tình cảm của con trai phong phú thế nào.

Từ lúc trưởng thành đã bắt đầu giao du với đủ loại phụ nữ, nợ rất nhiều khoản nợ phong lưu.

Nhưng để lấy được thiện cảm của nhà họ Tiết, ông ta nhất định phải biến Khổng Huy thành một người đàn ông tốt.

Nhưng ông ta tính toán trăm phương ngàn kế, không ngờ vào giờ phút quan trọng lại có người náo loạn đến cửa.

Chuyện này nếu xử lý không tốt, không chỉ danh tiếng của nhà họ Khổng bị hủy, mà còn có thể phá hủy hy vọng phát triển lớn mạnh của nhà họ Khổng.

Mặc dù Khổng Minh gấp gáp trong lòng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại rất bình tĩnh.

“Anh Tiết, đừng kích động, chuyện này chắc hẳn đã đã thấy thường xuyên”.

Khổng Minh ung dung nói: “Xã hội bây giờ phức tạp như vậy đó, một số người xấu xa lắm!”

Nói đến đây, Khổng Minh đứng dậy, dáng vẻ đoan chính không sợ hãi: “Anh Tiết, hy vọng anh không bị vẻ bể ngoài lừa gạt”.

“Đừng vì một khúc nhạc đệm nhỏ mà bỏ lỡ một cậu con rể tốt!”

Khổng Minh nói rất hay, nhìn dáng vẻ tự tin của ông ta, khiến Tiết Hạo không có lý do nào không tin.

Tiết Thanh Hàm nghi ngờ nhìn Tiết Hạo.

Năm ngón tay Tiết Hạo gõ trên mặt đất, im lặng không nói.

“Anh Tiết, hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi đi xử lý chuyện này, xong lập tức sẽ trở về”.

“Khoan đã!”

Khổng Minh mới vừa đi hai bước, giọng nói của Tiết Hạo liền vang lên: “Cùng đi!”

Tiết Hạo không chờ Khổng Minh nói thêm gì, trực tiếp dẫn theo người nhà họ Tiết sải bước đi về phía Miêu Phương.

Khổng Minh thấy vậy, sắc mặt thay đổi, trong lòng thấp thỏm, nhưng mặt vẫn cố nặn ra nụ cười: “Anh Tiết, mời qua bên này!”

Nói xong, Khổng Minh chạy lên đầu.

“Ồn ào gì thế? Ai cho cô chạy đến đây giương oai? Đây là chỗ cô có thể đến à?”

Khổng Minh tức giận gào rống lên: “Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài!”

“Mọi người mau cứu Khổng Huy đi, anh ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!”, Miêu Phương lo lắng hét lên.

“Khoan đã!”, Tiết Hạo cau mày, đi đến trước mặt Miêu Phương: “Cô gái, cô và Khổng Huy có quan hệ thế nào?”

“Tôi là người phụ nữ của anh ta!”

Miêu Phương không quen Tiết Hạo, không biết chuyện xảy ra ở đây, đương nhiên lời nói cũng rất thành thật.

Dù sao dựa dẫm vào người giàu có là mơ ước của cô ta, cô ta chỉ mong cả thế giới đều biết cô ta là người phụ nữ của Khổng Huy.

“Cô gái, tôi cảnh cáo cô đừng nói bậy bạ!”

Khổng Minh nghe nói như vậy liền tức giận, ông ta thật sự muốn dùng ánh mắt sắc bén giết chết Miêu Phương!

Tiết Hạo quay đầu nhìn Khổng Minh, sau đó phụ họa: “Đúng vậy, cô gái, tung tin vịt là không đúng, tôi nghe nói Khổng Huy chưa từng yêu đương, ngay cả tay của phụ nữ cũng chưa chạm qua!”

Cộp cộp cộp…

Miêu Phương nghe nói như vậy liền không nhịn được cười, cô ta chống nạnh, cười nghiêng ngả.

“Ông không đùa đấy chứ? Cậu cả Khổng chưa từng chạm vào tay phụ nữ? Nghe ai nói vậy! Kỹ thuật anh ta tốt lắm! Các trò gian xảo đều biết!”

Chương 93: Cút sang một bên!

“Này, đây chính là món quà anh ta tặng tôi! Còn nói về sau chỉ bắt tôi phục vụ anh ta!”

Miêu Phương nói xong, đắc ý giơ tấm thẻ ngân hàng Khổng Huy tặng cho cô ta ra.

Tấm thẻ ngân hàng này là mẫu độc quyền làm riêng cho nhà họ Khổng, trên thẻ ghi chữ ‘Khổng’ rất cứng cáp có lực, như vậy đã nói rõ tất cả.

Sắc mặt Tiết Hạo cực kỳ khó coi.

Khổng Huy là một tên cặn bã!

Còn ông ta thì bị Khổng Minh lừa!

Bốp!

Khổng Minh tràn đầy giận dữ vung một cái bạt tai vào mặt Miêu Phương.

Ông ta biết tất cả chuyện tốt đã bị Miêu Phương phá hủy!

“Khốn kiếp! Nói bừa!”

Khổng Minh mặt mũi dữ tợn, tóm lấy tóc cô ta, dùng sức đập đầu cô ta vào vách tường.

Tiết Hạo ánh mắt lạnh băng nhìn tất cả mọi thứ, mặt ông ta tràn đầy thất vọng và tức giận.

Ông ta dẫn người của nhà họ Tiết ra bãi đỗ xe.

“Anh Tiết à, anh đừng kích động, nghe tôi giải thích đã…”

“Không cần, họ Khổng, chúng ta chưa xong đâu!”

Để lại lời này xong, Tiết Hạo liền lên xe.

Trong lòng Khổng Minh đã rõ, tất cả cố gắng đều uổng phí.

Bây giờ dù ông ta cầu xin tha thứ thế nào cũng đều uổng công.

Ông ta không đuổi theo, mà chuyển ánh mắt về phía Miêu Phương đã làm hỏng chuyện tốt của mình.

Ông ta như nổi điên đạp hết cước này đến cước khác vào Miêu Phương: “Con đàn bà buông thả như cô mà cũng dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây!”

Miêu Phương co rút người, hai tay ôm đầu, nghĩ cũng không ra tại sao Khổng Minh ra tay với mình.

“Tôi thật sự không phải tới quấy rối, tôi đến cứu Khổng Huy, anh ta thật sự gặp phải phiền toái rồi! Không đi cứu anh ta, anh ta sẽ chết đấy!”

Miêu Phương hét chói tai.

“Cứu cái rắm! Ở tỉnh lỵ ai dám ra tay với con trai của Khổng Minh tôi?”

Nghe nói như vậy, Miêu Phương mới bừng tỉnh hiểu, hóa ra người trước mặt chính là gia chủ nhà họ Khổng!

Lập tức, cô ta không còn hét nữa, để mặc cho Khổng Minh đánh đập!

“Bố, lúc trước là con không đúng, bố trừng phạt con sao cũng được!”

Miêu Phương thật sự coi mình là người phụ nữ của Khổng Huy, mặt dày hét lớn.

Nghe thấy Miêu Phương gọi mình như vậy, Khổng Minh nổi giận đùng đùng, dùng sức đá vào người Miêu Phương.

Miêu Phương còn chưa kịp đứng dậy, Khổng Minh liền lui sang một bên.

Đúng lúc này, một chiếc xe của nhà họ Khổng nhanh chóng xông vào, nghiền qua người Miêu Phương.

Không có giãy giụa, cũng không có kêu thảm thiết, Miêu Phương nằm trên đất, không nhúc nhích.

Một giây tiếp theo, mấy chục chiếc xe sang nhà họ Tiết tạo thành đoàn phóng ra ngoài.

Mỗi một chiếc xe cũng không hề né tránh Miêu Phương nằm trên đất, tất cả đều lăn qua người cô ta.

Nhưng đoàn xe cuồn cuộn vẫn chưa lái ra khỏi phủ Khổng liền dừng lại.

Bởi vì cửa phủ Khổng bị hai người ngăn cản.

Một người trong đó chính là Lục Khải đang xách hộp bánh ngọt.

Bíp, bíp…

Chiếc xe đầu tiên trong đoàn xe liên tục nhấn còi, thúc giục Lục Khải tránh ra, lúc nhấn còi còn không ngừng chiếu đèn.

Nhưng Lục Khải lại không hề nhúc nhích.

Anh đến là để báo thù cho chú Trần, trước đó anh đã từng nói sẽ tàn sát hết nhà họ Khổng không chừa một ai.

Vì vậy, anh đương nhiên không để một ai đi.

“Làm gì thế? Mau tránh ra!”

Tài xế mở miệng hét lớn.

“Đến nhặt xác nhà họ Khổng!”

Lục Khải nhìn thẳng vào người trên xe: “Một người cũng đừng hòng chạy thoát!”

“Anh mù à! Chúng tôi là nhà họ Tiết ở Đông Nam, không hề có chút quan hệ gì với nhà họ Khổng!”

“Chó ngoan không cản đường! Cút sang một bên!”

Nghe thấy tài xế nói vậy, Lục Khải nhíu mày.

Anh không nhường, mà đi về phía người này.

“Anh vừa nói cái gì?”

Lục Khải trầm giọng hỏi.

Dù tài xế có thể cảm nhận được sự giận dữ của Lục Khải, nhưng anh ta vẫn không để trong lòng.

Anh ta chính là người nhà họ Tiết ở Đông Nam.

“Lỗ tai anh không tốt hả? Ông đây nói anh là chó! Lỗ tai chó không phải rất tốt sao?”

“Nghe thấy ông đây nói không? Mau cút đi, đừng gây sự!”

Lời tài xế vừa dứt, Lục Khải túm cổ áo anh ta, dùng sức lôi anh ta ra ngoài.

Một tay Lục Khải giơ qua đỉnh đầu, cổ tay run rẩy, ném anh ta ra ngoài.

Tài xế này liên tục đập mạnh vào kính chắn gió ô tô, đau đớn kêu liên tục.

“Quản sự nhà họ Tiết, lăn ra đây, Lục Khải tìm!”

Lục Khải đứng thẳng, ngạo nghễ ngẩng đầu.

Giọng nói không lớn, nhưng đối với người khác mà nói còn xa hơn sấm!

Dù người nhà họ Tiết ngồi trên xe hay nhà họ Khổng đứng cách đó không xa.

Mặt đầy ngạc nhiên!

Người nhà họ Tiết tức giận!

Người nhà họ Khổng vui vẻ!

Chương 94: Người của ông làm nhục tôi!

Nhất là Khổng Minh, ánh mắt nhìn về phía Lục Khải tràn đầy biểu cảm cười trên đau khổ của người khác.

Chỉ là nhà họ Lục ở Lâm Thành mà cũng dám khiêu khích nhà họ Tiết ở Đông Nam?

Nực cười châu chấu đá xe, không biết lượng sức mình!

Lục Khải đâm đầu vào chỗ chết rồi!

Rào!

Mấy chục chiếc xe sang của nhà họ Tiết đồng thời mở cửa, người bên trong xuống hết toàn bộ.

Ai nấy đều nhìn chằm chằm Lục Khải tràn đầy ý thù địch.

Tiết Hạo không xuống xe, con trai của Tiết Hạo là Tiết Nghĩa Minh ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hiên ngang, ngạo mạn cho rằng hơn hẳn người khác, anh ta đi về phía Lục Khải.

Những vệ sĩ kia đi theo sau lưng anh ta.

Trong vài giây ngắn ngủi, mấy chục người hùng hổ đi về phía Lục Khải.

“Mày có ý gì?”

Tiết Nghĩa Minh hai tay đút túi, nhìn lướt qua tài xế bị thương, anh ta cao ngạo nhìn Lục Khải đòi giải thích.

“Mày là quản sự là họ Tiết?”

Sống lưng Lục Khải thẳng như cây tùng, ánh mắt như đuốc, không tức giận cũng khiến người ta sợ hãi.

Dù Tiết Nghĩa Minh từ lâu đã cao cao tại thượng, được người ta ngưỡng mộ, nhưng ở trước mặt Lục Khải lại giống như một thằng hề kỹ năng diễn xuất vụng về.

Một luồng áp lực vô hình như núi lớn, ép anh ta không thở nổi.

“Bố tôi là Tiết Hạo, gia chủ nhà họ Tiết!”

“Bảo ông ta lăn qua đây!”

Lục Khải không buồn nhìn Tiết Nghĩa Minh một cái, coi anh ta như không khí.

Vẻ ung dung của Lục Khải đã trực tiếp chà đạp lên tôn nghiêm cậu cả Tiết Nghĩa Minh, mặt mũi anh ta đã bị xé thành bụi phấn.

Anh ta vốn cho rằng danh hiệu cậu cả nhà họ Tiết có thể cho anh ta tất cả.

Nhưng ở trong mắt Lục Khải, đến chó má cũng không phải!”

“Mày hãy tôn trọng bố tao một chút đi!”

Tiết Nghĩa Minh không còn thân sĩ như trước, anh ta bây giờ giống như một con mãnh thú điên cuồng mất đi lý trí.

Muốn dựa vào võ lực uy hiếp Lục Khải.

Lục Khải không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh băng quét qua người từng vệ sĩ.

Điều khiến Tiết Nghĩa Minh không ngờ chính là những vệ sĩ kia không hề hùng hổ vây quanh Lục Khải, ngược lại còn lùi về sau mấy bước.

Ngay cả Tiết Nghĩa Minh cũng lùi lại.

Anh ta có một ảo giác, người đứng trước mặt không phải một mình Lục Khải, mà là thiên quân vạn mã.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Vào lúc Tiết Nghĩa Minh sắp không chống đỡ nổi, một âm thanh già dặn vang lên hùng hồn.

Tiết Hạo mặc đồ Trung Sơn đi đến.

Con ngươi ông ta co rút lại, đôi mắt vốn không lớn lại híp thành hai đường chỉ mảnh, hứng thú quan sát Lục Khải.

“Người của ông làm nhục tôi!”

Lục Khải lạnh như băng mở miệng.

Tiết Hạo đã quen được người khác lấy lòng liền cảm thấy bất mãn với giọng điệu của Lục Khải, mày kiếm dựng đứng.

Ông ta nhìn tài xế bị thương và kính chắn gió bị đập vỡ.

“Người của tôi bị cậu đánh rồi!”

Tiết Hạo chắp hai tay sau lưng: “Vì vậy, huề nhau!”

“Tránh đường!”

Tiết Hạo không những không nói xin lỗi, hơn nữa còn dùng giọng ra lệnh nói Lục Khải.

“Người của ông làm nhục tôi!”

Lục Khải không nhường nửa bước, lặp lại lời vừa xong.

Nhưng điểm khác biệt chính là sát khí nồng nặc hơn.

“Chàng trai trẻ, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Bồi thường tiền, cậu dám sao?”

Trong giọng nói của Tiết Hạo toát ra vẻ không vui.

“Tôi muốn mạng của anh ta, ông đích thân ra tay!”

Giọng nói của Lục Khải không thể nghi ngờ.

Lời vừa dứt, bầu không khí thay đổi.

Tiết Hạo cảm thấy tức giận và nhục nhã.

“Chàng trai trẻ, quá đáng rồi, người nhà họ Tiết ở Đông Nam của tôi, ai dám động?”

Giọng nói ông ta nặng nề như chuông cổ.

“Cậu đánh người của tôi, tôi không truy cứu đã cho cậu mặt mũi rồi, đừng có mà không biết xấu hổ!”

Đôi mắt vốn đang híp lại của Tiết Hạo lập tức trợn tròn, trong ánh mắt tràn đầy uy hiếp.

Lục Khải lắc đầu liên tục: “Thái độ của ông khiến tôi rất không hài lòng, bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi!”

Vừa dứt lời, dưới mắt nhìn của tất cả mọi người, Lục Khải đi đến trước mặt tài xế kia.

Anh đưa tay bóp cổ anh ta, sau đó nhấc lên.

Mặc dù tài xế giãy giụa, Lục Khải vẫn không đứng im, dùng sức bóp cổ.

Mãi đến khi anh ta đứt hơi chết.

Lục Khải cầm tài xế không nhúc nhích ném đến trước mặt Tiết Hạo.

Khiêu khích!

Khiêu khích trắng trợn!

Tiết Hạo tức giận đến mức cả người phát run.

Ai dám càn rỡ như vậy trước mặt ông ta?

Lục Khải vốn chẳng buồn nhìn thẳng vào Tiết Hạo, sải bước đi về phía mấy vệ sĩ kia.

Giơ quyền, động tay!

Chưa đến nửa phút, mấy chục vệ sĩ nhà họ Tiết đều bị đánh chết.

Lục Khải không phí nhiều sức đã diệt được mấy người này, anh quay trở lại trước mặt Tiết Hạo.

“Đây chính là cái giá phải trả cho sự dốt nát của ông”.

Nhìn thấy thuộc hạ chết thảm, Tiết Hạo tức đến mức toàn thân run rẩy.

Chương 95: Đóng cửa đánh chó!'

Đây không phải là khiêu khích, mà là làm nhục không coi ai ra gì.

Mặc dù ông ta tức giận, mất mặt, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại nhắc nhở ông ta, bây giờ điều quan trọng nhất là phải sống!

Tên nhãi trước mắt này là tên lỗ mãng không biết trời cao đất dày!

Ông ta chuyển ánh mắt đến bên Lục Khải, hạ thấp giọng: “Xin lỗi, tôi sai rồi!”

Người nhà Khổng ở một bên xem trò vui liền kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ gia chủ nhà họ Tiết ở Đông Nam cao cao tại thượng là thế, vậy mà phải hạ giọng cầu xin Lục Khải tha thứ!

“Muốn xin lỗi thì lấy ra chút thành ý đi”.

Lục Khải ngẩng cao đầu, giọng nói lạnh lẽo.

Tiết Hạo mặt đầy bối rối, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt Lục Khải không thể thương lượng, ông ta liền thỏa hiệp.

Chỉ cần được sống, những thứ khác đều là chuyện nhỏ!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Tiết Hạo quỳ xuống trước mặt mọi người, chắp hai tay: “Xin lỗi, tôi sai rồi!”

Lục Khải vẫn đứng đó.

Toàn thân anh đầy kiêu ngạo.

Anh trời sinh đã là Vương!

“Tôi chỉ tha cho ông một lần thôi, đừng để tôi gặp lại ông, cút!”

Tiết Hạo được Tiết Nghĩa Minh và Tiết Thanh Hàm đỡ quay về xe.

Ngay lúc Tiết Nghĩa Minh hốt hoảng chuẩn bị rời đi, Tiết Hạo hạ cửa xe, nhìn thẳng vào Lục Khải: “Dám hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”

“Lục Khải nhà họ Lục ở Lâm Thành!”

“Khắc cốt ghi tâm!”

Tiết Hạo nói xong liền bảo Tiết Nghĩa Minh lái xe.

Ông ta mang theo phẫn nộ và thù hận rời đi, nhưng thế này vẫn chưa kết thúc.

Thù này phải trả!

Nếu không mặt mũi nhà họ Tiết không biết để đâu.

Nhà họ Lục ở Lâm Thành? Một gia tộc nhỏ không biết tên mà thôi.

Lục Khải? Một tên ngu si không biết trời cao đất dày.

Tiết Hạo phải quay về điều binh khiển tướng, san phẳng nhà họ Lục!

Chờ khi Tiết Hạo rời đi, Lục Khải nhấc hộp bánh ngọt, quét mắt nhìn đám bảo vệ đang trợn tròn mắt.

“Tôi muốn đi vào, cần giấy thông hành không?”

“Cần… mà cũng không cần đâu…”

Bảo vệ chẳng qua cũng chỉ là người bình thường thôi, nào đã từng thấy qua cảnh tượng này?

Anh ta cũng không muốn canh cửa nữa, nên liều cái mạng nhỏ này.

Lục Khải cũng không làm khó bảo vệ: “Tôi có giấy thông hành!”

Nói xong, Lục Khải cầm hộp bánh ngọt đẹp đẽ trong tay ném đến trước mặt Khổng Minh.

Bánh ngọt hộp rơi xuống đất liền mở nắp, đầu Khổng Huy rơi ra từ trong hộp, vừa vặn lăn đến chân Khổng Minh.

“Giấy thông hành này của tôi có hiệu nghiệm không?”

Không chờ Khổng Minh trả lời, Lục Khải đã sải bước vào phủ Khổng.

Người nhà họ Khổng nhìn thấy đầu người, tất cả đều bị dọa sợ kêu gào thảm thiết, ánh mắt nhìn về phía Lục Khải như thấy ma quỷ.

“Đừng sợ, tôi đến báo thù cho chú Trần, mạng của các người tôi muốn tất!”

Dứt lời, Lục Khải coi trời bằng vung, ngạo nghễ bước tới.

Cửa phủ Khổng ở trong mắt anh như không có tác dụng gì.

Khổng Minh cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đầu người Khổng Huy gần trong gang tấc.

Toàn thân ông ta run rẩy, hô hấp ngày càng nặng nề, hai tay siết thành quả đấm.

Bi thương, tức giận, tuyệt vọng!

Tất cả cảm xúc của Khổng Minh bùng nổ toàn bộ.

Khổng Huy là con trai duy nhất của ông ta.

Con trai chết thảm, cho dù ông ta là chủ của một nhà cũng đánh mất lý trí.

Bất luận phải trả giá lớn thế nào, thù phải báo, hung thủ phải chết!

Ông ta thề trong lòng, giết Lục Khải, dùng máu của anh tế Khổng Huy!

“Đóng cửa, đánh chó!”

Khổng Minh đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt thâm thúy sát khí ngút trời.

Cho dù cuộc so đấu trước đó của Lục Khải và Tiết Hạo đã lộ ra thực lực không tầm thường.

Nhưng Khổng Minh bây giờ không sợ chút nào.

Đây chính là phủ Khổng của tỉnh lỵ!

Là địa bàn của Khổng Minh.

Lục Khải bước vào thì sống, chỉ có thể chết đi ra.

Nghe thấy hiệu lệnh của Khổng Minh, cửa phủ Khổng chậm rãi đóng lại.

Theo sát phía sau, hơn bốn mươi trai tráng mặc đồng phục nhanh chóng xông đến, vây quanh Lục Khải.

Trên tay bọn họ đều có súng.

Tất cả họng súng đều nhắm vào Lục Khải.

Thời gian lúc này giống như bị đóng băng.

Bầu không khí ngột ngạt, khí tức tử vong dâng lên.

Những người khác nhà họ Khổng như đối mặt với địch lớn sau khi nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn toàn không sợ hãi!

“Một kẻ không nơi nương tựa ở Lâm Thành mà cũng dám ngang ngược trước nhà họ Khổng?”

Khổng Minh sắc mặt dữ tợn, vô cùng phẫn nộ.

Lục Khải cũng không để ý Khổng Minh, mà chuyển ánh mắt đến chỗ mấy trai tráng này.

“Mấy người đừng gây chuyện!”

“Cất súng đi, tôi không thích bị người ta cầm súng chỉ vào đâu”.

Lục Khải thiện chí nhắc nhở, nhưng lại biến thành lời khiêu khích dốt nát.

Không ai nghe, càng không làm theo!

Chết đến nơi rồi còn cứng miệng, nực cười!

Khổng Minh căm tức nhìn Lục Khải, ông ta không muốn Lục Khải sống thêm một giây!

“Bắn hắn thành cái sàng”.

Khổng Minh không do dự hạ lệnh.

Đối với ông ta mà nói, giết Lục Khải cũng không xả hết giận.

Tiếp theo, ông ta còn phải tàn sát chín đời nhà họ Lục, để tất cả người nhà họ Lục đều chôn theo Khổng Huy!

“Rõ!”

Những trai tráng này sau khi nhận lệnh, thống nhất lên nòng.

Rắc rắc!

Tiếng vang giòn giã, giống như tiếng gọi đến từ âm tào địa phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.