Chiến Thần Vô Song

Chương 86-90




Chương 86: Tương kế tựu kế

Lục Khải gật đầu.

“Nhưng…”

Mặc dù Hắc Vũ nhìn thấy dụng ý của Chu Mỹ Liên, nhưng vẫn không nghĩ ra tiếp theo nên đối phó như thế nào.

Biết thế cục thì dễ, nhưng phá thế cục mới khó!

Ánh mắt của Hắc Vũ không tự chủ liền chuyển hướng đến Lục Khải.

Lục Khải từ lâu đã là chỗ dựa trong lòng anh ta, bất kỳ chuyện gì khiến người khác sứt đầu mẻ trán, không chút đầu mối gì, Lục Khải đều có thể giải quyết dễ dàng.

“Bà ta dẫn rắn ra khỏi hang? Vậy chúng ta tương kế tựu kế!”

Lục Khải nói xong, miệng khẽ nhếch, mang theo nụ cười đắc ý.

“Thông báo phân đội hai và phân đội ba nhanh chóng tập kết, sau khi tập hợp không vận Lâm Thành và phân đội một, tăng cường bảo vệ trang viên nhà họ Lục”.

“Lập tức đưa chúng tôi về trang viên”.

“Rõ!”

Hắc Vũ nghe xong liền đi nhanh về phía chiếc xe đang đỗ bên ngoài.

Vừa đi vừa gọi điện thông báo cho phân đội hai và phân đội ba Long Môn.

Sau khi họ lên xe, Hàn Ngọc không nhịn được liếc nhìn Lục Khải mấy lần.

Trong lòng cô biết rõ Chu Mỹ Liên nguy hiểm ác độc, lo lắng cho an toàn của Lục Khải.

Nhưng cô lại giấu phần lo lắng này ở trong lòng.

Cô không muốn vì mình mà khiến Lục Khải phân tâm, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là để Lục Khải thật yên tâm, đi tỉnh lỵ không một chút băn khoăn nào!

“Anh cứ yên tâm đi đi, trong nhà có em rồi, anh không cần lo lắng, em và Viên Hàn chờ anh quay về!”

Lục Khải vốn đang vướng mắc không biết mở miệng nói với Hàn Ngọc như thế nào, khi nghe cô nói vậy, anh nhìn vào ánh mắt Hàn Ngọc, khó nén khỏi mừng rỡ.

“Em ủng hộ anh đi tỉnh lỵ?”

“Đương nhiên ủng hộ rồi, chồng em lợi hại nhất, không có chuyện gì anh không làm được!”

Lục Khải vui mừng nhìn Hàn Ngọc, nắm chặt tay cô: “Ngọc, em yên tâm, anh sẽ về nhanh thôi, trong nhà có em, lòng anh cũng vững tin!”

Trần Đỉnh Thiên ngồi ghế lái phụ nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, mặt đầy lo âu: “Lục Khải, Hàn Ngọc, hai người có thể nghĩ lại, đây không phải trò chơi, tỉnh lỵ và Lâm Thành hoàn toàn khác nhau, nơi đó đặc biệt phức tạp”.

“Hơn nữa là địa bàn của người khác, hai ta qua đó sẽ rất bị động!”

“Anh Thiên đừng lo lắng, tất cả chuyện phức tạp ở trước mặt chồng tôi đều rất đơn giản!”

Hàn Ngọc tràn đầy tự tin trả lời, ánh mắt nhìn về phía Lục Khải cũng tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.

Lục Khải nghe xong, cười gật đầu nhìn Trần Đỉnh Thiên, để anh ta yên lòng.

Sau đó, anh liền dời ánh mắt đến chỗ Hắc Vũ: “Liên lạc với phi công thi hành nhiệm vụ bay, bảo anh ta sau khi đưa phân đội hai và phân đội ba đi xong đưa tôi đi tỉnh lỵ”.

Nghe được mệnh lệnh này của Lục Khải, Hắc Vũ có chút bất ngờ: “Long Hồn, anh không đi xe qua?”

“Không đi!”

Lục Khải trả lời xong cũng không nói thêm nữa, ánh mắt chuyển ra bên ngoài cửa xe, thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

Nửa giờ sau, họ quay về trang viên nhà họ Lục.

Lục Khải đi thẳng vào nhà, lấy ra một bộ Âu phục anh thường mặc.

Sau đó liền bảo đội viên phân đội một tập hợp.

Sau khi Lục Khải nhìn mấy lần, anh liền bảo một đội viên bên trái bước ra khỏi hàng, đưa Âu phục cho anh ta: “Đổi quần áo!”

“Vâng, Long Hồn!”

Anh ta cũng không rõ Lục Khải muốn làm gì, nhưng anh ta không cần rõ, chấp hành mệnh lệnh là được.

Chưa đến hai phút, đội viên này đã thay xong Âu phục, đi đến trước mặt Lục Khải.

Lục Khải hài lòng gật đầu, nhìn về phía Hắc Vũ: “Anh đi cùng cậu ta, lái xe vào cao tốc, đi về hướng tỉnh lỵ”.

“Nhớ kỹ, xuống đường cao tốc tại trạm thu phí Dương Thành, cách tỉnh lỵ 60km”.

“Sau đó quay đầu về Lâm Thành!”

Hắc Vũ và đội viên kia sau khi nghe thấy mệnh lệnh này đều cảm thấy rất bất ngờ.

“Có vấn đề gì không?”

Lục Khải thấy bọn họ có chút ngơ ngác, anh liền hỏi.

“Không… không có, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

“Bây giờ thì xuất phát!”, Lục Khải xua tay.

“Rõ!”

Hắc Vũ cùng đội viên mặc Âu phục đáp lại một tiếng rồi lái xe rời đi.

Mãi đến khi lên cao tốc, bật định vị, Hắc Vũ nhìn rõ thông tin giới hạn tốc độ trên đường cao tốc hiển thị trên định vị, anh ta mới hiểu ra.

Đường cao tốc giữa Dương Thành và Lâm Thành là đường cao tốc thuộc vùng núi, hai bên đường toàn là đồi núi chập chùng.

Điều kiện địa lý đặc biệt đã cung cấp cho Chu Mỹ Liên một nơi rất thiên nhiên.

Hóa ra Lục Khải đã dự liệu Chu Mỹ Liên sẽ ra tay ở đây, vì vậy mới không đi xe.

Để không bứt dây động rừng, Lục Khải đã cho đội viên cải trang thành mình!

Đợi khi Hắc Vũ bọn họ đến Dương Thành, Lục Khải ngồi máy bay đã đến tỉnh lỵ từ lâu!

Đúng là màn qua mặt tuyệt vời!

Chương 87: Thắng hay thua

Hắc Vũ đang lái xe, sau khi hiểu được tất cả mọi chuyện thì lại càng khâm phục Lục Khải sát đất.

Lúc này, Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên đã đến một sân bay chuyên dụng khá bí mật, trực tiếp lên máy bay trực thăng chuyên chở các đội viên đến Lâm Thành.

“Xuất phát, đến tỉnh lị!”

“Tuân lệnh Long Hồn!”

Trước khi máy bay cất cánh, Lục Khải bấm số điện thoại của Lôi Hạo Thiên.

“Long Hồn có gì cần dặn? Xin hãy ra lệnh!”

“Đến trang viên nhà họ Lục để chỉ huy thành viên của ba tiểu đội kia, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng phải bảo vệ cho vợ và con tôi!”

"Nếu để xảy ra bất kỳ một sơ xuất gì thì mang đầu tới gặp tôi!"

"Rõ thưa Long Hồn, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Lục Khải cúp điện thoại, nhìn Trần Đỉnh Thiên vẻ mặt đầy lo lắng bên cạnh.

“Anh Thiên, anh cứ yên tâm, lần này không ai có thể chạy thoát được!”

Lúc này, ở trên tỉnh lị, trong nhà Trần Đỉnh Thiên, Chu Mỹ Liên thoải mái ngồi trên sô pha.

Hàn Kiêu kính sợ đứng trước mặt bà ta: “Có tin tức, Lục Khải và Hắc Vũ đã xuất phát từ Lâm Thành lên cao tốc!”

“Chỉ có hai người họ ư?”

“Đúng vậy, hai người, một xe!”, Hàn Kiêu trả lời đầy khẳng định.

Chu Mỹ Liên nghe xong thì mặt nở nụ cười lạnh như băng, vui sướng khi người gặp họa nói: “Lục Khải ơi là Lục Khải, khuyết điểm lớn nhất của cậu chính là quá tự cao, lần này cậu có mọc cánh cũng khó mà thoát được!”

Nghe Chu Mỹ Liên nói thế, Hàn Kiêu lại không có chút hào hứng nào, chỉ là không để lộ vẻ u sầu trên mặt.

Hắn nhìn quanh bốn phía theo bản năng, căn nhà to như vậy chỉ có mình hắn và Chu Mỹ Liên.

Tuy hắn đã chứng kiến sự tàn nhẫn và độc ác của Chu Mỹ Liên nhưng bản thân cũng biết rõ Lục Khải ghê gớm đến mức nào.

“Suy nghĩ cái gì thế?”

Chu Mỹ Liên bắt chéo chân, cặp đùi thon gọn nằm chung một chỗ, thong thả đong đưa.

“Không… Không có gì, tôi chỉ đang lo lắng, dù sao Lục Khải cũng không phải là người bình thường”.

“Cậu cảm thấy kế hoạch của tôi sẽ thất bại ư?”

Chu Mỹ Liên nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Hàn Kiêu.

Trong phút chốc, Hàn Kiêu có cảm giác như rơi vào hầm băng.

“Bà hiểu lầm rồi, ý tôi không phải thế, tôi chỉ muốn đề phòng bất trắc thôi”.

Đối mặt với câu hỏi của Chu Mỹ Liên, lưng Hàn Kiêu ướt đẫm mồ hôi: “Bà thường nói làm gì cũng phải bảo đảm không xảy ra biến cố, tôi chỉ nhớ kỹ những lời bà dạy thôi”.

“Bà cũng biết đó, Lục Khải không phải người bình thường, nhỡ đâu tên đó thật sự tới đây, tôi sợ…”

Hàn Kiêu đã cân nhắc từng chữ để nói đến hết câu, ánh mắt nhìn Chu Mỹ Liên đầy bất an, thấp thỏm.

Trong mắt hắn, Chu Mỹ Liên chính xác là một ma nữ.

“Cậu nhớ cho kỹ, kế hoạch của tôi sẽ không có bất kỳ biến cố gì, chỉ có mình Lục Khải mà cũng đòi làm đối thủ của tôi ư?”

Chu Mỹ Liên đầy tự tin: “Dù cậu ta có may mắn thoát được một kiếp, thì tôi cũng đã có cái bẫy chờ sẵn phía sau”.

“Hôm nay, cậu ta chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ!”

Hàn Kiêu nghe xong thì không ngừng gật đầu, chẳng dám nhiều lời một chữ.

Chu Mỹ Liên không nhịn được nhìn Hàn Kiêu thêm vài lần, ánh mắt đã có chút thất vọng.

Bà ta vừa thưởng thức rượu vừa nhàn nhã xem TV.

Hơn một giờ sau, Hàn Kiêu có chút kích động chạy từ ngoài vào.

“Lục Khải tới đâu rồi?”, Chu Mỹ Liên nhấp một ngụm rượu đỏ, nhỏ giọng hỏi.

“Xe Lục Khải vừa mới rời khỏi cao tốc Dương Thành, sau đó lại lên cao tốc về Lâm Thành”.

Hàn Kiêu nhanh chóng báo.

Hửm?

Nghe thấy tin tức đó, Chu Mỹ Liên đặt ly rượu xuống, vẻ mặt tự tin xuất hiện chút bất ngờ.

Bà ta xem thường Lục Khải quá rồi!

Chu Mỹ Liên đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói với Hàn Kiêu: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi!”

Cạch, cạch, cạch…

Giày cao gót của Chu Mỹ Liên tạo thành âm thanh giòn tan trên nền nhà.

Nhưng âm thanh đó nhanh chóng biến mất.

Chu Mỹ Liên đã dừng lại, đứng đó, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía trước.

“Đi được không?”

Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên một trước một sau đi vào trong.

Đồng tử Chu Mỹ Liên chợt co rụt lại, lúc này bà ta mới ý thức được rằng Lục Khải đã không mắc mẫy.

Từ đầu anh đã mang bà ta ra đùa giỡn như một con khỉ.

Bà ta nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc Lục Khải đã làm gì để nhìn thấu được kế hoạch đầy hoàn hảo này!

“Như bà mong muốn, tôi đã đến rồi, bây giờ thì bà nói được rồi chứ!”

Lục Khải đứng đối mặt với Chu Mỹ Liên, khí thế đối chọi cực kỳ gay gắt.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Chu Mỹ Liên phục hồi tinh thần lại, trên mặt là nụ cười nắm chắc tất cả.

“Không tệ, con trai đã trưởng thành rồi, người lớn trong nhà cảm thấy rất vui mừng”.

“Nhưng mà cậu nên nhớ một câu là gừng càng già càng cay!”

Giọng Chu Mỹ Liên rất nhỏ rất hiền hòa: “Chắc là cậu sẽ không nghĩ rằng bản thân mình chắc chắn đã thắng rồi đấy chứ!”

“Tôi chỉ biết rằng bà thua là chắc rồi!”

“Cái đó thì chưa chắc đâu!”

Chu Mỹ Liên dừng lại một lát, lấy một khẩu súng lục trong túi ra.

Không có chút do dự nào, họng súng nhắm thẳng vào Lục Khải, bóp cò.

Đoàng, đoàng, đoàng…

Trong phòng vang lên âm thanh như tiếng pháo.

Chương 88: Làm người nên lương thiện

Cùng với tiếng thủy tinh vỡ ra, thì Lục Khải kéo lấy Trần Đỉnh Thiên đang đứng ngây ra đó né đi đường đạn.

Chu Mỹ Liên vừa nổ súng vừa đi ra ngoài.

Một băng đạn bắn hết, bà ta đã ra khỏi nhà.

“Lục Khải, trò chơi vừa mới bắt đầu thôi, mong là cậu sẽ không để tôi thất vọng”.

Sau khi nói vào trong nhà một câu, Chu Mỹ Liên đã gọi Hàn Kiêu chạy ra chiếc xe đỗ ở cửa sau.

Khi bà ta đi tới chỗ chiếc xe thì sắc mặt bỗng trở nên nặng nề.

Bà ta thấy rất rõ, lốp của chiếc xe đã bị bắn nổ, căn bản là không thể lái đi được.

“Tôi không làm cho bà thất vọng chứ?”

Lục Phải bình yên không tổn hao gì, không chút hoang mang thong thả đi tới.

“Lốp xe này là do cậu phá ư?"

“Đúng vậy”.

“Lúc nãy là do cậu cố tình thả chúng tôi ra ư?”

“Không thế thì sao? Tôi không đánh tiếng thì bà có thể đi được chắc?”

Ánh mắt Chu Mỹ Liên nhìn Lục Khải đầy tức giận.

Thậm chí bây giờ bà ta còn có cảm giác trước đó mình không khác gì một món đồ chơi trong tay Lục Khải, mặc anh muốn ném đâu thì ném!

Hàn Kiêu đứng bên cạnh Chu Mỹ Liên cảm thấy cả người mình đang run lên lẩy bẩy.

Hắn có cảm giác chẳng lành.

“Từ đầu bà đã thua rồi!”

“Thế hả? Nếu cậu nghĩ thế thì cậu quá ngây thơ rồi!”

Ầm…

Chu Mỹ Liên vừa đứt lời thì một tiếng nổ vang lên, chiếc xe việt dã của Mercedes-Benz trực tiếp đâm nát tường rào, vững vàng dừng trước mặt bà ta.

Chu Mỹ Liên lên xe, nhìn thẳng vào mắt Lục Khải.

Trong ánh mắt của bà ta có tức giận, cũng có cả sát khí.

“Trong mắt tôi, cậu mãi mãi là một đứa nhóc, lần này cậu may mắn, không thể trở thành lý do để cậu kiêu ngạo!”

“Tôi có thể chơi chết bố cậu, thì cũng có thể chỉnh chết cả cậu”.

“Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!”

Chu Mỹ Liên nói xong thì tạm dừng vài giây: “Cậu muốn đáp án phải không? Thế thì tôi sẽ nói cho cậu biết, bố cậu chọc vào người không nên đụng vào, nhà họ Lục các cậu chết là đáng!”

Hàn Kiêu đang lo lắng thấp thỏm nhìn thấy có xe đến đón họ thì trở nên vững vàng hơn, mừng như điên chạy tới chiếc xe việt dã.

Nhưng dù hắn kéo thế nào cửa xe cũng không chịu mở.

Hắn nóng nảy, cố gắng kéo cửa xe, nhìn Chu Mỹ Liên: “Mở cửa, tôi vẫn chưa lên xe mà!”

“Tôi có nói sẽ cho cậu lên xe hả?”

Chu Mỹ Liên dùng giọng nói tàn nhẫn tuyệt tình hỏi lại.

“Ý bà là sao? Tôi là người của bà đấy!"

“Người của tôi? Cái loại lo trước sợ sau như cậu mà cũng xứng hả?”

“Lái đi!”, Chu Mỹ Liên vừa nói vừa nhận lấy khẩu súng từ tay tài xế.

Ầm…

Chân ga bị đạp mạnh, động cơ rít gào, lớp xe ma sát mạnh mẽ với mặt đường.

Hàn Kiêu lúc này đã hoàn toàn chìm vào tuyệt vọng, hoảng hốt nhìn Lục Khải phía sau.

Chiếc Mercedes-Benz G đã lái về phía trước, hai tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay tài xế, vội vàng chạy theo, vừa chạy vừa cầu xin: “Cầu xin bà, hãy cho tôi lên xe, dẫn tôi theo với…”

Đoàng!

Một tiếng súng vang lên, mi tâm Hàn Kiêu đã trúng đạn, buông tay tài xế ra, cả người ngã mạnh xuống đất.

“Một tên vô dụng, giữ lại có tác dụng gì!”

Chu Mỹ Liên ghét bỏ nói: “Quay đầu, cán qua vài lần đi, cẩn tắc vô áy náy!”

Nghe thấy lệnh của Chu Mỹ Liên, tài xế phanh mạnh lại, sau đó lùi xe cán qua người Hàn Kiêu.

Hết lần này đến lần khác, mãi đến khi Hàn Kiêu hóa thành một đống thịt nát mơ hồ mới thôi.

Chu Mỹ Liên đưa đầu ra ngoài cửa sổ, họng súng nhắm về phía Lục Khải, xả một băng đạn.

“Này họ Lục, cậu cứ yên tâm, nếu cậu đã lên đến tỉnh thì chắc chắn tôi sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt”.

“Tôi bảo đảm, cậu chắc chắn sẽ chết thảm hại hơn tên vô dụng Hàn Kiêu này rất nhiều!”

Đối mặt với Chu Mỹ Liên nghênh ngang rời đi, mặt Lục Khải xanh mét, vẫn đứng yên đó không hề hấn gì, trơ mắt nhìn ánh đèn sau đuôi xe dần mờ đi.

Không phải anh không thể tóm lấy Chu Mỹ Liên.

Anh không làm gì là vì lo cho Trần Đỉnh Thiên phía sau.

Anh sợ mình mà đuổi theo thì Trần Đỉnh Thiên sau lưng sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Dù sao bây giờ trên tỉnh lị đâu đâu cũng là nguy cơ.

An toàn vẫn là quan trọng nhất, còn Chu Mỹ Liên thì có mọc cánh cũng khó thoát!

Hơn nữa, anh muốn thả dây dài câu con cá lớn, sau lưng Chu Mỹ Liên chắc chắn có người khác!

Lục Khải chuyển tầm mắt, chậm rãi đi đến bên cạnh cái xác nát bấy của Hàn Kiêu.

Nhìn thấy tình trạng của hắn, dù là Lục Khải cũng không nhịn được lắc đầu liên tục.

E là Hàn Kiêu có nghĩ thế nào cũng không ngờ được bản thân tự tay giết chết ông nội mình để đổi lấy được cơ hội này, nhưng nó vẫn không giúp nhà họ Hàn phất lên, mà còn khiến mình rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Không có một kẻ nào làm chuyện xấu lại có một kết cục tốt.

Sống làm người, vẫn nên lương thiện một chút!

Chương 89: Hai cái thẻ bảo hiểm

Khi Lục Khải xoay người trở về phòng thì Trần Đỉnh Thiên đang vịn vào tường, hai chân như nhũn ra, chậm chạp đi tới.

“Anh Thiên, anh không sao chứ!”

Nghe Lục Khải hỏi, Trần Đỉnh Thiên lại lắc đầu: “Không sao!”

Anh ta cố che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng giọng nói đã có chút run rẩy.

Lục Khải có thể hiểu được, dù sao trước kia Trần Đỉnh Thiên cũng chưa từng trải qua chuyện thế này.

Có thể giữ được bình tĩnh như vậy đã là kiên cường lắm rồi.

“Người chạy mất rồi hả?”

Trần Đỉnh Thiên lại đặt câu hỏi.

Lục Khải gật đầu: “Chạy không xa, lần sau lại bắt!”

Nói xong, Lục Khải đi tới đỡ lấy Trần Đỉnh Thiên: “Anh Thiên, chúng ta vào nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ đi báo thù!”

Trần Đỉnh Thiên nghe Lục Khải nói thế thì mặt đầy vẻ lo lắng: “Lục Khải, chuyện báo thù thì chúng ta cứ từ từ, cậu cũng thấy đó, tỉnh lị phức tạp hơn Lâm Thành nhiều lắm!”

“Vài ngày sau, tỉnh lị sẽ không còn phức tạp nữa”.

Lục Khải nói xong, lại đỡ Trần Đỉnh Thiên vào nhà.

Sau khi Trần Đỉnh Thiên nghỉ ngơi, Lục Khải lại dọn dẹp nhà cửa.

Anh nhìn thấy mấy quyển album ảnh trên bàn trà.

Bên trong album đều là những bức ảnh của chung của bố Trần Đỉnh Thiên và bố Lục Khải.

Sau khi nhìn thấy nó, cảm xúc trong lòng anh lẫn lộn.

Tình cảm của chú Trần với bố anh còn sâu nặng hơn những gì Lục Khải nghĩ!

Cũng vì những tình cảm đó nên chú Trần mới liều lĩnh, muốn điều tra rõ chân tướng sự thật.

Mấy quyển album đó khiến quyết tâm báo thù cho chú Trần trong lòng anh ngày càng vững vàng.

Hơn nữa, còn vô cùng cấp bách!

Lúc này, trong phòng tổng thống của khách sạn Pullman.

Miêu Phương mặc chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng màu đen đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

Cô ta đang ngủ say thì chậm rãi mở mắt, ngồi dậy duỗi lưng.

“Hội trưởng Hàn?”

Miêu Phương vẫn còn buồn ngủ tìm kiếm xung quanh, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng Hàn Kiêu.

Cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao trong lòng cô ta, Hàn Kiêu cũng là một người vô cùng bận rộn nên chắc đã đi giải quyết công việc quan trọng gì đó.

Làm xong rồi sẽ về thôi.

Ánh mắt cô ta bất giác chuyển sang đôi tất chân đã rách bên kia.

Nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, mặt Miêu Phương xuất hiện những rặng mây đỏ.

Bây giờ cô ta đã là người của Hàn Kiêu.

Leng keng…

Khi cô ta đang nhớ tới những hình ảnh trước đó thì tiếng chuông cửa đã vang lên.

Cô ta nhảy xuống giường, không thèm mặc áo khoác, mặc chiếc váy ngủ đen ngắn ngủn, đi chân trần chạy ra mở cửa.

Theo cô ta thấy, chắc là trời tối nên Hàn Kiêu đã về rồi.

Cô ta không thèm nhìn mắt mèo đã vội vàng mở cửa ra.

Cô ta định nhào vào lòng ngực đối phương thì chợt nhìn thấy người trước mặt và sửng sốt.

Đứng bên ngoài không phải Hàn Kiêu, mà là cậu cả nhà họ Khổng, Khổng Huy!

Khổng Huy nhìn thấy Miêu Phương trước mặt, hai mắt tròn xoe, vẻ mặt khá là phong phú.

Gương mặt quyến rũ cùng dáng người hoàn hảo!

Khổng Huy đã sớm nghe nói về chuyện của Miêu Phương, lần này tới đây là để ăn hôi cái của này.

Lại không ngờ được rằng chuyến đi này lại thuận lợi như thế.

“Anh Khổng, anh… Có chuyện gì ư?”

Miêu Phương giả vờ thẹn thùng, cúi đầu xuống rất thấp.

Nhưng cô ta đã nhìn thấy vẻ mê muội của Khổng Huy, lòng đã sớm mừng thầm.

Cô ta không vội vàng vào trong mặc quần áo lại mà nghiêng người theo bản năng, cố gắng bày ra dáng người hình chữ S của mình.

Cô ta biết Khổng Huy cũng là một người tai to mặt lớn trên tỉnh.

Trước đó cô ta đã tóm được Hàn Kiêu, nhưng lại không muốn treo cổ trên một thân cây.

Nếu có thể xảy ra gì đó với Khổng Huy, thì cô ta sẽ có hai cái thẻ bảo hiểm.

Đến lúc đó, cô ta còn có quyền lựa chọn.

“Cô Miêu, tôi có thể vào trong được không ?”

Khổng Huy cố nén sự hưng phấn trong lòng, vô cùng lịch sự hỏi.

“Tất nhiên, mời anh Khổng vào”.

Miêu Phương lùi lại hai bước, nhường ra một con đường.

Khổng Huy không hề do dự, bước vào trong phòng.

Sau khi vào thì hắn ta đã liếc thấy đôi tất chân được ném dưới sàn nhà.

Hơi thở của hắn ta ngày càng dồn dập, nuốt một ngụm nước bọt.

“Anh Khổng, anh tới tìm hội trưởng Hàn hả? Anh ấy đã ra ngoài…”

“Tôi tới đây để tìm cô”.

Khổng Huy không hề giấu diếm.

“Tìm tôi? Anh Khổng tìm tôi có việc gì ư?”

Miêu Phương chủ động đi đến trước mặt Khổng Huy, đôi mắt đẹp chớp chớp, đầy tò mò nhìn Khổng Huy.

“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nghe nói cô có một bài xoa bóp rất đặc biệt, có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, tan máu bầm, tôi mong cô có thể xoa bóp cho mình một lát, không biết có được không?”

Khổng Huy giơ tay chỉ vào bên mặt đang sưng phồng lên vì bỏng.

Chương 90: Nhà họ Khổng đầu tiên

Tất nhiên Miêu Phương biết Khổng Huy đang có kế hoạch gì.

Tim cô ta đập nhanh, lòng đầy đắc ý, xem ra cô ta cũng nổi tiếng lắm!

Một cơ hội tốt như thế, tất nhiên không thể bỏ qua được.

Dù sao Hàn Kiêu cũng không có ở đây, chẳng cần phải quan tâm điều gì quá.

Nghĩ tới đó, hai tay Miêu Phương ôm lấy cổ Khổng Huy, liên tục cười quyến rũ: “Tất nhiên là được rồi, chúng ta bắt đầu ngay thôi”.

Khi Miêu Phương rướn cổ lên thì Khổng Huy lại lắc đầu: “Không vội, tôi còn cần cô Miêu giúp một việc khác, đêm này có thể giúp tôi sử dụng hết cái hộp này được không!”

Khổng Huy lấy một hộp ba con sói ra.

“Anh Khổng, anh đang…”

Mặt Miêu Phương đầy ngượng ngùng, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.

“Em yên tâm, hội trưởng Hàn sẽ không biết đâu, tôi đã đặt một phòng bên cạnh rồi”.

“Tất nhiên tôi sẽ không bạc đãi em, trong này có một triệu, em cầm trước đi, mai tôi lại đưa em đi thưởng thức những thứ tốt để tẩm bổ”.

Khổng Huy trực tiếp nói.

Miêu Phương cũng không cảm thấy xấu hổ, không hề do dự cầm lấy chi phiếu, cười vô cùng quyến rũ: “Anh Khổng, anh hiểu lầm ý em rồi, chỉ là em thấy dùng thứ này khá phiền toái, chúng ta không dùng nó được chứ?”

Khổng Huy thoáng sửng sốt, sau đó mặt đầy vui sướng nói: “Tất nhiên là được, em thích là được!”

Nói xong, Khổng Huy bèn vội vã ôm lấy Miêu Phương sang phòng bên cạnh.

Mãi đến sáng ngày hôm sau, Miêu Phương mới lười biếng rời giường.

Khổng Huy đã rửa mặt xong, đứng bên cửa sổ xem điện thoại.

“Anh Khổng, dậy sớm thế? Anh không mệt ư?”

Miêu Phương dùng giọng nói õng ẹo hỏi.

“Bình thường, hôm qua vất vả cho em rồi, thay quần áo đi, tôi dẫn em đến nhà hàng ăn mấy món ngon, giúp em tẩm bổ cơ thể rồi tối nay chúng ta tiếp tục”.

“Được! Người ta vẫn còn nhiều chiêu lắm đấy!", Miêu Phương vừa nói vừa nháy mắt đưa tình với Khổng Huy.

Lúc này, Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên mới ra khỏi nhà, đi thẳng tới nhà hàng của Khổng Huy.

Lục Khải bắt đầu kế hoạch báo thù của anh, mà kẻ đầu tiên trong danh sách đó chính là nhà họ Khổng!

“Lục Khải, cậu phải nghĩ thật kỹ, tên bắn đi rồi không thể thu lại được, tôi thật sự rất lo chuyện này sẽ làm liên lụy đến cậu”.

Trần Đỉnh Thiên lại lo lắng, mở miệng.

“Anh Thiên, nói liên lụy thế thì khách sáo quá”.

“Báo thù cho chú Trần là chuyện mà tôi phải làm”.

Lục Khải nói rất đơn giản, nhưng câu nào cũng đầy chân thành.

“Đây là nhà hàng của Khổng Huy mở”, Trần Đỉnh Thiên chỉ chỉ phía trước.

“Đi, vào trong thôi!”

Đúng lúc này, Miêu Phương khoác tay Khổng Huy vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lục Khải.

“Anh Khổng, anh mau nhìn kìa, đó là Lục Khải!”

Nghe thấy cái tên đó, đồng tử Khổng Huy co rụt lại, nhìn kỹ thì đúng là người nọ!

Hắn ta không ngờ Lục Khải lại đến tỉnh lị, còn vào nhà hàng của mình.

“Lục Khải, mày cố tình tới đây tìm chết hả?”

Lục Khải vừa vào nhà hàng thì nghe thấy giọng nói đó, đứng lại, nhíu mày xoay người.

Khổng Huy!

Lục Khải cất bước đi về phía hắn ta.

Nhìn thấy Lục Khải ngày càng gần, mặt Khổng Huy không hề có vẻ kích động.

Đây là tỉnh lị, là địa bàn của hắn ta!

Lục Khải chẳng qua chỉ là một tên quê mùa đến từ nơi khỉ ho cò gáy mà thôi.

Đến đây gây chuyện hả? Chán sống!

Khổng Huy vênh váo tự đắc lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho đàn em của mình.

Miêu Phương bên cạnh thấy Khổng Huy đầy khí thế thì cũng không còn sợ hãi Lục Khải nữa, cố tình dán cơ thể vào người Khổng Huy, õng ẹo nói: “Anh Khổng, tên khốn này từng đánh em, anh phải đòi lại công bằng cho người ta đó!”

Khổng Huy nghe xong thì giận tái mặt, giơ tay chỉ vào mặt Lục Khải: “Mày có còn là đàn ông không? Cả phụ nữ mà cũng đánh?”

Vừa dứt lời thì Lục Khải đã giơ tay tóm lấy cánh tay Khổng Huy, lặng lẽ vặn một cái.

Cánh tay Khổng Huy bị vặn thành cái bánh quai chèo.

“Dẫn đường, về nhà anh!”

Lục Khải từ chối cho ý kiến, nói.

Khổng Huy có nằm mơ cũng không ngờ Lục Khải lại dám ra tay với hắn ta ở ngay trên địa bàn của hắn ta.

Đau đớn dữ dội khiến hắn ta gào khóc thảm thiết.

“Tên khốn kiếp này, đúng là chán sống rồi mà!”

Khổng Huy mặt mũi trắng bệch, gào lên như kẻ tâm thần.

Đúng lúc này, mười mấy vệ sĩ từ trong nhà hàng lao ra.

Sau khi nhìn thấy mấy người đó, Khổng Huy lại gào lên: “Đừng đứng đó nghĩ nữa, ra tay đi, đánh tới chết cho tôi!”

“Ai đánh mạnh nhất thì sẽ được thưởng!”

Ầm…

Khổng Huy vừa dứt lời, mười mấy vệ sị còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng nổ đã vang lên.

Cơ thể Khổng Huy bay lên trời, nện mạnh vào cửa thủy tinh của nhà hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.