Chương 61: Món quà nhỏ
Thế nhưng anh ta còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng của Lục Khải lại vang lên: “Hắc Vũ, hai mươi mốt người này giao cho anh”.
“Xong rồi thì gom tro cốt của bọn họ lại, chờ hai mươi chín người kia tới thì gửi toàn bộ năm mươi hũ tro cốt này đến nhà họ Chu!”
“Rõ!”
Sau khi Lục Khải dặn dò xong thì xoay người đi không hề quay đầu lại.
Sau lưng anh là tiếng gào lên như cắt tiết heo.
Lục Khải lên xe, chạy về nhà.
Sau khi về đến nhà, Hàn Ngọc vẫn ngồi bên cạnh Lục Viên Hàn, không rời nửa tấc.
Mà Khâu Đức Hải thì đang kiểm tra cho Lục Viên Hàn.
Thấy Lục Khải về, Hàn Ngọc bèn đi tới.
“Lục Khải, chiều nay anh có thời gian rảnh không?”
“Tất nhiên là có rồi".
“Lúc nãy em nhận được điện thoại từ người trong công ty, chiều nay có một bữa cơm với khách hàng khá quan trọng, anh ta nhấn mạnh là phải mời anh đi”.
“Gọi anh đi?”
“Đúng vậy, nhưng em nghĩ anh cũng không hiểu biết về chuyện công ty lắm, với cả Viên Hàn cũng có bác sĩ Khâu chăm sóc rồi em cũng yên tâm, nên em sẽ đi với anh”.
“Được!”
Lục Khải sảng khoái đồng ý.
Trong lòng anh vẫn còn cân nhắc, không biết là ai mà nhất quyết đòi gặp anh!
Dù muốn gặp anh, thì trực tiếp liên lạc với anh là được mà?
Tại sao phải thông qua Hàn Ngọc?
Lục Khải nghĩ mãi vẫn không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa, đến đó là biết thôi mà.
Anh và Hàn Ngọc ngồi với con gái vài tiếng đồng hồ rồi ra ngoài, đi về phía khách sạn Kempinski.
Lúc này, trong phòng riêng của khách sạn, Miêu Phương và Triệu Đức Trí đã đến.
Khoảnh khắc Miêu Phương bước vào, ánh mắt Tiết Khải đã không thể dời khỏi cơ thể cô ta.
Miêu Phương trước mặt anh ta mặc một bộ sườn xám, cặp đùi thon gọn được lớp vớ dài bao bọc.
Chân mang đôi giày cao gót ngọn màu đỏ.
Sườn xám đã tôn lên toàn bộ dáng người ngực tấn công mông phòng thủ của cô ta.
Cộng với việc tà váy được xẻ lên rất cao, nên cặp đùi đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
Cô ta trang điểm cực kỳ xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng căng tròn quyến rũ.
Cô ta không vội vã ngồi xuống bàn ăn, mà đi sang ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Bắt chéo chân, đung đưa theo một nhịp độ nào đó để đùi của mình được tôn lên vẻ đẹp của nó.
“Giám đốc Tiết, anh nói xem em thế này có thể khiến chủ tịch hài lòng không?”
Cô ta hỏi Tiết Khải với chất giọng ngọt ngấy.
Tiết Khải nuốt vài ngụm nước bọt, gật đầu thật mạnh: “Chắc chắn sẽ hài lòng!”
Nghe thế, Miêu Phương giơ tay che miệng, phát ra tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông.
“Đúng rồi, tôi còn cố tình chuẩn bị cho chủ tịch một phần quà nhỏ, anh có thể tư vấn giúp tôi xem liệu chủ tịch có thích hay không”.
Miêu Phương vừa nói vừa giơ bàn tay ngọc ngà với bộ móng đỏ chói mắt lên, vẫy tay với Tiết Khải.
Tiết Khải vội vã sải bước đi tới bên cạnh Miêu Phương, ngửi thấy mùi hương nước hoa nhàn nhạt, thấm vào tận tim gan, tim anh ta đập nhanh thình thịch.
Ánh mắt anh ta chuyển sang cái túi mà Miêu Phương vừa mở.
Nhìn thấy thứ trong túi, hai mắt anh ta nhìn đăm đăm, hưng phấn đến mức suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.
Anh ta thấy rất rõ, trong cái túi đó là rất nhiều đồ chơi đặc biệt!
Nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Tiết Khải, Miêu Phương nhìn sang, chớp chớp đôi mắt đẹp, cười đầy quyến rũ: “Giám đốc Tiết, anh cảm thấy món quà nhỏ này có được chủ tịch yêu thích không?”
“Có, chắc chắn là thích rồi!”
Triệu Đức Trí đang chuẩn bị hợp đồng bên cạnh tò mò hỏi: “Em yêu, em chuẩn bị món quà gì cho chủ tịch thế? Sao trước đó anh không nghe em nói?”
Đối mặt với câu hỏi đó, Miêu Phương không hề xúc động, chỉ cười đầy bí ẩn: “Đây là bí mật giữa em và chủ tịch!”
Miêu Phương vừa nói vừa lắc lắc chân, đóng cái túi lại.
“Người đẹp Miêu, món quà nhỏ này em có định cho tôi một cái không?”
Tiết Khải đầy mong chờ, hỏi.
“Tặng anh cái gì cũng được hết, nhưng phải xem anh biểu hiện thế nào đã!”
Miêu Phương nhìn Tiết Khải với ánh mắt đưa tình, đầy khiêu gợi.
“Đúng rồi giám đốc Tiết, anh có nhiều mối quan hệ ở Lâm Thành như thế, có thể giúp em đối phó với một người được không?”
“Ai? Em cứ nói thẳng!"
Tiết Khải đầy tức giận hỏi.
Vì món quà nhỏ kia, anh ta nhất định phải biểu hiện thật tốt.
“Một tên ăn không ngồi rồi mà thôi, nói tên ra chắc anh còn chưa nghe tới bao giờ”.
“Trước đó anh ta đánh em một bạt tai, nếu giám đốc Tiết có thể hỗ trợ thì hôm nào đó em gọi người ra, anh giúp em giải quyết một phen. Chỉ cần em hài lòng, thì đừng nói là một món quà nhỏ, một hộp cũng không thành vấn đề!”
Miêu Phương khẽ mím đôi môi đỏ mọng khẽ cúi đầu, mặt ngượng ngùng nói.
Nghe thế, hai mắt Tiết Khải lại tỏa sáng.
“Em bảo là một thằng vớ vẩn dám tát em á? Tên khốn đó có còn là người không vậy? Gương mặt xinh đẹp thế này mà cũng ra tay được”.
“Người đẹp Miêu, chuyện này cứ để cho tôi lo, ngày mai hẹn tên khốn đó ra, ông đây chặt tay nó!”
Miêu Phương nghe xong thì lòng thầm mừng rỡ.
Trong đầu cô ta đã bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ chật vật của Lục Khải.
Dù Lục Khải là tài xế của Hồng Cương thì sao?
Có thể so sánh với địa vị của Tiết Khải chắc?
Đúng lúc này, cửa phòng bao đang đóng được đẩy vào từ bên ngoài.
Hàn Ngọc đi tới.
Sau khi nhìn thấy Hàn Ngọc thì Tiết Khải chợt sửng sốt.
Anh ta không ngờ, Hàn Ngọc lại đích thân đến đây!
Anh ta còn chưa kịp chào hỏi thì Miêu Phương đã đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt cô.
“Cô tới đây để làm gì? Đây là nơi cô có thể tới được đấy hả?”
Câu hỏi bất ngờ ập tới khiến Hàn Ngọc ngơ ngác.
Cô không ngờ mình lại nhìn thầy Triệu Đức Trí và Miêu Phương ở nơi này.
Miêu Phương thấy Hàn Ngọc không nói gì bèn nghiêng người khỏi Tiết Khải: “Cô ta là người trong công ty anh hả?”
“Đúng… Đúng vậy!”
Lúc này, đầu óc Tiết Khải đã trống rỗng, đáp lại theo phản xạ có điều kiện.
“Hay quá nhỉ Hàn Ngọc, cô đang muốn mượn cơ hội này để lấy lòng chủ tịch công ty đúng không? Cô nghĩ là chủ tịch công ty cô sẽ để mắt tới cái loại phụ nữ lấy chồng sinh con như cô đấy hả?”
Miêu Phương vừa nói vừa nhìn ra sau lưng Hàn Ngọc, thấy Lục Khải đang đi tới.
Cô ta cất giọng gọi Tiết Khải: “Giám đốc Tiết, tên khốn ức hiếp em đến rồi, anh đã nói là anh sẽ ra mặt cho em mà”.
Cô ta vừa la vừa chỉ vào Lục Khải: "Chính là thằng này, giám đốc Tiết mau chặt tay nó đi!”
Chương 62: Quá trễ rồi
Trước đó Tiết Khải vẫn còn vỗ ngực cam đoan chắc nịch, thì bây giờ lại đứng đực ra đó.
Lúc này anh ta chẳng còn chút rung động nào nữa, mà đang bận mắng chửi cô ta trong lòng.
Anh ta không ngờ Miêu Phương lại vô tri như thế!
Người ta là chủ tịch lại bị cô ta gọi là kẻ ăn không ngồi rồi, lăn lê đầu đường xó chợ!
Chặt tay Lục Khải ấy hả?
Cho anh ta mười lá gan chắc anh ta cũng không dám!
Bốp!
Lục Khải đi tới tát vào mặt Miêu Phương một cái.
Cú tát này dùng sức rất mạnh, Miêu Phương trang điểm xinh đẹp rực rỡ lập tức ngã xuống đất, nhếch nhác không sao tả nổi.
Mặt cô ta sưng cao, mấy cái răng đã bị đánh rụng.
Đau đớn thấu xương khiến nước mắt Miêu Phương bất giác chảy dài.
“Cô là cái thá gì? Mà lại dám sỉ nhục vợ tôi?"
Ánh mắt Miêu Phương nhìn Lục Khải đầy oán giận, đôi môi vốn đã thoa son đỏ, sau khi dính máu tươi vào lại đỏ đến mức con người ta thấy quái dị.
“Lục Khải, mày đừng có quá đáng! Mày tưởng không ai có thể làm gì được mày thật hả?”
“Tao nói cho mày biết, hôm nay mày chết chắc rồi!”
Miêu Phương dùng giọng nói sắc bén nói ra những lời đó, rồi lại quay sang nhìn Tiết Khải.
“Giám đốc Tiết, anh còn nghệt mặt ra đó làm gì? Mau ra tay đi!”
“Anh đừng để vẻ ngoài của nó dọa sợ, thằng ranh này chỉ là loại đầu đường xó chợ, là tài xế của Hồng Cương mà thôi!”
“Chỉ cần giúp em giải quyết nó, thì anh muốn gì em cũng cho anh!”
Bộp!
Những lời đầy tức giận của Miêu Phương vừa kết thúc thì một âm thanh trầm thấp đã vang lên.
Tiết Khải không hề đi tới gây chuyện với Lục Khải như những gì Miêu Phương nghĩ, mà là hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Anh ta bị Miêu Phương hại thảm rồi!
Cái gì mà kẻ đầu đường xó chợ?
Cái gì mà tài xế với cả lái xe?
Cô ngậm cái họng lại đi được không?
“Giám đốc Tiết, anh bị làm sao thế? Anh lại bị một tên đầu đường xó chợ dọa sợ như thế ư? Không đến mức thế chứ!”
Miêu Phương nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tiết Khải thì cạn lời nói.
Lục Khải đi tới trước mặt Tiết Khải: “Anh định chặt tay tôi hả?”
“Không không không…”
Tiết Khải liên tục lắc đầu.
“Lúc nãy cô ta mắng vợ tôi, anh có nghe thấy không?”
“Có nghe thấy!”
“Nhổ hết răng trong miệng cô ta đi!”
Nghe thế, Miêu Phương lại cười, nụ cười vô cùng dữ tợn.
“Này thằng họ Lục, mày tưởng mình vẫn còn là cậu cả của nhà họ Lục hả? Mày biết anh ấy là ai không?”
“Người ta là giám đốc Tiết của tập đoàn Viên Hàn, mày tưởng người ta sẽ nghe lời cái loại như mày hả?”
Miêu Phương giơ một tay che mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lục Khải: “Đừng diễn nữa, trong mắt bọn tao mày chẳng là cái thá gì!”
“Cô câm miệng ngay chưa!”
Tiết Khải tức giận hét lớn một tiếng.
Anh ta không thể nhịn được nữa, nếu không bày tỏ thái độ, có lẽ anh ta sẽ bị Miêu Phương hại chết mất!
Miêu Phương vốn đầy tự tin bỗng chốc sửng sốt.
Cô ta còn chưa lấy lại tinh thần thì Tiết Khải đã đi tới bàn ăn, cầm dụng cụ mở nắm chai ném về phía Miêu Phương.
Thấy thế, Miêu Phương có chút hoảng hốt, cô ta không kịp đứng dậy, nhanh chóng bò sang chỗ Triệu Đức Trí.
“Giám đốc Tiết, anh làm cái gì thế? Một tên ăn không ngồi rồi ngoài đường lại khiến anh sợ đến mức đó ư? Đừng có thế chứ!”
“Cái gì mà ăn không với cả ngồi rồi? Mấy người chán sống thì đừng có lôi tôi theo!”
Tiết Khải nhe răng trợn mắt gào thét: “Chồng của tổng giám đốc Hàn chính là chủ tịch tập đoàn chúng tôi đấy!”
“Cái loại không có mắt nhìn người như cô mà cũng muốn gây chuyện với chủ tịch tập đoàn tôi á? Cút mẹ cô đi!”
Tiết Khải càng nói càng thấy tức, giơ chân đá vào mặt Miêu Phương.
Chủ tịch?
Nghe Tiết Khải nói thế, Miêu Phương không còn biết đau nữa, ngây ra như phỗng ở đó.
Không ngờ tập đoàn Viên Hàn là do Lục Khải và Hàn Ngọc thành lập!
Hình như Hàn Ngọc còn chẳng có nổi căn nhà để ở cơ mà?
Lục Khải chỉ là con chó nhà có tang trốn suốt ba năm thôi mà?
Đầu óc Miêu Phương trống rỗng.
Nhớ lại cảnh tượng cô ta sỉ nhục Hàn Ngọc trước đó, cô ta chợt nhận ra bản thân chẳng khác gì một trò hề!
Trước mặt Hàn Ngọc, cô ta chẳng là cái thá gì cả!
Cô ta quay sang nhìn Triệu Đức Trí cũng đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt cô ta đầy tức giận và cũng có cả bất lực.
Nếu không phải cô ta nghe lời gia đình Triệu Đức Trí móc mỉa hạ thấp Hàn Ngọc.
Thì có lẽ, cô ta đã không làm những chuyện quá khích như thế.
Nhưng vào lúc này, nói gì cũng quá trễ rồi.
Chương 63: Không mấy lạc quan
Cô ta như một con chó chẳng cần đến tôn nghiêm đi tới trước mặt Hàn Ngọc.
“Em gái, em gái yêu quý của chị, chị là chị dâu của em, chúng ta đều là người một nhà cả mà!”
“Em đừng tính toán chi li với chị dâu làm gì, tha cho chị lần này đi được không?”
Hàn Ngọc vẫn chưa mở miệng, đầu tiên cô nhìn Miêu Phương đang ôm lấy chân mình đau khổ cầu xin, rồi lại nhìn sang Triệu Đức Trí ngây ngốc đứng bên cạnh bàn.
Trong ánh mắt đó đầy vẻ thất vọng.
Cô còn chưa tỏ thái độ thì giọng của Lục Khải đã vang lên: “Giám đốc Tiết, anh đang chờ cái gì vậy?”
Tiết Khải muốn lập công chuộc tội không hề chậm trễ chút nào, lao tới trước mặt Miêu Phương, không hề do dự đá vài cái khiến cô ta văng qua một bên.
Tay trái anh ta bóp mạnh hai má Miêu Phương, mặc cho cô ta giãy dụa thế nào cũng không hề rung động.
Bây giờ Miêu Phương chỉ khiến anh ta cảm thấy buồn nôn!
Tay phải anh ta cầm dụng cụ mở nắp chai nhét vào miệng Miêu Phương, cắn răng trực tiếp bẻ một cái răng của cô ta xuống.
A…
Đau đớn dữ dội khiến Miêu Phương phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
Máu tươi như suối không ngừng chảy ra.
Cô ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, vùng vẫy như một người điên.
Nhưng dù cô ta có giãy dụa thế nào thì cũng không thể thoát khỏi sự kìm cặp của Tiết Khải.
Tiết Khải ra tay không hề nhân nhượng, tiếp tục dùng dụng cụ mở nắp bẻ răng của Miêu Phương.
Sau khi nhổ liên tục vài cái thì Miêu Phương trực tiếp đau đến mức ngất xỉu.
Căn phòng bao cũng chìm vào yên tĩnh.
Tay Tiết Khải dính đầy máu tươi, động tác tay vẫn thoăn thoắt tiếp tục.
Mà Lục Khải thì đã kéo Hàn Ngọc đi ra ngoài.
Trước khi đi, anh nhìn sang Triệu Đức Trí bên cạnh bàn ăn.
Ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, đàn ông như thế chẳng khác gì rác rưởi.
Lục Khải lắc đầu, nắm tay Hàn Ngọc nhanh chóng rời đi.
Trên đường về, Hàn Ngọc không ngừng lắc đầu thở dài.
Quan hệ gia đình thế này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng.
Tuy trong lòng khó chịu, nhưng cô cũng thấy rất may mắn.
Theo lời Lục Khải nói, ít nhất bản thân cũng đã nhìn thấu tất cả.
Cô khẽ liếc mắt nhìn Lục Khải đang lái xe.
Vào lúc này, cô bỗng nhận ra được mong muốn của bản thân vô cùng đơn giản.
Cô chủ cần có Lục Khải và Lục Viên Hàn bên cạnh là đủ rồi.
Với cô mà nói, đó chính là hạnh phúc.
Khi hai người về đến trang viên nhà họ Lục, thì Khâu Đức Hải vừa kiểm tra cho Lục Viên Hàn xong.
“Bác sĩ Khâu, khi nào con gái tôi mới có thể tỉnh lại?”
Hàn Ngọc thoáng lo lắng hỏi.
“Tình trạng của Viên Hàn khá ổn định, các chỉ số đều đang tốt lên rất nhiều. Theo kinh nghiệm của tôi thì chắc cô bé sẽ tỉnh dậy nhanh thôi”.
Khâu Đức Hải vừa nói vừa đẩy kính mắt.
“Thế thì tốt quá, cảm ơn bác sĩ Khâu!”, Hàn Ngọc vừa dứt lời lập tức ngồi xuống giường, yêu thương nhéo nhéo khuôn mặt núc ních thịt của Lục Viên Hàn.
“Là việc tôi nên làm mà!"
Khâu Đức Hải vô cùng khiêm tốn nói, ánh mắt lại nhìn sang Lục Khải vài lần.
“Ngọc à, em ngồi với con một lát, anh và bác sĩ Khâu ra ngoài một lát”.
“Anh đi đi!”.
Lục Khải cười khẽ gật đầu rồi rời khỏi biệt thự, ra vườn hoa đang nở rộ bên ngoài.
“Bác sĩ Khâu, có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi!”
“Long Hồn, tình hình của con gái anh không lạc quan lắm”.
Lời vừa nói ra, đồng tử Lục Khải bỗng co rụt lại, hai luồng sáng lạnh chợt hiện lên.
Khâu Đức Hải bị ánh mắt sắc lạnh của Lục Khải nhìn chằm chằm thì cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, sợ đến mức lùi về sau vài bước.
Bao năm qua, Khâu Đức Hải đã tiếp xúc với rất nhiều người nổi tiếng trên thế giới, nhưng người có khí thế mạnh mẽ, không giận vẫn uy nghiêm như Lục Khải thì chỉ có một.
Lục Khải như một vị vua sở hữu hào quang sẵn có, khiến tất cả mọi người bất giác quỳ xuống hành lễ.
“Nói tiếp đi”.
Giọng nói trầm thấp đầy áp lực của Lục Khải thốt ra ba chữ.
“Loại vi khuẩn được tiêm vào trong cơ thể con gái anh rất đặc biệt, tôi chưa từng gặp bao giờ”.
“Trước đó tôi đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của loại vi khuẩn này, nó đã tạo ra những tổn thương rất lớn trong người con gái anh”.
Khâu Đức Hải nói rất nhỏ, hơn nữa ông ta vẫn luôn cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Lục Khải.
“Tôi không muốn nghe những lời này”.
“Tôi muốn ông chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, không tiếc bất kỳ giá nào, ông làm được không?”
“Được! Nhưng tôi cần một số dược liệu đặc biệt”.
Sau khi đưa ra điều kiện đó, trán ông ta đã xuất hiện một lớp mồ hôi.
Bởi vì ông ta cảm thấy điều kiện này có hơi khó khăn.
Suy cho cùng thì loại thuốc mà ông ta cần cũng vô cùng quý hiếm, cả ông ta cũng chỉ nhìn thấy nó trong sách mà thôi.
Ông ta vô cùng lo lắng có lẽ Lục Khải cũng không thể làm được gì.
Chương 64: Bố mẹ bị bắt cóc
“Nói, cần cái gì?”
“Linh chi trăm năm, long tiên hương, cây rễ vàng có màu đỏ và hà thủ ô!”
Khâu Đức Hải nói ra trong sự thấp thỏm bất an.
Trong lòng ông ta biết rõ những dược liệu đó rốt cuộc quý hiếm đến mức nào.
Ông ta thấy Lục Khải không đồng ý ngay bèn vội vàng giải thích: “Long Hồn, không phải tôi cố tình làm khó anh, trong học thuyết ngũ hành của đông y có nói tim là con của gan, gan là con của thận”.
“Theo quy tắc thiếu gì bù vào mẹ cùng với nguyên tắc dương sinh âm trưởng, thì muốn chữa cho con gái anh phải tẩm bổ cho gan, mà đã muốn bổ gan thì phải kèm theo thận”.
“Trong tình trạng máu bị hủy hoại khá nghiêm trọng thế này, trong toa thuốc bổ máu đó còn phải bỏ thêm các vị thuốc lách bổ phổi”.
“Mà những vị thuốc tôi vừa kể ra, tuy rất quý hiếm nhưng đều là những vị thích hợp nhất”.
Khâu Đức Hải giải thích một tràng dài, ngược lại khiến Lục Khải hoang mang.
Chỉ là mấy vị thuốc thôi mà?
Sao lại thành làm khó anh rồi?
Lục Khải nhìn ông ta, chăm chú hỏi: “Nói đi, cần bao nhiêu số dược liệu đó mới có thể giúp con gái tôi khỏi bệnh nhanh nhất?”
Cần bao nhiêu?
Câu hỏi khiến Khẩu Đức Hải ngu người.
Trong nhận thức của ông ta, có thể gom đủ những vị thuốc đó thôi đã là kỳ tích.
Nhưng Lục Khải lại hỏi ông ta cần bao nhiêu!
“Long Hồn, những vị thuốc đó thật sự rất khó tìm, tất nhiên nếu như anh có thể tìm được thì càng nhiều càng tốt”.
Lục Khải gật đầu, lấy điện thoại di động ra bấm số của Lôi Hạo Thiên.
Là người phụ trách hậu cần cho Long Môn, Lôi Hạo Thiên là người biết rõ về vật tư của Long Môn nhất.
“Long Hồn, anh có gì cần dặn?”
“Chúng ta có mấy vị thuốc như linh chi trăm năm, long tiên hương, cây rễ vàng có màu đỏ và hà thủ ô không?”
“Có!”
“Sắp xếp lại một chút, mỗi thứ một ít, gom một xe đến đây cho tôi tôi cần dùng gấp!”
“Rõ! Tôi lập tức sắp xếp ngay, chậm nhất là sáng mai sẽ đến”.
“Được!”
Lục Khải đáp lời, sau đó cúp điện thoại, dùng ánh mắt khó hiểu hỏi Khâu Đức Hải: “Bác sĩ Khâu, một xe có đủ dùng không?”
Một xe, có đủ dùng không?
Khâu Đức Hải được mở mang tầm mắt rồi!
Những vị thuốc đó, dù là bất kỳ kẻ nào ngoài kia cũng chưa chắc đã gom đủ.
Thế nhưng Lục Khải chỉ cần một cuộc điện thoại đã gom được một xe!
Ông ta thừa nhận mình đã đánh giá quá thấp năng lực của Lục Khải.
“Đủ… Đủ rồi!”
“Nếu không đủ thì cứ nói, cần bao nhiêu tôi lại kêu người mang tới!”
Lục Khải vừa nói vừa vỗ vai Khâu Đức Hải: “Nhưng nhớ kỹ, con gái tôi nhất định phải khỏe mạnh không tổn hao gì”.
“Long Hồn cứ yên tâm, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ”.
Khâu Đức Hải lớn tiếng bày tỏ thái độ.
Trong lòng ông ta biết rõ, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho Lục Viên Hàn thì mình sẽ có được những gì!
Lúc này, Hàn Ngọc đi tới với vẻ mặt lo lắng.
Cô trông thấy Lục Khải đang trao đổi gì đó với Khâu Đức Hải thì dừng bước.
Cô không muốn quấy rầy Lục Khải, nhưng vẻ mặt lại không giấu được sự lo lắng.
“Ngọc à, sao thế em?"
Lục Khải đi vội tới, thân thiết hỏi.
“Không ảnh hưởng gì tới anh chứ!”, Hàn Ngọc áy náy, khẽ mở miệng.
“Làm gì có đâu!”
Lục Khải cười cười, giơ tay sờ đầu Hàn Ngọc.
“Anh xem này!”
Hàn Ngọc đưa điện thoại cho Lục Khải.
“Em vừa nhận được tin nhắn từ mẹ, giọng điệu này chắc chắn không phải do mẹ em gửi”.
Lục Khải xem tin nhắn, trong đó viết: “Hàn Ngọc, bố mẹ mày đang ở chỗ của tao, nếu muốn gặp bố mẹ mình thì đến phòng 2505 tòa nhà số ba của Kim Hi Phủ”.
Đọc hết tin nhắn, Lục Khải gọi điện thoại cho Triệu Nhược Hà.
Điện thoại gọi được nhưng lại không có ai nghe máy.
“Bố mẹ ra ngoài làm gì thế?”
“Bọn họ nói là đi mua quần áo và đồ chơi cho Viên Hàn, tiện thể mua vài món về ăn”.
Vẻ mặt Hàn Ngọc không thể nén được sự lo lắng: “Em cũng không ngờ chuyện lại thành ra thế này, anh nói xem liệu bố mẹ có xảy ra chuyện gì không?”
“Đi, chúng ta đến Kim Hi Phủ!”
“Anh muốn chống mắt lên nhìn xem ai dám động đến bố mẹ em!”
Lục Khải vừa vội vã đi tới chỗ chiếc xe vừa nhìn Khâu Đức Hải: “Bác sĩ Khâu, con gái tôi tạm phiền ông vậy, chúng tôi đi nhanh rồi về”.
“Anh cứ yên tâm đi đi, ở đây có tôi rồi!”
Lục Khải gật đầu, lái xe đi thẳng đến Kim Hi Phủ.
Nửa tiếng sau, bọn họ đứng trước căn hộ số 2505.
Cửa đóng chặt, bên trong đèn đuốc sáng trưng, có tiếng người nói chuyện nghe rất náo nhiệt.
Lục Khải không hề chần chừ, nhanh chóng đi vào.
Chương 65: Bồi thường căn biệt thự
Mới đi được hai bước thì Hàn Ngọc đã lo lắng giữ chặt Lục Khải, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lục Khải, đừng xúc động, nhỡ đâu…”
“Không cần phải lo lắng, chẳng có nhỡ gì đâu”.
Lục Khải cười xoàm ý bảo Hàn Ngọc yên tâm.
Sau đó, anh cất bước đi tới, đẩy mạnh cửa ra.
Rầm!
Cửa phòng đập mạnh vào vách tường.
Căn phòng vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc chìm vào yên tĩnh.
Có người trong nhà quay sang nhìn Lục Khải và Hàn Ngọc.
Sau khi thấy rõ người trong nhà, Lục Khải nhướng mày lên thật cao.
“Là các người?”
Lục Khải và Hàn Ngọc thấy rất rõ, trước mặt chính là gia đình anh hai và anh ba của Triệu Nhược Hà.
Triệu Đức Trí cũng có mặt, người duy nhất vắng mặt chính là Miêu Phương.
Hàn Ngọc liếc sang nhìn thấy Triệu Nhược Hà đang cầm khăn lau sàn dưới đất không khác gì người ăn kẻ ở.
“Mẹ à, mẹ làm cái gì thế? Bố con đâu?”
Hàn Ngọc có chút đau lòng hỏi.
“Bố mày đang cọ bồn cầu! Bọn họ đang chuộc tội cho chúng mày đấy!”
Anh hai Triệu Nhược Hà, Triệu Thự Quang lạnh giọng nói.
Nói xong lập tức ném khăn lau xuống trước mặt Hàn Ngọc: “Nghệt mặt đó làm gì, bên kia còn một nhà vệ sinh, dọn sạch rồi chúng ta lại tính sổ tiếp!”
Nghe thế, vẻ mặt Triệu Đức Trí bỗng chốc trở nên gượng gạo, lo lắng kéo góc áo Triệu Thự Quang.
“Bố, bỏ đi mà! Con đã nói với bố rồi, chúng nó là chủ của tập đoàn Viên Hàn đấy!”
“Chủ của tập đoàn Viên Hàn thì sao? Thì chúng nó có thể coi trời bằng vung hả?”
Giọng Triệu Thự Quang to hơn rất nhiều: “Hơn nữa, tập đoàn Viên Hàn cũng chỉ là công ty lớn nhất Lâm Thành thôi mà? Lên tỉnh ấy hả, chỉ là cái rắm!”
“Con trai, con quên mất bố đã tìm cho con một núi dựa ở trên tỉnh rồi hả! Món nợ của Miêu Phương phải nhất định phải tính!”
Triệu Thự Quang đầy khí thế nhìn Lục Khải:
“Này họ Lục, con dâu tao mà mày cũng dám bắt nạt? Mày ăn gan hùm mật báo đúng không!”
“Đừng trách tao không nhắc nhở mày, nếu hôm nay chúng mày không chịu hợp tác, thì ngày mai chờ đợi chúng mày chính là cảnh nửa nát nhà tan!”
“Trong mắt mấy ông lớn trên tỉnh, mày cũng chỉ là một thằng kinh doanh quèn mà thôi, tự mày giải quyết đi!”
Đối mặt với lời uy hhiếp của Triệu Thự Quang, Lục Khải vẫn bình chân như vại.
Anh nắm tay Hàn Ngọc đi nhanh vào trong.
“Mày muốn làm gì?”
Nhìn thấy Lục Khải đi vào, Triệu Thự Quang cảnh giác hỏi.
Lục Khải không trả lời, mặt không chút thay đổi, ánh mắt chợt lạnh.
Dù chỉ nhìn vào ánh mắt đó một lần, Triệu Thự Quang cũng đã bất giác lùi lại vài bước, giữa khoảng cách với anh.
Triệu Đức Trí thì đang nhớ lại cảnh tượng ở khách sạn trước đó, hai chân bất giác run rẩy.
Nơi này, một sự yên tĩnh bao trùm.
Trong ánh mắt của bọn họ, Lục Khải dẫn Hàn Ngọc vào trong phòng khách, bảo cô ngồi lên sô pha.
Chờ Hàn Ngọc ngồi xuống rồi, Lục Khải lại đỡ Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi đầu đầy mồ hôi tới ngồi cùng.
Họ ngồi, đám Triệu Thự Quang lại phải đứng.
“Nói đi, món nợ này các người định tính thế nào đây!”
Lục Khải nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Cảm giác tùy ý đó như thề anh hoàn toàn không xem chuyện này vào mắt.
Thái độ hờ hững của Lục Khải đã kích thích Triệu Thự Quang.
“Họ Lục, đây là thái độ nhận lỗi của mày đấy hả?”
Giọng Triệu Thự Quang rất to, ông ta đang nổi giận.
Nhưng trước mặt một Lục Khải đầy bình tĩnh và thong dong thì chẳng khác gì một đấm đánh vào bông.
“Tôi nói là tôi định nhận lỗi khi nào thế? Miêu Phương tự chuốc lấy khổ thôi mà?”
Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi nghe Lục Khải nói thế thì lo lắng nhìn sang Hàn Ngọc, muốn cô đi khuyên nhủ Lục Khải.
Hai người già bọn họ nghe nói Triệu Thự Quang đã tìm được người trên tỉnh để đối phó với Lục Khải.
Tuy họ đã chứng kiến sự lợi hại của anh.
Nhưng trong tiềm thức của bọn họ, thì Lâm Thành và tỉnh lị có sự chênh lệch quá lớn.
Người trên tỉnh là không thể đắc tội nổi!
Tuy trong lòng Hàn Ngọc có lo lắng, nhưng cô vẫn tin tưởng Lục Khải.
“Bố mẹ, không sao đâu, Lục Khải biết tính mà”.
Nhận được sự ủng hộ của Hàn Ngọc, Lục Khải rất vui mừng.
Ngược lại, Triệu Thự Quang lại giận tái mặt: “Họ Lục, mày giở trò vô lại với tao cũng vậy thôi, con dâu tao bị thương, mày nhất định phải bồi thường!”
“Hơn nữa phần bồi thường này tao cũng chỉ nói đúng một lần, xem như là cơ hội cuối cùng”.
“Qua hôm nay, hậu quả thế nào không phải là thứ tao có thể kiểm soát được”.
“Ông muốn bồi thường cái gì?”
Lục Khải thuận miệng hỏi.
“Biệt thự số một!”