Chương 46: Ngư ông đắc lợi
Lục Khải đưa chiếc bút cho Hắc Vũ: “Đánh dấu vị trí cụ thể của mỗi thi thể nhà họ Lục tìm được lên bản đồ đi”.
“Vâng!”
Hắc Vũ không hỏi nhiều, rất nghiêm túc đánh dấu lại.
Chưa đến năm phút, trên bản đồ có thêm hơn một trăm ký hiệu.
Sau khi đánh dấu xong, Hắc Vũ báo cáo nói: “Long hồn, một trăm ba mươi mốt, đã đánh dấu xong”.
Lục Khải nheo mắt nhìn những ký hiệu được đánh dấu lên bản đồ, khuôn mặt hiện lên vẻ tự tin.
Hoàn giống đúng như anh nghĩ!
“Nhìn xem, có phát hiện ra gì không?”
Lục Khải chỉ vào bản đồ.
Hắc Vũ quan sát kỹ mấy lượt, khó hiểu lắc đầu, ánh mắt nhìn Lục Khải đầy vẻ áy náy.
“Nối tất cả các điểm đã đánh dấu lại với nhau rồi quan sát xem”.
Lục Khải nói xong lời này, cầm chén trà, đứng lên đi lấy nước.
Hắc Vũ làm theo lời Lục Khải nói, cẩn thận tỉ mỉ nối các điểm đã đánh dấu với nhau.
Sau khi anh ta nối xong, nhìn hình ảnh trên bản đồ, hai mắt mở thật to tròn.
“Nhìn ra điều gì chưa?”
Lục Khải hỏi.
“Nhìn ra rồi!”
Hắc Vũ nhìn rất rõ, tất cả những điểm đánh dấu trên bản đồ hợp thành hình đầu hổ!
Mà đầu hổ là biểu tượng của Hổ Huyệt, một đoàn lính đánh thuê khác!
Long Môn, Hổ Huyệt, hai binh đoàn lính đánh thuê, đối chọi gay gắt.
Một chính, một tà.
Hắc Vũ nhìn biểu tượng của đoàn lính đánh thuê Hổ Huyệt, bất giác nắm chặt nắm đấm.
“Thật không ngờ, Chu Mỹ Liên lại là người của Hổ Huyệt!”
“Tất cả đều do Hổ Huyệt làm”.
Nghe thấy Hắc Vũ đưa ra kết luận, Lục Khải không nhịn được lắc đầu.
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng vội đưa ra kết luận, đừng bị những thứ bề ngoài làm lú lẫn”.
Ừm?
Lời vừa được nói ra, Hắc Vũ nổi giận ngút trời dường như bị dội gáo nước lạnh, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn Lục Khải.
“Hổ Huyệt đấu với chúng ta đã mấy năm, anh cảm thấy bọn họ thế nào?”
“Âm hiểm, gian xảo!”
“Đúng thế, anh cảm thấy Hổ Huyệt gian xảo, liệu có làm bất cứ chuyện gì cũng để lại sơ hở cho chúng ta không?”
Lục Khải ngồi về lại sofa, vẻ mặt nghiêm túc: “Đây không phải phong cách làm việc của bọn họ”.
“Ý của long hồn là có người muốn vu oan hãm hại ư? Vậy là ai chứ?”
“Câu trả lời đã rất rõ ràng rồi!”
Lục Khải trả lời vô cùng chắc chắn: “Lang Yên!”
A?
Nghe thấy hai chữ này, Hắc Vũ rất bất ngờ.
Lang Yên cũng là binh đoàn lính đánh thuê nổi tiếng thế giới, hơn nữa còn là đối tác hợp tác của Long Môn, từ xưa đến nay, hai bên có quan hệ rất tốt.
“Long hồn, bọn họ là đồng minh của chúng ta mà!”
“Lang Yên hận Hổ Huyệt hơn chúng ta phải không?”
“Đúng thế, bọn họ có hai phần ba anh em chết trong tay Hổ Huyệt”.
Hắc Vũ trả lời thật.
“Nếu chúng ta và Hổ Huyệt cùng bị tổn thất, bên được lợi lớn nhất chẳng phải là bọn họ ư?”
“Ngư ông đắc lợi? Đừng hòng!”
Lục Khải vừa nói, vừa bóp mạnh chén trà, chỉ thấy chén trà tinh xảo biến thành bột vụn.
Anh không ngờ mình lại bị Chu Mỹ Liên chơi cho quay vòng vòng.
Đã lâu như vậy, không phải không thể điều tra được tung tích của Chu Mỹ Liên, mà hệ thống tình báo của Long Môn không nhằm vào người của Lang Yên.
Chính vì tin tưởng mới bị chơi xỏ.
“Truyền lệnh của tôi, âm thầm dừng tất cả vụ làm ăn hợp tác với Lang Yên, nhớ kỹ, không được đánh rắn động cỏ”.
“Vâng, Long hồn!”
“Muốn chơi trò bọ ngựa bắt ve hả? Vậy tôi cho bà ta nếm thử cảm giác chim sẻ ở sau lưng!”
Hắc Vũ nghe Lục Khải phân tích, cũng phải lạnh sống lưng.
Lang Yên đã vươn móng vuốt sắc nhọn đến bọn họ, mà anh ta lại không hề phát hiện ra.
Nếu không phải Lục Khải nhạy cảm phát hiện, hậu quả sẽ rất khó lường.
Sự yên tĩnh của phòng khách bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của Lục Khải.
Là Lôi Hạo Thiên đi đến bệnh viện điều tra gọi về.
“Có kết quả chưa?”
Lục Khải hỏi luôn.
“Long hồn, bệnh viện xảy ra chuyện rồi”.
Lôi Hạo Thiên phía bên kia điện thoại trả lời với giọng rất phức tạp.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Toàn bộ bác sĩ y tá phụ trách phòng bệnh ICU của bệnh viện đều bị giết rồi”.
“Phong tỏa hiện trường, không cho bất kỳ ai ra vào, nói với bọn họ, Long Môn sẽ tiếp quản chuyện này, lập tức thông báo cho đội y tế Long Môn, mau chóng đến bệnh viện, tiếp quản khu giám sát bệnh nặng, bảo đảm an toàn tính mạng cho tất cả bệnh nhân triệu chứng nặng”.
“Rõ!”
Lục Khải tắt điện thoại, dẫn theo Hắc Vũ chạy đến bệnh viện.
Hiện giờ toàn bộ khu giám sát triệu chứng nặng ICU của bệnh viện đã bị phong tỏa,
Hơn ba mươi bác sĩ y tá đều bị giết hại.
Sau khi Lục Khải đến, Lôi Hạo Thiên mau chóng nói lại tình hình.
“Ghi hình camera thì sao?”
“Bị gián đoạn rồi, không có gì hết”.
Lục Khải nhướn mày, nhìn thi thể được xếp ngay ngắn trên đường.
“Những thi thể này, khi anh đến đã được sắp xếp trước rồi à?”
Chương 47: Cầu cứu
“Đúng thế!”
Lục Khải nghe xong liền đi về phía trước.
“Bây giờ có một nghi vấn, người ra tay chắc chắn là sát thủ chuyên nghiệp, nhưng hắn lại dùng đao pháp khác nhau để giết từng người, dường như cố ý để lại manh mối gì đó”.
Trong khi Lôi Hạo Thiên nói, Lục Khải dã đến trước người chết, kiểm tra tỉ mỉ thương tích của họ.
Bọn họ đều chết vì đứt động mạch, chảy máu quá nhiều.
Nhưng đúng như Lôi Hạo Thiên nói, hình trạng thương tích lại khác nhau.
“Hắc Vũ, lấy giấy và bút đến đây, ghi lại mỗi một hình trạng thương tích, xem có manh mối gì không”.
“Rõ!”
Hắc Vũ ghi lại chi tiết tỉ mỉ hình trạng mỗi một thương tích.
Tổng cộng hai mươi bảy người.
Nói là vết thương, chi bằng nói là nét chữ Hán!
Hơn nữa sát thủ đã sắp xếp sẵn theo thứ tự.
Chẳng bao lâu, Hắc Vũ đã phát hiện ra kết quả.
Nhìn kết quả trên giấy, anh ta bất giác cau mày.
Anh ta định nói thông tin này cho Lục Khải ngay.
Nhưng anh ta nhìn thấy, lúc này Lục Khải đang sắp xếp chỉ đạo công việc.
Anh ta cũng không làm phiền Lục Khải, mà kiên nhẫn chờ.
Mấy phút sau, Lục Khải sắp xếp xong mọi việc, đi đến trước mặt anh ta.
“Thế nào, có phát hiện gì mới không?”
“Có! Những vết thương này, cuối cùng có thể tạo thành ba chữ!”
“Hai mươi bảy người, hai mươi bảy nét, ba chữ đó là Chu Mỹ Liên phải không?”
“Đúng thế, Long hồn!”
“Tìm Chu Mỹ Liên!”
“Đào ba tấc đất cũng phải tìm được”.
Lục Khải nhìn những bác sĩ y tá chết thảm đó, lửa giận trong lòng hừng hực bốc cháy,
Đối phó Chu Mỹ Liên, không còn đơn giản chỉ là báo thù.
“Rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Hắc Vũ và Lôi Hạo Thiên thể hiện bằng chất giọng vang sáng.
“Ở đây giao cho các anh, có bất kỳ manh mối gì thì thông báo cho tôi”.
Nói xong, Lục Khải quay người về nhà.
Hiện giờ Lâm Thành càng ngày càng hỗn loạn, anh phải ở bên cạnh vợ con mới cảm thấy yên tâm.
Lục Khải về đến trang viên, thì đã nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc ở cửa.
Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi!
Vẻ mặt Triệu Nhược Hà đầy lo lắng, tuy cánh cửa mở rộng, nhưng bà ta lại chỉ trơ mắt nhìn, không dám bước vào nửa bước.
Còn Hàn Bằng Phi lại bất an ngó đông ngó tây.
“Các người đến đây làm gì?”
Lục Khải mặt không cảm xúc, cất giọng lạnh lùng hỏi.
Sau khi nhìn thấy Lục Khải, Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi mặt đầy kích động, sải bước đi lên.
“Lục Khải, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi không đến gây chuyện với anh, càng không đến làm loạn”.
Triệu Nhược Hà hoàn toàn không ngạo mạn và chê bai như trước: “Anh xem, tôi luôn ghi nhớ kỹ lời cảnh cáo trước đây của anh, trước khi chưa được anh cho phép, tôi không bước vào trang viên nửa bước!”
“Tôi biết, trước đây tôi làm rất nhiều chuyện quá đáng, tôi già hồ đồ rồi, tôi xin lỗi anh, xin anh tha thứ cho chúng tôi, được không?”
Triệu Nhược Hà nói hết một hơi, nhưng thấy Lục Khải không tỏ thái độ gì, bà ta càng nóng ruột.
Chỉ thấy bà ta giơ tay không ngừng tự tát thật mạnh vào mặt mình: “Lục Khải, xin anh tha thứ cho chúng tôi, xin anh cứu chúng tôi với!”
“Nếu anh thực sự không lo cho chúng tôi, thì chúng tôi sẽ chết mất”.
Nghe thấy lời này, Lục Khải không nhịn được nhìn Triệu Nhược Hà tự vả đến đỏ bừng mặt.
“Mẹ vừa nói là chết? Thế là sao?”
“Hàn Bằng Trình và Hàn Quang Thái chết rồi, tiếp theo chắc chắn là chúng tôi!”
Triệu Nhược Hà nhắc đến hai cái tên này, toàn thân không kiểm soát được run lên.
“Nói như vậy, thì hai người biết chuyện của Chu Mỹ Liên?”
Lục Khải tiện miệng hỏi.
“Tôi biết tôi biết, chỉ cần anh có thể bảo vệ chúng tôi, thì chúng tôi sẽ nói hết”.
“Nói trước đi, để tôi nghe xem thông tin mà hai người biết có đáng để cứu mạng hai người không”.
“Chúng tôi biết chỗ ở của Chu Mỹ Liên!”
Hàn Bằng Phi không hề giấu diếm, nói thẳng luôn.
“Mau nói đi!”
“Số 1 đường Diên Hà”.
Sau khi nghe thấy địa chỉ này, Lục Khải nhìn chằm chằm Hàn Bằng Phi mấy giây.
Sau đó mới chỉ vào trang viên: “Vào trong đợi tôi”.
Theo như Lục Khải thấy thì Hàn Bằng Phi không giống như nói dối.
Vì trang viên có người của Long Môn bảo vệ, anh không lo lắng hai người này.
Nghe thấy lời của Lục Khải, Triệu Nhược Hà và Hàn Bằng Phi nhìn thấy hy vọng sống, khom lưng thật sâu với Lục Khải, không ngừng nói cảm ơn.
Lục Khải cũng không quan tâm, lái xe đi đến số 1 đường Diên Hà.
Đường Diên Hà nằm ở khu ngoại ô Lâm Thành, bên hồ Nam Minh, bên đường có rất nhiều nhà tự xây.
Chương 48: Pằng!
Lục Khải từ trang viên đi ra, qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy có hai chiếc xe đi theo.
Anh cũng không tăng tốc để cắt đuôi bọn họ, mà tiếp tục đi theo tốc độ của mình.
Nhưng ở ngay đường giao trước mặt, một chiếc xe tải siêu dài chậm rãi đi đến, đỗ ngang chính giữa đường, trực tiếp phong tỏa đường đi.
Lục Khải không còn đường để đi, đạp phanh dừng xe lại.
Anh vừa dừng xe, hai chiếc xe vẫn đi theo sau cũng dừng lại ở hai bên trái phải.
“Chạy đi, chạy tiếp đi!”
Ở chiếc xe bên trái, người ngồi trên xe hạ cửa kính bên ghế lái phụ xuống, hét lên vô cùng hống hách.
Lục Khải phát hiện, trên hai chiếc xe chỉ có tài xế.
Anh hạ cửa kính xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang người đó: “Bảo người của mày tránh đường, tao đang vội, không có thời gian chơi với chúng mày đâu”.
“Mẹ kiếp, mày biết mày đang nói chuyện với ai không? Anh Đại Bưu, mày quen không? Anh em kết nghĩa của lão đại Hồng Cương Lâm Thành”.
“Ở Lâm Thành, đây là lần đầu tiên tao nghe thấy có người dám ra lệnh cho anh Đại Bưu!”
Một tên tóc vàng trên chiếc xe bên phải nhe răng trợn mắt kêu gào.
“Nhãi con, chắc mày biết tao tìm mày làm gì, con trai của Hồng Cương, là mày giết phải không?”
“Cũng chẳng có gì để nói, tao đến lấy mạng mày, tốt nhất mày phối hợp chút, có lẽ tao có thể cho mày chết nhẹ nhàng”.
Đại Bưu mặc vest, nói một cách không coi ai ra gì.
“Tao nói lại lần nữa, tránh đường!”
“Tao đã cho mày nói chưa?”
Liền sau đó, Đại Bưu nổi giận, một khấu súng ngắn bỗng xuất hiện trong tay, nhằm thẳng họng súng đen xì vào Lục Khải.
“Nào, mẹ kiếp, mày nói lại một lần thử xem!”
“Nhãi con vắt mũi chưa sạch mà còn ra lệnh cho tao!”
“Tao không tránh đường đấy, mày làm được gì hả?”
Nghe xong lời của Đại Bưu, tên tóc vàng trên chiếc xe khác cũng lấy ra một khẩu súng: “Anh Đại Bưu, bớt giận, anh nhìn bộ dạng sợ hãi của tên nhãi này đi, tôi đã nói mà, anh không cần đến đây, chuyện nhỏ này, tôi có thể làm tốt”.
“Này, nhãi con, sợ đến ngu người rồi hả? Không dám nói nữa hả?”
Khi tên tóc vàng khiêu khích không hề kiêng sợ, còn vung xoay chơi khẩu súng ngắn với vẻ mặt diễu võ giương oai.
Hai tay Lục Khải nắm chặt vô lăng: “Chúng mày đã muốn chết thì tao cho chúng mày toại nguyện”.
Vừa dứt lời, Lục Khải xoay vô lăng, đạp ga hết cỡ.
Xe của anh xoay tròn tại chỗ.
Tinh tang!
Hai tiếng động lớn vang lên, xe của Lục Khải tông vào xe ở hai bên.
Bị đâm đột ngột, khiến Đại Bưu và tên tóc vàng trên xe không hề chuẩn bị, rung lắc dữ dội.
Đặc biệt là tên tóc vàng, khẩu súng đang bị vung xoay liên tục rơi thẳng xuống đất.
Khi tên tóc vàng còn chưa định thần, Lục Khải xuống xe, nhặt súng lên, xuất hiện bên cửa xe của hắn.
Lục Khải không hề nói gì, thò tay trái vào bóp hai bên hàm của hắn.
Tên tóc vàng không kiểm soát được phải há to miệng.
Lục Khải nhét họng súng vào trong miệng hắn, hắn vốn không có cơ hội giãy dụa, Lục Khải đã bóp cò.
Pằng!
Một phát súng, tên tóc vàng chết!
Sau khi nổ súng, Lục Khải ghê tởm ném khẩu súng xuống đất.
Đối với anh, khẩu súng này là rác rưởi.
Cùng với tiếng súng nổ, Đại Bưu định thần lại, nhìn về phía tên tóc vàng.
Ngoại trừ tên tóc vàng đang không ngừng chảy máu, chết không thể chết thêm, thì không thấy bóng dáng Lục Khải đâu.
Liền sau đó, hắn cảm thấy có người đang vỗ vai trái hắn.
Hắn vô cùng căng thẳng, vội quay đầu, nhằm chuẩn họng súng vào Lục Khải.
Nhưng trước khoảnh khắc hắn nổ súng, Lục Khải đã tóm chặt cổ tay hắn, vặn mạnh, dí thẳng họng súng vào trán Đại Bưu.
Lục Khải quá nhanh, Đại Bưu vốn không có thời gian phản ứng, bóp cò theo quán tính.
Pằng!
Một viên đan bắn xuyên đầu của hắn, máu tươi bắn tung tóe.
Lục Khải không thèm nhìn thêm một cái, đi thẳng đến xe của mình.
Anh còn chưa lên xe, chiếc xe tải vốn đang đứng ngang giữa đường rất tự giác tránh đi.
Nhưng tất cả đã muộn!
Lục Khải cúi người nhặt khẩu súng dưới đất, cũng không nhằm chuẩn, mà tùy tiện bắn một phát.
Vừa hay bắn trúng vào thùng xăng của xe tải.
Chiếc xe tải mau chóng lái đi, đầu tiên là bốc cháy, chỉ mấy giây sau, cùng với tiếng nổ lớn, xe tài trực tiếp nổ tung!
Lục Khải quay người, lên xe, trực tiếp bỏ đi, chạy thẳng đến đường Diên Hà.
Lần này, anh muốn đích thân bắt được Chu Mỹ Liên!
Chương 49: Hỏng chuyện
Giông bão sắp đến.
Khi Lục Khải đi đến đường Diên Hà, mây đen chằng chịt, gió bão sắp ập đến.
Hạt mưa to như hạt đậu làm mờ hết tầm nhìn, nhưng không thể làm lay động lòng báo thù của Lục Khải.
Chưa đến nửa tiếng, Lục Khải dừng xe trước một căn nhà tự xây số 1 đường Diên Hà.
Cơn mưa rất lớn, Lục Khải lại không cầm ô.
Cả người ướt sũng đi đến trước cửa.
Một đường sấm sét vạch ngang bầu trời, Lục Khải nhìn thấy cửa nhà mở rộng.
Anh không hề do dự, kiên định bước vào căn nhà.
Khi anh đến phòng khách, nhìn thấy một tấm di ảnh được đặt trên sofa.
Đó là di ảnh của Lục Sơn Hà.
Trước di ảnh, có một cái chậu sắt, bên trong đầy tro tàn vẫn chưa nguội.
Lục Khải kiểm tra kỹ càng một lượt trong phòng, nhưng không thấy ai khác, tất cả đồ đạc hành lý cũng đã thu dọn sạch sẽ.
Bà ta, chạy mất rồi!
Mà cũng chỉ vừa mới bỏ chạy!
Lục Khải về đến phòng khách, nhìn thấy một mảnh giấy trên bàn trà.
Trên mảnh giấy là một hàng chữ được viết với nét bút thanh mảnh: “Lục Khải, thể hiện cho tốt, hy vọng khi chúng ta gặp nhau, cậu sẽ không giống như bố cậu, trở thành xác chết!”
Sau lời nhắn còn vẽ một cái mặt cười.
Hơn nữa còn tái bút: “Mẹ kế sau này sẽ đốt giấy cho hai bố con cậu!”
Đọc mảnh giấy này, ánh mắt Lục Khải băng lạnh, lóe lên sát khí.
Chỉ thấy anh tái xanh mặt, đập mạnh mảnh giấy lên bàn trà.
Liền sau đó, bàn trà gãy làm đôi.
Lục Khải dùng hai tay bê di ảnh của bố và mang đi.
Lên xe, anh không về nhà, mà gọi điện cho Hắc Vũ.
“Long hồn!”
“Điều tra Hồng Cương, tôi muốn có vị trí cụ thể của ông ta”.
“Long hồn, đợi một chút”.
Hắc Vũ nhận nhiệm vụ, chưa đến một phút đã gọi lại cho Lục Khải.
“Để Long hồn đợi lâu rồi, Hồng Cương ở số 66 khu tạm bợ Hồng Gia Loan Lâm Thành, căn nhà màu đỏ cao nhất”.
“Tôi biết rồi”.
“Long hồn, cần chúng tôi làm gì không?”
“Không cần!”
Lục Khải nói xong liền tắt máy.
Khởi động xe, vào số, đạp chân ga.
Lục Khải lái xe, đơn thương độc mã đi thẳng đến Hồng Gia Loan.
Anh vốn không muốn lãng phí thời gian vào việc này.
Nhưng nếu không phải là người của Hồng Cương làm hỏng chuyện lớn của anh, chưa biết chừng Chu Mỹ Liên đã không chạy thoát được.
Món nợ này, buộc phải tính!
Chẳng mấy chốc Lục Khải đi đến Hồng Gia Loan.
Đó là kiểu thôn trong thành phố điển hình, hơn nữa hầu như người nhà họ Hồng đều sống ở đó.
Trên đường có chốt bảo vệ của thôn dân lập nên.
Kiểm tra nghiêm ngặt những người ngoài đi ra đi vào.
Nhưng Lục Khải coi như không nhìn thấy, không giảm tốc độ, cũng không dừng xe, xông thẳng vào trong.
Tiến vào Hồng Gia Loan, Lục Khải vừa nhìn là thấy tòa nhà cao sáu tầng màu đỏ giống như lâu đài.
Đây chính là hang ổ của Hồng Cương.
Phía trước tòa nhà có một đình viện rất lớn, còn lớn hơn công viên, có hồ nhân tạo, còn có các con đường nhỏ trải đá cuội.
Lúc Khải trực tiếp đỗ ngang xe trước cửa lớn tòa nhà.
Anh xuống xe, không thèm quan sát, ung dung đi vào trong.
“Anh tìm ai?”
Hai tên tóc vàng đứng canh ở cửa chặn đường Lục Khải.
“Hồng Cương!”
“Anh tìm lão đại có chuyện gì?”
“Muốn lấy mạng của ông ta!”
Lời vừa được nói ra, hai tên tóc vàng bỗng nổi giận.
Cầm lên hai cây côn định ra tay.
Lục Khải tung hai nắm đấm đánh lên mặt tên tóc vàng.
Hai tên lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh.
Lục Khải giơ nhấc chân bước qua người bọn họ, tiếp tục đi vào trong.
Đi qua hành lang, đến phòng khách rộng lớn.
Trong phòng khách đã chật kín người.
Những người này đều sầm mặt, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Đã có mấy người ngồi trước bàn tròn lớn chính giữa phòng khách,
Trên bàn tròn là các loại súng giới, không chỉ có súng ngắn, mà còn có súng hoa cải và một khẩu liên thanh.
“Cương thần, ông cũng đừng quá đau buồn, chúng tôi đã phái thuộc hạ đi rồi, cho dù phải lật cả đất Lâm Thành này lên cũng phải tìm được tên nhãi đó”.
“Tôi muốn đích thân băm vằm tên khốn đó”.
“Tôi nghe nói anh Đại Bưu đích thân ra tay rồi, có lẽ sẽ nhanh có tin tức thôi!”
Đúng lúc bọn họ nói, một người trung niên mặc trang phục trung sơn màu đen đầu trọc chậm rãi đứng lên.
“Tôi không cần biết các anh dùng cách gì, trong vòng một tiếng, tôi muốn nhìn thấy tất cả người nhà của tên nhãi đó”.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Con trai của Hồng Cương tôi mà hắn cũng dám động đến? Tôi sẽ giết sạch cả nhà hắn!”
Chương 50: Báo thù
Chương 50: Báo thù
Hồng Cương cất giọng khàn khàn, khuôn mặt gần như méo mó khiến tất cả mọi người có mặt đều bất giác rụt cổ lại.
“Ông là Hồng Cương phải không?”
Đúng lúc này, một giọng nói băng lạnh vang lên.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn qua theo bản năng.
Tất cả mọi người đều đầy ý thù địch với khuôn mặt xa lạ trước mắt.
Hồng Cương cau mày, ánh mắt băng lạnh khóa chặt Lục Khải: “Mày là ai? Ai cho mày vào đây!”
“Lục Khải, nhà họ Lục!”
Ừm?
Nghe thấy mấy chữ nhức tai này, mọi người đều rất mẫn cảm tức giận nhìn Lục Khải.
Tất cả mọi người đều vây quanh anh theo bản năng.
Có ai mà không biết, người giết chết con trai Hồng Cương, chính là Lục Khải?
Tên nhóc này lại còn chủ động dẫn xác đến!
Đám lực lưỡng hung dữ vốn ngồi quanh bàn tròn tiện tay cầm súng giới trên bàn, bước lớn xông đến Lục Khải, chĩa thẳng họng súng vào anh.
“Muốn sống thì tránh hết ra! Tôi đến tìm Hồng Cương”.
Lục Khải thản nhiên nói.
Giọng điệu ung dung bình tĩnh, vốn không coi những người này ra gì.
Lục Khải có lòng tốt nhắc nhở, nhưng với bọn họ thì là khiêu khích mạnh mẽ.
“Mẹ kiếp, mày còn uy hiếp bọn tao hả? Mày thử nói lại lần nữa xem?”
Một tên lực lưỡng đầu đinh, cánh tay để trần, trước ngực xăm hình con rồng, nhe răng trợn mắt nói.
Trong lúc hắn nói, hắn còn hùng hổ ép người dí khẩu súng hoa cải trong tay lên người Lục Khải.
Đôi mắt Lục Khải nghiêm lại, tay cầm cán súng, vặn mạnh, trực tiếp cướp luôn khẩu súng.
Tên lực lưỡng còn chưa hoàn hồn, Lục Khải đã đập mạnh khẩu súng lên đầu hắn.
Tên lực lưỡng ngã xuống đất, Lục Khải lại đập thêm mấy cái lên đầu hắn.
Cái đầu của hắn trực tiếp bắn toe toét máu, không còn nhúc nhích.
Lục Khải ném khẩu súng dính đầy máu xuống đất, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người mỗi một người.
“Tao đã nói, tao tìm Hồng Cương, những người khác đừng tự nộp mạng!”
Lục Khải cất giọng không lớn nhưng với những người này, giọng điệu thản nhiên của anh lại giống như sóng to gió lớn, phá vỡ tuyến phòng ngự tâm hồn của bọn họ.
“Mày là Lục Khải?”
Hồng Cương chậm rãi đến trước mặt Lục Khải, ánh mắt thâm sâu không ngừng nhìn dò xét anh.
“Đúng thế”.
“Mày đến nộp mạng?”
“Tôi đến lấy mạng ông!”
“Mẹ kiếp, mày giết con trai tao, lại đánh chết người của tao trước mặt tao, mày không coi Hồng Cương tao ra gì phải không?”
Hồng Cương vừa nói một cách hung dữ ác nghiệt, vừa đưa tay chỉ vào mặt Lục Khải.
“Một tên khốn khiếp, không có tư cách lọt vào mắt tôi!”
Soạt…
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hít khí lạnh.
Lục Khải lại nói Hồng Cương là tên khốn khiếp?
Xin đấy! Có ai mà không biết, Hồng Cương là lão đại nói một là một nói hai là hai của Lâm Thành!
Tên nhóc này chết chắc rồi!
Không đúng, cả nhà anh không còn đường sống nữa rồi!
Trong lúc Hồng Cương tức đến thở hổn hển, giọng của Lục Khải lại vang lên lần nữa: “Đại Bưu, là người của ông phải không?”
“Đúng thế! Mày thoát khỏi sự truy sát của cậu ta rồi ư?”
“Hắn làm hỏng chuyện của tôi, bị tôi giết rồi!”
“Tiếp theo, đến lượt ông!”
Lục Khải nói càng ung dung, càng bình tĩnh, thì càng kích thích đám người Hồng Cương.
Đặc biệt là Hồng Cương quen hoành hành bá đạo ở Lâm Thành, thì đầu thể nhẫn nhịn được sự khiêu khích của Lục Khải!
Đây không chỉ đơn giản là báo thù, mà còn liên quan đến thể diện, danh tiếng của anh!
Tất cả đám người quanh đều vây bắt anh!
Mũi tên đã lên cung, kéo một phát là bắn!
“Tất cả lùi lại cho tao!”
Hồng Cương nổi gân xanh, hét lớn một tiếng.
“Tôi đích thân thịt hắn!”
Lúc Hồng Cương vừa nói, vừa cởi trang phục trung sơn trên người, ném mạnh xuống đất.
Lộ ra cơ thể chồng chất vết sẹo.
Trên người ông ta có vô số vết sẹo, còn có mấy vết sẹo do súng bắn.
Đối với ông ta, đó là vốn liếng và niềm tự hào trong cuộc đời chinh chiến của ông ta.
“Tao không tin không trị được mày!”
Ông ta vừa nói từng lời từng chữ, vừa đưa tay chỉ vào vết sẹo trên người.
Đầy vẻ khoe khoang!
Còn Lục Khải lại tỏ vẻ mặt khinh thường, với anh, càng nhiều vết sẹo thì càng cho thấy sự vô dụng!
Người mà ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, thì có thể làm được trò trống gì?
Lục Khải im lặng, với ông ta, thì đó là biểu hiện của sợ hãi.
Chỉ thấy ông ta hùng hổ sải bước xông đến Lục Khải.
Cùng với một tiếng thét tức giận, nắm đấm của Hồng Cương đập về phía đầu Lục Khải.
Lục Khải như dãy núi sững sững, đứng im bất động.
Nắm đấm không ngừng to lên trong tầm nhìn của anh.
Đúng lúc nắm đấm sắp đập lên mặt Lục Khải, tất cả mọi người đều chuẩn bị vỗ tay reo hò, thì Lục Khải ra tay.
Chậm rãi giơ tay tóm lấy nắm đấm của Hồng Cương.
Còn một tay khác nhanh chóng tung quyền.
Đập từng quyền liên tiếp vào bụng Hồng Cương.