Chiến Thần Vô Song

Chương 36-40




Chương 36: Một nhà ba người

Ngày hôm sau, Lục Khải thức dậy sớm, lẽ ra định chuẩn bị bữa sáng cho vợ và con gái mình.

Nhưng khi anh vào bếp thì phát hiện Hàn Ngọc đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi.

“Đã dậy rồi đấy à!”

Hàn Ngọc mặc váy ngủ cười chào hỏi Lục Khải.

“Sao em không ngủ thêm một lát nữa?”

“Quen rồi!”

Hàn Ngọc thuận miệng nói.

“Em nhớ ngày xưa anh thích ăn bánh bao với thịt xông khói, em đặc biệt chiên thêm mấy miếng, sau khi ăn xong nhớ uống sữa nhé”.

Cô vừa nói chuyện vừa bận rộn luôn tay luôn chân.

Lục Khải nghe thế thì lòng chợt ấm áp, anh biết, trong lòng Hàn Ngọc thì anh quan trọng đến mức nào.

Nếu không cô đã chẳng nhớ những gì anh thích suốt ba năm.

“Sao chỉ có một phần ăn sáng thế này? Của em đâu?”

“Anh ăn trước đi, tối hôm qua còn thức ăn thừa, em hâm nóng lên ăn lại, nếu không để phí thì tiếc lắm”.

Hàn Ngọc không quay đầu lại, lời nói hết sức thản nhiên.

Có thể cảm nhận được cô đã quá quen với chuyện này rồi.

Lục Khải đang cầm bánh bao lập tức buông xuống.

“Anh nhớ ngày xưa em không ăn thức ăn thừa, em nói là ăn thế không tốt cho sức khỏe!”

“Em đã ăn hơn ba năm, cũng đã quen rồi”.

Hàn Ngọc vừa dứt lời thì Lục Khải đã đi tới, giật lấy thức ăn thừa vừa được hâm xong.

“Anh ăn cái này cho, em ăn bánh đi!”

“Không cần, em…”

“Em mau ăn đi, ăn xong còn phải đi lựa quần áo, hôm nay tham dự tiệc mừng thọ, em nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp!”

Nghe thế, Hàn Ngọc lại vung tay lên: “Quần áo của em cũng không nhiều, chẳng cần phải chọn, em đã suy nghĩ xong rồi”.

“Ai bảo là quần áo em không nhiều nên không cần chọn?”

Hai tay Lục Khải khoác lên vai Hàn Ngọc, nhẹ nhàng đẩy cô ra ngoài.

Bọn họ vừa ra cửa thì Hắc Vũ đã lái chiếc xe tới dừng lại trước mặt họ.

Hàn Ngọc đầy khó hiểu nhìn vẻ mặt đầy bí ẩn của Lục Khải.

Lục Khải mở cửa xe ra trong ánh mắt chăm chú của cô.

Bên trong xe chất đầy những chiếc túi mua hàng của Chanel.

“Lần trước em chỉ mua quần áo cho con gái mà không mua món nào cho mình”.

“Anh không biết em thích cái gì nên mới mua hết những thứ được trưng bày trong cửa hàng Chanel cho em”.

Hàn Ngọc nhìn chiếc xe đầy Chanel, cô che miệng lại, đầy kinh ngạc.

“Thích không?”

Lục Khải khẽ hỏi.

“Lục Khải, những thứ này… Quá lãng phí!”

Nghe Hàn Ngọc nói thế, Lục Khải kiên quyết lắc đầu: “Không lãng phí! Anh còn sợ Chanel không xứng với người vợ cao quý của anh nữa mà!”

“Ăn sáng xong em cứ thong thả chọn, chờ em với con gái chuẩn bị xong rồi chúng ta sẽ xuất phát”.

Khi họ đang nói chuyện thì Hắc Vũ đã mang những thứ trong xe vào nhà.

Nhìn túi Chanel lớn có nhỏ có, nước mắt Hàn Ngọc như chuỗi hạt đứt dây, không ngừng rơi xuống.

“Lục Khải, sau này đừng lãng phí như vậy nữa, con gái còn nhỏ, sau này còn nhiều chỗ cần dùng tiền”.

“Được! Nghe lời em!”

Lục Khải cực kỳ sảng khoái đồng ý.

Trong lòng anh biết rõ, người vợ trải qua ba năm khổ cực của anh không thể quen với cuộc sống giàu sang trong một sớm một chiều được.

Thứ mà Hàn Ngọc đang nghĩ không phải là xài tiền như thế nào, mà là tiết kiệm tiền như thế nào.

Sự thay đổi đó của cô với Lục Khải mà nói là tự trách, cũng là áy náy!

Anh biết, mình còn rất nhiều điều phải làm để bù đắp lại cho vợ và con mình!

Chờ Hàn Ngọc trở về phòng, Lục Khải đã tự rửa chén và quét dọn.

Sau khi anh làm xong thì nhìn thấy Lục Viên Hàn mặc chiếc váy công chúa thắt tóc hai bên, mặt đầy nụ cười nhào vào lòng Lục Khải.

“Con gái của bố xinh đẹp quá!”

Lục Khải ôm lấy cô bé giơ lên xoay vài vòng trên không trung.

Đúng lúc này, Hàn Ngọc ra khỏi phòng.

Chiếc váy cổ chữ V màu xanh đen tôn lên dáng người ngực tấn công mông phòng thủ của cô, đôi giày cao gót màu bạc khiến chân cô lại càng thon dài.

Cùng với lớp trang điểm nhạt khiến Hàn Ngọc trước mắt anh trở nên xinh đẹp tuyệt vời!

Xinh đẹp không sao tả được!

Người đẹp mát mắt!

Khuynh quốc khuynh thành!

Khiến cả thiên hạ phải trầm trồ!

Dù là Lục Khải thì cũng si mê đến điên đảo thần hồn.

Hàn Ngọc bị Lục Khải nhìn như thế thì hơi ngượng, mặt đỏ hồng, làm ra vẻ tức giận cầm chiếc áo khoác dài trong tay đánh Lục Khải: “Có cái gì đẹp đâu!”

Lục Khải lấy lại tinh thần, vẫn không nhịn được nhìn thêm vài lần.

“Hai mỹ nữ một lớn một nhỏ của anh, đi thôi! Để mọi người phải ngưỡng mộ chúng ta nào!”

Lục Khải ôm Lục Viên Hàn, Hàn Ngọc khoác tay Lục Khải, một nhà ba người ngọt vào ra khỏi nhà.

Tuy là phải về gặp nhà mẹ đẻ chanh chua, nhưng có Lục Khải ở đây, Hàn Ngọc cũng không sợ.

Lúc này, trong hội trường khách sạn Hỉ Thiên, có khá nhiều bạn bè thân thiết đến đó chúc mừng.

Nhưng Hàn Kiêu ăn mặc sang trọng lại đi tới đi lui trước cửa với vẻ mặt lo lắng.

Mỗi lần đi vài bước thì hắn lại cúi xuống xem điện thoại.

Từ hôm qua đến tận bây giờ, hắn đã gọi cho Vương Cường không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi không biết bao nhiêu tin nhắn.

Nhưng vẫn không thấy hồi âm.

Bởi vì trước đó hắn đã hứa sẽ mời người của hiệp hội kinh doanh đến chúc thọ cho ông nội mình.

Nhưng mãi vẫn không thể liên lạc với Vương Cường nên tất cả đều rơi vào thế khó.

Nhìn thấy khách đến ngày một đông, trong lòng hắn lại càng bất an.

Nhỡ đâu người của hiệp hội không tới thì lúc đó thứ mất không phải là mặt mũi của một mình Hàn Kiêu, mà là mặt mũi của toàn bộ nhà họ Hàn!

“Con trai, người của hiệp hội doanh nhân đã đến đây chưa?”

Bố Hàn Kiêu, Hàn Bằng Trình tiếp đón khách khứa xong thì đi tới hỏi.

“Con đang đợi đây mà? Yên tâm, người ta sẽ tới ngay thôi”.

Nghe câu trả lời đó, Hàn Trình Bằng mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai Hàn Kiêu, đầy ẩn ý nói: “Con trai, chuyện này giao lại cho con đấy, đừng để bố mất mặt nhé!”

“Ông nội con vừa mới nói, chỉ cần có người giúp cho công ty nhà mình gia nhập vào hiệp hội doanh nhân thì ông sẽ giao quyền nắm giữ tài chính lớn nhất cho người đó!”

“Chỉ cần chúng ta nắm được quyền quản lý tài chính, thì chú hai của con sẽ phải cút ngay!”

Hàn Kiêu giơ tay ra dấu OK, ngẩng đầu đầy tự tin nói: “Cứ tin ở con!”

Chờ Hàn Bằng Trình vào trong tiếp đãi khách khứa, Hàn Kiêu lòng nóng như lửa đốt gọi điện thoại cho Vương Cường.

Vẫn tắt máy!

Đúng lúc này, một nhà ba người Lục Khải cũng đã đi tới hội trường.

Sau khi nhìn thấy bọn họ, Hàn Kiêu nhíu mày: “Đến tay không hả?”

“Liên quan gì tới anh hả?”, Hàn Ngọc không hề khách sáo hỏi lại.

Hàn Kiêu bị nghẹn họng mất vài giây, sau đó gật đầu: “Đại thọ tám mươi của ông nội mà mấy đứa mày lại đến tay không thế này à? Tao biết bây giờ chúng mày đang khó khăn chuyện tiền bạc, nhưng cũng không đến mức chẳng mang món quà nào chứ?”

“Đến đây ăn chùa uống chùa thật đấy hả?”

Giọng Hàn Kiêu rất lớn, mọi người trong hội trường đều nghe thấy rất rõ.

Rất nhiều người ăn mặc trịnh trọng tham dự tiệc đều ngạc nhiên bước ra.

“Cậu Hàn, sao lại nổi nóng dữ vậy? Chuyện gì thế?”

Nhìn thấy rất nhiều người đi tới, Hàn Kiêu lại nở nụ cười xấu xa: “Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là cậu cả nhà họ Lục, Lục Khải nổi tiếng gần xa của Lâm Thành chúng ta, chắc là mọi người có nghe rồi!”

“Lục Khải? Có nghe, chính là đứa con trai của Lục Sơn Hà nhảy lầu tự sát vào ba năm trước đúng chứ!”

“Nghe nói anh ta như con rùa đen rút đầu vậy, cả bố mình chết cũng không dám ló mặt ra, sao lại chạy tới đây thế?”

“Còn có thể làm gì được nữa? Đến ăn chùa uống chùa chứ còn gì! Hơn nữa còn nghe nói tôi mời được người của hiệp hội doanh nhân tới nên chắc là muốn đến để móc nối quan hệ!”

Hàn Kiêu móc mỉa với cái giọng khó chịu.

“Hàn Kiêu, anh có chắc là người của hiệp hội doanh nhân sẽ tới không? Ai lại nể mặt anh đến thế?”, Hàn Ngọc không phục nói.

“Mười hai thành viên hội đồng của hiệp hội doanh nhân đến!”

Một giây sau, âm thanh vang vọng truyền tới.

Sau khi nghe thấy câu nói đó, Hàn Kiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, có chút hoảng hốt khi được xem trọng.

Mười hai thành viên trong hội đồng đều đến?

Xem ra Vương Cường thật sự nể mặt hắn!

Hàn Kiêu tự cao tự đại, kiêu ngạo nhìn về phía Hàn Ngọc: “Khiến mày thất vọng rồi, thể diện của tao lớn hơn mày tưởng rất nhiều!”

Chương 37: Người có thể giúp anh

Nói xong những lời đó, Hàn Kiêu diễu võ giương oai đầy khiêu khích nhìn Lục Khải vài lần, sau đó bước vội ra ngoài, chuẩn bị chào đón những ông lớn của hiệp hội doanh nhân.

Mà Hàn Bằng Trình thì lại đầy đắc ý dìu Hàn Quang Thái ra ngoài.

“Bố, lần này thằng bé Hàn Kiêu làm không tệ, có thể mời cả mười hai người trong hội đồng đến!”

“Tốt! Tốt! Có tương lai, sau này nhà họ Hàn chúng ta phải dựa vào thằng bé rồi!”

Hàn Quang Thái xúc động đến mức tay cầm gậy cũng có chút run rẩy.

Khác với Hàn Bằng Trình tương lai rộng mở, thì vợ chồng Hàn Bằng Phi và Triệu Nhược Hà lại đầy ủ rũ, sắc mặt tái mét.

Nhất là Triệu Nhược Hà, nhìn thấy ba người nhà Lục Khải lại thấy tức.

“Chúng mày còn đứng nghệt mặt ra đó làm gì? Không nghe thấy nhân vật quan trọng tới hả? Mau cút qua một bên đứng đi, đừng có cản đường cản lối!”

“Những người đó không phải là kẻ mà chúng mày có thể chọc được đâu!”

Nghe giọng nói đầy chanh chua của Triệu Nhược Hà, Hàn Bằng Trình nở nụ cười: “Em đâu, đây chính là con cháu nhà em, em đối xử với chúng nó như vậy hả?”

“Cái gì mà còn với cả cháu? Tôi không quen biết gì chúng nó! Từ khi ông cụ đuổi Hàn Ngọc ra khỏi nhà họ Hàn thì tôi đã không có đứa con gái này nữa rồi!”

Nói tới đó, dường như Triệu Nhược Hà vẫn thấy chưa đủ hả giận, căm tức nhìn Hàn Ngọc: “Cô nhớ kỹ cho tôi, sau này đừng có nói tôi là mẹ cô, tôi không có đủ mặt để mất nữa đâu!”

Nghe Triệu Nhược Hà nói thế, tất cả mọi người đều vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười, trong mắt bọn họ, Lục Khải và Hàn Ngọc chỉ là loại oắt con không có chút tôn nghiêm nào!

Trong ánh mắt sùng bái của tất cả mọi người, Hàn Kiêu đi tới trước mặt mười hai người trong hội đồng.

Điều khiến hắn không ngờ là mấy người đó hắn đều chưa gặp bao giờ!

Nhưng chuyện đã tới nước này, hắn cũng không đủ thời gian để suy nghĩ nhiều.

“Cảm ơn mười hai thành viên hội đồng đã nể mặt tôi, bận rộn như thế vẫn tới tham gia đại thọ tám mươi của ông nội tôi, tôi…”

Hàn Kiêu còn chưa nói dứt lời thì đã bị hai vệ sĩ thô lỗ đẩy ra.

Mười hai thành viên hội đồng chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một lần, không hề chần chừ đi vội tới trước mặt Hàn Ngọc.

“Chào hội trưởng!”

Mười hai người cùng đồng thanh chào, giọng nói vang vọng như tiếng chuông.

Cùng lúc đó, bọn họ đều cúi đầu chín mươi độ để chào Hàn Ngọc.

Trang trọng! Kính cẩn!

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều ngây ra như phỗng.

Cả Hàn Ngọc cũng có chút bất ngờ.

Ánh mắt cô bất giác nhìn sang Lục Khải theo phản xạ có điều kiện.

Cô biết, tất cả những điều này chắc chắn là do Lục Khải sắp xếp.

Bây giờ cô đang cực kỳ hả giận.

Cô cảm thấy uất ức mình phải chịu trong suốt ba năm qua đều được trút ra hết.

Cô không ngờ, có Lục Khải ở đây thì mọi chuyện lại trở nên dễ dàng đến vậy!

Hàn Kiêu bị đẩy sang một bên hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.

Hắn đã mất hết tất cả thể diện, mặt đỏ bừng lên, không dám đối diện với bất kỳ người nào, sợ họ sẽ mỉa mai mình.

Về phần Triệu Nhược Hà trước đó vội vàng vạch rõ quan hệ với Hàn Ngọc thì cũng vô cùng kinh ngạc.

Hội trưởng?

Con gái bà ta chính là hội trưởng!

Ha ha ha…

Một giây sau đó, hội trường không một tiếng động bỗng chốc vang vọng tiếng cười hưng phấn của Triệu Nhược Hà.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, bà ta thoải mái đi tới trước mặt mười hai thành viên của hội đồng như chủ nhân của bữa tiệc.

“Thì ra các người là do con gái tôi mời đến, xin chào, tôi là mẹ của Hàn Ngọc, tên Triệu Nhược Hà”.

Triệu Nhược Hà mặt mũi hồng hào, chủ động giơ tay muốn bắt tay với bọn họ.

Nhưng mười hai người kia đều thành tinh cả, bọn họ từ sắc mặt đầy khó coi của Hàn Ngọc, nhận ra chút khác lạ.

Không có ai bắt tay với Triệu Nhược Hà.

Nhưng Triệu Nhược Hà cũng không ngại: “Nào nào, mời vào trong! Nếu đã là bạn của con gái tôi thì cũng là bạn tôi, đừng khách sáo nha, ăn uống thoải mái!”

Dù là Triệu Nhược Hà mời mọc thế nào, thì mười hai người kia vẫn đứng yên tại chỗ, không di chuyển dù chỉ một chút.

“Ngọc à, người ta tới tham dự tiệc mừng thọ của ông nội con, con mau bảo họ vào trong đi!”

“Con cũng đừng đứng đây nữa, vào trong ngồi, nào, đưa Viên Hàn đây mẹ ôm cho, chắc mấy đứa bế cũng mỏi rồi!”

Triệu Nhược Hà bỏ đi vẻ hờ hững trước đó, vô cùng nhiệt tình vỗ tay: “Viên Hàn, nào, để bà ngoại bế nào!”

“Con không muốn!”

Lục Viên Hàn quay đầu sang một bên, ôm chặt lấy cổ Lục Khải.

“Đừng diễn nữa, bà không mệt nhưng mà tôi xem mệt!”

Giọng Hàn Ngọc vang lên lạnh như băng.

Lời vừa nói ra, Triệu Nhược Hà đã nhíu mày: “Ngọc à, con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế hả?”

“Trước đó bà đã nói cái gì, bà quên hết rồi hả?”

“Nếu bà quên thì để tôi giúp bà nhớ lại”.

“Bà bảo tôi và Lục Khải đừng gọi bà là mẹ, bởi vì bà không còn mặt để mất nữa”.

Hốc mắt Hàn Ngọc ửng đỏ: “Để bà không phải mất mặt, sau này tôi và Lục Khải sẽ không gọi nữa!”

Triệu Nhược Hà đang cố lôi kéo quan hệ thân thiết với Hàn Ngọc bỗng thấy mặt đau đau.

Bà ta không ngờ, Hàn Ngọc lại vả mặt mình nhanh như thế!

Hơn nữa còn vả rất mạnh.

Bây giờ bà ta vô cùng hối hận.

Nếu trước đó không vội vã vạch rõ quan hệ với Hàn Ngọc thì đã không thành ra thế này!

“Hội trưởng, chúng tôi không đến đây để tham gia tiệc mừng thọ”.

Trong đó có một thành viên hội đồng lớn tiếng nói: “Chúng tôi tới đây để để ngăn cản cô tham gia tiệc mừng thọ”.

“Thân phận cô cao quý, để cô tới chỗ thế này đúng là sỉ nhục thân phận cô!”

“Chúng tôi đã bao hết khách sạn Kempinski, mong cô đừng chê!”

Xì xào…

Nghe thế, tất cả mọi người lại xôn xao bàn tán.

Để ăn một bữa cơm thôi mà bao hết cả khách sạn á?

Giàu có quá rồi đó!

Tuy hội trường của khách sạn Hỉ Thiên cũng không tệ, nhưng so với khách sạn Kempinski thì hoàn toàn không thể sánh bằng!

“Được, chấp nhận ăn một bữa vậy!”

Sau khi Lục Khải trả lời thay Hàn Ngọc thì lại đảo mắt sang nhìn Hàn Kiêu.

“Quỳ nước mộ phần người bố mất sớm của tôi ba ngày ba đêm, tôi có thể tha tội chết cho anh!”

Lục Khải nói xong bèn kéo Hàn Ngọc, được mười hai thành viên hội đồng hộ tống, nghênh ngang rời đi.

Mãi đến khi bọn họ biến mất, tất cả mọi người mới lấy lại tinh thần.

“Hàn Kiêu, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Vì tức giận nên Hàn Bằng Trình không thể quan tâm đến quá nhiều thứ, hỏi hắn trước mặt mọi người.

Hàn Kiêu vừa bị Lục Khải uy hiếp nên có chút hoảng hốt bỗng chốc tỉnh táo lại.

Cảm nhận được ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, tia sáng chợt lóe lên trong đầu hắn, bèn giải thích đâu ra đó: “Cái gì mà sao với cả không sao? Mọi người đều bị lừa cả rồi!”

Bị lừa?

“Mười hai người lúc nãy căn bản không phải là thành viên hội đồng của hiệp hội, tôi chưa từng gặp họ!”

“Ý con là những người đó đều do Lục Khải và Hàn Ngọc mời tới để diễn kịch ư?”

Hàn Bằng Trình không thể tin được hỏi.

“Nếu không tại sao người của hiệp hội lại không biết con được cơ chứ?”

Hàn Kiêu thấy mọi người tin thật thì bịa chuyện lại càng hay: “Con cũng không ngờ Hàn Ngọc và Lục Khải lại dối trá đến mức này, tốn cả đống tiền để lừa gạt tất cả mọi người!”

“Cuối cùng còn uy hiếp con! Con thèm sợ cái loại chó nhà có tang như nó chắc?”

“Tôi tin lời của cậu Hàn nói, mười hai người lúc nãy tôi cũng chưa thấy bao giờ!”

“Đúng đó, mười hai thành viên đó tôi cũng chưa thấy bao giờ, không phải là bọn họ thật!”

Những người có mặt cũng đón ý nói hùa theo Hàn Kiêu, giải vây cho hắn.

Thấy mặt mũi của mình được giữ lại, Hàn Bằng Trình lại mời mọi người vào hội trường.

Mà Hàn Kiêu thì liên tục hít sâu vài cái, sau khi bình tĩnh lại, chuẩn bị vào trong thì một giọng nói quyến rũ lại vang lên.

“Anh bịa chuyện giỏi thật đấy! Không sợ rước họa vào thân hả?”

Nghe thế, Hàn Kiêu như khúc gỗ quay đầu lại, cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”

“Người có thể giúp anh!”

Chương 38: Nói cho anh một tin tốt

Giọng nói này êm tai như chim sơn ca.

Một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ xẻ cao, chân đi đôi giày cao gót màu bạc, khoác áo choàng lông dài màu trắng, điệu đà đi đến.

Mỗi một bước đi, gấu váy khẽ lắc lư, khiến đôi chân thon thả thẳng tắp kia như ẩn như hiện.

Hàn Kiêu bị mê mẩn, nhìn đến mức thất thần.

Nhưng người phụ nữ đã đến trước mặt hắn, cũng không nổi giận vì ánh mắt vô lễ hắn nhìn vào mình.

Người phụ nữ đã sớm quen ánh mắt của đàn ông, cao cao tại thượng giống như Nữ Vương.

“Anh vẫn chưa biết sao? Hàn Ngọc đúng là hội trưởng hiệp hội doanh nhân Lâm Thành, mà những người kia đều là quản lý mới nhậm chức”.

“Trước đó anh đều đoán sai hết, anh đã lừa tất cả mọi người, anh có nghĩ rằng sẽ nhận được kết quả như thế nào?”

Người phụ nữ đi thẳng vào vấn đề.

Nghe thấy lời này, Hàn Kiêu mới hoàn hồn lại.

“Rốt cuộc cô là ai? Sao biết những thứ này? Cô tìm tôi làm gì?”

Hàn Kiêu có chút cảnh giác đặt câu hỏi.

“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là cô cả nhà họ Bạch Bạch Uyển Đình”.

“Tôi tìm anh là muốn cho anh một cơ hội, làm việc cho nhà họ Bạch chúng tôi!”

Bạch Uyển Đình rất dứt khoát, cũng rất trực tiếp, không phải thương lượng, mà là ra lệnh.

Hàn Kiêu đương nhiên đã từng nghe nói qua nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ.

Chỉ là không ngờ cô cả nhà họ Bạch lại chủ động tìm đến mình.

“Làm việc cho mấy người, tôi được ích lợi gì?”

Hàn Kiêu im lặng mấy giây, rồi lại thấp giọng hỏi.

Tiểu nhân trục lợi, quân tử hưởng danh.

Trong mắt Bạch Uyển Đình, Hàn Kiêu chính là một tiểu nhân, vì vậy đối mặt với vấn đề này, cô ta cũng không cảm thấy kỳ quái.

Mắt đẹp của Bạch Uyên Đình nhìn thẳng vào trong phòng yến tiệc, môi nhếch lên: “Tôi nghe nói, công ty của nhà họ Hàn nằm mơ cũng muốn gia nhập hiệp hội thương gia Lâm Thành?”

“Đúng, cô có thể làm được sao?”

“Không thể!”

Bạch Uyển Đình mặt đầy chán ghét phủ nhận, hời hợt nói: “Nếu các người muốn gia nhập hiệp hội thương gia của tỉnh, tôi lập tức gọi điện”.

Hàn Kiêu vốn đang có chút thất vọng, nghe thấy vậy, mắt liền sáng lên.

Hiệp hội thương gia tỉnh?

Đây chính là điều cả nhà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Cô… thật sự có thể làm được?”, Hàn Kiêu khó nén được kích động.

“Chỉ cần một cú điện thoại!”

Bạch Uyển Đình nhẹ nhàng lắc lư điện thoại: “Đây chỉ là món quà gặp mặt tặng anh, chỉ cần về sau anh biểu hiện tốt, nhà họ Bạch chúng tôi sẽ nâng đỡ anh lên làm người đứng đầu Lâm Thành!”

Nghe thấy mấy chữ này, Hàn Kiêu trợn tròn mắt.

Nếu mình có thể trở thành người đứng đầu Lâm Thành, há chẳng phải muốn làm gì thì làm?

“Vậy… vậy tôi cần phải làm gì?”

“Đối phó Lục Khải!”

Bạch Uyển Đình không có bất kỳ giấu giếm.

“Chuyện này dễ thôi, tôi nhịn tên nhãi này lâu rồi!”

Hàn Kiêu nói xong, một tay vén áo, nhìn dáng vẻ giống như muốn làm một trận lớn.

“Anh không phải đối thủ của hắn đâu, anh chỉ cần phối hợp với chúng tôi là được, nói trắng ra, anh chính là bù nhìn của chúng tôi ở Lâm Thành”.

Bạch Uyển Đình nói vậy, thấy Hàn Kiêu có chút không phục, cô ta lạnh nhạt nói: “Một trăm hai mươi sáu người nhà họ Trương ở Lâm Thành bị diệt toàn bộ, anh chưa nghe nói sao? Đây đều do một tay Lục Khải gây nên”.

“Mục tiêu tiếp theo là ba gia tộc lớn còn lại, anh chắc chắn với thực lực của mình, anh có thể đối phó với Lục Khải?”

Cái gì?!

Hàn Kiêu la lên.

“Lục Khải hắn...”

Bạch Uyển Đình nghiêng đầu: “Ngạc nhiên đến mức như vậy sao? Không phải rất bình thường?”

“Không dùng chút thủ đoạn không tầm thường mà anh muốn thành công? Nằm mơ đi!”

“Một câu thôi, dám không? Không dám cứ việc nói thẳng, coi như tôi nhìn nhầm người!”

“Tôi có cái gì mà không dám! Nói thẳng ra đi, cần tôi phối hợp với các người thế nào?”

Hàn Kiêu hoàn toàn chấp nhận may rủi, theo như hắn thấy, đây là một cơ hội.

Bạch Uyển Đình mỉm cười, ngoắc ngoắc tay về phía Hàn Kiêu, ý bảo hắn qua đây, thấp giọng nói mấy câu bên tai hắn.

Nghe xong kế hoạch của Bạch Uyển Đình, biểu cảm của Hàn Kiêu không được tự nhiên: “Làm vậy có thích hợp không? Ngộ nhỡ…”

“Không có ngộ nhỡ, lần này người tôi mời đến đều là sát thủ nổi tiếng thế giới!”

“Lục Khải có ác đi nữa, liệu có thể ác hơn sát thủ?”

Bạch Uyển Đình nâng bàn tay ngọc lên, vỗ nhẹ bả vai Hàn Kiêu: “Cứ theo tôi nói mà làm, ngày mai tôi không chỉ cứu em trai tôi, tôi còn phải giết một nhà ba mạng của Lục Khải!”

“Mau vào thôi, nói cho mọi người tin tức công ty nhà họ Hàn gia nhập hiệp hội thương nhân tỉnh, nhận được sùng bái và ngưỡng mộ của bọn họ”.

Bạch Uyển Đình xoay người, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nhớ, mười giờ sáng ngày mai”.

Nói xong, Bạch Uyển Đình giẫm giày cao gót, đi catwalk, lắc lư eo rời khỏi khách sạn.

Có nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ làm chỗ dựa, Hàn Kiêu không còn bất kỳ sợ hãi.

Theo như hắn thấy, dù Lục Khải lợi hại thế nào cũng không thể là đối thủ của nhà họ Bạch.

Hắn kìm chế hưng phấn trong lòng, đắc ý đi vào phòng yến tiệc.

Hắn đi lên sân khấu dưới cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người.

Hắn vỗ vỗ tay, ra hiệu mọi người im lặng.

“Có một tin tốt, tôi muốn chia sẻ một chút với mọi người trong tiệc mừng thọ của ông nội”.

“Công ty nhà họ Hàn chúng tôi nhờ các vị quan tâm, trải qua vài năm phát triển, hôm nay đã chính thức trở thành một thành viên của hiệp hội thương gia tỉnh!”

Nghe xong, tất cả mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tiếp theo là các loại tâng bốc lấy lòng.

Hàn Bằng Trình đỡ ông cụ lên sân khấu, hai người nhìn về phía Hàn Kiêu, khó nén nổi kích động.

“Con trai, đây là thật?”

“Đương nhiên là thật, trước kia con không hề nhắc đến, con và nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ có mối quan hệ tốt, họ đề cử công ty chúng ta gia nhập”.

Hàn Kiêu ung dung nói: “Con không hề muốn tính toán với Hàn Ngọc, dù cô ta là hội trưởng hiệp hội thương gia Lâm Thành thì có ích lợi gì? Ở hiệp hội tỉnh có thể lên tiếng?”

“Huống chi, cô ta còn là đứa giả mạo!”

Nói xong những thứ này, Hàn Kiêu quét mắt nhìn Triệu Nhược Hà: “Thím hai, cháu nghe nói thím rất ghét Lục Khải?”

“Đâu chỉ là ghét, thím nằm mơ cũng muốn tên sao chổi này chết đi!”

Triệu Nhược Hà nghiến răng nghiến lợi nói.

Bà ta biết, bây giờ chỉ nghênh đón Hàn Kiêu mới có đường ra.

“Thím hai, mười giờ sáng mai, ở sân khấu kịch Phương Chu, cháu mời thím và chú hai vừa uống trà vừa xem kịch!”

“Xem kịch?”

“Không sai, cháu đã dày công chuẩn bị kịch hay tiễn Lục Khải lên đường!”

Hàn Kiêu nhếch miệng cười một tiếng, đi xuống sân khấu thiết đãi mọi người.

“Được! Tốt quá, Hàn Kiêu, ngày mai chú thím hai nhất định đến!”

Triệu Nhược Hà lớn tiếng tỏ thái đội.

Còn Hàn Bằng Phi ở bên cạnh kéo áo bà ta: “Ngày mai bà muốn đi thật à?”

“Không thì sao? Sao hả? Ông lo cái gì? Ông không nghe Hàn Kiêu nói sao? Nó có quan hệ rất tốt với nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ, điều này chứng tỏ nhà họ Bạch muốn đối phó với Lục Khải!”

“Có phải ông cảm thấy gia tộc lớn của Lâm Thành còn không làm gì được Lục Khải? Tôi cũng nhắc nhở ông, ngày mai phải đi! Sau này chúng ta còn phải nhìn sắc mặt Hàn Kiêu để ăn cơm đấy!”

Triệu Nhược Hà nói xong liền nâng ly rượu, mặt tươi cười ra mời rượu Hàn Kiêu.

Cả nhà Lục Khải không hề biết âm mưu này.

Sáng hôm sau, Lục Viên Hàn đòi ra ngoài ăn KFC, Hàn Ngọc liền dẫn cô bé đi, còn Lục Khải ở nhà dọn dẹp, tu sửa hoa cỏ trong trang viên.

Ngay lúc anh đang tập trung cắt tỉa cành cây, tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên.

“Tôi là Lục Khải!”

“Cậu cả Lục, tao là Hàn Kiêu, nói cho mày một tin tốt! Vợ con mày đang ở trong tay tao!”

“Nếu mày không muốn bọn họ chết, trước mười giờ gặp nhau ở sân khấu kịch Phương Chu!”

Chương 39: Cô đó đang sám hối

Tút, tút, tút…

Nghe trong điện thoại vang lên từng tiếng đường dây bận, Lục Khải chợt hiện sát khí.

Chạm vào vảy rồng, động vào anh phải chết!

Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn chính là vảy rồng của Long Hồn anh!

Lục Khải cầm kéo cắt chạc cây cắm vào mặt đất vô cùng cứng rắn.

Mặt đất trong nháy mắt xuất hiện kẽ hở như mạng nhện.

Anh tràn đầy sát khí đứng dậy, mang theo lửa giận bừng bừng, đạp đất đi ra.

Anh lên xe, chạy thẳng đến sân khấu kịch Phương Chu.

Sân khấu kịch Phương Chu là nơi uống trà nghe kịch lớn nhất Lâm Thành.

Kiến trúc màu đỏ cổ kính, đậm đà truyền thống văn hóa.

Mà sân khấu kịch Phương Chu lại vang lên tiếng nhạc mặc niệm không ăn khớp.

Ở trên sân khấu, Hàn Ngọc và Lục Viên Hàn bị trói gô cổ và bắt chéo cánh tay ra sau lưng.

Đám người dưới sân khấu giống như đang thưởng thức động vật ở vườn bách thú, chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.

Hàn Kiêu toàn thân mặc Âu phục, hai tay đút túi, đi lên sân khẩu.

“Ê ê ê, đừng mặt mày ủ dột như vậy, mày nhìn xem, bao nhiêu người tiễn mày lên đường thế này, lẽ nào mày không vui được một chút sao?”

Hàn Kiêu không chút kiêng kỵ cười lớn: “Không phải hôm qua mày rất phách lối, rất có mặt mũi sao? Hội trưởng hiệp hội thương gia Lâm Thành? Tao nhổ vào!”

Hàn Kiêu nhổ một bãi nước bọt vào mặt Hàn Ngọc, nghiêng đầu, khẽ lắc người: “Sao hả, nhìn bộ dạng của mày, hình như rất khó chịu?”

“Hàn Kiêu, tôi khuyên anh mau thả chúng tôi ra, nếu Lục Khải đến, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

Hàn Ngọc rất tức giận, dùng giọng nói sắc bén có chút khàn khàn hét lên.

“Yo, đến lúc này rồi mày vẫn còn uy hiếp tao?”

Bốp!

Hàn Kiêu không hề hạ thủ lưu tình, tát vào mặt Hàn Ngọc.

“Mày là loại óc heo gì thế? Nếu ông đây sợ cái thằng họ Lục, tao còn làm ra động tĩnh lớn như vậy? Chỉ là một thằng lang thang thôi mà, có bao nhiêu bản lĩnh?”

Cộp, cộp, cộp…

Tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất truyền tới.

Bạch Uyển Đình quyến rũ mà cao quý, chậm rãi đi đến.

Ánh mắt của cô ta từ đầu đến cuối tập trung vào mặt Hàn Ngọc.

Trong ánh mắt tràn đầy ghen tị!

“Hàn Kiêu, tại sao anh có thể như vậy!”

Giọng nói nũng nịu của Bạch Uyển Đình vang lên.

Nghe giống như đang cầu xin tha thứ cho Hàn Ngọc.

Nhưng một giây kế tiếp, cô ta lấy ra một cây kéo từ trong túi xách, mỉm cười đi về phía Hàn Ngọc.

Vừa đi vừa đung đưa cây kéo sắc bén.

“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi! Ra tay nhất định phải ác!”

“Để tôi làm mẫu cho anh!”

Mặc dù Bạch Uyển Đình đang cười, nhưng nụ cười ấy lại cho người ta một cảm giác khiếp sợ đến hoảng loạn.

Cô ta cầm kéo, nhẹ nhàng vỗ lên mặt Hàn Ngọc.

“Khuôn mặt xinh đẹp như vậy nếu như bị cắt cũng đáng tiếc ghê, nhưng tôi thích!”

Hàn Ngọc không ngờ người phụ nữ trước mặt lại biến thái như vậy.

Cô có chút sợ hãi!

“Không phải Lục Khải nói cô rất đẹp sao? Đoán xem sau khi cô bị hủy dung nhan, liệu hắn có vứt bỏ cô, đi tìm niềm vui mới không? Cô cảm thấy tôi ở bên hắn hợp chứ?”

Bạch Uyển Đình cười lạnh lẽ, thấp giọng nói bên tai Hàn Ngọc: “Nếu tôi và Lục Khải làm chuyện đó trước mặt cô, liệu cô có muốn nhìn hay không!”

Hàn Ngọc nghe xong, tức đến mức toàn thân phát run.

“Lục Khải sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Hàn Ngọc điên cuồng hét.

“Tôi hy vọng hắn có thể quấn lấy tôi cả đời!”

Bạch Uyển Đình cười, tiếng cười khiến tất cả mọi người da đầu tê dại.

“Lục Khải tới!”

Đúng lúc này, một vệ sĩ đứng ở cửa hô lớn.

Ánh mắt tất cả mọi người không hẹn mà cùng tập trung vào cửa.

Lục Khải đơn phương độc mã đi vào.

Mặt anh tái mét, sát khí ngất trời.

Tất cả mọi người theo bản năng nhường đường cho anh.

Anh nhìn thằng, không sợ hãi, theo tiếng nhạc mặc niệm đi lên sân khấu.

Lục Khải thấy vợ con bị trói gô cổ thì vô cùng phẫn nộ.

“Lục Khải, chúng ta…”

“Đừng sợ, anh đến đón em và con về nhà!”, Lục Khải không đợi Hàn Ngọc nói hết câu, anh dịu dàng mở miệng.

“Tới rồi! Chờ anh hơi lâu đấy!”

Bạch Uyển Đình cười như không cười.

“Đừng tức giận! Tôi cũng là vạn bất đắc dĩ”.

Lúc nói chuyện, Bạch Uyển Đình đi đến bên cạnh Hàn Ngọc, giơ tay lên vuốt tóc giúp cô.

“Thả người ngay lập tức!”

Giọng Lục Khải như đinh đóng cột, âm thanh vang vang có lực.

“Đừng nóng mà, em trai tôi vẫn còn ở trong tay anh đó! Hay là chúng ta làm một cuộc trao đổi đi!”

“Tôi dùng hai người đổi lấy một người, rất có tính toán nhé!”

Dáng vẻ Bạch Uyển Đình chắc ăn nhìn Lạc Khải.

“Tôi nói, thả người!”

Lục Khải siết chặt quả đấm, bước về phía trước.

“Nhắc nhở thân thiện này, nếu anh bước về phía trước một bước, hậu quả tự gánh chịu!”

Dáng vẻ Bạch Uyển Đình giả vờ lo lắng.

Lục Khải bịt tai không nghe, tiếp tục tiến về phía trước.

Một giây sau, ba người ngoại quốc mặc Âu phục đen, đeo kính râm xuất hiện, ngăn cản đường đi của Lục Khải.

Bọn họ thân hình cao lớn, như núi nhỏ đứng trước mặt Lục Khải.

Bọn họ vừa gật gù đắc ý, vừa xoa xoa tay chuẩn bị.

Hai tay Bạch Uyển Đình vẫn khoanh trước ngực, chân bước về phía trước.

“Lục Khải, tôi hy vọng anh đừng làm chuyện điên rồ, giới thiệu với anh, ba người này là sát thủ nhà họ Bạch chúng tôi đã tốn rất nhiều tiền mời từ nước ngoài về”.

“Ở nước ngoài rất nổi tiếng, nghe nói qua Long Hồn chưa? Chính là lão đại của binh đoàn lính đánh thuê lớn nhất thế giới, ba người này tên tuổi ngang với hắn!”

“Những người hung ác này giết người như ngóe, anh suy nghĩ cho kỹ”.

Nghe xong giới thiệu của Bạch Uyển Đình, Lục Khải vẫn không nhìn thẳng vào ba người.

Trên thế giới, Long Hồn là riêng một góc trời.

Không ai có tư cách đứng ngang hàng với anh!

“Tôi không đánh rác rưởi, trong vòng năm giây, biến mất trước mặt tôi!”

Bạch Uyển Đình nghe vậy, nhíu mày: “Không biết sống chết!”

Nói xong, Bạch Uyển Đình làm động tác cắt cổ về phía ba người.

Trên mặt ba người viết đầy miệt thị, lập tức nhào về phía Lục Khải.

“Lục Khải, có muốn nói gì không?”

Bạch Uyển Đình khiêu khích hỏi.

“Nhặt xác cho bọn họ đi!”

Nói xong, Lục Khải xuất phát nhanh như thỏ.

Liên tục đánh ba quyền vào ngực ba tên trai tráng.

Ba người này còn chưa lấy lại tinh thần liền ngã chồng vào nhau trên đất, không nhúc nhích, chẳng rõ sống chết.

Mọi người nhìn thấy rất rõ, ngực ba người này trực tiếp bị lõm xuống.

Ước chừng qua mấy giây, máu tươi chảy ra từ hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

Sát thủ ở trước mặt Lục Khải cũng chỉ là con gà yếu ớt mà thôi.

Tất cả những thứ này đến quá đột ngột, tất cả mọi người đều trố mắt nghẹn họng, không nói thêm gì nữa.

Toàn bộ sân khấu chỉ có nhạc mặc niệm đang vang vọng.

Bạch Uyển Đình cho rằng tự nắm trong tay hết mọi thứ, lúc này lại bị dọa cho lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn Lục Khải giống như nhìn ma quỷ.

Toàn thân mềm nhũn, vô ý thức buông tay, cây kéo tuột xuống.

Nhưng trong nháy mắt cây kéo kia rơi xuống, Lục Khải vững vàng cầm lấy.

Không lời thừa thãi, tay trái che mắt Lục Viên Hàn, tay phải dùng lực, trực tiếp đâm cây kéo sắc bén vào mặt Bạch Uyển Đình.

A...

Tiếng kêu thê thảm, thống khổ.

Cô ta bây giờ hoàn toàn không còn vẻ cao quý trước đó, ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn.

“Bố ơi bố, cô đó sao thế?”, Lục Viên Hàn bị che mắt liền tò mò hỏi.

“Không sao, cô đó đang sám hối, cô ta đã ý thức được không nên ra tay với người đáng yêu như con”.

Lục Khải vừa dịu dàng giải thích, vừa cởi dây trói cho Hàn Dao và Lục Viên Hàn.

Chương 40: Cậu đến muộn rồi

Sau khi Lục Khải cởi dây trói, đưa Lục Viên Hàn trong ngực mình cho Hàn Ngọc, ra hiệu Hàn Ngọc che mắt cô bé lại, ôm cô bé đi ra ngoài.

Hàn Ngọc khẽ gật đầu, cúi thấp đầu đi ra.

“Chờ chút!”

Lục Khải kéo cô lại: “Nước bọt trên mặt em…”

“Không sao!”

Hàn Ngọc lắc đầu, cô thật sự lo lắng Lục Khải sẽ làm chuyện ngu xuẩn vì mình,

“Bố, là bác cả nhổ nước bọt, chính mắt con nhìn thấy”.

Lục Viên Hàn thành thật nói.

“Viên Hàn, đừng nói bậy bạ…”

“Mẹ, con chưa bao giờ nói láo!”

Hàn Ngọc lo lắng nhìn về phía Lục Khải: “Anh đừng nghe Viên Hàn nói, thật sự không sao!”

“Được! Anh biết rồi! Anh lập tức đi ra”.

Lục Khải nhẹ giọng đáp lại.

Ngay lúc Hàn Ngọc xoay người đi ra ngoài, giọng nói non nót ngây thơ của Lục Viên Hàn lại vang lên: “Bố, vừa nãy bố nói cô đó đang sám hối, con tha thứ cho cô ta, biết sai có thể thay đổi chính là điều tốt!”

Lục Khải vừa đi đến trước mặt Bạch Uyển Đình, nghe thấy vậy, anh liền sửng sốt,

“Được! Bố biết rồi”.

Nói xong, ánh mắt lạnh băng của Lục Khải chuyển sang người Bạch Uyển Đình.

Mặt Bạch Uyển Đình bị cắm cây kéo, trên mặt đầy máu tươi, toàn thân phát run: “Anh… anh đừng đến đây, con gái anh vừa mới nói, con bé… tha thứ cho tôi!”

Lục Khải đi về phía trước một bước, Bạch Uyển Đình liền tuyệt vọng lùi phía sau mấy cái.

Cố gắng hết sức giữ khoảng cách.

“Cô cũng may mắn đấy! Nếu con gái tôi tha thứ cho cô, vậy tôi tạm thời giữ lại mạng của cô”.

“Nhưng chuyện trước đó cô làm vẫn phải trả giá!”

“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có mà làm loạn, tôi chính là cô cả nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ, nếu tôi có chuyện không may, nhà họ Bạch sẽ không bỏ qua cho anh, vị hôn phu của tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Thả tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không truy cứu gì cả!”

Uy hiếp của Bạch Uyển Đình đối với Lục Khải mà nói, hoang đường và buồn cười.

Nhà họ Bạch là cái rắm gì!

Đừng nói một người, mười người cũng không đáng nhắc tới.

Lục Khải khom người, rút kéo trên mặt Bạch Uyển Đình ra.

Một luồng máu nóng phun ra như suối.

Toàn tâm đau đớn, Bạch Uyển Đình phát điên kêu la thảm thiết, giãy giụa.

Lục Khải túm tóc cô ta, khiến cô ta không thể động đậy.

Sau đó, anh dùng kéo để lại hai chữ lớn hai bên má trái phải trên mặt cô ta.

“Lục Khải, họ Lục!”

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn hành động của Lục Khải.

Đây chính là cô cả nhà họ Bạch tỉnh lỵ đó!

Lúc này trên mặt Bạch Uyển Đình có bốn chữ lớn chảy đầy máu tươi, không còn chút khí chất của Nữ Vương như trước kia.

Cô ta dùng tay run rẩy, sờ khuôn mặt đầy vết tích, khóc tê tâm liệt phế!

Khuôn mặt này chính là thứ cô ta hài lòng nhất, kiêu ngạo nhất.

Nhưng bây giờ đã bị phá hủy hoàn toàn!

Lục Khải dễ như trở bàn tay xé niềm kiêu ngạo của Bạch Uyển Đình thành phấn vụn.

“Cô có thể đi rồi!”

Lục Khải ném cây kéo dính đầy máu xuống đất, không thèm nhìn Bạch Uyển Đình một cái.

“Lục Khải, anh chờ đấy, tôi sẽ khiến anh chết không toàn thây!”

Bạch Uyển Đình cứ như vậy bước lảo đảo ra ngoài.

Cô ta chạy được mấy bước liền ngã xuống đất, vừa bò vừa lăn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Đối với Lục Khải mà nói, vẫn chưa xong!

Dưới con mắt của mọi người, anh bước từng bước đi về phía Hàn Kiêu.

Hàn Kiêu tận mắt nhìn thấy những thứ này đã bị dọa cho sợ mất mật.

Hôm nay hắn vốn cho rằng sắp dựng được uy tín.

Nào ngờ lại loạn thành như vậy.

Hắn cầu khẩn nhìn về phía Hàn Bằng Phi và Triệu Nhược Hà, muốn bọn họ giúp đỡ ngăn cản Lục Khải đang điên cuồng.

Triệu Nhược Hà nhắm mắt, đứng trước mặt Lục Khải.

“Lục Khải, nghe lời mẹ, bỏ qua cho Hàn Kiêu đi! Nó là anh họ của vợ con, chúng ta đều là người một nhà!”

“Con cũng không thể để người khác nhìn mà cười nhạo, đúng chứ!”

Triệu Nhược Hà nặn ra nụ cười, giả bộ làm vẻ thân thiết với Lục Khải.

Lục Khải không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bà ta.

Mặt không cảm giác, ánh mắt lạnh như băng.

Đứng trước sức mạnh của Lục Khải, Triệu Nhược Hà chỉ kiên trì trong một giây, người liền đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, nhường đường.

“Thích nhổ nước miếng đúng không! Tôi giúp anh chữa khỏi thói xấu này”.

Lục Khải lấy bút mang theo bên mình, tay trái tóm chặt môi Hàn Kiêu, tay phải cắm vào môi.

Cây bút này giống như đinh đâm thủng môi Hàn Kiêu.

Cố định môi hắn lại, không thể nào tách ra.

Một giây sau, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.

Hàn Kiêu biểu cảm đau đớn, kêu la ầm ĩ.

“Vậy thì sẽ không nhổ nước bọt nữa”.

Lục Khải cầm khăn giấy, lau máu tươi dính trên tay.

“Nhịn chút, qua hai ngày nữa, tôi lại tiễn anh lên đường!”

Hu hu hu…

Hàn Kiêu hai mắt trợn tròn xoe, lắc đầu cầu xin.

“Tôi đã cho cơ hội rồi, bản thân anh không quý trọng mà thôi!”

“Hưởng thụ cho tốt hai ngày cuối cùng đi!”

Lục Khải nói xong, tiện tay ném khăn giấy đi, vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Hắc Vũ, bảo anh ta qua xử lý hiện trường.

Đi ra khỏi sân khấu kịch, Lục Khải nhìn thấy Hàn Ngọc mặt đầy lo lắng.

“Anh không sao chứ?”

“Không sao!”

Lục Khải cười nhạt: “Lát nữa Hắc Vũ đưa em và con về trước, anh đi ra ngoài có chút chuyện!”

“Sẽ không nguy hiểm chứ?”

Hàn Ngọc lo lắng hỏi.

“Yên tâm, không đâu”.

Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, Hắc Vũ và Lôi Hạo Thiên uy phong chạy đến.

Sau khi Lục Khải dặn dò Hắc Vũ mấy câu, anh liền cùng Lôi Hạo Thiên rời đi.

Nơi đến là biệt thự nhà họ Lý!

Lục Khải không muốn kéo dài, anh phải nhanh chóng điều tra rõ mọi chuyện, cho vợ con một cuộc sống an toàn.

Tất cả kẻ địch đều phải giải quyết.

Đương nhiên, hôm nay không phải Lục Khải muốn tiêu diệt nhà họ Lý, mà là đi tìm Lý Minh Đạt.

Anh muốn cạy miệng Lý Minh Đạt, có được tung tích của Chu Mỹ Liên.

“Long Hồn, anh nói xem liệu Lý Minh Đạt có chịu phối hợp với chúng ta không?”

Lôi Hạo Thiên đang lái xe, tò mò hỏi.

“Người đều tham lam, sinh tử và lợi ích ở trước mặt, ai mà không dao động”.

Lục Khải híp mắt nhìn bên ngoài cửa xe, anh thật sự rất tò mò, Chu Mỹ Liên rốt cuộc là ai.

Thậm chí ngay cả hệ thống tình báo của Long Môn cũng không thể tra được.

Mười mấy phút sau, Lục Khải và Lôi Hạo Thiên đi tới biệt thự nhà họ Lý.

Vừa đến cửa, hai người cùng nhíu mày, mặt thêm vài phần cảnh giác.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.

Lôi Hạo Thiên nhìn Lục Khải chờ lệnh.

“Vào xem chút!”

“Rõ!”

Lôi Hạo Thiên và Lục Khải đi vào biệt thự nhà họ Lý.

Nhưng nhìn thấy hình ảnh trước mặt, sắc mặt hai người đông cứng.

Trong biệt thự ngổn ngang thi thể.

Máu tươi tập trung vào một chỗ, giống như dòng suối nhỏ chảy ra ngoài.

“Giết người diệt khẩu!”

Lục Khải nói ra bốn chữ.

Nhất định là Chu Mỹ Liên làm, bà ta muốn cắt đứt tất cả đầu mối.

“Đi, mau đến nhà họ Lưu và nhà họ Tôn!”

Lục Khải hô lớn, nhanh chóng xoay người.

Nhưng vừa đi được hai bước, anh liền dừng lại, đứng tại chỗ.

Phía sau cửa viết một hàng chữ bằng máu tươi.

“Thật đáng tiếc, chàng thanh niên, cậu tới trễ rồi!”

Chữ này, Lục Khải biết.

Chính là từ Chu Mỹ Liên.

Bà ta vẫn còn ở Lâm Thành!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.