Chiến Thần Vô Song

Chương 31-35




Chương 31: Tin anh đi

Lục Khải nói xong lời này, không nhìn đến Diêu Đinh Linh mà chuyển ánh mắt sang Trâu Vân Long.

Ánh mắt sắc xảo, sắc bén như đao.

Đối với Trâu Vân Long thì như bị một con thú dữ nhằm vào.

Còn anh ta chỉ là một con mồi của mãnh thú.

Anh ta bất giác ớn lạnh.

“Anh… anh muốn làm gì? Đây là thái độ cầu xin người khác hả?”

Trong lòng Trâu Vân Long tự nhủ nhiều lần, Lục Khải trước mắt đã không phải là cậu ấm, không có gì phải sợ.

“Lục Khải, hay là bỏ qua đi, chúng ta đi thôi”

Hàn Ngọc kéo Lục Khải, thấp giọng khuyên nói.

Ba năm nay, cô sớm đã quen với sự sỉ nhục và ấm ức này rồi.

Người khác nói gì, cô cũng không sao, bây giờ cô chỉ lo cho Lục Khải.

Lục Khải nghe thấy lời của Hàn Ngọc, lòng như dao cắt.

Ba năm ngắn ngủi, đã mài mòn cái sừng của Hàn Ngọc mạnh mẽ của ngày xưa.

Nghĩ cũng biết, cô đã trải qua những gì!

Bây giờ, Lục Khải quay về, không ai có thể ức hiếp được cô!

“Chuyện này, không bỏ qua được! Mợ chủ nhà họ Lục, không thể gánh chịu một chút ấm ức nào hết!”

Lục Khải nói xong đi đến trước bàn ăn.

Chỉ thấy anh đặt bốn chai rượu trắng chưa mở lên bàn xoay.

Dưới sự dõi theo của tất cả mọi người, xoay đến trước mặt Trâu Vân Long.

Không ai biết Lục Khải muốn làm gì.

“Quy tắc của anh là một ly một trăm ngàn, đúng không!”

“Vậy quy tắc của tôi, anh nghe rõ đây, một chai một cái tay, bốn chai bốn chân tay, nếu anh không uống, tôi phế chân tay của anh!”

Lục Khải cất giọng không lớn, nhưng với những người khác lại như sét đánh bên tai.

Một chai một tay?

Cũng thật ngông cuồng quá rồi đấy!

Khi tất cả mọi người đều chưa định thần lại, Trâu Vân Long bật cười, cười lớn không hề kiêng sợ.

“Cậu Lục, anh đóng phim hả? Phế chân tay của tôi? Dọa ai hả?”

Trâu Vân Long tức giận giơ chân dẫn lên ghế: “Rượu này, tôi không uống, anh phế một tay của tôi thử xem!”

“Anh đừng quên, hai người đến xin chúng tôi giúp đỡ, chỉ là uống rượu giao bôi thôi, cũng không bảo cô ta ở cùng tôi một đêm, có đến mức kích động thế không?”

“Đến đi, tôi cầu xin anh phế tôi đấy, anh không ra tay, tôi coi thường anh!”

Nghe thấy lời khiêu khích điên cuồng của Trâu Vân Long, Lục Khải quay người nhìn sang Lục Viên Hàn: “Con gái, nghe lời bố, con ra ngoài ngồi một lúc trước, bố xử lý chút chuyện, được không?”

“Vâng! Con ra ngoài đợi bố!”

Lục Viên Hàn ngoan ngoãn gật đầu, ôm ngô chiên đi ra khỏi phòng.

Đợi khi Lục Viên Hàn đóng cửa lại, Lục Khải đi thẳng đến trước Trâu Vân Long.

“Thế nào? Sợ mất mặt trước con gái, cho con gái đi trước hả? Vân Long, đừng sợ, nếu anh ta thực sự có bản lĩnh phế chân tay của anh, thì sẽ không làm con rùa rụt cổ suốt ba năm, anh ta là kẻ vô dụng”.

Một bạn học nữ ngồi bên cạnh Trâu Vân Long vừa dứt lời, Lục Khải giơ hai nắm đấm đánh lên hai vai Trâu Vân Long.

Trâu Vân Long cuồng ngạo trước đó, vào khoảnh khắc này, cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Anh ta có cảm ảo giác, thứ đánh lên vai mình không phải là nắm đấm, mà là bom đạn.

Cùng với cơn đau đớn dữ dội, hai tay của Trâu Vân Long trực tiếp bị đánh bay.

Thịch!

Cùng với âm thanh áp bức, hai cánh tay đụng mạnh lên kính.

Máu tươi văng ra, trực tiếp bắn lên mặt bạn học nữ vừa nói trước đó.

Cảm nhận được máu đặc sệt ấm nóng, nhìn thấy vẻ thê thảm của Trâu Vân Long ở khoảng cách gần.

Bạn học nữ sợ đến ngồi phịch xuống đất, không ngừng dùng tay lau máu trên mặt.

Trâu Vân Long còn chưa kịp kêu thảm, Lục Khải cũng không chớp mắt một cái, giơ chân đạp lên đùi của Trâu Vân Long.

Hai chân của anh ta cứ vậy bị Lục Khải đá gãy.

Bạn học nữ vốn ngồi bệt dưới đất, khó khăn lắm mới lau sạch máu trên mặt, lại bị văng máu lên mặt lần nữa.

Lần này, cô ta suy sụp hoàn toàn.

Điên cuồng la hét, cho dù giọng khàn khàn nhưng vẫn thét lên liên tục.

Trực tiếp sợ vãi ra quần!

Trong không khí tràn ngập mùi nước tiểu và máu tanh.

Trâu Vân Long bị phế chân tay, nằm yên bất động dưới đất, không rõ sống chết.

Phòng bao trước đó còn ồn ào, bây giờ bầu không khí nặng nề, những người ngồi quanh bàn ăn đều trốn vào góc, run lẩy bẩy.

Còn Vương Cường, tuy đang ngồi, nhưng hai chân không chịu kiểm soát run lên, đến chân ghế không ngừng gõ xuống mặt đất, phát ra tiếng cạch cạch.

Lục Khải đi đến phía sau và vỗ lên vai anh ta.

“Tổng giám đốc Vương, anh đang sợ cái gì?”

Lục Khải vỗ nhẹ, mà đối với Vương Cường lại như điện giật.

Cả người giật nảy như lò xo, cơ thể đập mạnh lên bàn ăn.

“Cậu… cậu Lục, tôi… tôi không sợ!”

Vương Cường cố hết khả năng kiềm chế cảm xúc, nhưng giọng lại run không ngừng.

“Cảnh cáo thân thiện, lập tức cút khỏi Lâm Thành, tôi không muốn nhìn thấy anh ở Lâm Thành!”

“Nếu còn để tôi nhìn thấy, hậu quả, tự chịu!”

Lục Khải nói xong, quay người đi đến trước mặt Hàn Ngọc, cầm tay cô, nét mặt dịu dàng trở lại.

“Hàn Ngọc, anh biết em thích sạch sẽ, cố hết sức tránh xa đám rác rưởi này, là đúng!”

Lục Khải vừa đi ra ngoài, vừa thản nhiên nói ra câu này.

Nhưng khác với trước đó, lần này, không ai dám phản bác.

Cho đến Lục Khải bỏ đi sắp được một phút, mọi người mới định thần lại từ trong sợ hãi, gọi xe cứu thương.

“Tổng… tổng giám đốc Vương, chuyện này cứ thế bỏ qua à?”

Diêu Đinh Linh ôm khuôn mặt đầy máu tươi, vô cùng tức giận hỏi.

“Bỏ qua? Làm sao bỏ qua được!”

Vương Cường bình tĩnh lại, vẻ mặt hung dữ.

Anh ta vốn muốn nhân buổi liên hoan này, thể hiện trước mặt các bạn học cũ một phen.

Nhưng Lục Khải lại khiến anh ta mất hết mặt mũi!

“Tên khốn đó bảo tôi cút đi?”

“Ngày mai hiệp hội doanh nhân sẽ mở cuộc hợp toàn thể, đến lúc đó tôi sẽ cho Lục Khải và Hàn Ngọc tham dự”.

“Trước mặt mấy đại gia tộc Lâm Thành, tôi không tin bọn họ còn có thể cuồng ngạo như vậy!”

“Đến lúc đó, tôi sẽ dằn vặt bọn họ, tôi sẽ báo thù cho Trâu Vân Long!”

Vương Cường nói xong, vẻ mặt hung dữ ném mạnh một chiếc bát xuống đất, để phát tiết cơn giận trong lòng.

Lúc này, Lục Khải lái xe đưa Hàn Ngọc và con gái về nhà.

Hàn Ngọc ngồi trên xe, vẫn chưa định thần lại từ trong vụ máu tanh trước đó, cả đoạn đường không nói gì.

Về đến nhà, Lục Viên Hàn vui vẻ chạy đi chạy lại trong nhà, còn Hàn Ngọc lo lắng âu sầu.

“Lục Khải, chuyện vừa nãy có phải hơi máu me quá không?”

Hàn Ngọc mím môi: “Vương Cường là phó hội trưởng hiệp hội doanh nhân, Trâu Vân Long là ủy viên của hiệp hội, sau chuyện này, các doanh nghiệp khác của Lâm Thành liệu cho tha cho chúng ta không?”

“Công ty của chúng ta còn có con đường sống không?”

“Anh cũng biết đấy, bây giờ công ty hợp tác rất nhiều…”

Lục Khải xoa nhẹ đầu của Hàn Ngọc: “Anh đã nói, những chuyện này, anh đều giải quyết được!”

“Tin anh, ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh dậy, tất cả sẽ ổn!”

Hàn Ngọc vốn định hỏi tiếp, nhưng thấy ánh mắt kiên định của Lục Khải, cô gật đầu, cô quyết định tin tưởng Lục Khải.

Cô gọi Lục Viên Hàn lại, về phòng đi ngủ.

Còn Lục Khải cầm điện thoại gọi cho Hắc Vũ.

“Đã sắp xếp xong chưa?”

“Thưa Long Hồn, tất cả đã xong!”

“Tốt, vất vả rồi!”

Nói xong, Lục Khải tắt máy.

Anh không về phòng, vì anh biết, bây giờ chắc chắn Hàn Ngọc không quen ngủ với mình.

Lục Khải ngồi trên sofa, xem tivi một lúc xong, bèn nằm ngủ trên sofa.

“Lục Khải, Lục Khải, mau dậy đi…”

Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Khải còn đang trong giấc mộng, nghe thấy giọng kích động của Hàn Ngọc, mơ mơ màng màng mở mắt.

Chương 32: Có bất ngờ tặng em

Lục Khải lim dim ngái ngủ, nhìn Hàn Ngọc chỉ mặc váy ngủ màu đỏ rượu, để chân trần, hoa chân múa tay như trẻ con trước mặt anh.

Thân hình hoàn hảo gợi cảm của cô cứ thế bày hết trước mặt Lục Khải.

Không thể không nói, Lục Khải không có chút lực kháng cự trước vẻ đẹp của Hàn Ngọc.

“Lục Khải, anh biết không? Công ty cải tử hoàn sinh rồi!”

Hàn Ngọc vui sướng chỉ vào điện thoại: “Sáng nay em đã nhận được mười mấy cuộc gọi, toàn bộ đều là ông chủ các công ty lớn hàng đầu trong nước gọi đến, bọn họ chủ động hợp tác với chúng ta!”

“Bất luận là nhà cung cấp nguyên vật liệu hay là khách hàng, đều đang xếp hàng đấy!”

“Giá cả của các nhà cung cấp rất cạnh tranh, có mấy nhà còn muốn tặng miễn phí cho chúng ta, khách hàng thu mua sản phẩm của chúng ta với giá cao hơn giá thị trường gấp mấy lần, hơn nữa còn đang tranh giành nhau!”

“Hàng tồn chất trong kho của chúng ta đã hết sạch rồi!”

Hàn Ngọc vô cùng vui sướng vội vàng nói tình hình hiện tại cho Lục Khải.

Do nói rất nhiều trong một hơi, khuôn mặt cô hơi ửng hồng.

Đôi má thêm chút ửng hồng khiến cô vô cùng quyến rũ.

“Đã có sự ủng hộ của họ, công ty chúng ta có thể nhảy ra khỏi Lâm Thành, không chịu sự ràng buộc của những người này rồi!”

Hàn Ngọc còn đang thao thao bất tuyệt.

Cô là một người cuồng công việc, trước đây vẫn luôn lo lắng chuyện của công ty.

Sáng nay sau khi được biết những tin tốt này, cô như trút được gánh nặng, muốn chia sẻ niềm vui trong lòng với Lục Khải.

Lục Khải cũng không xen ngang, rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

Thấy Hàn Ngọc phấn khởi quá mức, Lục Khải chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng khoác áo khoác của mình cho cô.

“Trời lạnh, đừng để nhiễm lạnh”.

Hành động đơn giản và sự quan tâm của Lục Khải khiến Hàn Ngọc cảm động, sự ấm áp lan khắp toàn thân.

Cô giống như công chúa được hoàng tử bảo vệ, khuôn mặt ửng hồng, xấu hổ và hạnh phúc.

Hành động đơn giản của Lục Khải không phải sưởi ấm cơ thể của Hàn Ngọc, mà là sưởi ấm lòng cô.

“Hôm qua anh đã nói mà, khó khăn sẽ qua đi”.

Hàn Ngọc nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn Lục Khải tràn đầy tình cảm và hạnh phúc.

Cô mím môi, nhẹ giọng lên tiếng: “Em biết, đây đều là công lao của anh!”

“Anh không làm gì cả, hoàn toàn là sức hút cá nhân của vợ anh!”

“Đáng ghét! Mồm mép tép nhảy!”

Hàn Ngọc nắm chặt nắm đấm, dúi nhẹ lên vai Lục Khải.

Nhìn Hàn Ngọc cười tươi như hoa, trong lòng Lục Khải cũng rất vui.

Là người chồng, việc anh muốn làm rất đơn giản, là để vợ của mình mãi mãi vô lo vô nghĩ.

Đúng lúc Lục Khải định giục Hàn Ngọc về phòng ngủ thêm một lúc, điện thoại của Hàn Ngọc lại đổ chuông.

Nhìn thông báo cuộc gọi, đôi mày liễu của cô cau lại, nhìn sang Lục Khải: “Vương Cường gọi”.

“Nhận đi!”

Nghe thấy Lục Khải nhắc, Hàn Ngọc mới nhận điện, cố ý mở loa ngoài.

“Đại hoa khôi Hàn, nói cho cô một tin tốt!”

“Tuy tối qua đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng tôi nể tình chúng ta là bạn học, tranh thủ cho cô một cơ hội, cho hai người dự thính cuộc họp hiệp hội doanh nhân”.

“Tham dự cuộc họp lần này đều là các nhân vật có máu mặt trong giới thương mại Lâm Thành”.

“Đối với cô, đây là cơ hội tốt, chỉ cần hai người có thể khiến những ông chủ lớn này ra tay giúp đỡ, công ty của hai người có thể cải tử hoàn sinh!”

Nghe thấy lời này, Hàn Ngọc định từ chối luôn.

Nhưng còn chưa lên tiếng, thì bị Lục Khải bên cạnh ngăn cản.

Lục Khải ra hiệu cho cô, ra ý bảo cô đồng ý.

Đối với đề nghị của Lục Khải, Hàn Ngọc tỏ vẻ lo lắng.

Sau khi trải qua chuyện tối qua, cô không tin Vương Cường có lòng tốt như vậy.

Nhưng nhìn thấy Lục Khải kiên định giơ thế tay OK với cô, cô vẫn quyết định tin Lục Khải.

“Được, chốc nữa tôi và Lục Khải sẽ qua đó”.

“Vậy tôi đợi hai người, thể hiện cho tốt, đây là cơ hội cuối cùng của hai người rồi!”

Vương Cường ngấm ngầm công kích nói xong liền tắt máy.

Hàn Ngọc nghe tiếng tút dài truyền ra từ điện thoại, vẻ mặt đầy lo âu: “Lục Khải, tại sao phải đồng ý? Rõ ràng đây là Hồng Môn Yến!”

Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Hàn Ngọc, Lục Khải cười thản nhiên: “Sao lại là Hồng Môn Yến chứ? Rõ ràng là tiệc mừng công chuẩn bị cho em!”

Tiệc mừng công?

Hàn Ngọc nhìn Lục Khải bằng ánh mắt thăm dò.

Lục Khải đặt hai tay lên vai cô, đẩy nhẹ cô về phòng: “Thay quần áo, trang điểm, anh có bất ngờ muốn tặng cho em!”

Lục Khải nói xong, nở nụ cười tự tin.

Lúc này, không biết tại sao Hàn Ngọc cũng không thấp thỏm lo âu nữa, ngược lại là rất mong đợi.

Tuy Lục Khải mới trở về mấy ngày, nhưng đã cho cô rất nhiều niềm vui và bất ngờ.

Theo cô thấy hình như không có việc gì là Lục Khải không làm được.

Nghĩ đến đây, cô làm theo lời Lục Khải, bắt đầu trang điểm.

Lục Khải gọi Lôi Hạo Thiên đến, bảo anh ta chăm sóc Lục Viên Hàn.

Chưa đến nửa tiếng, Hàn Ngọc từ trong phòng đi ra.

Váy ngắn liền thân màu đỏ rượu phối bốt dài qua đầu gối màu đen, bên ngoài thêm một chiếc áo khoác dài.

Nho nhã, trí thức.

“Anh nhìn cái gì?”

Hàn Ngọc đỏ mặt đi đến, chủ động khoác tay Lục Khải, sánh vai đi ra ngoài.

Lúc này, trong phòng họp của trụ sở hiệp hội doanh nhân, Vương Cường nhìn gia chủ của ba gia tộc lớn ngồi trên bàn chủ tịch với vẻ mặt lấy lòng.

“Ba vị tiền bối, tôi tự đưa ra chủ trương, thông báo Hàn Ngọc và Lục Khải đến đây dự thính cuộc họp, mọi người không ý kiến chứ!”

Ba người Tôn Trường Lâm hơi bất ngờ quay sang nhìn nhau.

“Gọi họ đến làm gì?”, Tôn Trường Lâm hỏi.

“Sỉ nhục bọn họ!”

Vương Cường nói rất thẳng.

“Tôi cho bọn họ đến để xin các ông chủ hạ thủ lưu tình, tôi nghĩ ba vị tiền bối cũng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ thấp kém đê hèn của Lục Khải phải không?”

“Tiểu Vương, cậu đừng quên, tên nhóc Lục Khải rất giỏi võ!”

“Để anh ta đến, tôi lo…”

Lưu Chấn còn chưa nói xong điều lo lắng trong lòng, Vương Cường đã tràn đầy tự tin chỉ vào mười mấy tên lực lưỡng đứng ở hành lang bên ngoài.

“Ông yên tâm, tôi đã sắp xếp hết rồi, quán quân tán thủ Lâm Thành và đồ đệ của anh ta, chỉ cần tên nhóc đó dám làm bừa, tôi bảo đảm, sẽ cho anh ta lúc đến thì đi thẳng, lúc về phải bò ra”.

“Tốt! Tiểu Vương suy nghĩ rất chu đáo, chốc nữa sau khi mọi người đến, nhắc nhở bọn họ, lăng nhục Lục Khải và vợ của anh ta, ai sỉ nhục càng quá đáng, thì chúng tôi thưởng lớn cho người đó!”

Cạch, cạch, cạch…

Giày cao gót của Hàn Ngọc gõ trên mặt đất phát ra âm thanh êm tai.

Cùng với âm thanh này, Lục Khải và Hàn Ngọc tay trong tay đi vào.

Sau khi nhìn thấy hai ngươi, đám người Lưu Chấn bất giác cau mày.

Đặc biệt là Vương Cường, đưa tay chỉ vào Lục Khải: “Ai cho hai người vào? Ra bên ngoài đợi!”

Vương Cường vừa nói, vừa xông đến Lục Khải.

Nhưng chỉ một ánh mắt của Lục Khải đã dọa anh ta sợ lùi lại mấy bước.

“Lần này tôi đến, chỉ để thông báo với các vị, chức hội trưởng hiệp hội doanh nhân Lâm Thành sẽ do Hàn Ngọc, vợ của tôi đảm nhận”.

Lục Khải thản nhiên nói.

Tất cả mọi người có mặt, kể cả Hàn Ngọc, đều rất ngạc nhiên.

Đặc biệt là Hàn Ngọc, trợn mắt há hốc miệng nhìn Lục Khải.

Chẳng lẽ đây chính là bất ngờ mà Lục Khải dành cho mình?

Nhưng đám người này liệu có nghe theo anh không?

Chương 33: Tất cả đều đồng ý

Ha ha ha…

Khi Hàn Ngọc đang lo lắng thì tiếng cười nhạo đầy chói tai đã vang vọng trong phòng họp.

Có ba gia chủ làm chỗ dựa, Vương Cường lại càng không thèm kiêng dè gì cười lớn.

“Cậu cả học Lục biến thành kẻ mặt dày mày dạn như vậy từ khi nào thế? Anh tưởng cái hiệp hội này là do nhà anh lập ra đấy hả?”

Vương Cường nghiêng đầu, nhướng người dậy, ánh mắt nhìn Lục Khải đầy trêu ngươi.

“Tạm không bàn đến việc anh có tư cách đưa ra yêu cầu này hay không, dù anh đủ tư cách thì anh nghĩ cái yêu cầu vô lý đến nực cười đó có thể nhận được sự đồng ý từ mọi người không?”

“Cho vợ anh làm hội trưởng hả? Thế sau này khi hiệp hội tiến hành xử lý công việc thì liệu có người nào tin phục cô ta hay không?”

“Quên giới thiệu, công việc trong hiệp hội đều do những người nổi bật trong giới kinh doanh về các lĩnh vực khác nhau ở Lâm Thành đứng ra giải quyết, nếu họ đồng ý thì chúng tôi chắc chắn sẽ không ý kiến gì!”

“Nhưng mà anh Lục này, bây giờ phải nhìn xem anh có đủ máu mặt như thế không!”

Vương Cường nói đầy hùng hồn.

Người giải quyết công việc của hiệp hội đều nằm trong bốn gia tộc lớn, anh ta có thể chắc chắc bọn họ sẽ không nghe theo Lục Khải!

“Tôi đồng ý!”

“Tôi cũng đồng ý!”

“Tôi hoàn toàn đồng ý!”

“…”

Vương Cường đang vui sướng khi người gặp họa thì những giọng nói đã liên tục vang lên từ ngoài cửa.

Cùng với những câu trả lời đó, là những người đàn ông trung niên mang giày da, mặc vest với khí thế mạnh mẽ đi tới.

Bọn họ không để ý tới ba gia chủ trên bục chủ tịch, lại càng không ngó ngàng tới Vương Cường đang há hốc miệng.

Phòng họp vốn trống rỗng bỗng chốc chật ních không còn chỗ ngồi.

“Này này này, mấy người là ai thế? Ai cho các người vào đây?”

Vương Cường nhìn đám người xa lạ trước mặt, giọng khó chịu hỏi.

“Trước mặt chúng tôi có bảng tên, là các người đặt mà đúng chứ! Chúng tôi là ông chủ của những công ty đó!”

Một người đàn ông trung niên trong số đó khẽ nghiêng đầu, từng lời nói ra đều chất chứa sự khinh bỉ, chẳng xem Vương Cường ra gì.

“Láo toét!”

Vương Cường cực kỳ bực tức với thái độ của người này, không thèm nể nang gì đáp lại: “Đó đều là những công ty hàng đầu của các lĩnh vực trong Lâm Thành chúng tôi, sao tôi lại không biết ông chủ của chúng được?”

“Sao? Anh Lục đây mời các người đến làm màu có đúng không?”

“Anh ta cho các người bao nhiêu tiền, tôi nhân hai lên, lập tức cút ngay!”

“Này thanh niên, đừng có nói chuyện kiểu lớn lối như thế, bảo chúng tôi cút hả? Tốt nhất cậu nên gọi điện thoại hỏi rõ trước đi!”

Một người khác hai bên tóc mai đã có chút màu bạc, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, khí thế bức người.

“Được! Chờ đó, tôi lập tức gọi điện thoại!”

Vương Cường cũng bắt đầu muốn chứng tỏ, nhanh chóng bấm vài dãy số điện thoại, hỏi rất to.

Nhưng sau khi gọi vài cuộc, thì giọng nói của anh ta đã nhỏ hơn rất nhiều.

Vả lại ánh mắt nhìn nhóm người kia cũng vô cùng phức tạp.

“Cậu Vương, hỏi rõ chưa? Rốt cuộc chuyện thế nào rồi?”

Tôn Trường Lâm cũng nhận thấy có điều lạ, bèn mở miệng hỏi.

“Ông… Ông Tôn, bọn họ đúng là ông chủ mới của những công ty đó!”

Khi Vương Cường nói chuyện, giọng nói của anh ta cũng run run.

“Cái gì? Đó đều là những công ty có chất lượng tốt nhất Lâm Thành chúng ta, bọn họ có nhiều tiền đến thế ư?”

Lưu Chấn cũng hơi bất ngờ.

“Ông tổng Lưu, ông đừng nói như vậy, tôi đã hỏi rõ hết rồi, những công ty đó trong mắt họ chẳng là cái thá gì hết, họ đều là những ông lớn trong các ngành sản xuất của nước ta đấy”.

Cái gì?

Ba người Tôn Trường Lâm có vẻ vô cùng kinh ngạc.

Ông lớn của các ngành sản xuất trong nước lại thu mua các công ty liên quan ở Lâm Thành gần như cùng lúc với nhau ư?

Đừng có nói là chuyện này có liên quan đến Lục Khải nhé!

Ba người họ nhìn Lục Khải với ánh mắt không thể tin nổi.

Thằng ranh này có mặt mũi lớn đến thế ư?

Không chỉ mình họ trợn mắt há hốc miệng, mà cả Hàn Ngọc cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Cô giơ tay lên che miệng, lo lắng mình sẽ ngạc nhiên quá mà bật thốt lên.

Cô thật sự không biết Lục Khải lại còn có thể cho mình thêm bao nhiêu bất ngờ và vui vẻ như thế nữa!

Thậm chí cô còn nghi ngờ không biết tim của mình có thể chịu đựng nổi hay không!

“Mấy người muốn hỏi ý kiến của chúng tôi mà? Mười mấy người đại diện chúng tôi đều đồng ý cho cô Hàn Ngọc nhận chức vụ hội trưởng”.

Mấy ông lớn đều đi thẳng vào vấn đề nói.

Ba người Tôn Trường Lâm trên bục chủ tịch như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Trước mặt những người này, bọn họ chẳng là cái thá gì cả!

Nhưng bọn họ lại không cam tâm, đáy lòng không muốn giao chức vụ này lại cho Hàn Ngọc.

Vương Cường dưới bục nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì mở miệng: “Mấy người đồng ý cũng vô dụng”.

“Theo quy định của hiệp hội chúng tôi, nhất định phải được sự đồng ý của hội trưởng đương nhiệm thì mới được!”

“Mà hội trưởng đương nhiệm là Trương Thế Cường, mọi người cũng đã thấy, hôm nay ông Trương không có mặt!”

Vương Cường vừa nói vừa giơ tay chỉ chiếc ghế trống giữa bục chủ tịch.

Nghe Vương Cường nói thế, ba người Tôn Trường Lâm đều gật đầu khẳng định.

Nhận được sự tán thành của ba gia chủ, lòng Vương Cường lại mừng thầm.

Chỉ cần ngăn được chuyện này, thì ba gia chủ chắc chắn sẽ khen thưởng anh ta một phen!

“Lục Khải, thôi đi!”

Hàn Ngọc cũng không muốn khiến chuyện này bị xé ra quá to bèn nhỏ giọng nói.

“Ngọc à, chờ anh, sẽ xong ngay thôi!”

Lục Khải nói xong bèn ngẩng đầu nhìn Vương Cường: “Trương Thế Cường đã đồng ý!”

“Anh nói ông ấy đồng ý thì ông ấy sẽ đồng ý chắc?”

Vương Cường chống đối vô cùng gay gắt, không hề nhượng bộ: “Anh Lục, không phải tôi cố tính nhắm vào anh, chỉ là tôi muốn chứng kiến tận mắt!”

“Nhất định phải do đích thân ông Trương nói mới được!”

Lục Khải cũng không gặp phải khó khăn gì, khẽ gật đầu: “Nói thì chắc chắn là ông ta không nói được rồi, nhưng mà chữ do chính tay ông ta viết thì chắc cũng có tính thuyết phục nhỉ!”

“Hắc Vũ, vào đi!”

Lục Khải cao giọng gọi một tiếng.

“Rõ!”

Giọng nói hùng hồn và nặng nề của Hắc Vũ vang lên bên ngoài.

Một giây sau đó, Hắc Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay ôm một cái hộp to bước đến gần bục chủ tịch trong ánh mắt của tất cả mọi người.

“Anh… Anh muốn làm gì?”

Thấy Hắc Vũ bắt đầu muốn mở cái hộp ra, Vương Cường cảnh giác hỏi.

“Xem rồi sẽ biết thôi mà?”

Hắc Vũ nói xong bèn chậm rãi mở mặt hộp xoay về hướng họ ra.

Ba người Tôn Trường Lâm và Vương Cường đều ngạc nhiên nhìn vào trong hộp.

Dù chỉ liếc mắt một cái thì bọn họ cũng cùng nhau hét lên đầy thảm thiết.

Ba gia chủ vẫn còn ngồi ngay ngắn trên ghế lập tức ngửa người về sau, ngã mạnh xuống đất.

Còn Vương Cường thì hai chân như nhũn ra, không khác gì đống bùn nhão ngã xuống đất không dậy nổi, cả người bất giác run rẩy.

Anh ta đầy hoảng hốt nhìn Lục Khải, ánh mắt đầy kinh hoàng!

“Anh… Anh dám…”

Hắc Vũ đi từng bước trực tiếp đến trước mặt Vương Cường, từ trên cao nhìn xuống anh ta.

“Bây giờ các người đã đồng ý cho cô Hàn Ngọc tiếp nhận vị trí hội trưởng chưa?”

Vương Cường đã hoàn toàn suy sụp, hai tay giơ lên, gật đầu như nổi điên: “Tôi đồng ý, tôi hoàn toàn đồng ý!”

Trong lúc nói chuyện thì ánh mắt đầy sợ hãi của anh ta lại bất giác liếc vào trong hộp để xác nhận lại lần nữa.

Chương 34: Có chuyện cần giúp

Anh ta thấy vô cùng rõ ràng, trong hộp đó là một tờ giấy trắng, trên tờ giấy đó là dòng chữ có ba từ “tôi đồng ý”.

Mà bên cạnh tờ giấy là một bàn tay đang cầm bút!

Bàn tay đầm đìa máu tươi đó không có ngón út, trên ngón cái là một chiếc nhẫn phỉ thúy.

Người quen biết với Trương Thế Cường chỉ cần liếc mắt nhìn là biết, đó chính xác là tay phải ông ta!

“Mấy người thì sao? Có đồng ý không?”

Ánh mắt lạnh như băng của Hắc Vũ nhìn thẳng về phía ba người Tôn Trường Lâm.

Ba người đã nằm dài ở đó không dám dây dưa hay có hy vọng xa vời gì, liên tục gật đầu.

Nghe bọn họ nói thế, Hắc Vũ bèn đóng nắp hộp lại, xoay người đi tới trước mặt Hàn Ngọc.

Trên mặt anh ta không còn sát khí trước đó nữa mà đầy cung kính.

“Chúc mừng chị dâu đã trở thành hội trưởng!”

Hàn Ngọc cảm thấy tất cả đều vô cùng khó tin.

Cô vẫn còn chưa lấy lại tinh thần thì hơn mười ông lớn trong giới kinh doanh cả nước đã đồng loạt đứng dậy chúc mừng: “Chúc mừng chị dâu!”

Nghe thấy thế, Hàn Ngọc giật mình, không biết phải làm sao nhìn sang Lục Khải.

Lục Khải cười xòa, vỗ vai cô: “Em trò chuyện với bọn họ một lát đi”.

Nói xong anh bèn đi tới trước mặt ba người Tôn Trường Lâm vừa mới đứng dậy, vẻ mặt thảm hại.

“Cậu đã làm gì nhà họ Trương rồi?”

“Diệt!”

Lục Khải không hề giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề trả lời.

“Cái gì? Một trăm hai mươi sáu người, đều giết hết rồi ư?”

“Nếu không thì làm gì?”

Lục Khải nhíu mày hỏi lại.

Đại não ba người Tôn Trường Lâm trống rỗng.

“Đừng nóng vội, sắp đến lượt nhà ba người rồi”.

“Cậu… Làm thế là đang phạm tội!”

Lưu Chấn giơ tay ra, run run chỉ vào Lục Khải.

“Sai, tôi chỉ đang báo thù thôi!”

Lục Khải hờ hững nhìn bọn họ: “Nếu các người không muốn chết thì tốt nhất nên bảo cái kẻ chống lưng cho mình lòi mặt ra đây!”

Nói xong, Lục Khải đi nhanh về phía trước, chặn trước mặt Vương Cường đang muốn đi ra ngoài.

“Anh Vương, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Giọng Lục Khải lạnh như băng, ánh mắt sắc như dao.

“Anh… Anh muốn làm gì?”

Lẽ ra anh ta muốn mượn cơ hội này để sỉ nhục Lục Khải và Hàn Ngọc, không ngờ chuyện lại biến thành tình trạng này!

“Thực hiện lời hứa!”

Lục Khải nhìn không chớp mắt, giọng nói chắc nịch.

“Hôm qua tôi đã bảo anh cút ra khỏi Lâm Thành rồi, nhưng đáng tiếc, anh đã không trân trọng cơ hội đấy!”

Uy hiếp! Lời uy hiếp trắng trợn!

Vương Cường chẳng còn tâm trạng để quan tâm đến điều đó nữa, bởi vì anh ta phải giam cầm con thú này lại!

“Này họ Lục, anh đừng có dồn người khác vào đường cùng như thế, đừng tưởng anh đấm đá giỏi thì tôi không thể làm gì được anh!”

Vương Cường vừa nói vừa vẫy tay với bên ngoài.

Hơn hai mươi người vốn đứng bên ngoài bỗng hùng hổ xông vào, bao vây lấy Lục Khải.

“Anh đánh đấm giỏi lắm mà phải không? Nhưng có giỏi đến mức thắng được anh ta không?”

“Lâm Hổ, quán quân tán đả ba năm liên tục ở Lâm Thành!”

Nghe lời giới thiệu về mình, Lâm Hiểu kiêu ngạo ngước đầu lên, mặt cười xấu xa nói: “Tổng giám đốc Vương, sau khi tôi giải quyết hai tên này, thì liệu có thể giao con nhóc vừa đi ra ngoài lúc nãy cho tôi chơi đùa một chút được không?”

Lâm Hổ nở nụ cười đầy bỉ ổi: “Tôi chơi hai ba ngày rồi lại để cho đàn em đệ nghịch đỡ ghiền!”

“Tất nhiên là được rồi, chỉ cần giải quyết hai thằng ranh này thì muốn chơi kiểu nào cũng được, chơi trước mặt Lục Khải luôn cũng không thành vấn đề!”

Vương Cường thấy Lâm Hổ tự tin như thế thì thì cũng khiêu khích nhìn về phía Lục Khải.

Thấy Lục Khải im lặng không nói tiếng nào thì anh ta lại càng thêm đắc ý.

Chỉ là anh ta không biết Lục Khải là chẳng thèm nói, chứ không phải là không dám nói.

Anh cảm thấy nói chuyện với người sắp chết cũng chỉ phí nước bọt mà thôi.

“Long Hồn, giao cho tôi, đừng để bẩn tay của anh!”

“Không cần, để tôi tự làm!”

Dám sỉ nhục vợ anh ngay trước mặt anh, sao Lục Khải có thể ngồi yên được cơ chứ?

Anh chợt sải một bước dài, lắc mình xuất hiện trước mặt Lâm Hổ, giơ hai tay, ngón trỏ nắm chặt miệng tên anh ta, đột nhiên kéo mạnh.

Miệng Lâm Hổ đã bị Lục Khải xé ra!

Máu tươi như suối không ngừng chảy xuống!

Lâm Hổ cảm nhận được cơn đau đớn xé ruột xé gan, hoàn toàn không có cơ hội hét lấy một tiếng.

Tay phải Lục Khải dính đầy máu tươi, mạnh mẽ bóp hai má Lâm Hổ, khiến anh ta há miệng ra.

Ngay sau đó, Lục Khải lại dùng tay trái kéo đầu lưỡi của anh ta, giật mạnh ra ngoài.

Khi Lâm Hổ vừa mới le lưỡi ra, thì nắm đấm phải của Lục Khải đã móc thẳng vào cằm anh ta.

Miệng Lâm Hổ đang há ra thì chịu một lực va đập cực mạnh khiến hai hàm răng khép lại, trực tiếp cắn đứt đầu lưỡi của bản thân mình!

“Không biết nói lời hay thì thôi đừng bao giờ mở miệng ra nói nữa!”

Động tác của Lục Khải cực nhanh, khi Vương Cường lấy lại tinh thần thì đã thấy đầu lưỡi Lâm Hổ rơi trên đất.

Tất cả, vẫn chưa phải là kết thúc!

Hai tay Lục Khải kéo tay phải Lâm Hổ, dùng sức thật mạnh.

Rầm!

Một cú ném qua vai cực chuẩn khiến cơ thể Lâm Hổ nện mạnh xuống đất.

Sau khi Lâm Hổ ngã sấp xuống, Lục Khải cũng không buông tay, tay phải kéo lấy hai tay Lâm Hổ, tay trái cầm hai chân anh ta, cùng dồn sức, trực tiếp kéo mạnh về phía sau.

Hai tay không ngừng vặn vẹo, cùng với những âm thanh giòn vang, tay chân Lâm Hổ vặn vẹo quấn vào nhau.

Anh ta ngã xuống mặt đất, tay chân vặn vẹo đằng sau, cơ thể ưỡn về phía trước, không thể nhúc nhích, cũng không thể quát to.

Dù vậy, Lục Khải vẫn chưa dừng lại, anh giơ chân lên, đá từng cái vào ngực anh ta.

“Dừng lại, còn đánh nữa thì anh ta sẽ chết mất!”

Giọng Vương Cường đầy run rẩy kêu lên.

“Anh ta luyện tán đả cơ mà? Tán đả là đánh tan đối thủ cơ mà?”

Lục Khải hờ hững hỏi lại, khiến những người nghe thấy đều ngơ ngác!

Tán đả chính là đánh tan đối thủ ư?

Đám đồ đệ của Lâm Hổ sợ tới mức ngã xuống, chật vật bỏ trốn.

Vương Cường thì sắc mặt xám ngoét như tro tàn, ánh mắt u ám, cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.

Mãi đến khi Lâm Hổ không còn giãy dụa nữa thì Lục Khải mới dừng lại.

Lục Khải đứng đó lau máu tươi dính tay mình, sau đó đi ra ngoài: “Hắc Vũ, chuyyện còn lại giao cho anh đấy. Còn Vương Cường, tôi không muốn nhìn thấy con người đó lần nào nữa!”

“Anh yên tâm!”

Hắc Vũ cung kính bảo đảm.

Lục Khải không hề quay đầu lại, đi ra cửa thì trông thấy Hàn Ngọc đang muốn đi vào.

“Em thấy bên trong có âm thanh lớn quá nên muốn vào coi xảy ra chuyện gì!”

Lục Khải dùng cơ thể ngăn cản tầm mắt của Hàn Ngọc, kéo cô ra ngoài.

“Không có chuyện gì đâu, lúc nãy anh bất cẩn đụng phải bàn làm ngã nó thôi”.

Tuy Hàn Ngọc đã được Lục Khải kéo đi, nhưng cô vẫn tò mò quay đầu lại nhìn vài lần.

Có điều Lục Khải đã nói không có gì thì cô cũng chẳng cần phải băn khoăn nhiều!

Cô chuyển tầm mắt, như chim nhỏ nép vào người Lục Khải.

“Thế nào? Món quà bất ngờ anh tặng cho em đó, có thích không?”

Sau khi ra khỏi hiệp hội, Lục Khải cười hỏi.

“Lục Khải, anh khai thật cho em biết, anh đã làm gì để mời được những ông lớn trong giới kinh doanh này tới thế?”

“Anh đâu có mặt mũi lớn như vậy, đó đều là sức hấp dẫn của em cả đấy!”

“Hừ, anh cứ điêu thế nhỉ!”

Hàn Ngọc làm ra vẻ tức giận nhéo Lục Khải một cái.

Cô không tin những lời lẻo mép đó của Lục Khải đâu!

Lúc nãy hơn mười người đó đều là những người đi đầu trong giới kinh doanh cả nước!

Đừng nói là mời họ tới, nếu không có Lục Khải thì bọn họ còn chẳng biết cô là ai nữa đấy!

Nghĩ thế, mặt cô bỗng hiện lên nụ cười tươi tắn quyến rũ.

“Lục Khải, cảm ơn anh!”

“Cảm ơn cái gì? Em là vợ anh, tất cả những điều đó đều là việc anh nên làm!”

“Hơn nữa anh còn rất nhiều thứ cần bù đắp lại, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn!”

Hàn Ngọc nghe thế thì mặt chợt đỏ ửng, nụ cười cũng ngọt ngào hơn nhiều.

Cô kéo lấy tay Lục Khải, chủ động tựa đầu vào vai anh.

“Ngọc à, cuối cùng cô cũng chịu về rồi, đi đâu thế? Để chúng tôi phải đợi lâu như vậy!”

Khi bọn họ vừa bước vào của trang viên nhà họ Lục thì giọng nói đầy oán giận của Triệu Nhược Hà đã vang lên.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“Nghe xem cô nói cái gì kìa? Cô tưởng tôi thèm đến đây lắm chắc? Nếu không phải do ông nội cần tìm cô giúp đỡ thì tôi cũng lười tìm tới đây lắm đấy!”

Triệu Nhược Hà trợn trắng cả mắt, giơ tay chỉ một chiếc xe thương vụ bên kia.

Bố Hàn Ngọc là Hàn Bằng Phi đang dìu một ông lão đầu bạc chậm rãi bước xuống xe.

“Ngọc à, chuyện này dù thế nào cháu cũng phải nghĩ cách giúp đỡ, sau khi giải quyết xong thì bố cháu có thể được công ty gia đình ta trọng dụng!”

“Sao ông nội lại đột nhiên nhớ tới cháu thế?”

Hàn Ngọc nhìn ông nội hơn ba năm không gặp, vẻ mặt cực kỳ phức tạp hỏi.

Chương 35: Chỉ có thể ngước nhìn

“Mấy năm nay ông nội em đối xử với em không tốt hả?”

Lục Khải nhận ra sự thay đổi trên mặt Hàn Ngọc thì nhẹ giọng lên tiếng.

Đối mặt với câu hỏi đó, Hàn Ngọc khẽ hé miệng, cũng không trả lời mà chỉ khẽ lắc đầu.

Ba năm lòng đầy chua xót, một lời khó nói hết, tất cả đều nằm trong sự im lặng.

Lục Khải không kịp hỏi nhiều, Hàn Quang Thái mặc chiếc áo tôn trung sơn, chống gậy, sáng rỡ, nở nụ cười hiền hòa dễ gần bước vội tới chỗ Hàn Ngọc.

“Ông nội, cháu không hiểu nổi, tại sao ông phải tìm một người ngoài để giúp đỡ!”

Hàn Quang Thái còn chưa mở miệng, thì giọng nói oán giận đã vang lên.

Đứa cháu cả của Hàn Quang Thái là Hàn Kiêu cau mày đứng trước mặt ông ta.

Khi nói chuyện, hắn trực tiếp xem Hàn Ngọc như không khí, chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

“Người ngoài?”

Nghe thấy hai chữ đó, Lục Khải nhíu mày, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hàn Kiêu.

“Sao? Giả điên hay là muốn ăn vạ? Chuyện ba năm trước mày không biết hả?”

Hàn Kiêu hết sức cạn lời nhìn Lục Khải: “Mày tưởng mình vẫn là người của nhà họ Hàn hả? Mấy năm nay nhà họ Hàn phát triển không tệ, nhưng chẳng liên quan gì tới chúng mày cả!”

“Hôm nay ông nội tìm chúng mày nhờ giúp đỡ là ông rủ lòng từ bi, là vinh hạnh của chúng mày đó có hiểu không?”

Lục Khải không quan tâm tới Hàn Kiêu, chỉ nhìn sang Hàn Ngọc.

“Ngọc, em nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra”.

Hàn Ngọc thở dài một hơi, không hề giấu diếm mở miệng giải thích: “Ba năm trước, sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện không may thì ông nội đã đuổi em ra khỏi nhà họ Hàn”.

“Nếu không phải thế thì em đã chẳng tìm đến một phòng khám nhỏ để sinh con gái ra”.

“Lại càng không bảo bác sĩ của phòng khám dùng xe ba bánh đưa em và con gái về nhà nghỉ ngơi sau khi sinh”.

“Không phải em không sợ, chỉ là em thật sự không thể trả nổi mức phí mỗi ngày một trăm đồng!”

Nói đến chuyện đó, hốc mắt Hàn Ngọc đỏ lên.

Đó là nỗi đau sẽ tồn tại mãi mãi trong lòng cô!

Lục Khải đầy tự trách và cũng vô cùng tức giận.

Anh không ngờ nhà mẹ đẻ Hàn Ngọc lại máu lạnh như thế.

Ngày xưa nhà họ Lục cực kỳ quan tâm đến nhà họ Hàn.

Nhưng sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện không may, nhà họ Hàn lại vô tình vô nghĩa như thế.

Vẻ mặt Hàn Quang Thái hơi gượng gạo, đầu tiên là trừng mắt nhìn Hàn Kiêu một cái rồi lớn tiếng quát: “Hàn Kiêu, cháu nói cái gì thế hả? Ngọc nó thành người ngoài từ khi nào? Nó là cháu gái bảo bối của ông đấy!”

Nói tới đó, ông ta lại nhìn Hàn Ngọc với ánh mắt hiền hòa.

“Ngọc à, cháu đừng nghe thằng anh đó nói lung tung nhé, lúc trước ông nội làm thế cũng vì bất đắc dĩ thôi, cháu phải hiểu cho ông!”

“Suy cho cùng khi đó kẻ thù của nhà họ Lục cũng nhiều vô số, nếu không vạch rõ quan hệ thì nhà họ Hàn chúng ta cũng sẽ gặp nguy”.

“Thật ra mấy năm nay ông nội vẫn luôn nhớ thương cháu”.

Hàn Quang Thái vừa nói vừa đi tới trước mặt Hàn Ngọc, muốn giơ tay sờ đầu cô.

Nhưng Hàn Ngọc lại nghiêng người né đi theo phản xạ có điều kiện, giữ một khoảng cách với Hàn Quang Thái.

“Ngọc à, cô làm sao thế? Đó là ông nội cô mà!"

Triệu Nhược Hà khó chịu nói.

“Sao cô lại không biết điều như thế, mau mời ông nội vào nhà ngồi đi”.

Triệu Nhược Hà vừa oán trách vừa nghiêng người nhường đường cho Hàn Quang Thái.

“Nhà của tôi với Ngọc là nơi các người có thể tùy tiện bước vào hả?”

Lục Khải trầm giọng mở miệng, chắn trước cửa.

“Có chuyện gì thì đứng đây nói, Ngọc phải đi họp từ sáng sớm nên mệt rồi, phải về nghỉ ngơi!”

Nghe giọng nói lạnh như băng của Lục Khải, Triệu Nhược Hà có chút khó chịu nhưng lại không dám oán trách gì.

Hàn Kiêu nhíu mày, mặt đầy tức giận.

Nhưng hắn còn chưa kịp nổi đóa thì giọng Hàn Quang Thái đã vang lên.

“Khải này, ông nghe nói Ngọc nó đi họp ở hiệp hội doanh nhân Lâm Thành đúng không!”

“Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó, chúng ta không thân thiết gì, gọi tôi là cậu cả Lục đi!”

Giọng Lục Khải lạnh như băng nói.

Anh là người ân oán phân minh, người tốt với Hàn Ngọc là ân nhân của anh, kẻ không tốt thì chính là kẻ thù.

“Cậu cả Lục, tao khinh!”

Hàn Kiêu không hề kiêng nể gì nói to, ánh mắt nhìn Lục Khải đầy vẻ khinh khỉnh.

“Mày đúng là loại mặt dày mày dạn đấy nhỉ! Mấy năm rồi mà vẫn còn cậu cả Lục nữa hả?”

“Mày có chắc là sáng nay chúng mày đi họp không? Sao tao lại nghe nói chúng mày đi xin xỏ đấy nhỉ?”

Hàn Kiêu làm ra vẻ ta đây biết hết: “Chúng mày mở công ty, không thể gắng gượng nổi nữa nên mới tìm tới hiệp hội doanh nhân Lâm Thành, xin người ta giơ cao đánh khẽ đúng không!”

Nói xong, Hàn Kiêu thấy Lục Khải không nói gì thì lại càng thêm đắc ý.

“Ông nội, cháu đã nói rồi mà, chuyện này tìm bọn nó cũng vô dụng thôi, chỉ là làm cho công ty nhà họ Hàn chúng ta gia nhập hiệp hội thôi mà? Chút chuyện nhỏ đó cháu có thể giải quyết được!”

“Cháu với hội phó Vương Cường của hiệp hội là bạn thân lắm!”

Hàn Kiêu đầy tự tin vỗ ngực mình: “Ông nội, cháu biết ông không tin lời cháu, ngày mai là đại thọ tám mươi của ông mà? Ngày mai cháu sẽ gọi người của hiệp hội tới chúc thọ cho ông!”

“Trong tiệc mừng thọ của ông, cháu sẽ giải quyết luôn chuyện này, chúng ta có song hỷ lâm môn!”

Hàn Kiêu nói vô cùng tự tin, nhưng Hàn Quang Thái cũng không để tâm.

Ông ta hiểu rất rõ con người Hàn Kiêu.

Trong suốt những năm qua, hắn chỉ biết lêu lổng cả ngày, không học vấn cũng chẳng có nghề ngỗng gì.

“Ngọc à, chuyện này cháu có thể giúp đỡ ông nội được không?”

Hàn Quang Thái nhìn Hàn Ngọc với vẻ mặt khẩn cầu.

Thật ra nhờ Hàn Ngọc giúp đỡ chỉ là thứ yếu, ông ta chỉ muốn mượn cơ hội này để nịnh bợ Lục Khải.

Những việc Lục Khải đã làm trong mấy ngày nay ông ta cũng có nghe nói.

Theo ông ta thấy, bầu trời Lâm Thành sắp đổi màu rồi, ông muốn dán chặt nhà họ Hàn vào người Lục Khải.

“Không được!”

Lục Khải chẳng cần suy nghĩ, quyết đoán từ chối thay cho Hàn Ngọc.

“Đi về đi, đừng quấy rầy vợ tôi nghỉ ngơi!”

Giọng Lục Khải lạnh như băng, ra lệnh đuổi khách.

Sau khi Triệu Nhược Hà nghe thấy thế thì suýt chút nữa sợ muốn chết.

Nên biết rằng, đó chính là cơ hội mà bà ta cố gắng tìm về được!

Chỉ có bắt lấy cơ hội này, thì chồng ba ta Hàn Bằng Phi mới có thể được công ty gia đình xem trọng!

“Ngọc, cô mau nói gì đi! Lần này chẳng những giúp ông nội cô mà còn giúp cả bố cô đấy!”

“Trước đó các người có giúp con không?”

Hàn Ngọc nhìn Triệu Nhược Hà với vẻ mặt đầy thất vọng: “Có giúp con gái của con không?”

Giọng Hàn Ngọc không lớn, bình thản hỏi lại một câu khiến Triệu Nhược Hà ngơ ngác, không biết phải nói gì mới đúng.

“Các người không giúp được gì, thì tại sao con phải giúp mọi người cơ chứ?”

Ba năm qua đã giúp Hàn Ngọc nhận ra được rất nhiều điều.

Ha ha ha…

Hàn Kiêu lại cười ha hả như đang chế nhạo…

“Ông nội, cháu đã nói rồi, chuyện này nhà chú hai chẳng thế giải quyết được đâu, bây giờ ông tin chưa!”

“Không phải là Hàn Ngọc không muốn giúp, mà là không có đủ sức để làm, sợ mất mặt xấu hổ mà thôi”.

“Được rồi, ông nội, chúng ta về thôi, ngày mai cháu tìm người của hiệp hội đến chúc thọ ông!”

Nói tới đó, Hàn Kiêu vẫn không quên quay sang nhìn Lục Khải và Hàn Ngọc: “Ngày mai là tiệc mừng thọ của ông nội, mong là chúng mày có thể tới tham gia, dù sao cũng có người của hiệp hội, chúng mày có thể xin họ giơ cao đánh khẽ trong buổi tiệc”.

Hàn Kiêu nói xong bèn đỡ Hàn Quang Thái quay về xe.

“Bố à, bố khoan đi đã, để con bảo con bé Ngọc nó giúp…”

Hàn Bằng Phi vô cùng bất đắc dĩ gọi.

Nhưng Hàn Quang Thái không đáp lời, xe đã lái đi.

Triệu Nhược Hà tức giận tới mức liên tục lắc đầu, giơ tay chỉ vào Hàn Ngọc: “Mày, chính mày đã hại bọn tao thảm quá thảm!”

“Không có bản lãnh thì mày nói thẳng đi? Cứ tỏ vẻ mình hay lắm để làm gì, mày tưởng mình vẫn còn là mợ cả nhà họ Lục hả? Cả công ty cũng sắp phá sản rồi còn làm bộ làm tịch cái gì?”

“Tao nói cho mày biết, chuyện này mày không giúp thì đừng hòng tao cho mày mượn tiền!”

Triệu Nhược Hà bỏ lại những lời đó rồi kéo Hàn Bằng Phi nhanh chóng rời đi.

Nghe những lời mỉa mai của người thân mình, Hàn Ngọc cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Cô không hiểu mình đã làm sai cái gì?

“Đừng suy nghĩ nhiều, vào nhà đi!”

Lục Khải vỗ vai cô, dịu dàng nói.

“Ngày mau có tiệc mừng thọ ông nội, chúng ta có đi không?”

“Tất nhiên là phải đi rồi!"

Ánh mắt Lục Khải lộ vẻ sắc lạnh, trả lời chắc nịch.

“Nhưng mà…”

“Anh sẽ giúp em lấy lại tất cả những gì đã mất!”

“Anh muốn chi bọn họ biết, vợ và con gái anh là người họ chỉ có thế ngước lên nhìn và ngưỡng mộ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.