Chương 26: Có chuyện sao?
“Tôi sai người tổ chức một buổi đấu giá”.
Tôn Trường Lâm tràn đầy tự tin trả lời.
Lưu Chấn và Lý Minh Đạt biểu cảm không được tự nhiên với đáp án này.
“Ông mở đấu giá, Lục Khải sẽ đi?”
“Đương nhiên, trong buổi đấu giá có thứ đồ hắn cảm thấy hứng thú!”
Tô Trường Lâm thừa nước đục thả câu, sải bước đi về xe riêng của ông ta: “Đi đi, đến nhà họ Trương trước, sau đó cùng tham gia buổi đấu giá, có nhà họ Bạch nhúng tay vào, các ông chờ xem kịch vui đi!”
Lưu Chấn và Lý Minh Đạt nhìn thấy Tôn Trường Lâm tự tin như vậy thì không hỏi gì nhiều, lên xe cùng đi về nhà họ Trương.
Cửa biệt thự nhà họ Trương có tám chiếc xe thương vụ đang đỗ, ở phía trên cùng còn có một chiếc Bentley châu Âu.
Trong phòng khách, năm mươi trai tráng mặc Âu phục đeo kính đen, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng xếp hàng.
Một thanh niên mặc áo sơ mi, tóc chải ngược, tay kẹp xì gà, đi tới đi lui.
Hắn chính là cậu hai Bạch Sơn nhà họ Bạch tỉnh lỵ.
“Cô, chuyện này sao không nói cho cháu sớm? Cô xem chú và hai đứa em trai bị bắt nạt thành dạng gì rồi?”
“Dù thế nào mọi người cũng được nhà họ Bạch bảo vệ, nếu không phải truyền đến tỉnh lỵ, mặt mũi nhà họ Bạch để ở đâu đây?”
Bạch Thiên Huệ nghe xong, không nhịn được liếc mắt nhìn Trương Thế Cường.
Bà ta biết, từ trước đến nay Trương Thế Cường không thích dáng vẻ cao cao tại thượng của nhà họ Bạch.
Hơn nữa lần này gọi nhà họ Bạch qua giúp đỡ cũng là chủ trương của bà ta.
“Chú, người ta cũng tặng quan tài cho nhà mấy người rồi, chú cũng kém quá đi”.
“Lần trước không phải cháu đã nói rồi sao? Gặp phải phiền toái, chú cứ mở miệng cầu xin cháu là được”.
Lời của Bạch Sơn khiến tất cả người nhà họ Trương nghe xong đều rất không thoải mái.
“Anh họ, sở dĩ bố em không muốn nói, thật ra là không muốn liên lụy đến nhà họ Bạch”.
Trương Vũ Siêu lên tiếng.
“Là ý gì?”, Bạch Sơn nhíu mày.
“Anh họ, anh đừng nghĩ nhiều, không có ý gì khác, em chỉ là nói thật, người đó rất lợi hại, bố em sợ liên lụy đến mọi người, vì vậy mới không muốn nói”.
“Ý em là nhà họ Bạch bọn anh không giải quyết nổi một nhân vật nhỏ ở Lâm Thành?”
Bạch Sơn mặt đầy ngạo mạn: “Nhớ lấy, mấy người và chúng tôi không giống nhau, chuyện mấy người không giải quyết được, đối với nhà họ Bạch chúng tôi mà nói, dễ như trở bàn tay!”
“Người của một thành phố nhỏ có thể nổi lên sóng to gió lớn gì? Mấy người gọi tên nhãi kia ra, chuyện còn lại để tôi giải quyết”.
Biểu cảm của Trương Vũ Siêu cũng rất không tự nhiên: “Sợ là người đó sẽ không nghe chúng ta”.
“Chuyện này để chú giải quyết!”
Tôn Trường Lâm ở bên cạnh nãy giờ không mở miệng, lúc này lại tràn đầy tự tin nói.
“Chú mở một buổi đấu giá, trong buổi đấu giá có món đồ Lục Khải hứng thú, nhất định hắn sẽ tới!”
“Chỉ cần tên nhóc kia có thể đến là được thôi, ngược lại tôi muốn xem hắn ngông cuồng thế nào!”
Bạch Sơn nói xong, đốt xì gà, hút một hơi, lại nhớ đến gì đó, hắn xoay người nhìn về phía Tôn Trường Lâm.
“Đúng rồi, gọi hết người có mặt mũi ở Lâm Thành đến, để bọn họ thấy được uy phong của nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ!”
“Được, cậu Bạch, tôi đi sắp xếp ngay!”
Tôn Trường Lâm cung kính gật đầu, xoay người ra cửa.
Bạch Thiên Huệ mặt đầy lo lắng đi đến trước mặt Bạch Sơn: “Cháu trai, theo như cô thấy, hay là đừng gọi nhiều người như vậy đến xem, tên nhãi kia là người của Long Môn, rất biết đánh nhau, cô lo…”
Bạch Thiên Huệ nhớ đến dáng vẻ Lôi Thiên Hạo lúc ra tay, bà ta liền sợ hãi.
“Cô, cô ở trong gia tộc nhỏ này lâu quá rồi! Sao cũng trở nên thận trọng như vậy? Một Long Môn thôi mà đã dọa cô sợ thế à?”
“Những thuộc hạ này của cháu đều là cao thủ giải nghệ, thứ bọn họ coi thường nhất chính là đám lính đánh thuê kia, nếu tên nhãi đó không sợ chết, chờ lát nữa có thể luyện tập một chút với thuộc hạ của cháu!”
Bạch Sơn ngạo mạn vặn cổ: “Mấy người lát nữa hãy chờ xem, chỉ cần nói ra mấy chữ nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ, tên nhãi kia sẽ sợ tè ra quần!”
“Chúng ta đi!”
Bạch Sơn dẫn theo năm mươi thuộc hạ, gật gù đắc ý đi ra ngoài biệt thự, vội vàng chạy đến buổi đấu giá.
Sau khi nhìn thấy Bạch Sơn rời đi, Trương Thế Cường chậm rãi đứng dậy, gật đầu với Trương Vũ Siêu, bọn họ cũng lên đường.
Mặc dù ông ta rất không ưa nhà họ Bạch, nhưng so với nhà họ Bạch, ông ta càng muốn khiến Lục Khải chết.
Lúc này Tôn Trường Lâm ngồi trên xe, nhìn thấy Lưu Chấn và Lý Minh Đạt mặt đầy lo lắng, không nhịn được bật cười.
“Đừng lo lắng, tôi liên lạc với Lục Khải, mấy ông nghe cho kỹ!”
Ông ta cầm điện thoại, gọi điện cho Lục Khải, mở loa ngoài.
“Tôi là Lục Khải!”
Điện thoại kết nối, giọng Lục Khải vang lên.
“Lục Khải, tôi là Tôn Trường Lâm, tôi đã mở một cuộc đấu giá, muốn mời anh tham gia”.
“Không có hứng thú!”
Ba chữ đơn giản khiến Lưu Chấn và Lý Minh Đạt có chút tuyệt vọng.
Mà Tôn Trường Lâm lại mở miệng bật cười: “Lục Khải, đừng vội từ chối, có bảo bối anh cảm thấy hứng thú đó!”
“Thứ gì?”
“Đồ khi bố anh còn sống, anh chắc chắn không đến?”
“Gửi thời gian và địa chỉ cho tôi, tôi sẽ qua đó”.
“Được! Vậy tôi chờ anh!”
Tôn Trường Lâm cúp điện thoại, thở dài nhẹ nhõm, lười biếng ngồi xuống.
Ông ta liếc mắt nhìn Lưu Chấn và Lý Minh Đạt, mặt đầy đắc ý: “Sao hả, không lừa các ông chứ? Tên nhãi này tự xưng là đứa con có hiếu, chuyện này hắn không thể không đến”.
“Ông có đồ của Lục Sơn Hà?”, Lưu Chấn có chút bất ngờ.
“Ha ha…”, Tôn Trường Lâm nhún vai cười một tiếng: “Không chỉ mình tôi có, các ông cũng có, tên nhãi này không phải là đứa hiếu thuận sao? Chờ lát nữa tôi xem hắn hiếu thuận thế nào!”
Phòng yến tiệc của khách sạn Thế Kỷ.
Người đông nghịt!
Nhìn thấy nhiều người như vậy, mặt Bạch Sơn lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Hắn rất hưởng thụ cảm giác nổi tiếng được người ta sùng bái.
“Tiểu Tôn, ông nói lát nữa tên nhãi kia sẽ đến buổi đấu giá?”
Bạch Sơn ngông cuồng gọi tên Tôn Trường Lâm lớn hơn hắn cả chục tuổi là Tiểu Tôn.
Trong lòng Tôn Trường Lâm mặc dù khó chịu, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt: “Đúng vậy, cậu Bạch!”
“Vậy tôi nói này, có tôi ở đây, thứ đồ này hắn đừng có hòng! Suy cho cùng nhà họ Bạch không thiếu chút tiền lẻ này!”
Giọng Bạch Sơn rất lớn, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, chen lấn tiến lên chào hỏi, nịnh hót.
Đúng lúc này, Lục Khải và Hắc Vũ coi trời bằng vung sải bước đi vào.
Rất tự nhiên ngồi ở hàng đầu tiên, cũng nhắc nhở Tôn Trường Lâm mau chóng bắt đầu.
Bị Lục Khải coi thường, trong lòng Bạch Sơn hết sức khó chịu.
Tôn Trường Lâm thì thấp giọng an ủi: “Cậu Bạch, bớt giận, kịch hay còn ở phía sau!”
“Nhớ kỹ, thứ đồ đầu giá tên nhãi kia muốn, giá khởi điểm một triệu!”
Bạch Sơn hung tợn mở miệng.
“Được!”
Sau khi Tôn Trường Lâm đồng ý, ông ta cười xấu xa đi lên sân khấu, buổi đấu giá đặc biệt này đương nhiên ông ta muốn đích thân chủ trì.
Ông ta quét mắt nhìn Lục Khải, trong ánh mắt khó che giấu nổi giễu cợt.
Chơi với cậu ấm nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ, anh thắng nổi sao?
Đặc biệt là giá khởi điểm một triệu, tên nhãi Lục Khải này lấy cái gì để chơi?
“Cảm ơn các vị đã nể mặt Tôn mỗ, dù bận rộn nhưng vẫn tới tham gia buổi đấu giá!”
“Vật đấu giá lần này chính là một chén trà!”
Tôn Trường Lâm nói xong liền mở tấm vải che vật đấu giá ra.
“Đây không phải chén trà bình thường đâu, nó là chén trà ba năm trước người giàu nhất Lâm Thành chúng ta - Lục Sơn Hà đã từng uống khi ghé thăm nhà tôi, tôi luôn giữ nó làm bảo bối đến tận bây giờ”.
“Hôm nay con trai của Lục Sơn Hà đã quay về rồi, tôi liền đấu giá bảo bối này, giá khởi điểm một triệu!”
Rào rào...
Nghe thấy giá này, hội trường xôn xao.
Đây không phải đấu giá, quả đúng là lừa gạt!
“Một triệu một trăm ngàn!”
Trong lúc tất cả mọi người còn đang kinh ngạc, Bạch Sơn trong miệng ngậm xì gà, mặt đầy đắc ý giơ bảng đấu giá trong tay, lúc báo giá, hắn còn nghiêng đầu khiêu khích Lục Khải.
Sau khi Bạch Sơn báo giá, toàn thân Lục Khải như lò xo, ánh mắt sắc bén như đao, nhìn thằng vào mắt hắn.
Tất cả mọi người cũng không biết Lục Khải muốn làm gì, hội trường hoàn toàn yên tĩnh.
Bạch Sơn vẫn gác hai chân, dáng vẻ sao cũng được.
“Sao hả? Không chơi nổi? Không chơi nổi thì đừng chơi!”
“Anh nhầm rồi, tôi chỉ nhắc nhở anh, đừng làm nhục người bố đã mất của tôi!”
Lời Lục Khải nói ra không có bất kỳ thay đổi gì về giọng điệu, bình tĩnh không gợn sóng.
“Làm nhục? Tôi làm nhục thế nào?”
Bạch Sơn giang hai tay ra, không ngừng nhún vai.
“Đồ người bố đã mất của tôi từng dùng qua chỉ trị giá một triệu một trăm ngàn?”
Câu trả lời của Lục Khải khiến trong mắt tất cả mọi người lộ vẻ kinh hãi.
“Vậy anh ra giá đi! Tôi theo anh chơi đến cùng!”
Sắc mặt Bạch Sơn không tốt lắm liền đứng dậy, năm mươi hộ vệ sau lưng hắn cũng đứng dậy theo.
“Một trăm triệu!”
Hội trường yên tĩnh.
Bạch Sơn vốn phách lối cũng phải nhíu mày.
Tên nhãi này đúng như lời Bạch Thiên Huệ nói, quả thật rất điên cuồng!
Khi hắn đang không biết làm sao, Lục Khải lại thêm hai chữ.
“Đô la!”
Rít…
Tất cả mọi người không tự chủ được hít một hơi lạnh.
Trước đó bọn họ còn ngây thơ cho rằng, Bạch Sơn hét cái giá một triệu một trăm ngàn đã là giá trên trời rồi.
Nhưng ở trước mặt Lục Khải, giá của Bạch Sơn không đáng nhắc tới.
Bạch Sơn vốn khoe khoang khoác lác, bây giờ dưới cái nhìn soi mói của mọi người, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
“Còn muốn tiếp tục không?”
Lục Khải mở miệng hỏi.
Đối mặt với câu hỏi như vậy, Bạch Sơn không biết nên trả lời thế nào.
Nhà họ Bạch quả thật không thiếu tiền, nhưng cũng không thể để hắn lãng phí như vậy.
“Không chơi nổi thì đừng đi ra để rồi mất mặt!”
Lục Khải nói xong cũng không thèm nhìn tới Bạch Sơn, ánh mắt chuyển qua Tôn Trường Lâm trên sân khấu: “Nhanh lên một chút, đồng ý đi!”
“Tên nhãi, mày điên rồi! Mày biết tao là ai không?”
Lúc Bạch Sơn đang nhếch miệng cười, thuộc hạ của hắn đã đi về phía Lục Khải.
Hắn phải dùng cường thế của mình cứu lại mặt mũi.
“Anh là ai?”
“Thiếu gia nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ!”
Bạch Sơn đi đến trước mặt Lục Khải, năm mươi vệ sĩ vây họ vào giữa.
“Không quen, có chuyện gì không?”
Lục Khải nhẹ giọng hỏi lại như không có chuyện gì xảy ra.
Chương 27: Anh đoán xem?
Không quen?!
Ba chữ đơn giản của Lục Khải đã hoàn toàn giày xéo tôn nghiêm của Bạch Sơn.
Nhà họ Bạch tỉnh lỵ, đây là bảng hiệu chữ vàng của hắn.
Hắn ở tỉnh lỵ đi đâu cũng có thể hoành hành, vậy mà lại bị ngăn cản ở một nơi nhỏ bé Lâm Thành này!
“Nếu như không có chuyện gì thì tránh ra!”
Lục Khải không vui nhìn lướt qua Bạch Sơn.
Đối mặt với sự thúc giục như vậy, Bạch Sơn nhếch miệng.
Mọi người đều đang nhìn!
Hắn nhất định phải dùng cường thế đánh trả!
“Quan tài của nhà họ Trương là mày tặng?”
Bạch Sơn đè nén lửa giận, ngẩng cao đầu, giọng lạnh băng chất vấn.
“Đúng vậy!”
“Người của nhà họ Trương cũng là mày đánh bị thương?”
“Không sai!”
Sau khi trả lời rất thẳng thắn, Lục Khải liếc mắt nhìn Bạch Sơn vài lần: “Anh là chỗ dựa của nhà họ Trương?”
“Xem như mày có chút mắt nhìn, nhà họ Trương do nhà họ Bạch bọn tao che chở!”
“Anh quen Chu Mỹ Liên không?”
“Chưa nghe nói qua!”
Lục Khải lắc đầu có chút thất vọng, ánh mắt liếc qua mấy chục vệ sĩ ở xung quanh.
“Cút đi, tôi không muốn bắt nạt rác rưởi”.
Lục Khải và Hắc Vũ đứng dậy, chuẩn bị đi về phía trước.
Bạch Sơn sắc mặt tái mét, hai tay nắm thành quyền, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Lục Khải trước mặt này còn điên cuồng hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Hắn sải bước về phía bên phải, ngăn cản đường đi của Lục Khải.
“Tên nhãi mày đã ngông cuồng đến vậy, không phải ỷ có Long Môn chống lưng?”
Bạch Sơn tự nhận là nắm rõ trong lòng bàn tay lai lịch của Lục Khải, mặt đầy khinh miệt: “Một kẻ dưới đáy Long Môn có tư cách gì đấu với cậu Bạch tao?”
“Những thuộc hạ này của tao đều coi thường đám lính đánh thuê chúng mày, tất cả đều sẽ bị đánh bay thôi! Bọn họ đều là những cao thủ chính quy đã giải nghệ, hay là tỷ thí một chút?”
Lúc Bạch Sơn nói chuyện còn không ngừng lắc lư người, dáng vẻ chắc thắng Lục Khải.
“Lão đại tôi đã từng nói, đừng bắt nạt rác rưởi”.
Hắc Vũ căm tức nhìn Bạch Sơn.
“Nhưng ông đây thích bắt nạt loại rác rưởi như chúng mày!”
Bạch Sơn chìa tay ra, không chút kiêng kỵ chỉ vào mũi Hắc Vũ.
Lời vừa dứt, vệ sĩ sau lưng Bạch Sơn hùng hổ ép về phía trước.
Bầu không khí kiềm chế và nặng nề.
“Ba mươi giây đếm ngược bắt đầu!”
Lục Khải nghiêng đầu nhìn về Hắc Vũ, hời hợt nói.
“Dạ!”
Hắc Vũ đã không nhịn được từ lâu, sau khi nhận lệnh, anh ta ra tay nhanh như tia chớp.
Mấy vệ sĩ mà Bạch Sơn dẫn theo kia còn chưa kịp định thần đã bị đánh ngã trên đất, không đứng dậy nổi.
“Lão đại, hai mươi sáu giây, hoàn thành nhiệm vụ!”
Hắc Vũ khom người báo cáo.
“Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn!”
Vừa rồi nghe thấy Lục Khải nói ra ba mươi giây, Bạch Sơn còn cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt còn chưa kịp nở nụ cười nào thì đã đứng ngây như phỗng ngay tại chỗ.
Hắn nào có thể ngờ vệ sĩ của mình không chịu nổi một kích.
Lần này, hắn giống như trình diễn thất bại!
“Lôi cái tên họ Bạch này đi, giao cho Lôi Hạo Thiên giam giữ”.
“Điều tra nhà họ Bạch, nếu còn dám đến làm loạn, diệt một gia tộc nhỏ cũng không có gì đáng trở ngại”.
“Dạ!”
Hắc Vũ đáp lại một tiếng, đi về phía Bạch Sơn.
Ừng ực...
Nhìn Hắc Vũ bước đến ngày càng gần, Bạch Sơn đã sợ vỡ mật.
“Mày đừng làm loạn, tao chính là thiếu gia nhà họ Bạch, chúng mày phải nghĩ cho kỹ, đắc tội với nhà họ Bạch tao sẽ có kết cục gì!”
Chuyện đến nước này, Bạch Sơn vẫn đang uy hiếp.
Loại uy hiếp này tái nhợt đầy bất lực.
Giống như đang che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.
“Chỉ là một gia tộc nhỏ bé, diệt thì diệt thôi, có gì phải nói!”
Hắc Vũ xem thường đáp lại, xách quần áo Bạch Sơn, kéo hắn ra ngoài.
“Dừng tay, mày buông tay ra, ông đây…”
Ầm!
Một quyền của Hắc Vũ đã đánh vào huyệt thái dương Bạch Sơn.
Lập tức ngất xỉu.
“Trật tự một chút có phải tốt không!”
Hắc Vũ nói xong liền kéo Bạch Sơn đang ngã tê liệt trên đất đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Sau khoảng hơn mười giây, mọi người mới hoàn hồn.
Mặt mỗi người viết đầy chấn động, nhìn nhau với vẻ vô cùng khó tin.
Ngay cả người nhà họ Bạch, Lục Khải cũng dám đánh!
Hơn nữa, Lục Khải chỉ coi nhà họ Bạch là một gia tộc nhỏ!
Là anh dốt nát?
Hay anh thật sự có thực lực này?
Người của bốn gia tộc lớn Lâm Thành nhìn thấy tất cả những thứ này, bọn họ cũng không dám tin Lục Khải sẽ điên cuồng đến mức như vậy!
Đặc biệt là Trương Thế Cường, ông ta đang dẫn người nhà họ Trương rời khỏi đây trước.
Trương Thế Cường vỗ Bạch Thiên Huệ đang ngẩn người: “Đây chính là nguyên nhân trước đó tôi không muốn thông báo cho nhà họ Bạch, Lục Khải còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của tất cả mọi người”.
“Nhà họ Bạch bị chúng ta làm liên lụy rồi, đi thôi, chúng ta quay về chờ chết!”
Bạch Thiên Huệ toàn thân run rẩy, mắt nhìn về phía Lục Khải, tràn đầy tuyệt vọng.
Lục Khải coi trời bằng vung, bước thẳng lên sân khấu.
“Ông nói đây là chén trà trước kia khi bố tôi còn sống đã từng dùng qua, chứng cứ đâu?”
Tôn Trường Lâm đứng trước mặt Lục Khải có cảm giác thở không nổi.
Chứng cứ? Ông ta thật sự không có!
“Tất cả món đồ đấu giá đều phải chứng minh độ chân thật của nó, ông nói là đồ bố tôi dùng, làm sao tôi tin ông?”
“Ông cảm thấy tiền của tôi dễ bị lừa thế sao? Hay cố ý lừa tôi đến đây?”
Mỗi một câu nói của Lục Khải giống như tảng đá lớn nặng ngàn cân, ép Tôn Trường Lâm không đứng thẳng lưng.
“Lục Khải, anh nói gì thế? Làm sao tôi có thể lừa anh được?”
“Chén trà này thật sự trước kia bố anh đã từng dùng qua rồi, hơn nữa còn nói với tôi ông ta rất thích!”
“Báo mộng nói cho ông?”
Ánh mắt Lục Khải nhìn thẳng vào Tôn Trường Lâm.
“Chút tiền này đối với tôi chẳng tính là gì, nhưng tôi tiêu tiền phải tiêu đúng!”
“Trong ba ngày, tốt nhất chứng minh chén trà này là của bố tôi từng dùng, nếu không sau nhà họ Trương sẽ đến lượt nhà họ Tôn mấy người”.
Lục Khải nói xong liền lấy một tấm thẻ ngân hàng: “Quẹt thẻ, một trăm triệu đô la! Nhớ kỹ, tiền của tôi không dễ cầm đâu!”
Tôn Trường Lâm nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mắt, căn bản không dám chìa tay cầm.
Ông ta liên tục hít thở sâu, cố gắng giữ bản thân mình giữ tỉnh táo.
Lục Khải quả thật rất ngông cuồng, nhưng nghĩ kỹ thì tình cảnh hiện giờ của anh ngày càng tệ!
Trước tiên không cần nói đến hậu quả chọc vào nhà họ Bạch, chỉ cần tất cả những xí nghiệp khác ở Lâm Thành liên hiệp lại đối phó với bọn họ, vậy là có thể khiến công ty mới của anh không chút dễ chịu!
Bây giờ ở xã hội này, tranh đấu chém giết thì có thể làm được chuyện gì lớn?
“Lục Khải, nghe tôi khuyên một câu, đừng như vậy nữa, anh vẫn còn quá trẻ, không hiểu được quy luật và cách chơi của xã hội này đâu”.
“Nếu còn tiếp tục như vậy, anh sẽ bị chúng tôi chơi cho đến chết!”
Tôn Trường Lâm nói xong liền nhìn thẳng Lục Khải.
“Vậy chúng ta nhìn xem ai chết trước!”
Lục Khải vừa dứt lời, chuông điện thoại di động của anh vang lên.
Là Hàn Ngọc gọi đến, anh không có bất kỳ do dự, nhanh chóng bắt máy.
“Ngọc, sao thế?”
“Lục Khải, xảy ra chuyện lớn rồi, anh có thể quay về chút không?”
Xảy ra chuyện lớn?
Nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Hàn Ngọc, nội tâm Lục Khải trầm xuống.
“Ngọc, đừng gấp, từ từ nói, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Em chờ anh về, chờ anh về rồi nói, trong điện thoại nói không rõ!”
“Được, em chờ anh, anh lập tức quay về!”
Lục Khải cúp điện thoại, cau mày nhìn Tôn Trường Lâm: “Là các người giở trò quỷ sau lưng?”
“Anh đoán xem?”, Tôn Trường Lâm cười, nụ cười khỏi phải nói ngông cuồng thế nào, có một loại cảm giác đánh thắng trận dâng lên.
Đối mặt với khiêu khích của Tôn Trường Lâm, Lục Khải lạnh lùng: “Vậy các ông cũng đoán xem, các ông sẽ chết như thế nào!”
Chương 28: Đợi anh lâu lắm rồi đấy!
Giọng điệu vô cùng bá đạo của Lục Khải không chỉ đang uy hiếp Tôn Trường Lâm, mà cũng đang cảnh cáo tất cả mọi người.
Trong lòng mọi người đều bất mãn với sự ngông cuồng của Lục Khải.
Nhưng không có một ai dám thể hiện sự bực tức.
Cho đến khi Lục Khải rời đi, bọn họ mới có cảm giác như trút được gánh nặng.
Lưu Chấn và Lý Minh Đạt lo lắng đi đến bên cạnh Tôn Trường Lâm.
“Ông chắc chắn không vấn đề chứ?”
“Đương nhiên, tôi không tin với sức của một mình cậu ta mà có thể đối phó được với tất cả lực lượng Lâm Thành chúng ta”.
Tôn Trường Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn về hướng Lục Khải rời đi.
“Mục tiêu của chúng tôi là trong vòng ba ngày, đánh sập công ty của cậu ta!”
“Đến lúc đó, chúng ta đợi cậu ta đến cầu xin chúng ta hạ thủ lưu tình!”
Lục Khải rời khỏi nhà hàng, chạy về trang viên nhà họ Lục với tốc độ nhanh nhất.
Khi anh về đến nhà, nhìn thấy Hàn Ngọc đi đi lại lại trong phòng khách với vẻ mặt đầy lo âu.
“Hàn Ngọc, đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Khải lo lắng hỏi.
“Lục Khải, xin lỗi…”
Sau khi Hàn Ngọc nhìn thấy Lục Khải, đôi mày liễu hơi cau lại, vẻ mặt đầy áy náy.
“Đều là người một nhà, có gì phải xin lỗi? Hơn nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, thì đã có anh ở đây!”
Lục Khải cất giọng rất nhẹ rất dịu dàng, khuôn mặt nở nụ cười hiền hòa.
Hàn Ngọc vốn rất bất lực, sau khi gặp được Lục Khải, trong lòng cảm thấy an toàn hơn nhiều.
“Lục Khải, năng lực của em có hạn, làm hỏng chuyện của công ty rồi”.
Hàn Ngọc tự trách cắn đôi môi đỏ, để lại dấu răng có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Em cũng không biết tại sao, tất cả đối tác hợp tác đều chấm dứt hợp tác, không có khách hàng, sản phẩm của chúng ta, không bán ra được, không có nhà cung cấp, chúng ta không thể vận hành bình thường”.
“Trước đó chúng ta đã sản xuất rất nhiều hàng, toàn bộ đều chất đống trong kho”.
Nói xong, khoang mắt Hàn Ngọc đỏ ửng: “Lục Khải, em… rất vô dụng phải không?”
“Em nói gì vậy!”
Lục Khải thấy Hàn Ngọc tự trách đến sắp rơi nước mắt, mỉm cười đưa tay vỗ nhẹ lên trán cô.
“Chỉ chút chuyện nhỏ này à? Anh còn tưởng nghiêm trọng thế nào cơ!”
Lục Khải xoa đầu Hàn Ngọc, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
“Đây là chuyện nhỏ? Còn không nghiêm trọng ư?”
Hàn Ngọc biết Lục Khải đang an ủi mình, nóng lòng đến dậm chân.
“Chuyện này không trách em, vừa nghe là biết có người đang cố ý nhằm vào chúng ta”.
Lục Khải bất giác nghĩ đến Tôn Trường Lâm.
Chắc chắn là ông ta giở trò!
“Hơn nữa, chẳng phải em còn có anh sao?”
Lục Khải tràn đầy tự tin vỗ vai cô: “Hôm nay coi như cho mình nghỉ phép, tin anh đi, ngày mai em đến công ty thì sẽ phát hiện mọi thứ đã trở lại bình thường”.
Đối với câu trả lời nhẹ tựa mây trôi của Lục Khải, Hàn Ngọc tỏ vẻ khó mà tin được.
Cô hiểu rõ tình hình của công ty hơn ai hết, nếu không phải đã không còn cách nào, thì cô cũng sẽ không nói với Lục Khải.
Nhưng Lục Khải lại nói đơn giản như vậy?
“Em không tin hả?”
Lục Khải phát hiện thấy ánh mắt nghi ngờ của Hàn Ngọc, mỉm cười hỏi.
“Em… tin!”
Hàn Ngọc cũng không biết, tại sao mình lại nói vậy.
Tuy cảm thấy rất khoa trương, nhưng lại tràn đầy kỳ vọng với Lục Khải.
Cô cảm thấy ba năm không gặp, trên người Lục Khải có sức hút vô hình, khiến cô tin tưởng không điều kiện.
Có lẽ đây chính là cảm giác an toàn!
Nghe thấy câu trả lời của Hàn Ngọc, Lục Khải cười rất vui vẻ: “Không có mùa đông nào không qua đi, không có mùa xuân nào không đến!”
Khi Lục Khải nói, Lục Viên Hàn vốn đang chơi đùa trong trang viên, nhảy chân sáo đến bên cạnh Lục Khải, ôm chặt Lục Khải, cọ cái đầu nhỏ lên người anh.
“Bố ơi, ở đây thật là vui, mẹ nói sau này con sẽ sống ở đây, thật không bố?”
“Đương nhiên là thật, đã lúc nào mẹ lừa con chưa?”
Lục Khải ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng véo cái má phúng phính của Lục Viên Hàn.
“Tốt quá! Cảm ơn bố!”
Lục Viên Hàn cười đến híp cả mắt thành đường thẳng, thơm Lục Khải một cái.
“Ô, Lục Khải về rồi”.
Đúng lúc Lục Khải cưng chiều nhìn Lục Viên Hàn, một giọng nói đột ngột vang lên từ cầu thang.
Chỉ thấy Triệu Nhược Hà mặc váy ngủ lụa thật, đắp mặt nạ đi xuống.
Sau khi nhìn thấy bà ta, Lục Khải thu lại nụ cười: “Ai cho mẹ đến đây?”
“Hơ, ăn nói với mẹ kiểu gì vậy! Chẳng phải anh đã mua căn nhà này rồi à? Tôi vào ở cũng rất bình thường!”
Triệu Nhược Hà đi đến trước Lục Khải, xoa mặt nạ: “Chuyện của anh, tôi nghe Hàn Ngọc nói rồi, mấy năm nay, anh kiếm được ít tiền phải không, nhưng cũng không thể hoang phí như vậy, tùy tiện mở công ty, có ổn không?”
“Công ty gặp khó khăn đúng không, hay là thế này, tôi ấy à, bán căn nhà ở Kim Hi Phủ đi, cho anh mượn tiền, vượt qua khó khăn!”
“Anh yên tâm, chắc chắn lãi thấp hơn bọn cho vay nặng lãi!”
Triệu Nhược Hà nói xong, trực tiếp cởi giày, khoanh chân dựa lên sofa: “Hai ngươi cũng đừng cảm ơn tôi, ai bảo tôi là mẹ của Hàn Ngọc chứ!”
Bà ta khẽ ngẩng đầu, lướt nhìn Hàn Ngọc một cái: “Hàn Ngọc, đi nấu cơm đi, sau khi nấu xong, nhớ tham gia liên hoan bạn học, cô có mấy bạn học mở công ty, đến lúc đó nhờ họ giúp đỡ”.
“Bố ơi, con không muốn thấy bà ngoại bắt nạt mẹ, con muốn bà ấy về đi!”
Lục Viên Hàn không ngừng lắc cánh tay Lục Khải, chu miệng nói.
“Hơ, đứa con ghẻ này…”
Triệu Nhược Hà còn chưa nói hết, thì nhìn thấy Lục Khải đưa tay chỉ vào bà ta.
Cho dù chỉ là chỉ tay từ xa, bà ta vẫn cảm thấy một luồng áp lực chưa từng có.
“Sau này, con không muốn nghe thấy người nào gọi con gái của con là con ghẻ”.
“Không gọi thì không gọi, một cách gọi thôi, đến mức so đo thế không?”
“Con gái con bảo mẹ về đấy!”
“Lục Khải, anh đừng quá…”
“Mẹ tự đi, hay là đích thân con ra tay?”
Lời vừa được nói ra, Triệu Nhược Hà chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, lạnh sống lưng.
Bà ta nghĩ đến cảnh tượng trong nhà hàng trước đó.
“Tôi có lòng tốt muốn bán nhà giúp anh, anh lại muốn đuổi tôi đi phải không? Được! Tôi cũng sẽ không cho hai người mượn một đồng, đến lúc đó, đừng đến cầu xin tôi, vô ích thôi!”
Triệu Nhược Hà đi lên tầng, thu dọn xong hành lý, tức giận bừng bừng bỏ đi.
“Nghe kỹ đây, sau này không được sự cho phép của con gái con, thì đừng bước vào đây nửa bước, nếu không, con sẽ chặt gãy chân mẹ đấy!”
Lục Khải hét nói với bóng lưng của Triệu Nhược Hà.
Triệu Nhược Hà nghe thấy nửa câu sau, sợ đến hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ra đất, bước thật nhanh, nhếch nhác bỏ đi.
“Tốt quá!”, Lục Viên Hàn nhảy lên, vui vẻ vô cùng: “Không còn ai bắt nạt mẹ nữa rồi!”
Lục Khải cười ôm Lục Viên Hàn: “Sau này, chỉ khi nào cho phép, thì bà ngoại con mới được vào nhà chúng ta!”
“Cả đời con cũng không cho phép bà ấy vào!”, Lục Viên Hàn chu miệng nhỏ, có thể nhìn ra, cô bé ghét Triệu Nhược Hà thế nào.
“Được! Nghe theo con hết!”
Lục Khải ôm con gái đi đến trước mặt Hàn Ngọc: “Em và con gái đi thay quần áo đi, bố con anh cùng em đến tham dự liên hoan bạn học!”
Lục Khải nhớ rất rõ ràng, trước đây Hàn Ngọc rất thích náo nhiệt, hơn nữa cũng có quan hệ rất tốt với bạn học.
Bởi vì anh mà đã ba năm Hàn Ngọc không liên lạc với bạn học, giờ cũng nên đi tụ họp rồi!
“Nhưng…”
Hàn Ngọc còn chưa nói hết, giọng của Lục Khải đã vang lên: “Yên tâm đi, có anh và con gái đi cùng em!”
Khi Lục Khải nói, liền đưa Lục Viên Hàn trong lòng cho Hàn Ngọc: “Mẹ con em đi thay quần áo trước đi, anh đi lấy xe!”
Nói xong, Lục Khải liền đi ra ngoài.
Làm tài xế cho vợ và con gái, anh rất vui lòng!
Khi anh vừa đi ra khỏi biệt thự, một giọng nói quyến rũ êm tai như chuông bạc vang lên: “Cuối cùng anh cũng ra rồi, đợi anh lâu lắm rồi đấy!”
Chương 29: Anh nghe theo em!
Nghe thấy giọng nói này, Lục Khải quay đầu nhìn dò xét.
Chỉ thấy một cô gái trẻ trung mặc chiếc váy suông ngắn liền thân lụa nhẹ màu xanh thẫm, chân đi bốt cao kết hợp một chiếc áo khoác dài màu đen đứng ở một bên.
Người này có ngũ quan tinh tế, thân hình gợi cảm, đối mắt có tình như nước, chiếu trên người Lục Khải như mặt trời ấm áp.
Cùng với nụ cười mê người, cô gái chậm rãi đi đến, hai chân dài thon đứng vắt chéo, hơi nghiêng đầu, vô cùng phong tình chớp đôi mắt đẹp.
“Gặp được anh, tôi rất vui! Không mời tôi vào uống ly rượu sao?”
Cô gái cất tiếng nói, đôi môi đỏ rực khẽ hé mở, đầu lưỡi còn khiêu khích liếm đôi môi căng mọng.
“Chúng ta quen nhau không?”
Tuy ánh mắt của Lục Khải tập trung trên người cô gái, nhưng ánh mắt rất băng lạnh, không có chút rung động.
Tuy người này cũng là một mỹ nữ hiếm có, nhưng trong lòng Lục Khải chỉ có Hàn Ngọc.
“Trước đây không quen, thì chẳng phải bây giờ quen rồi sao!”
“Là duyên phận cho chúng ta gặp đúng người vào đúng thời điểm”.
“Có chuyện gì không? Không có thì mời về cho”.
Nghe thấy Lục Khải không hề động lòng hạ lệnh đuổi khách, cô gái cau mày, bĩu môi.
“Chàng trai, giữa đông giá thế này, anh lại nhẫn tâm đuổi tôi đi thế hả? Tay của đôi cũng đông cứng rồi, hay là anh ủ ấm giúp tôi đi…”
Cô gái cất giọng nũng nịu nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là Bạch Uyển Đình, cô chủ nhà họ Bạch ở tỉnh thành, cũng là chị gái của Bạch Sơn”.
Nói đến đây, cô ta chủ động đưa hai tay ra, muốn để Lục Khải xoa ấm giúp.
Lục Khải nhìn thẳng vào cô ta: “Có chuyện gì thì nói!”
Bạch Uyển Đình không ngờ Lục Khải lại lạnh lùng như vậy.
Phải biết rằng cô ta là đại mỹ nữ nổi tiếng của tỉnh thành, là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông.
Ở tỉnh thành, chỉ cần cô ta chủ động thì không ai không ngã gục.
Nhưng Lục Khải, sao lại giống như tấm sắt vậy?
“Tôi nghe nói em trai tôi ở trong tay anh, tôi cũng biết, chuyện trước đây là em trai tôi không đúng”.
“Cho nên tôi đặc biệt đến tìm anh, nhận lỗi với anh!”
“Sau đó thì sao?”
Lục Khải hơi mất kiên nhẫn hỏi.
“Chỉ cần anh thả em trai tôi thì tôi sẽ cho anh một cơ hội!”
Bạch Uyển Đình vuốt mái tóc đen bóng, quyến rũ đa tình.
“Cơ hội gì?”
“Hẹn hò với tôi, làm bạn trai của tôi!”
Nói đến đây, Bạch Uyển Đình rất chủ động dang rộng đôi tay, muốn ôm Lục Khải vào lòng.
Tuy cô ta nở nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng lại rất phản cảm và chán ghét.
Nhưng với cô ta, chỉ cần cứu được Bạch Sơn ra, bị lợi dụng một chút cũng không sao.
Khi nào về đến tỉnh thành, tiết lộ chuyện Lục Khải là bạn trai mình cho các cậu ấm theo đuổi mình.
Cô ta không tin, Lục Khải có thể chống lại sự trả thù của các cậu ấm đó.
Một nhân vật nhỏ ở một vùng nhỏ thôi, có thể gây lên sóng to gió lớn gì đây?
Đúng lúc cô ta ôm một bụng xấu xa, Lục Khải lùi lại về sau mấy bước.
“Xin cô tự trọng, lập tức biến mất, đứng làm bẩn đôi mắt của tôi”.
Làm bẩn mắt?
Sắc mặt Bạch Uyển Đình sầm lại, nụ cười biến mất.
Đúng là nỗi nhục với cô ta.
“Anh không có hứng với mỹ nữ ư?”
Nghe thấy câu hỏi mang theo cảm xúc của Bạch Uyển Đình.
Lục Khải nhìn cô ta một cái: “Trong mắt tôi, ngoài vợ tôi ra, thì không có cô gái nào là mỹ nữ!”
“Thật không biết cô lấy đâu ra tự tin, cô có thể so được với vợ tôi sao?”
Lục Khải nhìn Hàn Ngọc đã thay xong quần áo, bế con gái đi ra.
Anh đưa ngón tay chỉ vào Hàn Ngọc.
“Nếu nói vợ tôi là thiên nga, thì cô cũng chẳng được tính là con vịt xấu xí!”
“Cho nên, cô đừng tự chuốc nhục vào mình!”
Lời của Lục Khải rất thẳng thắn dứt khoát, đâm một phát thấy máu.
Sắc mặt Bạch Uyển Đình đỏ bừng, không phục ngẩng đầu nhìn sang Hàn Ngọc vừa đi ra khỏi biệt thự.
Cô ta muốn mỉa mai, muốn chế nhạo.
Nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Ngọc, bất kể là dung mạo hay thân hình đều vô cùng hoàn hảo, cô ta cũng không nói ra được lời nào.
Trong lòng có cảm giác tự hổ thẹn không bằng.
“Em trai tôi, anh có thả hay không?”
Bạch Uyển Đình không phục hỏi.
“Không thả!”
“Được! Tôi đã cho anh cơ hội rồi, tự anh không nắm bắt thì đừng trách nhà họ Bạch chúng tôi không khách sáo!”
Bạch Uyển Đình hoàn toàn không còn cao ngạo như lúc trước, tức giận trừng mắt nhìn Lục Khải: “Hy vọng anh có thể chịu được cơn giận của nhà họ Bạch chúng tôi!”
“Đừng làm tôi thất vọng!”
Lục Khải thản nhiên đáp lại một câu.
Hàn Ngọc đi đến bên cạnh Lục Khải, nhìn bóng lưng của Bạch Uyển Đình một cái, hiếu kỳ hỏi: “Cô ta là ai đấy?”
“Anh còn muốn hỏi em đấy!”
Lục Hải đón lấy Lục Viên Hàn từ trong lòng Hàn Ngọc, ôm không nỡ buông tay, cưng chiều hôn mấy cái.
“Hỏi em? Em không quen cô ta!”
Hàn Ngọc hơi khó hiểu.
“Ai bảo em đẹp như vậy? Người ta tìm đến nhà rồi!”
“Người ta quá ngưỡng mộ sắc đẹp của em, đặc biệt đến xin tư vấn, em đẹp như vậy, có phải là có bí quyết gì không”.
Lục Khải vừa nói vừa đi về phía gara: “Sau này anh phải chú ý, không chỉ phải đề phòng đàn ông, mà còn phải đề phòng phụ nữ các em”.
“Chẳng còn cách nào, ai bảo vợ của anh có sức hút lớn như vậy, nam nữ đều đề phòng!”
Nghe thấy lời của Lục Khải, sắc mặt Hàn Ngọc đỏ ửng, cúi đầu xấu hổ như thiếu nữ, nắm chặt nắm đấm, cố ra vẻ tức giận dúi nhẹ nắm đấm vào sau lưng Lục Khải.
“Đáng ghét! Mồm mép tép nhảy, anh học ai đấy hả!”
“Anh có gì nói nấy, làm sao, em còn không cho anh nói thật hả?”
Lục Khải rất tận hưởng thời gian cả nhà bên nhau này.
Cho dù là nói đùa, đấu khẩu, nhưng là thời gian tuyệt với nhất, hạnh phúc nhất.
“Đẹp cái gì chứ! Sắp thành phụ nữ trung niên rồi!”
Tuy Hàn Ngọc nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười mê người, mặc dù cô dùng hai tay ôm mặt, nhưng không thể che đậy niềm vui trong lòng.
Người xưa nói, thiếu nữ trang điểm vì người mình yêu!
Còn Hàn Ngọc, vì vui vẻ, cho nên càng động lòng người.
“Con gái, con xem mẹ con, còn xấu hổ kìa, con mau nói xem, mẹ con có phải là cô gái đẹp nhất trên thế gian không!”
“Không phải!”
Lục Viên Hàn trong lòng rất nghiêm túc lắc đầu.
Đối với câu trả lời này, Lục Khải thật sự không kịp đề phòng.
Anh không ngừng nháy mắt với Lục Viên Hàn.
“Mẹ đã nói, con mới là người đẹp nhất trên thế gian!”
Khi Lục Viên Hàn nói, miệng chu lên, ngẩng đầu, dường như muốn chứng minh bản thân.
Nghe thấy vậy, Lục Khải và Hàn Ngọc quay sang nhìn nhau cười, nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
“Đúng! Con gái bố là đẹp nhất!”
Lục Khải véo má của Lục Viên Hàn: “Nói vậy thì bố là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian rồi, cô gái đẹp nhất là người tình nhỏ của bố, người đẹp thứ hai là vợ của bố!”
“Xem anh kìa!”
Hàn Ngọc đưa tay dí nhẹ vào trán Lục Khải.
“Lục Khải, hay là chúng ta không đi liên hoan bạn học nữa, buổi liên hoan này vừa mới được đề xuất, bây giờ còn chưa có địa chỉ nhà hàng, hay là chúng ta đưa con gái ra ngoài ăn đi!”
“Được, anh nghe theo em!”
Lục Khải nói xong, chủ động mở cửa xe, khẽ cúi người: “Hai vị lãnh đạo, xin mời!”
“Vất vả rồi, Tiểu Lục!”, Hàn Ngọc cười vỗ vai Lục Khải.
“Phục vụ lãnh đạo là vinh hạnh của tôi!”
Lục Khải nói xong, đóng cửa xe, đích thân lái xe.
Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Ngọc, cả nhà Lục Khải đến một nhà hàng không lớn lắm.
Vừa xuống xe, nhân viên phục vụ đã chuẩn bị cho Lục Viên Hàn một đĩa ngô chiên miễn phí.
Lục Viên Hàn rất lễ phép nói cảm ơn xong, liền cười toe toét ăn.
“Lục Khải, còn nhớ nhà hàng này không?”
“Đương nhiên là nhớ, đây là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!”
Lục Khải nhìn xung quanh, trong lòng vô cùng bùi ngùi.
“Xin chào cô Hàn!”
Lục Khải đưa tay ra, nói câu đối thoại khi lần đầu tiên họ gặp nhau.
“Xin chào, anh Lục!”, Hàn Ngọc cũng nhớ như in kết hợp với anh.
Đúng lúc bọn họ chìm đắm trong hồi ức tốt đẹp, một giọng nói đột ngột vang lên: “Ô, chẳng phải là hoa khôi đại học Hàn sao? Đang xem mắt à?”
Chương 30: Tôi không đánh phụ nữ
Trong giọng nói quái dị này có vẻ châm biếm, cũng có chế nhạo.
Chỉ thấy một người đàn ông chải tóc vuốt ngược bóng bẩy, mặc vest đi giày da, cầm túi xách LV, đi đến trước bàn ăn của bọn họ như không hề xa lạ.
“Vương Cường? Sao anh lại ở đây?”
Nhìn thấy người này, Hàn Ngọc bất ngờ gọi ra tên của anh ta.
Đây là bạn học cấp ba của cô, bây giờ nghe nói là ông chủ một công ty, phó hội trưởng của hiệp hội doanh nhân Lâm Thành!
Nói một cách nghiêm túc, công ty Vương Cường có thể làm được đến lớn mạnh, vẫn phải cảm ơn Hàn Ngọc.
Năm đó khi Vương Cường kinh doanh bước đầu, Hàn Ngọc là mợ chủ nhà họ Lục, nghĩ đến mọi người đều là bạn học, bất luận là vốn hay tài nguyên, đều cung cấp không ít.
Lúc đó, Vương Cường gặp được Lục Khải và Hàn Ngọc, đúng là còn khách sáo hơn gặp bố mẹ đẻ, mỗi dịp ngày lễ ngày tết, cách ba đến năm hôm đều tặng quà cho họ.
Nhưng từ sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện, Vương Cường biến mất vô tăm vô tích.
Trước đây khi Hàn Ngọc sa sút, gọi điện cho anh ta, anh ta cũng không nghe máy.
“Đúng là cô rồi! Các bạn học đang ở phòng bao bên trong đấy, sao cô lại ở bên ngoài hẹn hò? Tôi nghe nói chẳng phải cậu Lục quay về rồi sao? Hay là cô hẹn hò với tôi đi, tôi không chê cô đâu!”
Vương Cường nói rất thẳng thắn, cao cao tại thượng, đầy vẻ bố thí trong lời nói.
“Đại hoa khôi Hàn, nói thật, cô đừng hẹn hò nữa, có mấy bạn học cũ bây giờ sống rất tốt đều độc thân, bọn họ đều nhớ nhung cô rất lâu rồi!”
“Vương Cường, anh đừng ăn nói linh tinh, Lục Khải đang ở đây đấy!”
Hàn Ngọc không ngờ, liên hoan bạn học cũng đặt ở nhà hàng này.
Sớm biết thì đã không đến đây.
Cô không muốn tham gia liên hoan bạn học, chính vì sớm đã nhìn rõ tất cả, không muốn để Lục Khải và bọn họ xảy ra tranh chấp.
Đúng là càng lo lắng việc gì thì sẽ xảy ra việc đó!
“Ô, cậu Lục! Thì ra vợ chồng hai người đang hẹn hò! Hiểu lầm, hiểu lầm!”
Vương Cường híp mắt nhìn Lục Khải, tuy miệng nói xin lỗi, nhưng lại ngẩng đầu ưỡn ngực, diễu võ giương oai theo bản năng.
Không bắt tay với Lục Khải, cũng không mời Lục Khải hút điếu thuốc.
“Cậu Lục, nhìn anh thế này, mấy năm nay vất vả lắm phải không, nghe nói anh muốn khởi dậy, mở một công ty, nhưng bây giờ gặp rắc rối phải không!”
“Anh muốn nói gì?”
Lục Khải đã nhìn đủ vẻ giả tình giả nghĩa của Vương Cường, lạnh giọng hỏi.
“Cậu Lục, mấy năm không gặp, tính khí vẫn không thay đổi nhỉ! Trước đây hai người cũng giúp tôi rất nhiều, bây giờ hai người gặp rắc rối, đương nhiên tôi sẽ không thấy chết mà không cứu!”
“Vừa hay trong phòng bao còn có mấy bạn học cũ cũng mở công ty, hay là chúng ta đi vào, để mọi người cùng nghĩ cách?”
“Không cần đâu…”
“Được!”
Hàn Ngọc và Lục Khải cùng lên tiếng.
Hàn Ngọc muốn từ chối.
Nhưng Lục Khải lại sảng khoái đồng ý.
Anh đồng ý chỉ là muốn xem những kẻ vong ơn phụ nghĩa này muốn làm gì.
Cô từ chối, không phải là không muốn giải quyết vấn đề, mà là lo sợ Lục Khải xảy ra mâu thuẫn với bọn họ.
Lục Khải một tay dắt Hàn Ngọc, một tay dắt Lục Viên Hàn: “Yên tâm, có anh đây!”
Vương Cường thấy vậy, nheo đôi mắt thành hai đường khe: “Cậu Lục, xin mời! Anh yên tâm, có tôi ở đây, bảo đảm giúp anh giải quyết vấn đề!”
“Hơn nữa, cho dù tạm thời không giải quyết được, ăn uống miễn phí một bữa cũng không tệ mà, dù sao bây giờ tình hình kinh tế của hai người rất căng thẳng, đừng tiêu tiền bữa bãi thì hơn”.
Vương Cường nói xong, vốn không nhìn Lục Khải, hiên ngang đi vào trong phòng bao.
“Trong mấy năm anh không ở đây, bạn học cũ của em đều nói chuyện với em bằng giọng điệu này à?”
Lục Khải nghiêng đầu dịu dàng nhìn Hàn Ngọc.
“Không có, bọn họ đều rất tốt với em”.
“Không phải đâu bố!”, Lục Viên Hàn chu môi: “Mẹ ơi, mẹ từng bảo nói dối là không đúng”.
“Viên Hàn!”
Hàn Ngọc trừng mắt nhìn Lục Viên Hàn một cái.
Lục Viên Hàn sợ đến áp đầu vào chân Lục Khải.
“Được, bố biết rồi!”
Lục Khải thản nhiên nói một câu, nhưng không thể che đậy lửa giận trong lòng anh.
Vương Cường đi phía trước, đẩy mở cửa phòng bao, vỗ tay: “Thưa các bạn học, đoán xem, ai đến đây!”
“Tổng giám đốc Vương, có phải tìm chị dâu cho chúng tôi không?”
“Tổng giám đốc Vương, đừng thừa nước đục thả câu nữa, bạn học chúng ta đến đông đủ rồi, anh bảo chúng tôi đoán thế nào!”
Vương Cường vẫy tay với Lục Khải và Hàn Ngọc, ra ý bảo họ đi vào.
“Tôi xin long trọng giới thiệu với mọi người, mợ chủ nhà họ Lục, đại hoa khôi Hàn!”
“Và một người lợi hại hơn, Lục Khải, cậu chủ nhà họ Lục!”
“Mọi người vỗ tay hoan nghênh!”
Tuy Vương Cường bảo mọi người vỗ tay, nhưng không có ai phối hợp, cả phòng bao chìm vào tĩnh lặng.
Khuôn mặt mỗi một người đầy vẻ kinh ngạc.
Qua mười mấy giây, một tràng tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất khiến mọi người định thần lại.
Một cô gái trang điểm lộng lẫy ngồi trước bàn ăn tươi cười đi đến bên cạnh Hàn Ngọc, rất thân thiết khoác tay cô.
“Hàn Ngọc, mấy năm không gặp, cô vẫn đẹp như vậy!”
“Tôi đã nghe nói chuyện của cô rồi, được biết mấy năm nay cô sống rất khổ sở, tôi yên tâm rồi!”
Người này tên là Diêu Đinh Linh, từ khi còn đi học đã vô cùng ghen ghét đố kỵ Hàn Ngọc.
“Hàn Ngọc, cô đẹp như vậy, sao có thể mặc trang phục thế này chứ? Thế này đi, mấy ngày nữa tôi đưa ít quần áo đến cho cô nhé, những bộ đồ đó đều rất rẻ, một chiếc chỉ mấy ngàn, cô chịu khó mặc, dù sao tôi cũng không thích, trong mắt tôi chỉ là rác rưởi”.
Đôi mày kiếm của Lục Khải dựng ngược lên, nhưng anh vẫn chưa lên tiếng, giọng của Vương Cường đã vang lên: “Đinh Linh, đều là bạn học cũ, đừng như vậy!”
“Hôm nay đại mỹ nữ Hàn đến là muốn nhờ chúng ta giúp đỡ”.
“Công ty mới nhà họ Lục, bây giờ gặp khó khăn, là bạn hoc cũ, chúng ta không thể nào coi như không nhìn thấy chứ, đúng không!”
“Chúng ta ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện!”
Vương Cường nói xong, bèn ra ý bảo mọi người ngồi xuống.
Đúng lúc này, bạn học nam Trâu Vân Long mặc áo sơ mi đứng lên, rót năm ly rượu.
“Chúng ta đừng vừa ăn vừa trò chuyện, không đủ chỗ ngồi! Ngay từ đầu đã không nghĩ đại mỹ nữ Hàn sẽ đến tham dự liên hoan!”
“Cô ta đã đến cầu xin chúng ta, thì theo quy tắc của chúng ta, uống rượu giao bôi với tôi, một ly một trăm ngàn!”
“Có thể uống bao nhiêu ly, tôi sẽ cho cô vay bấy nhiêu!”
Trâu Vân Long tỏ vẻ mặt nghiêm túc, không hề che đậy ánh mắt hèn hạ.
Anh ta nhòm ngó Hàn Ngọc đã lâu, tuy cô đã kết hôn, nhưng lợi dụng một chút vẫn được.
Còn về Lục Khải bên cạnh, anh ta vốn không coi ra gì.
Nhà họ Lục đã không còn, Lục Khải chẳng là cái thá gì!
Hàn Ngọc từng nghĩ các bạn học sẽ nhằm vào mình, nhưng không ngờ bọn họ lại quá đáng như vậy!
Trong mắt những người này, mình vốn không phải là bạn học của họ, mà là đồ chơi, gái tiếp rượu trên bàn rượu…
“Vân Long, sao lại không đủ chỗ ngồi? Hàn Ngọc được tổng giám đốc Vương đưa đến, chốc nữa ngồi trên người tổng giám đốc Vương vậy!”
Diêu Đinh Linh cất giọng quái dị nói: “Còn cậu Lục, không phải là bạn học của chúng ta, thì để anh ta đứng bên cạnh”.
Bốp!
Vừa dứt lời, một tiếng bạt tai giòn tan vang lên.
Lục Khải không nhịn nổi việc Diêu Đinh Linh liên tục sỉ nhục!
Diêu Đinh Linh trước đó vô cùng sôi nổi, trực tiếp bị đánh ngã dưới đất.
Khuôn mặt sưng vù, máu tươi chảy ra từ khoang miệng và khoang mũi, và bị ù tai đến nhức tai.
“Anh… anh dám ra tay đánh người?”
Diêu Đinh Linh không ngờ Lục Khải sẽ ra tay, cô ta gầm rít từ trong họng với vẻ nhếch nhác.
“Tôi không đánh phụ nữ, nhưng tôi đánh súc sinh!”