Chiến Thần Vô Song

Chương 16-20




Chương 16: Hoàn thành thuận lợi

“Căn cứ địa ở Long Môn ạ”, Hắc Vũ giảm tốc độ xe, trong lúc nói không kìm được mà quay đầu nhìn Lục Khải.

Sau khi nghe xong, Lục Khải có chút bất ngờ, nói: “Hắn đến đó làm gì?”

“Nhà họ Trương có dự trữ một lô thuốc cầm máu đặc hiệu quy mô lớn, họ muốn hợp tác với chúng ta”.

“Vậy sao?”, Lục Khải cười tỏ vẻ thú vị.

“Long Hồn! Tôi sẽ liên hệ với phía hậu cần Lôi Hạo Thiên để anh ta ngừng vụ hợp tác lần này ngay lập tức”.

“Tại sao phải dừng?”

Hắc Vũ vừa lấy điện thoại ra thì nghe thấy Lục Khải tự tin nói: “Thông báo cho Lôi Hạo Thiên đích thân phụ trách lần hợp tác này, liên hệ với các báo lớn để tập trung đưa tin về vấn đề này”.

“Càng nhiều người biết thì càng tốt”.

Nghe thấy quyết định của Lục Khải mà Hắc Vũ lộ ra vẻ mặt khó tin.

“Long Hồn! Làm như vậy thì sẽ chỉ khiến nhà họ Trương càng hống hách hơn thôi”.

“Như vậy không tốt hơn sao? Trèo càng cao thì ngã sẽ càng đau”, lời nói vừa dứt thì nụ cười trên mặt Lục Khải lập tức biến mất.

“11h đêm nay sẽ lấy giả làm thật”, Lục Khải nhấn mạnh từng câu từng chữ, âm thanh không lớn nhưng khí thế ngút ngàn.

Đến lúc này Hắc Vũ mới hiểu được.

Kế sách này theo kiểu ‘giả vờ tha để bắt thật’.

Ánh mắt Hắc Vũ nhìn về phía Lục Khải toàn là sự sùng bái. Chỉ một chiêu đơn giản mà đã có thể ép nhà họ Trương vào đường cùng.

“Vâng! Tôi sẽ đi thông báo ngay”.

Hàn Ngọc ngồi ở bên cạnh nghe thấy hết cuộc đối thoại của họ. Trên mặt cô không có vẻ vui mừng mà toàn là sự lo lắng: “Lục Khải! Lôi Hạo Thiên mà các anh nói đến, liệu có nghe lời của anh không?”

“Chị dâu à, cả Long Môn có ai dám không nghe lời Long Hồn đâu?”, Hắc Vũ quay đầu lại nói với giọng chắc chắn.

“Rốt cuộc Long Môn làm cái gì vậy?”

Đứng trước câu hỏi này, Lục Khải nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào.

“Sau này em sẽ biết cả thôi”.

Nói xong câu này thì họ đã đến cổng bệnh viện.

Hàn Ngọc gật đầu với Lục Khải, cô xuống xe đi vào trong.

“Ngọc! Sáng mai anh sẽ đợi em ở khuôn viên nhà họ Lục”.

“Vâng, em sẽ đến”.

Lục Khải nhìn theo đến khi Hàn Ngọc đi vào trong bệnh viện thì anh mới bảo Hắc Vũ lái xe rời đi.

“Ngày mai nhớ chuẩn bị ít nến và hương”.

“Long Hồn! Anh định…”.

“Ngày mai nhà họ Trương sẽ bị diệt”.

“Vâng!”

Lúc này cửa lớn của Long Môn nguy nga tráng lệ, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi nhuốm thêm màu vàng ươm như tăng thêm phần nào kỳ bí.

Trương Vũ Siêu là cậu chủ cả của nhà họ Trương, lúc này hắn ta dẫn theo hai thuộc hạ đến đây.

Họ vừa đến cổng thì Lôi Hạo Thiên- một trong những thân tín của Lục Khải và cũng là người phụ trách bên hậu cần, đích thân ra ngoài đón tiếp.

Nhìn thấy Lôi Hạo Thiên, Trương Vũ Siêu cảm thấy mình được coi trọng nên cất bước lên phía trước rồi bắt tay hàn huyên vài câu.

Một kẻ thì cố ý nịnh bợ, còn một người cố ý đón nhận, khiến người ta có cảm giác ‘lúc này mới gặp được nhau là quá muộn’.

Trương Vũ Siêu cảm thấy vô cùng vui mừng với thái độ nhiệt tình của Lôi Hạo Thiên. Theo như hắn ta thấy thì lần hợp tác này với Long Môn chắc chắn được 90% rồi.

Chỉ cần hợp tác được với Long Môn thì nhà họ Trương sẽ như có được bước đột phá lớn.

Thời đại bốn gia tộc lớn ở Lâm Thành sắp qua đi rồi, chủ nhân của Lâm Thành sau này sẽ chỉ có một mình nhà họ Trương thôi.

Còn Lục Khải kể cả có năng lực đến đâu thì sao đánh lại được cả Long Môn?

Lúc Trương Vũ Siêu vui mừng khôn xiết thì Lôi Hạo Thiên mời hắn ta đi đến phòng họp của Long Môn.

Hai người đã có cuộc trò chuyện bí mật chưa đến hai mươi phút.

Cả quá trình diễn ra thuận lợi khiến Trương Vũ Siêu cảm thấy không thể tin nổi.

Lôi Hạo Thiên đồng ý hợp tác với nhà họ Trương, hơn nữa giá thu mua còn cao gấp đôi so với trên thị trường.

“Anh Lôi! Cảm ơn anh đã tin tưởng nhà họ Trương chúng tôi, sáng sớm mai chúng tôi sẽ cho người chở hàng đến”.

“Cậu Trương không cần chở hàng đến đâu. Lần đầu hợp tác mà, ngày mai tôi sẽ đích thân dẫn người đến lấy hàng, nhân tiện đưa cậu về Lâm Thành luôn. Vừa hay trên đường đi tôi cũng còn nhiều lời muốn nói với cậu”, Lôi Hạo Thiên xưng hô thân mật với Trương Vũ Siêu.

“Vậy thì cảm ơn anh quá, có thể đi cùng đường với anh Lôi thì đúng là vinh hạnh lớn nhất của tôi”, Trương Vũ Siêu giơ hai tay lên, nói với tâm trạng vui mừng.

Lôi Hạo Thiên cười rồi cùng hắn ta đi ra khỏi phòng họp.

Lúc này ở bên ngoài phòng họp đã có rất nhiều phóng viên của các báo đài đứng đợi. Họ tranh nhau chụp ảnh rồi đưa tin thật nhanh.

Thông tin nhà họ Trương ở Lâm Thành hợp tác với Long Môn phủ sóng khắp nơi và lan truyền nhanh chóng.

Sau khi phóng viên phỏng vấn xong thì Lôi Hạo Thiên sắp xếp Trương Vũ Siêu nghỉ ngơi ở phòng của khách quý.

Khi Lôi Hạo Thiên đi ra khỏi phòng thì lập tức thu lại nụ cười rồi sắp xếp những chuyện mà Lục Khải dặn dò.

Sau khi làm xong tất cả, Lôi Hạo Thiên nhìn vào phòng mà Trương Vũ Siêu đang ở rồi hừ lạnh một tiếng, nói: “Đúng là ngu xuẩn”.

Trương Vũ Siêu ở trong phòng mà không hề hay biết mình đã rơi vào bẫy. Hắn ta vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng, đi tắm rồi mặc áo ngủ, dựa vào ghế sofa gọi điện thoại cho bố mình.

“Vũ Siêu! Tình hình chỗ con thế nào rồi?”

“Bố à, bố xem tin tức chưa? Nhà họ Trương chúng ta nổi tiếng rồi, tất cả đều thuận lợi bố ạ”, lúc Trương Vũ Siêu nói còn gác hai chân lên bàn trà rồi lắc lư vài cái, nói tiếp: “Lôi Hạo Thiên nói chuyện với con hợp lắm, nói chuyện nhẹ nhàng là đã xong rồi”.

“Con còn nghi ngờ hắn ‘yêu’ con mất rồi. Ngày mai hắn còn chủ động đưa con về Lâm Thành nữa cơ”.

Đầu dây bên kia là Trương Thế Cường- bố của Trương Vũ Siêu cũng thở phào một cái. Trong lòng ông ta hiểu rõ, có thể kết nối quan hệ với Long Môn là điều vô cùng quan trọng với nhà họ Trương.

“Bố luôn túc trực em trai con ở bệnh viện nên chưa có thời gian xem tin tức. Chỉ cần thuận lợi là được. Phải rồi, con có nghe được thông tin gì của Lục Khải ở Long Môn không?”

“Sao có thể có thông tin của hắn ạ? Con toàn tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao của Long Môn thôi”.

“Thằng Lục Khải chẳng qua cũng chỉ là binh sĩ cấp thấp”.

“Bố cứ yên tâm đi, sáng sớm mai con về Lâm Thành rồi, đến lúc đó con sẽ bảo Lôi Hạo Thiên đến cùng với con, con không tin thằng Lục Khải còn dám hống hách trước mặt Lôi Hạo Thiên”.

“Lôi Hạo Thiên sẽ nghe lời con sao?”

“Dựa vào mối quan hệ này giữa con và hắn thì nếu con mở miệng là hắn đồng ý ngay thôi mà”.

“Tốt lắm! Vậy thì bố đợi ngày mai con về. Vất vả cho con rồi”.

“Bố nói gì vậy, đây là việc con nên làm mà. Bố cũng nghỉ sớm đi, ngày mai con sẽ báo thù cho em trai”, Trương Vũ Siêu cúp điện thoại rồi đứng dậy đi đến ban công, trên mặt nở nụ cười ngắm nhìn cảnh đêm ở Long Môn, tự nhủ: “Lục Khải à Lục Khải, ngày mai tao sẽ cho mày giống bố mày, chết không toàn thây”.

Trong lúc hắn ta đang lẩm bẩm một mình thì hắn ta nhìn thấy một chiếc máy bay vận chuyển cất cánh trên bầu trời đêm.

“Không hổ danh là Long Môn, cái gì cũng có, đúng là danh bất hư truyền”.

Hắn ta khen ngợi một câu rồi quay về phòng, nhàn rỗi bật ti vi lên xem.

Một tiếng sau chiếc máy bay vận chuyển đó đã hạ xuống Lâm Thành.

Do cách mặt đất rất cao nên người ở bên dưới không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Sau khi đến được khu vực đã định, cửa cabin mở ra, hai mươi thành viên Long Môn đeo dù nhảy ra khỏi cabin rồi bắt đầu nhảy dù từ trên cao với độ khó cực cao.

Họ bí mật đến kho hàng của nhà họ Trương…

Chưa đầy mười phút, hành động kết thúc. Hai mươi thành viên Long Môn cũng biến mất trong màn đêm.

Lúc này ở trong khuôn viên của nhà họ Lục ở Lâm Thành, đồ gia dụng mà Lục Khải đặt cũng đã đến.

Những đồ này giống y với đồ dùng trước đây của anh.

Sau khi những đồ này được bố trí ngay ngắn ở vị trí theo trí nhớ của anh thì anh đích thân lau những dụng cụ đó. Anh nhìn tất cả những thứ quen thuộc trước mặt mà có cảm giác buồn và cũng có chút hoài niệm.

Lúc này chuông điện thoại vang lên dồn dập làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Anh đặt khăn tay xuống, nghe thấy điện thoại: “Nói đi!”

“Báo cáo Long Hồn! Hành động ‘lấy giả làm thật’ đã hoàn thành thuận lợi”.

Chương 17: Đúng lúc đang thiếu người

“Được! Mọi người vất vả rồi”, Lục Khải nói xong rồi cúp điện thoại, sau đó lại tiếp tục lau đồ.

Đến đêm, sau khi tất cả đều lau chùi xong thì anh mới đi nghỉ.

Sáng sớm hôm sau, tất cả các gia tộc ở Lâm Thành đều nhận được thư mời của Lục Khải. Mọi người đều thấy bất ngờ, không ngờ cậu chủ nhà họ Lục vẫn còn sống, hơn nữa còn tuyên bố sẽ gây dựng lại gia tộc.

Đám người này không có ai ngoại lệ, tất cả đều đến tham dự bữa tiệc. Nhưng họ không đến chúc mừng mà đến ‘xem kịch’.

Lục Sơn Hà còn không giữ được nhà họ Lục, vậy thì một người trẻ tuổi như Lục Khải thì lấy gì để dựng lại?

Họ đều rất tò mò, Lục Khải hôm nay có giống như bố anh, bị dồn vào đường cùng và chết không toàn thây?

Trương Thế Cường- gia chủ nhà họ Trương cũng nhận được thư mời của Lục Khải. Nhưng thư mời của ông ta có chút đặc biệt.

“Xin chào ông Trương Thế Cường, tôi là Lục Khải của nhà họ Lục, con trai Lục Sơn Hà. Hôm nay tôi đặc biệt chọn ngày lành tháng tốt để lấy một trăm sáu mươi mạng nhà họ Trương làm vật tế cho bố tôi. Vì vậy, đặc biệt mời ông trưa nay đến khuôn viên nhà họ Lục thảo luận một số việc”.

“Lục Khải, trân trọng kính mời”.

Nhìn thấy nội dung trên thư mời mà Trương Thế Cường tức đập bàn, lửa giận ngút trời.

“Đúng là kẻ không biết trời cao đất dày là gì. Muốn lấy mạng một trăm sáu mươi người của nhà họ Trương ư? Đúng là vọng tưởng”.

Trương Thế Cường vẻ mặt hung hãn nhìn quản gia, nói: “Thông báo cho mười tám La Hán lập tức tập hợp, cùng tôi đi đến khuôn viên nhà họ Lục, tôi phải dạy dỗ cho thằng khốn đó một trận”.

Mười tám La Hán ở đây chính là những vệ sĩ được nhà họ Trương bỏ ra số tiền lớn để bồi dưỡng.

Họ được coi là ‘những chiến binh bất bại’ ở Lâm Thành, có công giúp nhà họ Trương rất nhiều.

Năm phút sau Trương Thế Cường dẫn theo mười tám La Hán đến thẳng khuôn viên nhà họ Lục.

Lúc này Lục Khải đang ăn sáng trong khuôn viên đó, Hắc Vũ sầm mặt chạy đến nói: “Long Hồn! Gia chủ nhà họ Trương dẫn người đến xin gặp”.

Lục Khải nhìn thời gian thì mới là chín giờ, cách thời gian bắt đầu bữa tiệc tận hai tiếng hơn.

“Ông ta đến sớm thì cho ông ta cút đi, đúng mười hai giờ mới tiếp”.

“Vâng!”

“Đợi đã! Nếu còn có việc khác thì bảo ông ta đợi ở bên ngoài, đợi tôi ăn sáng xong rồi tính tiếp”, Lục Khải gọi Hắc Vũ lại rồi căn dặn.

“Tuân lệnh! Tôi sẽ đi ngay”, theo như Hắc Vũ thấy, Long Hồn làm như này đã là rất nể mặt rồi.

Có thể có tư cách đợi Long Hồn là một vinh hạnh rất lớn.

Lục Khải lại ung dung ăn sáng. Năm phút sau, anh dùng khăn giấy lau miệng, chậm rãi đứng lên rồi đi ra bên ngoài.

Lúc anh đi đến cửa thì nhìn thấy Hắc Vũ và Trương Thế Cường đứng đối mặt với nhau. Còn ở dưới đất là mười tám người mặc áo đen nằm bò ở đó kêu gào. Còn sắc mặt Trương Thế Cường khó coi cực độ.

Ông ta vốn muốn để mười tám La Hán đến xử lý Lục Khải nhưng ai ngờ, chưa đầy một phút mà mười tám La Hán mình luôn tự hào nhất lại nằm hết trên đất.

Lục Khải đi đến bên cạnh Hắc Vũ, chỉ vào những người ở dưới đất, hỏi: “Mất bao nhiêu giây?”

“Ba mươi sáu giây ạ”, Hắc Vũ dõng dạc đáp.

“Đối phó với đám rác rưởi này, nếu lần sau mà vượt quá ba mươi giây thì đừng xưng là người của tôi nữa”.

“Xin lỗi anh, khiến anh mất mặt rồi”, Hắc Vũ với vẻ mặt áy náy, khom người 90 độ nói với Lục Khải.

Nghe thấy cuộc đối thoại của họ mà Trương Thế Cường cảm thấy có một nỗi sỉ nhục cực lớn.

Mười tám La Hán này là những vệ sĩ lợi hại nhất của nhà họ Trương nhưng trong miệng của Lục Khải thì họ lại biến thành lũ rác rưởi.

“Ông Trương! Trên thư mời đã viết rất rõ ràng là bữa tiệc bắt đầu lúc mười hai giờ, sao ông đã vội đến nộp mạng vậy?”, Lục Khải sầm mặt lại, sắc mặt lạnh băng.

“Lục Khải, anh… Đừng có quá đáng. Chẳng qua là anh cậy mình là người của Long Môn chứ gì? Đã nghe đến tên Lôi Hạo Thiên chưa? Là anh trai của con tôi đấy. Nếu như anh không muốn bị Long Môn khai tử thì hãy ngoan ngoãn xin lỗi tôi đi”.

“Tôi nói cho anh biết, đợi khi Lôi Hạo Thiên đến đây thì đến cả Tô Thế Vinh cũng không cứu nổi anh đâu”.

“Anh có thể tổ chức bữa tiệc ở đây chẳng qua là Tô Thế Vinh thương hại anh nên cho anh mượn tạm chỗ này chứ gì?”

“Anh nghĩ kỹ xem, Tô Thế Vinh sẽ vì anh mà đắc tội với lãnh đạo cấp cao của Long Môn không?”

Bốp…

Trương Thế Cường vừa nói xong thì đã bị Hắc Vũ tát bốp một cái khiến ông ta đờ người ra.

“Ai cho ông nói?”, Hắc Vũ lớn tiếng quát: “Đã nói là mười hai giờ đến, ông nghe không hiểu tiếng người à?”

Mặt Trương Thế Cường sưng vù lên, miệng còn không ngừng chảy máu. Ông ta vô cùng phẫn nộ nhưng không dám thể hiện ra.

Theo như ông ta thấy, việc ông ta có thể làm duy nhất lúc này đó là nhẫn!

Chỉ cần đợi con trai Trương Vũ Siêu quay về thì mọi chuyện sẽ ổn.

Nghĩ đến đây, Trương Thế Cường hít một hơi thật sâu rồi nhìn Lục Khải và Hắc Vũ với ánh mắt phẫn nộ.

“Được! Được lắm! Hi vọng lát nữa các người vẫn có thể ngông cuồng được như này”.

“Đến lúc đó, kể cả các người có khóc mà cầu xin thì cũng vô dụng”, nói xong những lời này, Trương Thế Cường xoay người định lái xe rời đi.

“Tôi có nói là cho ông đi không?”, giọng nói của Lục Khải chậm rãi vang lên.

Trương Thế Cường nghe thấy lời này thì toàn thân run rẩy, tóc tai dựng đứng cả lên.

“Anh còn muốn làm gì nữa?”

“Tôi muốn hỏi ông một chuyện, ông có biết Chu Mỹ Liên không?”, lúc Lục Khải nói câu này thì hai mắt anh nhìn thẳng vào Trương Thế Cường.

Trương Thế Cường bị nhìn như vậy nên toàn thân thấy không được tự nhiên cho lắm.

“Tất nhiên là biết, đó là mẹ kế của anh mà?”

“Ông có biết hiện giờ bà ta ở đâu không?”

“Mẹ kế của anh ở đâu thì sao tôi biết được? Muốn biết thì đi mà hỏi bố anh”.

Nghe thấy vậy, Lục Khải liên tục lắc đầu, nói: “Tôi đã cho ông cơ hội rồi nhưng ông lại không biết quý trọng”.

“Anh đang nói cái quái gì vậy, tôi nghe chả hiểu câu nào hết”, Trương Thế Cường quắc mắt nhìn một cái rồi lại xoay người đi.

“Nếu đã đến rồi thì đừng có đi. Ở lại giúp việc đi, vừa hay đang thiếu người”.

“Hắc Vũ! Anh sắp xếp đi!”, Lục Khải nói xong thì đi ra bên ngoài.

“Vâng!”, Hắc Vũ cung kính đáp.

“Lục Khải! Đừng có ức hiếp người quá đáng. Tôi là gia chủ của nhà họ Trương đấy, anh lại bắt tôi đến giúp việc ư?”

“Tôi nói cho anh biết, giờ anh càng quá đáng thì lát nữa anh chết càng thảm…”.

Bụp…

Trương Thế Cường vẫn chưa nói dứt lời thì Hắc Vũ đá một cái khiến ông ta ngã xuống đất, nói: “Ở đâu ra mà lắm lời thế?”

Chưa đợi Trương Thế Cường lên tiếng thì Hắc Vũ đã giơ tay ra túm tóc ông ta rồi kéo ông ta đi vào trong.

Trương Thế Cường bị xách đến trước một chậu nước lớn đang đựng đầy bát đĩa. Lúc này Hắc Vũ hỏi: “Rửa bát đĩa đi! Có vấn đề gì không?”

“Không… Không vấn đề… Tôi rửa”, Trương Thế Cường sợ bị ăn đánh tiếp nên gật đầu làm theo.

Hắc Vũ không thèm để ý đến ông ta mà xoay người rời đi.

Sau khi chắc chắn Hắc Vũ đã đi xa, lúc này Trương Thế Cường mới mau chóng lấy điện thoại ra rồi gọi cho con trai Trương Vũ Siêu của mình.

“Con à! Tình hình chỗ con thế nào rồi?”

“Bố à! Con sắp cùng với Lôi Hạo Thiên ngồi máy bay vận chuyển của Long Môn để về rồi”.

“Sau khi về thì đến nhà họ Lục luôn nha. Thằng Lục Khải càng lúc càng quá đáng, nó đang bắt bố rửa bát cho nhà nó”.

“Cái gì cơ? Hắn bắt bố rửa bát đĩa á?”, Trương Vũ Siêu ở đầu dây bên kia phẫn nộ quát lên: “Bố cố chịu một chút, sau khi con về, con sẽ bảo anh Lôi của con dạy cho nó bài học”.

Trương Vũ Siêu cúp điện thoại rồi tức đến nỗi suýt đập điện thoại ra.

Lôi Hạo Thiên mặc đồng phục của Long Môn thấy thế thì lại hỏi: “Cậu Trương! Sao thế?”

“Anh Lôi! Long Môn các anh có một tên khốn dám đánh bố tôi. Anh có thể giúp tôi không?”

“Cứ đi kiểm hàng trước. Chỉ cần hàng không có vấn đề gì thì chút chuyện nhỏ này tôi sẽ giúp”.

“Anh Lôi cứ yên tâm! Hàng tốt cực kỳ. Đi thôi, chúng ta xuất phát thôi”, Trương Vũ Siêu nói xong thì không đợi được mà lên máy bay luôn.

Nhìn bóng dáng của Trương Vũ Siêu mà khóe miệng Lôi Hạo Thiên nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa…

Chương 18: Nhiệm vụ đã hoàn thành

Trong khuôn viên nhà họ Lục lúc này, Lục Khải đứng đợi ở cổng một hồi lâu mới nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi đi tới.

Hôm nay Hàn Ngọc búi tóc cao, bên trong mặc đầm, bên ngoài khoác chiếc áo dài, đi đôi giày cao, vừa dịu dàng vừa cá tính.

“Ngọc! Em đi bộ đến đây hả?”, nhìn thấy Hàn Ngọc mồ hôi nhễ nhại mà trong lòng Lục Khải thấy xót xa.

“Vâng! Ngồi xe đắt lắm!”, Hàn Ngọc vừa nói vừa giơ tay lên phe phẩy vài cái.

Lục Khải dừng lại mấy giây rồi mới khôi phục lại tâm trạng.

“Mà… Sao bây giờ em mới tới?”

“Sáng sớm em bận việc của công ty, nhân tiện dùng tiền của anh để dạy cho công ty của nhà họ Trương bài học”.

“Công ty của họ thoạt nhìn thì có quy mô lớn nhưng có rất nhiều lỗ hổng. Em nắm được hai điểm then chốt và đã cắt đi chuỗi vốn của họ”.

“Em cắt đi chuỗi vốn của nhà họ Trương ư?”, Lục Khải có chút bất ngờ nhìn Hàn Ngọc, hỏi.

Anh thật không ngờ, chưa đến nửa ngày mà Hàn Ngọc đã làm thành công việc đó.

“Ông chủ! Anh định thưởng cho em thế nào đây?”, tâm trạng Hàn Ngọc cũng tốt, cô nghiêng đầu, ra vẻ nũng nịu.

“Anh tặng cả khuôn viên này cho em, em thích không?”, Lục Khải nghiêng người chỉ vào bên trong.

Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Hàn Ngọc biến mất, thay vào đó là biểu cảm nghiêm nghị.

Ánh mắt cô nhìn về khuôn viên vô cùng quen thuộc này mà đầy vẻ hoài niệm.

“Anh đừng đùa nữa! Em nghe nói chủ nhân hiện giờ là tổng giám sát Tô Thế Vinh mà”.

“Thông tin của em không chính xác lắm đâu. Chủ nhân hiện giờ là em và con rồi”, Lục Khải nói xong liền đưa giấy tờ đất cho Hàn Ngọc.

Nhìn thấy giấy tờ đất viết tên mình và con gái mà Hàn Ngọc không thể tin nổi.

“Chuyện gì thế này? Anh mua lại khuôn viên này rồi sao?”

“Không phải mua mà là anh đòi về. Thứ mà anh muốn, Tô Thế Vinh dám không đưa không?”

Lục Khải cười, nói: “Đừng thuê nhà bên ngoài nữa, em về đi, đây mới là nhà của em mà”.

Hàn Ngọc nhìn mà có chút thất thần, cô không nói được gì cả. Cô đỏ ửng mắt, đi qua vườn hoa rồi đi vào trong biệt thự. Khi nhìn thấy đồ gia dụng trong nhà và mọi thứ vẫn như cũ thì cô thấy khó tin.

“Giống y hệt!”, từ sâu thẳm trong tim cô chỉ nói được ra ba chữ này, sau đó đi về trước vài bước chỉ vào ghế sofa, nói: “Em nhớ trước đây anh thích nằm ở ghế này, còn em đứng ở đây bắt anh mặc thử từng bộ quần áo em mua cho anh”.

“Em nhớ là bố thích ngồi ở ghế sofa bên cạnh để đọc báo”.

Nói đến đây, Hàn Ngọc như tỉnh mộng, nghẹn ngào nói: “Nhưng… Chúng ta quay về rồi, chỉ có điều… Bố sẽ mãi mãi không quay về nữa”.

“Em đừng buồn nữa, anh nhất định sẽ báo thù cho bố, không một kẻ nào thoát được”, Lục Khải hít một hơi thật sâu rồi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nói: “Phải rồi! Anh nói cho em một tin tốt lành. Trưa hôm nay anh sẽ tuyên bố nhà họ Lục đã quay lại Lâm Thành, đồng thời sẽ tuyên bố nhà họ Trương sẽ diệt vong”.

Nghe thấy vậy, toàn thân Hàn Ngọc run rẩy, chớp chớp mắt nói: “Lục Khải! Chúng ta vừa mới cắt chuỗi vốn của nhà họ Trương, giờ lại tuyên bố chuyện này thì có nóng vội quá không?”

“Hơn nữa, em nghe nói họ có được hợp tác với một tổ chức rất lợi hại. Vì vậy, chắc có thể giải quyết nhanh vấn đề về vốn”.

Lục Khải biết, Hàn Ngọc thận trọng như vậy là vì muốn tốt cho mình.

“Chúng ta đánh cược được không?”

“Cược thế nào?”

“Nếu anh thắng thì em phải đưa con về đây sống cùng anh”.

“Nếu như anh thua thì sao?”

“Thua? Không thể nào!”, Lục Khải cười rồi tự tin nói: “Đợi anh đi thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài tiếp khách, chắc mọi người đến hết rồi”, nói xong Lục Khải vào phòng thay bộ quân phục.

Nhìn thấy Lục Khải bước ra mà Hàn Ngọc tự động lên trước chỉnh quần áo cho anh.

Những điều này cô đều làm rất tự nhiên.

Lúc cô chỉnh quần áo cho anh thì mới nhận ra có gì đó ngượng ngượng. Vì vậy, cô vội lùi về sau mấy bước, đỏ mặt ấp úng nói: “Xin lỗi! Trước đây em đều làm vậy…”.

“Sau này cũng sẽ như thế”, Lục Khải nói xong rồi cùng Hàn Ngọc bước ra ngoài.

Lúc này Trương Thế Cường đang ngồi ở một góc rửa bát đĩa thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

“Ông chủ! Không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”, trong điện thoại truyền lại giọng nói sốt sắng của quản gia.

“Vội cái gì? Có chuyện gì không thể nói chầm chậm thôi sao?”

“Ông chủ! Sáng nay đột nhiên có một công ty mới điên cuồng tấn công chúng ta, hiện giờ chuỗi vốn của chúng ta bị cắt đứt rồi”.

“Cái gì?”, nhận được tin này mà tay Trương Thế Cường run rẩy, điện thoại rơi tõm xuống chậu nước trước mặt khiến bọt xà phòng trong chậu bắn hết lên mặt và người ông ta.

Bộ dạng này bê bết làm sao…

Công ty mới? Điên cuồng tấn công nhà họ Trương?

Ánh mắt ông ta nhìn về phía Lục Khải vừa mới từ biệt thự bước ra.

Chắc chắn là do thằng nhóc đó làm!

Vẻ mặt Trương Thế Cường phẫn nộ, tự nhủ ‘Thằng ranh này nghĩ đơn giản quá nhỉ? Cứ tưởng như này là có thể ép nhà họ Trương vào đường chết sao?’

Chỉ cần Trương Vũ Siêu quay về thì cơn ác mộng của Lục Khải cũng bắt đầu.

Thằng nhóc con, ông mày sẽ nhìn xem mày hống hách được bao lâu?

Hiện giờ mày càng cao ngạo thì mày ngã sẽ càng thê thảm!

Trong kho hàng của nhà họ Trương ở Lâm Thành lúc này, các phóng viên báo đài đã đợi một hồi lâu.

Dưới ánh mắt mong đợi của họ, một đội xe chậm rãi lái tới.

Sau khi xuống xe, Trương Vũ Siêu nhìn thấy có nhiều phóng viên đến như này thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.

Theo như hắn ta thấy thì lần này nhà họ Trương nổi tiếng rồi.

Nhà họ Trương có thể kết thân với Long Môn, không chỉ được làm đại ca của Lâm Thành mà còn là đại ca của cả một vùng nữa.

“Anh Lôi! Lúc trước anh đồng ý với tôi là sẽ giúp tôi dạy dỗ cho thằng ranh kia một bài học đấy nha”.

“Chỉ cần hàng không có vấn đề thì tôi sẽ giúp”.

Trong lúc họ nói chuyện thì một phóng viên nhanh chân lên trước, nói: “Cậu chủ Trương! Anh có thể trả lời một câu hỏi không? Thuốc cầm máu đặc hiệu với quy mô lớn mà anh cung cấp là thứ dược liệu rất hiếm trên thế giới”.

“Làm thế nào mà các anh có được? Hay nói cách khác, thuốc này có phải là thật không?”

“Tất nhiên là thật rồi. Nhà họ Trương chúng tôi kinh doanh mấy chục năm đều lấy chữ tín làm đầu”.

Trương Vũ Siêu ung dung đáp: “Tất nhiên! Tôi nói miệng thì không ai tin, giờ phải để mọi người tận mắt nhìn thấy thì mọi người mới tin”, nói đến đây Trương Vũ Siêu vẫy tay ra lệnh cho thuộc hạ: “Mở kho! Kiểm hàng!”

Hai thuộc hạ liền mở cửa sắt nặng trịch ra.

Trương Vũ Siêu tươi cười cầm lì xì đã chuẩn bị từ trước rồi đi đến trước mặt các phóng viên, phát cho từng người rồi nói: “Các bạn cũng vào trong xem đi”.

“Nhớ chụp nhiều ảnh rồi tuyên truyền và giới thiệu thêm giúp chúng tôi nha”, Trương Vũ Siêu chắp tay, nói xong rồi nghiêng người nhường đường.

Những phóng viên nhận được lì xì thì cũng gật đầu phối hợp.

Còn Lôi Hạo Thiên đích thân dẫn người vào bên trong kho.

Chưa đầy một phút, anh ta đã sầm mặt lại đi đến trước mặt Trương Vũ Siêu đang nhìn đồng hồ.

“Anh Lôi! Anh hài lòng chứ? Bây giờ có thể giúp tôi được rồi chứ?”

Bốp!

Lôi Hạo Thiên giơ tay tát lên mặt Trương Vũ Siêu một cái. Hắn ta vẫn chưa định thần lại thì hai tay đã bị còng sắt khóa chặt.

“Anh Lôi! Anh làm gì vậy?”

“Làm gì à? Đây là thuốc cầm máu đặc hiệu mà cậu nói sao?”

Thuộc hạ của Lôi Hạo Thiên khiêng thùng lại, bên trong toàn là cỏ khô.

“Sao… Sao có thể thế được?”, trong đầu Trương Vũ Siêu hoàn toàn trống rỗng, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Hôm qua trước khi xuất phát hắn ta còn đặc biệt đến xem hàng, đúng là thuốc cầm máu, sao giờ lại…

“Anh Lôi! Có người hãm hại tôi. Xin hãy tin tôi, chúng tôi bị hại”.

“Bị hại ư? Cậu coi Long Môn chúng tôi là kẻ ngốc à?”

“Cậu là người đầu tiên dám gạt Long Môn đấy”.

“Tôi sẽ cho cậu biết, kết cục dám lừa gạt Long Môn là như thế nào?”

Lôi Hạo Thiên nói xong thì sầm mặt kéo Trương Vũ Siêu ra ngoài.

Những phóng viên trước đó nhận lì xì, lúc này đều ra sức quay phim chụp ảnh. Đối với họ mà nói, đây là tin hot nhất trong ngày.

Có mấy phóng viên còn bò lăn ra đất cố gắng chụp biểu cảm của Trương Vũ Siêu ở mọi góc độ.

“Cậu chủ Trương! Cậu cứ yên tâm! Chúng tôi sẽ tuyên truyền thật tốt cho nhà họ Trương. Lần này nhà họ Trương nhất định sẽ nổi tiếng”.

Lôi Hạo Thiên không hề ngăn cản đám phóng viên chụp ảnh. Anh ta vừa đi vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Khải: “Long Hồn! Đã hoàn thành nhiệm vụ”.

Chương 19: Không nghe hiểu tiếng người à

Lục Khải đứng ở trước biệt thự, nhận được tin nhắn của Lôi Hạo Thiên gửi đến mà anh khẽ cười rồi đảo mắt nhìn về phía góc tường.

Vừa hay Trương Thế Cường cũng nhìn về phía anh và bốn mắt nhìn nhau.

Kể cả ánh mắt Lục Khải đằng đằng sát khí nhưng lần này Trương Thế Cường không hề né tránh.

Mặt ông ta cũng đầy sát khí, mặt mày dữ tợn làm tư thế theo kiểu cắt cổ với Lục Khải.

Điều duy nhất có thể khiến ông ta hống hách như vậy chính là con trai ông ta, Trương Vũ Siêu.

Ông ta vẫn rất kiên định rằng Trương Vũ Siêu sẽ đến ngay bây giờ. Lúc đó, Lục Khải sẽ bắt đầu cơn ác mộng của mình.

Lục Khải không thèm để ý đến sự khiêu chiến của Trương Thế Cường.

Theo như anh thấy, không có gì phải tranh cãi với một kẻ như người chết này.

Anh thu lại ánh mắt rồi nhìn về phía Hàn Ngọc.

Lúc này Hàn Ngọc đứng trước bữa tiệc lớn như này nên cô có chút căng thẳng.

Thật ra mấy năm trước cô rất quen với những cảnh này. Bất luận là những bữa tiệc lớn hơn thì cô đều có thể nhẹ nhàng đón nhận.

Nhưng hiện giờ trong mắt cô, những vị khách trước mặt đều là những nhân vật máu mặt ở Lâm Thành.

Còn cô thì không có gì đáng tự hào cả.

Trong lúc cô căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi thì Lục Khải khẽ vỗ nhẹ lên vai cô, trên mặt cũng lộ ra nụ cười dịu dàng.

“Đừng lo lắng! Đây đều là những nhân vật nhỏ không đáng để ý”.

Nhân vật nhỏ?

Hàn Ngọc với vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào Lục Khải. Trong mắt Lục Khải, những nhân vật có máu mặt ở Lâm Thành đều không là gì cả ư?

Trong lúc cô định lên tiếng nhắc nhở Lục Khải thì anh đã chủ động nắm tay cô rồi tự tin đi vào bên trong.

Bãi cỏ ngoài trời của khuôn viên đều chật kín chỗ ngồi. Tất cả mọi người đều nhìn Lục Khải và Hàn Ngọc với vẻ mặt phức tạp.

“Cảm ơn mọi người đã nể mặt Lục Khải mà trong lúc bận rộn vẫn bớt chút thời gian đến dự tiệc ngày hôm nay”.

“Hôm nay, tôi muốn mượn cơ hội này nói với mọi người, nhà họ Lục sẽ bắt đầu gây dựng lại ở Lâm Thành. Nếu như có hứng thú hợp tác với nhà họ Lục thì tôi có thể cho các người một cơ hội”.

“Mọi người có thể đăng ký xếp hàng ở phía thuộc hạ của tôi, tôi sẽ không bạc đãi mọi người”, lúc Lục Khải nói thì anh chỉ tay về phía Hắc Vũ.

Nghe thấy lời này của Lục Khải thì mọi người bên dưới đều huyên náo cả lên.

Không ai có thể ngờ, một cậu chủ mất nhà lại có thể ngông cuồng như thế.

Lại còn nói sẽ cho họ cơ hội nữa?

Làm như kiểu mọi người đều cầu xin được hợp tác với nhà họ Lục vậy.

Mọi người có mặt ở đây, không ai đứng lên đi lại chỗ Hắc Vũ đăng ký. Không khí lúc này vô cùng căng thẳng.

“Cậu chủ Lục! Cậu đừng quên, nhà họ Lục đã phá sản rồi, chắc cỏ trên mộ bố cậu còn cao hơn người cậu nữa. Hợp tác với cậu thì có thể đem lại cho chúng tôi cái gì?”

“Cậu chủ Lục! Cậu không biết tình cảnh của mình hiện giờ sao? Gây dựng lại nhà họ Lục, lẽ nào cậu không định cầu xin được hợp tác với chúng tôi sao? Nếu chúng tôi không hợp tác thì cậu gây dựng cái quái gì?”

Bên dưới vô cùng ồn ào, mỗi người nói một câu, tất cả đều châm biếm Lục Khải.

Lục Khải đứng ở trên vẫn bình tĩnh như thường, vững vàng như núi Thái Sơn.

Anh nheo mắt lại, ánh mắt lướt qua mỗi người, nói: “Nếu các người đã không cần cơ hội này thì thôi vậy”.

“Bắt đầu từ hôm nay Lục Khải tôi đại diện cho nhà họ Lục, gây dựng lại hệ thống thương nghiệp ở Lâm Thành, đến lúc đó nếu có gì đắc tội thì mong các vị lượng thứ”, lời nói của Lục Khải khiến mọi người cảm thấy bất mãn.

Kể cả là Hàn Ngọc cũng với vẻ mặt kinh ngạc.

Theo như cô thấy thì Lục Khải làm như này là đắc tội với cả Lâm Thành rồi. Làm như này đúng là ngông cuồng quá rồi.

Lục Khải nhìn thấy Hàn Ngọc với vẻ mặt u sầu thì anh đoán được suy nghĩ trong lòng cô.

“Kiến có nhiều đến mấy thì có là đối thủ của hổ không?”, chỉ một câu đơn giản mà Hàn Ngọc đã định thần lại. Ánh mắt cô nhìn Lục Khải lại càng bất ngờ hơn.

“Trong mắt anh, họ còn không được coi là lũ kiến cơ”.

Lục Khải vừa nói dứt lời thì bên dưới có một người nói với giọng chua chát: “Cậu chủ Lục! Cậu nói cậu lợi hại như vậy, sao không dám mời người của bốn gia tộc lớn đến?”

“Chẳng phải cậu muốn gây dựng lại nhà họ Lục sao? Trước đây nhà họ Lục bị bốn gia tộc lớn làm cho phá sản, lẽ nào cậu không dám báo thù sao?”

Lời nói vừa dứt thì tất cả mọi người ở bên dưới đều bắt đầu bàn luận.

Họ thấy các ghế ngồi đều kín hết rồi nhưng lại không thấy người của bốn gia tộc lớn đến.

“Tất nhiên là tôi có mời bốn gia tộc đó rồi. Sở dĩ tôi không sắp xếp chỗ ngồi cho họ là vì tôi cảm thấy họ không có tư cách được ngồi”.

“Có thể cho họ đứng trong khuôn viên của nhà họ Lục đã là ân huệ lớn nhất tôi dành cho họ rồi”.

Rầm, rầm, rầm…

Lời nói vừa dứt thì âm thanh chói tai vang lên.

Một đội xe hơn mấy chục chiếc siêu xe chặn đứng cổng nhà họ Lục.

Ngoài nhà họ Trương thì gia chủ của ba gia tộc lớn còn lại dẫn hơn trăm vệ sĩ mặc áo đen đi tới với khí thế hùng hồn.

Ba gia chủ đội mũ chóp cao, mặc áo choàng, ngậm xì gà, vẻ mặt cao ngạo.

Nhìn thấy cảnh này mà những người ban nãy đều phấn khích, họ nhìn Lục Khải với kiểu vui khi người khác gặp nạn.

“Cậu chủ Lục! Người của bốn gia tộc đến cả rồi. Cậu không quên lời nói của mình lúc trước chứ?”

“Có bản lĩnh thì hống hách trước mặt họ đi!”.

Lục Khải cảm thấy cạn lời trước những kẻ ngu si này.

Nếu anh đối phó với bốn gia tộc này thì không phải là kiêu ngạo mà là anh đang hạ thấp mình.

Anh nghiêng đầu nhìn Hắc Vũ, nói: “Đi bảo họ đứng đợi bên ngoài”.

“Vâng”, Hắc Vũ lĩnh mệnh, thoắt một cái đã đứng ở trước cửa lớn.

Ba gia chủ nhìn thấy Hắc Vũ đứng chặn trước mặt thì vẻ mặt không vui.

“Chó ngoan không cản đường”.

“Lão đại của chúng tôi không cho các người vào thì các người cứ đứng đợi ở bên ngoài đi”, Hắc Vũ sầm mặt lại, trầm giọng nói.

Nghe thấy lời này, ba gia chủ không phẫn nộ mà bật cười. Họ không hề coi Hắc Vũ ra gì.

“Này chàng trai! Nếu như không muốn ăn đánh thì ngoan ngoãn cút sang một bên. Chúng tôi đến dự tiệc nên không muốn ra tay”.

Lý Minh Đạt- gia chủ nhà họ Lý nói xong thì hít một hơi xì gà, sau đó không kiêng kị mà thổi hơi lên mặt Hắc Vũ.

“Tôi cũng không muốn ra tay trong bữa tiệc của lão đại nên tốt nhất các người hãy ngoan ngoãn nghe lời”, trong ánh mắt Hắc Vũ lập tức toát ra sát khí.

Nhưng những người khác thì không coi ra gì.

“Thú vị đấy! Nhưng ông mày cứ muốn vào đấy, cứ thử cản đường xem”, Lý Minh Đạt nhìn thấy bên trong bao nhiêu người đang nhìn, nếu mình không vào được thì mất mặt quá.

Ông ta ném xì gà trên đất rồi cất bước đi vào trong.

Nhưng ông ta vừa đi được hai bước thì Hắc Vũ đã nắm chặt lấy tay ông ta rồi nghiêng người dùng lực.

Lý Minh Đạt bay một vòng trên không trung, sau đó rơi mạnh xuống đất. Xương cốt tiếp xúc với mặt đất, có thể nghe thấy rõ ràng.

Sau khi Lý Minh Đạt rơi xuống đất thì Hắc Vũ đá lên người ông ta như đá quả bóng.

Toàn thân Lý Minh Đạt trượt trên đất mấy mét rồi mới dừng lại.

Toàn thân ông ta lúc này đầy bụi đất, thê thảm vô cùng.

“Bảo ông đợi ở ngoài mà ông nghe không hiểu tiếng người hả?”, Hắc Vũ chau mày lại, nói với vẻ không vui.

Vệ sĩ của Lý Minh Đạt thấy thế thì lửa giận dâng lên, sáu tên cùng xông lại phía Hắc Vũ.

Hắc Vũ lắc đầu, tung quyền đá chân, chưa đầy năm giây đã giẫm sáu tên cường tráng trên đất.

“Ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm chuyện ngốc nghếch được không? Tôi không muốn ra tay với loại rác rưởi”, Hắc Vũ nghiêng đầu, nói với giọng điệu không nhẫn nại.

Chương 20: Nhà họ Trương bị diệt

Hắc Vũ ra tay vốn khiến mọi người kinh ngạc lắm rồi. Nhưng khi nghe thấy anh ta nói lời này thì mọi người càng khó tin hơn. Không ngờ Hắc Vũ lại dám ở trước mặt ba gia chủ mà mắng họ là rác rưởi.

Thuộc hạ của Lục Khải đã hống hách như này, vậy thì con người Lục Khải còn đến mức nào nữa?

Những ông chủ đang ngồi ở ghế ngồi của mình lúc này đều đồng loạt đứng dậy. Họ rất hiếu kỳ muốn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lục Khải dắt Hàn Ngọc đi về phía trước.

“Tên họ Lục kia! Anh làm vậy là có ý gì? Anh mời chúng tôi đến dự tiệc mà lại tiếp khách kiểu này à?”, Tôn Trường Lâm là gia chủ nhà họ Tôn chỉ vào Lục Khải mắng lớn.

“Trước khi các người chết, tôi còn mời các người đến ăn bữa cơm, như vậy đã là nể mặt lắm rồi đấy”, Lục Khải vừa nói vừa đi đến trước mặt Tôn Trường Lâm, nói: “Ở địa bàn của tôi thì phải nghe lời tôi”.

Nói xong, anh nhìn Hắc Vũ, nói: “Trước tiên cứ mang đồ ăn lên đi!”

“Vâng!”, Hắc Vũ đáp lại một tiếng rồi gọi người đến. Chỉ thấy đám người này cầm một bát sắt, trong bát chất đầy cơm và rau.

Họ đặt những bát cơm như này trước mặt đám người Tôn Trường Lâm.

“Cảm ơn các vị đã đến. Ăn đi, ăn xong rồi mau cút đi, đừng cản trở việc của người khác”, Lục Khải nói với giọng thúc giục.

Đám Tôn Trường Lâm nhìn bát cơm đặt trước mặt mình mà sắc mặt trở nên khó coi.

Họ vốn tự xưng là ông trùm ở Lâm Thành, từ lúc nào lại bị sỉ nhục như này?

“Tên họ Lục kia, đây là cho chó ăn đấy hả?”

“Đừng sỉ nhục con chó như thế chứ”, khác với đám người đang vô cùng phẫn nộ thì Lục Khải và Hắc Vũ đều với dáng vẻ ung dung, điềm tĩnh.

“Tên họ Lục kia! Mày thật sự tưởng rằng không ai trị được mày hả? Đừng tưởng mình là người của Long Môn và có mối quan hệ tốt với Tô Thế Vinh thì có thể làm gì thì làm nhé”.

“Mày có biết tại sao người của nhà họ Trương không đến không? Nói thật cho mày nghe nhé, họ đi gọi cứu binh rồi”, Tôn Trường Lâm nói với vẻ đắc ý: “Chắc mày không biết, cậu chủ cả của nhà họ Trương có mối quan hệ rất tốt với Lôi Hạo Thiên, lãnh đạo cấp cao của Long Môn đấy”.

“Lôi Hạo Thiên sẽ đích thân đến đây dạy cho mày một bài học. Mày nghĩ, Lôi Hạo Thiên và mày, ai lợi hại hơn?”

Nghe thấy lời này, Lục Khải và Hắc Vũ đều liếc mắt nhìn nhau rồi bật cười.

“Cười cái gì? Mày nghĩ ông đây đang nói đùa với mày sao?”, Tôn Trường Lâm cảm thấy mất mặt nên tiếp tục quát lớn.

“Gia chủ Tôn! Ban nãy ông nói sai rồi, tôi giúp ông sửa lại nha. Người của nhà họ Trương đến từ lâu rồi. Ở đằng kia kìa!”, Lục Khải giơ tay chỉ về Trương Thế Cường đang rửa bát ở một góc.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều vô cùng kinh ngạc. Có ai để ý được người rửa bát đó lại là Trương Thế Cường chứ.

Nhà họ Trương là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Lâm Thành, sao gia chủ lại thê thảm đến mức này?

“Các người chắc vẫn chưa biết, sáng nay chuỗi vốn của nhà họ Trương đã bị cắt hết. Tôi thấy gia chủ nhà họ Trương đáng thương quá nên bảo ông ta đến giúp đỡ rồi thưởng cho ông ta bát cơm”, lúc Lục Khải nói, anh còn vẫy tay về phía Trương Thế Cường: “Ông đến giới thiệu qua về tình hình mới nhất của nhà họ Trương đi”.

Trương Thế Cường cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề. Ông ta thề, đợi sau khi Trương Vũ Siêu đến thì nhất định sẽ khiến Lục Khải sống không bằng chết.

Trương Thế Cường sầm mặt lại, gắng gượng đi lên trong sự chú ý của mọi người.

“Anh Trương! Chuyện gì thế này? Sao anh lại…”, Tôn Trường Lâm cảm thấy khó tin, hỏi.

“Anh Trương! Chuỗi vốn của nhà họ Trương thật sự bị cắt rồi sao”, Lý Minh Đạt vừa được người đỡ dậy, khắp người còn đầy bụi bẩn nhưng vẫn gắng gượng hỏi.

“Lời thằng nhóc đó nói có đáng tin không?”, Trương Thế Cường đập khăn rửa bát lên đất. Ông ta nói lời này thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Tên họ Lục này cũng nực cười quá đi! Nhà họ Trương có sản nghiệp lớn như vậy, làm sao chuỗi vốn bị cắt được?”

“Tiếp theo để xem hắn sẽ nói gì và làm thế nào?”, tất cả mọi người đều nhìn Lục Khải và cảm thấy thật nực cười.

Họ rất muốn nhìn thấy cảnh Lục Khải cũng giống như bố mình, cũng chết không toàn thây.

“Nhà họ Trương chúng tôi chỉ gặp chút phiền phức nhỏ thôi. Chỉ cần con trai Trương Vũ Siêu của tôi quay về thì mọi khó khăn đều có thể giải quyết”.

Trương Thế Cường nhìn thẳng vào Lục Khải, nói: “Con trai tôi và Lôi Hạo Thiên- lãnh đạo cấp cao của Long Môn sắp đến đây rồi”.

“Chắc mày biết rõ hơn tao, Lôi Hạo Thiên là người như thế nào?”

“Nếu như mày không muốn chết thì nhân lúc anh ta chưa đến, hãy quỳ xuống đất ngoan ngoãn xin lỗi tao đi”, Trương Thế Cường vừa nói dứt lời thì Hắc Vũ liền ra tay.

Anh ta khom người nhặt khăn rửa bát vừa bị Trương Thế Cường ném xuống đất mà cánh tay run rẩy. Chiếc khăn tưởng chừng bình thường nhưng lúc này như dây thừng quất lên miệng Trương Thế Cường.

Một giây sau, máu từ khóe miệng Trương Thế Cường chảy ra, trong đó còn kèm theo mấy chiếc răng.

Trương Thế Cường vẻ mặt đau đớn, không ngừng kêu gào. Nhưng Hắc Vũ vẫn không dừng tay mà vẫn tiếp tục dùng khăn đó quật lên miệng Trương Thế Cường.

Là một chiến sĩ đẳng cấp, trong mắt Hắc Vũ thì bất cứ thứ gì cũng có thể biến thành vũ khí giết người.

Sau khi quật liên tiếp mấy cái, răng của Trương Thế Cường đều rụng hết.

“Đây là kết cục khi ông dám sỉ nhục chủ nhân của tôi”, Hắc Vũ nói xong thì nhấc chân đá lên đầu gối Trương Thế Cường.

Toàn thân ông ta quỳ trước mặt Lục Khải mà không thể nhúc nhích.

Lục Khải hai tay chắp sau lưng, cứ đứng đó nói: “Đừng nuôi hy vọng ở Trương Vũ Siêu nữa, hắn ta không đến nổi đâu”.

“Nói như vậy là có ý gì?”, Tôn Trường Lâm vội hỏi.

Ông ta cố nói cao giọng, muốn dùng cách này để giấu đi sự bất an trong lòng.

Không biết tại sao mà Lục Khải ở trước mặt khiến ông ta khó lòng nhìn thấu được.

Lục Khải không vội đáp lời mà khẽ nói với Hắc Vũ: “Nếu người nhà họ Trương không đến nhiều thì đi đóng gói thức ăn đến đây”.

“Trước nay tôi chưa từng bạc đãi bất cứ ai”.

“Vâng!”, Hắc Vũ chạy vào phòng bếp. Không bao lâu anh ta khiêng một cái nồi lớn đến, bên trong đều là cơm rau. Nồi này trực tiếp đặt trước mặt Trương Thế Cường.

“Lấy đồ đã chuẩn bị ra đây”, Lục Khải lại ra lệnh.

Hắc Vũ không dám chậm trễ mà đưa nến và hương đã chuẩn bị từ sáng sớm.

Nhìn thấy những thứ này, kể cả là Hàn Ngọc cũng với vẻ mặt khó hiểu, cô hoàn toàn không biết Lục Khải muốn làm gì?

Lục Khải cầm nến và hương trong tay mà chưa hành động luôn. Anh đợi Hắc Vũ bật máy chiếu trước bãi cỏ lộ thiên rồi phát đến tin tức mới nhất ở Lâm Thành.

“Các trang báo đồng loạt đưa tin, nhà họ Trương dùng hàng kém chất lượng lừa gạt Long Môn- binh đoàn lính đánh thuê số một thế giới nên bị Long Môn ‘đáp trả’. Tất cả sản nghiệp của nhà họ Trương đều bị ảnh hưởng, gần như đều rơi vào trạng thái tê liệt”.

Cùng với giọng nói của người dẫn chương trình là cảnh tượng lúc giao hàng trước kho hàng, cả cảnh tượng Lôi Hạo Thiên phẫn nộ và cảnh Trương Vũ Siêu bị kéo lê đi như con chó chết…

“Những tình hình tiếp theo chúng tôi sẽ tiếp tục gửi đến quý vị…”.

Hự…

Xem xong tin này, tất cả mọi người đều huyên náo. Không ai có thể ngờ lại xảy ra chuyện như này.

Không ngờ nhà họ Trương lại đắc tội với Long Môn.

Một giây sau, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lục Khải.

Dường như tất cả mọi thứ Lục Khải đã biết hết rồi.

Lẽ nào… Sở dĩ nhà họ Trương thành ra như này đều là do Lục Khải sắp đặt?

Trong lúc mọi người đều đang đờ người ra thì chỉ thấy Lục Khải cầm hương trong tay cắm lên nồi cơm đã chuẩn bị sẵn cho nhà họ Trương, nói: “Nhà họ Trương… Đã bị diệt”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.