Chương 121: Hổ Huyệt không có đàn ông?
Anh đi về phía trước, tựa người vào nắp động cơ, châm điếu thuốc, ngậm lên môi.
“Tất cả đi ra, tôi đến!”
Lục Khải phun một vòng khói.
Anh cũng không cảnh giác nhìn xung quanh, mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thưởng thức bầu trời được nắng chiều nhuộm đỏ.
Cộp, cộp, cộp…
Lời vừa dứt, bốn phương tám hướng vang lên tiếng bước chân đều đều.
Bụi nổi lên bốn phía, mặt đất khẽ chuyển động.
Cờ chiến tung bay, tiếng kêu ngút trời.
Quân Hổ Huyệt ngạo nghễ bước đến.
Người dẫn quân chính là Thẩm Mộng Đình.
Cô ta bây giờ mặc quân phục, tư thế anh hùng hiên ngang.
Tay cầm kiếm bội, nhìn thẳng về phía Lục Khải.
“Người đến là ai?”
Trong giọng nói sắc bén như chuông bạc của cô ta để lộ uy nghiêm có một không hai.
Nghe thấy câu hỏi, Lục Khải cũng không thèm nhìn Thẩm Mộng Đình, mắt vẫn dừng lại ở nắng chiều.
Thuốc hút hết hơi này đến hơi khác.
Vẻ không buồn quan tâm của Lục Khải khiến mày liễu Thẩm Mộng Đình dựng đứng, mặt đầy tức giận.
“Người bị dọa sợ, ngay cả nói cũng không dám nói?”
Lục Khải ném tàn thuốc xuống đất, nhấc chân đạp đạp.
“Hổ Huyệt không có đàn ông?”
“Đừng vô lễ!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Mộng Đình lóe lên một tia sát khí.
“Tôi là cậu Thẩm của Hổ Huyệt!”
Ồ?!
Nghe thấy đối phương tự giới thiệu, Lục Khải không nhịn được liếc nhìn mấy lần.
Từ lâu đã nghe đồn về cậu Thẩm của Hổ Huyệt.
Nhưng không ngờ lại là phụ nữ.
Cho đến giờ, anh vẫn cho rằng hậu nhân của Đầu Hổ là con trai!
“Hóa ra là cậu Thẩm, được nhờ được nhờ! Long Hồn của Long Môn!”
Lục Khải tự giới thiệu.
“Anh chính là Long Hồn?”
Thẩm Mộng Đình không nhịn được liền dùng ánh mắt dò xét quan sát Lục Khải.
Cô ta vốn cho rằng Long Hồn thanh danh hiển hách chí ít cũng phải cùng thế hệ với bố mình.
Không ngờ Long Hồn lại trẻ như vậy.
Hơn nữa còn rất đẹp trai!
“Muốn làm gì?”
Thẩm Mộng Đình lạnh lùng nhìn về phía Lục Khải.
“Lần đầu đến vùng đất trù phú, xin Đầu Hổ một món đồ”.
Lúc nói chuyện, Lục Khải nhìn xung quanh: “Đầu Hổ không tới?”
“Bố tôi ở đại bản doanh, đích thân chuẩn bị rượu thịt thượng hạng, chờ Long Hồn đại giá”.
“Vô cùng cảm kích!”
Lục Khải chắp hai tay, bước về phía trước.
Nhưng quân Hổ Huyệt Thẩm Mộng Đình dẫn đầu không nhường nửa bước, giống như tường đồng vách sắt, không chút nhúc nhích.
Lục Khải dừng bước lại, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thẩm Mổng Đình.
“Cậu Thẩm, ý gì vậy?”
“Mong Long Hồn lượng thứ, đến đây thì phải làm theo quy tắc của chúng tôi!”
“Muốn gặp bố tôi thì phải qua cửa ải này của tôi trước!”
“Quân Hổ Huyệt đón khách là truyền thống của Hổ Huyệt, bố tôi chỉ gặp người có năng lực”.
Thẩm Mộng Đình nói đầy ngạo nghễ, tay cầm kiếm bội muốn thử.
Quân Hổ Huyệt sau lưng đã chuẩn bị xong, chờ đợi cậu Thẩm phát lệnh.
Ánh mắt Lục Khải quét qua mỗi người.
Thấy anh không tỏ thái độ, Thẩm Mộng Đình lộ vẻ châm biếm: “Sao hả? Long Hồn sợ?”
Lục Khải cười thản nhiên: “Đúng là sợ, tôi sợ mấy người thua quá thảm!”
“Cái gì?”
“Là Hổ Huyệt xem thường Long Hồn tôi hay cậu Thẩm không coi tôi ra gì? Dẫn theo đám xấu xí này muốn cản đường tôi?”
Giọng nói Lục Khải càng ung dung, Thẩm Mộng Đình lại càng tức giận.
Đây không những đang chế giễu cô ta, mà còn coi thường quân Hổ Huyệt!
“Long Hồn, đắc tội rồi!”
Thẩm Mộng Đình rút kiếm bội, giơ cao đến đỉnh đầu.
“Quân Hổ Huyệt bày trận, giết địch!”
Cộp, cộp!
Chiến sĩ xung quanh hai chân đạp mạnh xuống đất.
Khí thế hào hùng!
Bọn chúng soi sáng cho nhau, đồng thời chạy thật nhanh.
Giống như tường đồng vách sắt, giọt nước không lọt.
Thẩm Mộng Đình tay cầm kiếm bội, miệng nhếch lên, vẻ mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Theo như cô ta thấy, Long Hồn vẫn không động đậy, cũng chỉ như vậy mà thôi!
Quân Hổ Huyệt mà cô ta huấn luyện thắng chắc!
“Long Hồn, xin chỉ giáo!”
Thẩm Mộng Đình mở miệng khiêu khích.
“Cậu Thẩm nhận thua không?”
Giây tiếp theo, một giọng nói nhỏ nhẹ lướt đến bên tai Thẩm Mộng Đình.
Giọng nói nhẹ bỗng khiến toàn thân Thẩm Mộng Đình nổi da gà.
Nghiêng người nhìn kỹ, Lục Khải vốn dĩ cách mười bước chân, hiện giờ thần không biết quỷ không hay xuất hiện lại sau lưng cô ta.
Hơn nữa kiếm bội trong tay cô ta đã bị Lục Khải cướp đi.
Lưỡi kiếm sắc bén vén mái tóc dài đen nhánh của Thẩm Mộng Đình lên.
Chỉ cần kiếm động, mái tóc dài sẽ bị chém xuống.
“Anh… anh đừng làm loạn!”
Thẩm Mộng Đình hốt hoảng, mặc dù cô ta tự xưng là cậu, nhưng thứ cô ta thích nhất chính là mái tóc dài này.
Ánh mắt Lục Khải khinh thường nhìn quân Hổ Huyệt ở bốn phía: “Giải tán trận, lùi về phía sau!”
Bắt giặc phải bắt vua trước!
Lục Khải đích thân làm mẫu, lên lớp cho Thẩm Mộng Đình xem.
“Cậu Thẩm, nếu là chiến trường thật, quân Hổ Huyệt đã chết rồi!”
Nói xong, Lục Khải ném kiếm rơi xuống đất.
Suy cho cùng Lục Khải đến Hổ Huyệt để cầu Đầu Hổ, hơn nữa Thẩm Mộng Đình là con gái ông ta.
Lục Khải cũng không xuống tay.
“Tránh đường, dẫn tôi đi gặp Đầu Hổ!”
Nghe Lục Khải nói vậy, Thẩm Mộng Đình chu mỏ không phục.
Người ngạo mạn như cô ta từ lúc nào lại bị người ta ra lệnh như vậy?
Ngay lúc trong lòng cô ta suy nghĩ nên đối phó với Lục Khải thế nào, tiếng xe nổ ầm ầm vang lên.
Theo âm thanh nhìn lại, mười mấy chiếc xe địa hình Mercedes-Benz Big G màu đen nối đuôi nhau đi đến.
Xe dừng lại, Thẩm Vạn Sơn bước xuống đầu tiên.
Chương 122: Phô diễn thực lực rất tinh tế
Ông ta sải bước tiến về phía trước, chìa tay ra giống như gặp lại bạn cũ, vui vẻ chào đón: “Long Hồn thân mến, không thể tiếp đón từ xa, xin Long Hồn thứ lỗi!”
Đối với thân sĩ như Thẩm Vạn Sơn, Lục Khải cũng khó giấu nổi bất ngờ.
Dù là góp vui lấy lệ cũng diễn như thật.
“Đầu Hổ khách sáo rồi, tôi tự chủ động đến thăm, mong rằng Đầu Hổ lượng thứ”.
Hai người mỉm cười, tay siết chặt, dò xét lẫn nhau.
Càng dùng sức, càng chấn động.
Hai người kẻ tám lạng người nửa cân.
Bọn họ mặt mày vui vẻ chào đón, hỏi han lẫn nhau.
Bầu không khí hòa hợp!
Chỉ có điều tay bọn họ đỏ lên, thậm chí còn có chút tiếng vang truyền đến.
Sau mấy giây, hai người cùng thu lực.
Nụ cười che giấu cuộc tỷ đấu không tiếng động.
Thẩm Vạn Sơn đã nhìn Lục Khải bằng cặp mắt khác.
“Mộng Đình, con làm gì vậy? Bố bảo con chào đón Long Hồn, con chào đón như vậy sao?”
“Mau xin lỗi Long Hồn, về nhà rửa mặt chải đầu trang điểm, chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon!”
Thẩm Vạn Sơn cố làm vẻ tức giận khiển trách Thẩm Mộng Đình.
Thẩm Mộng Đình oan ức, cô ta mím môi, bất đắc dĩ khom người trước mặt Lục Khải.
“Trước kia có đắc tội, xin Long Hồn tha thứ”.
“Từ trước đến nay tôi không tính toán với con gái!”
Lục Khải cười trả lời.
Con gái?!
Nghe thấy hai chữ này, mắt đẹp của Thẩm Mộng Đình trợn tròn, căm tức nhìn Lục Khải.
“Tôi không phải con gái nữa, hừm!”
Thẩm Mộng Đình nói xong, giận dỗi xoay người, nhảy lên xe rời đi.
Cô ta phải quay về trang điểm thật xinh đẹp, cô ta muốn chứng minh, để Lục Khải phải nhìn mình với con mắt khác!
Thấy Thẩm Mộng Đình ngẩng cao đầu bước đi, Thẩm Vạn Sơn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Con bé này bị tôi chiều hư rồi, Long Hồn xin hãy tha thứ”.
“Cô gái nhỏ, có chút xúc động là chuyện bình thường”.
Lục Khải rộng lượng nói.
“Không biết Long Hồn đại giá đến chơi có việc gì không?”
Thẩm Vạn Sơn làm ra động tác tay, mời Lục Khải lên xe, vừa đi vừa hỏi.
“Đầu Hổ, không giấu ông, lần này tôi không mời mà tới là muốn xin ông một món đồ!”
“Ha ha ha ha…”
Thẩm Vạn Sơn cười lớn, ông ta không gấp gáp hỏi: “Long Hồn đến tìm tôi là xem trọng tôi rồi!”
“Đi, đến nhà tôi ăn uống trước, nói chuyện thiên hạ, ăn uống no say xong rồi lại bàn chính sự! Chỉ cần cậu có cầu, tôi đáp ứng!”
Lục Khải nghe thấy lời mời của Thẩm Vạn Sơn, anh cười nhạt.
Lời càng dễ nghe, chuyện càng khó làm!
Nhưng dù khó làm đi nữa, vì con gái, Lục Khải cũng phải đón nhận khó khăn tiến lên!
Lục Khải đồng ý lời mời, đến đại bản doanh của Hổ Huyệt được canh phòng nghiêm ngặt.
Thân là tập đoàn lính đánh thuê nổi danh giống với Long Môn, đại bản doanh của Hổ Huyệt chiếm diện tích lớn, máy móc hoàn thiện, trang bị hoàn hảo.
Đi qua căn cứ huấn luyện, khi đến phòng tiệc, Lục Khải và Hắc Vũ nhìn thấy máy bay chiến đấu và trực thăng vũ trang đỗ ngay ngắn bên cạnh, hơn nữa còn có mấy chiếc máy bay vận tải cỡ lớn.
Hổ Huyệt không hề giấu diếm những vũ khí trang bị tân tiến này, thoải mái bày ra trước mặt Lục Khải.
Đây không chỉ là khoe khoang!
Đồng thời cũng hù dọa!
Long Môn dù mạnh, Hổ Huyệt cũng không hề yếu!
Trước cửa phòng tiệc, mười tám khẩu súng chào được sắp xếp ngay ngắn.
Chiến sĩ mặc quân phục, tinh thần hăng hái.
Động tác đều nhịp, mười tám phát súng vang lên.
Đội quân nhạc bên cạnh biểu diễn nhạc khúc vui tươi, chào mừng Lục Khải và Hắc Vũ đến.
Quy cách cao, nặng lễ nghi!
Thẩm Vạn Sơn cười nhạt, nhìn thẳng vào Lục Khải.
Đây cũng không phải nghi thức chào mừng đơn giản, mà là một màn phô diễn thực lực rất tinh tế.
“Chút tâm ý mà thôi, để Long Hồn chê cười rồi”.
Thẩm Vạn Sơn rất lịch sự, rất khách sáo, tư thế hạ thấp.
“Được sủng ái mà lo sợ!”
Lục Khải chắp hai tay, khách sáo đáp lại.
“Mời!”
Thẩm Vạn Sơn giơ tay, sải bước về phía trước, đích thân dẫn đường.
“Mời!”
Lục Khải đáp lại, theo sát phía sau.
Mặt ai cũng tươi cười.
Nhưng Lục Khải biết rất rõ, trong nụ cười ẩn chứa đao, sóng ngầm dâng trào.
Có điều, Lục Khải vẫn bình thản, ung dung.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất cản!
Dù quá trình khó khăn thế nào, nhất định phải có được Ngưu Hoàng trăm tuổi trong tự nhiên!
Lục Khải và Hắc Vũ được vây quanh bởi đám đông, đi đến phòng tiệc lộng lẫy nguy nga.
Trên bàn ăn, sơn hào hải vị, rượu ngon thịt ngon, cái gì cần có đều có.
“Cơm canh đạm bạc, mong Long Hồn đừng chê”.
Thẩm Vạn Sơn nói xong, ngồi vào vị trí chủ khách.
Lục Khải mỉm cười ngồi bên tay trái ông ta.
Cộp, cộp, cộp…
Vừa ngồi xuống, một tràng tiếng giày cao gót nện trên mặt đất vang lên.
Mọi người đều bất ngờ.
Chương 123; Vừa chạm liền bùng nổ
Trong đại bản doanh, rất hiếm khi nghe thấy âm thanh mang sắc thái nữ tính.
Mọi người cũng không nhịn được tò mò ngắm nhìn.
Chỉ thấy Thẩm Mộng Đình phía trên mặc áo sơ mi trắng, dưới mặc chân váy bó sát màu đen.
Một bộ đồ công sở thường gặp làm nổi bật vóc dáng kiêu ngạo của Thẩm Mộng Đình, cực kỳ mê người.
Khuôn mặt hoàn mỹ, trang điểm tinh tế, quyến rũ đa tình.
Cô ta đã quen với các loại ánh mắt đàn ông nhìn vào mình.
Dưới cái nhìn của mọi người, cô ta lộ vẻ quyến rũ, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Khải, đi catwalk, chậm rãi bước đến gần.
Cô ta đã cố ý không đóng mấy chiếc khuy áo sơ mi trắng.
Áo sơ mi trắng biến thành chiếc áo cổ V sâu.
Cùng với bước đi của cô ta, ngực cũng theo đó đung đưa.
Cô ta cứ như vậy đi thẳng đến trước mặt Lục Khải.
Lục Khải ngồi, cô ta đứng.
Tầm mắt Lục Khải vừa vặn ngang hàng với ngực Thẩm Mộng Đình.
Hơn nữa, cách rất gần.
Cho dù là người bên cạnh, nhìn thấy rồi tim cũng đập rộn lên, suy nghĩ viễn vông.
“Nhóc con, làm gì vậy? Không được vô lễ với Long Hồn!”
Thẩm Vạn Sơn cố làm vẻ tức giận trách mắng.
“Bố, con chỉ muốn tìm Long Hồn phân tích đúng sai!”
Lúc Thẩm Mộng Đình đáp lại, ánh mắt vẫn không dời khỏi người Lục Khải, mắt đẹp khẽ chớp, vô cùng lẳng lơ.
“Long Hồn, trước đó tôi anh nói tôi là cô gái nhỏ, xin hỏi, tôi nhỏ ở đâu?”
Thẩm Mộng Đình hỏi rất trực tiếp, mặt lộ ra nụ cười nhẹ mê người, giống như đang chờ Lục Khải xấu hổ mất mặt.
Lúc nói chuyện, cô ta còn theo bản năng đi đến trước mặt Lục Khải, tiến lại gần mấy bước.
Khoảng cách giữa cơ thể cô ta và mặt Lục Khải chỉ còn vài milimet.
Lục Khải ngửi được mùi thơm trên người Thẩm Mộng Đình, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô ta.
Nhưng Lục Khải vẫn không nhúc nhích, ngồi im không loạn.
Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộng Đình.
Ánh mắt của anh thuần khiết đơn giản, không có chút bậy bạ.
Không gió không sóng!
Một ánh mắt đơn giản đã phá hủy tự tin của Thẩm Mộng Đình.
Cô ta có thể cảm nhận được vẻ khinh thường trong ánh mắt Lục Khải.
Cảm giác đó giống như đang nhìn một vật bình thường, không có bất kỳ rung động.
“Vấn đề đơn giản như vậy còn cần phải hỏi tôi sao?”
Lục Khải hời hợt mở miệng: “Hơn nữa, có liên quan gì đến tôi?”
Lời nói bình thản, trực tiếp dập tắt kiêu ngạo cuối cùng của Thẩm Mộng Đình.
Câu trả lời dứt khoát khiến cô ta trở nên thua kém.
“Long Hồn, không cần phải tính toán so đo với một đứa nhóc như vậy đâu!”
Thẩm Vạn Sơn cười giải vây thay cho Thẩm Mộng Đình.
Trong ánh mắt của ông ta ẩn giấu sát ý.
“Ăn nói ngay thẳng, xin thứ lỗi!”
Lục Khải mỉm cười đáp lại.
Giữa bọn họ, mỗi một câu nói đều mang chất văn lịch sự, khách sáo.
Nhưng mỗi lần đối thoại cũng đối chọi tương đối gay gắt.
Mũi đao phóng ra, mâu thuẫn, chạm một cái liền bùng nổ.
“Long Hồn, đến địa bàn của tôi, cầu xin tôi mà có thái độ này?”
Thẩm Mộng Đình thốt lên giận dữ, nghiêm nghị chất vấn.
Hắc Vũ vốn đang ngồi ở vị trí thuộc hạ của Lục Khải nghe thấy lời này, đột nhiên đứng dậy.
Sắc mặt xanh mét, sát khí nổi lên.
Anh ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ ai dám có một chút bất kính với Lục Khải.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng không được!
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng.
Đối đầu rất gay gắt!
Ánh mắt của thuộc hạ Thẩm Vạn Sơn cùng tập trung trên người Lục Khải.
Thẩm Vạn Sơn đặt hai tay lên bàn ăn, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười thân sĩ.
“Ngồi xuống!”
Lục Khải liếc nhìn Hắc Vũ.
“Người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng!”
“Đầu Hổ nhiệt tình chiêu đãi chúng ta, không thể làm tổn thương hòa khí”.
Sau khi thuận miệng dạy dỗ mấy câu, Lục Khải vững như Thái Sơn đáp lại ánh mắt của tất cả mọi người.
Cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên người Thẩm Mộng Đình đang tức giận.
“Nếu cậu Thẩm tức giận vì lời nói thật của tôi, vậy tôi dùng lời nói thật của mình xin lỗi cô!”
Vốn tưởng rằng Thẩm Mộng Đình sẽ thỏa hiệp với Lục Khải, nhưng nghe thấy lời này, cô ta càng giận.
Đôi mắt đẹp của cô ta trợn tròn xoe, mặt cáu giận.
Lục Khải không cho Thẩm Mộng Đình cơ hội nói chuyện, mỉm cười nói: “Nhưng tôi xin lỗi, cô chấp nhận được không?”
“Có gì mà không chấp nhận được?”
Thẩm Mộng Đình không phục trả lời.
“Được, Long Hồn tôi dùng quy định của Long Môn xin lỗi cô, tôi tự phạt hai bình rượu trắng để bày tỏ thành ý”.
Lục Khải đứng dậy, đặt bốn bình rượu trước mặt.
Hắc Vũ cau mày, Long Hồn nói xin lỗi?
Đây chính là chuyện chưa từng có!
Anh ta muốn mở miệng, nhưng lại bị Lục Khải lắc đầu ngăn cản.
“Khui rượu!”
Lục Khải ra lệnh.
“Dạ, Long Hồn!”
Hắc Vũ tiến lên, thuần thục mở bốn bình rượu trắng.
Lục Khải cầm một chai lên, cách không cạn ly với Thẩm Mộng Đình.
Giơ tay, ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch.
Bốp!
Rượu hết, bình vỡ!
Chương 124: Miễn cưỡng chấp nhận!
Chìa tay lấy bình thứ hai!
Cũng như vậy, một hớp uống hết, cạn sạch sẽ rượu trong bình.
Bốp!
Lục Khải đánh vỡ bình rượu thứ hai xuống đất.
Hai bình rượu nuốt xuống bụng, Lục Khải vô cùng tỉnh táo như thường.
Anh vẫn giữ nụ cười trên mặt, cử chỉ khéo léo.
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Ở đây có rất nhiều người tửu lượng cao.
Nhưng chỉ dựa vào uống rượu mà có thể uy chấn xung quanh thì chỉ có một người này.
Sức mạnh toàn thắng.
Lục Khải đẩy hai bình rượu Hắc Vũ vừa mở ra đến trước mặt Thẩm Mộng Đình.
Thẩm Mộng Đình ứng phó không kịp.
“Cậu Thẩm, lời xin lỗi của tôi, cô không chấp nhận?”
Lục Khải nhìn thẳng vào Thẩm Mộng Đình, khẽ hỏi.
“Miễn cưỡng chấp nhận!”
Thẩm Mộng Đình vẫn cắn răng kiên trì ở trước mặt Lục Khải.
“Vậy, rượu này, không uống?”
“Có qua có lại quan hệ mới được lâu dài, cậu Thẩm không uống, không biết là không coi Long Hồn ra gì hay xem thường Long Môn?”
Lục Khải lời ít ý nhiều, đẩy Thẩm Mộng Đình và Hổ Huyệt lên đầu sóng ngọn gió!
Giống như Lục Khải là người anh hùng trượng nghĩa, còn Hổ Huyệt lại không hiểu quy củ.
Thẩm Mộng Đình giận dữ trợn mắt nhìn Lục Khải.
Cô ta đã hoàn toàn thất bại, nhưng ở trước mặt mọi người lại không thể bực tức rời đi.
Chỉ có thể bị động tiếp nhận!
“Chỉ hai bình rượu này mà có thể làm khó khăn đến cậu Thẩm tôi?”
Dứt lời, Thẩm Mộng Đình cầm bình rượu lên, há miệng uống rượu.
Vừa uống được hai ngụm đã ho khan.
Lục Khải rất rộng lượng cầm bình rượu còn lại kia, không giống với vẻ khổ sở của Thẩm Mộng Đình, anh ung dung uống hết bình rượu.
Uống xong, anh lắc lắc bình rượu: “Cô gái nhỏ, tôi giúp cô, không cần cảm ơn!”
Lục Khải rất rõ, đến Hổ Huyệt là nhờ cậy Thẩm Vạn Sơn, anh không thể để Thẩm Mộng Đình không thoát ra được.
Nhưng ba chữ cô gái nhỏ lại kích thích sâu sắc vào dây thần kinh nhạy cảm của Thẩm Mộng Đình.
Cô ta dốc hết toàn lực, nhưng Lục Khải lại chỉ coi cô ta là trẻ con.
Cảm giác thất bại và nhục nhã nảy sinh trong lòng.
“Tôi phải giết anh!”, Thẩm Mộng Đình cắn răng nghiến lợi hét lớn.
“Cô dám!”, Hắc Vũ tiến lên, đối chọi gay gắt.
Bầu không khí kìm nén mà vắng lặng.
Đại chiến, chạm một cái liền bùng nổ...
“Nói gì vậy!”
Lục Khải và Thẩm Vạn Sơn hai miệng đồng thanh.
Hai người mặc dù nhìn nhau.
Nghe thì giống như đang trách người của mình.
Nhưng từ trong ánh mắt ôn hòa của bọn họ có thể cảm nhận được lời này là đang nói cho đối phương nghe.
Bảo vệ con cái bằng lời nói đầy sắc bén!
Thẩm Mộng Đình và Hắc Vũ sau khi không cam lòng nhìn nhau, mỗi người lùi về phía sau Thẩm Vạn Sơn và Lục Khải.
Thẩm Vạn Sơn đích thân rót rượu cho Lục Khải, mặt nở nụ cười, động tác ưu nhã, ra vẻ quý ông.
Nhất cửa nhất động vẫn giống như trước, không xảy ra chuyện gì.
“Long Hồn đích thân đến nhà tôi cần thứ đồ gì vậy?”
Rót rượu xong, Thẩm Vạn Sơn ân cần hỏi.
“Đầu Hổ, tôi muốn…”
“Nào, uống rượu!”
Thẩm Vạn Sơn nâng ly rượu, mỉm cười cắt lời Lục Khải.
“Tôi đại diện Hổ Huyệt, hoan nghênh cậu đại giá đến chơi!”
“Chờ cơm nước no nê, những chuyện khác đề dễ nói!”
Lục Khải trong lòng không vui, nhưng vẫn vui vẻ tiếp đón: “Cạn!”
Lục Khải uống một hơi cạn sach rượu trong ly.
“Sảng khoái!”
Thẩm Vạn Sơn cầm ly rượu, một hơi uống hết một bình rượu.
Bốp!
Bình rượu bị ông ta đập vỡ.
“Tôi thay mặt con gái chấp nhận lời xin lỗi của cậu!”
“Hổ Huyệt trước giờ không cần đến sự giúp đỡ của người khác!”
“Bởi vì chúng tôi có thực lực này”.
Cho dù là bày tỏ thái độ, mặt Thẩm Vạn Sơn vẫn giữ nụ cười.
Nói xong, lập tức lật bài, cười lớn: “Hôm nay có rượu ta say đã, ngày mai buồn để ngày mai buồn”.
Thẩm Vạn Sơn mở rượu, muốn tiếp tục rót rượu cho Lục Khải.
Lần này Lục Khải từ chối, úp ngược ly rượu tinh xảo lên bàn.
Mặc dù anh đi nhờ người ta, nhưng tuyệt đối không để cho bất kỳ ai xẻ thịt.
“Long Hồn, coi thường rượu đục của tôi?”
Thẩm Vạn Sơn mở miệng hỏi thẳng.
“Đầu Hổ nói quá lời rồi, uống rượu để giải trí, sau khi làm việc xong rồi lại vui vẻ, được không?”
Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Thẩm Vạn Sơn biến mất, khuôn mặt thư sinh lại có thêm vài phần nghiêm túc.
Ông ta đặt bình rượu xuống, đẩy gọng kính vàng.
“Đương nhiên không thành vấn đề, mời Long Hồn nói!”
“Tôi không mời mà tới là muốn xin Ngưu Hoàng tự nhiên trăm năm, để cứu tính mạng con gái tôi”.
Lục Khải đi thẳng vào vấn đề.
“Long Hồn tuổi trẻ tài cao, đã sớm làm bố rồi? Chúc mừng chúc mừng!”
Hai tay Thẩm Vạn Sơn chắp lại, vô cùng khách sáo.
Mặc dù nói là vậy, nhưng trên mặt ông ta lại không có bất kỳ gợn sóng nào.
“Ngưu Hoàng tự nhiên trăm năm, tôi có”.
Thẩm Vạn Sơn thoải mái thừa nhận, nhưng trên mặt thoáng qua một tia khó xử.
“Long Hồn có nhờ vả, vốn dĩ tôi không muốn cất giữ, nhưng thật không đúng lúc rồi, con gái tôi đã đặt trước loại dược liệu này!”
Thẩm Vạn Sơn tiếc nuối nói: “Chờ con gái tôi hai mươi lăm tuổi sẽ tiến hành bổ sung thuốc cho nó, Ngưu Hoàng tự nhiên trăm năm là thuốc chính!”
“Quả thực xin lỗi, thương mà không giúp được gì!”
Chương 125: Hai phương án
Thẩm Vạn Sơn nhìn thẳng vào Lục Khải: “Chính sự đã bàn xong xuôi, bây giờ có thể uống rượu chưa?”
“Đầu Hổ, Ngưu Hoàng tự nhiên trăm năm rất quan trọng đối với con gái tôi! Ông xem, chuyện này còn có khả năng thay đổi được không?”
Vì Lục Viên Hàn, Lục Khải khẽ cúi đầu, khẩn cầu Thẩm Vạn Sơn.
Mọi người đều chấn động với hành động này của Lục Khải.
Long Hồn là người thế nào?
Đứng đầu trong tập đoàn lính đánh thuê, được thế giới công nhận!
Một con người quả quyết sát phạt, đã nói là làm, nhưng lại vì con gái mà cầu xin Thẩm Vạn Sơn.
Đổi thành bất kỳ một ai đó cũng sẽ cảm thấy rất có mặt mũi.
Nhưng duy chỉ có Thẩm Vạn Sơn mặt như giếng cổ không gợn sóng, không biểu lộ cảm xúc.
Vẻ ung dung thản nhiên của ông ta như thể chuyện Lục Khải cầu xin mình là điều đương nhiên.
“Thay đổi sao? Tất nhiên được!”
Nụ cười trên mặt Thẩm Vạn Sơn giống như sóng giữa mặt nước bằng phẳng, dần dần lan truyền ra.
“Có hai phương án cho cậu tham khảo”.
Thẩm Vạn Sơn nhìn Lục Khải, trong lòng đã có dự tính.
“Mời nói!”
“Thứ nhất, mượn tay cậu diệt Lang Yên!”
Ồ?!
Nghe thấy phương án này, mọi người đều sửng sốt.
Ở giới lính đánh thuê, ai cũng biết Long Môn và Lang Yên là đồng minh thân thiết nhất.
Lục Khải sẽ vì Ngưu Hoàng tự nhiên trăm năm giúp đỡ Hổ Huyệt đối phó Lang Yên, bị đồng nghiệp trong binh đoàn lính đánh thuê phỉ nhổ?
Phương án này theo như mọi người thấy, dù lời ít ý nhiều, nhưng không có khả năng thực hiện!
Điều này quả thật là làm khó Lục Khải.
“Phương án khác thì sao?”
Lục Khải hỏi.
Thẩm Vạn Sơn đã sớm chuẩn bị xong xuôi, thu hồi lại nụ cười, trong đôi mắt lóe lên sát khí hùng hổ dọa người.
“Thứ hai, để con gái tôi chết!”
Đối với phương án này, Lục Khải không nhịn được ngẩng đầu, liếc nhìn Thẩm Vạn Sơn mấy lần.
Giết con gái của Đầu Hổ ở Hổ Huyệt?
Lục Khải không phải không làm được.
Nhưng lựa chọn rất đơn giản, Lục Khải cần gì phải làm lớn chuyện?
Cộp!
Thẩm Vạn Sơn vừa dứt lời, trong phòng yến hội, chiến sĩ Hổ Huyệt dùng sức đạp đất, tất cả mọi người khí thế hung hăng đứng dậy, ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm Lục Khải và Hắc Vũ.
Bọn họ đang dùng hành động thực tế gây áp lực cho Lục Khải.
Mặt Thẩm Vạn Sơn hiện ra nụ cười đắc ý.
Ông ta cho rằng trong hai phương án này, Lục Khải sẽ không chọn cái nào.
Thứ ông ta muốn chính là như vậy, cho Lục Khải cảm giác hy vọng, rồi lại khiến anh tuyệt vọng.
“Đừng có vô lễ!”
Thẩm Vạn Sơn cố làm vẻ tức giận trách móc: “Long Hồn là khách quý!”
Dứt lời, tất cả chiến sĩ đều theo nhịp ngồi xuống.
Ông ta không phải đứng ở góc độ của Lục Khải để cân nhắc vấn đề, mà dùng hành động đơn giản nhất để thể hiện năng lực điều hành chiến sĩ Hổ Huyệt và sức mạnh kiểm soát của ông ta với Hổ Huyệt.
Mỗi chi tiết đều là một kiểu khoe khoang rất tự nhiên.
Đây chính là Thẩm Vạn Sơn.
Thẩm Vạn Sơn tự rót rượu, chủ động gắp một miếng thịt cho Lục Khải: “Long Hồn, suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi đang đợi câu trả lời của cậu”.
“Nghĩ kỹ rồi”.
Lục Khải cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát mở miệng: “Tôi chọn phương án thứ nhất, đối phó với Lang Yên!”
Hả?!
Đối với câu trả lời này, Thẩm Vạn Sơn không kịp chuẩn bị.
Lục Khải nổi tiếng có tình nghĩa.
Anh lại muốn đối phó với Lang Yên?
Đây chính là tự đập đi danh hiệu của chính mình!
Nhưng Thẩm Vạn Sơn chỉ kinh ngạc trong lòng, không biểu hiện chút gì ra ngoài mặt.
Lựa chọn này của Lục Khải đối với ông ta là vô cùng có lợi!
Ông ta có thể tận dụng tình hình để phát huy, từ đó chiếm ưu thế trong cuộc tỷ thí với Long Môn.
“Long Hồn, cậu nghĩ xong rồi?”
Thẩm Vạn Sơn mặt đầy kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên, quân tử không nói đùa!”
Thật ra thì Lục Khải đã âm thầm bố trí, chuẩn bị một lần đánh rớt Lang Yên.
Phương án Thẩm Vạn Sơn tự cho rằng là xảo quyết lại đúng ý Lục Khải.
“Long Hồn, miệng đã nói, đúng vậy, Thẩm mỗ tôi không dễ bị lừa đâu”.
“Ông nói đi, bảo tôi làm gì!”
“Rất trùng hợp, mấy ngày trước tôi bắt được người của Lang Yên, nghe nói địa vị rất cao, tôi muốn mượn tay cậu diệt trừ cô ta!”
“Mà tôi sẽ đích thân quay video đăng lên internet, chia sẻ với người trong giới, cậu thấy thế nào?”
Thẩm Vạn Sơn đã sớm có tính toán, mỉm cười nhìn Lục Khải.
Đương nhiên Lục Khải biết rõ, Thẩm Vạn Sơn muốn khích bác ly gián, châm dầu vào lửa.
Nhưng chút trò lừa bịt này có là gì?
“Không thành vấn đề, ông dẫn người đó đến, tôi đích thân ra tay”.
“Được!”
Thẩm Vạn Sơn phẩy tay một cái, hai thuộc hạ đi đến phòng tiệc.
“Long Hồn, cậu nghĩ cho kỹ đi, mũi tên bắn ra không quay lại được đâu, hậu quả việc làm này là gì, cậu biết chứ?”
“Biết, không có bất kỳ hậu quả gì!”
Lục Khải tràn đầy tự tin trả lời.
Lục Khải đã nắm giữ chứng cứ Lang Yên hãm hại Long Môn.
Anh làm như vậy là hợp tình hợp lý.
Sự tự tin của Lục Khải khiến Thẩm Vạn Sơn rất khó chịu.