Chiến Thần Vô Song

Chương 126-130




Chương 126: Giết người vô hình

Ông ta liên tục gật đầu: “Cậu nên hiểu rõ, những gì nên nhắc nhở tôi đã nhắc hết rồi, đừng để đến cuối cùng không thể xuống đài được!”

“Leo càng cao thì ngã càng đau đấy!”

Thẩm Vạn Sơn đang nói thì hai đàn em đã dẫn theo một người bước vào.

Đó là một người phụ nữ, mặc sườn xám, tóc tai bù xù, trên người đầy vết thương.

“Đầu Hổ, người được dẫn tới rồi”.

Nghe đàn em nói, Thẩm Vạn Sơn gật đầu.

“Long Hồn, bắt đầu đi!”

Nghe thế, Lục Khải nhìn về phía người phụ nữ tóc tai rối bù, tinh thần hoảng hốt kia theo bản năng.

Dù chỉ liếc mắt nhìn một lần nhưng Lục Khải đã nhíu mày.

Không chỉ mình Lục Khải, mà Hắc Vũ sau lưng cũng không thể giấu được sự kinh ngạc.

“Chu Mỹ Liên?”

Lục Khải trực tiếp mở miệng.

Không sai, người đó trông giống hệt Chu Mỹ Liên.

Anh không ngờ chuyến đi này lại có được thu hoạch bất ngờ như thế.

Nghe thấy tiếng gọi đó, người phụ nữ kia trợn trừng mắt, khó tin nhìn về phía Lục Khải.

Ngoài sự rung động trên mặt, người đó không hề có một hành động đáp lại nào.

Ngược lại là Thẩm Vạn Sơn, ông ta nhíu mày, giọng đầy suy ngẫm mở miệng: “Long Hồn, có nhận nhầm người không!”

Nhận nhầm người?

Làm gì có chuyện đó được!

“Sao Long Hồn có thể nhận nhầm người được? Người này chúng tôi cực kỳ quen thuộc!”

Hắc Vũ trả lời đầy khẳng định.

Lục Khải nhướng thẳng mày, nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó không hề đơn giản như những gì anh tưởng.

“Đầu Hổ, ý ông là gì?"

Lục Khải đặt câu hỏi.

“Không có ý gì cả, có lẽ là tình báo của chúng ta khác nhau, theo tình báo chúng tôi nhận được thì người này không có tên Chu Mỹ Liên”.

“Thế thì tên là gì?”

“Chu Mỹ Hà”.

Thẩm Vạn Sơn nghiêng người tựa vào ghế: “Quản lý của Lang Yên! Long Hồn, đừng nói là cậu chưa gặp bao giờ nhé!”

Chu Mỹ Hà?

Rốt cuộc là do dùng tên giả, hay là… Họ là song sinh ?

Nhưng dù là song sinh thì cũng không thể giống nhau như đúc, chẳng có gì khác biệt như thế được?

“Bà có quan hệ thế nào với Chu Mỹ Liên?”

Nghe thấy câu hỏi, Chu Mỹ Hà vẫn không có động tác gì, huênh hoang quay đầu sang một bên.

Lục Khải không hỏi nữa mà đi bấm số điện thoại của Chu Mỹ Liên.

“Con trai ngoan của tôi, chuyện gì thế?”

Nghe thấy giọng nói bên trong điện thoại, Lục Khải đoán không sai, hai người họ không phải là một!

“Chu Mỹ Hà là gì của bà?"

“Là một trong số rất nhiều chị em của tôi, sao thế, cậu quen hả?”

Chu Mỹ Liên không chút hoang mang hỏi lại.

“Bà ta chết trong tay tôi".

“Ồ thế hả? Chúc mừng cậu nha, muốn chém giết hay róc thịt gì tùy cậu!”

Chu Mỹ Liên chẳng hể để ý: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tắt nha, tôi bận rộn nhiều việc lắm!”

Nói xong, Chu Mỹ Liên lập tức tắt điện thoại.

Từ đầu đến cuối, chưa từng chủ động hỏi về Chu Mỹ Hà dù chỉ là nửa chữ.

Thái độ chẳng hề quan tâm của bà ta khiến Lục Khải vô cùng hoang mang và khó hiểu.

Cứ cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó khó nói.

“Long Hồn, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Khi nào ra tay?”

Thẩm Vạn Sơn lên tiếng thúc giục.

Lục Khải cũng không vội vã trả lời, mà chỉ nghiêng người nhìn Hắc Vũ, hạ giọng: “Truyền lệnh tôi, bảo bọn họ hành động!”

Hắc Vũ ngầm hiểu gật đầu, trên mặt xuất hiện vẻ nôn nóng và mong chờ.

Anh ta lùi sang một bên, lấy điện thoại di động ra nhắn lại mệnh lệnh của Lục Khải.

Còn Lục Khải, thì anh đi tới trước mặt Chu Mỹ Hà tóc tai rối bời, vết thương khắp nơi trong ánh mắt của tất cả mọi người.

“Bà, có gì muốn nói không?”

Lục Khải đặt câu hỏi.

Ánh mắt Chu Mỹ Hà chợt dại ra nhìn thẳng vào Lục Khải.

“Có!”

“Mời nói!”

Chu Mỹ Hà ngước dậy quan sát Lục Khải, khẽ lắc đầu: “Đừng cứng đầu cứng cổ như thế”.

“Tranh thủ lúc Chu Mỹ Liên vẫn chưa nghiêm túc ra tay, hãy mau chóng lùi lại đi, cậu không phải là đối thủ của ả ta đâu”.

“Cậu sẽ mãi mãi không thể biết được ả đàn bà đó hung tàn đến mức nào đâu”.

Nói tới đó, Chu Mỹ Hà dừng lại một chút, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn Lục Khải.

“Lời tôi nói, hy vọng cậu có thể nhớ kỹ”.

“Được rồi, tôi đã nói cả rồi, cậu cứ ra tay đi, sống trên đời này quá mệt mỏi rồi”.

Từ lời bà ta nói, Lục Khải có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng sâu sắc.

Chu Mỹ Liên thật sự khủng bố như vậy ư?

“Long Hồn, đã giải quyết xong cả rồi”.

Hắc Vũ cung kính báo.

“Được”.

Sau khi Lục Khải lên tiếng, ánh mắt anh lại chuyển sang Chu Mỹ Hà.

“Cảm ơn đã nhắc, lên đường vui vẻ nhé!”

Nói xong, Lục Khải tiện tay cầm lấy một chiếc đũa, dùng lực thật mạnh, chiếc đũa đâm vào giữa trán Chu Mỹ Hà, đâm thủng cả đầu bà ta.

Đơn giản, trực tiếp.

Lòng dạ, độc ác.

Cảnh tượng tàn nhẫn đó lọt vào ống kính máy quay của Thẩm Vạn Sơn.

Quay được đoạn video, trên gương mặt không có quá nhiều cảm xúc của Thẩm Vạn Sơn xuất hiện nụ cười hưng phấn.

Theo ông ta thấy, đoạn video này có thể khiến Long Môn diệt sạch toàn quân!

Và, cũng có thể giúp Hổ Huyệt nhảy vọt lên đỉnh!

Cao thủ thật sự không cần phải khiến người chết ta sống.

Cảnh giới cao nhất, chính là giết người trong vô hình.

Bộp bộp bộp…

Thẩm Vạn Sơn đứng dậy, vỗ tay, vẻ mặt đầy thưởng thức nhìn Lục Khải.

Chương 127: Bị chơi rồi!

“Đúng là Long Hồn nổi tiếng toàn thế giới, danh chấn bát phương, nói được làm được, họ Thẩm tôi bội phục!”

“Đầu Hổ nói quá lời".

Lục Khải xoay người lại, đối diện với ông ta.

Hai người, trong nụ cười đó là vẻ sắc bén.

“Người đâu, mau mang Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm tới tặng cho khách quý!”

Thẩm Vạn Sơn cực kỳ phóng khoáng mở miệng.

“Lục Khải tôi cảm ơn Đầu Hổ”.

Lục Khải chắp hai tay, khách sáo nói.

“Coi cậu nói gì kìa, tôi mới là người phải cảm ơn mới đúng”.

“Cậu tự tay giết chết quản lý cấp cao của Lang Yên chính là trút giận cho chúng tôi”.

“Tôi nhất định sẽ đăng đoạn video đầy kích thích này lên mạng xã hội, để người trong giới ở khắp nơi chứng kiến tình hữu nghị của Long Môn và Hổ Huyệt!”

Nói tới đây, Thẩm Vạn Sơn cố tình dừng lại vài giây: “Lòng Hồn, không ngại chứ!”

Thỉnh thoảng góp vui lấy lệ, lại chân thật đến mức con người ta không thể moi móc ra được cái lỗi nào.

Người càng đứng trên cao, thì hành động lại càng khéo.

“Không ngại!”

Lục Khải thoải mái và tự tin trả lời.

“Được! Thế thì tôi sẽ làm theo ý muốn của Long Hồn, chia sẻ lên mạng xã hội để mọi người cùng chung vui".

Thẩm Vạn Sơn nói cực kỳ thoải mái, cứ như tất cả mọi việc ông ta làm đều do Lục Khải nói.

Nhanh chóng đăng lên, giải quyết xong!

Bây giờ ông ta chỉ cần yên tĩnh ngồi chờ tin tốt là được.

Với ông ta mà nói, Lục Khải đã thua.

Long Hồn cũng chỉ có thế mà thôi, vẫn bị ông ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Là một cao thủ quả là cô đơn mà!

Đúng lúc này, chiến sĩ của Hổ Huyệt đã mang Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm tới.

Vị thuốc này đã trải qua lễ rửa tội suốt trăm năm, trở nên trong suốt sáng ngời.

Như một món hàng mỹ nghệ tinh xảo.

Thẩm Vạn Sơn lại hào phóng tặng Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm cho Lục Khải.

“Cậu cần, tôi chắc chắn sẽ cho, mong cậu vui lòng nhận cho!”

Tất nhiên Thẩm Vạn Sơn biết rõ vị thuốc này quý giá biết bao nhiêu.

Nhưng dùng một vị thuốc quý giá để đổi lấy sự suy thoái của Long Môn, để Hổ Huyệt vươn lên.

Vẫn còn hời lắm.

Lục Khải, quá non!

“Cảm ơn Đầu Hổ, vô cùng biết ơn!”

Lục Khải không hề khách sáo nhận lấy vị thuốc, giao cho Hắc Vũ.

“Long Hồn, tiếp theo đây, Long Môn có tính toán gì không?”

“Tiếp tục rực rỡ trong giới lính đánh thuê, dẫn dắt tất cả các nhóm lính đánh thuê đi lên tầm cao mới”.

Nghe Lục Khải trả lời, Thẩm Vạn Sơn cười rất to.

“Long Hồn, có một số việc, không cần phải miễn cưỡng quá”.

“Tôi hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu, nhưng liệu các nhóm lính đánh thuê khác có chịu nghe lời các người không?”

Thẩm Vạn Sơn, đi thẳng vào vấn đề.

“Không nghe lời tôi, chẳng lẽ nghe lời ông?”

Lục Khải đối chọi cực kỳ gay gắt.

Anh là người duy nhất dám nói những lời ngang ngược như thế ở Hổ Huyệt này.

Anh chẳng hề thấy có gì đó bất ổn, càng không có chút sợ hãi nào.

Tất cả, như một lẽ đương nhiên.

“Đầu Hổ, cảm ơn ông đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tạm biệt!”

Lục Khải đứng dậy, sau khi nói lời tạm biệt thì lập tức xoay người ra ngoài.

Chiến sĩ Hổ Huyệt cùng đứng dậy, chắn trước mặt Lục Khải.

Lục Khải không hề hoảng hốt, ánh mắt đảo qua từng người một.

Chỉ một ánh mắt đơn giản đã khiến các chiến sĩ ỷ đông hiếp yếu nhanh chóng lùi về sau từng bước.

Khí thế, toàn thắng.

“Làm gì thế? Tránh ra, tiễn khách!”

Thẩm Vạn Sơn dứt lời, các chiến sĩ nhường ra một đường.

“Long Hồn, có điều xúc phạm, mong cậu thứ lỗi cho”.

“Đi thong thả, không tiễn! Luôn hoan nghênh, thường xuyên đến nhé!”

Thẩm Vạn Sơn vừa nói dứt lời đã vẫy tay với Lục Khải.

Lục Khải gật đầu đáp lại, nhấc chân bước đi, cùng Hắc Vũ lên xe rời đi.

Nhìn thấy xe của Lục Khải biến mất không còn bóng dáng.

Thẩm Mộng Đình chu miệng đi tới bên cạnh Thẩm Vạn Sơn: “Bố, Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm đó, cứ thế cho anh ta à?”

“Con thấy nó ngông cuồng, kiêu ngạo đến mức nào không! Nó căn bản không thèm để chúng ta vào mắt!”

Thẩm Vạn Sơn không cho là đúng, cười: “Long Hồn? Chẳng qua chỉ là một thằng ranh có tầm nhìn hạn hẹp mà thôi”.

“Long Môn, đã bị cậu ta phá hủy, sau này sẽ là thiên hạ của Hổ Huyệt chúng ta!”

Thẩm Vạn Sơn nói những lời đầy khí phách và niềm tin.

“Ma lên, mở video lên xem phần bình luận bên dưới, xem coi các đồng nghiệp đang mỉa mai châm chọc Long Hồn của Long Môn thế nào!”

Thẩm Vạn Sơn cười xấu xa, vội vàng nói.

Thẩm Mộng Đình mở bình luận lên xem những dòng chữ đó, vẻ mặt không được thoải mái lắm.

Chuyện này có sức ảnh hưởng rất lớn, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà bình luận đã hơn ngàn!

Nhưng, không có một bình luận nào là mỉa mai hay sỉ nhục Long Môn.

Hoàn toàn ngược lại, tất cả đều khen ngợi Long Hồn.

Thẩm Vạn Sơn vẫn chưa hay biết gì, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Mộng Đình thì cười như thể đã biết trước.

“Nhóc con, sau này phải học bố, không phải cứ dùng bạo lực là giải quyết được mọi chuyện”.

“Động não nhiều một chút, âm mưu quỷ kế mới là trò chơi của những kẻ tri thức”.

“Giết người vô hình, mới là thứ kích thích nhất, tạo nên cảm giác thành công nhất”.

“Nói bố nghe xem, đọc hết bình luận rồi con có suy nghĩ gì!”

Thẩm Vạn Sơn nói như mình là người thăng cuối cùng, uống cạn một ly rượu ngon.

“Chúng ta, bị chơi rồi!”

Chương 128: Có qua có lại

Phụt…

Thẩm Vạn Sơn nghe thấy câu trả lời hoàn toàn khác lạ đó thì bất ngờ đến mức phun rượu trong miệng ra.

“Con nói thế là sao?"

Thẩm Vạn Sơn cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau miệng.

Giọng nói có vẻ cực kỳ khó chịu.

Ông ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao Thẩm Mộng Đình lại đưa ra kết luận đó.

Một người đa mưu túc trí như ông ta lại bị thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như Lục Khải đùa bỡn á?

“Bố, mau xem này!”

Thẩm Mộng Đình do dự mãi mới đưa điện thoại cho Thẩm Vạn Sơn.

Thẩm Vạn Sơn nhận lấy điện thoại di động, mang theo cảm xúc thấp thỏm bất an lướt vài cái.

Sau khi đọc hết bình luận, vẻ mặt ông ta không còn sự lịch lãm và oai phong trước đó nữa.

Dáng vẻ hào hoa phong nhã cũa người tri thức cũng không còn sót lại chút nào.

Bấy giờ, ông ta như một con dã thú phát điên lên.

Sát khí, đã xuất hiện!

Mỗi một bình luận khen ngợi Lục Khải, với ông ta mà nói đều cực kỳ chói mắt.

Ông ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì thế này!

Giết người nắm quyền của phe đồng minh, trở mặt với đồng minh của mình, sao lại được mọi người khen ngợi như thế?

Khi ông ta đang khó hiểu và hoang mang, thì tổ trưởng tổ tình báo Hổ Huyệt chạy tới với vẻ mặt kích động.

“Đầu Hổ, có tình báo mới”.

Tổ trưởng quỳ một gối xuống.

“Nói!”

Giọng của Thẩm Vạn Sơn đầy trầm thấp và áp lực!

“Vừa nhận được tin tức, Long Môn và Lang Yên đã trở mặt!”

“Long Môn công bố rất nhiều bằng chứng cho thấy Lang Yên âm thầm đối phó Long Môn thế nào”.

“Hơn nữa còn tuyên bố sẽ truy sát Lang Yên trên toàn thế giới!”

Nghe thấy tin tức đó, sắc mặt Thẩm Vạn Sơn chợt đổi.

Thế nhưng có lẽ tổ trưởng của tổ tình báo quá kích động nên không chú ý tới chi tiết này.

Tên đó thao thao bất tuyệt hiến kế: “Đầu Hổ, với chúng ta mà nói, đây là một cơ hội rất tốt”.

“Chúng ta có thể nắm lấy cơ hội này, đối phó với Lang Yên trước”.

“Sau đó lại nghĩ cách giải quyết Long Môn!”

“Cút!”

Thẩm Vạn Sơn nghiến răng nghiến lợi, nhả những chữ đó qua kẽ răng.

Tổ trưởng đang nói nước miếng tung tóe nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc miệng.

Mãi đến khi rời đi, tổ trưởng vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã nói sai cái gì mà lại chọc giận Đầu Hổ.

Thẩm Vạn Sơn tái mặt, vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.

Thẩm Mộng Đình bên cạnh trực tiếp hất văng cả màn, sơn hào hải vị văng khắp nơi.

Tức giận! Nhục nhã!

Bọn họ cứ tưởng mình sẽ chiếm được một món hời lớn từ Lục Khải.

Cứ tưởng sẽ đẩy Lục Khải vào con đường cùng.

Cuối cùng lại phát hiện ra, từ đầu đến cuối Lục Khải vẫn luôn đùa bỡn với họ như một con khỉ.

Lặng lẽ chơi đùa bọn họ trong lòng bàn tay.

“Tất cả tập trung, theo tôi đuổi theo Long Hồn, đừng để anh ta chạy thoát!”

Thẩm Mộng Đình hét to với giọng nói đầy sắc bén và tức giận.

Hét xong, cô ta nhanh chóng dẫn đầu lao ra ngoài.

“Bậy bạ!”

Thẩm Vạn Sơn lạnh giọng nói.

Lời vừa nói ra, các chiến sĩ đang lao ra ngoài với lửa giận ngập trời đều dừng bước, như tượng sắt đứng yên tại chỗ.

Thẩm Vạn Sơn dùng hai chữ đơn giản thể hiện ra quyền khống chế tuyệt đối của ông ta với Hổ Huyệt.

“Bố, nếu không đuổi theo thì không kịp nữa!”

Thẩm Mộng Đình tức đến mức giậm chân: “Long Hồn sỉ nhục chúng ta, còn lừa mất Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm!”

“Chuyện này, không thể để yên được!”

“Con thấy mình mất mặt như thế vẫn chưa đủ hả?”

Thẩm Vạn Sơn nhìn thẳng vào Thẩm Mộng Đình: “Con gióng trống khua chiêng đuổi theo Long Hồn, đòi lại vị thuốc bố đã tặng cho nó”.

“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì người khác sẽ nhìn Hổ Huyệt chúng ta thế nào?”

“Hơn nữa, con mang bao nhiêu người, có thể bắt được nó không?”

“Đừng làm ra chuyện mất mặt thêm nữa đi!”

Mặt Thẩm Vạn Sơn đầy bình tĩnh, đứng dậy đi ra ngoài.

“Bố à, thế chuyện này…"

“Lần này thế cục thay đổi rồi, nó tới xin dược liệu, chúng ta bố thí cho nó, có qua có lại thôi, có vấn đề gì không?”

Thẩm Vạn Sơn quay đầu, nhìn sang Thẩm Mộng Đình.

“Không… Không có vấn đề gì!”

“Thế chẳng phải là xong rồi ư?”

Thẩm Vạn Sơn xoay người, tiếp tục ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Báo cho các chiến sĩ, huấn luyện đặc biệt một tháng, thành tích không tăng lên 5% thì cút hết đi!”

Nói xong, Thẩm Vạn Sơn dùng sức đẩy cánh cửa phòng họp ra.

Rầm!

Cánh cửa đập thật mạnh vào vách tường.

Cả tòa nhà đều run lên.

Mọi người đều có thể cảm nhận được sự tức giận của Thẩm Vạn Sơn.

Ông ta nói thế cục đã thay đổi, nhưng mọi người đều biết chuyện này ông ta sẽ không để yên!

Đầu Hổ có bao giờ phải chịu cơn tức lớn như thế?

Toàn bộ chiến sĩ của Hổ Huyệt bắt đầu huấn luyện đặc biệt suốt một tháng trời.

Một tháng sau, Đầu Hổ chắc chắn sẽ thay đổi tất cả mọi thứ, bắt Long Hồn phải trả lại cho bằng hết!

Đối đầu với mệnh lệnh gần như điên cuồng của Đầu Hổ, không ai dám oán than nửa lời.

Ai cũng biết rất rõ, trong cuộc chiến không hề có khói thuốc súng này.

Thẩm Vạn Sơn, thua đến nỗi người đầy vết thương.

Ông ta tự nhận bản thân là lắm mưu nhiều kế, chẳng những không thể khiến Lục Khải thân bại danh liệt.

Ngược lại còn giúp Lục Khải làm được việc!

Lúc này, Lục Khải và Hắc Vũ đã sớm lái xe rời khỏi địa bàn của Hổ Huyệt.

Hắc Vũ đang lái xe với tâm trạng cực kỳ tốt, cứ luôn miệng ngâm nga mãi.

Sảng khoái, hả giận!

Trận chiến lần này, toàn thắng!

Anh ta nhìn Lục Khải ngồi phía sau qua kính chiếu hậu: “Long Hồn, anh thật là khí phách!”

“Im hơi lặng tiếng khiến Đầu Hổ ngoan ngoãn giao dược liệu ra!”

Lục Khải cầm Ngưu Hoàng thiên nhiên trăm năm trong tay, cười đầy hờ hững.

Đối với những chuyện đó, anh không hề có vẻ hưng phấn.

Anh hết sức thong dong và bình tĩnh, như thể tất cả đều là lẽ đương nhiên.

“Đừng vui vẻ quá sớm”.

Lục Khải nhìn Hắc Vũ: “Sau khi trở về phải theo dõi chặt chẽ từng hành động của Hổ Huyệt”.

“Bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”.

“Còn nữa, tiếp tục theo dõi Lang Yên”.

Chương 129: Năm Chu Mỹ Liên

“Bây giờ chúng ta hai mặt trước sau đều thụ địch, không thể lơ là được”.

“Rõ, Long Hồn, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp chu đáo”.

Hắc Vũ nhận lệnh, còn chưa kịp gọi điện thoại để căn dặn mệnh lệnh thì sau lưng đã có tiếng động cơ gầm gú.

Anh ta nhíu mày, cảnh giác quan sát kính chiếu hậu.

Nhìn thấy sau lưng có năm chiếc xe đuổi theo.

“Người Hổ Huyệt cũng mặt dày mày dạn quá nhỉ!”

Hắc Vũ vừa càu nhàu vừa giẫm mạnh chân ga, nhanh chóng lao về phía trước.

Nhưng hành động của anh ta không thể cắt đuôi được chiếc xe phía sau, ngược lại khoảng cách còn kéo gần lại.

Lục Khải quay sang nhìn vài lần: “Tấp vào, dừng xe”.

“Long Hồn, không thích hợp lắm đâu, đây là địa bàn của Hổ Huyệt, tôi lo lắng...”

Hắc Vũ đầy lo lắng mở miệng.

“Bọn họ không phải là người của Hổ Huyệt!”

Lục Khải ngắt lời, cực kỳ khẳng định nói.

Hửm?

Nghe nói thế, Hắc Vũ có chút hoang mang.

“Thứ nhất, Đầu Hổ vẫn luôn thể hiện mình là người nho nhã, càng như thế thì ông ta càng để ý đến thanh danh”.

“Ông ta muốn thắng chúng ta cũng phải thắng quang minh chính đại, mấy mánh lới sau lưng đó ông ta cảm thấy mất mặt nên không muốn làm!”

“Thứ hai, anh cũng nói rồi, đây là địa bàn của Hổ Huyệt, Đầu Hổ đã chứng kiến thực lực của chúng ta rồi, nếu ông ta đuổi theo thật thì liệu có cử mỗi năm chiếc xe thế không?”

Lục Khải phân tích khiến Hắc Vũ chợt hiểu ra ngay.

“Ở địa bàn của Hổ Huyệt, không phải người bên họ thì còn là ai được chứ?”

Hắc Vũ thả chậm tốc độ xe, vừa đi vừa nói thầm.

Bọn họ vừa mới đỗ xe lại thì năm chiếc xe sau lưng đã bao vây tới.

Đôi bên chưa có ai xuống xe, dường như là cùng kéo kính cửa sổ xuống chung một lúc.

Hắc Vũ nhìn thấy người lái một trong những chiếc đó thì vô cùng bất ngờ.

“Là bà?”

Sau khi thốt lên, anh ta không nhịn được đảo mắt nhìn bốn chiếc xe khác.

Nếu như người lái chiếc đầu tiên chỉ là bất ngờ, thì bốn tài xế còn lại khiến Hắc Vũ đầy kinh hoàng, thậm chí còn rợn hết cả tóc gáy.

“Long Hồn, đây… Chuyện này rốt cuộc là sao thế?”

Da đầu Hắc Vũ run lên, cả người nổi da gà nhìn Lục Khải.

Anh ta vào nam ra bắc chinh chiến suốt nhiều năm, tự nhận bản thân kiến thức rộng rãi, nhưng tình huống trước mắt thì đúng là lần đầu tiên gặp.

Anh ta thấy rất rõ, năm người trên năm chiếc xe đó.

Năm người đó có dáng vẻ giống hệt Chu Mỹ Liên.

Mặt Lục Khải đầy bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng đảo qua cả năm người.

Năm người này không hề hoảng sợ khi đối mặt với ánh mắt Lục Khải.

Một giây sau đó, trên tay năm người xuất hiện năm khẩu súng nhắm thẳng về phía Lục Khải.

Không khí, chợt đổi!

“Các người muốn làm gì?”

Hắc Vũ như mãnh thú gào lên.

Lục Khải bình tĩnh vỗ vai Hắc Vũ: “Bình tĩnh một chút, gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ và quan sát nhiều lên!”

Nói xong, Lục Khải đảo mắt qua năm người kia: “Mấy cái trò mèo đó chơi có vui không?”

Ha ha ha…

Năm người liên tục cười duyên, căn bản không hề để Lục Khải vào mắt.

Bọn họ cùng bóp cò súng, năm họng súng cùng bắn ra năm tia nước.

Súng bắn nước!

“Quả nhiên là Long Hồn, bội phục!”

“Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, khoảng thời gian sắp tới nhất định phải cẩn thận, nguy hiểm sẽ ập tới bất kỳ lúc nào”.

Năm người nói xong thì liên tục cười quyến rũ, vẻ mặt đầy vẻ bí ẩn.

“Long Hồn, tạm biệt! Mong là tất cả sẽ thuận lợi!”

Nói xong, năm người phụ nữ giống Chu Mỹ Liên như đúc không ngừng giẫm chân ga, động cơ phát ra tiếng gầm rú ầm ầm.

Giây sau đó, bọn họ chia nhau ra năm hướng rời khỏi đó.

Đoàng đoàng đoàng…

Năm tiếng súng cực kỳ chói tai trong tiếng gầm rú của ô tô.

Nam chiếc xe đang lao nhanh phía trước cùng nổ lốp và chạy lệch vào ven đường.

“Bắt sống!”

Lục Khải nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Rõ!”

Hắc Vũ nghẹn một bụng lửa giận, mở cửa, xuống xe.

Chưa đến một phút, năm người phụ nữ trang điểm rực rỡ, mặc sườn xám đã quỳ xuống trước xe với vẻ mặt kích động.

Lục Khải chậm rãi xuống xe, trong tay là một khẩu súng.

Họng súng, lướt qua năm người.

“Nhắc nhở Long Hồn? Các người cũng xứng ư?”

“Dùng súng chĩa vào Long Hồn, còn tạm biệt Long Hồn?”

Hắc Vũ tức giận gào lớn, vừa nói vừa nhấc chân lên đá bọn họ không hề lưu tình.

“Tôi… Đó chỉ là súng bắn nước, chúng tôi cũng chỉ đùa với các người thôi mà?”

“Đùa? Chúng ta thân lắm hả?"

“Chu Mỹ Liên còn chưa đủ tư cách để đùa với Long Hồn, huống chi là các người!”

Đoàng, đoàng, đoàng…

Năm tiếng súng vang lên.

Năm người bọn họ trúng đạn ở giữa trán, ngã vào trong vũng máu.

Lục Khải đảo mắt nhìn Hắc Vũ: “Cần gì phải nói chuyện với người chết?”

Nói xong, cất súng, lên xe.

Sau khi Hắc Vũ lấy lại tinh thần thì không hề chậm trễ, nhanh chóng lên xe và tiếp tục chạy đi.

Trên xe, Lục Khải nhận được điện thoại đến từ Chu Mỹ Liên.

Chương 130: Hậu quả gì?

“Con trai, quà tặng cho cậu đó, thích không?”

Trong điện thoại là giọng nói cố ra vẻ quan tâm của Chu Mỹ Liên.

“Mẹ không tệ với cậu đúng chứ, biết cậu muốn giết tôi mà lại không đủ khả năng nên đã tặng cho cậu vài người chị em giống với tôi như đúc để cậu giết cho đã ghiền, giải hận”.

“Chơi vui không?”

“Cúp”.

Lục Khải chỉ trả lời một chữ lạnh như băng.

“Đừng nóng vội, thằng bé này sao lại không biết trên biết dưới như thế? Vai vế của tôi trên cậu đấy nhé!”

“Mẹ gọi điện thoại cho cậu là để nhắc nhở cậu, thù giết chết chị em tôi nhất định tôi sẽ báo!”

“Chuẩn bị sẵn sàng đi, nếu không cậu sẽ chết thảm lắm đó!”

Nghe hết lời Chu Mỹ Liên nói, Lục Khải không thèm đáp lại, tắt điện thoại.

Hắc Vũ đưa Lục Khải lên tỉnh, anh ta không hề dừng lại, đi thẳng đến Lâm Thành đưa thuốc.

Lục Khải đi vào nhà Bành Cương.

Mười mấy phút sau, sáu chiếc xe dừng lại bên cạnh Lục Khải.

Người trên xe gọi thẳng tên Lục Khải.

Lục Khải dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Lúc này, chiếc Bentley Mulsanne đi đầu mở cửa ra.

Một người đàn ông trung niên mặc tây trang chậm rãi xuống xe.

Người đó chính xác là bác cả của Lục Khải, Lục Sơn Hải.

Bọn họ vốn là những người thân thiết nhất, nhưng lần này gặp mặt lại không có chút vui sướng nào mà ngược lại đầy thù hận.

Lục Sơn Hải vốn sống yên trong xã hội này dựa vào sự giúp đỡ của Lục Sơn Hà, ông ta chẳng những không biết ơn mà còn một tay di dời một lượng lớn tài chính của Lục Sơn Hà.

Cái chết của bố Lục Khải không thể thoát khỏi liên quan tới Lục Sơn Hải.

Đối với Lục Khải mà nói, Lục Sơn Hải là kẻ có thù giết cha.

Trong mắt Lục Sơn Hải, thì Lục Khải là hung thủ giết con ông ta.

Hai người không phải là người thân, mà là những kẻ mang mối thù không thể hóa giải.

“Mấy ngày nay cậu trốn giỏi quá nhỉ, sao không trốn nữa đi?”

Lục Sơn Hải lên tiếng đầy khí thế.

Ông ta đi tới trước mặt Lục Khải, cả vú lấp miệng em.

“Bác cả gặp cậu một lần thôi mà cũng khó tới vậy ư?”

Khi Lục Sơn Hải nói chuyện thì mười mấy vệ sĩ của ông ta đã đi tới bao vây Lục Khải.

“Có chuyện gì không?”

Đối mặt với tình huống này, Lục Khải hết sức bình tĩnh.

“Giả ngu?”

Lục Sơn Hải nhướng thẳng chân mày, sát khí bức người.

“Chuyện của Lục Lượng có liên quan gì tới cậu không?”

Nghe thấy câu hỏi đó, Lục Khải chỉ liếc ông ta với ánh mắt lạnh như băng: “Chờ chút đã!”

“Chờ? Chờ cái gì?”

Lục Sơn Hải ngơ ngác với câu nói của Lục Khải.

“Thì ông đến đây để tìm đường chết mà? Bây giờ tôi không rảnh giết ông, chờ tôi rảnh đã rồi hẵng nói”.

Lục Khải nhìn thẳng vào Lục Sơn Hải: “Di dời tài sản của bố tôi, hại ông vào đường cùng, món nợ này chúng ta từ từ tính”.

Lời vừa nói ra, Lục Sơn Hải đã liên tục lắc đầu.

Với ông ta mà nói, Lục Khải trước mặt quá buồn cười!

“Lục Khải, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

“Lục Sơn Hải!”

Lục Khải gọi thẳng tên ông ta.

Lục Sơn Hải nhíu mày gật đầu: “Tự giới thiệu một chút, Lục Sơn Hải, người quản lý công ty nổi tiếng trên tỉnh, quản lý nhà họ Lục trên tỉnh!”

Lục Sơn Hải giới thiệu bản thân với vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Cảm giác về sự ưu việt mà cậu có cũng chỉ nhờ vào thằng cha giàu có nhất Lâm Thành thôi mà?”

“Tỉnh lại đi, bố cậu đã chết bốn năm rồi, huống chi là cái danh giàu có nhất Lâm Thành, lấy tư cách gì mà so sánh với tôi?”

“Tất cả mọi thành tựu mà tôi có bây giờ, cả đời bố cậu cũng không dám mơ tới”.

Nghe Lục Sơn Khải đắc ý giới thiệu, Lục Khải hết sức cạn lời.

Chút chuyện nhỏ đó mà cũng đáng để khoe khoang à?

Công ty nổi tiếng trên tỉnh, ghê gớm lắm hả?

Nếu anh muốn, anh có thể san bằng tỉnh lị bất kỳ lúc nào.

“Nói xong chưa? Tôi có có việc, đừng có đứng đó chặn đường!”

Lục Khải nhìn chằm chằm Lục Sơn Hải, nói từng chữ một.

Lục Sơn Hải nghe thế thì vẫn đứng yên trước mặt Lục Khải như thế.

“Tôi có rất nhiều bạn muốn gặp mặt cậu, theo tôi đi một chuyến đi!”

“Muốn gặp tôi thì chủ động đến tìm tôi!”

“Biệt thự số hai mươi hai khu Hỏa Cự Đại Đạo, luôn chờ!”

Lục Khải nói xong bèn đi nhanh tới.

Nhưng anh vừa mới nhấc chân thì vệ sĩ xung quanh đã chặn đường anh.

Mặt Lục Sơn Hải lộ ánh sáng lạnh: “Lục Khải, cậu có biết bạn tôi là người có thân phận và địa vị thế nào trên tỉnh không?”

“Cậu tưởng mình là ai? Mà lại bảo họ tới gặp cậu?"

Lục Sơn Hải vừa nói vừa châm một điếu thuốc: “Cậu cẩn thận nghĩ lại xem, bản thân mình tự theo tôi đi hay là để người của tôi vác cậu đi!”

“Cho các người thời gian ba giây để cút đi, còn không thì tự gánh lấy hậu quả”.

“Ba, hai, một!”

Nghe thấy Lục Khải đếm ngược thì không chỉ mình Lục Sơn Hải nở nụ cười mà cả đám vệ sĩ kia cũng cười to không thèm kiêng nể gì.

Lục Sơn Hải vừa hút một hơi thuốc, đứng trước mặt Lục Khải nói: “Ba giây sau mà bọn tôi không cút thì cậu nói cho chúng tôi nghe xem sẽ có hậu quả gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.