Chiến Thần Về Nhà Làm Cún Cho Vợ

Chương 8: Lời mời sống chung




"Anh, anh là ai? Tôi là vệ sĩ bên cạnh của cậu chủ Trịnh, anh đã nghĩ đến hậu quả của việc chọc giận cậu chủ Trịnh chưa?"

Trong lòng vệ sĩ bắt đầu hoảng sợ một cách khó hiểu. Vừa rồi anh ta không nhìn thấy rõ ràng Đường Hải đã ra tay như thế nào. Nhưng lúc này anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Đường Hải nhìn về phía mình. Ánh mắt đó so với con dao nhỏ còn sắc bén hơn, lãnh khốc còn mang theo một chút khinh thường.

Người vệ sĩ này đã từng được huấn luyện ở Phi Ưng, anh ta nhìn thấy được lính đánh thuế cao cấp ở đó ăn thịt người mà không cần nhả xương.

Nhưng anh ta chưa từng thấy ánh mắt của một người nào trong đó đáng sợ hơn ánh mắt của Đường Hải ở trước mắt này.

"Quỳ xuống!" Đường Hải khinh thường nhìn người vệ sĩ đang nói chuyện, trực tiếp đi thẳng về phía trước. "Anh, anh không thể đi vào đây được!" Người vệ sĩ còn có ý định ngăn cản Đường Hải.

Vèo!

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Đường Hải đá chân một phát, người vệ sĩ kia chỉ cảm thấy bắp chân mình giống như bị đá gãy, anh ta không thể khống chế cơ thể mình được mà quỳ xuống mặt đất.

"Hay, đánh rất đẹp!" "Đúng là một người đàn ông khỏe mạnh!"

Mắt phượng trên khuôn mặt Vũ Như Ngọc trợn tròn, cô ấy nhìn thấy hết tất cả những việc xảy ra ở đây, đôi môi mềm mại đỏ mọng khẽ nhếch lên.

Chết tiệt!

Rõ ràng cô ấy rất ghét anh ta.

Nhưng không biết tại sao, cô ấy không khống chế được bản thân mình mà muốn khen ngợi anh ta.

Đúng thật là khó xử!

Vũ Như Ngọc cắn môi, lặng lẽ liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, cô ấy muốn nhìn xem không biết dáng vẻ si mê nhìn người khác của mình bây giờ có bị người khác phát hiện không.

Nhưng cô ấy lại nhìn thấy, người trợ lý Minh Thùy sau lưng mình, hai mắt không biết đã sáng lên từ bao giờ, vẻ mặt còn khoa trương hơn cô ấy gấp mấy lần, sùng bái anh ta một cách mơ hồ.

Âm!

Đường Hải dùng sức đá văng cửa phòng làm việc ra, muốn cứu Triệu Thiên Ngọc.

Nhưng lúc này trong văn phòng làm việc. Trên mặt Trịnh Đức Sơn có vài vết máu, anh ta đang che đầu ngồi xổm dưới đất, trên tay chảy ra rất nhiều máu. "Đã xảy ra chuyện gì vậy?". Đường Hải chớp mắt không hiểu, hình ảnh bây giờ khác xa với hình ảnh mà anh nghĩ.

"Thiên Ngọc, em có bị làm sao không, tên cầm thú này có làm gì em không... Ài, em tìm ở đầu ra con dao gọt trái cây này vậy, sao anh có cảm giác giống như đây là lần đầu tiên tên cầm thú này bị thua trận"

Vũ Như Ngọc vội vàng xông tới, vẻ mặt cô ấy có chút kì lạ. "Để anh ta cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa!" Sắc mặt của Triệu Thiên Ngọc tái nhợt.

"Không được, không thể để cho anh ta được lợi như thế, tôi phải đi báo cảnh sát bắt anh ta!" Vũ Như Ngọc vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

"Báo cảnh sát, ha ha, ông đây đi vào nhiều nhất là bị giam 24 giờ, nhưng mấy người có nghĩ đến việc phải chịu hậu quả của việc xé rách mặt nhà họ Trịnh không?"

Trịnh Đức Sơn hung ác nhìn về phía Triệu Thiên Ngọc rồi cười khẩy nói: "Cho dù em không để ý đến hậu quả, nhưng em đừng quên tài sản và tính mạng trên dưới mấy chục miệng miệng ăn của nhà họ Triệu các người đều bị tôi nằm trong lòng bàn tay!".

"Không có nhà họ Trịnh của tôi nâng đỡ thì gia đình nhà các người đã bị phá sản rồi!" Nghe vậy, Triệu Thiên Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi, giọng nói mềm mại nói: "Cút!" Nhìn thấy vậy, trái lại Trịnh Đức Sơn càng không kiêng kỵ chút nào.

"Ha ha, Triệu Thiên Ngọc, tôi chủ động theo đuổi em, em lại không đồng ý, em thích chơi cứng rắn đúng không? Tốt thôi, chúng ta cùng nhìn xem, trái lại ông đây muốn nhìn một chút, cuối cùng em có thể ngoan ngoãn leo lên giường của ông đây không."

Anh ta biết, Triệu Thiên Ngọc và kể cả toàn bộ nhà họ Triệu cũng không có một ai dám động đến mình. Hôm nay, vì chuyện gì làm anh ta mất mặt thì ngày khác anh ta sẽ đòi lại gấp mười gấp trăm lần. Đây chính là sức mạnh của gia tộc cao quý ở thành phố Hồ Chí Minh này, nhà họ Trịnh! Anh ta chính là muốn kiêu ngạo như thế đấy...

Tét!

Bất thình lình anh ta bị tát một cái, nó cắt đứt mạch suy nghĩ của anh ta. "Ai? Tên nào ăn gan hùm dám động vào ông đây?"

Trịnh Đức Sơn bị tát một cái theo quán tính phải quay một vòng mới dừng lại được, anh ta trợn tròn hai mắt nói: "Đường Hải? Sao anh lại ở chỗ này!"

Tét!

Anh ta lại bị tát một cái nữa.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

"Đường Hải, anh dám đánh ông đây, anh đã suy nghĩ đến hậu quả của việc động vào ông đây chưa?" Trịnh Đức Sơn che mặt, hét lớn nói.

Tét tét!

Đường Hải cúi đầu, nhịn không được cười khẩy. Nghĩ đến hậu quả?

Ha ha!

Nếu như đây không phải là nơi Thiên Ngọc ở, nếu như Việt Nam không phải là đất cấm của lính đánh thuê. Thì lúc này anh ta đã là một thi thể bốc mùi hôi thối rồi. "Thiên Ngọc kêu anh cút, anh không nghe thấy sao?" Đường Hải trầm giọng nói.

"Được, Đường Hải, anh chờ đó cho tôi, còn có em Triệu Thiên Ngọc, tôi đảm bảo các người sẽ phải trả giá gấp trăm lần vì hành động ngày hôm nay!"

Trịnh Đức Sơn che mặt, anh ta chạy ra ngoài không quay đầu lại nhìn thêm một lần nào. Sau khi Trịnh Đức Sơn đi, Đường Hải đóng cửa lại định đi đến an ủi Thiên Ngọc một phen. "Anh không cần phải lo lắng cho em đâu, em không sao!" / Dường như Triệu Thiên Ngọc nhìn ra suy nghĩ của anh, cô mỉm cười nói.

Trước đó bởi vì cửa bị đóng, Triệu Thiên Ngọc không biết là hai người vệ sĩ kia đã bị Đường Hải dùng một chiêu đánh bại, cô cũng không nhìn thấy được giá trị sức mạnh của Đường Hải đáng sợ như thế nào.

Nhưng mà vừa rồi cô nhìn thấy Đường Hải tát Trịnh Đức Sơn mấy phát thì xác thực trong lòng cô đã bớt giận.

"Nhà họ Trịnh là nhà đứng đầu trong bốn nhà to nhất ở Phú Quốc, lần này anh đã hoàn toàn đắc tội với Trịnh Đức Sơn, em sợ rằng anh rất khó ở lại Thành phố Hồ Chí Minh này, nếu không thì em bố trí cho anh đi làm việc ở Hải Dương, vì em có người quen ở đó"

Mặt Triệu Thiên Ngọc tràn đầy áy náy nhìn Đường Hải, hai lần là tối hôm qua và hôm nay đều bởi vì cô mà Đường Hải đắc tội tên cặn bã Trịnh Đức Sơn kia.

"Không sao đâu."

Đường Hải cười một tiếng, anh vừa định giải thích.

"Có sao đấy, sức mạnh của nhà họ Trịnh ở thành phố Hồ Chí Minh anh không thể ngờ được đầu, nghe lời em, mấy ngày này anh tránh đi một chút, còn về công việc em sẽ bố trí giúp anh!" Triệu Thiên Ngọc cố chấp nói.

"Không phải, Thiên Ngọc, anh."

Đường Hải cười khổ, cảm giác bị ép làm kẻ yếu rất khó chịu.

"Anh đừng có chủ nghĩa của người đàn ông lớn, Thiên Ngọc bố trí như vậy là muốn tốt cho anh thôi, mặc dù anh thật sự có thể đánh nhau, nhưng một con hổ khỏe mạnh cũng không ngăn được đàn sói, nhà họ Trịnh là nhân vật tàn nhẫn đen trắng đều ăn ở thành phố Hồ Chí Minh!"

Vũ Như Ngọc xua xua tay, tùy tiện nói: "Tôi đoán là bây giờ nơi anh đang sống cũng không còn an toàn, để phòng ngừa buổi tối anh ta đến trả thù anh, thì mấy ngày này anh cứ ở lại nhà tối tránh trước đi!"

"Ha?"

Cùng lúc Đường Hải và Triệu Thiên Ngọc đều lộ vẻ mặt kì dị nhìn cô ấy.

"Hai người nhìn tôi làm cái gì? Nể tình bạn tôi mới đưa tay ra giúp đỡ, hai người làm sao có thể có suy nghĩ không đứng đắn đó vậy!".

Vũ Như Ngọc giống như có tật giật mình bĩu môi một cái, ảo não bỏ đi.

"Ở cái đất Huế và Đà Nẵng này, hoặc thậm chí là các vùng lân cận khác thì người làm mọi người khiếp sợ không phải là các cô cậu ấm con nhà giàu hoặc dòng họ cao quý mà chính là Nguyễn Hữu Đạt và Trần Bảo Nam, họ còn được gọi là Bốn vị vua đứng đầu, họ là những người không có đối thủ"

Có câu ca dao cũng nhắc tới những nhân vật kia.

"Ông Cường, hai bé minh tinh này còn hợp khẩu vị của ông không? Nếu ông hài lòng, tôi bảo các cô ấy tắm rửa sạch sẽ, đến khách sạn nằm chờ ông vào"

Trong một quán trà cao cấp.

Trịnh Đức Sơn trên đầu quấn băng gạc dùng dáng vẻ hèn mọn nịnh nọt nối với một người đàn ông trung niên có thân thể cực kỳ cường tráng.

Người đàn ông này tên là Lưu Minh Cường được mọi người biết đến là một trong trong bốn vị vua của thể lực ngầm ở Ninh Bình.

"Cháu trai Đức Sơn, thật có lòng tốt!" Lưu Minh Cường cầm chén trà lên uống một hớp nhỏ, trên mặt ông ta cũng không lộ vẻ gì khác thường. "Hì hì, hiếu thảo với ông Cường là việc con cháu phải làm!" Trịnh Đức Sơn nháy mắt với hai cô gái có khuôn mặt xinh đẹp ăn mặc hấp dẫn đứng sau lưng anh ta. Lập tức hai cô gái lắc mông đi ra ngoài.

Tý nữa đến khách sạn thể nào sẽ có một trận chiến nảy lửa trong trò chơi lớn giữa một con rồng và hai con phượng.

"Nói đi, cậu có chuyện gì muốn nhờ tôi?"

Vẻ mặt của Lưu Minh Cường hờ hững nhưng giọng nói của ông ta giống như tiếng chuông Thanh Mai phát ra tiếng động lớn làm người khác điếc tai.

Dễ nhận thấy đó là ông ta đã luyện võ thuật đến một trình độ nhất định thì mới có thể làm thế được. "Ông Cường, cháu xin ông ra tay giúp cháu giết một người" Trịnh Đức Sơn mỉm cười nham hiểm, anh ta lấy một tấm hình cũ từ trong lòng ngực ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.