Chiến Thần Về Nhà Làm Cún Cho Vợ

Chương 7: Bước đầu cho thấy thực lực




"Tôi đến tìm Triệu Thiên Ngọc để bàn vài chuyện, nghe nói văn phòng của cô ấy ở trên lầu đúng không?" Đường Hải làm ra vẻ điềm tĩnh mà nói.

Nghe vậy, vẻ vừa sợ vừa vui trên khuôn mặt Vũ Như Ngọc càng khó nén hơn.

Đã ba tháng rồi công ty chưa có dự án nào mới, mà rất có khả năng là người đàn ông trước mắt này đến đây để đàm phán hợp tác. Cơ hội tự đưa đến trước cửa nhà này, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

"Ha ha, Thiên Ngọc đang họp, chắc chưa rảnh ngay đầu, hay là anh vào văn phòng của tôi trước nhé, ngay cạnh văn phòng của cô ấy đấy!"

Vũ Như Ngọc cố ý cắn môi, ánh mắt gợi tình đầy quyến rũ nhìn về phía Đường Hải.

Cô ấy là Phó tổng giám đốc kiêm quản lý bộ phận quan hệ công chúng của công ty truyền thông Điền Quân, có một vốn hiểu biết sâu về việc đàm phán, đặc biệt là cô rất giỏi đàm phán với phái nam.

"Vào văn phòng của cô? Hình như không ổn lắm nhỉ!" Đường Hải nở nụ cười gượng gạo. "Không sao đâu, trong văn phòng của tôi có ghế sô pha lớn hơn, cũng mềm hơn đấy!".

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Vũ Như Ngọc tiến lên một bước, thuận thể kéo lấy cánh tay Đường Hải, cơ thể đồng hồ cát mềm mại dán rất sát cánh tay anh.

"Tôi là Phó tổng giám đốc của công ty, cũng có thể đảm nhận việc đàm phán hợp tác, sao cứ phải tìm Thiên Ngọc chứ?"

"Chẳng lẽ tôi không tốt bằng cô ấy sao!"

Ánh mắt của Vũ Như Ngọc đa tình làm động lòng người, cô ấy quyết định dùng chiêu cuối cùng, ngón tay thon dài nhanh chóng gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Đường Hải.

Động tác nhỏ có tính ám chỉ này có lực sát thương rất lớn đối với đàn ông, cũng sẽ không khiến Vũ Như Ngọc phải chịu thiệt thòi.

Nhưng ngay lúc này...

"Ơ, Đường Hải, không phải cậu nói muốn lên lầu tham quan à, sao còn ở đây?" Phan Vũ Quý tình cờ đi tới, hỏi với vẻ vô cùng kinh ngạc.

Nghe vậy, thân thể mềm mại của Vũ Như Ngọc run lên: "Đường Hải? Anh tên là Đường Hải à!" Chợt cô ấy nhận ra có gì đó không đúng.

"Cô không biết cậu ta à? Không phải Đường Hải là người được cô sắp xếp vào sao?" Phan Vũ Quý ngơ ngác chớp mắt, sững người ra.

"Anh... Đồ lăng nhăng!" Một lát sau, hai tay Vũ Như Ngọc siết chặt, cô ấy dữ dằn trừng Đường Hải một cái, quay đầu bước đi.

Bà nó!

Dở người rồi!

Ngay cả tay cũng để gã đàn ông tồi tệ này sờ, suýt nữa còn hy sinh thứ khác nữa chứ. Quan trọng hơn là, nãy giờ chỉ có mình cô ấy ngu ngốc mà chủ động dâng mình lên cho đối phương ăn.

Tên khốn kiếp kia, cứ chờ đấy, tôi sẽ không để yên cho chuyện này đâu.

"Đường Hải, không phải mối quan hệ giữa cậu và Phó tổng giám đốc Như Ngọc rất tốt sao? Tại sao cô ấy lại mắng cậu như mắng kẻ thù vậy?" Phan Vũ Quý vô cùng khó hiểu.

"Anh Vũ Quý, anh có biết vào thời cổ đại, các thị vệ sẽ có hậu quả gì khi vô tình bắt gặp cảnh Hoàng thượng tán tỉnh phi tử không?" Đường Hải quay đầu lại, nhìn về phía đối phương với vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Hậu quả gì?" "Anh đi hỏi thái giám là biết ngay thôi!" Đường Hải vỗ vỗ vai Phan Vũ Quý, rồi xám xịt rời đi.

Phan Vũ Quý: "..."

Mặc dù anh ta không hiểu hàm ý của câu này là gì, nhưng sao anh ta lại cảm thấy hú hồn hú vía thế nhỉ?

Lúc này, trong văn phòng của Tổng giám đốc.

"Thiên Ngọc, anh đã mua sợi dây chuyền có tên Bầu trời đêm của nữ thần này với giá hai mươi tám tỷ đấy, bây giờ, em chính là chủ nhân của nó." Trịnh Đức Sơn mặc bộ đồ vest tây được cắt may khéo léo cầm sợi dây chuyền lấp lánh quý giá trong tay, tiến lại gần Triệu Thiên Ngọc.

"Cảm ơn, nhưng tôi không cần!" Triệu Thiên Ngọc không thèm nhìn nó. Nghe vậy, Trịnh Đức Sơn vô cùng tức giận: "Em có ý gì đấy?"

Hôm qua hết Đường Hải phá rối lại đến Triệu Thiên Ngọc bỏ đi về giữa chừng, anh ta cực kì mất sĩ diện. Hôm nay Trịnh Đức Sơn vốn định đến đây để chủ động làm hòa, Triệu Thiên Ngọc chỉ cần chấp nhận thôi là xong, thế mà cô lại từ chối anh ta mà không hề có chút chần chừ nào.

Đồ điếm, giả vờ trong sạch cái gì!

"Thiên Ngọc, cuộc hôn nhân này do phụ huynh hai nhà đặt ra, trước khi em đưa ra quyết định gì thì nên để ý đến cảm nhận của các bậc ba mẹ đi."

Trịnh Đức Sơn nghiền ngẫm cười: "Huống chi, trước mắt thì tình cảnh của công ty truyền thông Điền Quân và nhà họ Triệu không tốt lắm, còn anh chính là người duy nhất có thể trợ giúp bọn em"

Nói rồi Trịnh Đức Sơn vươn tay về phía Triệu Thiên Ngọc. Anh ta muốn sờ chiếc cằm nhỏ nhọn như một viên ngọc thô chưa được mài dũa của cô gái xinh đẹp này.

Nhưng Triệu Thiên Ngọc không cho anh ta cơ hội chạm vào mình, vô cùng khó chịu mà gạt tay đối phương ra, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không đặt tình cảm cá nhân và lợi ích vào cùng một chỗ đâu, vĩnh viễn cũng sẽ không. Anh cầm sợi dây chuyền này đi đi, ra khỏi văn phòng của tôi ngay"

Triệu Thiên Ngọc ghét bị đe dọa, nhất là khi bị đe dọa bởi người đàn ông mà trước đây cô còn thấy có thiện cảm, giờ đây lại lộ ra bộ mặt thật hết sức xấu xa này.

"Em... Trịnh Đức Sơn anh vừa đẹp trai vừa có tiền, một trong mười người thanh niên tài giỏi nhất thành phố Hồ Chí Minh, là người dẫn đầu trong thế hệ trẻ, anh không xứng với em ở chỗ nào chứ?"

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Trịnh Đức Sơn giận tím mặt, kéo cà vạt ra nói: "Thế nào? Trong lòng em, anh không bằng cả một kẻ rác rưởi vô dụng như Đường Hải sao? Em có thể vì cậu ta mà không cần cả mặt mũi, còn không thèm nhìn anh một cái ư?".

"Em thích tên ẻo lả đó đúng không, hả?"

"Trịnh Đức Sơn, anh có biết anh đang nói gì không?" Hai mắt Triệu Thiên Ngọc mở to, cô thật sự không thể nào tin nổi những lời xấu xa đến vậy lại phát ra từ miệng một người có học thức và tài giỏi như Trịnh Đức Sơn.

So với Đường Hải - người không hề có bất cứ thứ gì trong tay nhưng lại xử sự trắng đen rõ ràng, Trịnh Đức Sơn thật sự không phải là một người đàn ông chân chính.

"Anh đi ra ngoài cho tôi!" Triệu Thiên Ngọc bực tức chỉ thẳng vào mặt anh ta.

Bộp!

Trịnh Đức Sơn nắm chặt lấy ngón tay Triệu Thiên Ngọc, nói:

"Hừ, em cho rằng mình là ai? Chỉ là một con chuột sắp phá sản đáng thương, chỉ biết đi khắp nơi để tìm sự giúp đỡ mà thôi!"

"Rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt, hôm nay anh sẽ làm em ngay tại đây, thế thì người của nhà họ Triệu đến nói nửa chữ không cũng không dám nữa."

Nói rồi Trịnh Đức Sơn tháo thắt lưng ra. "Thả tôi ra". "Cái tên cầm thú này!"

Trong hành lang.

"Mấy người là ai? Đứng đây làm gì vậy?" Vũ Như Ngọc muốn đi tìm Triệu Thiên Ngọc để bắt tội Đường Hải nhưng bị hại người ăn mặc như vệ sĩ chặn lại trước cửa.

"Cậu Đức Sơn của chúng tôi đang nói chuyện với Tổng giám đốc Thiên Ngọc, cô ở ngoài chờ một chút!" Vệ sĩ nói.

"Trịnh Đức Sơn tới?" Vũ Như Ngọc không xa lạ gì với cái tên này, thậm chí còn rất quen, quen thuộc đến mức căm ghét. Cô ấy vẫn muốn vào trong, nói: "Tránh ra, tôi là Phó tổng giám đốc của công ty, các người không có tư cách cản tôi!"

Bộp!

Một vệ sĩ nâng tay lên, muốn bóp ngực Vũ Như Ngọc nhưng lại bị đối phương gạt ra.

"Còn dám động tay động chân với tôi à? Ông chủ các anh không dạy lễ nghĩa cho các anh đúng không?" Vũ Như Ngọc lớn tiếng nói.

"Ha ha, hôm nay dù có thánh thần nào tới thì cũng đừng hòng đi vào nếu không có lệnh của cậu Đức Sơn" Hai tên vệ sĩ nói với vẻ mặt vô cùng âm hiểm.

Lúc này, trong phòng làm việc thấp thoáng truyền tới tiếng đồ đạc rơi xuống, hai tên vệ sĩ nhìn nhau, ngầm hiểu.

"Muốn giở trò à, cho rằng công ty chúng tôi không có ai sao? Trợ lý, gọi bảo vệ lên đây" Vũ Như Ngọc quay đầu nói với trợ lý bên cạnh.

Công ty của cô không có bảo vệ, nhưng tòa cao ốc Đệ Nhất này thì có.

Không lâu sau có bốn người mặc đồng phục bảo vệ chạy lên, trùng hợp cũng là bốn người giữ cửa vào sáng nay.

"Phó tổng giám đốc Như Ngọc, có chuyện gì vậy?" Bảo vệ A hỏi.

"Hai người này không được mời mà dám tự tiện xông vào công ty tôi, các anh đuổi họ ra đi" Tính cách của Vũ Như Ngọc không những phóng khoáng mạnh mẽ mà còn nghĩ gì là làm ngay.

Vũ Như Ngọc dứt lời thì bốn nhân viên bảo vệ nhìn nhau, mặc dù cảm thấy hơi khó xử nhưng vẫn nhanh chóng. tiến lên để có thể biểu hiện trước mặt Phó tổng giám đốc Như Ngọc: "Xin lỗi, mời các anh lập tức."

"Đi cái đầu mày!" "Quỳ xuống!"

Không đợi nhân viên bảo vệ nói xong thì hai tên vệ sĩ đã ra tay nhanh như chớp, vừa tung quyền là đối phương ngã xuống ngay.

"Hai người. Hai bảo vệ còn lại và Vũ Như Ngọc hoàn toàn sửng sốt, không ngờ bọn chúng dám ra tay đánh người ở đây.

"Hai người cái gì mà hai người! Nằm xuống đi, đồ rác rưởi!" Hai tên vệ sĩ này cực kỳ tàn nhẫn, từng đường quyền đều rất sành sỏi dứt khoát. Các nhân viên bảo vệ đều có xuất thân là quân nhân giải ngũ nhưng vẫn không chống lại nổi một cú đấm của đối phương.

Chỉ trong vòng một cái chớp mắt, bốn nhân viên bảo vệ lúc mới tới còn hùng hùng hổ hổ nay đã toàn bộ nằm xuống đất, mất đi sức chiến đấu.

"Ha ha, người đẹp, cô có muốn thử với chúng tôi không?" Hai tên vệ sĩ cực kỳ phách lối, khiêu khích Vũ Như Ngọc.

"Các người đừng tới đây, các người mà động đậy là tôi báo cảnh sát đấy" Vũ Như Ngọc vô cùng căng thẳng, đôi chân dài xinh đẹp không nhịn được mà hơi run lên.

Cô ấy đã cảm giác được mối nguy hiểm đang đến gần mình. Nhưng, tên vệ sĩ kia vừa dứt lời thì...

Xẹt!

Ầm!

Vũ Như Ngọc cảm giác có một ngọn gió mạnh lướt qua gò má, ngay sau đó là một bóng đen nhoáng qua, thể rồi tên vệ sĩ mới vừa lên tiếng kia bay ngược ra xa năm mét như một viên đạn.

Toàn bộ quá trình được hoàn thành chỉ trong giây lát, tựa như sấm sét giữa trời quang, tựa như sự càn quét của sấm rền gió dữ, không cho người khác thấy được chút dấu vết nào, nhưng để lại trong lòng người nhìn một sự rung động không thể nào quên được. Khi đã lấy lại tinh thần, Vũ Như Ngọc thấy trước mắt là một bóng người xa lạ mà quen thuộc, lúc này anh đang ngạo nghễ đứng ở phía trước như một pho tượng chiến thần sắt thép thời cổ đại.

"Đánh ngon lắm à?" Đường Hải hơi híp mắt lại, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng vào đối phương: "Vậy thìthử với tôi xem!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.