Không lâu sau, Vũ Như Ngọc vải đôi chân dài mà bước đến gõ cửa văn phòng Tổng giám đốc với tâm trạng phấn khởi.
"Thiên Ngọc, vừa rồi cậu gọi điện cho tớ để làm gì vậy?" Vũ Như Ngọc ngồi lên ghế, hai chân rất tùy ý mà gác lên bàn làm việc của Triệu Thiên Ngọc.
"Cậu có thể chú ý hình tượng của mình một chút được không!" Triệu Thiên Ngọc cười khổ nói.
"Ý cậu là sao? Hôm nay tớ diện chưa đủ đẹp à?" Vũ Như Ngọc sửa sang trang phục lại, bờ ngực to phồng dưới lớp áo khẽ lay động khiến người nhìn phải loạn nhịp.
"Ý tớ là tư thế ngồi của cậu ấy, mặc váy ngắn mà ngồi kiểu vậy thì bị thấy hết rồi còn gì. Triệu Thiên Ngọc giải thích.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Hứ, có người ngoài ở đây đầu, sợ cái gì!" Vũ Như Ngọc không quan tâm mấy, bĩu môi, cố ý đưa hai chân xuống dưới làm nơi thần bí thấp thoáng ẩn hiện.
Thấy vậy, Triệu Thiên Ngọc chỉ có thể lắc đầu ngao ngán: "Trong buổi phỏng vấn hôm nay có một người tên là Đường Hải, cậu chỉ bảo anh ấy giúp tớ nhé!"
Vũ Như Ngọc là Phó tổng giám đốc của công ty Điền Quân, quản lý bộ phận quan hệ công chúng và phụ trách tuyển dụng nhân sự. Nhưng bình thường thì những chuyện nhỏ như phỏng vấn người mới đều giao cho cấp dưới, không cần Vũ Như Ngọc đích thân làm người phỏng vấn.
Đôi mắt đẹp của Vũ Như Ngọc đảo một vòng, sau đó cô ấy cười xấu xa, hỏi: "Đường Hải là ai thế? Tớ chưa nghe bao giờ, người yêu cũ à?"
"Là bạn học cũ!" Triệu Thiên Ngọc cố gắng tỏ ra hết sức bình tĩnh.
"Hứ, có điên mới tin, ngay cả bà con xa muốn đi cửa sau cũng không đồng ý thì bà chằn khó tính như cậu sẽ vì một người bạn cũ bình thường mà nhờ cậy tớ à?"
Vũ Như Ngọc nở nụ cười ám muội, gặng hỏi: "Khai thật với tớ đi, có phải trước kia cậu và anh ta có gì đó, giờ cậu muốn nối lại tiền duyên có đúng không?"
"Ôi" Triệu Thiên Ngọc thở dài: "Lúc trước anh ấy vừa học giỏi vừa có tài nên rất có tương lai, nhưng mà do gia cảnh không tốt, hơn nữa thời còn trẻ gia đình xảy ra biến cố nên cuộc sống mấy năm qua không tốt lắm".
“Lúc đi học anh ấy từng giúp tớ, tớ chỉ muốn cố gắng giúp anh ấy trong khả năng của mình thôi"
"Xùy, uổng công tớ còn tưởng là có gì, thì ra cậu chỉ mang lòng thương hại mà đi giúp kẻ yếu!" Nghe vậy, Vũ Như Ngọc bĩu môi, không tiếp tục đề tài này.
Sau đó hai người nói về chuyện phát triển công ty trong tương lai, thấy đã gần tới giờ phỏng vấn thì Vũ Như Ngọc xoay người ra ngoài văn phòng, bất chợt cô ấy nhớ đến điều gì, hỏi: "À đúng rồi, hôm nay tớ gặp một người đầu tư trong giới điện ảnh tới đây để bàn chuyện hợp tác, cậu gọi anh ta tới à?" Vũ Như Ngọc hỏi.
"Đâu có!" Triệu Thiên Ngọc lắc đầu nói.
Vũ Như Ngọc cảm thấy có chút mất mát: "Chà, chắc là anh ấy vào công ty đối thủ ở tầng dưới rồi. Đã ba tháng rồi công ty chúng ta không có mối làm ăn mới, các nhân viên đang rất chán chường ra kìa."
"Cố lên, sẽ có cơ hội mới thôi!" Triệu Thiên Ngọc nhếch miệng cười.
Trên thực tế, công ty phải đối mặt với nhiều thử thách hơn Vũ Như Ngọc dự đoán. Đứng trước áp lực cạnh tranh lớn, tài nguyên từ bên ngoài lại thiếu, công ty đối thủ có thể sẽ vì lấy được hợp đồng để ký mà hy sinh rất nhiều thứ, nhưng từ đầu đến cuối Triệu Thiên Ngọc đều giữ mình trong sạch, giữ gìn ranh giới cuối cùng kia.
Thậm chí, Triệu Thiên Ngọc còn nghiêm túc từ chối lời đề xuất của gia đình rằng mình nên làm vợ Trịnh Đức Sơn để nhờ vào các mối quan hệ với nhà họ Trịnh mà tìm kiếm sự đột phá.
"Rốt cuộc cơ hội của mình đang ở đâu đây?" Trong phòng làm việc trống trải, Triệu Thiên Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mê mang mà bất lực.
Nửa tiếng sau.
"Ơ, vào công ty các anh thì không cần phỏng vấn mà được đi làm liền luôn à?" Đường Hải chớp đôi mắt in ba chữ "Ham Học Hỏi" của mình, hỏi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
"Ha ha, cậu là người được Phó tổng giám đốc đặc biệt tuyển vào, có mối quan hệ cứng như thế thì phỏng vấn làm gì chứ? Sau này nhớ quan tâm đến người anh em này đấy!" Phan Vũ Quý cười ha ha vỗ vào vai Đường Hải.
Phan Vũ Quý là tổ trưởng tổ ba thuộc bộ phận tiếp thị của công ty, sau này Đường Hải sẽ làm việc dưới sự quản lý của anh ta.
Anh ta là một người nhanh nhạy, khi vừa thấy Đường Hải thì đã nắm được hai thông tin: Một, người này có quan hệ rộng, quen biết Vũ Như Ngọc, Hại, bối cảnh của người này không lớn, khả năng cao là một thằng ất ơ vật vã kiếm ăn, phải dựa vào tiền lương mãi không lên mà sống qua ngày.
Nếu không thì sẽ chẳng có công ty nào đào mấy người làm việc vặt vào đây làm một nhân viên què đầu.
"Chiếu cố lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau, ha ha!" Đường Hải không phải người thích to vẻ, thấy đối phương nhiệt tình như vậy thì đương nhiên anh cũng sẽ không ra vẻ mình có giá rồi.
"Người anh em, tôi có một vấn đề muốn hỏi, cậu không thấy phiền chứ?" Phan Vũ Quý bí ẩn nhích sát đầu vào, nghe giọng rất cẩn thận.
"Anh cứ nói đi, đừng ngại!"
"Cậu có quan hệ gì với Phó tổng giám đốc Như Ngọc vậy? Ý tôi là, có phải giữa hai người có gì đó không thể để ai biết không?" Phan Vũ Quý nhướng mày nói.
Thấy đối phương bày ra vẻ cợt nhả ấy, Đường Hải ngược lại không hiểu thế nào: "Phó tổng giám đốc Như Ngọc nào cơ?"
"Không muốn nói à? Ha ha, vậy cứ xem như tôi chưa hỏi gì đi, uống cà phê nào, uống cà phê nào!"
Phan Vũ Quý cố ý rót một cốc cà phê cho Đường Hải, trên mặt không tỏ vẻ gì, trong lòng lại cuồn cuộn như sóng trào.
Ngoài Tổng giám đốc Triệu, Phó tổng giám đốc Như Ngọc là người được bầu chọn là cô gái đẹp nhất công ty, nhất là đôi chân dài ấy, nếu bị kẹp vào chút thôi thì có khi phiêu mất nửa cái mạng cũng không chừng.
Ban đầu Phan Vũ Quý còn cho rằng Đường Hải và Vũ Như Ngọc chỉ đơn thuần là quen biết nhau, nhưng nhìn vào vẻ mặt vừa rồi của Đường Hải, rõ ràng là anh đang cố tình giấu giếm gì đó.
"Chà, thật không ngờ nữ thần vào công ty thì thanh cao nhưng sinh hoạt cá nhân lại hỗn loạn đến vậy. Thích. loại mặt trắng ẻo là này à, đúng là bất ngờ thật. Hừ! Chưa chắc năng lực của cậu ta đã bằng cây gậy sắt của mình đâu!" Trở lại ghế ngồi của mình, Phan Vũ Quý lẩm bẩm, cảm thấy không cam lòng đôi chút.
"Đúng rồi, anh Vũ Quý, văn phòng Tổng giám đốc ở tầng mấy vậy?" Đường Hải đột nhiên hỏi.
"Tầng hai mươi ba, căn phòng ở trong cùng đấy"
Phan Vũ Quý thuận miệng trả lời, sau đó lại nhận ra có gì đó không đúng, anh ta trợn trừng hai mắt, bật thốt: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Đường Hải vừa cười vừa khoát tay, thong thả đi ra ngoài: "Không có gì cả, tôi ra ngoài đi dạo một vòng đây."
Vốn dĩ anh tới đây không phải để đi làm, đương nhiên phải tận dụng mọi lúc mọi nơi, giành lấy trái tim của Triệu Thiên Ngọc trong thời gian ngắn nhất rồi.
"Trời má ơi, có một chân với Phó tổng giám đốc Như Ngọc chưa đủ, còn muốn phịch cả Tổng giám đốc Triệu à? Đồ trăng hoa cặn bã!" Phan Vũ Quý thầm nguyền rủa.
Đường Hải mới được nhận vào làm nên phải chờ mấy ngày nữa mới có đồ công sở, thể là khi anh thong thả đi bộ trên hành lang trong công ty, có rất nhiều nhân viên nữ không biết Đường Hải là người mới, tưởng rằng anh tới đây để bàn chuyện hợp tác nên đều nháy mắt quyến rũ với anh.
"Nhân viên toàn là nữ nhỉ, ngoại hình cũng đều đạt tiêu chuẩn, không tệ không tệ!" Đi dạo mà Đường Hải cũng không quên quan sát.
"Ơ, là anh à?" Đột nhiên có một giọng nói vừa yểu điệu vừa quen thuộc truyền tới. "À... Phó tổng giám đốc Như Ngọc, thật trùng hợp!" Đường Hải kinh ngạc, sau đó rất lễ phép mà chìa tay ra.
Nghĩ đến những lời mà Phan Vũ Quý vừa nói, Đường Hải lập tức hiểu ra mình có thể thuận lợi được nhận vào làm là nhờ có Thiên Ngọc đã bảo Vũ Như Ngọc giúp anh một tay.
"Sao anh lại tới công ty chúng tôi vậy?" Trên khuôn mặt Vũ Như Ngọc đầy vẻ kinh ngạc, đồng thời còn có chút kích động.
Chẳng lẽ là Đường Hải không hài lòng với cuộc đàm phán với công ty đối thủ nên cố ý đến công ty cô ấy bàn việc hợp tác sao?