Chiến Thần Về Nhà Làm Cún Cho Vợ

Chương 5: Vào công ty một cách tài tình




"Ông có vẻ rất hứng thú với chuyện cá nhân của tôi nhỉ?" Đường Hải nói với vẻ không vui. "Không dám, ông chủ, tôi chỉ muốn quan tâm cậu thôi mà. Trên trán Dalton nhễ nhại mồ hôi lạnh.

"Bớt nói nhảm đi, tôi cần một dự án điện ảnh chất lượng cao chỗ Công ty ông ký hợp đồng với Công ty tôi đang làm, có gì khó khăn không?" Giọng điệu của Đường Hải vô cùng bình thản, nhưng hàm ý được thể hiện trong lời nói lại khiến Dalton phải thít chặt cúc hoa lại.

"Thật sự không có gì khó khăn đâu! Ông chủ, trùng hợp là tôi đang có dự án phát triển cơ sở điện ảnh và truyền thông ra toàn thế giới, tổng số tiền đầu tư dự kiến ba triệu năm trăm ngàn tỷ, tôi chuyển dự án này sang cho cậu quản lý, như vậy ổn chứ?"

Thái độ của Dalton vô cùng cẩn thận, ông ta rất sợ Đường Hải sẽ cho rằng mình là một người keo kiệt.

Nghe vậy, Đường Hải thầm tính toán một lát, Công ty của Triệu Thiên Ngọc nhiều nhất chỉ duy trì được tầm ba ngàn năm trăm tỷ thôi.

Ba triệu năm trăm ngàn tỷ à? Chắc chắn cô không ôm nổi.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

"Nhiều quá, một dự án nhỏ là được rồi, chuyện này ông cứ xem rồi làm, qua hai ngày nữa tôi sẽ gửi thông tin cụ thể cho ông!" Nói rồi Đường Hải cúp điện thoại.

"Dự án nhỏ?"

Dalton sửng sốt thật lâu, không hiểu được vì sao Long Dương, lính đánh thuế hàng đầu, chúa tể của thế giới ngầm lại vì chút chuyện nhỏ này mà gọi điện thoại đến cho mình.

Chẳng lẽ muốn trêu mình cho đỡ chán? Không đầu, xưa nay ông chủ chưa bao giờ làm ra mấy hành động nhảm nhí này. "Thôi kệ đi, ông chủ bảo mình làm gì thì mình làm thế đó!" Dalton bĩu môi, sau đó lại gọi một cú điện thoại.

Lát sau, trong di động truyền đến giọng nam vô cùng cung kính: "Xin chào, ngài Dalton, xin hỏi ông có chuyện gì không ạ?"

"Dự án đầu tư điện ảnh và truyền hình ở khu vực Châu Á - Thái Bình Dương do cậu phụ trách đúng không?" Giọng của Dalton nghe vô cùng uy nghiêm.

"Đúng vậy, thưa ngài Dalton, dự án này do tôi phụ trách" Người đàn ông cúi người gật đầu.

Anh ta không hiểu vì sao một người luôn luôn kiêu ngạo mà nhìn người khác bằng nửa con mắt như ngài Dalton lại đích thân gọi điện cho mình, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì lớn rồi sao?

"Gần đây tổng bộ đang có ý định hợp tác với một công ty ở Thành phố Hồ Chí Minh tại Việt Nam, chọn một dự án chất lượng cao rồi giao cho họ đi, vậy nhé!" Dalton quả quyết cúp máy.

"Hả?" Người đàn ông kinh ngạc ngẩn người.

Hợp tác với một công ty nhỏ bé ở Thành phố Hồ Chí Minh à, không ngờ chỉ một chuyện cỏn con như vậy mà lại có thể khiến ngài Dalton đích thân gọi cho anh ta.

Chẳng lẽ là do gần đây anh ta đã vô tình khiến công ty mẹ không hài lòng nên ngài Dalton mới gọi tới để cảnh cáo anh ta sao?

Qua một lúc suy ngẫm, người đàn ông bỗng nhiên cắn răng, vỗ nhẹ vào đầu của một người phụ nữ đang ra sức "làm việc" ở bên dưới.

"Linda, ngày mai em đến Việt Nam một chuyến, thông báo với người quản lý công ty con ở Việt Nam phải nhanh chóng đưa Thành phố Hồ Chí Minh trở thành đối tượng phát triển được ưu tiên hàng đầu của chúng ta trong việc phát triển Việt nam trong vòng ba năm tới" Người đàn ông ra chỉ thị.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, lau khô nước dịch bên khóe miệng, trên khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu: "Chuyện nhỏ thế này thì bảo cấp dưới làm là được rồi mà, sao phải là em đi?"

"Bảo em làm thì em cứ làm đi, đây là ý của công ty mẹ đấy!" Người đàn ông nói với vẻ khó hiểu.

"À, vâng!" Lynda ngượng ngùng bĩu môi, trong lòng vẫn thầm quyết định sẽ giao cho cấp dưới của mình giải quyết.

Ba ngày sau, có một tin giật gân đã gây chấn động toàn bộ giới kinh doanh của thành phố Hồ Chí Minh.

Công ty chi nhánh truyền hình điện ảnh của tập đoàn Dalton United Capital nổi tiếng toàn cầu đã bắt đầu công cuộc phát triển ở Thành phố Hồ Chí Minh, muốn đầu tư hai triệu một trăm ngàn tỷ đồng để bồi dưỡng ra cơ sở điện ảnh và truyền thông bậc nhất Việt Nam, đồng thời nằm trong top đầu của thế giới.

Khi tin tức này được lan truyền trên mạng, tất cả các công ty truyền thông trên khắp Thành phố Hồ Chí Minh đều chấn động. Thậm chí các công ty bất động sản, du lịch nghỉ dưỡng, khách sạn thượng hạng đều lập tức tổ chức cuộc họp mà trong đó có sự tham dự của toàn thể các cổ đông.

Sau khi thảo luận về những thay đổi to lớn mà tập đoàn Dalton United Capital sẽ mang đến cho toàn bộ Thành phố Hồ Chí Minh, thậm chí là nền kinh tế của đất nước có hai vùng đồng bằng châu thổ rộng lớn này, tất cả mọi người đều hiểu rõ một điều rằng, Thành phố Hồ Chí Minh sắp sửa nghênh đón một cơ hội mở rộng các mối quan hệ buôn bán hơn bao giờ hết.

Vô số doanh nhân và chính trị gia đều đồng loạt suy đoán mục đích thực sự của trung tâm tài chính hàng đầu thế giới này khi đưa ra một quyết định quan trọng như thế.

Tuy nhiên, không ai biết nguồn gốc của cuộc cải cách động trời này chỉ là vì Đường Hải muốn lấy được nụ cười của người đẹp mà gọi một cú điện thoại bình thường đi.

Ta vốn là người điên, cất lên tiếng hát mà cười khắp xứ con Rồng cháu Tiên. Sáng sớm ngày hôm sau. Trước cổng tòa nhà cao ốc Đệ Nhất.

"Hình như mình đã đánh giá sai khả năng của công ty mà cô ấy quản lý rồi, có điều mới mấy năm ngắn ngủi mà đã có thể đạt được thành tựu thế này, cô ấy cũng là một cô gái cực kì xuất chúng ấy chứ."

Đứng trước cổng tòa nhà cao ốc, Đường Hải không khỏi bĩu môi.

Tòa cao ốc này là một trong những biểu tượng của Thành phố Hồ Chí Minh, cao đến một trăm mét, có tổng cộng năm mươi sáu tầng. Bên trong không chỉ có Công ty của Triệu Thiên Ngọc mà còn là nơi tụ họp của mười công ty địa phương có tiềm năng mới xuất hiện.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Công ty truyền thông Điền Quân của Triệu Thiên Ngọc nằm tại tầng thứ tư của tòa cao ốc, thuộc loại công ty tầm trung so với những Công ty khác ở đây.

"Thôi, cứ vào phỏng vấn trước vậy!" Hút thuốc xong, Đường Hải lững thững đi vào trong. "Chào phó tổng giám đốc Như Ngọc!"

Trước cổng, bốn nhân viên bảo vệ vô cùng chuyên nghiệp mà xếp thành hai hàng hai bên, lễ phép chào hỏi với người đẹp mặc đồng phục của hãng thời trang OL có khí chất xuất chúng mới vừa đi qua.

"Trông rất sang trọng, quản lý cũng xem như nghiêm chỉnh!"

Đường Hải đứng phía sau người đẹp có khí chất kia, đang định đi vào thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình lại:

"Ở ơ ơ, cậu kia đứng lại!" Một nhân viên bảo vệ cản anh lại, cau mày nói: "Đây là nơi làm việc của các lãnh đạo, người không phận sự không được phép vào trong, nếu tới đây để phỏng vấn thì mời cậu lấy giấy mời ra".

"Giấy mời?" Đường Hải kinh ngạc. Tối hôm qua Triệu Thiên Ngọc chỉ nói miệng mời anh tới phỏng vấn, không đưa giấy mời gì cả.

"Ha ha, cậu bé, tôi đã chú ý cậu lâu lắm rồi. Bề ngoài tồi tàn, ăn mặc đồ rẻ tiền, lại còn hút thuốc ở nơi công cộng nữa, mấy tên lưu manh muốn đục nước béo cò như cậu tôi đã gặp không biết bao nhiêu lần"

"Đi nhanh lên, tòa cao ốc Đệ Nhất không phải nơi cậu tới được đầu!" Bảo vệ xua đuổi với vẻ mặt khó chịu.

Thực ra Đường Hải chỉ cần gọi điện cho Triệu Thiên Ngọc là có thể thuận lợi đi vào, thế nhưng nếu làm vậy thật thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?

"Anh là người mới tới à?" Đột nhiên Đường Hải tiến lên một bước rồi nói.

"Hả?" Nhân viên bảo vệ kinh ngạc.

"Tôi hỏi anh mới tới à, sao ngay cả tôi cũng không nhận ra, biết nhân viên bảo vệ làm trước anh đã bị sa thải như thế nào không?".

Đường Hải liên tục chọc vào ngực bảo vệ làm anh ta vô cùng sửng sốt: "Tránh đường giùm cái, đừng làm trễ giờ họp của tôi!"

Rõ ràng là nhân viên bảo vệ lên tiếng đầu tiên đã bị Đường Hải hù dọa, ba người còn lại thì trố mắt nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ.

Lúc này, Đường Hải ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đẹp khí chất ngời ngời vừa đi vào ở đằng trước, đột nhiên kêu lên: "Như Ngọc ơi, em đi chậm chút, chờ anh với! Không phải hôm qua chỉ là không nhận cuộc gọi từ em thôi à, sao lại giận dữ đến vậy chứ?"

Nói rồi Đường Hải đẩy bảo vệ ra, hí ha hí hửng mà chạy lại gần người đẹp. " " Bốn nhân viên bảo vệ cạn lời.

"Người này là ai vậy? Cậu ta quen biết với tổng giám đốc Như Ngọc à?" "Trông có vẻ khá thân thiết, chẳng lẽ là người yêu?"

"Một cô gái toàn sắc vẹn toàn khó mà theo đuổi như phó tổng giám đốc Như Ngọc lại làm người yêu với một tên ẻo lả tầm thường thế sao?"

Mấy tên bảo vệ vẫn có đầu óc, ai nấy đều nhìn về hai người với ánh mắt nghi hoặc.

Lúc này, Đường Hải đã đuổi kịp Vũ Như Ngọc, hơn nữa còn dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt vào vòng eo thon của đối phương.

"A?" Thân thể mềm mại của Vũ Như Ngọc run lên, cô ấy bị chết trúng vùng nhạy cảm, cảm giác sảng khoái ấy nháy mắt như dòng điện mà chạy khắp người cô.

Vũ Như Ngọc quay đầu nhìn về phía Đường Hải, vô cùng nghi ngờ: "Anh là ai vậy? Chạm vào tối làm gì?" "Ôi chao, thật ngại quá, tôi nhầm người!"

Đường Hải chớp mắt, nở nụ cười rạng ngời: "Lưng và sườn mặt của cô rất giống với siêu sao điện ảnh Jessica Pali đang nổi nên làm tôi rất muốn đến chụp hình chung với cô!"

"Ở..Khuôn mặt của Vũ Như Ngọc đỏ lên, cô ấy vốn đang hơi tức giận, giờ nghe vậy thì cảm thấy thoải mái hơn. rất nhiều.

Jessica Pali chính là siêu sao từng hai lần đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim điện ảnh của Hollywood, được bình chọn là một trong mười cô gái đẹp nhất thế giới.

Không ngờ người đàn ông này lại nói Vũ Như Ngọc rất giống người đó, điều này làm cho Vũ Như Ngọc vô cùng sung sướng. Dẫu sao cô ấy cũng thật sự có một phần tư huyết thống Âu Mỹ, nói giống siêu sao Âu Mỹ thì cũng không quá đáng nhỉ?

"Ha ha, anh cũng đi làm tại tòa cao ốc Đệ Nhất này à?" Vũ Như Ngọc hỏi.

Cô ấy nhìn thoáng qua bộ quần áo Đường Hải đang mặc, thấy chúng nó rất tầm thường, nhưng Vũ Như Ngọc là phó tổng giám đốc của công ty truyền thông, rất hay thấy những người có địa vị cao trong lĩnh vực điện ảnh ăn mặc rất tùy ý.

Hơn nữa lực tương tác cực kì tự nhiên đến từ Đường Hải khiến Vũ Như Ngọc cho rằng đối phương là một người có thân phận.

"Không, tôi tới đây để tham gia cuộc họp về kinh doanh phim điện ảnh!" Đường Hải cười nói. "Ồ!" Vũ Như Ngọc gật đầu, không nói gì thêm.

Cô ấy hơi hoài nghi rằng vừa rồi đối phương đã cố ý kiểm cớ để bắt chuyện với mình, nhưng từ đây cho đến khi tiến vào thang máy, đối phương không hề có hành động gì, ngược lại làm cho Vũ Như Ngọc cảm thấy có chút thất vọng.

Còn bốn nhân viên bảo vệ ngoài cửa...

"Trời mẹ, ăn mặc như vậy mà cũng làm người yêu tổng giám đốc Như Ngọc được à, nếu biết trước thì tôi đã thử rồi!"

"Đúng là tức chết đi mà!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.