Triệu Thiên Ngọc đi thẳng ra bãi đậu xe bên ngoài khách sạn.
Cô không muốn nhìn thấy người thanh niên như ánh mặt trời đã cho mình những rung động dạt dào như biển cả vào thời học sinh tốt đẹp nhất ấy, như biến thành một kẻ lừa đảo mà bị người ta hợp lực chỉ trích sỉ vả.
Nhưng Triệu Thiên Ngọc mới vừa đi tới trước xe mình thì phát hiện Đường Hải đang đứng ở đó, lặng lẽ hút thuốc. Trong tấm lưng ấy ưu buồn mà đầy hấp dẫn.
"Không phải vừa rồi anh còn đang ở trong đại sảnh à, sao ra đây còn nhanh hơn cả em nữa?" Triệu Thiên Ngọc kinh ngạc nói.
"Chỉ cần tình yêu anh dành cho em còn sâu nặng thì bờ biển Thái Bình Dương cũng không cản được em, huống gì chỉ là một chiếc thang máy chứ?"
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đường Hải búng nửa điếu thuốc còn dư đi, đưa tay ra sau lưng tùy ý rạch một đường, một sợi dây thừng lớn bằng một sợi tóc với chất liệu cực kỳ bền chắc vang lên tiếng đứt đoạn, rơi xuống từ trong bầu trời. Dõi mắt khắp toàn thế giới, không một ai có thể xuất sắc hơn anh.
"Thiên Ngọc, anh vốn định cho em một món quà to lớn, không ngờ lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, thôi, không giấu nữa, anh ngả bài luôn vậy".
Từng câu từng chữ của anh vang lên thật rõ ràng, đồng thời cũng đong đầy tình cảm sâu đậm: "Thực ra, anh là lính đánh thuế hàng đầu thế giới, đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng các thế lực ngầm trên toàn cầu Thiên Võng, Long Dương".
"Tài sản của anh có tổng giá trị hơn mấy ngàn tỷ" "Tên của anh khiến vô số nhà kinh doanh, quý tộc lẫn hoàng gia tại Châu Âu, Châu Phi, Châu Mỹ phải nể sợ" "Anh còn trẻ mà đã đạt tới đỉnh cao của cuộc đời"
"Anh vượt qua biển cả xa xôi nghìn trùng chỉ vì tìm kiếm em. Thiên Ngọc, làm vợ anh đi, chúng ta bầu bạn nhau trong suốt cuộc đời còn lại nhé!"
Nói xong, Đường Hải dang hai cánh tay ra, đôi mắt sáng như sao trời nhìn chằm chằm vào đối phương. ".." Qua một lúc im lặng, Triệu Thiên Ngọc nói với vẻ vô cùng thất vọng: "Anh bị bệnh bao lâu rồi?" "Hả?" Đường Hải kinh ngạc.
"Trong trí nhớ của em, anh là một người con trai không sợ trời, không sợ đất, thử thách khó khăn nào cũng không thể đánh ngã được anh"
"Nhưng bây giờ, em thật sự rất thất vọng về anh. Có lẽ mấy năm qua anh đã trải qua những trắc trở mà em không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng em không hi vọng anh sẽ vì vậy mà sa ngã, thôi miên chính mình, lừa gạt người khác bằng những lời nói dối!" Triệu Thiên Ngọc nói.
Mình?
Sa ngã?
Mình?
Lừa gạt người khác? "Thiên Ngọc, chẳng lẽ em cũng cho rằng anh là một kẻ nghèo hèn mới diễn một màn kịch vui nhộn ở trong đó đấy à?" Đường Hải hoàn toàn cạn lời.
"Đường Hải, anh hãy chấp nhận thực tế đi, bắt đầu cố gắng từ bây giờ đi, vẫn chưa muộn đầu!" Triệu Thiên Ngọc khuyên giải.
Thấy Đường Hải vẫn mang vẻ mặt vô cùng ấm ức và bất đắc dĩ, Triệu Thiên Ngọc không khỏi thở dài.
Xã hội tàn nhẫn, thực tế đến mức đã hành hạ cậu thanh niên mặc dù từng nghịch ngợm phá phách nhưng học giỏi đa tài, rạng rỡ như ánh mặt trời ấy ra nông nỗi này.
Có lẽ cô nên giúp anh bằng mọi khả năng của mình. Dẫu sao đây cũng là người con trai từng cứu cô, cũng là
người đầu tiên cô gửi gắm mối tình đầu non nớt ấy.
"Ngày mai công ty của em có một buổi phỏng vấn, em mong anh tới thử xem." Triệu Thiên Ngọc nhìn anh bằng đôi mắt đầy mong chờ.
Nghe vậy, vẻ mặt của Đường Hải càng quái lạ hơn.
Một người đàn ông giàu nứt đổ vách, đứng trên đỉnh kim tự tháp lại bị người khác cho là nghèo kiết xác, cảm giác sẽ như thế nào đây?
Đáng ra là phải hết sức bi thảm, nhưng không biết vì sao, Đường Hải lại thấy rất sảng khoái.
Hơn nữa, nếu dùng thân phận này để theo đuổi Thiên Ngọc thì chẳng phải sẽ càng thể hiện được thành ý của anh hơn, đồng thời cũng tìm về được cảm giác lóng ngóng vụng về của thời học sinh sao!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
"Anh hiểu rồi, Thiên Ngọc, anh nhất định sẽ vực dậy tinh thần, không làm em thất vọng đâu!" Đường Hải gật đầu nói.
"Vâng, hẹn ngày mai gặp nhé!" Triệu Thiên Ngọc nở một nụ cười đầy gượng gạo.
Chỉ là một công việc thôi, chỉ là một câu nói tùy tiện của mình thôi, thế mà lại có thể khiến người đàn ông trước mắt cười tươi rói như một đứa trẻ.
Triệu Thiên Ngọc đã nhận thấy rất rõ, tám năm thời gian đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của cô và Đường Hải. Địa vị xã hội, kiến thức, bối cảnh gia đình... Cây cầu khổng lồ ấy đã làm hai người họ càng lúc càng xa.
Nói thật thì, cho dù cô còn chút vương vấn về những kỉ niệm cùng Đường Hải đầy tươi đẹp ấy, nhưng từ giây phút này trở đi, cuộc đời của hai người đã thành hai đường thẳng song song không thể nào giao nhau.
Triệu Thiên Ngọc ngồi vào xe hơi, lái xe rời khỏi đây mà vẻ mặt đượm buồn. Cô vừa đi thì Đường Hải lập tức lấy di động ra gọi một cú điện thoại. "Xin chào, đây là biệt thự của ngài Dalton, bây giờ ông ấy đang rất bận rộn, phiền bạn gọi lại vào ngày mai nhé!" Trong điện thoại là giọng chuẩn Anh từ tính của một người phụ nữ, "Đừng nói nhiều, báo tên háo sắc Dalton đó ra đây nói chuyện với tôi!" Đường Hải không nhịn được mà gắt lên. "Cái gì? Sao anh dám nói năng như vậy với ngài Dalton!" /
Thái độ của cô gái chợt thay đổi, cô ta quát lên: "Ở Châu Âu, Châu Mỹ, và thậm chí là trong bất cứ lĩnh vực thương mại nào, không một ai được phép xúc phạm ngài Dalton. Anh hãy rút lại lời nói vừa rồi và xin lỗi đi!"
"Ha ha, nhờ cô nhắn cho tên háo sắc đó là ba Long Dương tìm ông ta có chuyện, tôi chỉ cho ông ta ba giây, nếu quá giờ thì liệu hồn!" Đường Hải khinh thường nói.
Lão già đáng chết, không phải chỉ mở một ngân hàng xuyên quốc gia, nằm trong tay hàng tỷ tài sản sao, nhìn lão lên mặt này. Cứ dăm ba bữa lại đổi thư ký một lần, làm lần nào gọi đến anh cũng phải tốn nhiều nước miếng.
Anh thấy ông ta muốn xuống lỗ sớm rồi đây.
"Quả kiêu ngạo, tôi bảo đảm anh sẽ trả một cái giá thật đắt cho lời nói của anh!" Cô gái lạnh lùng nói.
"Cục cưng, lại là bọn doanh nhân đáng thương xin cho vay tiền à? Cúp đi, đừng để nó làm chậm trễ việc quan trọng của chúng ta, khà khà khà!"
Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nghe rất lớn tuổi nhưng lại vô cùng khỏe khoắn.
Nghe vậy, khuôn mặt cô gái đỏ lên, nhưng cô ta vẫn còn hơi tức giận: "Là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, kiêu ngạo lắm, cậu ta dám gọi mình là ba ngài đấy!"
"Ba!?"
Dalton đang nằm trên giường ngồi bật dậy, vẻ mặt tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bây giờ ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, ba ruột của ông ta đã hồn về chầu trời từ nhiều năm về trước rồi. Như vậy, người tự xưng là ba mình trong điện thoại không phải đầu óc có cớt, thì là...
"Chẳng lẽ... là ba Long Dương gọi tới ư?" Sắc mặt Dalton chợt thay đổi, nghĩ đến thân phận của đối phương, mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán ông ta.
"Đúng vậy, cậu ta tự xưng Long Dương, cơ mà cục cưng à, sao anh lại căng thẳng ghê thế?" Nét mặt cô gái hơi cứng lại.
Nhưng không chờ cô ta nói tiếp, Dalton đã lật đật lao xuống giường, thô bạo đẩy cô ta ngã ra đất, nói với vẻ sợ
hãi: "Thứ phụ nữ ngực to mà không có đầu óc, sắp bị cô hại chết rồi đây này".
Ông ta nhanh chóng bắt điện thoại, vô cùng nịnh bợ mà nói: "Ông chủ Long Dương, thật ngại quá, người mới nên còn chưa hiểu chuyện ấy mà!"
"Ha ha!" Đường Hải không quan tâm mấy, nở nụ cười, cũng không đặt chuyện này vào trong lòng, nghiêm mặt nói: "Có vài chuyện vặt tôi muốn xin ông giúp một tay!"
"Cái gì cơ, xin? Ông chủ à, sao cậu lại dùng cái từ vô cùng cung kính đó thể chứ, phục vụ cho cậu là niềm vinh dự vô cùng to lớn đối với tôi đấy!"
"Bây giờ tôi đang đi làm tại một công ty truyền thông ở Việt Nam, công ty này đang gặp phải chút phiền toái nhỏ, nếu tôi nhớ không làm thì hai năm qua ông đang đầu tư về lĩnh vực điện ảnh truyền thông trên toàn thế giới nhỉ?" Đường Hải hỏi.
"Ông chủ, cậu nói cái gì? Cậu, cậu đi làm ở một công ty... Trời ơi, công ty nào vậy, một năm trả cho cậu mấy ngàn tỷ?"
Dalton hoảng hốt đến nỗi sắp rơi cả cằm, vẻ mặt còn sợ hãi hơn khi thấy ba ruột của mình đội mồ sống dậy. Người đàn ông cao quý như một vị thần, đến cả ông ta cũng phải quỳ bài này lại đi làm ở một công ty ư?
Là giả đúng không! Thật quá đáng sợ!