Sáng sớm hôm sau. Đường Hải đã thức dậy từ sớm nhưng vẫn bỏ lỡ cơ hội ăn bữa sáng cùng với Triệu Thiên Ngọc. Anh chỉ có thể mang theo tâm trạng vô cùng tiếc nuối mà ngồi trên xe buýt gặm bánh mì.
Đúng lúc này thì điện thoại vang lên.
"Ông chủ, cấp dưới của tôi vừa báo tin rằng chúng ta đã ký kết thành công chiến lược hợp tác với Thành phố Hồ Chí Minh rồi"
"Tối mai hãy tổ chức tiệc chúc mừng hợp tác thành công ở nhà hàng Tây Hồ đi"
"Mời người ở Thành phố Hồ Chí Minh, vùng Tam Giác, thậm chí vài người máu mặt đứng đầu xung quanh đây đến dự tiệc luôn!"
Giọng của ông Dalton trong điện thoại cực kỳ dịu nhẹ, ông ta nịnh nọt nói: "Ông chủ, dựa theo sắp xếp của cậu thì tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, xin hỏi cậu còn có dặn dò gì không? Tôi sẽ dốc lòng cống hiến tất cả cho cậu".
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Tất cả đều hài lòng"
Đường Hải lười biếng ngáp một cái, tối hôm qua anh ngủ không được ngon cho lắm nên bây giờ có hơi buồn ngủ.
"Nói với người phụ trách hạng mục lần này hãy thông minh linh hoạt một chút, phải để cho công ty của cô ấy cảm thấy việc cô ấy lấy được hợp đồng lần này đều dựa vào năng lực của chính bản thân cô ấy, về phần thân phận của tôi nhớ phải giữ bí mật!" Đường Hải dặn dò.
"Sao thế?"
Ông Dalton nháy mắt, mặt mũi đầy khó hiểu nói: "Tôi thật không hiểu, lấy địa vị và quyền lực của cậu thì chỉ cần một ánh mắt là tất cả phụ nữ trên đời này sẽ được rất nhiều người dâng lên bằng hai tay, tại sao cậu còn muốn hao công tốn sức giấu diếm thân phận của mình chứ?"
"Ha ha!"
Đường Hải cười sâu xa: "Chớ làm người tôi yêu hoảng sợ, tôi đang chờ cô ấy bằng lòng đấy."
"Tôi đã hiểu!"
Sau khi cúp điện thoại. Đường Hải phát hiện đám người già bên cạnh mình đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. "Thằng nhóc kia, cậu là người nổi tiếng trên mạng à? Cậu đang quay video ngắn ở đây sao?" Bác gái tò mò nói. "?" Đường Hải.
"Đừng giả bộ, ông đây cũng là người sành điệu bắt kịp thời đại, với những lời khoác lác khi nãy của cậu thì rõ ràng rất giống video ngắn đăng trên mạng, cậu còn muốn lừa ai?"
Một ông cụ khịt mũi coi thường nói. Kẻ có tiền ai lại đi xe buýt!
Mà trước đó phong thái gọi điện thoại của Đường Hải như ông vua nhìn xuống con dân của mình và phong thái đó dường như không sợ bố con thằng nào, nhất định là vì đạt được hiệu quả nên mới diễn như thế trước máy quay.
Đối với chuyện này thì Đường Hải lựa chọn giữ im lặng. Mười phút sau. Trong phòng họp của công ty.
"Tổng giám đốc Thiên Ngọc, tập đoàn Dalton đã từ chối lời mời của chúng ta, quà chúng ta đưa sang đều bị trả về cả."
"Đêm nay họ mở tiệc chúc mừng ở nhà hàng Tây Hồ nhưng công ty của chúng ta không có trong danh sách được mời."
"Tổng giám đốc Thiên Ngọc, cô hãy từ bỏ đi. Công ty nhỏ như chúng ta vốn không có chỗ tồn tại tại lĩnh vực truyền thông và điện ảnh trong tương lai của Thành phố Hồ Chí Minh này, chẳng bằng thừa dịp hiện tại có rất nhiều. vốn liếng đầu tư mà bán đi tất cả thì còn có thể được một mức giá tốt!"
Giọng điệu bị quan lại tiếp tục vang lên.
Ngoại trừ Triệu Thiên Ngọc và Vũ Như Ngọc ra, thì tất cả những người cấp cao của công ty đều ra vẻ đầy tuyệt vọng.
Thậm chí có người động tác nhanh đã đi đàm phán với công ty đối thủ, muốn đổi nơi làm việc để tranh thủ kiểm chức vị tốt.
"Các vị đồng nghiệp, phần lớn mọi người đều lớn tuổi hơn tôi, tôi sẽ gọi mọi người một tiếng anh chị Nét mặt của Triệu Thiên Ngọc nghiêm nghị đứng lên.
"Đời trước của truyền thông Điền Quân là từ ông nội đã mất của tôi sáng lập một công ty quảng cáo, sau đó đến đời tôi mới phát triển lớn mạnh."
"Tôi đã trải qua tuyệt vọng, thất bại, thậm chí có lúc không có một đồng nhưng vẫn cắn răng kiên trì" "Tôi tin nhất định có thể vượt qua lần này, trước kia tôi có thể thì hiện tại cũng thế.
"Trong đám người này có rất nhiều người cũ làm việc với tôi nhiều năm và cũng là cánh tay đắc lực của tôi. Mọi người đã chứng kiến công ty từ một phòng làm việc nhỏ trở thành một công ty mới trỗi dậy ở tòa nhà Đệ Nhất như hôm nay".
"Một tiếng trước, tôi đã thế chấp tất cả bất động sản, ô tô, đồ trang sức ra ngoài, cộng với mười ba tỷ ba trăm triệu tiền mặt thì chúng ta còn có thể tồn tại một tháng.
"Trong lúc này, tôi cầu xin các anh chị hãy phấn chấn lại để cùng tôi quyết đấu một trận cuối cùng Nói xong thì Triệu Thiên Ngọc đi lên đằng trước cúi người thật sâu trước mặt tất cả mọi người. "Thiên Ngọc sẽ cảm ơn khôn xiết" Bầu không khí yên lặng.
Trước đó tất cả cấp cao đều có ý kiến phản đối, hiện giờ tất cả đều cúi đầu không đành lòng làm tổn thương một cô gái kiên cường không chịu khuất phục này.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhưng trong lòng tất cả mọi người trong đều hiểu nếu cứ tiếp tục kiên trì như vậy sẽ không có kết quả tốt đẹp nào.
Ầm!
Đột nhiên cửa phòng họp mở ra. "Ui, đang họp đấy à? Tôi không quấy rầy mọi người chứ?" Trịnh Đức Sơn giả bộ ngạc nhiên cười hì hì nói. "Tên họ Trịnh kia, anh tới làm gì? Nơi này không chào đón anh!" Vũ Như Ngọc nghiêm nghị nói. "Chậc chậc chậc, làm gì nổi giận như thế, lần này tôi đến là để đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đấy!"
Trịnh Đức Sơn chỉnh cổ áo ngay ngắn ngạo nghễ nói: "Năm tiếng trước, vợ chưa cưới của kẻ hèn này đã tự tay thu mua công ty truyền thông dưới lầu vì không lâu sau đó chúng tôi sẽ triển khai hợp tác hàng loạt với truyền thông Dalton".
"Gì chứ, truyền thông Á Châu bị thu mua rồi?" "Công ty của bọn họ làm ăn còn lớn hơn chúng ta, chắc chắn số tiền rất lớn!"
"Chờ một chút, vợ sắp cưới trong miệng cậu Đức Sơn nói là ai? Không phải lúc trước cậu ta vẫn luôn theo đuổi Tổng giám đốc Thiên Ngọc của chúng ta sao?"
Hiện trường xôn xao, các cấp cao nghị luận ầm ĩ. Thấy thế thì Trịnh Đức Sơn càng thêm đắc ý, anh ta dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Triệu Thiên Ngọc nói:
"Thiên Ngọc, mặc dù chúng ta không có duyên làm vợ chồng nhưng kẻ hèn tôi vẫn là một người biết nhớ tình cũ, tôi cũng không muốn nhìn thấy công ty một tay cô sáng lập lại bị phá sản như vậy.
Cho nên tôi và vợ chưa cưới đã bàn bạc và quyết định bỏ vốn thu mua toàn bộ công ty truyền thông Điền Quân,
về mặt giá cả rất dễ nói, dù sao nhà vợ chưa cưới của tôi không thiếu tiền"
Trịnh Đức Sơn như mở cờ trong bụng, cảm thấy mỗi lỗ chân lông đều đang vui sướng.
Con nhỏ gái điếm để tiện này. Trước đó ông đây chủ động theo đuổi cô mà cô lại dám đối với tôi như vậy. Hiện tại thì sao?
Ông đây tìm một người phụ nữ có tiền có thể hơn, ngoại trừ dáng vẻ thì về mặt nào cũng mạnh hơn cô gấp trăm lần.
Cô có hối hận không? Cô có đau lòng không? Có phải có dự định muốn đập đầu vào đậu hủ chết luôn không? Nghe vậy thì Vũ Như Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô cũng hiểu được thế cục bên mình đã mất.
Mà thông gia bí ẩn của nhà họ Trịnh ắt sẽ khống chế lượng lớn tài nguyên ở vùng đất Thành phố Hồ Chí Minh này và trở thành công ty độc quyền bá chiếm một phương .
Giờ chết của công ty truyền thông Điền Quân đã tới gần. "Không bán, mời anh ra ngoài!" Yên lặng một hồi lâu, rốt cuộc Triệu Thiên Ngọc cũng lạnh lùng nói.
"Không bán? Ha ha, cô không sợ qua mấy ngày nữa thì công ty sẽ không đáng một đồng à? Và sau đó cô và toàn bộ nhà họ Triệu sẽ nghèo đến phải hít gió Đông Bắc để sống đấy?"
Trịnh Đức Sơn cười âm trầm, ánh mắt đảo qua đám cấp cao cất cao giọng nói: "Coi như cô không suy nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho những đồng nghiệp vất vả làm việc lâu năm với cô chứ? Chưa hẳn mọi người muốn chết cùng cô đâu!"
Trịnh Đức Sơn bước lên.
Thủ đoạn châm ngòi ly gián và làm đảo lộn trắng đen này anh ta dùng rất là rành rọt.
Anh ta vừa dứt lời thì lập tức có rất nhiều cấp cao nhìn anh ta với vẻ nịnh nọt.
"Mời anh ra ngoài!".
Triệu Thiên Ngọc nghiến chặt hàm răng rồi tăng thêm âm lượng.
Trịnh Đức Sơn khịt mũi coi thường dừng lại nói: "Vậy cử coi như lòng tốt của tôi cho chó ăn đi"
Sau đó thì anh ta làm bộ muốn đi nhưng mới vừa đi chưa đến mấy bước đã quay lại nói: "Ai nha, đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện, hình như hôm nay là sinh nhật của Thiên Ngọc nhỉ? Đúng lúc tập đoàn Dalton mở tiệc chúc mừng, thật sự là đúng lúc! Đến lúc đó, tôi sẽ ở bữa tiệc mượn hoa hiến phật, kính có thêm mấy ly rượu nhé!"
Trịnh Đức Sơn cử như hóa thân thành ảnh đế, khoa tay múa chân nhảy nhót tưng bừng tại chỗ.
Sau đó anh ta lại đột nhiên vỗ đầu nói: "Nguy rồi, suýt nữa tôi đã quên mất, tiệc chúc mừng của tập đoàn Dalton chỉ mời hai trăm khách quý và chỉ mời người làm ăn và người máu mặt và bọn họ đều ở Thành phố Hồ Chí Minh hoặc vùng lân cận. Nếu giá trị bản thân thấp hơn ba ngàn năm trăm tỷ vốn thì sẽ không có tư cách vào"
Nói xong thì Trịnh Đức Sơn khoe khoang tựa móc trong ngực ra một tấm thiệp vàng, làm bộ nói: "Lúc đầu xuất phát từ tình bạn thì tôi có thể tặng cô tấm thiệp này, cũng nhân dịp ngày sinh nhật cô để cô va chạm xã hội mở rộng tầm mắt cho tốt".
"Tiếc là không làm gì được vì vợ chưa cưới của tôi lại rất ghen tuông, nhất là scandal bị truyền ra của tôi và cô, cô lại là người phụ nữ bị tôi vứt bỏ nên cô ấy khẳng định sẽ không đồng ý, cho nên."
Trịnh Đức