Chiến Thần Về Nhà Làm Cún Cho Vợ

Chương 16: Quyết định của Triệu Thiên Ngọc




"Thắng, thắng rồi?" Một hồi lâu sau, Mạc Linh Lan cảm thấy xung quanh không còn tiếng động mới dám mở to mắt.

Lọt vào trong tầm mắt là người đàn ông bên cạnh vẫn vững vàng không khuất phục cùng với khuôn mặt lạnh lùng như băng và lồng ngực tràn ngập cảm giác an toàn.

Điếu thuốc trên môi vẫn còn chảy, theo đó điếu thuốc bốc lên làn khói mờ.

Mạc Linh Lan chỉ muốn thời gian ngừng lại ở một giây này để mình mãi đắm chìm trong răng môi của Đường Hải, đây quả thật là điều tuyệt diệu của thế giới này.

"Còn ai nữa không?" Đường Hải búng thuốc lá.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Dứt lời, không ai dám trả lời.

Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt khó coi của Lưu Minh Dương ở đằng xa: "Anh Dương, bây giờ anh có thể cho anh em. tôi chút mặt mũi rồi chứ?"

Lưu Minh Dương nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời. Quả là cao thủ!

Người đàn ông bình thường trước mặt này là người biết đánh nhau nhất mà anh ta từng gặp, trừ ba anh ta ra.

Vốn cho rằng trận đấu này chỉ là chuyện nhỏ không có bất cứ lo lắng gì nhưng không ngờ rằng mình lại đá phải một miếng sắt.

"Thằng nhãi ranh kia, cậu rất mạnh cũng rất ngông cuồng. Tôi tên là Lưu Minh Dương, con trai của Lưu Minh Cường, sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại lần nữa!" Lưu Minh Dương gằn giọng nói.

"Tôi tên Đường Hải, Đường trong họ Đường Hải trong biển cả rộng lớn, có cơ hội hãy gọi người ba mà anh coi trọng đến để chơi Liên quân với chúng tôi!"

Đường Hải vỗ vai Lưu Minh Dương. Nói xong anh kéo tay người đẹp rồi nghênh ngang rời đi. Trên đường đi không ai nói chuyện. Khoảng cách trước khi chuyến bay cất cánh khoảng hai mươi phút, thì xe thuận lợi đến sân bay. "Anh Hải, em không muốn đi!". Trước khi đi thì Mạc Linh Lan liếc mắt đưa tình với Đường Hải. "Tại sao?" Đường Hải sững sờ.

"Bởi vì em vừa mới yêu đương thôi, em muốn ở lại với người mà em sẽ yêu trọn đời trọn kiếp!" Mạc Linh Lan cằn môi nói.

"Chị hai à, cửa xét vé sắp đóng rồi, cô đi nhanh lên đi!" Đường Hải chột dạ nói. "Em yêu anh!" Mạc Linh Lan lấy hết can đảm nói. "Tôi không yêu cô!" Đường Hải muốn khóc rồi. "Em biết, em biết người anh yêu là Triệu Thiên Ngọc!" Mạc Linh Lan có chút uất ức. "Móa, chuyện này cũng bị cô nhận ra à?" Đường Hải cười khanh khách. Sao mà trực giác của phụ nữ chuẩn thế nhỉ?

"Kẻ ngu cũng nhìn ra được ấy. Sao bạn bè bình thường có thể biết chu kỳ sinh lý của Thiên Ngọc mà còn chủ động đưa nước đường đỏ cho cô ấy uống được?"

Mạc Linh Lan ghen tuông nồng nặc: "Nhưng mà anh xác định không phải đùa giỡn chứ!".

"Sao lại nói như vậy?" Đường Hải hỏi.

"Tình cảnh hiện tại của nhà họ Triệu hẳn anh còn chưa biết. Hai năm trước, sau khi ông nội của Thiên Ngọc chết thì người cả nhà bọn họ đều dựa vào tiền lãi hàng năm của công ty truyền thông để sống. Mặc dù Thiên Ngọc là Tổng giám đốc với vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng tiêu xài bình thường của cô ấy còn không bằng viên chức nhỏ bình thường"

"Trừ việc phải cho người bên ngoài nhìn thấy đồ trang sức và xe sang ra thì ngay cả một căn nhà đàng hoàng cô ấy cũng không có, ba mẹ cô ấy còn ở trong khu nhà cũ kỹ đã mua mười mấy năm trước kia kìa."

"Bây giờ tình cảnh công ty khó khăn, trước khi phá sản hẳn là người nhà họ Triệu nhất định sẽ nghĩ hết cách để gả Thiên Ngọc đi để ôm một cây đại thụ, với mong ước cứu vãn nguy cơ của dòng họ".

"Đừng nói cô ấy không có cảm giác với anh, cho dù cô ấy muốn gả cho anh thì vì hạnh phúc nửa đời sau của người nhà họ Triệu, cô ấy cũng sẽ không thể tự mình quyết định được"

"Anh biết đánh nhau và cũng rất có mùi vị đàn ông, đây là kiểu em thích, nhưng Thiên Ngọc lại cần một người có tiền có sự nghiệp đầy đủ để giúp đỡ cô ấy, quả thật... anh không phải người đó!".

Mạc Linh Lan nhìn quần áo vỉa hè trên người Đường Hải rồi cười hì hì nói: "Em không chê anh nghèo rớt mồng tới đâu, vả lại em có rất nhiều tiền, hay là anh theo em đi?"

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

"Ôi, cô đừng táy máy tay chân, tôi đây là một người rất chung thủy đó!"

Đường Hải nhanh chóng lui về sau một bước khoát tay nói: "Hộ tống xong rồi thì tôi phải đi, hẹn sau này không gặp lại nhé!"

"Anh..."

Mạc Linh Lan không cam lòng la lên nhưng lại thấy Đường Hải ngồi vào xe nhanh như chớp rồi, rất nhanh sau đó thì biến mất không thấy gì nữa.

Không bao lâu sau, Đường Hải trở lại công ty tìm Triệu Thiên Ngọc báo cáo công việc để thuận tiện mượn cơ hội này tăng thêm tình cảm với cô.

Ai biết cô nàng này lại họp từ trưa đến giờ. Tới tận đêm khuya, hai người mới cùng nhau tan ca về nhà.

"Thiên Ngọc, đã về rồi à! Làm việc có một không, hôm nay mẹ tự mình xuống bếp nên đã làm sườn xào chua ngọt mà con thích ăn nhất này!"

Vừa tới nhà thì đã thấy vẻ mặt Cẩm Lan cười nói nịnh nọt và bước đến hỏi han ân cần. "Mẹ có việc cứ nói thẳng, đừng có mà vòng vèo với con!" Triệu Thiên Ngọc có chút mỏi mệt nói. "Con nói gì thế... Mẹ thì làm gì có chuyện gì, không phải mẹ đang quan tâm con à!".

Mặt của Cẩm Lan đỏ lên, một lát sau mới nói: "Đều do bạn học chung hồi tiểu học của mẹ rảnh rỗi lại đến mời mẹ tham quan nhà cậu ta mới mua, nhưng mà nhắc đến thì căn nhà lớn ở tiểu khu mới thật khác biệt, bàn về ban công, ánh sáng, kết cấu này kia, chậc chậc... Con gái à, hay là con cũng mua cho mẹ một căn đi?"

Nghe vậy thì sắc mặt Triệu Thiên Ngọc buồn bã nhưng rất nhanh cô đã nhếch miệng cười nói: "Được rồi, mấy hôm nữa con dẫn mẹ đi tham quan nhà mới"

"Gì chứ? Nhà mới hả? Con gái, chẳng lẽ con sớm đã mua nhà mới rồi sao?" Cẩm Lan kích động nói. "Dạ!" Triệu Thiên Ngọc gật đầu cười.

"Ai nha, quả tốt rồi, con gái bảo bối của mẹ, mẹ có thể dựa vào ánh sáng của con mà vào nhà lớn ở rồi!" Cẩm Lan vui vẻ đến hoa tay múa chân: "Ông nó ơi, ông nghe không, con gái biết tặng quà cho chúng ta kìa!"

Cẩm Lan chạy vào phòng bếp để công bố tin vui với Triệu Đức Trọng. Nhưng mà chân trước Cẩm Lan vừa đi thì vẻ mặt Triệu Thiên Ngọc đã dại ra vô lực ngồi trên ghế salon. "Em lừa bác gái à? Công ty gặp vấn đề gì sao?" Đường Hải hỏi. "Cắt giảm nhân sự và giảm lượng đều là quyết định của cuộc họp chiều hôm nay, nhưng chỉ thế này còn chưa đủ, em cũng cần chuẩn bị tài chính đầy đủ để vượt qua thời kỳ khó khăn này. Em muốn thể chấp nhà, việc này anh đừng nói với ba mẹ em, em sợ bọn họ không chịu được!" Triệu Thiên Ngọc nói.

"Đừng tức giận, chẳng mấy chốc sẽ khá hơn thôi!" Đường Hải cười nói. "Anh không hiểu việc thị trường cạnh tranh vốn rất tàn khốc, huống chi còn có người đang cố gắng đè ép emxuống!" Triệu Thiên Ngọc đau khổ nói.

"Không sao cả, hãy tin tưởng anh!" Đường Hải lại nói. Nghe vậy thì Triệu Thiên Ngọc ngẩng đầu nhìn Đường Hải, sau đó lắc đầu cười nói: "Mong là thế" Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau có một tin tức nặng ký đã khiến lĩnh vực thương mại của Thành phố Hồ Chí Minh bị nổi tung.

Tập đoàn Dalton United Capital nổi tiếng trên toàn cầu cũng là tư sản cấp bậc thế giới dự định đầu tư hai ngàn một trăm tỷ đồng vào Thành phố Hồ Chí Minh - cũng là nơi tạo ra cơ sở truyền thông và điện ảnh bậc nhất Việt Nam.

Tin tức này vừa truyền ra thì không chỉ Thành phố Hồ Chí Minh mà toàn bộ vùng tam giác kinh tế bị chấn động mạnh.

Lãnh đạo tối cao nhất ở đó cũng thành lập đội hình hùng mạnh hoan nghênh đoàn đội và còn tự mình đến sân bay chào đón người phụ trách hạng mục.

Trong lúc nhất thời, cả thành phố đều vui mừng, hành động khắp nơi.

Nhưng mà tin tức này đối với công ty truyền thông của Triệu Thiên Ngọc mà nói không khác gì một tin dữ vô cùng trầm trọng.

Thành phố Hồ Chí Minh này chẳng mấy chốc sẽ hấp dẫn công ty truyền thông khắp nơi tới đây mở công ty mới làm cạnh tranh tăng lên, trong lúc vô hình phần ngạch thị trường sẽ nhanh chóng giảm xuống.

"Không thể lấy ý nghĩ bi quan để áp đặt lên chuyện lần này, người khác đang tranh thủ lấy cơ hội hợp tác với Dalton thì công ty của chúng ta cũng phải tranh thủ"

Trên hội


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.