Ánh nắng chói chang và bầu trời xanh không có một gợn mây.
Trên đường đi đến sân bay.
"Trước đây anh từng đi bộ đội à? Hay là vệ sĩ? Hay là nghề nghiệp đặc biệt khác?"
"Anh biết không, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều người trong giới võ thuật, tuy võ thuật của bọn họ rất tốt nhưng nếu so sánh với anh, bọn họ chả là cái gì cả!"
Từ khi lên xe, Mạc Linh Lan không ngừng tán gẫu, lỗ tai của Đường Hải sắp đóng kén được rồi. "Tôi nói này chị đại à, cô có thể nghỉ ngơi một lát không, tôi biết ngực cô to, dung tích phổi tốt nhưng cũng không thể khoe khoang trước mặt tôi như vậy!" Đường Hải đen mặt nói.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Thái độ của anh là như thế nào? Không phải sáng nay tôi chỉ mắng anh vài câu thôi sao, sao anh nhỏ mọn như vậy?"
Cái miệng nhỏ của Mạc Linh Lan chu lên. Bao nhiêu người đàn ông muốn hẹn hò với cô, đến cơ hội nói chuyện còn không có. Nhưng ngược lại anh không muốn thì cô ta lại chủ động, vậy mà anh còn chê phiền sao?
"Được rồi, tại sao anh lại muốn làm việc ở chỗ của Triệu Thiên Ngọc? Cô ấy đề nghị mức lương rất cao với anh. sao? Anh có muốn đến Studio của tôi làm không? Tôi sẽ trả lương gấp đôi, thỉnh thoảng anh còn có cơ hội gặp gỡ những ngôi sao điện ảnh và minh tinh truyền hình nổi tiếng! Chẳng phải họ rất xinh đẹp sao?" Mạc Linh Lan dụ dỗ nói.
Ngôi sao điện ảnh và Minh tinh truyền hình?
Quên đi!
Siêu mẫu Victoria's Secret, Diễn viên Oscar muốn làm ẩm giường cho anh, anh còn ngại phiền phức sao!
"Này, anh nói cái gì đi, có phải anh bị điếc không?"
Thấy Đường Hải không để ý đến mình, Mạc Linh Lan càng tức giận nói. Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên tiếng két két vang lên. Đường Hải phanh gấp, xe đột nhiên dừng lại ở giữa đường. "Anh làm gì vậy? Phản đối à?" Mạc Linh Lan trừng hai mắt lên nói. "Rắc rối của cô đến rồi!". Đường Hải châm một điếu thuốc, đưa tay ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói.
Sau khi lái xe ra khỏi cao ốc Đệ Nhất thì lúc nào cũng có mấy chiếc xe đen có rèm che bám theo anh, đường đến sân bay thuộc bên ngoài Thành phố Hồ Chí Minh nên có rất ít xe cộ qua lại.
Đây là khu vực hoang vắng, lại còn là lưng chừng núi non, rất ít người đến đây khai hoang nên nơi đây trở thành nơi thích hợp để giết người cướp của.
Các người thích đi theo thì ông đây lập tức dừng lại. "Anh có ý gì?" Mạc Linh Lan chớp chớp đôi mắt, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành. Đúng lúc này, chiếc xe ô tô đi sau bất ngờ tăng tốc và vượt lên trước. Phía trước có hai xe, phía sau có ba xe vây xe của Đường Hải ở giữa. "Xong đời rồi, là người của Lưu Minh Dương!" Mạc Linh Lan nói trong tuyệt vọng. Lúc này, một vài người bước xuống từ chiếc xe Mercedes-Benz S500 phía trước.
Dẫn đầu là một thanh niên mặc bộ vest trắng, mày kiếm mắt sáng, trên mặt nở một nụ cười nghiêm nghị, ánh mắt như con dao nhỏ nhìn vào bên trong xe. Anh ta nói: "Bảo bối nhỏ, trò chơi trong thanh máy mà anh sắp xếp cho em vào buổi sáng nay còn chưa đủ kích thích sao? Bây giờ lại dẫn anh đi đua xe dã ngoại à?"
"Linh Lan, anh mới phát hiện ra, ngoài trừ bên ngoài em sở hữu một bộ ngực đẹp và đôi chân thon dài thì tính cách của em cũng rất hoang dã đó, càng ngày anh càng thích em rồi".
Lưu Minh Dương nói xong, ngón tay anh ta nhẹ nhàng vẫy vẫy, đám đàn em phía sau lập tức ngầm hiểu ý mà đi
tới.
"Tên ẻo lả, nếu không muốn chết thì cút đi nhanh lên, ở đây là chỗ làm việc của anh Dương và chị dâu!" Đảm đàn em lấy tay đập đập nắp động cơ, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Kể cả Lưu Minh Dương, không ai nhìn thấy người bên trong là Đường Hải, bọn họ chỉ cho rằng anh là tài xế lái xe hoặc trợ lý của Mạc Linh Lan.
"Cầu xin anh, đừng bỏ lại tôi, nếu như tôi bị Lưu Minh Dương bắt lại, tôi sẽ chết chắc!" Mạc Linh Lan nắm chặt cánh tay của Đường Hải và cầu xin anh. Lưu Minh Dương nổi tiếng ở trong giới là chơi đùa phụ nữ. Nửa năm trước, có một nhân vật nữ nổi tiếng trên mạng ở Bắc Giang đã đi cùng với anh ta trong một đêm.
Ngày hôm sau, cô ta trực tiếp bị đưa vào bệnh viện, sau khi phẫu thuật đã lấy ra được hai quả trứng vịt muối dính đầy máu.
Bởi vì cứu kịp thời nên bảo toàn được tính mạng, nhưng cả đời này cô ta sẽ không còn cách nào có thể sinh con.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Vì vậy, cô gái nổi tiếng trên mạng ấy mắc chứng trầm cảm rồi rút lui hoàn toàn khỏi vòng truyền hình trực tiếp.
"Tôi không quen biết cô nên cô đừng có lỗi lôi kéo kéo như vậy, nếu bị người khác thầy thì sẽ truyền ra chuyện xấu đấy."
Đường Hải lạnh lùng đẩy Mạc Linh Lan ra.
"Anh..."
Thân thể mềm mại của Mạc Linh Lan run lên, căn bản là cô ta không thể tin được, mới giây trước người đàn ông này được cô ta coi là thần hộ mệnh, vậy mà giây sau đã bị Lưu Minh Dương làm cho sợ hãi đến mức muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cô ta.
Đau khổ, bất lực và tuyệt vọng ngay lập tức quét qua trái tim Mạc Linh Lan. Đôi mắt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng. "Ha ha ha, lên đường, tên ẻo lả này, tôi thích loại người yếu đuối biết nghe lời người khác như cậu".
"Thôi, tránh ra đi, ngày hôm nay tâm trạng của ông rất tốt, chẳng những sẽ không đánh cậu mà còn cho cậu xem hiện trường phát sóng trực tiếp của anh Dương và chị dâu"
Đảm đàn em cười to, chúng mở cửa xe kéo Đường Hải ra ngoài.
"Cút!"
Đường Hải đang hút thuốc, khi tay đối phương sắp chạm vào người mình, anh nhàn nhạt mở miệng.
"Hả? Anh nói cái gì?". Đám đàn em sửng sốt, cho rằng tại của mình có vấn đề. "Tôi bảo mấy người cút! Chẳng lẽ phát âm của tôi không đủ chuẩn sao?"
Vẻ mặt Đường Hải vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí anh còn lười ngẩng đầu lên, liếc mắt lên nhìn bọn họ còn lười.
"Đường Hải, anh điên rồi à?"
Ở bên cạnh, đầu tiên Mạc Linh Lan vô cùng sửng sốt, đến mức nước mắt cũng ngừng rơi, sau đó cô vội vàng mở miệng.
Lưu Minh Dương là cậu ấm của thế giới ngầm ở Thành phố Hồ Chí Minh, kẻ nào dám đắc tội với người của anh. ta cũng chưa từng nghe tin còn sống sót.
Mới vừa rồi, Mạc Linh Lan còn cho rằng Đường Hải sợ hãi, muốn bỏ cô ta lại rồi chạy trốn.
Nhưng bây giờ, anh dùng thái độ coi thường, thậm chí là thái độ nhìn bằng nửa con mắt đối với đàn em của Lưu Minh Dương, anh muốn làm cái gì vậy?
"Con mẹ nó, xem ra mày muốn chết đúng không?"
Một tên đàn em giận tím mặt, dùng tay đấm vào đầu Đường Hải.
Khác với những tên côn đồ do Thành Long cầm đầu đêm qua, những người có thể ở bên cạnh Lưu Minh Dương đều là đám người dám đảnh dám giết, sức chiến đấu cá nhân của chúng gấp mấy lần bọn xã hội đen bình thường.
Vậy mà cái tên mặt trắng này còn không thèm nhìn bọn họ? Chắc chắn anh không biết chữ chết viết như thế nào!
Bốp!
Nắm đấm còn chưa đập xuống thì đã bị Đường Hải dùng một tay siết chặt, tên đàn em kia đau đến nhe răng trợn mắt.
"Anh Dương đúng không? Mạc Linh Lan đắc tội với anh trước à? Nếu có thì tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh!" Đường Hải nhìn về phía Lưu Minh Dương ở xa xa, nói. "..." Lưu Minh Dương chẳng để ý tới.
"Tuy rằng tôi mới gặp cô ấy không lâu, còn chưa phát triển thành quan hệ bạn giường nhưng đáng tiếc, cô ấy là bạn của tôi. Cho nên, anh Dương có thể nể mặt người anh em này mà tha cho cô ấy một lần không?" Đường Hải lại nói.
"Ha ha, cậu là ai?"
Lưu Minh Dương khịt mũi, nghiêng đầu liếc nhìn Đường Hải. Một giây tiếp theo, anh ta lắc tay, thản nhiên nói: "Cùng nhau tiến lên, chém chết nó!" "Đồ chó má, dám bức bách anh Dương!" "Chặt đứt hai tay hai chân nó, ném xuống mồ cho chó ăn!" Trong lúc nhất thời, tiếng hô "giết" làm rung chuyển trời đất.