Trước kia, Mạc Linh Lan chỉ mới nghe nói đàn ông rất thích sờ nơi nào đó trên người phụ nữ, cảm giác rất sướng, rất hạnh phúc.
Nhưng giờ phút này, bàn tay mảnh khảnh của cô đang vuốt ve cơ ngực của Đường Hải, không chỉ khiến cho nhịp tim gia tốc mà còn làm hai má nóng bừng lên.
Loại cảm giác ngọt ngào, tim đập rộn ràng một cách khó có thể miêu tả này thật sự khiến Mạc Linh Lan như uống phải rượu, đắm chìm trong si dại không lối thoát, không thể kiềm chế.
Đến cuối cùng, cô cười dán mắt vào sau gáy của Đường Hải, từ đáy lòng có một giọng nói nói cho cô biết rằng: Linh Lan, mày yêu rồi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Két!
Động tác của Đường Hải rất nhanh, chỉ mới vài giây đồng hồ mà đã leo được tới tầng bảy, sau đó thoải mái kéo cửa thang máy ra.
Tiếp đó, thân thể anh giống như một chú báo săn, nhanh nhẹn nhảy về phía trước, nhẹ nhàng thoát ra bên ngoài.
“Phù! Lâu lắm rồi không thực hiện lại kiểu huấn luyện này nên tốc độ hơi chậm đi rồi.”
Đường Hải thở nhẹ một hơi, nhưng khi anh vừa ngẩng đầu thì lại thấy, tại gian chứng khoán của tầng bảy, nơi mà từ sáng sớm đã có rất nhiều người xếp hàng ở cửa cổ phiếu để mở tài khoản nghiệp vụ. Bọn họ nhìn thấy Đường Hải để trần thân trên, nhảy ra từ trong thang máy giống như Spiderman, hơn nữa trên lưng còn công một người đẹp, tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, trên mặt lộ vẻ dại ra.
“Này này, đừng có sờ nữa, bây giờ cô đứng xuống được rồi đấy!” Khuôn mặt nhăn nhó của Đường Hải đỏ lên, vội vàng đánh thức Mọc Linh Lan còn đang chìm trong hưởng thụ ở sau lưng mình.
“A? Sao nhanh thế?” Mạc Linh Lan vẫn chưa kịp kéo lại suy nghĩ đã nói.
"Ông Lý, ông Lý, nhân viên bị nhốt ở tầng bảy đã thoát ra được rồi, đúng vậy, các ông mau lên đi!” Lúc này, có hai bảo vệ vội vã chạy tới.
Sau khi biết được Đường Hải tự dựa vào chính thực lực của bản thân để thoát khỏi thang máy một cách an toàn thì trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ sùng bái lẫn ngưỡng mộ.
Nhưng ngay sau đó, lúc nhìn thấy Mạc Linh Lan sau lưng anh, thân thể mềm mại dán sát vào nhau cùng với vẻ mặt ngọt ngào kia... hại các nhân viên an ninh đều sợ ngu người.
Là ảo giác đúng không?
Tòa nhà Empire State nổi tiếng là viên đạn bọc đường, sinh ra một người không thể trêu chọc là Mạc Linh Lan, nữ thần Linh Lan, vậy mà lúc này cô đang ở trên lưng một người đàn ông lộ ra vẻ mặt mê trai thế kia.
Quan trọng là, vài phút đồng hồ trước cô còn buông lời ác độc và lạnh lùng trừng mắt người đàn ông này cơ mà! Sao mới đó mà đã bị chinh phục rồi?
“Nhìn cái gì? Các anh làm ăn như thế à? Thang máy có vấn đề không biết đường sửa hay sao? Tôi phải khiếu nại, các anh chờ bị sa thải đi!”
Mạc Linh Lan cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng bắn về phía mình của những người xung quanh, cô cũng biết. vừa rồi mình hơi mất hình tượng.
Cho nên, cô nhanh chóng khôi phục lại bề ngoài lạnh lùng, mắng mấy nhân viên an ninh một trận rồi mới lắc mông đi lên tầng.
"Chúng tôi cũng có nói gì đâu?” “Đến giúp đỡ cũng bị ăn mắng à?” "Chắc cô ấy sẽ không đi khiếu nại chúng ta đâu nhỉ?” Bốn người bảo vệ lộ ra vẻ mặt oan ức, suýt chút nữa khóc ra nước mắt.
“Phụ nữ kinh nguyệt không đều đều sẽ như vậy, đừng lo, cô ấy chỉ nói miệng vậy thôi!”
Đường Hải vừa mặc lại áo vừa chậm rãi nói.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tiếp đó, anh thong thả rời đi trong ánh mắt hâm mộ lẫn sùng bái của đảm bảo vệ.
Không lâu sau, trong văn phòng tổng giám đốc. "Thiên Ngọc, tôi được công ty nâng đỡ, chuyện này từ trước đến nay tôi vẫn luôn nhớ rõ”.
Mạc Linh Lan ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêm mặt nói: "Tôi không để ý chuyện ký kết với cô, bởi vì đó không phải là ý của tôi, mà là có người cố ý chèn ép công ty truyền thông Điền Quân”
“Chèn ép?”
Ở phía đối diện, Triệu Thiên Ngọc và Vũ Như Ngọc đồng thời ngẩn ra. “Có thể cô không biết nhưng việc này đã truyền khắp trong giới từ tối hôm qua rồi”
Mạc Linh Lan giải thích: “Nhà họ Trịnh hợp tác với mấy Công ty truyền thông sừng sỏ ở Thành phố Hồ Chí Minh để chèn ép Công ty truyền thông Điền Quân, đoán rằng không được bao lâu nữa, nhưng công ty hợp tác với các cô trước kia sẽ cử người đến đàm phán để hoàn toàn dừng việc hợp tác ngay thôi”.
“Ngay vừa rồi, tôi cũng bị uy hiếp, nếu tôi còn tiếp tục hợp tác cùng với người khác thì chỉ sợ tôi không chỉ không sống nổi trong giới, mà ngay cả mạng sống của mình cũng không thể đảm bảo an toàn" Mạc Linh Lan cười đau khổ, nói.
Người uy hiếp cô tên là Lưu Minh Dương, là con trai của Lưu Minh Cường, ông trùm vùng đất xám ở Thành phố Hồ Chí Minh.
Vốn dĩ con trai của Lưu Minh Cường có ý kia với Mạc Linh Lan, nhưng vẫn chưa tới mức quá trớn.
Nhưng bắt đầu từ hôm qua, Lưu Minh Dương mỗi lúc càng thậm tệ hơn, chẳng những muốn chiếm lấy thân thể cô mà còn hạn chế cô hợp tác với Công ty truyền thông Điền Quân.
Chuyện ở trong thang máy lúc trước chính là cảnh cáo lớn nhất.
“Nhà họ Trịnh? Trịnh Đức Sơn chết tiệt kia, anh ta thật sự dám làm thế à, vậy anh ta coi như không phải là đàn ông!” Vũ Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.
Hiện giờ, lợi nhuận của Công ty truyền thông Điền Quân vốn đang đình trệ, nếu lại có người cố ý chèn ép lần nữa thì thật nguy to.
“Ha ha, Thiên Ngọc à, trên thương trường, sự cố gắng của phụ nữ không bao giờ là sai, không riêng gì cô, tôi cũng vậy!”.
Mạc Linh Lan xúc động nói: “Chuyện của cô và Trịnh Đức Sơn tôi biết, đứng trên góc độ là chị em, tôi sẽ ủng hộ cô đến cùng. Thế nhưng sự thật luôn rất tàn nhẫn, nói cho cùng năng lực của cô vẫn chưa đủ lớn mạnh, nói cách khác, điều kiện trước hết là phải có thể lực đứng sau đủ mạnh, mà cô lại không có. Hiện giờ, chấp nhận hoặc buông bỏ chính là con đường duy nhất của cô!”
Mạc Linh Lan đứng lên: "Tôi phải đi rồi, tới vùng đất mới để phát triển, có lẽ sau khi bước ra ngoài lại có thể giảm bớt được nhiều phiền phức. Bây giờ tôi không thể ký kết với cô, nhưng tôi biết, chuyện quảng cáo đại diện phát ngôn lần trước cô đàm phán với tôi rất quan trọng đối với cô, chờ sau khi tới vùng đất mới, tôi sẽ in poster của quảng cáo ra, cử công nhân của phòng làm việc đưa đến tay cô”.
"Cảm ơn cô, Linh Lan, chúng ta vĩnh viễn là chị em tốt!” Triệu Thiên Ngọc cầm chặt tay đối phương, nói lời cảm. kích.
“Máy bay cất cánh vào giữa trưa, tôi tạm biệt trước, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!” Mạc Linh Lan nhoẻn miệng cười rồi rời đi.
“Linh Lan, tôi tiễn cô đi nhé?” Vũ Như Ngọc mở miệng nói.
Ngay từ những ngày đầu tiên của công ty truyền thông Điền Quân, tất cả sự phát triển đều nhờ công sức của ba người phụ nữ này, Mạc Linh Lan cũng có thể được coi là nghệ sĩ được kí hợp đồng đầu tiên ở đây.
Mà hiện giờ, ba người phải tách ra khiến cho sương mù bao phủ toàn bộ công ty truyền thông Điền Quân, thậm. chí có thể tuyên bố phá sản bất cứ lúc nào.
“Không cần đâu, tôi tự lái xe đi được mà”
Mạc Linh Lan khoát tay, từ chối ý tốt của đối phương. Vũ Như Ngọc gật đầu, đang chuẩn bị tiễn cô đến cửa thì đột nhiên của ban công bật mở.
“Thiên Ngọc à, những ngày đèn đỏ này em phải chú ý thân thể đó, anh đặc biệt mang nước đường đỏ đến cho em này, mau lúc còn nóng mà uống đi!”
Đường Hải nhẹ nhàng lẻn vào, đang định thuận tay đóng cửa lại để tạo không gian riêng tư với nữ thần Thiên Ngọc thì lúc ngẩng đầu lại phát hiện ra ba ánh mắt cực kì quái dị đang nhìn chằm chằm mình.